Bạch tiên sinh thực ra còn sống giống một nghệ thuật gia hơn cả Trịnh Hòa, nhất là sau khi rời khỏi BEACHER, toàn thân ông không ám chút hơi tiền, phiêu trần thoát tục đến kỳ lạ.
Ông không hề nhận ra sự thay đổi của mình nhưng mỗi lần nhìn Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa lại ngơ ngẩn.
Cậu nhớ rõ ràng, lần đầu tiên gặp nhau, ông chỉ là một người đàn ông trung niên ngoại hình thường thường, tóc maiđiểm bạc nhưng khí chất rất xuất sắc mà, sao chỉ qua hai năm đã khác thế này? Trịnh Hòa nghĩ mãi không ra, cuối cùng đành quy hết là do ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’. Nhưng rồi, một câu nói của chị Phương khiến cậu phải nghĩ lại.
Chị Phương lén lút hỏi cậu: “A Hòa, có phải Bạch tiên sinh đi phẫu thuật thẩm mỹ không?”
Trịnh Hòa ngẫm nghĩ hồi lâu, hỏi rất nghiêm túc: “Chị Phương, chị có thấy em giống đi phẫu thuật thẩm mỹ không?”
“Chị đang nói chuyện nghiêm túc với em đó.” Chị Phương nói.
“Em chẳng thấy nghiêm túc gì cả,” Trịnh Hòa than thở, “Em ở cùng với ông ấy suốt ngày, mặt đó có đổi gì đâu. Hơn nữa, ở nhà ông ấy còn không thèm đắp mặt nạ, đi tắm cũng chỉ dùng xà phòng là xong. Chị thấy người như thế sẽ đi phẫu thuật sao?”
Chị Phương bị Trịnh Hòa lôi sang đề tài khác: “Giờ mà còn có người chỉ dùng xà phòng tắm?”
Trịnh Hòa gật đầu, nói thêm: “Gội đầu cũng dùng xà phòng.”
“Ôi mẹ ơi,” chị Phương cảm khái, “Qua loa thế.”
Trịnh Hòa không vui: “Đấy là men lỳ nhá, chị chưa thấy cơ bụng của ông ấy thôi, hàng chuẩn chất lượng cao đó.”
Chị Phương không tin: “Đừng chém gió, nói tay ông ấy có cơ bắp chị còn tin, có cơ bụng thì đúng là khoác lác. Mấy người trong giới đó, cùng lắm thì chạy bộ, làm gì có thời gian rèn luyện.”
Trịnh Hòa nói: “Em nói thật mà!”
Chị Phương gật đầu cho có: “Được rồi, chị tin là được, mai bấm máy rồi, đi làm việc đi.”
Trong lòng Trịnh Hòa, cơ bụng của Bạch tiên sinh là điều thần thánh không thể xâm phạm. Cậu bực dọc, bỗng nhiên, nảy ra một kế.
Bạch tiên sinh thực ra còn sống giống một nghệ thuật gia hơn cả Trịnh Hòa, nhất là sau khi rời khỏi BEACHER, toàn thân ông không ám chút hơi tiền, phiêu trần thoát tục đến kỳ lạ.
Ông không hề nhận ra sự thay đổi của mình nhưng mỗi lần nhìn Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa lại ngơ ngẩn.
Cậu nhớ rõ ràng, lần đầu tiên gặp nhau, ông chỉ là một người đàn ông trung niên ngoại hình thường thường, tóc maiđiểm bạc nhưng khí chất rất xuất sắc mà, sao chỉ qua hai năm đã khác thế này? Trịnh Hòa nghĩ mãi không ra, cuối cùng đành quy hết là do ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’. Nhưng rồi, một câu nói của chị Phương khiến cậu phải nghĩ lại.
Chị Phương lén lút hỏi cậu: “A Hòa, có phải Bạch tiên sinh đi phẫu thuật thẩm mỹ không?”
Trịnh Hòa ngẫm nghĩ hồi lâu, hỏi rất nghiêm túc: “Chị Phương, chị có thấy em giống đi phẫu thuật thẩm mỹ không?”
“Chị đang nói chuyện nghiêm túc với em đó.” Chị Phương nói.
“Em chẳng thấy nghiêm túc gì cả,” Trịnh Hòa than thở, “Em ở cùng với ông ấy suốt ngày, mặt đó có đổi gì đâu. Hơn nữa, ở nhà ông ấy còn không thèm đắp mặt nạ, đi tắm cũng chỉ dùng xà phòng là xong. Chị thấy người như thế sẽ đi phẫu thuật sao?”
Chị Phương bị Trịnh Hòa lôi sang đề tài khác: “Giờ mà còn có người chỉ dùng xà phòng tắm?”
Trịnh Hòa gật đầu, nói thêm: “Gội đầu cũng dùng xà phòng.”
“Ôi mẹ ơi,” chị Phương cảm khái, “Qua loa thế.”
Trịnh Hòa không vui: “Đấy là men lỳ nhá, chị chưa thấy cơ bụng của ông ấy thôi, hàng chuẩn chất lượng cao đó.”
Chị Phương không tin: “Đừng chém gió, nói tay ông ấy có cơ bắp chị còn tin, có cơ bụng thì đúng là khoác lác. Mấy người trong giới đó, cùng lắm thì chạy bộ, làm gì có thời gian rèn luyện.”
Trịnh Hòa nói: “Em nói thật mà!”
Chị Phương gật đầu cho có: “Được rồi, chị tin là được, mai bấm máy rồi, đi làm việc đi.”
Trong lòng Trịnh Hòa, cơ bụng của Bạch tiên sinh là điều thần thánh không thể xâm phạm. Cậu bực dọc, bỗng nhiên, nảy ra một kế.