Thật ra Bạch tiên sinh đã biết địa chỉ của Vinh thiếu từ nhiều năm trước, nhưng lúc ấy ông đang ở trạng thái một người chia làm hai nửa, hay chính là sáng đi ngủ, tối mộng du, không có chuyện gì để làm nhưng ngày nào cũng bận chết đi sống lại. Điều đáng sợ hơn là, khi đó ông có khuynh hướng tự sát mãnh liệt, ngày nào bác sĩ cũng phải nhốt ông trong phòng, không để ông thoát ra rồi làm hại chúng sinh. Vậy nên mới Bạch tiên sinh mới không có thời gian để tâm tới Vinh thiếu.
Vinh thiếu bị Bạch tiên sinh làm cho sợ. Năm đó, Bạch tiên sinh chỉ là muốn cắt đứt liên hệ giữa hai người mà thôi, không ảnh hưởng gì nhiều tới sự nghiệp của cậu ta. Nhưng chính Vinh thiếu tự mình hại mình. Cậu ta từng chính mắt thấy cách Bạch tiên sinh mở chiếc két trong thư phòng. Vinh thiếu cho rằng, kẻ có tiền luôn giấu đồ đắt giá trong nhà, với địa vị như Bạch tiên sinh, vật khiến ông cất giữ như thế chắc là vô giá?
Lúc ấy Vinh thiếu vừa nhận một hợp đồng cần chụp ảnh ở nước ngoài, hơn nữa Bạch Ân không cho cậu ta chia tay phí. Vinh thiếu quên rằng Bạch Ân đá mình là vì cậu ra ngoại tình. Ngày trước khi Vinh thiếu ra nước ngoài, Bạch tiên sinh không có nhà, căn hộ có trang bị camera mini nên vệ sĩ cũng không ở. Cậu ra rón rén mở két, lấy chiếc lược gỗ được đặt trong kính thủy tinh, xách hành lý chạy.
Cậu ta tin rằng Bạch Ân là người coi trọng mặt mũi, dù có bị trộm đồ thì ông ta cũng sẽ không nói ra miệng mà chỉ có thể ngậm bò hòn làm ngọt. Tiếc rằng Vinh thiếu hiểu quá ít về Bạch Ân. Đầu tiên, Bạch Ân không phải người coi trọng mặt mũi, mà chỉ là ông thật sự không quan tâm tới tiền tài. Hai là, thứ Vinh thiếu trộm là di vật cuối cùng còn sót lại của mẹ ông ấy, tiền bảo hiểm của nó là 100 vạn. Ngay đêm đó, lệnh truy nã được ban phát.
Khi ấy Bạch tiên sinh còn chưa ít tiếng như bậy giờ, cả cái giới thượng lưu của thành phố H đều biết ông. Giám đốc Tống bị dọa sợ, đuổi thẳng Vinh thiếu trong đêm đó. Thực ra chỉ cần lôi cậu ta vào tủ lạnh cho đông đá là được, nhưng ai biết Bạch tiên sinh có hài lòng với quyết định đó không?
Vừa ngủ dậy, Vinh thiếu liền nghe người đại diện báo công ty cắt đứt hợp đồng với mình, hành trình quay phim này bị loại khỏi hạch toán của công ty. Mọi chi phí ăn, mặc, ở, đi lại cậu ta đều phải tự trả. Vinh thiếu giận run lên. Cậu ta không nghĩ tới mình sai, chỉ trách Bạch Ân ‘bạc tình quả nghĩa’. Không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng. Vinh thiếu mang cây lược đó tới hiệu cầm đồ thì bị báo rằng nó chỉ đáng giá 5$. Nghe thế, Vinh thiếu càng nghĩ rằng Bạch Ân đúng là bới lông tìm vết, chỉ vì một thứ 5$ mà hại cậu đến mức thế! Tên khốn!
Nửa năm này, cậu ta mò được kha khá tiền ở chỗ Bạch Ân, địa vị và cát xê cũng tăng lên. Vinh thiếu không phải kẻ cầu tiến. Sau khi chuyển hết tiền trong tài khoản sang nơi khác, cậu đi du sơn ngoạn thủy, mãi đến khi bị thua sạch ở sòng bạc, phải làm ‘thầy dạy kèm’ vài năm cho người khác, mới không chịu nổi nữa, đành quay về nước C.
Cấp dưới của Bạch tiên sinh tìm được hướng đi của Vinh thiếu thì đã có chút muộn, chỉ biết rằng cậu ta bán lược xong thì bỏ chạy. Bạch tiên sinh ngay lập tức ra chỉ thị tìm cây lược, mặc kệ Vinh thiếu. Trải qua bao khó khăn mới lần theo dấu của cây lược, tiếc là, hành động lần này đến tai Bạch lão gia tử, ông muốn giúp thằng cháu mình hả hê nên nhanh tay mua lại cây lược trước Bạch Ân mấy phút.
Từ đó về sau, Bạch Ân bặt vô âm tín về cây lược đó.
Mối hận này, Bạch Ân oán Bạch lão gia tử chín phần, oán mình một phần. Còn loại tôm tép như Vinh thiếu thì không thuộc phạm vi chú ý của ông.
Thật ra Bạch tiên sinh đã biết địa chỉ của Vinh thiếu từ nhiều năm trước, nhưng lúc ấy ông đang ở trạng thái một người chia làm hai nửa, hay chính là sáng đi ngủ, tối mộng du, không có chuyện gì để làm nhưng ngày nào cũng bận chết đi sống lại. Điều đáng sợ hơn là, khi đó ông có khuynh hướng tự sát mãnh liệt, ngày nào bác sĩ cũng phải nhốt ông trong phòng, không để ông thoát ra rồi làm hại chúng sinh. Vậy nên mới Bạch tiên sinh mới không có thời gian để tâm tới Vinh thiếu.
Vinh thiếu bị Bạch tiên sinh làm cho sợ. Năm đó, Bạch tiên sinh chỉ là muốn cắt đứt liên hệ giữa hai người mà thôi, không ảnh hưởng gì nhiều tới sự nghiệp của cậu ta. Nhưng chính Vinh thiếu tự mình hại mình. Cậu ta từng chính mắt thấy cách Bạch tiên sinh mở chiếc két trong thư phòng. Vinh thiếu cho rằng, kẻ có tiền luôn giấu đồ đắt giá trong nhà, với địa vị như Bạch tiên sinh, vật khiến ông cất giữ như thế chắc là vô giá?
Lúc ấy Vinh thiếu vừa nhận một hợp đồng cần chụp ảnh ở nước ngoài, hơn nữa Bạch Ân không cho cậu ta chia tay phí. Vinh thiếu quên rằng Bạch Ân đá mình là vì cậu ra ngoại tình. Ngày trước khi Vinh thiếu ra nước ngoài, Bạch tiên sinh không có nhà, căn hộ có trang bị camera mini nên vệ sĩ cũng không ở. Cậu ra rón rén mở két, lấy chiếc lược gỗ được đặt trong kính thủy tinh, xách hành lý chạy.
Cậu ta tin rằng Bạch Ân là người coi trọng mặt mũi, dù có bị trộm đồ thì ông ta cũng sẽ không nói ra miệng mà chỉ có thể ngậm bò hòn làm ngọt. Tiếc rằng Vinh thiếu hiểu quá ít về Bạch Ân. Đầu tiên, Bạch Ân không phải người coi trọng mặt mũi, mà chỉ là ông thật sự không quan tâm tới tiền tài. Hai là, thứ Vinh thiếu trộm là di vật cuối cùng còn sót lại của mẹ ông ấy, tiền bảo hiểm của nó là vạn. Ngay đêm đó, lệnh truy nã được ban phát.
Khi ấy Bạch tiên sinh còn chưa ít tiếng như bậy giờ, cả cái giới thượng lưu của thành phố H đều biết ông. Giám đốc Tống bị dọa sợ, đuổi thẳng Vinh thiếu trong đêm đó. Thực ra chỉ cần lôi cậu ta vào tủ lạnh cho đông đá là được, nhưng ai biết Bạch tiên sinh có hài lòng với quyết định đó không?
Vừa ngủ dậy, Vinh thiếu liền nghe người đại diện báo công ty cắt đứt hợp đồng với mình, hành trình quay phim này bị loại khỏi hạch toán của công ty. Mọi chi phí ăn, mặc, ở, đi lại cậu ta đều phải tự trả. Vinh thiếu giận run lên. Cậu ta không nghĩ tới mình sai, chỉ trách Bạch Ân ‘bạc tình quả nghĩa’. Không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng. Vinh thiếu mang cây lược đó tới hiệu cầm đồ thì bị báo rằng nó chỉ đáng giá $. Nghe thế, Vinh thiếu càng nghĩ rằng Bạch Ân đúng là bới lông tìm vết, chỉ vì một thứ $ mà hại cậu đến mức thế! Tên khốn!
Nửa năm này, cậu ta mò được kha khá tiền ở chỗ Bạch Ân, địa vị và cát xê cũng tăng lên. Vinh thiếu không phải kẻ cầu tiến. Sau khi chuyển hết tiền trong tài khoản sang nơi khác, cậu đi du sơn ngoạn thủy, mãi đến khi bị thua sạch ở sòng bạc, phải làm ‘thầy dạy kèm’ vài năm cho người khác, mới không chịu nổi nữa, đành quay về nước C.
Cấp dưới của Bạch tiên sinh tìm được hướng đi của Vinh thiếu thì đã có chút muộn, chỉ biết rằng cậu ta bán lược xong thì bỏ chạy. Bạch tiên sinh ngay lập tức ra chỉ thị tìm cây lược, mặc kệ Vinh thiếu. Trải qua bao khó khăn mới lần theo dấu của cây lược, tiếc là, hành động lần này đến tai Bạch lão gia tử, ông muốn giúp thằng cháu mình hả hê nên nhanh tay mua lại cây lược trước Bạch Ân mấy phút.
Từ đó về sau, Bạch Ân bặt vô âm tín về cây lược đó.
Mối hận này, Bạch Ân oán Bạch lão gia tử chín phần, oán mình một phần. Còn loại tôm tép như Vinh thiếu thì không thuộc phạm vi chú ý của ông.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thật ra Bạch tiên sinh đã biết địa chỉ của Vinh thiếu từ nhiều năm trước, nhưng lúc ấy ông đang ở trạng thái một người chia làm hai nửa, hay chính là sáng đi ngủ, tối mộng du, không có chuyện gì để làm nhưng ngày nào cũng bận chết đi sống lại. Điều đáng sợ hơn là, khi đó ông có khuynh hướng tự sát mãnh liệt, ngày nào bác sĩ cũng phải nhốt ông trong phòng, không để ông thoát ra rồi làm hại chúng sinh. Vậy nên mới Bạch tiên sinh mới không có thời gian để tâm tới Vinh thiếu.
Vinh thiếu bị Bạch tiên sinh làm cho sợ. Năm đó, Bạch tiên sinh chỉ là muốn cắt đứt liên hệ giữa hai người mà thôi, không ảnh hưởng gì nhiều tới sự nghiệp của cậu ta. Nhưng chính Vinh thiếu tự mình hại mình. Cậu ta từng chính mắt thấy cách Bạch tiên sinh mở chiếc két trong thư phòng. Vinh thiếu cho rằng, kẻ có tiền luôn giấu đồ đắt giá trong nhà, với địa vị như Bạch tiên sinh, vật khiến ông cất giữ như thế chắc là vô giá?
Lúc ấy Vinh thiếu vừa nhận một hợp đồng cần chụp ảnh ở nước ngoài, hơn nữa Bạch Ân không cho cậu ta chia tay phí. Vinh thiếu quên rằng Bạch Ân đá mình là vì cậu ra ngoại tình. Ngày trước khi Vinh thiếu ra nước ngoài, Bạch tiên sinh không có nhà, căn hộ có trang bị camera mini nên vệ sĩ cũng không ở. Cậu ra rón rén mở két, lấy chiếc lược gỗ được đặt trong kính thủy tinh, xách hành lý chạy.
Cậu ta tin rằng Bạch Ân là người coi trọng mặt mũi, dù có bị trộm đồ thì ông ta cũng sẽ không nói ra miệng mà chỉ có thể ngậm bò hòn làm ngọt. Tiếc rằng Vinh thiếu hiểu quá ít về Bạch Ân. Đầu tiên, Bạch Ân không phải người coi trọng mặt mũi, mà chỉ là ông thật sự không quan tâm tới tiền tài. Hai là, thứ Vinh thiếu trộm là di vật cuối cùng còn sót lại của mẹ ông ấy, tiền bảo hiểm của nó là 100 vạn. Ngay đêm đó, lệnh truy nã được ban phát.
Khi ấy Bạch tiên sinh còn chưa ít tiếng như bậy giờ, cả cái giới thượng lưu của thành phố H đều biết ông. Giám đốc Tống bị dọa sợ, đuổi thẳng Vinh thiếu trong đêm đó. Thực ra chỉ cần lôi cậu ta vào tủ lạnh cho đông đá là được, nhưng ai biết Bạch tiên sinh có hài lòng với quyết định đó không?
Vừa ngủ dậy, Vinh thiếu liền nghe người đại diện báo công ty cắt đứt hợp đồng với mình, hành trình quay phim này bị loại khỏi hạch toán của công ty. Mọi chi phí ăn, mặc, ở, đi lại cậu ta đều phải tự trả. Vinh thiếu giận run lên. Cậu ta không nghĩ tới mình sai, chỉ trách Bạch Ân ‘bạc tình quả nghĩa’. Không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng. Vinh thiếu mang cây lược đó tới hiệu cầm đồ thì bị báo rằng nó chỉ đáng giá 5$. Nghe thế, Vinh thiếu càng nghĩ rằng Bạch Ân đúng là bới lông tìm vết, chỉ vì một thứ 5$ mà hại cậu đến mức thế! Tên khốn!
Nửa năm này, cậu ta mò được kha khá tiền ở chỗ Bạch Ân, địa vị và cát xê cũng tăng lên. Vinh thiếu không phải kẻ cầu tiến. Sau khi chuyển hết tiền trong tài khoản sang nơi khác, cậu đi du sơn ngoạn thủy, mãi đến khi bị thua sạch ở sòng bạc, phải làm ‘thầy dạy kèm’ vài năm cho người khác, mới không chịu nổi nữa, đành quay về nước C.
Cấp dưới của Bạch tiên sinh tìm được hướng đi của Vinh thiếu thì đã có chút muộn, chỉ biết rằng cậu ta bán lược xong thì bỏ chạy. Bạch tiên sinh ngay lập tức ra chỉ thị tìm cây lược, mặc kệ Vinh thiếu. Trải qua bao khó khăn mới lần theo dấu của cây lược, tiếc là, hành động lần này đến tai Bạch lão gia tử, ông muốn giúp thằng cháu mình hả hê nên nhanh tay mua lại cây lược trước Bạch Ân mấy phút.
Từ đó về sau, Bạch Ân bặt vô âm tín về cây lược đó.
Mối hận này, Bạch Ân oán Bạch lão gia tử chín phần, oán mình một phần. Còn loại tôm tép như Vinh thiếu thì không thuộc phạm vi chú ý của ông.