Vinh thiếu quay về nước C. Vốn cậu định tới thẳng BEACHER, nào ngờ tin cậu quay về đã truyền tới tai tiểu thiếu gia của Hoành Tới từ sớm, vừa xuống sân bay, Vinh thiếu đã bị tóm.
“Ngài, ngài tới rồi?” Vinh thiếu thầm kêu khổ trong lòng, lần này cậu ta chết kẹt giữa hai người rồi.
Ở xa xa, DY nhìn Vinh thiếu lên xe rồi buông kính viễn vọng xuống, gọi điện báo những gì mình vừa thấy và biển số xe. Nói xong, hắn nhảy khỏi cửa sổ tầng hai, lộn một vòng trên mặt đất rồi vào xe, giám thị tiếp.
Bạch tiên sinh cúp máy, cười cười, hai mắt cong lên như vầng trăng.
Trịnh Hòa rợn tóc gáy: “Ông vừa nghe tin gì mà cười ghê thế, nhìn mà em lạnh sống lưng.”
“Đương nhiên là chuyện thú vị.” Bạch Ân hỏi, “Nếu có người từng lừa dối em, em sẽ làm gì?”
“Đánh cho một trận rồi đường ai nấy đi.” Trịnh Hòa đáp lại không chút do dự.
“Đánh xong liền hết giận sao?” Bạch Ân cảm thấy bảo bối nhà mình quả là rộng lượng.
“Em còn làm được gì chứ.” Trịnh Hòa nói.
Bạch Ân nghiêng đầu cười: “Em có thể khiến người đó tan cửa nát nhà nha, hoặc từ thiên đường rớt xuống địa ngục, con người vốn hám tiền tài, nếu em cướp đi những thứ họ từng có, họ sẽ vô cùng đau khổ.”
Trịnh Hòa không đồng tình với ông: “Bạch tiên sinh, tam quan (2) của ông bị chó gặm rồi à, mấy cái ý tưởng quỷ gì thế, hận lớn thế nào mà phải hành hạ người ta vậy.”
Bạch Ân nói: “Gã suýt khiến tôi chết.”
Tuy Bạch tiên sinh vẫn nở nụ cười, nhưng Trịnh Hòa không tin ông đang vui, cậu vỗ vỗ lưng ông an ủi: “Được rồi, được rồi, ông cứ nghĩ cẩn thận đi, cái giới của ông em không hiểu, ông thấy làm được thì cứ làm.”
“Ai…” Bạch Ân nói, “Vẫn là bảo bối hợp lòng tôi nhất.”
Khóe miệng Trịnh Hòa giật giật.
Bạch tiên sinh, ý ông là chỉ cần chiều theo tính ông, ông sẽ thấy hợp lòng phải không?
Vinh thiếu quay về nước C. Vốn cậu định tới thẳng BEACHER, nào ngờ tin cậu quay về đã truyền tới tai tiểu thiếu gia của Hoành Tới từ sớm, vừa xuống sân bay, Vinh thiếu đã bị tóm.
“Ngài, ngài tới rồi?” Vinh thiếu thầm kêu khổ trong lòng, lần này cậu ta chết kẹt giữa hai người rồi.
Ở xa xa, DY nhìn Vinh thiếu lên xe rồi buông kính viễn vọng xuống, gọi điện báo những gì mình vừa thấy và biển số xe. Nói xong, hắn nhảy khỏi cửa sổ tầng hai, lộn một vòng trên mặt đất rồi vào xe, giám thị tiếp.
Bạch tiên sinh cúp máy, cười cười, hai mắt cong lên như vầng trăng.
Trịnh Hòa rợn tóc gáy: “Ông vừa nghe tin gì mà cười ghê thế, nhìn mà em lạnh sống lưng.”
“Đương nhiên là chuyện thú vị.” Bạch Ân hỏi, “Nếu có người từng lừa dối em, em sẽ làm gì?”
“Đánh cho một trận rồi đường ai nấy đi.” Trịnh Hòa đáp lại không chút do dự.
“Đánh xong liền hết giận sao?” Bạch Ân cảm thấy bảo bối nhà mình quả là rộng lượng.
“Em còn làm được gì chứ.” Trịnh Hòa nói.
Bạch Ân nghiêng đầu cười: “Em có thể khiến người đó tan cửa nát nhà nha, hoặc từ thiên đường rớt xuống địa ngục, con người vốn hám tiền tài, nếu em cướp đi những thứ họ từng có, họ sẽ vô cùng đau khổ.”
Trịnh Hòa không đồng tình với ông: “Bạch tiên sinh, tam quan () của ông bị chó gặm rồi à, mấy cái ý tưởng quỷ gì thế, hận lớn thế nào mà phải hành hạ người ta vậy.”
Bạch Ân nói: “Gã suýt khiến tôi chết.”
Tuy Bạch tiên sinh vẫn nở nụ cười, nhưng Trịnh Hòa không tin ông đang vui, cậu vỗ vỗ lưng ông an ủi: “Được rồi, được rồi, ông cứ nghĩ cẩn thận đi, cái giới của ông em không hiểu, ông thấy làm được thì cứ làm.”
“Ai…” Bạch Ân nói, “Vẫn là bảo bối hợp lòng tôi nhất.”
Khóe miệng Trịnh Hòa giật giật.
Bạch tiên sinh, ý ông là chỉ cần chiều theo tính ông, ông sẽ thấy hợp lòng phải không?