Tang Bắc có một trợ lý gọi là Thập Tứ, nghe tên kỳ quái như thế là biết xuất thân từ nhà họ Bạch.
Anh chàng này môi hồng răng trắng, lúc nào cũng cười tươi roi rói, thân hình mảnh khảnh bê cái máy tính cũng thở gấp được, nhưng sau khi nghe một câu bông đùa của Bạch tiên sinh, cuộc đời hắn thay đổi hoàn toàn.
Bạch Ân nói: “A Anh, con gái của đầu bếp, thích cậu.”
A Anh không phải là người trong công ty, nhưng vì cô thường xuyên giúp mẹ thái rau nên cả công ty đều biết. Cô vừa thiện lương, lại nhiệt tình, nhưng dù tâm hồn có đẹp thế nào thì cũng không giấu nổi gương mặt rỗ lỗ chỗ và hơn 100kg cân nặng.
Thập Tứ vừa nghe thế liền trợn tròn mắt. Ngày nào hắn cũng chạy tới căng tin, sáng sáng A Anh đều làm cho hắn ăn, giờ biết tin này, còn mặt mũi nào mà nói chuyện một cách bình thường với cô ấy nữa?
Tang Bắc cũng thấy thằng bé Thập Tứ này gợi đòn lắm, liền bổ thêm một câu: “Cậu không biết từ năm ngoái, căng tin đã bỏ bữa sáng sao? A Anh làm riêng cho cậu đấy.”
Thập Tứ hậm hực, bỏ bê công việc mấy ngày.
Đúng lúc ấy, Bạch tiên sinh vừa gặp gỡ Trịnh Hòa nên chẳng còn tâm tình đi theo dõi chuyện của họ, lâu dần lại quên, nhưng vào ngay lúc mọi người không còn nhớ gì tới câu chuyện này thì A Anh hơn 100kg đã câu được Thập Tứ 48kg.
Khi hai người cùng nhau dạo phố, Thập Tứ thường bị những người đàn ông xa lạ tiếp cận, sau đó A Anh hùng hục đuổi theo đánh mấy kẻ đó, bình thường A Anh rất hiền hòa, nhưng khi giận lên rồi thì vũ lực cán mốc max, ngay cả DY cũng đánh không nổi. Hôm nay hai người lại hẹn hò vào giờ nghỉ trưa như mọi lần, vé phim đã mua rồi, Thập Tứ vừa quay đầu lại thì thấy một cậu thanh niên trẻ tuổi ăn diện thời trang bước xuống từ chiếc xe đỗ ở cửa Bắc.
Thập Tứ ngẫm một chút liền nhớ ra đó là ai, liền nhỏ giọng dặn A Anh vài câu rồi rời đi. Hắn chạy chậm tới nhà ăn ở lầu hai, đứng ở một cửa sổ trong góc, bấm nút đồng hồ định vị rồi gọi điện cho người phụ trách mảng này là Kiệt Tử.
Hôm nay là ngày nghỉ của Kiệt Tử, hắn đang ngủ nhưng vừa nghe được nội dung cuộc gọi liền bừng tỉnh. Thập Tứ thấy Vinh thiếu ở ngoài rạp chiếu phim, sao có thể thế chứ, theo tin tức một tiếng trước báo lại, Vinh thiếu còn ở thành phố B, nếu cậu ta tự tiện rời đi một mình, không thể không có động tĩnh gì được.
Bọn họ đều biết Vinh thiếu cầm thứ không nên đụng tới, Bạch tiên sinh vẫn theo dõi cậu ta gắt gao. Kiệt Tử sợ mình làm sai chuyện, liền tìm cách liên lạc với Bạch tiên sinh ngay, phải để ông biết chuyện này sớm nhất có thể, mặc kệ ông có đang làm truyện gì quan trọng hay không. gọi điện không được thì gửi thư.
Tang Bắc có một trợ lý gọi là Thập Tứ, nghe tên kỳ quái như thế là biết xuất thân từ nhà họ Bạch.
Anh chàng này môi hồng răng trắng, lúc nào cũng cười tươi roi rói, thân hình mảnh khảnh bê cái máy tính cũng thở gấp được, nhưng sau khi nghe một câu bông đùa của Bạch tiên sinh, cuộc đời hắn thay đổi hoàn toàn.
Bạch Ân nói: “A Anh, con gái của đầu bếp, thích cậu.”
A Anh không phải là người trong công ty, nhưng vì cô thường xuyên giúp mẹ thái rau nên cả công ty đều biết. Cô vừa thiện lương, lại nhiệt tình, nhưng dù tâm hồn có đẹp thế nào thì cũng không giấu nổi gương mặt rỗ lỗ chỗ và hơn kg cân nặng.
Thập Tứ vừa nghe thế liền trợn tròn mắt. Ngày nào hắn cũng chạy tới căng tin, sáng sáng A Anh đều làm cho hắn ăn, giờ biết tin này, còn mặt mũi nào mà nói chuyện một cách bình thường với cô ấy nữa?
Tang Bắc cũng thấy thằng bé Thập Tứ này gợi đòn lắm, liền bổ thêm một câu: “Cậu không biết từ năm ngoái, căng tin đã bỏ bữa sáng sao? A Anh làm riêng cho cậu đấy.”
Thập Tứ hậm hực, bỏ bê công việc mấy ngày.
Đúng lúc ấy, Bạch tiên sinh vừa gặp gỡ Trịnh Hòa nên chẳng còn tâm tình đi theo dõi chuyện của họ, lâu dần lại quên, nhưng vào ngay lúc mọi người không còn nhớ gì tới câu chuyện này thì A Anh hơn kg đã câu được Thập Tứ kg.
Khi hai người cùng nhau dạo phố, Thập Tứ thường bị những người đàn ông xa lạ tiếp cận, sau đó A Anh hùng hục đuổi theo đánh mấy kẻ đó, bình thường A Anh rất hiền hòa, nhưng khi giận lên rồi thì vũ lực cán mốc max, ngay cả DY cũng đánh không nổi. Hôm nay hai người lại hẹn hò vào giờ nghỉ trưa như mọi lần, vé phim đã mua rồi, Thập Tứ vừa quay đầu lại thì thấy một cậu thanh niên trẻ tuổi ăn diện thời trang bước xuống từ chiếc xe đỗ ở cửa Bắc.
Thập Tứ ngẫm một chút liền nhớ ra đó là ai, liền nhỏ giọng dặn A Anh vài câu rồi rời đi. Hắn chạy chậm tới nhà ăn ở lầu hai, đứng ở một cửa sổ trong góc, bấm nút đồng hồ định vị rồi gọi điện cho người phụ trách mảng này là Kiệt Tử.
Hôm nay là ngày nghỉ của Kiệt Tử, hắn đang ngủ nhưng vừa nghe được nội dung cuộc gọi liền bừng tỉnh. Thập Tứ thấy Vinh thiếu ở ngoài rạp chiếu phim, sao có thể thế chứ, theo tin tức một tiếng trước báo lại, Vinh thiếu còn ở thành phố B, nếu cậu ta tự tiện rời đi một mình, không thể không có động tĩnh gì được.
Bọn họ đều biết Vinh thiếu cầm thứ không nên đụng tới, Bạch tiên sinh vẫn theo dõi cậu ta gắt gao. Kiệt Tử sợ mình làm sai chuyện, liền tìm cách liên lạc với Bạch tiên sinh ngay, phải để ông biết chuyện này sớm nhất có thể, mặc kệ ông có đang làm truyện gì quan trọng hay không. gọi điện không được thì gửi thư.