Trịnh Hòa bị cảnh sát chặn giữa đường, bị áp về đồn. Sau đó, Bạch tiên sinh xuất hiện —
Âu phục trắng, kính râm gọng kim loại, dáng người cao lớn, sau đó, Trịnh Hòa đưa mắt nhìn cục lông xù trong ngực ông: “Gì thế?”
Bạch tiên sinh quay cái mặt chó ra, nhẹ nhàng nói: “Tặng em.”
Trịnh Hòa từ chối khéo (?): “Em không cần.”
“Thế vứt đi.” Bạch tiên sinh còn khéo hơn cậu, buông tay như định vứt thật.
“Dừng dừng dừng dừng!” Trịnh Hòa hoảng, nếu không phải giữa họ có một song sắt chắc cậu đã lao đến đỡ lấy con chó, “Dù gì cũng là một mạng sống, sao ông không có chút tự giác của một chủ nhân thế?”
“Tôi đâu phải chủ nó.” Bạch tiên sinh một tay cầm lấy chân con chó, một tay khiến Trịnh Hòa nhìn thẳng vào mặt nó, “Em mới là chủ nó.”
Samoyed liếm liếm mặt Trịnh Hòa, phe phẩy đuôi rất hưng phấn: “Gâu! Gâu!”
Trịnh Hòa: “…”
DY ho khan hai tiếng: “Bạch tiên sinh, cậu Trịnh, tuy chúng tôi biết hiện hai người đang bàn bạc về nửa đời sau của con chó này, nhưng hiện chúng ta có thể giải quyết vấn đề trước mắt đã được không?”
“Suýt quên mất chính sự, ” Bạch tiên sinh nhét con chó vào khe hở của song sắt, rồi quay đầu lại nhìn đại đội trưởng, “Sao cậu lại giam em ấy trong đó?”
Đại đội trưởng gãi đầu: “Ờ, coi như là bắt nhầm đi, lão Bạch, gần đây ông bị ai gây khó dễ đúng không? Tôi có vụ án này muốn cho ông xem.”
Bạch tiên sinh gật đầu, gõ gõ song sắt: “Thả người trước đã.”
Trịnh Hòa lo lắng bồn chồn nãy giờ, hiện nghe việc này có liên quan đến Bạch tiên sinh liền thở phào, biết mình sẽ không sao. Cảnh sát mở cửa ra, cậu còn có tâm trạng cười an ủi cái người đang áy náy vì bắt nhầm ấy: “Không sao, các anh có tinh thần trách nhiệm thế là tốt.”
Bạch tiên sinh vẫy vẫy tay với cậu, Trịnh Hòa ton ton chạy tới, giọng ông có chút không vui: “Sao ai em cũng nói chuyện được thế.”
“Em có duyên nha.” Trịnh Hòa nói mà không biết ngượng.
Trịnh Hòa bị cảnh sát chặn giữa đường, bị áp về đồn. Sau đó, Bạch tiên sinh xuất hiện —
Âu phục trắng, kính râm gọng kim loại, dáng người cao lớn, sau đó, Trịnh Hòa đưa mắt nhìn cục lông xù trong ngực ông: “Gì thế?”
Bạch tiên sinh quay cái mặt chó ra, nhẹ nhàng nói: “Tặng em.”
Trịnh Hòa từ chối khéo (?): “Em không cần.”
“Thế vứt đi.” Bạch tiên sinh còn khéo hơn cậu, buông tay như định vứt thật.
“Dừng dừng dừng dừng!” Trịnh Hòa hoảng, nếu không phải giữa họ có một song sắt chắc cậu đã lao đến đỡ lấy con chó, “Dù gì cũng là một mạng sống, sao ông không có chút tự giác của một chủ nhân thế?”
“Tôi đâu phải chủ nó.” Bạch tiên sinh một tay cầm lấy chân con chó, một tay khiến Trịnh Hòa nhìn thẳng vào mặt nó, “Em mới là chủ nó.”
Samoyed liếm liếm mặt Trịnh Hòa, phe phẩy đuôi rất hưng phấn: “Gâu! Gâu!”
Trịnh Hòa: “…”
DY ho khan hai tiếng: “Bạch tiên sinh, cậu Trịnh, tuy chúng tôi biết hiện hai người đang bàn bạc về nửa đời sau của con chó này, nhưng hiện chúng ta có thể giải quyết vấn đề trước mắt đã được không?”
“Suýt quên mất chính sự, ” Bạch tiên sinh nhét con chó vào khe hở của song sắt, rồi quay đầu lại nhìn đại đội trưởng, “Sao cậu lại giam em ấy trong đó?”
Đại đội trưởng gãi đầu: “Ờ, coi như là bắt nhầm đi, lão Bạch, gần đây ông bị ai gây khó dễ đúng không? Tôi có vụ án này muốn cho ông xem.”
Bạch tiên sinh gật đầu, gõ gõ song sắt: “Thả người trước đã.”
Trịnh Hòa lo lắng bồn chồn nãy giờ, hiện nghe việc này có liên quan đến Bạch tiên sinh liền thở phào, biết mình sẽ không sao. Cảnh sát mở cửa ra, cậu còn có tâm trạng cười an ủi cái người đang áy náy vì bắt nhầm ấy: “Không sao, các anh có tinh thần trách nhiệm thế là tốt.”
Bạch tiên sinh vẫy vẫy tay với cậu, Trịnh Hòa ton ton chạy tới, giọng ông có chút không vui: “Sao ai em cũng nói chuyện được thế.”
“Em có duyên nha.” Trịnh Hòa nói mà không biết ngượng.