Nói xong câu đó, Lương Uyên cẩn thận nhìn gương mặt Lục Tiện Anh, y muốn nhìn một chút, Lục Tiện Anh sẽ có phản ứng như thế nào.
“…” Lục Tiện Anh không chuyển biến quá nhiều biểu tình, nhưng từ cái trán đến cái cổ, rồi tới lỗ tai, đều dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn rõ mà đỏ lên, “Nhưng là… Giờ mới buổi trưa… Trời vẫn sáng…”
Y vốn dĩ chỉ tính toán thăm dò một chút, cho dù là làm tình thì mình vẫn là đại phu, y cũng sẽ không ra tay với bệnh nhân. Mà khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc xấu hổ của Lục Tiện Anh, Lương Uyên rất muốn vứt bỏ ý nghĩ thăm dò ban đầu, “Trời vẫn sáng? Kia… Chờ trời tối…” Ngoài miệng nói, Lương Uyên đã ra tay đem người đánh ngã, miệng không thành thật mà hở một chút lại hôn má người ta.
“Tử Thâm!” Lục Tiện Anh lần này rất bối rối rõ ràng, “Ta, a…” Chỉ là lời nói đều bị chặn trong cổ họng.
Lương Uyên cảm thấy chính mình quá ư là lưu manh, trước mặt người này liền không khống chế được dục vọng, nhớ lại sự việc tối hôm qua, lại càng không kiềm chế được. Y dùng sức quấy nhiễu đầu lưỡi người trong lòng, hai tay không rảnh mà cọ cọ lồng ngực người nọ. Cơ ngực Lục Tiện Anh thoạt nhìn rắn chắc, thực tế lại vô cùng mềm mại, Lương Uyên không khỏi thầm nghĩ, có lẽ là cùng với kết cấu thân thể hắn có liên quan. Lại dùng sức xoa xoa mấy lần, một cái tay liền sờ xuống dưới.
“Ân, a a ~” Bộ phận đã cứng lên đột nhiên bị nắm lại cách một lớp vải, thân thể Lục Tiện Anh đột nhiên giật bắn lên. Lương Uyên buông tha cho đôi môi hắn, chuyển xuống lồng ngực vừa nãy vì hôn môi mà lộ ra. Y đem áo lót Lục Tiện Anh triệt để mở ra, đôi môi hướng đến hai khoả hồng anh trước ngực hắn. Hai đầu nhũ hai bên, một bên bị ngón tay xoa nắn, một bên bị khoang miệng nóng bỏng ngậm vào, Lục Tiện Anh nhất thời mê loạn, đưa tay muốn đẩy Lương Uyên ra, lại không còn khí lực. Mãi đến khi tay Lương Uyên vuốt ve dục vọng của hắn, nỗ lực đem chân hắn tách ra, Lục Tiện Anh mới đột nhiên thức tỉnh, “Tử Thâm.” Lục Tiện Anh nắm lấy cái tay sắp mò tới giữa hai chân, “Ta, ta bây giờ vẫn…”
“Vẫn?” Hô hấp của hai người đều rối loạn, Lương Uyên càng nôn nóng.
“Ta vẫn chưa chuẩn bị xong, ân ~” Lục Tiện Anh nói như vậy, nhưng không cách nào chống lại khoái cảm mà Lương Uyên mang tới cho hắn.
Lương Uyên hít sâu hai cái, thanh âm bởi vì tình dục mà có chút khàn khan, “Ta chỉ sờ thôi được chứ? Hm? Tiện Anh…” Thấy Lục Tiện Anh còn có chút do dự, Lương Uyên lại bắt đầu hôn lên cằm của hắn, “Tiện Anh, ta thề… Ta chỉ như vậy, như vậy sờ ngươi thôi, được không?” Dung nhan hoặc nhân của y, hiện tại bày ra biểu tình đáng thương, dùng giọng nói nũng nịu đến nói chuyện, Lục Tiện Anh đã bị y trêu chọc đến động tình, căn bản không nhịn được y mê hoặc.
Lục Tiện Anh giơ tay che lại mặt mình, chậm rãi gật gật đầu. Hắn đã không có cách nào bận tâm, nếu như Lương Uyên nói chuyện không tính toán gì hết thì phải làm sao bây giờ.
Thời gian còn lại, Lục Tiện Anh bối rối chìm trong khoái cảm trùng điệp mà vượt qua.
Lương Uyên tuân thủ lời hứa, chỉ là cách quần áo xoa xoa hắn. Nhưng lồng ngực lộ ra ngoài không bị buông tha, Lương Uyên dường như rất chung tình với hai nụ hoa tràn ngập co dãn kia, nhịn không được mà hôn liếm. Lục Tiện Anh bị y làm cho cả người nhũn ra, run rẩy không ngừng, rên rỉ trong miệng cũng sắp không kìm nén được. Lương Uyên nhân cơ hội tách hai chân Lục Tiện Anh ra, cho dù cách tiết khố cũng có thể nhìn ra, giữa hai chân người nọ đã ẩm ướt thành một mảnh, hình dáng phân thân đặc biệt rõ ràng.
“Tử Thâm, Tử Thâm! Không được… Ân, a a ~”
Không quan tâm Lục Tiện Anh giãy dụa, Lương Uyên đem chính mình dán vào, chốc chốc lại động thắt lưng, thân thể Lục Tiện Anh bị đâm đến rung động. Loại tư thế này thật giống như giao hoan, lại càng tình sắc cùng kích thích, Lục Tiện Anh bị đâm mấy lần liền đột nhiên kẹp chặt thắt lưng Lương Uyên, đạt cao trào. Lương Uyên thấy thế, lấy tay xoa nắn phân thân chính mình tiết ra, sau đó thoát lực ngã vào người Lục Tiện Anh.
Hai người nằm im trong chốc lát, Lương Uyên đứng dậy đi gọi người múc nước đến, lau người cho Lục Tiện Anh. Lục Tiện Anh tự nhiên không chịu, chống đỡ thân thể không còn chút sức lực nào qua loa chà chà vài cái, sau đó liền mơ màng ngủ. Thấy Lục Tiện Anh ngủ rồi, Lương Uyên cũng ở bên người hắn nằm xuống, lấy tay sờ trán hắn, may mà không còn sốt. Nhìn khuôn mặt Lục Tiện Anh vì mệt mỏi mà ngủ, Lương Uyên thoáng tỉnh táo lại, là một đại phu mà hành vi của chính mình thực sự không nên.
Lúc này có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ, Liên Kiều ở cửa nhỏ giọng nói, “Thiếu gia, chim bồ câu đã trở lại.”
Sợ đánh thức Lục Tiện Anh, Lương Uyên rón rén đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Tiện Anh trúng độc là Cốc chủ cứu mạng hắn, sau khi Lương Uyên cùng hắn kết hôn cũng xin phụ thân giải thích tình huống của Lục Tiện Anh, hắn bị trúng một loại độc không phải của môn phái Trung Nguyên, mà là một loại độc hiếm thấy của Ma giáo Bắc Vực Thiên Nguyên giáo – Xích Luyện. Chất độc này không màu không vị, gần như không thể nào nhận biết, nếu như không phải phụ thân từ nhỏ đã gặp qua người bị độc này, từ bệnh trạng sau khi trúng độc mà phán đoán ra được, e rằng Lục Tiện Anh từ lâu đã hết thuốc chữa.
Sau khi hai người có hôn ước, Lương Uyên bắt đầu thu thập tư liệu liên quan tới chất độc này, cũng biết rõ tình hình trúng độc của Lục Tiện Anh lúc đó, hi vọng từ việc tìm ra manh mối nguồn gốc độc dược. Cốc chủ cứu Lục Tiện Anh hẳn có biết đến một ít nội tình, nhưng cho dù Lương Uyên truy hỏi như thế nào, Cốc chủ đều không tiết lộ tại sao Lục Tiện Anh trúng độc. Lương Uyên biết rõ tính tình cha mình, chỉ biết bản thân phải tự tìm hiểu. Trước ngày thành thân không lâu, y thông qua những người bằng hữu mới biết được tin —— Lục trang chủ Thương Khung sơn trang, cũng chính là phụ thân của Lục Tiện Anh, kỳ thực một năm trước võ công đã phế bỏ, chỉ là Lục gia vẫn luôn cật lực giấu diếm, tin tức mới không lọt ra. Một năm trước cũng chính là thời điểm Lục Tiện Anh trúng độc, hai chuyện này tất nhiên không thoát khỏi có liên quan, mà mà muốn thăm dò sâu hơn, lại không có cách nào. Lương Uyên liền nhờ tới Càn Khôn môn – môn phái dựa vào việc buôn bán tin tức mà sống, dùng tiền tìm hiểu sự tình Lục trang chủ bị phế võ công. Ngày hôm nay con chim bồ câu này trở về, chính là mang theo tin tức y muốn.
Đi vào thư phòng, Quảng Bạch đã đem tờ giấy mang tới. Lương Uyên mở ra liếc mắt nhìn, chỉ có bốn chữ —— tự phế võ công. Lục trang chủ là tự phế võ công?! Lương Uyên cảm thấy sự tình ngày càng kỳ lạ, manh mối quá mức vụn vặt, mà người có thể giúp y xâu chuỗi lại ngậm miệng không nói.
Chỉnh lí lại những manh mối vụn vặt, Lương Uyên trước hết buông xuống, đem tờ giấy ném vào trong chậu than bên cạnh, rồi đi tới phòng bếp.
Lần này Lục Tiện Anh bị Lương Uyên đánh thức, khi hắn tỉnh táo lại, phát hiện bên cạnh đặt một cái bàn nhỏ, Lương Uyên đem chén dĩa bày trên mặt bàn.
“Ăn một chút rồi ngủ tiếp.” Lương Uyên vừa nói xong thì mấy đĩa thức ăn cũng được bưng lên đầy đủ, chính mình cũng trèo lên trên, dìu Lục Tiện Anh mặc quần áo. Đũa đều đã nhét ở trong tay, Lục Tiện Anh vẫn không có phản ứng, Lương Uyên cho là hắn không thấy ngon miệng, liền khuyên nhủ, “Nhiều ít cũng phải ăn một chút, không thì uống chút canh cũng được, đã hầm rất lâu.”
Lục Tiện Anh vẫn lăng lăng, ánh mắt nhìn chăm chú ở bát canh.
Lương Uyên thấy thế, trước hết múc lên một chén canh nhỏ, thổi thổi, cảm thấy nhiệt độ vừa phải mới đưa cho Lục Tiện Anh, “Không muốn ăn thức ăn trước hết uống chút canh đi, bên trong bỏ thêm dược liệu, uống cái này đêm nay sẽ không cho ngươi uống thuốc.” Lục Tiện Anh tiếp nhận bát cạnh, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới chậm rãi uống xong ngụm đầu tiên. Sau khi uống vào mấy ngụm canh, lại bắt đầu dùng bữa. Mấy món ăn đều vô cùng thanh đạm khoan khoái, cũng được bỏ thêm dược liệu bên trong, nhưng không hề ảnh hưởng đến mùi vị một chút nào.
Lục Tiện Anh trên mặt rất ít biểu lộ, lúc này thoạt nhìn cũng không có thay đổi gì. Nhưng Lương Uyên biết người này sắp khóc, y có thể cảm giác được.
Nói xong câu đó, Lương Uyên cẩn thận nhìn gương mặt Lục Tiện Anh, y muốn nhìn một chút, Lục Tiện Anh sẽ có phản ứng như thế nào.
“…” Lục Tiện Anh không chuyển biến quá nhiều biểu tình, nhưng từ cái trán đến cái cổ, rồi tới lỗ tai, đều dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn rõ mà đỏ lên, “Nhưng là… Giờ mới buổi trưa… Trời vẫn sáng…”
Y vốn dĩ chỉ tính toán thăm dò một chút, cho dù là làm tình thì mình vẫn là đại phu, y cũng sẽ không ra tay với bệnh nhân. Mà khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc xấu hổ của Lục Tiện Anh, Lương Uyên rất muốn vứt bỏ ý nghĩ thăm dò ban đầu, “Trời vẫn sáng? Kia… Chờ trời tối…” Ngoài miệng nói, Lương Uyên đã ra tay đem người đánh ngã, miệng không thành thật mà hở một chút lại hôn má người ta.
“Tử Thâm!” Lục Tiện Anh lần này rất bối rối rõ ràng, “Ta, a…” Chỉ là lời nói đều bị chặn trong cổ họng.
Lương Uyên cảm thấy chính mình quá ư là lưu manh, trước mặt người này liền không khống chế được dục vọng, nhớ lại sự việc tối hôm qua, lại càng không kiềm chế được. Y dùng sức quấy nhiễu đầu lưỡi người trong lòng, hai tay không rảnh mà cọ cọ lồng ngực người nọ. Cơ ngực Lục Tiện Anh thoạt nhìn rắn chắc, thực tế lại vô cùng mềm mại, Lương Uyên không khỏi thầm nghĩ, có lẽ là cùng với kết cấu thân thể hắn có liên quan. Lại dùng sức xoa xoa mấy lần, một cái tay liền sờ xuống dưới.
“Ân, a a ~” Bộ phận đã cứng lên đột nhiên bị nắm lại cách một lớp vải, thân thể Lục Tiện Anh đột nhiên giật bắn lên. Lương Uyên buông tha cho đôi môi hắn, chuyển xuống lồng ngực vừa nãy vì hôn môi mà lộ ra. Y đem áo lót Lục Tiện Anh triệt để mở ra, đôi môi hướng đến hai khoả hồng anh trước ngực hắn. Hai đầu nhũ hai bên, một bên bị ngón tay xoa nắn, một bên bị khoang miệng nóng bỏng ngậm vào, Lục Tiện Anh nhất thời mê loạn, đưa tay muốn đẩy Lương Uyên ra, lại không còn khí lực. Mãi đến khi tay Lương Uyên vuốt ve dục vọng của hắn, nỗ lực đem chân hắn tách ra, Lục Tiện Anh mới đột nhiên thức tỉnh, “Tử Thâm.” Lục Tiện Anh nắm lấy cái tay sắp mò tới giữa hai chân, “Ta, ta bây giờ vẫn…”
“Vẫn?” Hô hấp của hai người đều rối loạn, Lương Uyên càng nôn nóng.
“Ta vẫn chưa chuẩn bị xong, ân ~” Lục Tiện Anh nói như vậy, nhưng không cách nào chống lại khoái cảm mà Lương Uyên mang tới cho hắn.
Lương Uyên hít sâu hai cái, thanh âm bởi vì tình dục mà có chút khàn khan, “Ta chỉ sờ thôi được chứ? Hm? Tiện Anh…” Thấy Lục Tiện Anh còn có chút do dự, Lương Uyên lại bắt đầu hôn lên cằm của hắn, “Tiện Anh, ta thề… Ta chỉ như vậy, như vậy sờ ngươi thôi, được không?” Dung nhan hoặc nhân của y, hiện tại bày ra biểu tình đáng thương, dùng giọng nói nũng nịu đến nói chuyện, Lục Tiện Anh đã bị y trêu chọc đến động tình, căn bản không nhịn được y mê hoặc.
Lục Tiện Anh giơ tay che lại mặt mình, chậm rãi gật gật đầu. Hắn đã không có cách nào bận tâm, nếu như Lương Uyên nói chuyện không tính toán gì hết thì phải làm sao bây giờ.
Thời gian còn lại, Lục Tiện Anh bối rối chìm trong khoái cảm trùng điệp mà vượt qua.
Lương Uyên tuân thủ lời hứa, chỉ là cách quần áo xoa xoa hắn. Nhưng lồng ngực lộ ra ngoài không bị buông tha, Lương Uyên dường như rất chung tình với hai nụ hoa tràn ngập co dãn kia, nhịn không được mà hôn liếm. Lục Tiện Anh bị y làm cho cả người nhũn ra, run rẩy không ngừng, rên rỉ trong miệng cũng sắp không kìm nén được. Lương Uyên nhân cơ hội tách hai chân Lục Tiện Anh ra, cho dù cách tiết khố cũng có thể nhìn ra, giữa hai chân người nọ đã ẩm ướt thành một mảnh, hình dáng phân thân đặc biệt rõ ràng.
“Tử Thâm, Tử Thâm! Không được… Ân, a a ~”
Không quan tâm Lục Tiện Anh giãy dụa, Lương Uyên đem chính mình dán vào, chốc chốc lại động thắt lưng, thân thể Lục Tiện Anh bị đâm đến rung động. Loại tư thế này thật giống như giao hoan, lại càng tình sắc cùng kích thích, Lục Tiện Anh bị đâm mấy lần liền đột nhiên kẹp chặt thắt lưng Lương Uyên, đạt cao trào. Lương Uyên thấy thế, lấy tay xoa nắn phân thân chính mình tiết ra, sau đó thoát lực ngã vào người Lục Tiện Anh.
Hai người nằm im trong chốc lát, Lương Uyên đứng dậy đi gọi người múc nước đến, lau người cho Lục Tiện Anh. Lục Tiện Anh tự nhiên không chịu, chống đỡ thân thể không còn chút sức lực nào qua loa chà chà vài cái, sau đó liền mơ màng ngủ. Thấy Lục Tiện Anh ngủ rồi, Lương Uyên cũng ở bên người hắn nằm xuống, lấy tay sờ trán hắn, may mà không còn sốt. Nhìn khuôn mặt Lục Tiện Anh vì mệt mỏi mà ngủ, Lương Uyên thoáng tỉnh táo lại, là một đại phu mà hành vi của chính mình thực sự không nên.
Lúc này có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ, Liên Kiều ở cửa nhỏ giọng nói, “Thiếu gia, chim bồ câu đã trở lại.”
Sợ đánh thức Lục Tiện Anh, Lương Uyên rón rén đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Tiện Anh trúng độc là Cốc chủ cứu mạng hắn, sau khi Lương Uyên cùng hắn kết hôn cũng xin phụ thân giải thích tình huống của Lục Tiện Anh, hắn bị trúng một loại độc không phải của môn phái Trung Nguyên, mà là một loại độc hiếm thấy của Ma giáo Bắc Vực Thiên Nguyên giáo – Xích Luyện. Chất độc này không màu không vị, gần như không thể nào nhận biết, nếu như không phải phụ thân từ nhỏ đã gặp qua người bị độc này, từ bệnh trạng sau khi trúng độc mà phán đoán ra được, e rằng Lục Tiện Anh từ lâu đã hết thuốc chữa.
Sau khi hai người có hôn ước, Lương Uyên bắt đầu thu thập tư liệu liên quan tới chất độc này, cũng biết rõ tình hình trúng độc của Lục Tiện Anh lúc đó, hi vọng từ việc tìm ra manh mối nguồn gốc độc dược. Cốc chủ cứu Lục Tiện Anh hẳn có biết đến một ít nội tình, nhưng cho dù Lương Uyên truy hỏi như thế nào, Cốc chủ đều không tiết lộ tại sao Lục Tiện Anh trúng độc. Lương Uyên biết rõ tính tình cha mình, chỉ biết bản thân phải tự tìm hiểu. Trước ngày thành thân không lâu, y thông qua những người bằng hữu mới biết được tin —— Lục trang chủ Thương Khung sơn trang, cũng chính là phụ thân của Lục Tiện Anh, kỳ thực một năm trước võ công đã phế bỏ, chỉ là Lục gia vẫn luôn cật lực giấu diếm, tin tức mới không lọt ra. Một năm trước cũng chính là thời điểm Lục Tiện Anh trúng độc, hai chuyện này tất nhiên không thoát khỏi có liên quan, mà mà muốn thăm dò sâu hơn, lại không có cách nào. Lương Uyên liền nhờ tới Càn Khôn môn – môn phái dựa vào việc buôn bán tin tức mà sống, dùng tiền tìm hiểu sự tình Lục trang chủ bị phế võ công. Ngày hôm nay con chim bồ câu này trở về, chính là mang theo tin tức y muốn.
Đi vào thư phòng, Quảng Bạch đã đem tờ giấy mang tới. Lương Uyên mở ra liếc mắt nhìn, chỉ có bốn chữ —— tự phế võ công. Lục trang chủ là tự phế võ công?! Lương Uyên cảm thấy sự tình ngày càng kỳ lạ, manh mối quá mức vụn vặt, mà người có thể giúp y xâu chuỗi lại ngậm miệng không nói.
Chỉnh lí lại những manh mối vụn vặt, Lương Uyên trước hết buông xuống, đem tờ giấy ném vào trong chậu than bên cạnh, rồi đi tới phòng bếp.
Lần này Lục Tiện Anh bị Lương Uyên đánh thức, khi hắn tỉnh táo lại, phát hiện bên cạnh đặt một cái bàn nhỏ, Lương Uyên đem chén dĩa bày trên mặt bàn.
“Ăn một chút rồi ngủ tiếp.” Lương Uyên vừa nói xong thì mấy đĩa thức ăn cũng được bưng lên đầy đủ, chính mình cũng trèo lên trên, dìu Lục Tiện Anh mặc quần áo. Đũa đều đã nhét ở trong tay, Lục Tiện Anh vẫn không có phản ứng, Lương Uyên cho là hắn không thấy ngon miệng, liền khuyên nhủ, “Nhiều ít cũng phải ăn một chút, không thì uống chút canh cũng được, đã hầm rất lâu.”
Lục Tiện Anh vẫn lăng lăng, ánh mắt nhìn chăm chú ở bát canh.
Lương Uyên thấy thế, trước hết múc lên một chén canh nhỏ, thổi thổi, cảm thấy nhiệt độ vừa phải mới đưa cho Lục Tiện Anh, “Không muốn ăn thức ăn trước hết uống chút canh đi, bên trong bỏ thêm dược liệu, uống cái này đêm nay sẽ không cho ngươi uống thuốc.” Lục Tiện Anh tiếp nhận bát cạnh, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới chậm rãi uống xong ngụm đầu tiên. Sau khi uống vào mấy ngụm canh, lại bắt đầu dùng bữa. Mấy món ăn đều vô cùng thanh đạm khoan khoái, cũng được bỏ thêm dược liệu bên trong, nhưng không hề ảnh hưởng đến mùi vị một chút nào.
Lục Tiện Anh trên mặt rất ít biểu lộ, lúc này thoạt nhìn cũng không có thay đổi gì. Nhưng Lương Uyên biết người này sắp khóc, y có thể cảm giác được.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nói xong câu đó, Lương Uyên cẩn thận nhìn gương mặt Lục Tiện Anh, y muốn nhìn một chút, Lục Tiện Anh sẽ có phản ứng như thế nào.
“…” Lục Tiện Anh không chuyển biến quá nhiều biểu tình, nhưng từ cái trán đến cái cổ, rồi tới lỗ tai, đều dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn rõ mà đỏ lên, “Nhưng là… Giờ mới buổi trưa… Trời vẫn sáng…”
Y vốn dĩ chỉ tính toán thăm dò một chút, cho dù là làm tình thì mình vẫn là đại phu, y cũng sẽ không ra tay với bệnh nhân. Mà khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc xấu hổ của Lục Tiện Anh, Lương Uyên rất muốn vứt bỏ ý nghĩ thăm dò ban đầu, “Trời vẫn sáng? Kia… Chờ trời tối…” Ngoài miệng nói, Lương Uyên đã ra tay đem người đánh ngã, miệng không thành thật mà hở một chút lại hôn má người ta.
“Tử Thâm!” Lục Tiện Anh lần này rất bối rối rõ ràng, “Ta, a…” Chỉ là lời nói đều bị chặn trong cổ họng.
Lương Uyên cảm thấy chính mình quá ư là lưu manh, trước mặt người này liền không khống chế được dục vọng, nhớ lại sự việc tối hôm qua, lại càng không kiềm chế được. Y dùng sức quấy nhiễu đầu lưỡi người trong lòng, hai tay không rảnh mà cọ cọ lồng ngực người nọ. Cơ ngực Lục Tiện Anh thoạt nhìn rắn chắc, thực tế lại vô cùng mềm mại, Lương Uyên không khỏi thầm nghĩ, có lẽ là cùng với kết cấu thân thể hắn có liên quan. Lại dùng sức xoa xoa mấy lần, một cái tay liền sờ xuống dưới.
“Ân, a a ~” Bộ phận đã cứng lên đột nhiên bị nắm lại cách một lớp vải, thân thể Lục Tiện Anh đột nhiên giật bắn lên. Lương Uyên buông tha cho đôi môi hắn, chuyển xuống lồng ngực vừa nãy vì hôn môi mà lộ ra. Y đem áo lót Lục Tiện Anh triệt để mở ra, đôi môi hướng đến hai khoả hồng anh trước ngực hắn. Hai đầu nhũ hai bên, một bên bị ngón tay xoa nắn, một bên bị khoang miệng nóng bỏng ngậm vào, Lục Tiện Anh nhất thời mê loạn, đưa tay muốn đẩy Lương Uyên ra, lại không còn khí lực. Mãi đến khi tay Lương Uyên vuốt ve dục vọng của hắn, nỗ lực đem chân hắn tách ra, Lục Tiện Anh mới đột nhiên thức tỉnh, “Tử Thâm.” Lục Tiện Anh nắm lấy cái tay sắp mò tới giữa hai chân, “Ta, ta bây giờ vẫn…”
“Vẫn?” Hô hấp của hai người đều rối loạn, Lương Uyên càng nôn nóng.
“Ta vẫn chưa chuẩn bị xong, ân ~” Lục Tiện Anh nói như vậy, nhưng không cách nào chống lại khoái cảm mà Lương Uyên mang tới cho hắn.
Lương Uyên hít sâu hai cái, thanh âm bởi vì tình dục mà có chút khàn khan, “Ta chỉ sờ thôi được chứ? Hm? Tiện Anh…” Thấy Lục Tiện Anh còn có chút do dự, Lương Uyên lại bắt đầu hôn lên cằm của hắn, “Tiện Anh, ta thề… Ta chỉ như vậy, như vậy sờ ngươi thôi, được không?” Dung nhan hoặc nhân của y, hiện tại bày ra biểu tình đáng thương, dùng giọng nói nũng nịu đến nói chuyện, Lục Tiện Anh đã bị y trêu chọc đến động tình, căn bản không nhịn được y mê hoặc.
Lục Tiện Anh giơ tay che lại mặt mình, chậm rãi gật gật đầu. Hắn đã không có cách nào bận tâm, nếu như Lương Uyên nói chuyện không tính toán gì hết thì phải làm sao bây giờ.
Thời gian còn lại, Lục Tiện Anh bối rối chìm trong khoái cảm trùng điệp mà vượt qua.
Lương Uyên tuân thủ lời hứa, chỉ là cách quần áo xoa xoa hắn. Nhưng lồng ngực lộ ra ngoài không bị buông tha, Lương Uyên dường như rất chung tình với hai nụ hoa tràn ngập co dãn kia, nhịn không được mà hôn liếm. Lục Tiện Anh bị y làm cho cả người nhũn ra, run rẩy không ngừng, rên rỉ trong miệng cũng sắp không kìm nén được. Lương Uyên nhân cơ hội tách hai chân Lục Tiện Anh ra, cho dù cách tiết khố cũng có thể nhìn ra, giữa hai chân người nọ đã ẩm ướt thành một mảnh, hình dáng phân thân đặc biệt rõ ràng.
“Tử Thâm, Tử Thâm! Không được… Ân, a a ~”
Không quan tâm Lục Tiện Anh giãy dụa, Lương Uyên đem chính mình dán vào, chốc chốc lại động thắt lưng, thân thể Lục Tiện Anh bị đâm đến rung động. Loại tư thế này thật giống như giao hoan, lại càng tình sắc cùng kích thích, Lục Tiện Anh bị đâm mấy lần liền đột nhiên kẹp chặt thắt lưng Lương Uyên, đạt cao trào. Lương Uyên thấy thế, lấy tay xoa nắn phân thân chính mình tiết ra, sau đó thoát lực ngã vào người Lục Tiện Anh.
Hai người nằm im trong chốc lát, Lương Uyên đứng dậy đi gọi người múc nước đến, lau người cho Lục Tiện Anh. Lục Tiện Anh tự nhiên không chịu, chống đỡ thân thể không còn chút sức lực nào qua loa chà chà vài cái, sau đó liền mơ màng ngủ. Thấy Lục Tiện Anh ngủ rồi, Lương Uyên cũng ở bên người hắn nằm xuống, lấy tay sờ trán hắn, may mà không còn sốt. Nhìn khuôn mặt Lục Tiện Anh vì mệt mỏi mà ngủ, Lương Uyên thoáng tỉnh táo lại, là một đại phu mà hành vi của chính mình thực sự không nên.
Lúc này có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ, Liên Kiều ở cửa nhỏ giọng nói, “Thiếu gia, chim bồ câu đã trở lại.”
Sợ đánh thức Lục Tiện Anh, Lương Uyên rón rén đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Tiện Anh trúng độc là Cốc chủ cứu mạng hắn, sau khi Lương Uyên cùng hắn kết hôn cũng xin phụ thân giải thích tình huống của Lục Tiện Anh, hắn bị trúng một loại độc không phải của môn phái Trung Nguyên, mà là một loại độc hiếm thấy của Ma giáo Bắc Vực Thiên Nguyên giáo – Xích Luyện. Chất độc này không màu không vị, gần như không thể nào nhận biết, nếu như không phải phụ thân từ nhỏ đã gặp qua người bị độc này, từ bệnh trạng sau khi trúng độc mà phán đoán ra được, e rằng Lục Tiện Anh từ lâu đã hết thuốc chữa.
Sau khi hai người có hôn ước, Lương Uyên bắt đầu thu thập tư liệu liên quan tới chất độc này, cũng biết rõ tình hình trúng độc của Lục Tiện Anh lúc đó, hi vọng từ việc tìm ra manh mối nguồn gốc độc dược. Cốc chủ cứu Lục Tiện Anh hẳn có biết đến một ít nội tình, nhưng cho dù Lương Uyên truy hỏi như thế nào, Cốc chủ đều không tiết lộ tại sao Lục Tiện Anh trúng độc. Lương Uyên biết rõ tính tình cha mình, chỉ biết bản thân phải tự tìm hiểu. Trước ngày thành thân không lâu, y thông qua những người bằng hữu mới biết được tin —— Lục trang chủ Thương Khung sơn trang, cũng chính là phụ thân của Lục Tiện Anh, kỳ thực một năm trước võ công đã phế bỏ, chỉ là Lục gia vẫn luôn cật lực giấu diếm, tin tức mới không lọt ra. Một năm trước cũng chính là thời điểm Lục Tiện Anh trúng độc, hai chuyện này tất nhiên không thoát khỏi có liên quan, mà mà muốn thăm dò sâu hơn, lại không có cách nào. Lương Uyên liền nhờ tới Càn Khôn môn – môn phái dựa vào việc buôn bán tin tức mà sống, dùng tiền tìm hiểu sự tình Lục trang chủ bị phế võ công. Ngày hôm nay con chim bồ câu này trở về, chính là mang theo tin tức y muốn.
Đi vào thư phòng, Quảng Bạch đã đem tờ giấy mang tới. Lương Uyên mở ra liếc mắt nhìn, chỉ có bốn chữ —— tự phế võ công. Lục trang chủ là tự phế võ công?! Lương Uyên cảm thấy sự tình ngày càng kỳ lạ, manh mối quá mức vụn vặt, mà người có thể giúp y xâu chuỗi lại ngậm miệng không nói.
Chỉnh lí lại những manh mối vụn vặt, Lương Uyên trước hết buông xuống, đem tờ giấy ném vào trong chậu than bên cạnh, rồi đi tới phòng bếp.
Lần này Lục Tiện Anh bị Lương Uyên đánh thức, khi hắn tỉnh táo lại, phát hiện bên cạnh đặt một cái bàn nhỏ, Lương Uyên đem chén dĩa bày trên mặt bàn.
“Ăn một chút rồi ngủ tiếp.” Lương Uyên vừa nói xong thì mấy đĩa thức ăn cũng được bưng lên đầy đủ, chính mình cũng trèo lên trên, dìu Lục Tiện Anh mặc quần áo. Đũa đều đã nhét ở trong tay, Lục Tiện Anh vẫn không có phản ứng, Lương Uyên cho là hắn không thấy ngon miệng, liền khuyên nhủ, “Nhiều ít cũng phải ăn một chút, không thì uống chút canh cũng được, đã hầm rất lâu.”
Lục Tiện Anh vẫn lăng lăng, ánh mắt nhìn chăm chú ở bát canh.
Lương Uyên thấy thế, trước hết múc lên một chén canh nhỏ, thổi thổi, cảm thấy nhiệt độ vừa phải mới đưa cho Lục Tiện Anh, “Không muốn ăn thức ăn trước hết uống chút canh đi, bên trong bỏ thêm dược liệu, uống cái này đêm nay sẽ không cho ngươi uống thuốc.” Lục Tiện Anh tiếp nhận bát cạnh, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới chậm rãi uống xong ngụm đầu tiên. Sau khi uống vào mấy ngụm canh, lại bắt đầu dùng bữa. Mấy món ăn đều vô cùng thanh đạm khoan khoái, cũng được bỏ thêm dược liệu bên trong, nhưng không hề ảnh hưởng đến mùi vị một chút nào.
Lục Tiện Anh trên mặt rất ít biểu lộ, lúc này thoạt nhìn cũng không có thay đổi gì. Nhưng Lương Uyên biết người này sắp khóc, y có thể cảm giác được.