Ngày hôm sau hai người quyết định vào núi.Tuy rằng đã tới đây vài ngày, nhưng hôm nay hai người mới chân chính vào núi.Đi trên con đường nhỏ vào núi, ven đường mọc đủ loại bụi cây, cũng có một vài cây tùng cùng cây sam cao lớn.
Bên trái có một khe suối, nước suối trong suốt, chảy róc rách.
Hai bên khe núi có rất nhiều xương bồ, nở hoa màu lam, thanh nhã tươi mát.Hai người chậm rãi đi vào chỗ sâu bên trong núi lớn, cây cối càng ngày càng cao lớn, càng ngày càng thô tráng.
Chung quanh cô đều là cây cối, cô cảm giác bản thân bị màu xanh lục quay chung quanh.Chú mang theo hai người đi tới rừng thông của nhà cô, mười mẫu rừng thông là một mảnh rất lớn, lại đi từ một đầu khác đến, tốn rất nhiều thời gian.
Đến khi nhận rõ phạm vi rừng thông nhà mình, hai người liền để chú nhỏ đi trước.Nhìn mảnh rừng thông hiện tại đã thuộc về nhà cô, cũng không biết hình dung cảm giác trong lòng lúc này như thế nào.
Mỗi một cây đều cao lớn đĩnh bạt, đứng ở dưới tàng cây, cô muốn ngưỡng cổ mới có thể nhìn đến tán cây, cô nhìn ra ít nhất phải , mét.
Một trận gió thổi qua, lá cây lay động theo gió, nghe từng tiếng xào xạc, đẹp, thật sự thực đẹp.Đến nơi đây, trong lòng cô nảy sinh một loại cảm giác bình yên rời xa trần thế.
Phiến rừng thông này tựa như một nơi siêu việt phàm trần thánh khiết tịnh thổ, ở chỗ này, cô quên mất mạt thế, quên đi tất cả ngụy trang kiên cường, nó mang hết tất cả nôn nóng phiền muộn tích góp trong cơ thể cô, tất cả đều mang đi, làm cho mỗi tế bào tinh thần đều tràn ngập sinh cơ.Cô lôi kéo tay Khương Trí, từ cây này chạy đến cây kia, thưởng thức cảnh đẹp.
Khương Trí tùy ý để cô chạy nhảy trong rừng thông, khoái ý cười vui.Qua một hồi lâu, cô từ trong chấn động tỉnh lại.
Cùng Khương Trí nằm trên mặt đất, được trải lớp lá thông thật dày, nhìn không trung bị tán cây ngăn trở, cảm thán.- Em cảm thấy em chính là một tục nhân, không học tới cao thượng.- Làm sao vậy?- Em đã bị phiến rừng thông này cảm động như vậy, trong chốc lát liền tự động trở về hiện thực.
Hiện tại nhìn thấy những cây thông này, ý tưởng chính là, những cây thông này kết quả, có đủ cho con trai ăn hay không; những cái đó nhánh cây đó nếu đều nhặt về không gian, có đủ cho chúng ta vượt qua mùa đông rét lạnh hay không; ngay cả lá thông trên mặt đất, em đều nghĩ đem chúng nó thu vào, sắp tới mạt thế, cái gì cũng đều là tài nguyên, không thể lãng phí.
Anh nói có phải em quá tầm thường hay không?Cô nắm một phen lá thông trên mặt đất lên, gom lại trên đầu, rồi buông tay ra, để nó rơi xuống trên quần áo.- Tầm thường hay không thì anh không biết, nhưng là anh thích, bởi vì này đó cũng là điều anh vừa nghĩ.Khương Trí cũng học cô, đem một phen lá thông rải tới trên người.- Nếu như vậy, chúng ta liền bắt đầu đi.Cô ngồi dậy, lại khôi phục nhiệt tình.Lấy công cụ từ không gian ra, phân công hợp tác.
Cô kiểm ra trên mặt của rừng thông nhặt những nhánh cây, chất đống một chỗ, Khương Trí liền dùng cái cào, cào lá thông, sau đó cô lại đem chúng cho vào bao tải.Một buổi sáng, hai người chưa làm xong một mẫu đất, nhưng ở dưới cây thông, lại phát thứ tốt.
Tùng ma, màu quất hoàng, thịt thật dày, cho vào hầm cùng gà ăn đặc biệt ngon.Tới giữa trưa, hai người quyết định không quay về, tới tới lui lui quá lãng phí thời gian.
Nhưng ở trên núi cũng không thể không ăn cơm a, phong cảnh sơn thủy, rất có ý cảnh giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, cô quyết định noi theo đại hiệp cổ đại một chút, giữa trưa hôm nay liền làm gà ăn mày ở cạnh khe suối, cô còn chưa làm bao giờ đâu, quyết định nếm thử một chút.Bước : Hai người về không gian trước, Khương Trí đi đến bãi cỏ bắt một con gà trống, sau đó ra ngoài không gian giết.
( cô ngại giết gà ô nhiễm hoàn cảnh không gian ) cô phụ trách đi phòng bếp đun một nồi nước ấm để nhặt lông gà.Bước : Ở bên dòng suối nhỏ bên ngoài, Khương Trí đem gà đã cắt tiết vào trong nồi nước để nhặt lông gà, bỏ nội tạng, rửa sạch.
( nội tạng cũng không thể lãng phí, cô cầm vào không gian cho chó con ăn.
Nga hiện tại là chó lớn, hơn nữa hình như không nhận ra cô, còn hung hăng sủa với cô, có thể là trong khoảng thời gian này hai người không vào ngôi nhà nhỏ trong không gian, bởi vì lúc tu luyện thời, Khương Trí mê luyến ở trong dòng suối nhỏ, cũng đúng là dòng suối nhỏ dùng để song tu tương đối hiệu quả.
Cho nên chỉ có lúc muốn cho chó ăn thì mới tới đây.
Theo lý thuyết nó hẳn là nên cảm động đến rơi nước mắt mới đúng, bây giờ lại bày ra sắc mặt với cô, thật là bạch nhãn lang.
Cô quyết định đem nó để vào bãi cỏ, về sau thức ăn của nó chính là cỏ.
Kỳ thật thịt cho ăn cũng khá ngon, cô có thể suy xét.
)Bước : Cô tìm chút muối ở trong không gian, lại nhổ chút hành gừng tỏi.
Lúc tìm muối cô liền phát hiện thứ tốt —— tương nướng BBQ, cô nghĩ nếu thêm chút gia vị này, khẳng định ăn rất ngon.Bước : Khương Trí đem tùng ma (nấm tùng) đi rửa sạch, xé nhỏ cùng hành gừng tỏi nhồi vào trong bụng gà.
Muối cùng tương thì ướp bên ngoài thịt gà.Bước : Khương Trí đi vào hố nước trong không gian hái lá sen ( hoa sen ở không gian đã thu hoạch rất nhiều lần ), dùng lá sen bọc lấy gà, tiện tay dứt lá cỏ dại ở bên dòng suối nhỏ, buộc lại bó lá sen.Bước : Khương Trí ở bên dòng suối nhỏ đào một cái hố nhỏ, đem gà vùi vào, hai người ở phía trên đốt lửa, trên đống lửa còn làm giá một nồi nhỏ,nấu cháo rau dưa.
( trên núi không cho đốt lửa, nhưng tình huống hai người có chút đặc thù.
)Đốt lửa trong chốc lát, cô liền có chút không kiên nhẫn, vì thế đem nhiệm vụ này ném cho Khương Trí, tự mình đi bộ loạn khắp nơi.Khương Trí không yên tâm về cô, nói cô không cần nơi nơi chạy loạn, yêu cầu cô không được đi ra khỏi phạm vi tầm mắt của anh.Cô thực tức giận, cô là người lớn, có thể tự chiếu cố bản thân.Khương Trí liền nói:- Đây chính là trong núi, em đừng quên, ngày hôm qua chúng ta chỉ đi vào rừng trúc liền đụng phải rắn, tại đây không biết có thể gặp phải cái gì.Ý đồ của Khương Trí là làm cô sợ, nhưng cô nghe được anh nhắc tới con rắn ngày hôm qua, đôi mắt liền sáng.- Nơi này cũng có rắn sao? Chúng ta bắt mấy con trở về đi.Cô nghĩ đến hương vị con rắn ngày hôm qua kia, liền chảy nước miếng.- Em nghĩ là cải trắng a sao, muốn liền có.Khương Trí thẹn quá thành giận, vốn dĩ tưởng hù dọa cô một trận, không cho cô chạy loạn, nhưng anh lại đánh giá sai khát vọng của cô đối với mỹ vị.- Em đã biết, em mới không chạy loạn đâu!Cô đi dọc theo suối nước, nước rất trong, còn rất lạnh.
Cô nhặt cục đá dưới dòng suối nhỏ, muốn tìm mấy cái đẹp mang về làm quà.Lúc cô đang nhặt đá, ánh mắt lơ đãng liếc về phía bụi cỏ bên dòng suối nhỏ.
Sau đó lại quay đầu nhặt đá, lay được nửa, cô mới ý thức được ở trong đầu, vừa rồi giống như cô thấy được một đồ vật quen thuộc.Cô lại vội ngẩng đầu lên, nhìn về phía bụi cỏ, nhìn thấy trong đó có một gốc cây xanh biếc, rất giống thảo dược ở trong luyện đan thư.Toàn bộ cây dược chỉ có hai mảnh lá cây hình kiếm, ở giữa có một cạnh hoa, phía trên có đóa nhỏ màu hồng nhạt, bộ dáng giống như lục lạc nhỏ.
Cô không xác định, lại tiến lên ngửi thử, giống thư trong sách miêu tả, không có bất cứ mùi hương gì.Cô nghĩ này hẳn là chính là thanh lương thảo.
Nhưng nơi này vì sao lại có thanh lương thảo đâu?Cô không biết làm sao bây giờ, liền gọi Khương Trí tới đây, Khương Trí nói nếu thấy được, chính là duyên phận, hai người trước đem nó vào trong không gian trồng, chờ có thời gian liền đến thư phòng tìm thử, xem thanh lương thảo có tác dụng gì.
Tin tưởng thực vật mà trong sách ở thư phòng có ghi lại, hẳn là có chút tác dụng đặc thù đi.Vì thế hai người liền đem thanh lương thảo này trồng tới cạnh hố nước.Rất nhanh, gà ăn mày đã chín.
Lần đầu tiên hai người làm, cũng không biết có đúng hay không.Bỏ lá sen bọc bên ngoài, cô hấp tấp muốn mở ra.
Khương Trí một phen giữ chặt tay cô nói:- Gấp cái gì, nó cũng sẽ không bay đi, chờ nguội chút lại mở ra.Cô ở bên cạnh đợi, đợi nguội, Khương Trí mới cho phép cô động thủ.Gà trong không gian gà vẫn thực béo, như thế nào cũng phải , cân, cô cùng Khương Trí đều ăn hết.
Hương vị sao, không như trong tưởng tượng của cô, nhưng nói như thế nào cũng là thành quả lao động của mình, chính mình không ủng hộ thì ai ủng hộ a.Hai người ăn xong gà, cẩn thận kiểm tra bên cạnh dòng suối nhỏ trước, lại dập tắt đống lửa, cô không yên tâm nên để Khương Trí lấy một xô nước tưới lên trên trên, hai người quyết không thể mang nguy hiểm cho núi rừng, phải bài trừ hết thảy tai họa ngầm.Buổi chiều hai người lại tiếp tục thu thập cành cùng lá thông, vẫn luôn bận tới hơn giờ chiều mới xuống núi.
Không phải hai người mệt mỏi, là sợ trở về quá muộn dì nhỏ lo lắng.Hai người trở lại nhà dì nhỏ chập tối, cơm nước đã làm tốt chỉ chờ hai người trở về.Cô hỏi dì nhỏ, hai người ở trong núi thời gian dài như vậy mà không trở lại, hắn là bà ấy lo lắng đi, dì nhỏ nói không lo lắng, rừng thông kia thôn dân thường xuyên đi vào, nơi đó căn bản không có mãnh thú, chỉ có động vật nhỏ như sóc hoặc gà rừng, còn lại đều rất ít thấy, ở nơi đó rất an toàn.
Nếu có nguy hiểm thì phải đi vào núi sâu.Cô nghĩ con người có lực uy hiếp quá lớn, động vật đều trốn đến núi sâu.
Kỳ thật lúc cô tới còn muốn bắt hai chỉ hươu bào cùng lộc đâu, nghe nói thịt ăn khá ngon, xem ra là không hy vọng.Mấy ngày sau, cô cùng Khương Trí mỗi ngày đều chạy vào trong núi, một ngày so với một ngày đều trở về muộn hơn, dì nhỏ cũng không nói cái gì, chính là cường điệu một chút, kiên quyết không thể qua đêm ở trên núi.Mấy ngày nay ở trên núi, hai người góp nhặt rất nhiều cành cùng lá thông.
Lại trộm đi vào núi lớn lấy một ít, còn nhặt rất nhiều nhánh cây.
Cô muốn đem mấy thứ này đều làm thành than củi, có thể sử dụng thời gian rất lâu.Khương Trí còn tìm một ch ỗ kín đáo, đào đất một ngày, rồi đặt vào trong túi trữ vật.
Cô hỏi anh muốn đất này đó làm gì, anh không nói cho cô, liền nói về sau sẽ biết.
Xì, ai hiếm lạ a, cô có rất nhiều đất đen, so với đất này không mạnh hơn nhiều sao.
Cuối cùng hai người lại đổ đầu thùng suối nước ở khe núi.Mấy ngày vào trong núi, ở nhà dì nhỏ cũng rất lâu rồi, đến lúc hai người nên về nhà..