Ở ngày tháng , hai người rốt cuộc đã về tới D thị, sau hơn ngày xa nhà.Nhìn nhà ở quen thuộc mà trống vắng, lần đầu tiên cô cảm giác được thân thiết như vậy, tưởng niệm như vậy.Bởi vì là thứ hai, con trai không ở nhà, hắn hiện tại hẳn là ở nhà trẻ.Hai người sửa sang lại lễ vật mang về, liền đi tới cửa hàng rau dưa an ủi người lao động nhân dân.
Hai người thấy mẹ Khương sổ tiết kiệm cho mình, đối với mẹ vất vả cần cù lao động thật ghi nhớ, ba mẹ Khương cũng tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh hai người trở về cũng.Mẹ Khương rất quan tâm ngôi nhà mà hai đứa con đã mua ở chỗ dì nhỏ, hỏi rất nhiều chuyện về nhà ở, hai người cũng nhất nhất trả lời, hơn nữa tỏ vẻ, chờ thêm hai tháng Hàm Hàm được nghỉ liền đi tới thôn đạp sơn tránh nóng.
Mẹ Khương nghe xong phi thường cao hứng, nhưng sau đó lại nghĩ tới nếu bọn họ đều đi rồi thì cửa hàng rau dưa phải làm sao bây giờ.
Khương Trí hiểu suy nghĩ trong lòng mẹ Khương, liền nói đến lúc đó hai người sẽ an bài tốt.
Mẹ Khương mới chuyển lo nghĩ thành vui vẻ.Hai người lại đi nhà trẻ đón con trai.Lúc Hàm Hàm thấy ba mẹ tới đón hắn, đầu tiên miệng cười muốn ngoác rồi, nhưng ngay sau đó liền nghĩ tới cái gì, lập tức lại đem miệng dẩu lên.Hai người vừa thấy có tình huống này a, liền vội lấy ra đồ ăn ngon từ trong túi ( trên thực tế là lấy từ trong nhẫn ), đưa cho Hàm Hàm lấy lòng.Hàm Hàm lúc bắt đầu vẫn là rất có nguyên tắc, kiên quyết không nhận đồ lấy lòng của ba mẹ, chỉ là đôi mắt luôn nhìn chằm chằm.
Hai người vừa thấy có cửa, liền tăng mạnh lực độ hối lộ, từ trong không gian lấy ra mấy thứ đồ ăn vặt.Hàm Hàm cuối cùng không thể chống cự nổi dụ hoặc của mỹ thực, mà đầu hàng.
Nhưng vẫn đưa ra kháng nghị đối với chuyện ba mẹ rời đi lâu như vậy, hơn nữa cũng đưa ra yêu cầu, về sau không cần xa nhà, nhưng nếu bắt buộc phải đi, cũng phải mang theo hắn.Hai người đối với yêu cầu này của Hàm Hàm, hoàn toàn không có ý kiến.
Lần này đi nhà dì nhỏ, tính toán thời gian trong ngoài đại khái đã một năm không gặp con trai, hai người thật sự rất nhớ hắn.
Hơn nữa, về sau thế đạo càng ngày càng loạn, con trai vẫn là ở trước mặt mình mới có thể yên tâm.Hai người mang Hàm Hàm tới nhà ba mẹ Khúc, cùng ba Khúc hội báo tình huống ra ngoài lần này.
Nghe nói hai người mua nhà ở thôn đạp sơn, thì rất khó hiểu.- Hai đứa mua nhà ở đó làm gì.Khúc ba là đồng chí tốt, có chuyện gì không rõ liền hỏi.- Là tiểu nghệ thấy hoàn cảnh ở đó đặc biệt tốt, đặc biệt thích hợp lão nhân dưỡng lão, liền phải mua tới, để ba mẹ có thời gian rảnh đi tới đó ở một chuyến.Khương Trí thực có thể nói.- Đúng vậy, ba, không khí ở đó thật tốt a, nước không ô nhiễm như ở đây.
Nếu cả nhà chúng ta tới đó, có thể đi leo núi rèn luyện rèn luyện thân thể mỗi ngày.Cô ở bên cạnh bổ sung.- Chúng ta đi tới đó làm gì, mấy chị gái con đều ở bên này, chúng ta còn có thể đi?Ba Khúc vừa nghe đây là con gái nhỏ hiếu thuận bọn họ, suy nghĩ vì hai vợ chồng già bọn họ mới mua nhà ở, thì rất cao hứng.
Nhưng nếu vào trong núi ở thì không thể được.- Ba, lại không phải ở lại nơi đó cả năm không trở lại, nếu ngài nguyện ý, chúng con cũng không thể đồng ý a, dù sao ăn tết hai người cũng phải trở về a.
Nếu mùa hè quá nóng thì có thể tới đó tránh nóng, đó là vùng núi, mùa hè mát mẻ.
Qua lại cũng không tốn bao thời gian, còn có chuyến xe lửa đi thẳng tới,rất tiện a.Cô phân tích cho ba Khúc một chút, thấy ba Khúc gật gật đầu, liền nói:- Còn có, nếu mùa hè mọi người đi chỗ đó, về sau người mấy nhà chúng ta, nghỉ hè cũng có nơi để đi, có thể mang mấy đứa nhỏ đi vào núi chơi.
Cũng để mấy đứa nhỏ nhìn xem thử nông thôn là như thế nào, nếu không về sau đến ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được.- Đúng vậy, mọi người còn có thể nuôi gà, vịt.
Nhà bọn con mua, có sân rất lớn, tiền viện có thể nuôi gia cầm, hậu viện bọn con chuẩn bị cái lều lớn, cho hai người trồng chút rau chơi.
A, còn có lúc mua phòng bọn con được tặng mẫu rừng thông cùng hai mẫu ruộng nước, nếu hai người muốn đi thể nghiệm, vậy để dì nhỏ dẫn mọi người đi, sang năm là có thể tới đó thu hạt thông.Khương Trí thật biết lấy lòng người, đã vài thập niên rồi ba Khúc chưa được tới nơi đó, ông rất hoài niệm cảm giác có thể được trồng trọt.
Mẹ Khúc là người keo kiệt, sẽ không nhẫn tâm mang đồ của mình đặt ở nơi hoang phế đó.
Cho nên ba mẹ Khúc đối với chuyện đi vào núi ở một đoạn thời gian, rất động tâm, nhưng bà không có nói nhất định sẽ đi, chỉ nói là xem tình huống lại quyết định.
Nhưng đối với chuyện hai người bỏ ra hơn vạn mua ngôi nhà trong núi, đã không còn truy cứu.
Cô cùng Khương Trí ở trong lòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.Hai người còn nói cùng mẹ Khúc, cuối tuần muốn mời người hai nhà ăn bữa cơm, mọi người tụ họ một bữa.
Bắt đầu thì mẹ Khúc không đồng ý, nói:- Hai đứa vừa trở về, hảo hảo nghỉ ngơi đi, mời ăn cái gì a, hiện tại tiệm cơm đắt như vậy.
Nếu hai đứa muốn tụ tập, liền tới nơi này, mẹ làm đồ ăn cho mấy đứa, tiền đi tiệm cơm, ở nhà đều ăn được mấy ngày.Khương Trí nhỏ giọng nói với cô, nói cô rất giống mẹ Khúc a, hơn nữa ở nhà vẫn là tùy ý như mẹ Khúc.Cô âm thầm nhéo Khương Trí một cái, nói với mẹ:- Mẹ, chúng con không đi tiệm cơm, để Khương Trí làm một bàn ở nhà.
Chúng con còn mang về một ít thổ sản, vừa lúc mọi người đều đến nhà con, chia cho mọi người một chút nếu không bọn con lại đưa tới từng nhà, quá phiền toái.
Lại nói hai người cũng giúp chúng con chiếu cố Hàm Hàm thời gian dài như vậy, chúng con cũng không thể đưa tiền tỏ vẻ đi.Khúc mẹ không vui:- Đi một qua bên đi, ai muốn tiền của con, chúng ta chiếu cố Hàm Hàm cũng không phải vì tiền.- Chính là như vậy, cho nên chúng con mới muốn tụ tập một phen, để người mẹ vợ là mẹ xem con rể làm cơm, còn có mẹ chồng con, mấy ngày nay bọn họ ở cửa hàng rau dưa cũng rất vất vả, chúng con cũng muốn nấu cho hai người một bữa.Cô lấy cha mẹ chồng ra làm cớ, không sợ mẹ Khúc không đáp ứng.Quả nhiên, mẹ Khúc vừa nghe thông gia cũng đi, liền không cự tuyệt.Ba Khúc ở một bên không kiên nhẫn nói:- Lão bà tử này thật là, con gái cùng con rể có ý tốt, mời bà tới ăn cơm, bà còn lấy cớ gì.Mẹ Khúc vừa nghe liền càng không muốn cự tuyệt:- Lăn, ta này không phải vì tiết kiệm tiền cho con gái sao.
Được rồi, nếu hai đứa đều đã lên kế hoạch tốt, ta liền không phản đối, chỗ hai chị con, để ta đi nói.Hàm Hàm ở phòng khách xem TV, nghe bà ngoại mắng ông ngoại liền tới làm sứ giả chính nghĩa:- Bà ngoại, bà nói không văn minh, bà mắng chửi người.Mẹ Khúc cũng không nghĩ gì, thuận miệng liền nói:- Ta không phải mắng người.Tiếp theo mẹ Khúc ha ha 囧, ba Khúc nổi giận, hai người Khúc Nghệ không nín được cười.
Chỉ có dư lại Hàm Hàm nhìn người lớn nửa ngày, mới phản ứng lại, bà ngoại đây là lại đang mắng ông ngoại không phải người a.
Liền dùng lời lẽ chính nghĩa nói với bà ngoại:- Bà ngoại, như vậy là không đúng, sao bà có thể mắng ông ngoại không phải người a.Mẹ Khúc nói:- Ai u, ta cháu ngoại quá thông minh, đều nghe ra bà ngoại đang nói ông ngoại không phải người a.Cô cảm thấy, cô nên mang con trai về để giáo dục a.Cứ như vậy, chuyện tụ họp ngày thứ bảy ở nhà cô liền định rồi..