“Đầu bếp nhỏ họ Kiều” không chỉ có kỹ thuật nấu cơm không tốt, tốc độ lại còn chậm, chờ đến lúc được ăn cơm thì bụng Xa Thừa Vũ đã sớm đói kêu vang.
Trên bàn nhỏ bày đầy ắp tô tộ, trái lại trông rất thành ý.
Kiều Hải Tinh lấy một chai rượu vang đỏ từ trong góc ra, cười híp mắt giơ giơ trên tay nói: “Chú chú, tôi còn mua cái này nữa.”
Xa Thừa Vũ nhận lấy, nhìn thoáng qua hỏi: “Chắc giá không rẻ đâu nhỉ?” Anh nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, “Cô tiêu hết chỗ tiền thưởng kia của cô rồi đấy à?”
Kiều Hải Tinh cong môi cười, “Vốn dĩ hệ thống đó do chú giúp tôi làm, tôi phải cảm ơn chú mới đúng,” cô gãi gãi đầu, nói tiếp: “Nếu số tiền này không tiêu hết, tôi lấy dùng thì rất áy náy, ăn một bữa cơm với chú vẫn hơn!”
Cô cười ánh mắt cong cong, lời này nói ra vừa thoả đáng lại không khiến cho người khác có áp lực.
Kiều Hải Tinh có khi nhiệt tình hoạt bát, giống như ánh mặt trời rực rỡ giữa hè, có khi lại tinh tế dịu dàng, giống cơn gió nhẹ đầu xuân, ấm áp dễ chịu.
Cho dù là loại nào đi nữa cũng đều mang theo lực hấp dẫn trời sinh khiến người khác khó có thể kháng cự.
Xa Thừa Vũ rót hai ly rượu vang đỏ, đưa cho Kiều Hải Tinh một ly, “Uống ít thôi, rượu này tác dụng chậm lại rất nặng.”
Kiều Hải Tinh đĩnh đạc nói, “Không sao hết, tửu lượng của tôi vô cùng tốt, chú tự lo cho mình đi nha!”
Hai người ngồi bên bàn nhỏ, không biết là do đói bụng đã lâu hay vì nguyên nhân nào khác, Xa Thừa Vũ cảm thấy một bàn đồ ăn này có hương vị không tệ lắm.
Kiều Hải Tinh cụng ly, “Chú, tôi kính chú một ly,” đôi mắt cô sáng long lanh, “Cảm ơn chú đã giúp tôi tìm công việc, nếu không có sự giúp đỡ của chú chắc giờ này tôi còn phải đi biết bao nhiêu con đường vòng ý. Cũng cảm ơn chú đã giúp tôi làm hệ thống kia, bây giờ các đồng nghiệp đều đối xử với tôi rất tốt, may nhờ có chú giúp đỡ cả đấy.”
Xa Thừa Vũ chạm ly với cô, “Nói như vậy, quả thật không thể thiếu công lao của tôi…” Anh buồn cười nhìn cô bởi vì bất ngờ mà chậm rãi phồng má lên, anh nói tiếp: “Nhưng cuối cùng vẫn dựa vào sự nỗ lực của chính bản thân cô để có được. Vậy… tôi chúc cô công việc thuận lợi, sớm ngày thăng chức nhé!”
Kiều Hải Tinh vui vẻ ra mặt, nâng ly lên uống.
Xa Thừa Vũ gắp thức ăn cho cô, dặn dò: “Đừng uống hết rượu, cẩn thận lát nữa lại say.”
Kiều Hải Tinh buồn bực gật đầu.
Một lát sau, Xa Thừa Vũ giống như vô tình hỏi: “Hiện tại cô cũng đã bắt đầu đi làm rồi, trong nhà không thúc giục cô tìm bạn trai à?”
Bàn tay cầm đũa của Kiều Hải Tinh khẽ ngừng lại, cô thoáng suy nghĩ, người “trong nhà” quan tâm cô có tìm bạn trai hay không đại khái cũng chỉ có bà ngoại, may thay bà ngoại luôn tôn trọng cô, sẽ không can thiệp quá nhiều vào những việc này.
Cô cười cười lắc đầu, “Không có ai cả.”
Xa Thừa Vũ nhướng mày nhìn cô, “Vậy cô không có tính toán gì trong chuyện này sao?”
Kiều Hải Tinh dứt khoát nói: “Không có nữa, hiện tại tôi chỉ muốn nỗ lực kiếm tiền.”
Vẻ mặt cô trong sáng, kiên định lại quả quyết.
Xa Thừa Vũ không hiểu sao thấy sa sút.
Sau một lúc lâu, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười một tiếng.
Không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao, đây cũng không phải là việc khó khăn gì.
Xa Thừa Vũ hỏi: “Kiếm tiền rồi cô muốn làm gì?”
Kiều Hải Tinh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi muốn…… Tôi muốn mua một căn nhà lớn, sau đó đón bà ngoại tới sống cùng.” Đôi mắt cô sáng lấp lánh, “Tôi còn muốn đặt bao hết rạp chiếu phim, một mình chiếm ba ghế, nằm xem phim, lại dùng một ghế bày đầy bắp rang và Coca. Sau đó khi đi ăn cơm tôi cũng muốn đặt bao hết, sẽ chọn ngày cao điểm, toàn bộ nhà hàng đều bị tôi bao, vung tay nhỏ lên, anh phục vụ đẹp trai cầm khay đi tới, hỏi tôi ‘Tiểu tiên nữ có tiền lại có quyền, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?’ ha ha ha ha ha……”
Xa Thừa Vũ đỡ trán, nghe cô trời nam đất bắc nói bậy bạ, nghe được đoạn phía sau lại không nhịn được đả kích cô, “Loại nhân viên phục vụ này khả năng đã sớm bị nhà hàng đuổi việc rồi.”
Kiều Hải Tinh liếc mắt nhìn anh, thở phì phì nói: “Chú à, chú đừng khinh thường tôi nhé, chờ tôi có tiền thì việc đầu tiên là mua cho chú cái dao cạo râu, để chú cạo sạch râu đi!”
Xa Thừa Vũ bị cô nói đến nghẹn lời, anh duỗi tay sờ bộ râu ngắn trên cằm.
Có lẽ là để từ sau khi bắt đầu vào ở trong khu nhà, ban đầu do tâm tình không tốt, đã quên cạo, dần dần anh bắt đầu chăm sóc mình cẩn thận hơn, đây giống như một chiếc mặt nạ, giúp anh che giấu quá khứ của mình, toàn tâm toàn ý mở ra một cuộc sống khác.
Hai người cười cười nói nói, một bàn đồ ăn cũng ăn gần hết, ngay cả chai rượu vang đỏ kia đã thấy đáy.
Xa Thừa Vũ nói không sai, rượu này tác dụng chậm mà lại nặng, chờ đến khi Kiều Hải Tinh ý thức được thì đã muộn rồi.
Đầu cô choáng váng nặng nề, bước đi cũng bắt đầu lảo đảo.
Xa Thừa Vũ nhìn ánh mắt ngơ ngác của cô liền biết, cô gái nhỏ này chắc là uống nhiều quá.
“Để tôi dọn dẹp, cô đi ngủ đi.” Anh thúc giục nói.
Kiều Hải Tinh cười hi hi hai tiếng, xoay người đi.
Hai người ăn cơm vốn rất muộn, còn nói chuyện thật lâu, chờ Xa Thừa Vũ dọn dẹp phòng bếp xong là hơn mười một giờ.
Anh chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ sớm chút, kết quả vào phòng liền phát hiện Kiều Hải Tinh cuộn mình nằm ở trên giường anh.
Xa Thừa Vũ: “……”
Anh mở đèn, đi đến ngồi xuống mép giường, bất ngờ có ánh sáng làm cô gái nhỏ không quá thích ứng, lông mi nhỏ dài bất an run run, lẩm bẩm hai tiếng.
Xa Thừa Vũ vô thức cười, anh nhẹ nhàng giúp cô vén tóc mái che trên mặt qua một bên, dịu dàng gọi: “Hải Tinh, tỉnh lại đi.”
Thật ra Kiều Hải Tinh ngủ không sâu lắm, nghe thấy tiếng động thì mở to mắt, dùng cánh tay che ánh đèn.
Xa Thừa Vũ an tĩnh ngồi ở bên cạnh chờ cô.
Kiều Hải Tinh nhìn thấy Xa Thừa Vũ, cười ngây ngô hai tiếng, sau đó không vui đẩy đẩy anh, “Chú à, tôi muốn đi ngủ, chú mau về phòng mình đi!”
Xa Thừa Vũ: “……”
Anh lại vỗ vỗ cô: “Kiều Hải Tinh, dậy nhìn xem cô đang ngủ ở đâu.”
Kiều Hải Tinh cau mày mở to mắt, nhìn khắp nơi: Gối đầu, không phải của mình; chăn, không phải của mình; giường, cũng không phải của mình.
Cô giật mình từ trên giường ngồi dậy, học bộ dáng trong TV, trước tiên dựng cổ áo, sau lại nhìn quần của mình. Xác nhận bản thân an toàn mới bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Xa Thừa Vũ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn cô.
Kiều Hải Tinh đối diện với ánh mắt của anh, kịp phản ứng lại, nhất thời hơi đỏ mặt.
Vừa mới lăn qua lăn lại nên tiền xu và chìa khóa trong túi rơi hết ra giường, cô vội nhét đồ vào túi xách, xuống giường lê dép lê chạy đi, lúc đi tới cửa còn quay đầu thè lưỡi.
“Cẩn thận ngã!” Giọng Xa Thừa Vũ mang theo sự vui vẻ vang lên sau lưng.
Ngày hôm sau, cơn say rượu qua đi khiến Kiều Hải Tinh bị đau đầu, thời điểm đi làm đầu óc đều nặng trĩu không tỉnh táo nổi.
Lúc hơn giờ, Kiều Hải Tinh phát hiện di động có một cuộc gọi nhỡ của Xa Thừa Vũ, cô lập tức gọi điện lại cho anh.
Rất nhanh, bên kia vang lên thanh âm quen thuộc, “Đang bận sao?”
Kiều Hải Tinh: “Vẫn ổn, chú tìm tôi có chuyện gì thế?”
Xa Thừa Vũ: “Tôi không tìm thấy chìa khóa, cô xem hộ tôi xem có phải ở chỗ cô hay không?”
Kiều Hải Tinh: “Chờ một lát nhé.”
Cô rối tinh rối mù lục trong túi xách một hồi, quả nhiên, có nhiều hơn một chùm chìa khóa.
Có lẽ là tối ngày hôm qua trong lúc hoảng loạn cô đã nhét chìa khóa của anh vào trong túi của mình, sáng nay lại không để ý nên đã bỏ nó vào túi xách luôn.
Kiều Hải Tinh hơi áy náy nói: “Tìm thấy rồi, có thể là tối hôm qua tôi lấy nhầm. Chú đang cần dùng gấp sao? Làm sao bây giờ?”
Xa Thừa Vũ: “Ừ, bây giờ tôi đang ở bên ngoài, phải về dùng máy tính.” Anh nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, cô gửi địa chỉ công ty cho tôi, tôi qua lấy.”
Thời điểm Xa Thừa Vũ đến công ty Kiều Hải Tinh vừa lúc là giữa trưa, Kiều Hải Tinh kéo anh cùng nhau tới nhà ăn ăn cơm.
Nhà ăn khá đông người, nhân viên mấy công ty gần đó đều ăn trưa ở đây. Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, mỗi người chọn một suất cơm.
Lục Nguyên cùng Đại Tráng với mấy lập trình viên đi ăn cùng nhau, từ xa đã thấy Kiều Hải Tinh đang ăn cơm cùng một người đàn ông, cô giống như con chim hỉ tước nhỏ cứ ríu rít nói chuyện không ngừng, người đàn ông kia an tĩnh ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt nhìn cô cười đầy cưng chiều.
Cô gái nhỏ này ngày thường làm việc rất nghiêm túc, quan hệ với đồng nghiệp không tồi, chỉ là chưa từng nghe nói cô có bạn trai.
Ngọn lửa hóng chuyện của mấy người đàn ông bùng cháy hừng hực.
Đại Tráng đỡ mắt kính, nhìn về phía trước nói: “Người anh em này thật là cao nha, mấy người nhìn đôi chân dài kia mà xem, chậc chậc. Chẳng qua thoạt nhìn hình như lớn hơn Tiểu Kiều không ít.”
Mấy người đều ngó dài cổ ra để nhìn.
Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, híp mắt vỗ vỗ Đại Tráng nói: “Anh Tráng, anh Tráng, cho mượn cái kính, xa quá.”
Một cái tát của Đại Tráng dán lên mặt cậu ta, “Biến biến biến, ai bảo cậu đỏm dáng không đeo kính, bây giờ khỏi nhìn luôn đi!”
Hai người náo loạn ầm ĩ, Lục Nguyên đứng một bên nhìn về hướng Kiều Hải Tinh đến xuất thần.
Xa Thừa Vũ ăn cơm trưa cùng Kiều Hải Tinh xong thì cầm chìa khóa rời đi.
Kiều Hải Tinh về công ty, gặp đám người Lục Nguyên dưới lầu.
Mọi người cùng nhau vào thang máy, Lục Nguyên bỗng nhiên mở miệng hỏi Kiều Hải Tinh: “Người vừa nãy ăn cơm cùng cô là Xa Thừa Vũ?”
Kiều Hải Tinh sửng sốt một chút, “Đúng vậy… Là họ Xa.”
Mũ lưỡi trai đứng một bên hỏi: “Anh Lục, anh biết anh ta à?”
Lục Nguyên “Chậc” một tiếng: “Có biết Liên Kết Tương Tác hay không, anh ta là người sáng lập Liên Kết Tương Tác.”
Mũ lưỡi trai trợn tròn đôi mắt, “Gì cơ, chính là cái công ty game trâu bò đồ sộ hai năm trước đấy á? Lúc ấy tôi mới vừa tốt nghiệp còn đặc biệt đi phỏng vấn đấy, kết quả thi được vòng loại đã bị trượt…”
Đại Tráng đang đứng ở bên trong bỗng nhiên “A” một tiếng, “Tôi nhớ ra rồi, đúng đúng đúng, là anh ta! Tôi đã gặp anh ta ở một hội nghị mạng lưới Internet, lúc ấy anh ta cùng mấy vị đứng đầu quốc nội về Internet mở hội thảo, sau đó còn tổ chức diễn thuyết, không sai không sai, chính là anh ta!”
Tiếng tăm của Xa Thừa Vũ rất vang dội ở trong ngành, mấy lập trình viên đều đã hoặc nhiều hoặc ít nghe qua, bọn họ lập tức bắt đầu nhiệt tình thảo luận về Liên Kết Tương Tác và Xa Thừa Vũ, hoàn toàn bỏ qua bạn học Kiều Hải Tinh vừa mới ăn cơm cùng anh.
Kiều Hải Tinh đứng ở một góc thang máy, nội tâm đang gào thét.
Mọi người đang kể chuyện cười hay sao!
Chú kia không phải là người sáng lập gì đâu nha, chú ấy là người nhặt rác cơ mà!
Nhưng khi bình tĩnh lại, cô mơ hồ cảm thấy người mà hội Đại Tráng nói tới chính là chú ấy.
Ở tiệm net anh sửa máy tính chỉ bằng vài thao tác.
Một hai ngày là có thể làm tốt một bộ phần mềm quản lý quy trình làm việc.
Kiều Hải Tinh thầm ha hả hai tiếng, chú này được nha, đêm nay đừng hòng ngủ ngon!
Tác giả có lời muốn nói:
Chú: Tôi đã không còn trong giang hồ, ấy vậy giang hồ vẫn còn lưu lại truyền thuyết về tôi!