Kiều Hải Tinh vừa tức vừa vội, khuôn mặt đỏ bừng bước nhanh vào công ty.
Xa Thừa Vũ giao cô cho Viên Thiến, sợ cô cảm thấy không được tự nhiên nên không tiếp tục tìm cô nữa.
Viên Thiến giúp Kiều Hải Tinh xử lý thủ tục nhận chức, ký hợp đồng, phát thẻ nhân viên, đưa cô đến vị trí công tác.
Tổ Mỹ thuật có hai vị đồng nghiệp, Viên Thiến lần lượt giới thiệu cho cô, chàng trai này là người phụ trách UI ( UI: Viết tắt của User Interface, tức người sử dụng giao diện), tên là Dương Lâm. Cô gái kia phụ trách mô hình hóa, gọi là Tiểu Nặc.
Anh chàng đó rất nhiệt tình, nhìn thấy Kiều Hải Tinh thì cười hì hì, nói: “Gọi tôi Tam Mộc là được!”
Tiểu Nặc ở bên cạnh cũng nở nụ cười với Kiều Hải Tinh.
Sau khi Viên Thiến rời đi, Tam Mộc lại gần hỏi Kiều Hải Tinh: “Này này, em gái, cô làm về nguyên họa hả?”
Kiều Hải Tinh cười gật đầu.
Tam Mộc hỏi tiếp: “Wow, nguyên họa lợi hại lắm, cô tốt nghiệp trường nào vậy?”
Kiều Hải Tinh lắc đầu, “Tôi không phải là người xuất thân từ chính quy.”
Tiểu Nặc rất bất ngờ, hỏi: “Vậy trước kia cô làm cho công ty nào?”
Kiều Hải Tinh xấu hổ cười cười, “Trước kia làm ở một công ty điện thương nhỏ, Tôi…… Mới vừa đổi nghề sang làm nguyên họa.”
Tiểu Nặc hết sức kinh ngạc, cô ấy khẽ cau mày, trên dưới đánh giá Kiều Hải Tinh một phen, nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng rồi xoay người ngồi trở lại vị trí công tác.
Mức lương của Chiến Du cao, chính sách phúc lợi tốt, không ít ứng cử viên đều hết sức cố gắng chen chân vào.
Những người đang ngồi ở đây có ai mà không phải trải qua tầng tầng sàng chọn mới được giữ lại.
Mọi người đều biết thông báo tuyển dụng của công ty vô cùng nghiêm khắc, cho dù xuất thân từ trường nổi tiếng cũng phải có kinh nghiệm công tác tương ứng. Người không có bằng cấp cũng chẳng có kinh nghiệm giống như Kiều Hải Tinh, tám phần là dựa vào quan hệ nào đó mới được vào làm.
Tam Mộc cười ha hả, “Được rồi, không có sao, anh hùng không hỏi xuất thân mà! Ha ha ha ha ha……”
Anh ta nhìn cô gái nhỏ này có một mình cũng thấy quá đáng thương, suy nghĩ sau này nếu như có gì có thể hỗ trợ cô bé trong công việc sẽ giúp cô.
Sở Hàng và Tiểu Xuyên nhìn thấy Kiều Hải Tinh thì rối rít lại đây chào hỏi, ba người hẹn nhau cùng ăn cơm trưa.
Tiểu Nặc liếc mắt nhìn về hướng Kiều Hải Tinh, càng thêm chắc chắn cô dựa vào quan hệ mới được nhét vào đây.
Buổi sáng, lúc Kiều Hải Tinh đang ở trong buồng vệ sinh thì ngẫu nhiên nghe thấy hai cô gái đang nói chuyện ở bồn rửa tay bên cạnh.
Một cô gái thấp giọng hỏi: “Tiểu Nặc, cô gái mới đến tổ các cô kia chính là người mà ngày đó Xa tổng tự mình phỏng vấn đấy hả?”
Tiểu Nặc không nói chuyện, chắc là vừa gật đầu.
Cô gái đó lại hỏi: “Xa tổng tự mình phỏng vấn, chắc là giỏi lắm đúng không?”
Tiểu Nặc cất giọng lạnh lùng, “Không hẳn là vậy. Nghe cô ấy nói là không phải xuất thân chính quy, trước kia cũng không làm nghề này.”
Cô gái kia rất kinh ngạc: “Gì? Sao lại như vậy?” Cô ta chép chép miệng, “Vậy về sau cô thảm rồi, cô ta làm xong khâu nguyên họa là để cho cô mô hình hóa, nói không chừng sẽ có bao nhiêu rắc rối đấy! Tiến độ của chúng ta gấp như thế, nếu bị cô ta kéo chân sau thì cô xui xẻo chắc rồi!”
Tiểu Nặc vẫn lạnh nhạt trước sau như một, “Tôi cũng mặc kệ, nếu như năng lực công tác của cô ấy không tốt, tôi nhất định sẽ trút giận với cô ta.”
Hai người vừa nói vừa ra khỏi buồng vệ sinh, Kiều Hải Tinh gục đầu xuống, thở dài một hơi thật sâu.
Xem ra càng phải nỗ lực hơn nữa mới được!
Thời gian nghỉ trưa, Tiểu Xuyên và Sở Hàng đưa Kiều Hải Tinh đến nhà ăn của công ty ở dưới lầu để ăn cơm.
Đã rất lâu Kiều Hải Tinh không gặp bọn họ, không ngừng hỏi đông hỏi tây, ríu rít nói không hết chuyện.
Sở Hàng cũng vô cùng vui vẻ, lôi kéo Tiểu Xuyên nói: “Anh Xuyên anh Xuyên, tới đây, em giới thiệu thiếu nữ xinh đẹp này với anh một lần nữa.”
Tiểu Xuyên ghét bỏ nhìn cậu.
Sở Hàng: “Bạn học Kiều Hải Tinh này chính là, là…… em vợ của em!!!”
Kiều Hải Tinh: “……”
Tiểu Xuyên: “……”
Được rồi người anh em, cái loại hiệp ước nhục nước mất chủ quyền này cũng chỉ có người ngây ngô như cậu mới đi ký thôi.
Ba người cứ hi hi ha ha vừa nói vừa cười, hoàn toàn không chú ý đến một đôi mắt sắc bén tràn đầy oán niệm ở phía sau.
Bọn họ đến một cửa quầy, chọn mấy món thức ăn, tìm một chiếc bàn cạnh cửa sổ, Sở Hàng và Tiểu Xuyên ngồi xuống đối diện Kiều Hải Tinh.
Còn chưa kịp bắt đầu ăn, bên cạnh Kiều Hải Tinh bỗng có một bóng người, mấy người vội vàng ngẩng đầu thì thấy Xa Thừa Vũ bưng một đĩa ăn ngồi lại đây.
“Vì sao không gọi tôi cùng đi ăn cơm?” Xa Thừa Vũ hỏi như chuyện đương nhiên.
Vẻ mặt Tiểu Xuyên và Sở Hàng như bị sét đánh, trong lòng lại nói ‘Lão đại, anh ăn cơm cùng tụi em khi nào vậy????’
“Thôi.” Xa Thừa Vũ rộng rãi phất tay, không hề so đo.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua cô gái nhỏ bên cạnh, vừa rồi còn ngây thơ hoạt bát, thấy anh cũng chỉ buồn bực cúi đầu và cơm, giống một con đà điều nhỏ ra sức dúi đầu vào hố cát.
Trong lòng Xa Thừa Vũ kêu than dậy trời dậy đất, anh gắp một cái chân gà nướng bỏ vào trong bát cô.
Kiều Hải Tinh buồn bực gắp trả anh.
Xa Thừa Vũ cũng không giận, dịu dàng hỏi: “Công việc hôm nay thế nào? Đã quen chưa?”
Kiều Hải Tinh nuốt đồ ăn xuống, mắt nhìn về phía trước, “Đều rất tốt, cảm ơn Xa tổng đã quan tâm.”
Xa Thừa Vũ cười lắc đầu rồi cũng bắt đầu ăn cơm.
Tiểu Xuyên liếc nhìn Sở Hàng.
Có phải chúng ta hơi sáng quá rồi hay không?
Sở Hàng nhìn thoáng qua tóc trên đỉnh đầu của Tiểu Xuyên bởi vì vất vả viết code mà từ từ thưa thớt ……
Anh sáng anh sáng có mà anh mới sáng ấy!
Kiều Hải Tinh như ngồi trên bàn chông, chỉ có thể liều mạng và cơm, kết quả khiến miệng mình bị nhét đầy đồ ăn giống như chú hamster nhỏ.
Tiểu Xuyên và Sở Hàng nhìn đôi má đang phồng lên của cô, nghẹn cười thật sự vất vả.
Kiều Hải Tinh dùng vận tốc ánh sáng giải quyết bữa cơm này, cô đứng lên, gật gật đầu, nói: “Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ ăn.”
Nói xong thì lạch bạch chạy mất.
Xa Thừa Vũ nhìn bóng dáng cô đang dần dần đi xa, khẽ thở dài.
Sở Hàng ở đối diện bỗng ghé sát vào anh, thấp giọng hỏi: “Lão đại, anh còn chưa theo đuổi được người ta à?”
Xa Thừa Vũ hờ hững giương mắt, nhướng mày hỏi cậu: “Đã bao lâu cậu chưa gặp vợ cậu rồi?”
Sở Hàng: “……”
Buổi chiều, Kiều Hải Tinh nhận được tin nhắn WeChat của Xa Thừa Vũ: Chờ tôi, cùng nhau tan tầm.
Kiều Hải Tinh làm một cái mặt quỷ, cất điện thoại đi, không đếm xỉa đến nó nữa.
Giờ tan tầm, Tam Mộc và Tiểu Nặc đều đã đi rồi, một số đồng nghiệp trong bộ phận chương trình còn đang tăng ca.
Kiều Hải Tinh thấy Xa Thừa Vũ cũng đi rồi mới thu thập đồ đạc để về.
Mới vừa đi ra khỏi tòa cao ốc bỗng nghe thấy tiếng bóp còi ở phía sau, một khuôn mặt quen thuộc lộ ra ngoài cửa sổ xe: “Lên xe.”
Kiều Hải Tinh: “Cảm ơn Xa tổng, tôi có thể tự về nhà.”
Xa Thừa Vũ: “Còn có vài đồng nghiệp chưa tan tầm, em muốn để mọi người nhìn thấy tôi chờ em ở đây?”
Kiều Hải Tinh mếu máo, mở cửa xe ra ngồi vào ghế phụ.
Hai người không nói chuyện suốt chặng đường, xe rất nhanh đã chạy đến tiểu khu Kiều Hải Tinh ở.
“Cảm ơn Xa tổng.” Kiều Hải Tinh dứt lời bèn xoay người mở cửa xuống xe.
Xa Thừa Vũ xuống xe đuổi theo cô, kêu lên: “Hải Tinh.”
Anh sải bước chân dài, hai ba bước đuổi kịp cô, giữ chặt cổ tay cô.
Kiều Hải Tinh xoay người nhìn anh.
Xa Thừa Vũ buông tay, khẽ cúi đầu nói: “Hải Tinh, chúng ta nói chuyện một chút.”
Kiều Hải Tinh không nói gì, ngón tay mân mê vạt áo.
Giọng nói của Xa Thừa Vũ rất nhẹ, nhưng ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Thật xin lỗi.”
Anh bước một bước tới gần cô, nói: “Tôi không nên gạt em chuyện tuổi tác, Trước đây em gọi tôi là chú, tôi chỉ nghĩ……” Nghĩ đó là một loại tình thú.
Kiều Hải Tinh nhìn thẳng vào anh.
Xa Thừa Vũ tựa như đã buông xuống, anh lắc đầu, “Không có gì, đều do tôi không đúng, về sau sẽ không như vậy nữa, được không?”
Kiều Hải Tinh mím môi, nói: “Lần trước, chuyện anh chung vốn khởi nghiệp xây dựng công ty, anh cũng gạt tôi, vẫn là đồng nghiệp của tôi nói cho tôi biết, lần này lại như vậy.”
Cô thở phì phò xoay người đi lên trên lầu.
“Tôi tên Xa Thừa Vũ……” Giọng anh vang lên ở phía sau lưng, bước chân Kiều Hải Tinh khựng lại, chỉ nghe anh gằn từng chữ một mà nói: “Năm nay tuổi, chưa lập gia đình, tôi là người Thiên Tân, nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học Princeton chuyên ngành máy tính, hiện tại đang kinh doanh một công ty game…”
Thân hình cao lớn như ngọc tạc () của anh đứng ở giữa tiểu khu, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác chút nào.
(): Nguyên văn là长身玉立 Trường thân ngọc lập: câu này vốn chỉ dáng người mảnh mai, thanh thoát như ngọc của người con gái, nhưng sau này câu này lại được dùng để chỉ vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ rắn rỏi, đẹp như ngọc của người đàn ông.
Đèn đường phía sau lần lượt sáng lên, chiếu rọi phong thái cao lớn hào phóng của anh.
Chung quanh có rất nhiều ông bà già cơm nước xong ra ngoài tản bộ, còn có cả trẻ con, mọi người nghe tiếng bèn rối rít nhìn về phía anh.
Anh không gấp cũng không nóng nảy, ánh mắt thâm thúy, nhìn thẳng về phía Kiều Hải Tinh, liên tục nói: “Tôi có một chiếc xe và một căn nhà đứng tên tôi…”
Đầu óc Kiều Hải Tinh nổ “Oanh” một tiếng.
Cô xoay người chạy về phía anh, duỗi tay bưng kín miệng anh, “Được rồi,” cánh môi kia mềm mại lại có chút lạnh lẽo, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cô, khuôn mặt Kiều Hải Tinh đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn, “Được rồi, đừng nói nữa……”
Xa Thừa Vũ kéo tay cô xuống, nói với thái độ trịnh trọng: “Sau này bất kể là chuyện gì đi nữa cũng sẽ không gạt em, đừng giận tôi có được không?”
Không thể không thừa nhận, Kiều Hải Tinh rung động rồi, cô không nghĩ tới một người nội liễm tự phụ như anh sẽ nói như vậy ở trước mặt bao nhiêu người.
Đúng là cô giận anh.
Nhưng cô cũng biết rõ hầu hết mấy cái thứ quạ đen này là do những suy nghĩ bậy bạ linh tinh của mình tạo thành.
Hiện tại anh nguyện ý buông xuống tôn nghiêm của mình, cho cô một lý do thật tốt để tin tưởng anh thêm một lần nữa, để cô có thể yên tâm thoải mái nói với chính mình, Xa Thừa Vũ là một người đáng tin cậy.
Kiều Hải Tinh suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Trong mắt anh tràn đầy ý cười dịu dàng, lại hỏi: “Tha thứ cho anh rồi?”
Kiều Hải Tinh tiếp tục gật đầu.
Trong đám người xem náo nhiệt chung quanh truyền đến một tiếng lại một tiếng khen ngợi trầm trồ, Xa Thừa Vũ nở nụ cười với bọn họ, mọi người cứ như được khích lệ nên nhiệt liệt vỗ tay.
Khuôn mặt Kiều Hải Tinh nóng như lửa, kéo kéo tay áo anh, khẽ gọi: “Này, chú… Cái đó, Xa tổng!”
Xa Thừa Vũ nhướng mày hỏi cô: “Em gọi anh là gì?”
Kiều Hải Tinh có chết cũng không nhượng bộ, “Xa tổng!”
Xa Thừa Vũ thỏa hiệp cười cười, Xa tổng thì Xa tổng đi, còn hơn là làm bộ không quen biết.
Kiều Hải Tinh bị nụ cười của anh làm chói mắt, đầu óc cũng ngốc theo.
Xa Thừa Vũ thấy bộ dạng này của cô thì trong lòng như có một sợi lông vũ đang nhẹ nhàng trêu chọc.
Anh hơi cúi đầu, ghé sát vào bên tai cô, hỏi: “Không mời tôi lên lầu uống ly trà sao?”
Cô gái nhỏ rụt cổ, vành tai cũng đỏ lên, một đôi mắt to trong veo như nước bất an chớp chớp, vô cùng khó xử mở miệng: “Cái này……”
Kiều Hải Tinh không biết phải đáp lại như thế nào, cô cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh thì thấy Xa Thừa Vũ đang xấu xa nhịn cười, bả vai cũng đều run rẩy.
Kiều Hải Tinh lập tức muốn xù lông.
Xa Thừa Vũ lập tức dỗ dành: “Tôi chỉ nói đùa thôi, đừng giận mà.”
Kiều Hải Tinh nghẹn một hơi ở ngực, đưa lên không được mà nuốt xuống cũng không xong, cô phồng má giận dỗi như một con cá nóc nhỏ.
Hiển nhiên tâm tình của Xa tổng tốt vô cùng, anh nhéo nhéo hai má đang phồng lên của Kiều Hải Tinh, cười nói: “Mau đi lên đi, trời tối không an toàn.”
Kiều Hải Tinh suy nghĩ, vẫy vẫy tay với anh rồi quay đầu đi lên trên lầu.
Xa Thừa Vũ đút tay vào trong túi, nhàn nhã đứng tại chỗ.
Kiều Hải Tinh chậm rãi đi lên, trong đầu đều là khuôn mặt anh tuấn cùng nụ cười dịu dàng của anh, không khỏi che mặt cười cong mắt.
Chỉ liếc mắt một cái, chỉ nhìn một cái thôi, Kiều Hải Tinh nghĩ thầm.
Sau đó cô dừng bước chân, trộm quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Xa Thừa Vũ vẫn còn đứng tại chỗ, thấy cô nhìn qua thì hơi nghiêng đầu.
Trời ơii!
Kiều Hải Tinh ngay lập tức quay đầu, chạy lên lầu nhanh như chớp.