Chiều nay lớp chúng tôi có một ca học thêm. Tôi có ý đến sớm. Đúng như dự kiến. Trong lớp ngoài 1 cậu bạn ra chẳng còn ai cả. Cậu bạn kia vốn ít nói, tôi chào hỏi vài ba câu rồi đi xuống chỗ ngồi.
Tôi đặt balo xuống ghế, đặt ngay ngắn. Sau đó, tôi lấy cuốn truyện tiểu thuyết của Mặc Phi Bảo Bảo ra đọc. Tôi nhìn mọi thứ một lượt rồi mới nằm xuống, lấy balo gối đầu.
Nằm được một lúc, có một cậu bạn tiến đến. Cậu bạn đi qua tôi, nói gì đấy. Nhưng do câu chuyện đang diễn biến gay cấn, tôi chỉ ậm ừ cho qua.
Sau khi đặt balo về chỗ, cậu bạn kia đi lên bàn đầu để nói chuyện với "người ít nói" kia. Khi qua tôi, cậu ấy không quên nhắc nhở.
"Con gái con đứa nằm kiểu gì hở cả bụng thế kia"
Tôi mới giật mình, kéo vạt áo đang bị cuộn lên. Có lẽ do gió to quá nên nó cuộn lên lúc nào tôi cũng không biết.
"Mày phải chịu trách nhiệm với tao đấy" Tôi hét lên. Tuy mặt tôi cũng thuộc dạng dày hơn mặt đường nhưng để một đứa con trai nhìn thấy một phần nho nhỏ của tấm thân, tôi cũng cảm thấy ngại chứ!
Tôi đọc được vài dòng, chợt nhận ra không khí có phần yên lắng. Tôi mới ngoi lên, đặt quyển truyện trên bàn. Giọng nói gọi cậu bạn kia.
"Máy mày có nhạc không? Bật chút nhạc đi" Khi nói chuyện với ai, tôi thường có thói quen nói tên người đấy ở đầu. Mà tên của cậu bạn kia giống tên của cậu ấy.
Câu chưa nói hết, tôi nhìn thấy cậu ấy ở cửa lớp. Cậu ấy đi lại không giống bình thường. Mà dường như là đang giả dáng đi của robot.
Tôi không hiểu vì sao lúc đấy tôi lại vội vàng nằm xuống, cầm quyển truyện lên đọc. Giọng của cậu ấy vang lên. Mọi hành động của cậu ấy tôi đều để ý qua gầm bàn. Tay tôi thỉnh thoảng vẫn lật dở từng trang sách. Nhưng sự thật là không một chữ nào vào đầu tôi cả. Tầm mắt vẫn di chuyển theo bước chân của cậu ấy.
Tim tôi vô thức đập mạnh.
Đây không phải lần đầu tình trạng này xảy ra đối với tôi.
Nếu tôi nhớ không nhầm, ít nhất thì đây là lần thứ 3.
Cậu ấy đi lượn lờ trong lớp, miệng liên tục hát bài Em Gái Mưa.
Cậu ấy hát đi hát lại mấy lần.
Tôi chú ý lắng nghe từng ấy lần.
Cho đến khi trống vào lớp vang lên. Trong lúc chúng tôi làm bài thì cô giáo chơi điện thoại hay gì đó. Cô bạn thân bên cạnh đang đọc cuốn tiểu thuyết ngôn tình dày cộp. Tôi yên lặng nằm xuống bàn, tầm mắt hướng về phía cậu ấy.
Cậu bạn ngồi bên cạnh cậu ấy bây giờ chính là bạn từng thân của tôi. Chúng tôi vẫn có liên lạc với nhau nhưng giờ ít nhiều. Bởi vì chỗ ngồi trên lớp được thay đổi nên chúng tôi ít nói chuyện hơn.
Tôi chợt nhìn lên bảng, cô giáo đang đưa tầm mất về phía tôi. Tầm mắt của tôi bỗng dịch chuyển về phía cậu ấy. Tôi ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt của cậu bạn kia.
Cậu bạn nhìn tôi nói gì đó. Nhưng khoảng cách xa, tôi không nghe thấy, càng không thể đọc khẩu hình miệng.
Tôi ra kí hiệu, gặng hỏi lần nữa. Có lẽ lần này cậu ấy nói to hơn, cậu ấy nghe thấy. Cậu ấy quay sang nhìn tôi. Tôi vừa phải nghe cậu bạn kia nói gì, vừa nhìn cậu ấy.
Tôi cảm thấy mình thật đa năng.
Cậu ấy và tôi, ánh mắt nhìn nhau 15 giây.
Tiếng trống trường vang lên. Tôi thu dọn sách vở bỏ vào balo rồi đi cùng cô bạn thân ra ngoài. Hai dãy bàn ở sát cạnh nhau. Đã vậy, đây cũng coi là "giờ cao điểm". Bạn học chen lấn xô đẩy để có thể đi được. Tôi vừa bỏ khẩu trang vào bên cạnh balo, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô bạn thân sắp đi ra tới cửa.
Tôi "liều mạng" xông lên. Dẫu sao tôi cũng là con gái. Sức lực đâu thể cùng so tài với mấy bạn nam. Quả nhiên, vừa chen qua 1 bạn, tôi chán nản đứng đó chờ cho dòng người vắng đi. Bỗng nhiên tôi thấy cậu ấy định đi. Không hiểu sao, tôi như có thêm động lực, tiếp tục bon chen vào dòng người kia.
Cậu bạn đi đằng trước tôi đang đẩy nhau với ai đó, cậu bạn mất lực, va vào tôi. Tôi bị đẩy, lùi lại sau 1 bước, chạm vào thành bàn. Tôi định giơ tay đánh cậu bạn kia.
Cậu ấy tiến đến, cầm chiếc mũ đen đánh vào đầu cậu kia một cái, nói cái gì đấy. Nhưng do lớp ồn quá, tôi không nghe rõ.
Thấy cậu ấy lấy mũ đánh cậu bạn kia, tôi hạ tay xuống, đi qua người cậu ấy.
Ra đến cửa lớp, tôi mới kịp hoàn hồn lại.
Hành động của cậu ấy là sao?
Tôi đặt balo xuống ghế, đặt ngay ngắn. Sau đó, tôi lấy cuốn truyện tiểu thuyết của Mặc Phi Bảo Bảo ra đọc. Tôi nhìn mọi thứ một lượt rồi mới nằm xuống, lấy balo gối đầu.
Nằm được một lúc, có một cậu bạn tiến đến. Cậu bạn đi qua tôi, nói gì đấy. Nhưng do câu chuyện đang diễn biến gay cấn, tôi chỉ ậm ừ cho qua.
Sau khi đặt balo về chỗ, cậu bạn kia đi lên bàn đầu để nói chuyện với "người ít nói" kia. Khi qua tôi, cậu ấy không quên nhắc nhở.
"Con gái con đứa nằm kiểu gì hở cả bụng thế kia"
Tôi mới giật mình, kéo vạt áo đang bị cuộn lên. Có lẽ do gió to quá nên nó cuộn lên lúc nào tôi cũng không biết.
"Mày phải chịu trách nhiệm với tao đấy" Tôi hét lên. Tuy mặt tôi cũng thuộc dạng dày hơn mặt đường nhưng để một đứa con trai nhìn thấy một phần nho nhỏ của tấm thân, tôi cũng cảm thấy ngại chứ!
Tôi đọc được vài dòng, chợt nhận ra không khí có phần yên lắng. Tôi mới ngoi lên, đặt quyển truyện trên bàn. Giọng nói gọi cậu bạn kia.
"Máy mày có nhạc không? Bật chút nhạc đi" Khi nói chuyện với ai, tôi thường có thói quen nói tên người đấy ở đầu. Mà tên của cậu bạn kia giống tên của cậu ấy.
Câu chưa nói hết, tôi nhìn thấy cậu ấy ở cửa lớp. Cậu ấy đi lại không giống bình thường. Mà dường như là đang giả dáng đi của robot.
Tôi không hiểu vì sao lúc đấy tôi lại vội vàng nằm xuống, cầm quyển truyện lên đọc. Giọng của cậu ấy vang lên. Mọi hành động của cậu ấy tôi đều để ý qua gầm bàn. Tay tôi thỉnh thoảng vẫn lật dở từng trang sách. Nhưng sự thật là không một chữ nào vào đầu tôi cả. Tầm mắt vẫn di chuyển theo bước chân của cậu ấy.
Tim tôi vô thức đập mạnh.
Đây không phải lần đầu tình trạng này xảy ra đối với tôi.
Nếu tôi nhớ không nhầm, ít nhất thì đây là lần thứ 3.
Cậu ấy đi lượn lờ trong lớp, miệng liên tục hát bài Em Gái Mưa.
Cậu ấy hát đi hát lại mấy lần.
Tôi chú ý lắng nghe từng ấy lần.
Cho đến khi trống vào lớp vang lên. Trong lúc chúng tôi làm bài thì cô giáo chơi điện thoại hay gì đó. Cô bạn thân bên cạnh đang đọc cuốn tiểu thuyết ngôn tình dày cộp. Tôi yên lặng nằm xuống bàn, tầm mắt hướng về phía cậu ấy.
Cậu bạn ngồi bên cạnh cậu ấy bây giờ chính là bạn từng thân của tôi. Chúng tôi vẫn có liên lạc với nhau nhưng giờ ít nhiều. Bởi vì chỗ ngồi trên lớp được thay đổi nên chúng tôi ít nói chuyện hơn.
Tôi chợt nhìn lên bảng, cô giáo đang đưa tầm mất về phía tôi. Tầm mắt của tôi bỗng dịch chuyển về phía cậu ấy. Tôi ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt của cậu bạn kia.
Cậu bạn nhìn tôi nói gì đó. Nhưng khoảng cách xa, tôi không nghe thấy, càng không thể đọc khẩu hình miệng.
Tôi ra kí hiệu, gặng hỏi lần nữa. Có lẽ lần này cậu ấy nói to hơn, cậu ấy nghe thấy. Cậu ấy quay sang nhìn tôi. Tôi vừa phải nghe cậu bạn kia nói gì, vừa nhìn cậu ấy.
Tôi cảm thấy mình thật đa năng.
Cậu ấy và tôi, ánh mắt nhìn nhau 15 giây.
Tiếng trống trường vang lên. Tôi thu dọn sách vở bỏ vào balo rồi đi cùng cô bạn thân ra ngoài. Hai dãy bàn ở sát cạnh nhau. Đã vậy, đây cũng coi là "giờ cao điểm". Bạn học chen lấn xô đẩy để có thể đi được. Tôi vừa bỏ khẩu trang vào bên cạnh balo, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô bạn thân sắp đi ra tới cửa.
Tôi "liều mạng" xông lên. Dẫu sao tôi cũng là con gái. Sức lực đâu thể cùng so tài với mấy bạn nam. Quả nhiên, vừa chen qua 1 bạn, tôi chán nản đứng đó chờ cho dòng người vắng đi. Bỗng nhiên tôi thấy cậu ấy định đi. Không hiểu sao, tôi như có thêm động lực, tiếp tục bon chen vào dòng người kia.
Cậu bạn đi đằng trước tôi đang đẩy nhau với ai đó, cậu bạn mất lực, va vào tôi. Tôi bị đẩy, lùi lại sau 1 bước, chạm vào thành bàn. Tôi định giơ tay đánh cậu bạn kia.
Cậu ấy tiến đến, cầm chiếc mũ đen đánh vào đầu cậu kia một cái, nói cái gì đấy. Nhưng do lớp ồn quá, tôi không nghe rõ.
Thấy cậu ấy lấy mũ đánh cậu bạn kia, tôi hạ tay xuống, đi qua người cậu ấy.
Ra đến cửa lớp, tôi mới kịp hoàn hồn lại.
Hành động của cậu ấy là sao?