Nhân một kỳ nghỉ dài hiếm có sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lại sẵn đang ở Los Angeles, nên tiện thể mượn luôn biệt thự ở Beverly Hollywood của thằng bạn, xả hơi ít hôm.
Bơi hai vòng bể. Tay vừa chạm thành bể bơi, ngẩng lên đã thấy một đôi giày cao gót xanh bóng án ngữ trước mắt: Trần đại ca nhíu mày, nghếch cằm, lừ mắt với bọn vệ sĩ đầu đất đứng cách đó không xa. Đằng đó, Đại Lý xòe tay nhìn hắn vô tội, ý là: Anh biết mà đại ca, có ai đấu lại tiểu thư Shirley đâu.
Trần Cận cười khan, thái độ cũng dịu xuống, hắn quay đi, tiếp tục chìm mình vào làn nước, mặc kệ tiếng phản đối của đối phương để bơi thêm mấy vòng, lúc mệt mới ngoi lên thành bể bên kia. Tiếng giày cao gót cộp cộp lại đuổi theo.
“Nè, em đã xin lỗi rồi nhé, anh còn muốn sao nữa hả!” trước kia mỗi lần tính đỏng đảnh tiểu thư của cô nổi lên, bắt đầu làm bộ giận dỗi đáng thương, đàn ông nào trông vậy mà không ra sức vỗ về đến khi cô vui lòng mới thôi.
Trước kia, Trần Cận cũng biết cà lơ nói vài câu dỗ dành kiểu: Rồi rồi, có gì mà dỗi hoài, theo ý em là được chứ gì. Hoặc trắng trợn vỗ “tét” cặp mông săn chắc của cô, rồi bảo: Đi hóng gió đi, bảo muốn mua túi xách mới cơ mà?
Cô thích tính hào hiệp, phóng khoáng và sự thuần thục của hắn, chỉ là, mấy tháng trước sau lần cô nổi hứng kiêu kỳ, tự dưng hắn không gửi tin trả lời, thậm chí đến khi cô nhắn lại bảo chia tay đi, hắn cũng chẳng buồn níu kéo gì hết, vậy là Shirley bối rối.
Mặc kệ nói thế nào, Leslie Trần vẫn là tình nhân phương Đông điển trai nhất của cô, rất hiếm có người đàn ông nào vừa nam tính vừa khôi hài như hắn, cô đã cảm thấy hắn hoàn toàn khác với những gã suốt ngày ăn bận áo vét chỉn chu bình thường.
Leslie Trần không tính toán với phụ nữ, không có khuynh hướng bạo lực, nghề nghiệp thì bí ẩn, nhìn qua rất có địa vị, muốn gì có nấy. Bề ngoài che chắn hoàn hảo. Bên trong lại kiềm chế ổn thỏa, dù lâu lâu có lỡ hẹn, hoặc hoàn quên mất có hẹn với cô, nhưng cái ấy không hề ảnh hưởng đến việc hắn trở thành một đối tượng lý tưởng hiếm có.
“Anh bực mình vì em ra biển với ông già người Anh ấy đúng không, lúc ấy người ta chỉ định trêu tức anh chút xíu thôi mà.”
Lúc này, Trần Cận leo lên bờ. Bước tới nhặt một cái khăn tắm trên ghế dài, xoa xoa tóc, sau đó hắn tùy tiện liếc nhìn sau lưng, bộ dạng hậm hực của Shirley thật khiến hắn nghĩ phụ nữ đúng là một loài không sao lường được.
“Đã bảo em đừng đến rồi mà.”
Shirley mạnh miệng đáp: “Em đi thử vai ở gần đây, tiện đường thì ghé qua thôi.”
“Anh đã bảo em đừng tới.”
Ít khi thấy Trần Cận lạnh lùng đến thế, cô đột nhiên nổi giận: “Anh nghĩ em là cái gì hả?”
Trần Cận quay lại nhìn mặt cô, lãnh đạm nói: “Em biết anh không thích phụ nữ đến tận nhà ồn ào. Em muốn gì thì nói đi, anh nghe đây.”
“Anh không thích em nữa phải không? Anh có người đàn bà khác rồi đúng không? Cô ta đẹp hơn em sao?” Shirley hung dữ nhìn hắn.
Trần Cận thừa nhận, hắn từng rất thích phụ nữ thế này, gương mặt tinh tế, tóc dài, cơ thể thon thả hấp dẫn, ngực căng đầy, đuôi mày khóe mắt đa tình, mỗi lần gót giày bước qua sẽ khiến tất cả đàn ông quanh đó phải quay lại liếc nhìn ngưỡng mộ.
Trần Cận tự nhận hắn không phải loại đàn ông dễ mê mải trong tình ái, nhưng cưỡi ngựa xem hoa thì hắn trải qua nhiều loại phụ nữ rồi, nói chung đều là những em vóc dáng gợi cảm hơn người, bất kể tính tình nóng nảy như Shirley hay e lệ nhũn nhặn như Fanny.
Phải rồi, lâu lắm không hẹn hò với mấy em tình cũ ấy. Nguyên nhân thì… chỉ có tự hắn hiểu, mà thật ra tự hắn cũng không dám chắc hồi này mình bị sao nữa. Chắc vì công việc bận quá. Hứng thú với Shirley cũng nguội dần, cả những người khác hắn cũng lười thăm hỏi, thành ra… ừ rồi, cứ coi như hắn đang viện cớ đi.
“Em đang hỏi anh đó, cô ta đẹp hơn em hả!” Shirley vừa giành được vai diễn, giờ cô rất rất tự tin vào bản thân mình, “Em không tin anh sẽ bỏ em vì người khác, anh bảo cô ta ra đây em đấu công bằng!”
Bình thường các em ghen tuông bừa bãi, hắn cũng không để tâm lắm, dỗ dành chút chút là ổn rồi. Nhưng bữa nay coi bộ Shirley định gây sự thiệt a.
Trần Cận cười cho xong chuyện: “Được rồi, anh sẽ bảo Tiểu Kiến đưa em về.”
“Về á?” Trời còn chưa tối, anh định bảo đàn em đưa em về á?! Mình không gặp nhau mấy tháng rồi hả.”
“Muốn ở lại đây cũng được a. Phòng trống nhiều lắm, em chọn phòng nào cũng được.”
“Vì sao hả?!”
Giữa lúc ấy thì Đại Lý cầm máy cầm tay xuất hiện, mặt mày rất chi căng thẳng.
“Đại ca, gọi anh đấy.”
Bình thường nếu không phải nhân vật cực kỳ quan trọng gọi, Đại Lý không đời nào đưa hắn đích thân nghe, thành ra hắn lắc lắc đầu, có linh cảm là… Shirley thấy Đại Lý thận trọng đưa mắt nhìn mình, tự dưng cũng thấy nghi ngờ, bởi vậy cô lập tức nhìn chằm chằm Trần Cận.
“A lô?”
…
Đối phương nói gì đó, Trần Cận vô thức mỉm cười bí hiểm, rồi hắn nhẹ nhàng hỏi: “Đang ở đâu đó?”
Đầu dây bên kia còn nói thêm mấy câu, Trần Cận có vẻ ngại quanh đây có người, thành ra không đáp gì rõ ràng, chỉ “Ừm ừm, ừ ừ.”
Cuối cùng, hắn mới nói hẳn một câu: “Tới đây giờ có tiện không?… Ừ ừ, biết rồi mà. Vậy lúc đó gặp há.”
Lúc nói điện thoại còn thấy miệng cười cười, đến khi cúp máy quay lại thấy Shirley và Đại Lý đang rất chi nghiêm túc, hắn mới sực tỉnh: “Tiều! Làm gì nhìn người ta chằm chằm vậy a, bộ mặt tôi mọc hoa hở. Rồi rồi, ăn ăn, đói rồi, đầu bếp mời ở đâu về đó? Bít-tết làm xịn luôn.”
Shirley giậm chân sau lưng hắn: “Leslie! Anh đừng quá đáng nhé!”
Đêm đó, Shirley mặc nội y gợi cảm hết sức, khoác áo bông tắm mò vào phòng ngủ của Trần Cận. Đợi ai đó tắm xong đi ra mới bất ngờ phát hiện người đẹp như ngọc đang nằm trên giường mình, quyến rũ vô cùng.
Trần Cận bước tới, cười cười như không, ngồi xuống cạnh cô, vén tóc mai cô ra sau tai, nhìn đôi mắt mê hoặc của cô, hắn thấy mình có phản ứng sinh lý, nhưng tâm lý tuyệt nhiên không rung động.
“Shirley, em không chỉ định lên giường với anh đấy chứ?”
“Xa anh rồi, em thấy khó khăn lắm, lúc đó mới biết em thật sự yêu anh mất rồi.” Shirley nhìn thẳng vào hắn, “Em muốn làm bạn gái anh.”
Trần Cận mỉm cười: “Anh đang làm gì, ít nhiều em cũng đoán được chứ. Sắp thành ngôi sao lớn rồi, theo loại đàn ông như anh không có kết quả tốt đâu.”
“Em muốn theo anh.”
Ánh mắt Trần Cận chợt lóe lên một tia u ám, hắn lấp liếm bằng cách đưa tay vuốt má Shirley: “Được rồi, đừng nói gì nữa, người như anh thực sự không thích hợp với em đâu.”
Shirley vốn luôn được người người o bế, giờ này đúng là muốn nổi khùng, hôm nay mình tự nguyện hiến thân, hắn lại còn ra vẻ không thèm, cô tức chết đi được: “Anh sao vậy! Anh thích cô ta đến thế cơ à? Rốt cuộc cô ta là ai hả!”
Trần Cận cũng nhịn hết nổi, “Em nên biết anh không thích phụ nữ hỏi anh chuyện đó.”
“Hôm nay em cứ ở đây đấy, em sẽ không đi đâu hết.”
“Tùy em, đằng nào giường cũng thừa chỗ.”
“Anh!”
Trần Cận tỉnh bơ leo lên giường, nhắm mắt ngủ.
Một đêm trong sáng, đương nhiên bên ngoài nhìn vào thì chẳng trong sáng là bao, các anh em Xích bộ thấy sáng sớm Shirley bước ra từ phòng đại ca, thật không khỏi thầm ước ao diễm phúc dạt dào của sếp, gái đẹp vây quanh mà đuổi đi không được luôn.
Bất quá lúc sau Trần Cận nhận được lời mời của một đại ca ở Quảng Đông, mời hắn tới một nhà hàng Trung Hoa ăn điểm tâm. Bởi vậy trước khi đi hắn đã gọi Đại Lý ra dặn: “Bảo Tiểu Kiến đưa Shirley về nhà đi, không thì ra khách sạn cũng được.”
Đại Lý biết ý đại ca, vì hôm qua ngài Fiennes kia gọi điện bảo năm giờ chiều nay sẽ tới biệt thự.
Đi theo đại ca lâu ngày, có ngốc cũng biết đại ca nhà hắn quan hệ không tầm thường với nhà tài phiệt kiêm sếp lớn Hào Môn ấy, chỉ cần đại ca được nghỉ ít bữa, người đó nhất định sẽ bớt ra mấy ngày đến với hắn, còn hỏi bọn họ thân nhau đến mức nào thì… đám đàn em cũng không nói hết được, dù lâu lâu các anh em vẫn tình cờ bắt gặp bọn họ làm mấy cử chỉ thân mật, nhưng mắt thấy đại ca đào hoa với phụ nữ thế kia, họ cũng bị mơ hồ luôn.
Bất quá nếu tiểu thư Shirley không chịu đi, mà ngài Fiennes kia thì rõ ưa thích trò đánh úp, thì đụng độ nhau cũng chẳng lạ.
Ở bên kia, Fiennes đang phong trần mệt mỏi bước xuống máy bay riêng, rồi được vệ sĩ hộ tống lên một chiếc xe jeep lùn.
Đến khi Trần Cận nhận được tin, giữa trưa hắn lại phải vội vàng quay lại biệt thự trên núi.
“Thằng cha này ác không chịu được, tự dưng đến sớm làm gì không biết.” Trần Cận ai oán than thở.
Đại Lý thầm nghĩ: đại ca, sao lúc nào anh cũng phải chột dạ vậy a…
Gần như Trần Cận vừa bước chân vào sân biệt thự, có gã đàn em đã đến trước báo tin năm phút nữa Fiennesnnes sẽ tới.
Trần Cận sực nhớ ra Shirley.
“Shirley chưa đi à?”
“Dạ phải. Hình như cô ấy đang cáu lắm, cứ trốn trong phòng thay đồ không chịu ra.”
“Mặc kệ cô ta. Đừng để cô ta chạy ra quấy rối là được.”
Đại Lý lại nghĩ: đại ca a, cái giọng cuống quýt lo tình cũ bồ mới chạm mặt nhau của anh là sao vậy a…
Trần Cận vọt lên phòng ngủ tầng hai, chuẩn bị thay áo, vì ban nãy một gã phục vụ ở nhà hàng lanh chanh bê mỳ hoành thánh rồi trượt tay, làm bắn ít nước canh lên người hắn.
Mở tủ lấy cái áo sơ-mi đỏ ra mặc, kết quả là vừa xỏ tay áo, đã rùng minh, theo bản năng hắn quay phắt lại nhìn góc tủ.
Shirley cắn môi chui ra: “Anh đừng mơ đuổi được em đi, em còn muốn ở lại đây vài ngày.”
“Rốt cuộc em muốn sao hả?”
“Đương nhiên là gặp mặt tình địch rồi.” Shirley châm chọc, “Vui vẻ quá nhỉ, nhìn qua đã thấy sắp có chuyện hay rồi, hôm qua thì ra vẻ bí hiểm lắm, cô ta sắp đến hả? Anh vội vàng đuổi em đi bằng được, chẳng qua vì sợ em ở đây phá hoại không khí của mấy người hả?”
“Nè em chơi đủ chưa, đừng có giỡn.” Trần Cận nắm cổ tay cô, hắn cũng chẳng định giễu võ giương oai với phụ nữ, nhưng đối phương lấn lướt quá đáng, hắn cũng nhức đầu, “Bây giờ quay về phòng, chiều sẽ đưa em về, nghe lời đi, nếu không anh đảm bảo sau này em không bao giờ gặp được anh nữa đâu.”
Shirley chưa từng thấy Trần Cận nói chuyện với mình bằng vẻ nghiêm túc như vậy, tự dưng cô cũng lạnh lưng.
“Anh không muốn nói lại đâu.”
Shirley hít sâu một hơi, ưỡn ngực lên, đi theo Trần Cận ra cửa, kết quả là người đằng trước đột nhiên quay ngoắt lại, ôm vai Shirley đẩy vội vàng cô về phòng ngủ, rồi ấn cô vào đúng ngăn tủ áo cô vừa chui ra.
Ngón tay hắn ghìm mạnh quá, Shirley giật mình nhìn hắn, cũng bị hoảng lây, rốt cuộc cô bị Trần Cận ra lệnh bằng giọng vừa nóng nảy vừa trầm trọng: “Đợi trong này, tuyệt đối tuyệt đối không được lên tiếng, mặc kệ chuyện gì cũng không được ra.”
Nói xong liền quay lưng bỏ ra ngoài, Shirley đang bực hết nước nói, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, sau đó có người vào phòng cùng Trần Cận.
Lúc ấy não Trần Cận thật tình than khổ rầm trời: Mẹ nó chứ. Rõ ràng đã tính bữa nay là ngày tốt mà, thế quái nào lại để xảy ra vụ bê bối cỡ này hả hả. Mắt thấy Fiennes rảo bước đi tới, rồi phăm phăm kéo hắn vào phòng ngủ, hoàn toàn không định cho hắn thương lượng câu nào, hắn chỉ còn nước trợn mắt ngoái nhìn bọn đàn em giữ cửa bên ngoài.
Vấn đề là, trong phòng lúc này ngoài hai người bọn họ, còn có một cô em ghen tức dữ dội a. Ai bảo hắn biết coi, tình thế như này là kiểu gì hả!
Fiennes ghé sát bên tai hắn, bắt đầu thì thầm rất chi tình tứ: “Ăn mặc gợi cảm thế này là định quyến rũ tôi sao?”
Lúc này Trần Cận mới nhận ra, vừa xong cuống quá, quên cài khuy áo luôn, bởi vậy tiện thể cái khó ló cái khôn, hắn một tay cài áo, tay kia quàng cổ Fiennes, nói sang sảng: “Ha ha ha, tôi đói quá à, mình đi ăn cái gì há, này tôi đã bảo anh đầu bếp ở đây xịn lắm chưa hả… Á!”
Kế điệu hô ly sơn chưa thành công, Fiennes đã dứt khoát bịt miệng hắn, rồi áp cả người tới, hại Trần đại ca phải lùi lùi lùi lùi, lùi một hồi thì bị đẩy ngã lăn ra giường luôn.
Chết tiệt! Còn Shirley ở đây!
Trần Cận giãy giụa nghĩ phải làm sao để ngăn được loại hành vi ác ma vừa gặp đã lên cơn động dục này của Fiennes, nhưng đối phương nghiễm nhiên coi ấy là phản ứng khêu gợi của hắn, đôi bên dây dưa một hồi, rốt cuộc cùng thở hổn hển.
Cặp mắt thâm sâu của Fiennes chăm chú vây lấy Trần Cận đang tính chống cự thêm một phen bằng cái nhìn gần như gian tà, rốt cuộc hắn nói: “Chắc chắn cậu không thể đoán được tôi nhớ cậu nhường nào…”
Trần Cận bị hắn nhìn muốn hôn mê luôn, đại não nhất thời giựt giựt, không sao nghĩ rành rọt được rằng: vừa xong mình tính làm gì vậy?
Chỉ lát sau, Fiennes luồn ngón tay vào tóc hắn, từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo, rồi lại cúi xuống hôn hắn thật sâu.
Không ổn! Lần này lại bị ăn cho xem…
Áo vốn chưa cài hết, giờ đã bị Fiennes bá đạo tuột nốt ra. Đến khi đối phương vừa rút thắt lưng hắn vừa tự cởi áo mình, rồi vội vã kéo khóa quần, coi bộ rất rất định thẳng tiến vào sự vụ, Trần Cận hoảng muốn đỏ mắt: “Tiều. Mấy bữa sao anh đã thuận tay thế này, này từ từ từ từ.”
Fiennes chẳng hề định che giấu ánh mắt nôn nóng, như thể muốn bù đắp khoảng trống tình ái những ngày gần đây ngay lập tức: “Không phải vừa ăn điểm tâm sao? Đã đói rồi ư? A, để tôi cho cậu ăn no nhé…”
“Anh từ từ đã…” Trần Cận sắp hôn mê thật rồi, bình thường thì ừ thôi cũng được đi, cơ mà giờ hắn vẫn nhớ đến cô em trong tủ áo kia a, mấy câu khó đỡ nhất thế giới này bảo hắn nói toẹt ra sao được, thật đúng là…
Coi tình hình này, thằng chả chắc không định ngừng giữa chừng đâu, chưa nói cả hắn cũng đã…
“Nói cậu muốn tôi đi.”
“Mắc ói. Ai đi nói kiểu ấy… A!” đối phương đột ngột mút mạnh trên ngực hắn, hại hắn bị chặn họng tức thì.
Rồi rồi, đằng nào cũng lộ bem rồi, hắn chồm dậy, Fiennes không kịp đề phòng, chớp mắt đã bị hắn đè xuống giường.
Trần Cận nhìn hắn rất lưu manh, vừa như đang cười vừa như uy hiếp: “Hôm nay đến lượt tôi chứ.”
“Cậu đang muốn thể hiện trước mặt người khác sao?”
“Hơ?”
“Rốt cuộc cậu định để người ta xem bao lâu nữa, đến khi in thành DVD cho cậu giành làm nhân vật chính sao?” nụ cười của Fiennes đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn đẩy Trần Cận ra, đứng dậy, để trần nửa người bước về phía tủ áo.
Trần Cận ôm đầu ngồi xuống mép giường, biết chạy trời không khỏi nắng rồi, đành nhếch môi cười khổ, phen này thằng này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan tình a, giấu phụ nữ trong phòng ngủ chưa nói, vừa xong mình còn quần áo xộc xệch, nhìn đường nào cũng giống bị bắt gian tại giường, còn biện hộ con khỉ gì nữa a.
“Không muốn nói gì sao?” Fiennes quét mắt từ gương mặt xinh đẹp kinh hoàng của cô gái sang bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của Trần Cận.
“Mẹ nó anh thích thẩm vấn không, thằng này còn nói được gì hả.”
“Vậy cậu chỉ cần cho tôi biết, vị tiểu thư ưa nhìn lén này là ai? Tự tôi sẽ lý giải vấn đề.”
“Lý giải cái con khỉ!” Trần Cận cũng nổi sùng: “Tôi và cô ấy không còn gì hết.”
“Vậy tôi hỏi cậu, tối qua cô ta ngủ cùng cậu ở đây phải không?”
“Anh! Phải thì làm sao? Tôi làm gì nào!”
Trong nháy mắt, khí thế hùng hậu từ Fiennes đã bao trùm lấy Shirley: “Giờ cô biết rồi đấy, cậu ấy là của tôi, cô đi được rồi. Còn nữa, cẩn thận cái miệng, tôi không ưa áp chế phụ nữ.”
Còn hơn lúc thấy Trần Cận quan hệ với một gã đàn ông, sự đường hoàng xuất chúng và khí thế khiếp người của người này khiến Shirley kinh hoàng thực sự, cô cảm giác như mình sắp bị ánh mắt đối phương bắn chết, khiến cô vô thức sợ hãi, sợ hãi chưa từng thấy.
Trần Cận thật tình hết cách với thái độ ghen tức trắng trợn của Fiennes, cả hắn cũng coi không vừa mắt: “Nè, anh dọa cô ấy làm gì hả. Mất mặt quá đi.”
“Cậu thương tiếc à?” Fiennes quay lại nhìn Trần Cận, khó nhận ra có phải hắn đang giận dữ hay không, nhưng một tay hắn vẫn chống vào tường, giam Shirley dưới bóng mình.
“Tôi đã bảo tôi không còn gì với cô ấy nữa.”
“Không còn gì mà cậu giấu cô ta trong phòng ngủ sao? Không phải sợ tôi thấy sao, hay hôm nay tôi tới không đúng lúc rồi?”
Trần Cận chịu hết nổi lối hỏi vòng vo này, hắn đứng dậy tiến tới chỗ họ: “Để cô ấy về đi, không liên quan gì đến cô ấy hết, anh gây sự với tôi được rồi.” mẹ nó chứ, hình như càng bôi càng be bét a, đây đâu có định diễn anh hùng cứu mỹ nhân a!
“Được.” đáng ngạc nhiên là Fiennes lại dễ dàng hợp tác vậy, kỳ lạ à nha.
“Cô đi được rồi, tiểu thư.” hắn tránh ra, ra hiệu mời đi.
Không biết Shirley bị chấn động vì cảnh tượng Trần Cận ôm nhau trên giường với đàn ông, hay bị đông cứng vì khí thế lạnh lùng đầy uy hiếp của chính gã đàn ông ấy, cô cứ thế bước ra khỏi phòng, ngơ ngẩn như mất hồn.
Cửa phòng ngủ lại khép lại. Trong giây lát, Fiennes túm cổ tay Trần Cận, bẻ quặt hai tay hắn lên, thô bạo ép hắn vào cửa tủ.
Bờ ngực trần của Trần Cận phập phồng kịch liệt: “Có gì từ từ nói…”
“Cậu thích cô ta sao?”
“Không.” hắn nhìn thẳng vào mắt hắn ta, “Tôi thích ai, anh không biết hả?” ánh mắt Fiennes nhất thời dịu xuống, hắn phả hơi thở trên má Trần Cận: “Đồng ý với tôi đi, đừng để họ ở lại phòng cậu.”
“Anh bá đạo thế hả.”
“Phải, điều đó đâu phải hôm nay cậu mới biết.”
“Hai tư sáu, ba năm bảy cũng không cho luôn hở? Ai cho anh cấm tôi giao du kết bạn a?”
Fiennes chăm chú nhìn hắn, khẽ nhíu mày: “Tôi chỉ không ưa những người bạn vòng ngực cỡ G này của cậu thôi.”
“A…” Trần Cận không biết nên khóc hay cười nữa, “Đuổi chạy hết một đám rỗi hơi anh thỏa mãn rồi chứ?”
Chóp mũi hai người chậm rãi đụng nhau, Fiennes bóc mẽ hắn: “Vừa rồi nếu không phải tôi phát hiện ra, cô ta thì im lặng, chắc cậu định cho cô nàng tình cũ ấy xem miễn phí chúng ta làm đến cùnghả?”
“Ừa đó, còn chuẩn bị một cái V8, in ra CD, phát hành toàn cầu luôn kìa.” Trần Cận khiêu khích đáp, kết quả là giây tiếp theo Fiennes buông tay hắn ra, ôm ghì lấy hắn, hai người hôn như bốc lửa.
Ngay lúc Trần Cận chuẩn bị bị tắc thở vì hôn rồi, Fiennes đột ngột dừng lại, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Hắn trượt môi dọc từ cằm Trần Cận, qua yết hầu, qua xương quai xanh…
Trần Cận cúi đầu, vừa thở dốc vừa hưng phấn nhìn Fiennes liếm hôn, khiêu khích vùng mẫn cảm nơi bụng dưới hắn, hắn cảm giác toàn thân mình rạo rực nóng cháy.
“Ưn…” rên rỉ thốt ra, khoái cảm như sóng cuồng ập tới, khiến hắn vô phương chống đỡ.
Đúng lúc ấy, hắn nghe được Fiennes thấp giọng nói: “Tôi sẽ không chia sẻ cậu với bất cứ kẻ nào, cậu là của một mình tôi.”
“Ai bảo tôi là của anh… A!”
Bên dưới đã bị Fiennes khống chế, Trần Cận chịu không nổi kích thích, hắn buột miệng thở gấp.
Dưới lầu, Đại Lý nhìn Shirley mặt mày tái mét đi xuống cầu thang, cũng biết cô vừa có chuyện ồn ào với đại ca rồi, đã thế hắn còn nghe bọn trên lầu nói Shirley vừa ra từ phòng ngủ của đại ca, mà kỳ dị hơn là, chuyện ấy xảy ra sau khi ngài Fi kia đến.
Tiểu Kiến lập tức lên đón: “Tiểu thư Shirley, bọn tôi đang tìm cô đó, không biết cô ở trong phòng đại ca, ảnh phải bàn chuyện với khách, tôi đưa cô về khách sạn nhé.”
“Khách à?” Shirley ngơ ngác nói: “Người đàn ông đó…” nói đến đó thì như sực nhớ ra chuyện gì, cô ngậm bặt, rốt cuộc đồng ý rời khỏi biệt thự, ngoan ngoãn lạ thường.
Mấy đứa đàn em đứng coi kịch vui bên cạnh quen thói hóng hớt với Đại Lý: “Anh Đại Lý à, ngài Fi ấy lần nào đại ca nghỉ cũng đến há, trước còn thất lễ với đại ca ngay ở bể bơi há, đúng là hết muốn sống luôn! Thế mà cuối cùng ổng có bị đại ca đuổi đi đâu, này anh bảo có khi nào đại ca chơi… cả nam lẫn nữ không a? Ai cha, thế thì ngầu quá sức! Không hổ là đại ca a.”
Đại Lý quạt ót thằng em: “Rảnh rỗi nghĩ bậy sao không kiếm việc mà làm đi hả.”
Thằng em ấm ức xoa đầu: “Dạ.”
Một phút sau, một mình Đại Lý trở vào sân lẩm bẩm: “Sẽ không có chuyện gì chứ, nhìn thế nào gã Fiennes ấy cũng là nhân vật nguy hiểm a…”
—-
Sự tình bắt đầu từ bữa tiệc sinh nhật hôm ấy, gã Giang Uy hâm hâm dở dở chạy vội từ Nam Âu về giúp vui, người thì bắt nắng đen nhẻm. Chưa gì hắn đã tóm được Trần Cận, rồi lôi xềnh xệch ra cửa sổ sát sàn phía Tây sảnh, bắt đầu dò hỏi.
“Bây thấy thằng đó chưa?”
“Ai?”
“Lại còn giả vờ với anh!” Uy ca giậm chân, “Đang đứng với lão Weddela kia kìa, mắt bây lé a? Đừng bảo bây không biết hắn ta cũng đến.”
Trung tướng Weddela là khách quý của Hào Môn, hôm nay ông ta tới cùng ái nữ, coi như là rất nể mặt Phosa. Ông già Weddela từng gặp Trần Cận một lần, ngay sau khi kỳ thi Scotch kết thúc, nhưng Trần Cận không dám chắc ổng còn nhớ “đồng đội kỳ quặc của Andre” hôm đó, là hắn không.
Bữa nay Phosa trông mặt mày hồng hào, rất chi thân thiện, không thấy tí ti gì vẻ đáng ghét mọi khi ổng vẫn giương ra trong những cuộc họp ở Hào Môn, tự dưng biến thành bề trên đáng kính, hại Trần Cận trợn mắt nhìn, cũng khiến hắn được một phen chặc lưỡi rằng mấy lão chơi với chính trị và quyền lực này quả là tắc kè hoa cao thủ.
“Ổng đến thì tôi không được đến chắc? Tôi làm gì mà phải sợ.” Trần Cận hùng hồn đáp, ra vẻ tỉnh rụi như không.
“Hôm nay anh mới biết nhé, thằng chả là chủ công ty đầu tư Otford, mà ít xuất hiện trước công chúng lắm, người ngoài hầu như chẳng biết gì về hắn đâu.” kể cả ở Hào Môn cũng rất hiếm người biết về hắn ta, chỉ biết hắn là một trong những nhân vật đứng sau bí hiểm của Hào Môn.
Trần Cận giả bộ trớt quớt: “Uy ca a, kỳ này ông anh lạc hậu quá, gặp ổng lần đầu tiên thằng này chả biết tỏng hết rồi. Mà tôi với anh có tình yêu tình báo gì đâu nhở, mắc gì lôi tôi vô đây thì thào hở?”
“Tán chuyện với anh một tí bây cũng kêu ca a?” Giang Uy hấp háy mắt, nói thẳng: “Vừa xong anh nghe có người nói tay Andre Fiennes ấy là ứng cử viên chọn rể của lão Weddela đó, thế nên hôm nay mới đến đây.”
“Con rể à?” Trần Cận cười khẩy, “Bọn họ làm trò đó, tin mấy trò diễn ấy thì anh tiêu rồi.”
“Anh chỉ tính nói với cậu một tiếng thôi, đừng có chết chìm trong ấy, gã đó không phải đối tượng lý tưởng đâu. Đến lúc hắn ta thành thông gia với một gia tộc hoành tráng, khí thế tận trời rồi, chỉ sợ cậu còn chẳng có cửa bước vào Hào Môn nữa.”
“Cùng lắm thì bỏ Hào Môn.” Trần Cận nhấp rượu, đột nhiên không thể nhận ra vị là cay hay đắng nữa.
“Bỏ á? Nói dễ dàng quá. Nếu thằng đó chẳng được rộng rãi như cậu tưởng thì sao?”
“Tôi không uy hiếp được anh ta, anh ta cũng chẳng việc gì phải làm khó tôi, anh ta không tẻ nhạt vậy đâu.”
Giang Uy thở dài: “Tự cậu biết mình đi. Đây là lần cuối cùng anh nhắc cậu đó.”
“Nói thật nhé, anh ta muốn cản tôi cũng chẳng được, lúc cần phải đi, tự tôi sẽ đi.”
“Được, cậu đã nói thế, anh tin cậu, nào!” Giang Uy lấy một ly Champagne vừa bưng qua, “Uống đi.”
Lúc ấy dàn violon trong sảnh bắt đầu tấu một khúc nhạc trữ tình, quả nhiên Fiennes dắt con gái tướng quân Weddela vào chính giữa hội trường, bắt đầu nhảy. Cả hai cùng tao nhã sang trọng, bất kể bề ngoài hay địa vị đều rất xứng đôi, lão tướng quân được thể cười sung sướng hết cỡ.
Giang Uy nhìn cặp đôi đáng mơ ước nọ một hồi, đến khi quay lưng lại, mới thấy Trần Cận đã bỏ đi từ bao giờ.
Trần Cận cảm thấy ở trong sảnh thật bực bội, thành ra hắn bỏ ra ngoài hít thở một chút, lúc này hắn đang tì tay trên hàng lan can trong hành lang gấp khúc, đứng nhìn vườn hoa và tòa phun nước nhỏ cách đó khoảng ba chục mét, chỗ đó mắc đèn đủ màu, coi bộ rất được các cặp tình nhân đi ngang qua ưa thích.
Bất quá Trần Cận vốn không có lấy nửa tế bào lãng mạn trong người, thế nên hắn chỉ thấy mớ đèn ấy thật khoa trương quá thể. Hắn đã tính kiếm thuốc hút, mà nghĩ một lát xong lại thôi, quyết định nhịn.
Tự nhủ rằng mình sẽ không để tâm hắn ta gặp gỡ phụ nữ, kết quả là, vẫn khó chịu như thế. Tuy Trần Cận không chỉ một lần muốn xác nhận giữa hai gã đàn ông rốt cuộc có thể đi đến đâu, hoặc họ có thể bước vào đời nhau sâu sắc tới mức nào, thậm chí hắn càng muốn biết mình chiếm bao nhiêu phần trong trái tim đối phương, nhưng hắn không thể hỏi, không thể mở lời, vì… họ là người Hào Môn, và vì hắn là Hào Môn, Diệm.
Cũng không biết đã đứng bao lâu, khi hắn định trở vào, vừa quay đầu lại đã sững người. Người đó đang đứng sau lưng hắn, không biết đã ở đó từ bao giờ nữa, thần kinh phản xạ nhạy cảm của hắn bữa tay hóa ra đã tệ đến mức này.
“Sao lại ra đây?” Trần Cận định thần, cười lưu manh như không, “Ít nhất cũng nhảy hết ba điệu chứ.”
Fiennes không thèm chấp hắn, chỉ nghiêm túc nói: “Trước tôi đã bảo, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Đến rồi đây! Đến nhanh vậy cơ đấy?!
“Tôi biết, chia tay hả?” Trần Cận tiếp lời, tín hiệu ngang bướng cao ngạo lộ rõ giữa hai đầu mày, “Khỏi cần phiền phức vậy, bảo người chuyển lời được rồi, anh không cần đích thân giải thích. Tôi biết, rồi sẽ đến ngày này, tôi chẳng có gì để nói hết.”
“Không có gì để nói sao?” biết rõ Trần Cận đang giận lẫy, Fiennes vẫn nhíu mày, hắn tiến lên mấy bước, tới trước mặt hắn, “Tôi hẹn hò hay đính hôn với người khác, cậu cũng chẳng có gì để nói à? Cậu rộng rãi thật đấy, Trần Cận.”
Trần Cận chấn động, qua một lát hắn sấn đến túm cổ áo lễ phục của Fiennes, tay kia vung lên, nhưng đối mặt với cặp mắt sâu thẳm như sẵn sàng nhìn thấu tâm can hắn của Fiennes, rốt cuộc hắn lại thấy nhụt chí.
Chậm chạp thả tay ra, có chút bối rối lùi lại nửa bước, rồi hắn quay đi, nói: “Sorry, tôi mất bình tĩnh.”
“Có một số việc, không cần phải luôn giữ gìn. Nếu đã muốn bộc lộ, vậy cậu cứ để mặc nó đi.” Fiennes vòng cánh tay phải cường tráng ôm lấy hắn, đoạn dán môi bên tai hắn, khẽ nói, “Trần Cận, cậu không biết, tôi thích nhìn cậu mất bình tĩnh vì tôi đến mức nào, nhiều khi tôi thật chỉ muốn biết, rốt cuộc cậu có để tâm đến tôi hay không.”
“Mẹ nó cuối cùng anh tính nói gì hả!” Trần Cận tức điên người, hắn chán đời gằn giọng, nhưng không đẩy hắn ta ra.
Ngay lúc ấy, Trần Cận cảm thấy ngón tay mình run lên, một vật kim loại bị dúi vào tay hắn, hắn thoáng sửng sốt, cúi xuống, xòe tay ra nhìn, hình tròn, bằng bạch kim, kiểu dáng cho nam giới đơn giản tinh tế, không lạnh như hắn tưởng, vì đã bị người đó nắm trong tay từ nãy giờ.
“Thế này là sao?” Trần Cận nghĩ các loại dây thần kinh trong đầu mình chắc đứt phựt hết rồi.
“Thật ra chúng ta cũng có thể kết hôn mà, hiện giờ rất nhiều bang đã chấp nhận.”
“Tôi không hỏi cái ấy, được không hả!” Trần Cận quay phứt đi, đẩy hắn ra, bắt đầu lấy lại tinh thần sau hồi hoảng loạn, hắn mất cỡ năm giây, rồi trừng mắt nhìn hắn ta bằng biểu cảm khổ sở hết chỗ nói, như thể đối phương đúng là đồ con nít bốc đồng, “Não anh teo rồi hả? Kết hôn à? Anh và tôi á?”
“Cậu không thích tôi kết hôn với người khác, giờ tôi cũng có thể nói rõ ràng với cậu, tương lai tôi sẽ không cho phép cậu kết hôn với ai hết. Vì thế, tại sao chúng ta không nhìn thẳng vào vấn đề?” ánh mắt gà đàn ông này quá chân thành tha thiết, chân thành đến dọa Trần Cận phát sợ, xài đòn sát thủ với hắn à, tính một chiêu đoạt mạng hắn luôn a!
Chiêu này quả nhiên lợi hại, kết hôn cái con khỉ, có phải dở hơi đâu, tự dưng đi vơ tội vào người a sếp! Rốt cuộc anh nghĩ cái gì trong đầu không biết…
Trần Cận cố sức chống chế: “Anh nói như trò trẻ con ấy? Mà hình như anh nghĩ hơi bị phức tạp quá rồi a!”
“Cậu đang nghĩ phức tạp thì đúng hơn, tôi đã xác định chắc chắn về mối quan hệ của chúng ta rồi, tôi cũng đã lựa chọn! Trần Cận, sao cậu không dám thừa nhận tôi nhỉ?”
“Thừa nhận anh? Lời hứa của tôi quan trọng vậy hả? Một lời hứa ấy sẽ hại chết anh đó! Anh biết không hả?!” không phải hắn cố tình làm khó đối phương, cũng không phải hắn muốn gào lên thế này, nhưng… hắn thực sự không biết phải làm sao nữa.
Fiennes biết chỉ bằng vào nhiệt huyết của mình không thể thuyết phục được cái tên quen thói lảng tránh tình cảm như Trần Cận: “Không lẽ so với việc chia tay tôi, cậu nghĩ kết hôn với tôi còn khó hơn à?”
“Cái đó… hai cái đó khác nhau.”
Trần Cận không khỏi thầm chửi rủa: ai biết được tụi Tây lại lẻo mép vậy… á à, lại còn ra vẻ tổn thương à, cái tên vừa bá đạo chết người lúc nãy không phải tôi nha, là anh nha! Cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ được đàn ông cầu hôn đâu a, thế mà có anh à! Mà nào tôi đã làm gì anh hả, mắc gì anh làm như tôi ăn anh sạch bách rồi vậy, không phải người ta đã nói người ta còn phải suy nghĩ hả hả hả! Phụ nữ được cầu hôn xong còn phải nghĩ nữa là, tốt xấu anh cũng làm ăn tuần tự giùm đi, bức hôn nhau vậy, chơi khó tôi quá sức a! Trần Cận này còn đương thanh niên hào hoa phong nhã, tôi chưa tính chôn đời vào mồ yêu đương sớm vậy đâu à
“Này tóm lại thì tôi hay chỗ nào hở, sao anh cứ muốn lôi tôi vào nhà thờ bằng được thế? Kết hôn với tôi, thấy sao cũng chỉ có anh thiệt thôi à? Tôi không phải loại người ngồi viết thỏa thuận tiền hôn nhân đâu. Anh cũng biết thừa đấy, tôi tham tiền nè, háo sắc nè, còn ưa sạch sẽ nè, còn… thích nhiệm vụ nguy hiểm nè, suốt ngày đi về tả tơi nè, phụ nữ còn nói tôi vô tâm vô tính không biết phải trái, mắc gì anh cứ quyết phải dẫn tôi đi gặp cha xứ hả?” nào giờ lần đầu tiên nghe thấy hắn khiêm tốn khách quan nhìn nhận về bản thân vậy.
Nếu không phải là Trần Cận, e là Fiennes lần đầu được nghe người khác hỏi hắn một loạt các câu so sánh thiệt hơn vậy, giờ hắn sẽ thấy một lòng nhiệt huyết của mình bị để lộn chỗ mất rồi.
Nhưng Fiennes chỉ đáp đơn giản: “Tôi thích cậu, không thể đánh đổi một ai khác.”
“Tôi không muốn hại anh đâu, sếp à.”
Trần Cận kinh ngạc thiệt tình, từ bé đến lớn, chưa bao giờ hắn nghĩ mình sẽ gặp phải vấn đề cá nhân nguy ngập cỡ này. Đây là tính xô hắn từ bờ cực đoan này sang bờ cực đoan khác đây, đằng nào cũng là vực thẳm hết.
“Tôi chỉ muốn mọi chuyện rõ ràng, tôi đã bày tỏ suy nghĩ của tôi với cậu rồi. Cậu có thể từ chối, tôi sẽ không trách cậu.”
Đương nhiên là tôi muốn từ chối, ở đâu ra kiểu đánh úp như này! Trần Cận xuội xị hỏi: “Lần đầu tiên anh làm chuyện này hả?”
Cầu hôn sao? “Ừm, lần đầu tiên.”
Đột nhiên Trần Cận thống thiết lên án: “Tôi cũng thế, lần đầu tiên đấy.” tốt xấu cũng thông cảm cho khả năng thích ứng của người ta giùm a, anh nghĩ xong rồi là việc anh, đây tôi đã nghĩ đâu…
Ít nhất cũng cho người ta thời gian chuẩn bị chút đi, dù là với Trần Cận hắn mà nói, có cho bao nhiêu thời gian chắc cũng vậy à.
“Tôi muốn cho cậu một bất ngờ.”
“Thằng này có phải đàn bà con gái đâu, tôi thèm vào bất ngờ.” Trần Cận lắc đầu quầy quậy, ra sức kết cấu lại ổ cứng trong não, chỉnh đốn lại mạch tư duy, “Fiennes, tôi sẽ bớt thời gian cân nhắc đề nghị của anh bữa nay, nhưng tôi phải chắc chắn bọn đang trong sảnh kia sẽ không gây sự với anh đã. Còn nữa, đây là việc giữa tôi với anh à, tôi không muốn làm to chuyện đâu, anh cũng không phải giục giã tôi, vì tôi là tôi nghĩ lâu đấy, chắc khoảng… ờ… ba năm năm năm há? Tôi không chắc đâu. Anh cứ việc chạy theo cũng được, cái ấy tôi không ngại.”
Fiennes im lặng cười, nào giờ Trần Cận thật chưa thấy Fiennes cười hài lòng đến thế, hình như còn kìm lại hết nổi, lúc sau để che giấu, hắn lại cố ý quay đầu nhìn nhìn vòi phun nước đằng xa.
Trần Cận thở phào, cũng tự biết mình hơi bị nhỏ mọn, năm phút đối thoại vừa xong đã hại tim hắn đập bình bình nhanh cỡ gấp đôi bình thường, làm hắn thiếu điều phát bệnh tim luôn.
Hắn cúi xuống nhìn cái nhẫn trong tay: “Cái này mắc tiền lắm hả? Tạm thời tôi giữ à. Anh mà đổi ý cứ việc đòi a.”
“Cậu không thể nói một câu dễ nghe hả?”
“Thích nghe hay thì từ đầu đừng chọc vào tôi.” Trần Cận cào cào tóc, “Tháng sau tôi tính đi Hồng Kông, anh biết rồi nhé.”
“Định đi bao lâu? Tôi có thể đi cùng cậu.”
“Anh không hiểu ý người ta ám chỉ gì hả?” Trần Cận vỗ vỗ ót, “Tôi thấy giờ mình đang trong tình thế rất xấu hổ a, anh không thấy tốt nhất mình nên xa nhau ít bữa cho cả hai cùng bình tĩnh thì hơn hả?”
“Không.” Fiennes đáp rất nghiêm túc.
Được lắm, anh thắng.
“Được rồi, tôi vào uống một lý đã.” Trần Cận còn nguyên nụ cười trên môi, quay đầu đi vào sảnh, đi được năm mét lại quay lại nói, “Nếu lão Weddela biết anh đưa tôi hết rượu ngon ổng cho anh, rồi ổng có xót ruột không há?”
“Thế nên đừng để lộ ra.” Fiennes bất đắc dĩ dang hai tay với hắn, rồi nháy nháy mắt.
“Giờ tôi đi mách ổng đây.” Trần Cận cười gian, quay đầu đi tiếp, qua cổng vòm, qua đám đông hỗn độn, hắn im lặng siết chặt nắm tay, siết rất chặt, vật đính ước kiên định nằm trong lòng bàn tay hắn, nghe nhói nhói đau, nhưng xúc giác rõ mồn một chưa bao giờ chân thực đến thế.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhân một kỳ nghỉ dài hiếm có sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lại sẵn đang ở Los Angeles, nên tiện thể mượn luôn biệt thự ở Beverly Hollywood của thằng bạn, xả hơi ít hôm.
Bơi hai vòng bể. Tay vừa chạm thành bể bơi, ngẩng lên đã thấy một đôi giày cao gót xanh bóng án ngữ trước mắt: Trần đại ca nhíu mày, nghếch cằm, lừ mắt với bọn vệ sĩ đầu đất đứng cách đó không xa. Đằng đó, Đại Lý xòe tay nhìn hắn vô tội, ý là: Anh biết mà đại ca, có ai đấu lại tiểu thư Shirley đâu.
Trần Cận cười khan, thái độ cũng dịu xuống, hắn quay đi, tiếp tục chìm mình vào làn nước, mặc kệ tiếng phản đối của đối phương để bơi thêm mấy vòng, lúc mệt mới ngoi lên thành bể bên kia. Tiếng giày cao gót cộp cộp lại đuổi theo.
“Nè, em đã xin lỗi rồi nhé, anh còn muốn sao nữa hả!” trước kia mỗi lần tính đỏng đảnh tiểu thư của cô nổi lên, bắt đầu làm bộ giận dỗi đáng thương, đàn ông nào trông vậy mà không ra sức vỗ về đến khi cô vui lòng mới thôi.
Trước kia, Trần Cận cũng biết cà lơ nói vài câu dỗ dành kiểu: Rồi rồi, có gì mà dỗi hoài, theo ý em là được chứ gì. Hoặc trắng trợn vỗ “tét” cặp mông săn chắc của cô, rồi bảo: Đi hóng gió đi, bảo muốn mua túi xách mới cơ mà?
Cô thích tính hào hiệp, phóng khoáng và sự thuần thục của hắn, chỉ là, mấy tháng trước sau lần cô nổi hứng kiêu kỳ, tự dưng hắn không gửi tin trả lời, thậm chí đến khi cô nhắn lại bảo chia tay đi, hắn cũng chẳng buồn níu kéo gì hết, vậy là Shirley bối rối.
Mặc kệ nói thế nào, Leslie Trần vẫn là tình nhân phương Đông điển trai nhất của cô, rất hiếm có người đàn ông nào vừa nam tính vừa khôi hài như hắn, cô đã cảm thấy hắn hoàn toàn khác với những gã suốt ngày ăn bận áo vét chỉn chu bình thường.
Leslie Trần không tính toán với phụ nữ, không có khuynh hướng bạo lực, nghề nghiệp thì bí ẩn, nhìn qua rất có địa vị, muốn gì có nấy. Bề ngoài che chắn hoàn hảo. Bên trong lại kiềm chế ổn thỏa, dù lâu lâu có lỡ hẹn, hoặc hoàn quên mất có hẹn với cô, nhưng cái ấy không hề ảnh hưởng đến việc hắn trở thành một đối tượng lý tưởng hiếm có.
“Anh bực mình vì em ra biển với ông già người Anh ấy đúng không, lúc ấy người ta chỉ định trêu tức anh chút xíu thôi mà.”
Lúc này, Trần Cận leo lên bờ. Bước tới nhặt một cái khăn tắm trên ghế dài, xoa xoa tóc, sau đó hắn tùy tiện liếc nhìn sau lưng, bộ dạng hậm hực của Shirley thật khiến hắn nghĩ phụ nữ đúng là một loài không sao lường được.
“Đã bảo em đừng đến rồi mà.”
Shirley mạnh miệng đáp: “Em đi thử vai ở gần đây, tiện đường thì ghé qua thôi.”
“Anh đã bảo em đừng tới.”
Ít khi thấy Trần Cận lạnh lùng đến thế, cô đột nhiên nổi giận: “Anh nghĩ em là cái gì hả?”
Trần Cận quay lại nhìn mặt cô, lãnh đạm nói: “Em biết anh không thích phụ nữ đến tận nhà ồn ào. Em muốn gì thì nói đi, anh nghe đây.”
“Anh không thích em nữa phải không? Anh có người đàn bà khác rồi đúng không? Cô ta đẹp hơn em sao?” Shirley hung dữ nhìn hắn.
Trần Cận thừa nhận, hắn từng rất thích phụ nữ thế này, gương mặt tinh tế, tóc dài, cơ thể thon thả hấp dẫn, ngực căng đầy, đuôi mày khóe mắt đa tình, mỗi lần gót giày bước qua sẽ khiến tất cả đàn ông quanh đó phải quay lại liếc nhìn ngưỡng mộ.
Trần Cận tự nhận hắn không phải loại đàn ông dễ mê mải trong tình ái, nhưng cưỡi ngựa xem hoa thì hắn trải qua nhiều loại phụ nữ rồi, nói chung đều là những em vóc dáng gợi cảm hơn người, bất kể tính tình nóng nảy như Shirley hay e lệ nhũn nhặn như Fanny.
Phải rồi, lâu lắm không hẹn hò với mấy em tình cũ ấy. Nguyên nhân thì… chỉ có tự hắn hiểu, mà thật ra tự hắn cũng không dám chắc hồi này mình bị sao nữa. Chắc vì công việc bận quá. Hứng thú với Shirley cũng nguội dần, cả những người khác hắn cũng lười thăm hỏi, thành ra… ừ rồi, cứ coi như hắn đang viện cớ đi.
“Em đang hỏi anh đó, cô ta đẹp hơn em hả!” Shirley vừa giành được vai diễn, giờ cô rất rất tự tin vào bản thân mình, “Em không tin anh sẽ bỏ em vì người khác, anh bảo cô ta ra đây em đấu công bằng!”
Bình thường các em ghen tuông bừa bãi, hắn cũng không để tâm lắm, dỗ dành chút chút là ổn rồi. Nhưng bữa nay coi bộ Shirley định gây sự thiệt a.
Trần Cận cười cho xong chuyện: “Được rồi, anh sẽ bảo Tiểu Kiến đưa em về.”
“Về á?” Trời còn chưa tối, anh định bảo đàn em đưa em về á?! Mình không gặp nhau mấy tháng rồi hả.”
“Muốn ở lại đây cũng được a. Phòng trống nhiều lắm, em chọn phòng nào cũng được.”
“Vì sao hả?!”
Giữa lúc ấy thì Đại Lý cầm máy cầm tay xuất hiện, mặt mày rất chi căng thẳng.
“Đại ca, gọi anh đấy.”
Bình thường nếu không phải nhân vật cực kỳ quan trọng gọi, Đại Lý không đời nào đưa hắn đích thân nghe, thành ra hắn lắc lắc đầu, có linh cảm là… Shirley thấy Đại Lý thận trọng đưa mắt nhìn mình, tự dưng cũng thấy nghi ngờ, bởi vậy cô lập tức nhìn chằm chằm Trần Cận.
“A lô?”
…
Đối phương nói gì đó, Trần Cận vô thức mỉm cười bí hiểm, rồi hắn nhẹ nhàng hỏi: “Đang ở đâu đó?”
Đầu dây bên kia còn nói thêm mấy câu, Trần Cận có vẻ ngại quanh đây có người, thành ra không đáp gì rõ ràng, chỉ “Ừm ừm, ừ ừ.”
Cuối cùng, hắn mới nói hẳn một câu: “Tới đây giờ có tiện không?… Ừ ừ, biết rồi mà. Vậy lúc đó gặp há.”
Lúc nói điện thoại còn thấy miệng cười cười, đến khi cúp máy quay lại thấy Shirley và Đại Lý đang rất chi nghiêm túc, hắn mới sực tỉnh: “Tiều! Làm gì nhìn người ta chằm chằm vậy a, bộ mặt tôi mọc hoa hở. Rồi rồi, ăn ăn, đói rồi, đầu bếp mời ở đâu về đó? Bít-tết làm xịn luôn.”
Shirley giậm chân sau lưng hắn: “Leslie! Anh đừng quá đáng nhé!”
Đêm đó, Shirley mặc nội y gợi cảm hết sức, khoác áo bông tắm mò vào phòng ngủ của Trần Cận. Đợi ai đó tắm xong đi ra mới bất ngờ phát hiện người đẹp như ngọc đang nằm trên giường mình, quyến rũ vô cùng.
Trần Cận bước tới, cười cười như không, ngồi xuống cạnh cô, vén tóc mai cô ra sau tai, nhìn đôi mắt mê hoặc của cô, hắn thấy mình có phản ứng sinh lý, nhưng tâm lý tuyệt nhiên không rung động.
“Shirley, em không chỉ định lên giường với anh đấy chứ?”
“Xa anh rồi, em thấy khó khăn lắm, lúc đó mới biết em thật sự yêu anh mất rồi.” Shirley nhìn thẳng vào hắn, “Em muốn làm bạn gái anh.”
Trần Cận mỉm cười: “Anh đang làm gì, ít nhiều em cũng đoán được chứ. Sắp thành ngôi sao lớn rồi, theo loại đàn ông như anh không có kết quả tốt đâu.”
“Em muốn theo anh.”
Ánh mắt Trần Cận chợt lóe lên một tia u ám, hắn lấp liếm bằng cách đưa tay vuốt má Shirley: “Được rồi, đừng nói gì nữa, người như anh thực sự không thích hợp với em đâu.”
Shirley vốn luôn được người người o bế, giờ này đúng là muốn nổi khùng, hôm nay mình tự nguyện hiến thân, hắn lại còn ra vẻ không thèm, cô tức chết đi được: “Anh sao vậy! Anh thích cô ta đến thế cơ à? Rốt cuộc cô ta là ai hả!”
Trần Cận cũng nhịn hết nổi, “Em nên biết anh không thích phụ nữ hỏi anh chuyện đó.”
“Hôm nay em cứ ở đây đấy, em sẽ không đi đâu hết.”
“Tùy em, đằng nào giường cũng thừa chỗ.”
“Anh!”
Trần Cận tỉnh bơ leo lên giường, nhắm mắt ngủ.
Một đêm trong sáng, đương nhiên bên ngoài nhìn vào thì chẳng trong sáng là bao, các anh em Xích bộ thấy sáng sớm Shirley bước ra từ phòng đại ca, thật không khỏi thầm ước ao diễm phúc dạt dào của sếp, gái đẹp vây quanh mà đuổi đi không được luôn.
Bất quá lúc sau Trần Cận nhận được lời mời của một đại ca ở Quảng Đông, mời hắn tới một nhà hàng Trung Hoa ăn điểm tâm. Bởi vậy trước khi đi hắn đã gọi Đại Lý ra dặn: “Bảo Tiểu Kiến đưa Shirley về nhà đi, không thì ra khách sạn cũng được.”
Đại Lý biết ý đại ca, vì hôm qua ngài Fiennes kia gọi điện bảo năm giờ chiều nay sẽ tới biệt thự.
Đi theo đại ca lâu ngày, có ngốc cũng biết đại ca nhà hắn quan hệ không tầm thường với nhà tài phiệt kiêm sếp lớn Hào Môn ấy, chỉ cần đại ca được nghỉ ít bữa, người đó nhất định sẽ bớt ra mấy ngày đến với hắn, còn hỏi bọn họ thân nhau đến mức nào thì… đám đàn em cũng không nói hết được, dù lâu lâu các anh em vẫn tình cờ bắt gặp bọn họ làm mấy cử chỉ thân mật, nhưng mắt thấy đại ca đào hoa với phụ nữ thế kia, họ cũng bị mơ hồ luôn.
Bất quá nếu tiểu thư Shirley không chịu đi, mà ngài Fiennes kia thì rõ ưa thích trò đánh úp, thì đụng độ nhau cũng chẳng lạ.
Ở bên kia, Fiennes đang phong trần mệt mỏi bước xuống máy bay riêng, rồi được vệ sĩ hộ tống lên một chiếc xe jeep lùn.
Đến khi Trần Cận nhận được tin, giữa trưa hắn lại phải vội vàng quay lại biệt thự trên núi.
“Thằng cha này ác không chịu được, tự dưng đến sớm làm gì không biết.” Trần Cận ai oán than thở.
Đại Lý thầm nghĩ: đại ca, sao lúc nào anh cũng phải chột dạ vậy a…
Gần như Trần Cận vừa bước chân vào sân biệt thự, có gã đàn em đã đến trước báo tin năm phút nữa Fiennesnnes sẽ tới.
Trần Cận sực nhớ ra Shirley.
“Shirley chưa đi à?”
“Dạ phải. Hình như cô ấy đang cáu lắm, cứ trốn trong phòng thay đồ không chịu ra.”
“Mặc kệ cô ta. Đừng để cô ta chạy ra quấy rối là được.”
Đại Lý lại nghĩ: đại ca a, cái giọng cuống quýt lo tình cũ bồ mới chạm mặt nhau của anh là sao vậy a…
Trần Cận vọt lên phòng ngủ tầng hai, chuẩn bị thay áo, vì ban nãy một gã phục vụ ở nhà hàng lanh chanh bê mỳ hoành thánh rồi trượt tay, làm bắn ít nước canh lên người hắn.
Mở tủ lấy cái áo sơ-mi đỏ ra mặc, kết quả là vừa xỏ tay áo, đã rùng minh, theo bản năng hắn quay phắt lại nhìn góc tủ.
Shirley cắn môi chui ra: “Anh đừng mơ đuổi được em đi, em còn muốn ở lại đây vài ngày.”
“Rốt cuộc em muốn sao hả?”
“Đương nhiên là gặp mặt tình địch rồi.” Shirley châm chọc, “Vui vẻ quá nhỉ, nhìn qua đã thấy sắp có chuyện hay rồi, hôm qua thì ra vẻ bí hiểm lắm, cô ta sắp đến hả? Anh vội vàng đuổi em đi bằng được, chẳng qua vì sợ em ở đây phá hoại không khí của mấy người hả?”
“Nè em chơi đủ chưa, đừng có giỡn.” Trần Cận nắm cổ tay cô, hắn cũng chẳng định giễu võ giương oai với phụ nữ, nhưng đối phương lấn lướt quá đáng, hắn cũng nhức đầu, “Bây giờ quay về phòng, chiều sẽ đưa em về, nghe lời đi, nếu không anh đảm bảo sau này em không bao giờ gặp được anh nữa đâu.”
Shirley chưa từng thấy Trần Cận nói chuyện với mình bằng vẻ nghiêm túc như vậy, tự dưng cô cũng lạnh lưng.
“Anh không muốn nói lại đâu.”
Shirley hít sâu một hơi, ưỡn ngực lên, đi theo Trần Cận ra cửa, kết quả là người đằng trước đột nhiên quay ngoắt lại, ôm vai Shirley đẩy vội vàng cô về phòng ngủ, rồi ấn cô vào đúng ngăn tủ áo cô vừa chui ra.
Ngón tay hắn ghìm mạnh quá, Shirley giật mình nhìn hắn, cũng bị hoảng lây, rốt cuộc cô bị Trần Cận ra lệnh bằng giọng vừa nóng nảy vừa trầm trọng: “Đợi trong này, tuyệt đối tuyệt đối không được lên tiếng, mặc kệ chuyện gì cũng không được ra.”
Nói xong liền quay lưng bỏ ra ngoài, Shirley đang bực hết nước nói, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, sau đó có người vào phòng cùng Trần Cận.
Lúc ấy não Trần Cận thật tình than khổ rầm trời: Mẹ nó chứ. Rõ ràng đã tính bữa nay là ngày tốt mà, thế quái nào lại để xảy ra vụ bê bối cỡ này hả hả. Mắt thấy Fiennes rảo bước đi tới, rồi phăm phăm kéo hắn vào phòng ngủ, hoàn toàn không định cho hắn thương lượng câu nào, hắn chỉ còn nước trợn mắt ngoái nhìn bọn đàn em giữ cửa bên ngoài.
Vấn đề là, trong phòng lúc này ngoài hai người bọn họ, còn có một cô em ghen tức dữ dội a. Ai bảo hắn biết coi, tình thế như này là kiểu gì hả!
Fiennes ghé sát bên tai hắn, bắt đầu thì thầm rất chi tình tứ: “Ăn mặc gợi cảm thế này là định quyến rũ tôi sao?”
Lúc này Trần Cận mới nhận ra, vừa xong cuống quá, quên cài khuy áo luôn, bởi vậy tiện thể cái khó ló cái khôn, hắn một tay cài áo, tay kia quàng cổ Fiennes, nói sang sảng: “Ha ha ha, tôi đói quá à, mình đi ăn cái gì há, này tôi đã bảo anh đầu bếp ở đây xịn lắm chưa hả… Á!”
Kế điệu hô ly sơn chưa thành công, Fiennes đã dứt khoát bịt miệng hắn, rồi áp cả người tới, hại Trần đại ca phải lùi lùi lùi lùi, lùi một hồi thì bị đẩy ngã lăn ra giường luôn.
Chết tiệt! Còn Shirley ở đây!
Trần Cận giãy giụa nghĩ phải làm sao để ngăn được loại hành vi ác ma vừa gặp đã lên cơn động dục này của Fiennes, nhưng đối phương nghiễm nhiên coi ấy là phản ứng khêu gợi của hắn, đôi bên dây dưa một hồi, rốt cuộc cùng thở hổn hển.
Cặp mắt thâm sâu của Fiennes chăm chú vây lấy Trần Cận đang tính chống cự thêm một phen bằng cái nhìn gần như gian tà, rốt cuộc hắn nói: “Chắc chắn cậu không thể đoán được tôi nhớ cậu nhường nào…”
Trần Cận bị hắn nhìn muốn hôn mê luôn, đại não nhất thời giựt giựt, không sao nghĩ rành rọt được rằng: vừa xong mình tính làm gì vậy?
Chỉ lát sau, Fiennes luồn ngón tay vào tóc hắn, từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo, rồi lại cúi xuống hôn hắn thật sâu.
Không ổn! Lần này lại bị ăn cho xem…
Áo vốn chưa cài hết, giờ đã bị Fiennes bá đạo tuột nốt ra. Đến khi đối phương vừa rút thắt lưng hắn vừa tự cởi áo mình, rồi vội vã kéo khóa quần, coi bộ rất rất định thẳng tiến vào sự vụ, Trần Cận hoảng muốn đỏ mắt: “Tiều. Mấy bữa sao anh đã thuận tay thế này, này từ từ từ từ.”
Fiennes chẳng hề định che giấu ánh mắt nôn nóng, như thể muốn bù đắp khoảng trống tình ái những ngày gần đây ngay lập tức: “Không phải vừa ăn điểm tâm sao? Đã đói rồi ư? A, để tôi cho cậu ăn no nhé…”
“Anh từ từ đã…” Trần Cận sắp hôn mê thật rồi, bình thường thì ừ thôi cũng được đi, cơ mà giờ hắn vẫn nhớ đến cô em trong tủ áo kia a, mấy câu khó đỡ nhất thế giới này bảo hắn nói toẹt ra sao được, thật đúng là…
Coi tình hình này, thằng chả chắc không định ngừng giữa chừng đâu, chưa nói cả hắn cũng đã…
“Nói cậu muốn tôi đi.”
“Mắc ói. Ai đi nói kiểu ấy… A!” đối phương đột ngột mút mạnh trên ngực hắn, hại hắn bị chặn họng tức thì.
Rồi rồi, đằng nào cũng lộ bem rồi, hắn chồm dậy, Fiennes không kịp đề phòng, chớp mắt đã bị hắn đè xuống giường.
Trần Cận nhìn hắn rất lưu manh, vừa như đang cười vừa như uy hiếp: “Hôm nay đến lượt tôi chứ.”
“Cậu đang muốn thể hiện trước mặt người khác sao?”
“Hơ?”
“Rốt cuộc cậu định để người ta xem bao lâu nữa, đến khi in thành DVD cho cậu giành làm nhân vật chính sao?” nụ cười của Fiennes đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn đẩy Trần Cận ra, đứng dậy, để trần nửa người bước về phía tủ áo.
Trần Cận ôm đầu ngồi xuống mép giường, biết chạy trời không khỏi nắng rồi, đành nhếch môi cười khổ, phen này thằng này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan tình a, giấu phụ nữ trong phòng ngủ chưa nói, vừa xong mình còn quần áo xộc xệch, nhìn đường nào cũng giống bị bắt gian tại giường, còn biện hộ con khỉ gì nữa a.
“Không muốn nói gì sao?” Fiennes quét mắt từ gương mặt xinh đẹp kinh hoàng của cô gái sang bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của Trần Cận.
“Mẹ nó anh thích thẩm vấn không, thằng này còn nói được gì hả.”
“Vậy cậu chỉ cần cho tôi biết, vị tiểu thư ưa nhìn lén này là ai? Tự tôi sẽ lý giải vấn đề.”
“Lý giải cái con khỉ!” Trần Cận cũng nổi sùng: “Tôi và cô ấy không còn gì hết.”
“Vậy tôi hỏi cậu, tối qua cô ta ngủ cùng cậu ở đây phải không?”
“Anh! Phải thì làm sao? Tôi làm gì nào!”
Trong nháy mắt, khí thế hùng hậu từ Fiennes đã bao trùm lấy Shirley: “Giờ cô biết rồi đấy, cậu ấy là của tôi, cô đi được rồi. Còn nữa, cẩn thận cái miệng, tôi không ưa áp chế phụ nữ.”
Còn hơn lúc thấy Trần Cận quan hệ với một gã đàn ông, sự đường hoàng xuất chúng và khí thế khiếp người của người này khiến Shirley kinh hoàng thực sự, cô cảm giác như mình sắp bị ánh mắt đối phương bắn chết, khiến cô vô thức sợ hãi, sợ hãi chưa từng thấy.
Trần Cận thật tình hết cách với thái độ ghen tức trắng trợn của Fiennes, cả hắn cũng coi không vừa mắt: “Nè, anh dọa cô ấy làm gì hả. Mất mặt quá đi.”
“Cậu thương tiếc à?” Fiennes quay lại nhìn Trần Cận, khó nhận ra có phải hắn đang giận dữ hay không, nhưng một tay hắn vẫn chống vào tường, giam Shirley dưới bóng mình.
“Tôi đã bảo tôi không còn gì với cô ấy nữa.”
“Không còn gì mà cậu giấu cô ta trong phòng ngủ sao? Không phải sợ tôi thấy sao, hay hôm nay tôi tới không đúng lúc rồi?”
Trần Cận chịu hết nổi lối hỏi vòng vo này, hắn đứng dậy tiến tới chỗ họ: “Để cô ấy về đi, không liên quan gì đến cô ấy hết, anh gây sự với tôi được rồi.” mẹ nó chứ, hình như càng bôi càng be bét a, đây đâu có định diễn anh hùng cứu mỹ nhân a!
“Được.” đáng ngạc nhiên là Fiennes lại dễ dàng hợp tác vậy, kỳ lạ à nha.
“Cô đi được rồi, tiểu thư.” hắn tránh ra, ra hiệu mời đi.
Không biết Shirley bị chấn động vì cảnh tượng Trần Cận ôm nhau trên giường với đàn ông, hay bị đông cứng vì khí thế lạnh lùng đầy uy hiếp của chính gã đàn ông ấy, cô cứ thế bước ra khỏi phòng, ngơ ngẩn như mất hồn.
Cửa phòng ngủ lại khép lại. Trong giây lát, Fiennes túm cổ tay Trần Cận, bẻ quặt hai tay hắn lên, thô bạo ép hắn vào cửa tủ.
Bờ ngực trần của Trần Cận phập phồng kịch liệt: “Có gì từ từ nói…”
“Cậu thích cô ta sao?”
“Không.” hắn nhìn thẳng vào mắt hắn ta, “Tôi thích ai, anh không biết hả?” ánh mắt Fiennes nhất thời dịu xuống, hắn phả hơi thở trên má Trần Cận: “Đồng ý với tôi đi, đừng để họ ở lại phòng cậu.”
“Anh bá đạo thế hả.”
“Phải, điều đó đâu phải hôm nay cậu mới biết.”
“Hai tư sáu, ba năm bảy cũng không cho luôn hở? Ai cho anh cấm tôi giao du kết bạn a?”
Fiennes chăm chú nhìn hắn, khẽ nhíu mày: “Tôi chỉ không ưa những người bạn vòng ngực cỡ G này của cậu thôi.”
“A…” Trần Cận không biết nên khóc hay cười nữa, “Đuổi chạy hết một đám rỗi hơi anh thỏa mãn rồi chứ?”
Chóp mũi hai người chậm rãi đụng nhau, Fiennes bóc mẽ hắn: “Vừa rồi nếu không phải tôi phát hiện ra, cô ta thì im lặng, chắc cậu định cho cô nàng tình cũ ấy xem miễn phí chúng ta làm đến cùnghả?”
“Ừa đó, còn chuẩn bị một cái V8, in ra CD, phát hành toàn cầu luôn kìa.” Trần Cận khiêu khích đáp, kết quả là giây tiếp theo Fiennes buông tay hắn ra, ôm ghì lấy hắn, hai người hôn như bốc lửa.
Ngay lúc Trần Cận chuẩn bị bị tắc thở vì hôn rồi, Fiennes đột ngột dừng lại, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Hắn trượt môi dọc từ cằm Trần Cận, qua yết hầu, qua xương quai xanh…
Trần Cận cúi đầu, vừa thở dốc vừa hưng phấn nhìn Fiennes liếm hôn, khiêu khích vùng mẫn cảm nơi bụng dưới hắn, hắn cảm giác toàn thân mình rạo rực nóng cháy.
“Ưn…” rên rỉ thốt ra, khoái cảm như sóng cuồng ập tới, khiến hắn vô phương chống đỡ.
Đúng lúc ấy, hắn nghe được Fiennes thấp giọng nói: “Tôi sẽ không chia sẻ cậu với bất cứ kẻ nào, cậu là của một mình tôi.”
“Ai bảo tôi là của anh… A!”
Bên dưới đã bị Fiennes khống chế, Trần Cận chịu không nổi kích thích, hắn buột miệng thở gấp.
Dưới lầu, Đại Lý nhìn Shirley mặt mày tái mét đi xuống cầu thang, cũng biết cô vừa có chuyện ồn ào với đại ca rồi, đã thế hắn còn nghe bọn trên lầu nói Shirley vừa ra từ phòng ngủ của đại ca, mà kỳ dị hơn là, chuyện ấy xảy ra sau khi ngài Fi kia đến.
Tiểu Kiến lập tức lên đón: “Tiểu thư Shirley, bọn tôi đang tìm cô đó, không biết cô ở trong phòng đại ca, ảnh phải bàn chuyện với khách, tôi đưa cô về khách sạn nhé.”
“Khách à?” Shirley ngơ ngác nói: “Người đàn ông đó…” nói đến đó thì như sực nhớ ra chuyện gì, cô ngậm bặt, rốt cuộc đồng ý rời khỏi biệt thự, ngoan ngoãn lạ thường.
Mấy đứa đàn em đứng coi kịch vui bên cạnh quen thói hóng hớt với Đại Lý: “Anh Đại Lý à, ngài Fi ấy lần nào đại ca nghỉ cũng đến há, trước còn thất lễ với đại ca ngay ở bể bơi há, đúng là hết muốn sống luôn! Thế mà cuối cùng ổng có bị đại ca đuổi đi đâu, này anh bảo có khi nào đại ca chơi… cả nam lẫn nữ không a? Ai cha, thế thì ngầu quá sức! Không hổ là đại ca a.”
Đại Lý quạt ót thằng em: “Rảnh rỗi nghĩ bậy sao không kiếm việc mà làm đi hả.”
Thằng em ấm ức xoa đầu: “Dạ.”
Một phút sau, một mình Đại Lý trở vào sân lẩm bẩm: “Sẽ không có chuyện gì chứ, nhìn thế nào gã Fiennes ấy cũng là nhân vật nguy hiểm a…”