Chị em chú ý =)) đây (lại) là chương Cận thứ hai trong ngày =)) và bữa nây xẽ chỉ có 2 chương nầy thâu hông có đến 3 dư combo bữa rầu đâu =)) ờ cơ mà chị êm nào lại tung tẩy vô đây mờ chưa coi=))) khộ thân, làm biếng quá nên cứ up combo 2,3 chương một lúc là lại fải hú hét đồng bào x”)))
Bốn giờ chiều ngày hôm sau, một mình Trần Cận bước vào ổ tò vò “Washington DC” trong truyền thuyết của France Noir, đường vòng ngoằn ngoèo, hàng lớp tòa nhà với lối kiến trúc không thành một thể thống gì, những hình vẽ sơn nguệch ngoạc đủ màu trên phố, ấy là cảnh tượng quen thuộc ở mọi khu ổ chuột, và “Washington DC” chiếm đóng ngay trên vùng sườn núi dễ cố thủ khó tấn công này.
Hôm đó, Tony không cách nào liên lạc được với Trần Cận, mười phút trước, hắn vừa nhận được tin tức chính quyền địa phương sắp tiến hành bí mật bao vây “Washington DC”, với France Noir mà nói, những tình huống bất ngờ kiểu này hắn ta vẫn luôn có sự chuẩn bị đề phòng, cũng đâu phải lần đầu bị đánh úp, nhưng đối với Trần Cận đang một thân một mình ở trong đó, thì đây quả là khởi đầu cho tai họa.
Tony cuống điên người, hắn đâu có lường được chuyện xung đột phe phái này, đối phương lại là đại ca Xích bộ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, làm sao hắn tránh được tội vạ. Mà giờ hắn không thể tự ý cho người lên núi cứu viện được, chưa nói có lên bây giờ cũng không kịp nữa!
Trong khi ấy, Trần Cận vẫn hồn nhiên không hay biết gì, hắn hăm hở bước qua cánh cổng sắt sặc mùi nguy hiểm, trước tiên là bị lục soát khắp người, sau đó là nói mật khẩu, vài phút sau thì được gặp France Noir như ý muốn. Đối phương là một gã trung niên lùn lùn, để ria mép cá trê hình chữ bát.
Trần Cận ngồi xuống đối diện với hắn ta, bắt đầu bàn bạc, dụ dỗ người ta bằng giọng Tây Ban Nha lơ lớ, bất quá gã Brazil ranh mãnh này từ đầu đến cuối vẫn quyết không chịu nhún nhường.
Bởi vậy, Trần Cận bắt đầu uốn lưỡi, nói ngoài việc thay mặt người khác đến đàm phán, chính hắn cũng muốn bàn chuyện buôn bán với hắn ta. Hắn muốn có một số vũ khí, nhưng hiển nhiên là France Noir không đời nào nhúng tay vào buôn súng ống, hắn ta ưa chất gây nghiện hơn, phương tiện vận chuyển hiệu quả, nguồn khách luôn dồi dào hơn nguồn hàng, hắn ta lo ngại vũ khí là món quá “nóng”, dễ bị chính phủ để mắt đến, vì thế một năm trở lại đây hắn chỉ dùng người trong đường dây dẫn mối, làm vậy an toàn hơn nhiều so với việc đích thân ra mặt nhập xuất hàng.
Trần Cận thầm nghĩ: mặt mũi mình bảnh vậy, đàng hoàng vậy, bộ dạng thành thật vậy, đương nhiên không giống bọn tẹp nhẹp tầm tầm rồi, nếu thằng chả không tin cả mình, thế chắc chắn là từng bị thằng đẹp trai nào nó gạt rồi! Mà chắc phải lãnh vố nào đau dữ lắm, ví dụ như em út cưng nhất bị nó giật mất chẳng hạn
Nói chuyện một hồi, rát cổ bỏng họng rồi, trời đất thì nóng nực, trà nước bưng ra mời không uống là không phải phép a thế là hắn uống, hình như có bỏ thêm gì lạ lạ, hắn cũng đành nuốt thôi. Loại có thế lực như France Noir này, không đề phòng hắn ta không được, mà đề phòng quá đà, hắn ta lại khinh mình chẳng có tí ti bản lĩnh gì.
Đến khi cuộc đàm phán bắt đầu dễ thở hơn một chút, thì nghe Rầm! một tiếng, cả tòa nhà rung bần bật, chén trà trên bàn sóng sánh tràn ra non nửa. Trần Cận nhảy dựng lên như bọn trong nhà, thầm rủa quỷ tha ma bắt. Tiều, giờ này chắc không phải bắn pháo bông giúp vui rồi, hay lại thằng ngu nào xui xẻo nào đạp trúng mìn…
“Ra xem có chuyện gì!” France Noir không còn bình tĩnh được nữa, hắn quát bọn tay sai chạy ra xem tình hình. Cùng lúc ấy, một đám vệ sĩ cầm súng xông ra từ phòng trong và cửa ra vào, nhanh chóng đứng quây quanh France Noir.
France Noir chờ một hồi không thấy ai vào báo cáo, lại tức tối chửi bới: “Bọn mày ở ngoài chết hết rồi hả?!!”
Đến lúc đó mới có một gã thất thểu lao vào: “Đại ca, bọn khốn dưới núi đánh lên…”
“Mẹ kiếp! Lại đến nữa!” Frence Noir giận dữ hỏi, “Có trực thăng không?”
“Không có.”
“Được lắm. Mẹ cha chúng nó chứ! Hôm nay tao sẽ cho chúng nó rụt vòi! Không đánh trả, chúng nó còn tưởng France Noir này là thằng ăn hại!” đột nhiên như nhớ ra chuyện ra, hắn trỏ tay về phía Trần Cận, vậy là ai đó đã biết bữa nay ra cửa quên coi lịch Hoàng đạo rồi
“Mày ở lại đây, đừng dại manh động.” rồi hất đầu, ý bảo để lại hai gã vệ sĩ, “Coi chừng nó.”
Này không định nghi mình dắt cớm đến chớ? Ngẫm lại coi đời nào vậy được. Có đầu óc chút xíu cũng đủ hiểu, hắn ở đây hao nhiều nước miếng vậy, đâu lý nào để mồi cho tụi cớm vô làm bung bét hết lên a, hơn nữa France Noir vốn chẳng cung cấp được một đầu mối nào có ích cho hắn cả, mà nói trắng ra là làm ăn láo toét quá không ai thèm tin tưởng quan hệ cùng.
Khỉ! Đương yên đương lành tụi cớm lại xông vào, thằng khốn France Noir này suốt ngày ngồi nhà uống trà ăn hại thì không lên mà đánh, giờ hắn mới đến ngồi chưa ấm chỗ bọn họ lại xồng xộc lên đòi bắn nhau, cần thiết phải thế không a!! Sao nhìn đường nào cũng thấy như muốn gây sự với Trần Cận hắn vậy a…
Lúc này hắn coi vậy nhưng tay không tấc sắt, rõ ràng là yếu thế a. Mẹ nó chứ, chỗ này của France Noir có khi có cảnh sát cắm sẵn thật, chứ không sao bảo đánh là đánh tuốt tuột luôn vậy, nè nói gì thì nói thằng này cũng là nằm vùng a! Chớ có vội ra tay với anh em a, súng đạn không có mắt đầu à, bắn bậy bạ thì đừng trách hắn tự vệ không suy nghĩ nghen!
Bất quá nghĩ lại, dù cớm vùng này trang bị tệ lậu đến đâu chắc cũng không kém tụi lưu manh vườn này chớ… Trần Cận coi vậy nhưng tin tưởng vào cảnh sát địa phương lắm, hắn đâu định trở thành nạn nhân vô tội duy nhất mất mạng trong vụ xung đột này.
Trước mắt cứ chờ coi tình hình chiến sự kịch liệt ra sao hẵng quyết định vậy, một phút sau, khi chậu cây cách đó hơn năm mét vỡ tan tành, thì Trần Cận nghĩ chắc lui đi thì hơn, hắn cũng không định để gương mặt đẹp trai kinh người của mình bị thương, trong khi ấy hai gã canh chừng đứng hai bên hắn cũng bắt đầu hoang mang, rõ ràng tình hình khó đoán bên ngoài đang khiến chúng rất căng thẳng.
Một trong hai tên cuối cùng nhịn hết nổi, liền nói: “Tao ra ngoài xem sao.”
Tên còn lại không phản đối, hắn ta sốt ruột chĩa súng về phía Trần Cận, mặt mày nhăn nhó hết sức khó coi.
Đúng lúc ấy, chậu hoa gần họ hơn nữa lại vỡ tan, đất ẩm văng ra, Trần Cận vờ bị đất bắn trúng mắt, vội vàng gập người ôm mặt, chân bước loạng choạng xiên xẹo, rồi thừa dịp xô đổ gã vệ sĩ còn lại đương chưa kịp nhận rõ tình hình.
Đối phương hoảng hồn, có vẻ rất bực tức vì gã con tin rắc rối, tính vùng dậy túm cổ Trần Cận lôi đến một chỗ an toàn hơn. Nhưng ngay phút sơ hở, hắn ta đã bị Trần Cận thô bạo quét chân, rồi lãnh trọn một đấm như trời giáng. Hắn ta không kịp kêu một tiếng, Tần Cận đã nhanh nhẹn đứng dậy, vung tay chém ngang gáy hắn.
Tên vệ sĩ rên lên, rồi ngã sập xuống sàn, trước khi ngất đi ngón tay hắn vẫn kịp bóp cò súng theo bản năng, nhưng trong hoàn cảnh ầm ĩ lúc này, tiếng súng của hắn hoàn toàn không khiến ai chú ý.
Trần Cận đoạt được khẩu súng trường, hăm hở ra khỏi phòng, lâu lắm không gặp súng đạn sờ sờ trước mũi thế này, hơn nữa giờ hắn vừa phải giữ mạng vừa phải tránh tụi cớm, đúng là một vụ xui xẻo xa xỉ.
Dựa vào kinh nghiệm tập huấn riêng và tham gia Scotch trước kia, trong đầu hắn lập tức phác ra được một đường rút lui khá hiệu quả, nhưng trong tình huống tên bay đạn lạc thế này, muốn giữ được từ đầu tới chân coi bộ phải thận trọng cực kì.
Để tránh làm bị thương dân thường, hỏa lực chỉ tập trung chủ yếu vào Washington DC, thành ra dù đã có một số tay chân bảo vệ, France Noir cũng khó mà rời khỏi khu vực này, chỉ còn cách ở lại sau vòng tuyến phòng ngự, hầm hè tìm kế thoát thân.
Đến khi Trần Cận mon men đến gần chúng, bọn phục kích tại vị trí thuận lợi trong vòng tuyến cũng phát hiện ra hắn, bất quá ngay trước khi France Noir kịp giơ tay ra lệnh cho đồng bọn làm thịt “cái đuôi”, Trần Cận đã bất thần giương khẩu súng trường lên, nhắm bắn thẳng góc chết chếch 30 độ trước mặt, động tác thoăn thoắt lanh lẹ, không nhìn ra một chút do dự.
Gã đàn ông dùng vũ khí hạng nặng nấp đằng đó kêu lên một tiếng, rồi ngã khỏi tường bao thấp, nhưng chỉ chừng vài giây sau, hắn ta lại ngoan cường chồm dậy, nhờ công sự che chắn để phản công, Trần Cận quyết đoán bắn thêm một phát súng, lần này trúng bả vai đối phương, vì cự li quá gần nên dù có áo chống đạn cũng không thể đỡ được cơn đau, đối phương lập tức buông rơi khẩu súng trên tay.
Thấy gã cảnh sát kia ngã xuống, có vẻ France Noir đã đổi ý tức thì, vội vàng ngăn bọn đàn em tiêu diệt Trần Cận, rồi quay lại nhìn hắn, ánh mắt lẫn lộn cả tia kinh ngạc lẫn tán thưởng.
Góc chết vừa rồi không ai phát hiện được, nếu không phải Trần Cận ra tay, e rằng người đầu tiên trúng đạn là gã vệ sĩ thân cận nhất của France Noir, cũng tức là hắn ta rất có thể sẽ phải giơ tay chịu trói ngay sau đó.
Ở tù mấy tháng chẳng là gì, nhưng nếu France Noir bị hạ bệ, cấp dưới lục đục xáo trộn, rồi sẽ có một gã trùm tiếp theo lên thay ngay lập tức, mọi mối quan hệ lại phải móc nối lại từ đầu. Rốt cuộc tình hình vẫn u ám như cũ.
Cảnh sát muốn trừ hại cho dân Trần Cận hắn chẳng phản đối, trừ không được gốc rễ cũng coi như quy kết hậu quả cho lịch sử, nhưng mở trừng hai mắt nhìn quân của đối phương càng ngày càng dồi dào tinh nhuệ, ấy là lỗi của bọn họ, lại còn để cho người nước ngoài là hắn phải giơ súng tự vệ, đúng là kỳ cục quá thể.
Bất quá Trần Cận giờ cũng đang toát mồ hôi lạnh, chính xác là hắn vừa bắn cảnh sát, bất quá hắn đã tính toán tầm bắn rồi, phát đạn không đến mức chí mạng, áo chống đạn cỡ đó hẳn là đỡ được. Đương nhiên, đau thì phải chịu thôi quá lắm thì sau này hắn sẽ vui lòng xách giỏ hoa quả đến nhà an ủi gã đó, tiện thể xã giao ít lời
Mà nếu vừa xong không bắn, rồi hắn cũng chết. Ngay trước đó France Noir đã có sát khí rõ ràng rồi, tại hắn đến cũng đúng lúc quá cơ, thằng chả lại là loại đa nghi chết người. Màn vừa xong chí ít cũng tạm thời khiến hắn ta bớt cảnh giác đi, đặng sau này kế hoạch đàm phán của Tony còn đường tiến tiếp.
Ngay lúc hắn chuẩn bị theo đoàn người rẽ sang hướng khác, thì đột nhiên ngoài rào thép xuất hiện một bóng người thấp bé. Trần Cận cũng kinh ngạc, một đứa nhỏ a! Trên lưng thằng nhỏ là một khẩu AK47 nòng nhỏ hệt như trên tay hắn, bộ dạng rõ ràng là đang kiệt sức, khẩu súng quá nặng với nó, dù có không cướp cò cũng chuẩn bị đè bẹp nó đến nơi.
Trần Cận ngửa mặt lên trời thở dài thượt, cần thiết phải đen vậy không a, cứu con nít trên chiến trường… trời ơi trời có phải việc của hắn đâu! Bất quá cuối cùng hắn vẫn cắn răng quay lại, xăm xăm xông vào khu vực hỏa lực đang quyết liệt nhất. Thật đúng là ông tổ con, nếu bữa nay hắn bỏ mạng ở đây vì thằng nhóc đó, rồi tụi đàn em Xích bộ của hắn nhất định sẽ nghĩ Trần đại ca điên xừ nó rồi nên được Thượng Đế vời lên trển sớm sớm cho yên thiên hạ.
Vâng vâng, Fiennes, anh đoán đúng rồi đó, tôi lại làm chuyện bậy bạ đây, đó cứ trách tôi đi… nếu bữa nay còn sống lết về được, chỉ bị đến què cụt thôi, thì từ sau không chừng tôi sẽ suy nghĩ đặng chấp nhận mớ ý tưởng bá đạo của anh đó…
Có thể nói Trần Cận đã băng qua rừng tên bể đạn để tiến lên, cũng may hành động của cảnh sát cũng có phần răn đe hăm dọa, chứ nếu họ quyết dồn người ta vào đường chết, càng hăng hái phản kháng càng dễ chế chùm, thương vong cũng nghiêm trọng hơn nhiều, dù sao chính phủ đâu định gánh trách nhiệm nếu có chuyện đôi bên cùng bại trận.
Những điểm đen thế này lâu nay đã như ung nhọt cắm rễ trên đất nước, muốn nhổ tận gốc quả là nan giải, nhưng cũng không thể giương mắt làm ngơ cho bọn chúng ngày càng hoành hành, bởi vậy cứ lâu lâu chính quyền lại cho quân đến càn quét.
Rio còn có chuyện xã hội đen bắn rơi trực thăng của cảnh sát, bởi vậy những khu ổ chuột ở Brazil cũng lấy chuyện đầu gấu côn đồ bắt tay nhau để truyền tai đời đời.
Khi Trần Cận đến nơi, vật lưng đứa nhỏ xuống, hàng rào thép trước mặt đã đổ sập. Đứa nhỏ còn định giãy giụa, nhưng ngoái đầu lại thấy một gã đàn ông lạ hoắc, vậy là nó cứ thế tròn mắt nhìn, mặt mũi thế này rõ là chỉ mới 12, 13 tuổi.
“Ngơ mặt cái gì! Chạy mau lên.” Trần Cận túm thằng nhỏ chạy đến một góc khuất gần đó, dựa lưng vào tường bao, hắn mới vừa thở vừa cố hỏi chuyện nó: “Nhỏ này, sao lại ở đây! Giờ đi theo tao, đừng có chạy lung tung!”
Bộ dạng của đứa bé rõ ràng ngoài kinh hoàng còn có vẻ rất ngoan cường, nó hỏi bằng tiếng Tây Ban Nha: “Mi là ai?”
Trần Cận biết giữa lúc sống chết này, hắn chẳng có quyền gì chỉ trích thằng bé, hắn liền giơ tay phạt ngang cổ mình, trầm giọng hỏi: “Nhóc con, có sợ chết không?”
Không hiểu thằng nhỏ nghe có hiểu không, chỉ thấy nó lắc đầu thật nhanh.
“Tao đếm một… hai… ba, chúng ta chạy đến cái cột đằng kia.” Trần Cận chỉ chỉ trước mặt, “Đếm theo đi, một, hai, ba…”
Ngay lúc ấy, bảy tám cảnh sát có vũ trang xông vào cổng, thằng bé sau lưng Trần Cận cũng hoảng hồn, xách súng lên theo bản năng, định bắn ra oai. Kết quả là mấy gã cảnh sát thấy nguy hiểm, lập tức giơ súng lên bắn trước.
“Dừng lại…!!” Trần Cận la lên thất thanh.
Cánh tay phải thằng bé ăn một phát đạn, khẩu súng trường rơi khỏi tay. Trần Cận đứng trước mặt hắn đã thả súng xuống giơ tay đầu hàng ngay từ đầu, nhưng vừa thấy thằng bé đau đớn ngã xuống, hắn cũng nhịn hết nổi, vội vàng quay lại đỡ nó dậy.
“Mẹ kiếp các người điên rồi hả?!! Nó chỉ là một đứa bé!” một gã cảnh sát định chạy đến đỡ lấy thằng nhỏ, chưa gì đã bị hắn thúc tay gạt ra, cơn giận không tên trong người càng lúc càng ngùn ngụt.
Thành ra ba bốn cảnh sát nữa xông vào, ra sức giữ hắn lại, Trần Cận cũng lãnh mấy đòn ra trò.
“Đưa nó vào viện đi!!” hắn vẫn gầm lên chưa chịu yên.
Có lẽ đã quá quen với những đứa nhỏ lầm đường lạc lối để mưu sinh, rồi bỏ mạng đầu đường xó chợ, mấy gã cảnh sát đều chẳng tỏ ra xúc động chút nào.
Được lắm, bọn đầu gỗ này chọc giận hắn rồi, thật sự chọc giận rồi.
Bị đưa về sở cảnh sát, Trần Cận lập tức bị điệu vô một phòng giam xám xịt vôi vữa, lắp cửa song sắt, trong phòng có vài dãy ghế băng, và ngồi đối diện hắn còn một đám đầu gấu dơ hầy đất cát.
Trần Cận thầm nghĩ, lâu lắm rồi không được qua đêm trong nhà giam, đời hắn cũng tưng bừng dữ a. Thiết bị liên lạc thì không mang, cũng chẳng có cơ hội nói một câu bảnh bao: Tôi là du khách Mỹ, tôi có quyền giữ im lặng chờ luật sư đại diện của tôi
Tối hôm đó hắn ở trong nhà giam thật, giữa đêm suýt chút nữa ngủ gục mất hai bận, cuối cùng thì bị hai gã cảnh sát áp giải sang một phòng kín lấy khẩu cung.
Mẹ nó chứ! Không cho thằng này tắm rửa chợp mắt, tính chơi vu oan giá họa phỏng, bọn cảnh sát Brazil nghe nói giỏi chơi bẩn lắm, cứ nhằm chỗ nào dễ đau mà nhìn không thấy là tụi nó thụi thôi à.
Trần Cận làm ra vẻ nhũn nhẹo không ngồi dậy nổi, ý đồ chính là câu giờ, người ta hỏi tiếng Anh thì hắn đáp tiếng Tàu, người ta đập bàn đập ghế chửi bới thì hắn rúm ró ngồi yên hỏi xin miếng nước.
Trong bụng Trần Cận cũng thừa hiểu, cứ thế này rồi sẽ còn ăn đòn nhiều, giờ bọn họ chưa làm dữ chẳng qua vì còn chưa hết kiên nhẫn thôi.
Bất quá lúc ấy gã thẩm vấn đã nổi giận: “Thằng khốn này! Kiểu này giờ khó cậy miệng nó đây, để xem hai ngày nữa không cho ngủ mày còn chịu được không. Gọi hỏi lãnh sự quán đi!”
Trần Cận vẫn cười nhạt, bụng lại có chút đắc ý: bọn hèn hạ này chắc biết mình không phải hạng tầm thường rồi, cơ mà ngại quá đi à hồ sơ của Leslie Trần trong nước trong sạch lắm a, thiếu điều được ịn thêm huân chương công dân danh dự nữa thôi à! Đại ca đây coi vậy mà có vài tấm hộ chiếu đó, không biết tụi bây thích tra tấm nào Nào tra đi, tra xong ra đây tao nhận tội cho!
Bất quá liên tục bị áp lực tra hỏi, lại thêm không được ngủ nghê tử tế, sức hắn cũng đỡ hết nổi, ý thức đã bắt đầu mù mờ, Trần Cận lắc đầu nhẩm tính xem đã bao lâu rồi, từ bữa bị bắt chắc phải hơn hai ngày hai đêm rồi chứ? Nhưng cũng nhờ kiểu hành hạ thể xác này, đầu óc hắn dần dần lại sáng suốt ra, hắn bắt đầu dẹp tất cả những sự việc mới xảy ra qua một bên, giờ chỉ chăm chú tập trung giữ sức để chống chọi tiếp.
Ngay lúc hắn nghĩ lại sắp bị hỏi tiếp, thì một gã cảnh sát xồng xộc thò đầu vào phòng thẩm vấn.
“Đã bảo không việc gì thì đừng vào mà!?” gã cảnh sát to con chức vụ cao hơn bực bội quát.
Tay cảnh sát mới xuất hiện nói lo lắng nói: “Cục trưởng đến.”
Đối phương ngẩn người, vội cầm áo khoác đang vắt trên lưng ghế, mặc vào người: “Đứng ngoài canh thằng này, lát tôi quay lại.”
Chừng hai mươi phút sau, hai gã cảnh sát vào đưa Trần Cận trở lại phòng giam ban đầu, thoáng khí, có băng ghế và song sắt, được ngủ gật, được xin nước uống, được hỏi đi toilet, mà kỳ dị hơn nữa là, lại còn là một phòng giam riêng, ngoài cảnh vệ đi tuần ngoài hành lang, không có một ai đến quấy rầy hắn, điều kiện sung sướng quá đi. Bất quá Trần Cận cũng chẳng thèm tin ấy là do lương tâm bọn họ vừa thức tỉnh.
Một dự đoán chậm rãi hình thành trong đầu hắn, và càng lúc càng hiển hiện rõ nét. Có điều ngay khi hắn định suy nghĩ sâu hơn, đầu óc đã lại một phen rối rắm bít bùng.
————-
Ngay sau khi Fiennes đi khỏi, Trần Cận bắt đầu có chút trầm tư. Gã đó chẳng khác gì bọn đàn ông bình thường, đến hỏi han tình nhân trớt quớt vài câu, xô nhau lên giường xong là bỏ đi. Thế nhưng, trong lòng hắn ta, rõ ràng mối quan hệ này không hời hợt đơn giản vậy, không hiểu có phải tự hắn đang lừa dối mình không, cơ mà Trần Cận lại cũng nghĩ kiểu gặp gỡ như keo dính này, kể ra cũng hợp lý.
Cuộc sống của hắn mới thật đặc sắc, dăm bữa lại bị sóng động đất của tên đó quét vèo qua một lượt. Tinh thần bồi bổ cả mấy tháng trời mới yên ổn lại tí chút cũng bị thằng chả khuấy tung cái một.
Nghe thấy tiếng chân chạy vội vã đến gần phòng mình, Trần Cận lập tức chống tay cố bò dậy ngồi lên cạnh giường. Đến lúc đó hắn mới nhận ra không những tứ chi mình bủn rủn, mà cả đầu óc cũng muốn lơ mơ trương phình lên.
Bởi vậy, đợi đến khi Đại Lý và A Kiến hùng hồn xông vào phòng ngủ lớn, bọn họ đã được chứng kiến một màn kinh hoàng khó tả:
Đại ca ở trần nửa người, phô bày cơ thể khêu gợi hết sức, ánh mắt thoáng lộ vẻ chán chường uể oải, đầu tóc rồi bù mất trật tự. Và còn mất trật tự hơn nữa… ấy là quá nửa drap giường và chăn gối đã bị kéo rũ xuống thảm, cách đó một quãng là nến đang cháy, không gian thì lẩn khuất vì dục tình hăng hăng mặn… lại thêm những dấu vết đỏ hồng trên người đại ca…
Bình thường vẫn nhìn chán mắt Trần Cận ở trần, nhưng cái kiểu nửa kín nửa hở này thật khiến người ta không thể không tưởng tượng ra đủ thứ quái dị mờ ám trong đầu, huống hồ Trần đại ca giờ này thậm chí trông còn quyến rũ mê hoặc hơn đứt tụi trai nhảy khêu gợi trong quán bar nam bên đường, toàn thân phát tán đầy vẻ yếu đuối gợi cảm, mà coi bộ hắn đâu thèm tự nhận ra…
Mọi khi đã quen thấy Trần Cận mạnh mẽ đầy nam tính, giờ đùng cái lại chứng kiến bộ dạng hão huyền đáng sợ này, thật tình Đại Lý như bị phang một gậy giữa đầu, đến khi ì ạch quay đầu lại nhìn thằng A Kiến sau lưng, mới thấy tình hình thằng nhỏ còn bi đát hơn mình, nó đã trợn tròn hai mắt đứng ngây đơ như tượng từ bao giờ.
Đại Lý thầm phác một dấu thập trong bụng. Còn may hắn đã linh cảm từ đầu nên chỉ dẫn mình A Kiến theo, chứ không để cả đám tụi nó thấy đại ca… như này, rồi có muốn lấp liếm cũng không xong.
“Ai cho tụi bay vào!” đang dở cơn mơ mộng thì bị quấy rối, Trần Cận có chút bực bội, nhoài người dậy, trừng mắt tức tối.
Biết thừa cũng vì tụi nó lo lắng cho mình, nên vừa thấy Fiennes đi là chạy ngay vào hỏi thăm, nhưng cái kiểu xồng xộc tông cửa ấy thật khiến Trần Cận điên tiết, dù hắn không đến mức là loại đại ca ưa lấy le bằng mẽ ngoài với đàn em, nhưng bộ dạng thảm hại “chưa kịp dọn dẹp hậu quả” này bị người trong nhà bắt gặp, đã thế cái bọn bỏ đi đó còn ngơ mặt đứng nhìn trân trối vậy… có bảo hắn cố thế chứ cố nữa hắn cũng không giả bộ tỉnh bơ được.
Giá kể như trước kia, đại khái hắn sẽ tùy tiện cười cợt cho qua, nhưng vấn đề là, giờ một nửa li hứng thú làm điệu bộ phục vụ quần chúng hắn cũng không có, Fiennes ào đến ào đi như gió lốc, và giờ thì hắn cũng chẳng hiểu mấy ngày tới đây phải mượn cái gì tiêu khiển đặng giúp đầu óc mình yên ổn lại nữa.
Quát lác được một câu, tự nhiên một hồi không thấy đứa nào đáp lại, Trần Cận cũng hết cách với tụi nó, rốt cuộc hắn chán đời nói: “Tụi bây xem chán chưa hở? Thích xem đàn ông ở trần thì về tự mở AV mà xem.”
“Hở?! Ai nha đại ca…” cuối cùng A Kiến cũng hoàn hồn, vội vàng xông lên, “Trời ơi cái ông đó bọn em không cản được a, rồi anh không sao chứ hở?! Ông đó ổng… ổng…”
“Mày là heo hở? Tao bị làm sao thì giờ còn ngồi đây tán hươu tán vượn với mày được chắc!” Trần Cận kéo áo choàng tắm lại, lừ mắt ý bảo Đại Lý dẫn A Kiến ra ngoài đi, “Tao đi tắm đây, từ giờ không đứa nào được vào hết.” đoạn hắn đứng dậy tính bỏ đi, mà ai biết đâu mới hùng dũng bước được nửa bước chân đã vấp vào đống thảm, lảo đảo suýt ngã.
Thấy đại ca luôn nhanh nhẹn khỏe khoắn bị cập rập vậy rõ là chuyện lạ, cơ mà nếu còn bị đối phương bắn tỉa bằng ánh mắt hung hãn độc địa như muốn bóp cổ chết tươi mình như lúc này… ấy cũng lại là vấn đề.
“Bọn em… bọn em ra trước a! Có việc gì anh cứ gọi, gọi cái là… vô liền.” Đại Lý cúi xuống dập tắt mấy ngọn nến đương cháy xung quanh, ngừa hỏa hoạn, rồi hấp tấp lôi A Kiến chạy ra ngoài. Đến lúc sắp ra khỏi cửa, như là sực nhớ chuyện gì, hắn lại vội vàng thì thào với lại: “Đại ca, đại ca Tony Lưu bên Thanh bộ nhắn, sáng mai bọn họ đến Marid, rồi mời anh đi ăn sáng đó.”
“Ha. Lão quỷ dở Tây dở Tàu ấy mà biết ăn sáng hở. Hài dữ.” nghe nói Tony Lưu hẹn mình, bộ mặt đương cau có mới giãn giãn được ra một ít, hắn không ngờ Thanh bộ cũng lẹ tay vậy, không hiểu bọn ở Peru đang tính tiến trước hay kê đường lùi sau đây.
Nghĩ đến khúc rây mơ rễ má đó, Trần Cận lại đổi ý: “Ờ thằng chả có lòng thế thì cũng được, bảo ổng sau giờ chiều đi, giờ nào khác ngày mai tao cũng phải ngủ hết.” kỳ thực trong bụng Trần đại ca đã bắt đầu lần mò lăn tăn nảy ý đồ với lão Tony. Vì ở đất Nam Mỹ này, lượng vũ khí dự trữ của thằng chả coi bộ dư giả hơn Giang Uy bên Hạt bộ, ờ thì tất nhiên là động cơ đen tối ấy tạm thời hắn sẽ chưa để đối phương biết vội.
Giờ đến mai nhất quyết phải ngủ bù cho đủ mới hy vọng bò được dậy, hồi này đã phải ngủ nghê vạ vật bao nhiêu lâu, vừa xong còn Fiennes hành hạ thế, giờ nhón chân bước một bước cũng nghe nhũn nhẹo cả người.
Trong khi ấy, Fiennes đã trở về trụ sở bí mật của mình, tắm táp nghỉ ngơi chưa đầy ba tiếng đồng hồ rồi lại lên máy bay riêng, bay ngược về nơi xuất phát.
Phóng mắt nhìn những tòa nhà đang lùi lại xa dần, lòng hắn đột nhiên thấy cồn cào nao nao. Cho đến lần tiếp theo gặp lại, sẽ còn bao nhiêu ngày, thậm chí… bao nhiêu tháng nữa đây?
Nếu không phải là Trần Cận, thật tình có lẽ hắn đã không thể kiềm chế được dục vọng cưỡng bức, cột chặt người đó bên mình rồi. Xung quanh có bao nhiêu người dịu dàng dễ bảo sẵn sàng cho hắn chọn, vậy mà hết lần này tới lần khác hắn chỉ nhìn thấy cái tên khó chiều đó.
“Tiên sinh, cà phê của ngài đây.” là trợ lý riêng của Fiennes, có lẽ không ai rõ hành trình sắp tới của hắn hơn Norman.
Cuộc đời Norman cũng khá thăng trầm, tốt nghiệp học viện quân sự Hoa Kỳ, khi đi làm nhiệm vụ cơ động ở tiểu bang Bắc Carolina thì lọt vào mắt xanh đội trưởng đội bảo an của Hào Môn tại Châu Âu. Vậy là trở thành sĩ quan tham mưu, trong một sự cố bất ngờ, anh ta chưa xin ý kiến tổng bộ đã tự ý sử dụng lệnh điều động cấp hai, kịp thời giải thoát được hai quan chức cấp cao của tổng bộ trong vòng tiếng đồng hồ.
Sau vụ đó, anh ta bị xử phạt, rồi lại được Phosa chú ý đề bạt lên cấp trên. Nhờ khả năng xử lý công việc xuất sắc, cuối cùng Norman được cử vào vị trí kề cận Fiennes, trở thành sĩ quan phụ tá cấp bậc cao nhất Hào Môn.
Bình thường, để không làm lộ địa vị thật của Fiennes, Norman luôn gọi hắn là “tiên sinh”.
“Thượng tá Farrell của Cục điều tra Liên bang đại diện cho Tổng cục quốc gia muốn đàm phán trực tuyến với ngài.”
Fiennes day day hai mắt. Norman liền bật màn hình cho hắn.
Gần đây phía chính phủ luôn theo riết bọn họ, trước khi phát động quân lệnh Đỏ tiếp theo, Hào Môn đã phải điều không ít người đến Nam Mỹ phối hợp điều tra mà đau đầu nhất là… trong đó có cả Xích bộ.
Đã cho cả Michael sang đó, mà vẫn lo lắng không yên được, dù sao với cá tính của Trần Cận, cận chiến không có lợi chút nào.
Khu ổ chuột Brazil vốn không phải địa bàn của Hào Môn, bởi vậy Fiennes không dám chắc mình có thể tiếp cứu hắn kịp lúc như vài lần trước. Đến khi Farrell trong bộ quân phục chỉn chu xuất hiện trên màn hình, Fiennes chỉ hơi gật đầu: “Thượng tá, nghe nói ông tìm tôi rất gấp.”
Giọng điệu Fiennes rất nhẹ nhàng, dáng ngồi ung dung thoải mái, gương mặt hầu như không biểu cảm, nhưng dù qua màn hình vệ tinh, đối phương vẫn nhanh chóng cảm giác được khí thế hùng mạnh của hắn.
Bởi vậy, bất kể đeo quân hàm cao cấp, quyền lực đầy mình, hay lớn tuổi hơn hắn vài thập kỷ, đối phương vẫn phải xưng hô hết sức lễ độ: “Xin Fiennes tiên sinh thứ lỗi. Tôi cũng mong giải quyết cho xong việc này, tình hình rất khẩn cấp rồi.”
“Ông đã thay mặt FBI và cảnh sát quốc tế đàm phán với Hào Môn, tức là chúng ta đang trên cùng một chiếc thuyền. Vấn đề không phải là tôi không lo lắng, mà là chúng tôi vẫn cần xác minh lại mức độ an toàn của chiến dịch. Tôi không định để quân của mình một đi không trở lại, Hào Môn không thể tùy tiện vung người đi dọn dẹp hậu quả cho các ông.” Fiennes nói rất bình thản, nhưng hoàn toàn không che đậy sự uy hiếp trong lời lẽ.
“Vậy theo ý ngài thì… ngài muốn chúng tôi rót thêm quân tinh nhuệ sao?”
“Trinh sát đã dùng đội lính đánh thuê của Hào Môn rồi, chúng tôi đảm nhận hầu hết những vùng nguy hiểm nhất. Nhưng phối hợp truy lùng cũng muốn viện quân của chúng tôi thì không được, chẳng lẽ cả lãnh đạo Brazil và liên minh Châu Âu cũng chỉ đủ sức điều động cảnh sát quốc tế thôi sao?”
“Đã có một lệnh điều động Xanh rồi, FBI cũng đã tiếp nhận.”
Fiennes gõ gõ ngón tay trên tay vịn bọc da mềm mại, trầm ngâm nói: “Tìm Danny Herman cho tôi.”
“Danny Herman? Tay người Đức khó chiều ấy à? Cả tôi cũng không dám chắc sẽ mời được anh ta.” Đến thượng tá Farrell cũng đã nghe nói người này từng có mắc mứu với Hào Môn, vậy mà Fiennes lại nhắc đến hắn ta ngay lúc này, thật không hiểu đang có ý đồ gì.
“Không phải anh ta giờ đang gặm nhấm hào quang quá khứ trong hậu trường hả? Còn có thể kiêu căng được sao?”
Thượng tá có vẻ hết sức khó xử: “Đúng là anh ta khá nổi tiếng nhờ kinh nghiệm phục vụ FBI trước kia, nhưng có thể vì tuổi tác còn quá trẻ, nên từ khi chuyển sang cảnh sát quốc tế vẫn chưa lập được công trạng gì đáng kể, tôi không thể đảm bảo đó đúng là người ngài muốn đâu. Ở đây chúng tôi có thể điều cho ngài nhân viên kỹ thuật giỏi nhất.”
“Thượng tá, tôi chắc chắn về chuyện này. Sau khi chốt hành trình, tôi cần Danny Herman đích thân đến Nam Mỹ.”
“Liệu có… nóng vội quá không?”
“Nóng vội? Vậy ai vừa nói tình hình rất khẩn cấp rồi? Chẳng qua tôi muốn một nhân viên điều tra liên bang đã lỗi thời của các ngài thôi, yêu cầu như vậy cũng là quá đáng à? À, hay là… gần đây anh ta lại khiến các vị đau đầu vì những vụ xâm nhập thông tin khách hàng rồi?”
“Không không, tôi không có ý đó. Tôi sẽ báo cáo lên ngay, rồi trả lời ngài trong thời gian sớm nhất.” đương nhiên là bực bội vì sếp lớn Fi không dưng nghĩ đến gã đó, nhưng ông ta vẫn phải làm theo.
“Được. Thế thì phiền thượng tá vậy. Có điều tôi vẫn có thể cho Herman thời gian suy nghĩ, nếu bản thân anh ta không muốn, tôi cũng không ép, không phải chỉ có mình anh ta làm được.” điềm đạm nói xong, Fiennes cũng ra hiệu cho trợ lý kết thúc cuộc đàm thoại.
Đến chừng phút sau, hắn cứ thế chống tay trên trán, ngồi yên không nhúc nhích.
Trông cấp trên có vẻ đau đầu nghĩ ngợi vậy, sĩ quan trợ lý cũng không dám mở miệng quấy rầy, bằng vào sự hiểu biết của Norman với cấp trên sau nhiều năm phục vụ, anh ta đoán rất có thể Fiennes còn đang nghĩ về cuộc gặp vừa xong ở Marid với người đó, cả Norman cũng phải để ý đến chuyện này, dần già anh ta đã cảm nhận được Leslie Trần của Xích bộ đó quan trọng với sếp mình đến mức nào. Trước kia đã ba bốn lần bị Fiennes lệnh cho tìm hiểu tình hình Xích bộ, rồi thì gần như ngày nào cũng phải báo cáo đều đặn. Giờ anh ta có muốn giả bộ không biết cũng khó.
Chưa kể có mấy phen tình hình căng thẳng, Fiennes đều mặc kệ lời ra tiếng vào, dùng quyền lực của mình cố tình viện trợ cho Xích bộ, hôm trước bất quá mới nghe tin người đó trở về từ biên giới, vậy là nhịn không được hai bữa đã vội vàng chạy đi gặp hắn ta, lúc ấy Norman thật tình không khỏi nghĩ thầm “quả nhiên là thế”.
Để gặp được đối phương, sếp lớn của anh ta không ngại công việc bộn bề, sẵn sàng hủy hẹn với thị trưởng, rồi cất công bay sang Marid, rõ ràng ngày hôm sau phải dự hội nghị thương mại thượng đỉnh ở Châu Âu, thành ra giờ mới chợp mắt được một hai tiếng đồng hồ, trời chưa sáng hắn đã lại vội vàng lên chuyên cơ trở về.
Norman thật không hiểu nổi cái gã phương Đông thô lỗ ấy có gì đặc biệt để hấp dẫn được một “Diệm” cao vời vợi, luôn sống giữa đàn đàn người đẹp đến thế. Đành rằng về chuyện giới tính, anh ta biết Fiennes không nề hà cả hai giới, nhưng đối tượng là người đồng tính, hình như Fiennes luôn chỉ dừng lại ở mức có cảm tình mới mẻ, trước giờ chưa bao giờ thấy hắn để tâm nhiều hay có ý định phát triển quan hệ lâu dài với cậu thanh niên đẹp mã nào, chứ nói gì đến một gã đàn ông trưởng thành.
Tên Leslie Trần đó đã phá vỡ mọi chừng mực thông thường, ừ thì hắn ta mặt mũi điển trai, vóc dáng tiêu chuẩn thật đấy, nhưng so với vô số người đẹp cả nam lẫn nữ vẫn xuất hiện quanh Fiennes, hắn ta quá lắm cũng chỉ được xếp hạng bình bình, vừa đủ chấp nhận được mà thôi, người muốn giành giật vị trí tình nhân của Fiennes nhiều như cá diếc qua sông, nhưng chưa một ai có thể giống như Leslie Trần, vừa ra tay đã trúng mục tiêu, lập tức khiến Fiennes bỏ bê công việc, điên đảo tâm hồn vậy.
Thân là thủ lĩnh Xích bộ, nhưng người này hoàn toàn không có nửa li âm trầm mưu mẹo, chưa nói đến công trạng bung bét của hắn ở Hào Môn thôi thì liên tu bất tận, nghe qua đã thấy ghê gớm kinh người, nói thật có chọn trúng ai cũng đỡ dở hơn chọn hắn ta.
Vậy là Norman lâu lâu lại thầm thấy khó hiểu, rốt cuộc gã Leslie Trần đó là thần thánh phương nào, có thể khiến thủ lĩnh Hào Môn luôn quyết đoán vững vàng say đắm đến thế? Dễ dàng nhìn ra được để bảo vệ hắn ta, Fiennes đã gây ra không ít mâu thuẫn, hiềm khích. Quan hệ giữa bọn họ người ngoài nhìn vào rất khó để định hình, cả trợ lý thân cận như anh ta còn nhìn không ra, thì chắc chắn chẳng ai hiểu được.
Lại nói tên Danny Herman đó vốn là một đối thủ không đội trời chung của Fiennes, nổi tiếng là một kẻ lạnh lùng, giỏi công nghệ, chỉ một mình anh ta đã hầu như xâm nhập được mọi hệ thống tường lửa của chính phủ, từng bị nhà cầm quyền liệt vào danh sách đối tượng bị quản thúc đặc biệt. Sau này được mời vào FBI, trở thành một thanh tra bàn giấy.
Người này không giống những hackers khác, kinh nghiệm thực chiến của anh ta rất phong phú, dám liều lĩnh đối đầu với các thế lực lớn, anh ta vẫn luôn cho rằng mối quan hệ giữa Hào Môn và chính phủ không những có nhiều điểm đen tối, mà còn liên quan trực tiếp đến hoạt động buôn lậu vũ khí trái phép, thậm chí việc Fiennes là nhân vật chủ chốt của Hào Môn anh ta cũng đã nghi ngờ từ lâu, mà chính vì vậy anh ta đã phải nếm không ít cay đắng.
Không hiểu vì Danny Herman quá tò mò hay có lý do nào khác, nhưng anh ta nhất quyết không buông tha vụ Hào Môn, còn dám tiếp cận cả Fiennes, kết quả là hai người từng chính thức đối đầu trên mạng Internet.
Sau đó không biết thắng thua ra sao, nhưng có thể cấp trên của Herman không chịu nổi rắc rối hơn nữa, họ thuyên chuyển anh ta từ FBI sang làm nhân viên kỹ thuật hậu trường của tổ chức cảnh sát quốc tế, thuộc bộ phận chuyên xử lý khiếu nại, lần này thì coi như đàn áp được Herman, anh ta đã chịu yên phận hơn nửa năm.
Vụ việc kỳ này hệ trọng như vậy, trước sức ép của Hào Môn, không vị chóp bu nào dám nghĩ đến chuyện lôi nhân vật đình đám đó ra, ngờ đâu chính miệng Fiennes lại nhắc đến anh ta, đòi dùng anh ta lần nữa, lại còn để đi Nam Mỹ với danh nghĩa trợ giúp Hào Môn. Ngoài mặt thì như thể đang muốn xóa bỏ mọi hiềm khích cũ, nhưng thực ra chẳng khác gì tự cài một quả bom hẹn giờ vào nội bộ mình.
Không phải lại liên quan đến Leslie Trần ấy nữa chứ? Cả Michael cũng bị điều đi, Norman nghĩ không chừng cấp trên đang muốn kín đáo trao cho người đó cả tay chân thân tín lẫn đối thủ chắc tay nhất, đến nước này thì thật là… nuông chiều quá thể.
Sáu tiếng đồng hồ sau, Norman bước vào phòng làm việc của Fiennes lần nữa.
“Tiên sinh, đây là danh sách nhân viên dự bị ngài yêu cầu.” vừa trình tài liệu lên Norman vừa thấy lo lắng, thành ra anh ta lén liếc mắt chờ phản ứng của sếp.
Quả nhiên, Fiennes hơi nhướn mày, ánh mắt bắt đầu lấp lóe tia bất mãn.
“Có cả Hỏa đường và Xích bộ à?”
“Vâng, họ đã nhận chỉ thị rồi, sẽ dời ngày đến Peru, tạm thời đóng ở St. Paul chờ lệnh.”
Bảo “chờ lệnh” thì ý tứ quá, cứ nói thẳng ra là để lãnh đạn trước có lẽ chính xác hơn, đương nhiên Fiennes là người đầu tiên biết rõ mọi chuyện, vì thế hắn mới cố tình tiết lộ cho Trần Cận những chi tiết quan trọng, vốn hắn đã ngầm muốn ngăn Trần Cận đến Rio chấp hành mệnh lệnh cuối cùng. Mà ở lại St. Paul cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn biết rõ một khi Trần Cận vướng vào vụ này, khả năng để Xích bộ dứt được khỏi Rio là quá nhỏ.
Dù toàn bộ chiến dịch đều do chính hắn và các lãnh đạo cấp cao của tổng bộ vạch ra, nhưng những việc nhỏ như điều động nhân viên hắn không bao giờ phải để tâm đến, luôn luôn là Phosa của tổ Trung Đông và tham mưu Woody sắp xếp, bọn họ vẫn lựa chọn người rất phù hợp, vì thế Fiennes rất ít khi lo ngại hay can thiệp vào kế hoạch của họ, nhưng việc họ liên tiếp dùng Trần Cận đã bắt đầu khiến Fiennes mất bình tĩnh.
Tuy giờ vẫn chưa công bố chi tiết hành trình, nhưng đã bị vào danh sách, rất khó tránh được xoáy nước.
Đến lúc đó, mật lệnh đã phát ra rồi, không còn cách nào cứu vãn được nữa. Đương nhiên, không nói đến tình cảm riêng tư, cái lý do “e rằng cậu ta sẽ bị thương” hoàn toàn không có chỗ đứng giữa một Hào Môn nổi tiếng sống trong nguy hiểm thế này.
Thôi được, dù rằng hắn rất ít khi hối hân, nhưng chuyện liên quan đến Trần Cận, hình như Fiennes luôn phải tiếc nuối: đúng ra không nên dễ dàng chiều ý cho hắn ta tự do như vậy, nghề nghiệp của bọn họ, không bao giờ phân biệt địch xa hay địch gần, đâu đâu cũng có địch mà thôi.
Xem ra, lúc cấp bách vẫn phải hành động để ngăn cản tình hình chuyển biến quá xấu, tuy Trần Cận không bao giờ muốn có người nhúng tay vào công việc của hắn, nhưng từ lâu trái tim bọn họ đã đập cùng một nhịp, bảo hắn ngồi yên chứng kiến, hắn không làm được.
Có lẽ trước kia quá kiêu ngạo, cứ cho rằng mình là thủ lĩnh thì có thể dễ dàng đảm bảo an toàn cho Trần Cận, nhưng sự thực là… ở Hào Môn không bao giờ có an toàn.
Nếu phải để Trần Cận rời khỏi Hào Môn, cũng tức là chấp nhận để mất mối dây gắn kết linh hồn duy nhất của mình, sức hấp dẫn của Trần Cận khiến Fiennes ngay cả những lúc hệ trọng nhất cũng không sao chi phối tư tưởng của hắn. Lắm khi, tôn trọng điều hắn lựa chọn lại là cách ủng hộ cao nhất Fiennes có thể dành cho hắn, bất quá thi thoảng xài một vài thủ đoạn đặc biệt để đảm bảo hắn không gặp điều gì bất trắc, cũng chẳng có gì đáng trách.
Phía bên kia Trái đất, Trần Cận vừa nhận chỉ thị không lâu, giờ đương ngồi yên chờ đợi trên cái sô-pha bên cửa sổ ban công, đôi chân dài gác trên bàn trà, giữ tư thế thoải mái nhất có thể, hắn vuốt vuốt cằm ngẫm nghĩ về những việc chưa hoàn thành.
Thấy Đại Lý vào, hắn uể oải mở miệng nói: “Chắc mình còn phải chờ dài ở đây bảy tám ngày nữa, chán chết đi được, bên Tony có việc cần nhờ vả, tao nhận rồi đó.”
Chắc chắn đại ca lại vừa gạt “đồ” của người ta, giờ tính trả nợ bằng tình nghĩa. Đại Lý lo lắng ra mặt: “Đại ca à, anh đang nói vụ France Noir hở? Bọn đó là rắn độc ở St. Paul a, phiêu lưu lắm.”
“Sợ anh bây không nói chuyện được, rồi bị tụi nó đập cho hở? Yên tâm đi, quá lắm tao cũng chỉ đi đàm phán giùm hai nhà đó vụ ăn chia thôi, bọn đó rủng rỉnh dữ lắm, chấp nhận trả phí cũng cao, để đó coi như cho tụi bây làm quỹ phúc lợi xài dần.”
Đại Lý thiếu điều khóc toáng lên: “Đại ca à…”
“Rồi rồi, ra ngoài đi dạo thôi. Cái đất đi đâu cũng gặp ông trùm này, kể ra cũng ngon ăn chứ bộ.” Trần Cận phủi phủi đầu gối, đứng dậy xốc lại thắt lưng, “Đi thôi. Gọi tụi thằng A Kiến nữa.”
Đến Brazil mới biết chỗ này hợp với Trần Cận hắn đến mức nào… bất kể ngoài đường hay bãi biển, đâu đâu cũng thấy dòng người mặc đủ màu sắc rực rỡ. Đại Lý thì mừng rơn thầm nghĩ: Cuối cùng đại ca cũng không còn lạc lõng giữa đám đông nữa rồi! (dù rằng ai đó đâu thèm biết, nào giờ hắn vẫn cho rằng thẩm mỹ của thiên hạ có vấn đề)
Cho đến khi gã đàn ông thứ năm mặc đồ xanh lá chói lói như tấm biển quảng cáo lượn qua mặt bọn họ, cuối cùng Trần Cận cũng nhịn hết nổi, hắn quay lại hỏi: “Này Đại Lý, hình như tao mặc đồ xám xịt quá hả?”
Đúng thật là… “Đại ca đang đi đàm phán hòa giải a, mặc màu sáng quá không hay lắm.”
“Ờ cũng phải, ở đây mà đòi nổi bật, chắc không mặc gì quá.” Trần Cận nói rồi cười khẩy, lại bĩu môi đi tiếp.
Đến đó thì đàn em đắc lực của Trần Cận, Minh Hào gọi cho hắn: “Đại ca, hai hôm nữa bọn em đến nơi, có gì anh cứ bảo nhé.”
“Ok, ở đó chờ đi, có lệnh trên thì đi theo, bên này không phải lo.”
Đại Lý đứng bên cạnh có chút lo lắng: “Brazil loạn thế này, mai mình đi đàm phán, có cần bảo mấy đứa theo không ạ?”
“Theo á? Theo là thế nào? Dắt díu một lũ đi cùng, rồi tao làm ăn kiểu gì được nữa! Mày không biết mấy thằng nhãi ở đó vắt mũi chưa sạch đã dắt lưng AK cả ngày lông nhông ngoài đường xả đạn tiêu khiển hở?”
“Đại ca thì sáng suốt lắm! Nhưng để anh đi xông pha một mình như thế, tụi tôi thấy không quen a.”
“Nằm vòng ngoài chờ tin của tao đi, nhỡ có va đụng chỗ nào, mày cứ đi báo ngay cho Tony Lưu, tự ổng sẽ nghĩ cách.”
“Vâng.”
Đành rằng Trần Cận đang rảnh việc, nhưng ở đất lạ này, hắn cũng chẳng định nhận nhờ vả riêng của ai, bất quá hai nhà đang xích mích hiện nay đều là tập đoàn tài chính đỡ lưng cho Tony, giờ Tony đang có công vụ, không thể ra mặt tham gia đàm phán với bọn họ, hắn ta đành tìm một người bạo gan mà mình tin tưởng được đi thay, và hiển nhiên Trần Cận đang nghỉ lại St. Paul lúc này là lựa chọn lý tưởng.
Trần Cận trời sinh táo bạo, nên hắn cũng chẳng nề hà gì, có điều coi bộ hắn vẫn tự đánh giá hơi thấp khả năng đụng chuyện của mình.
—–