Năm rưỡi chiều hôm đó, hai chiếc trực thăng đáp xuống tầng thượng tòa nhà cao nhất trong khu vực quanh sở cảnh sát. Fiennes mệt mỏi bước xuống, theo sau là bốn gã vệ sĩ, một sĩ quan trợ lý, một luật sư, đội trưởng đội cảnh vệ đích thân dẫn người ra đón hắn.
Fiennes cau mày, không nói năng gì, thái độ lạnh lùng nghiêm nghị, hắn vững vàng bước xuống khỏi tòa nhà, đi thẳng vào sở cảnh sát, không lâu sau đó, nhờ đề nghị của luật sư đi cùng, một mình hắn được vào phòng giam trong khu B. Bước dọc theo hành lang vào đến phòng giam tối tăm tận trong cùng, cuối cùng hắn đã thấy gã tình nhân bướng bỉnh cứng đầu của mình.
Trần Cận đương ngồi uể oải, một chân co trên ghế, gục trán xuống cánh tay vắt ngang đầu gối, cả người tựa vào vách tường, áo mặc trên người vốn đã là màu đỏ sẫm nên khó nhìn ra bụi bặm bám dơ đến mức nào, ống quần thì rách thủng lỗ chỗ. Trông qua không thấy có thương tích gì đáng kể, chỉ là vẻ chán chường yếu đuối ấy rốt cuộc vẫn khiến hắn xót xa đến không đành lòng.
Phải, là xót xa, cớ gì hắn vẫn lại xót xa cho cái người này lần nữa? Chứng kiến hắn gây đủ chuyện rắc rối, chứng kiến hắn lao đầu vào nguy hiểm, chứng kiến hắn hết lần này đến lần khác khiêu khích sự kiên nhẫn của mình, để rồi vẫn xót xa thương tiếc hắn, không cách nào nhắm mắt làm ngơ trước hắn.
Hai ngày trời gọi liên tục, lần nào cũng nghe báo tắt máy, đột nhiên Tony Lưu của Thanh bộ chạy về St. Paul, rồi sau đó tai mắt hắn cố tình phái đi ngầm bảo vệ Trần Cận cũng liên lạc về xin hỗ trợ, nói rằng hắn đang ở đây.
Tốn bao nhiều thời gian đàm phán với chính quyền địa phương, còn phải dùng thế lực của Hào Môn gỡ tội cho hắn, đến khi đôi bên cùng xác nhận hắn là cơ sở ngầm hợp pháp, họ mới cho nộp tiền bảo lãnh.
Sự cố bất ngờ này nếu để người khác giải quyết, khả năng sẽ mất thời gian hơn nhiều, bàn qua bàn lại phải vài tuần lễ may ra mới xong được, mà chính vì lo lắng trong thời gian bị bắt giữ, bằng vào tính tình Trần Cận, không chuốc vạ vào thân mới lạ, thành ra Fiennes lại phải đích thân xử lý. Dù có phần rối ren cấp bậc thật, nhưng có thể đảm bảo trong vòng ba ngày Trần Cận sẽ được thấy ánh mắt trời.
Liệu hắn có quá dễ dãi với Trần Cận không? Hết cách rồi, dù sao chính hắn cũng đã dần quen với lối dung túng quá đà ấy. Vậy nên càng lúc Trần Cận càng không buồn coi hắn ra gì, còn chính bản thân hắn có lẽ cũng không còn là “Diệm” trong sự sùng bái của Trần Cận nữa.
Fiennes thầm mặc niệm, rồi chặc lưỡi tiếc nuối, im lặng đứng nhìn con thú hoang đang cuộn mình tự chữa thương kia một hồi lâu, đoạn hắn quay lại, đưa mắt về đầu hành lang, viên cảnh sát đằng đó lập tức tiến đến mở khóa buồng giam. Tiếng chìa tra ổ lách cách vang lên, lập tức đánh động gã đàn ông đang ngồi thu lu trong góc.
Làm quỷ gì nữa không biết! Mới đặt mông ngồi còn chưa ấm chỗ đây, bọn này không biết chán a! Lần này tính bắt hắn húp tương ớt hay ngồi ghế hùm () a? Chợp mắt chưa đầy chục phút đã lại mò đến hành hạ nhau, bộ tính vờn hắn chết tươi luôn hở hở?
Hắn ngẩng phắt đầu dậy, cặp mắt hung dữ đầy phẫn nộ, trong khoảnh khắc rõ ràng đã tức giận không kiềm chế nổi, Fiennes đột nhiên rúng động, lần cuối cùng hắn bắt gặp một ánh mắt như vậy là khi nào chứ? Quá lâu rồi, hắn căn bản không thể nhớ được từng có ai đối với mình như thế.
Tình cảm ác liệt dữ dội này quả thật đã hoàn toàn xô đổ phòng tuyến kiên định hắn vạch ra với tất cả mọi người, để đến giờ dù gặp bao nhiêu biến cố, hắn cũng không một lần có ý định buông tha người đó, tự Fiennes còn cảm thấy mình đang sa lầy trong niềm đam mê cuồng nhiệt đến kiệt sức này.
Liệu Trần Cận có từng phản bội tình cảm của hắn không? Bản thân Fiennes biết mình không có quyền ngăn cản Trần Cận theo đuổi những người khác phái, dù trong lòng hắn không hề muốn thế, nhưng hắn không định nói ra. Có lẽ vì làm vậy khiến hắn trở nên quá… yếu thế. Chính hắn cũng chưa hề tuyên bố sẽ tuyệt đối giữ mình, thì sao có thể đòi Trần Cận làm thế vì hắn.
Fiennes không quen đau đầu suy nghĩ về những điều cực đoan viển vông ấy. Mà hắn tình nguyện tin tưởng, tin rằng người tên gọi Trần Cận ấy đang thật lòng với mình, và thực ra điều đó khiến hắn an tâm hơn nhiều so với một lời hứa.
Vì không thể đoán được Trần Cận đang nghĩ gì, lắm khi người ta sẽ cho rằng đầu óc hắn đơn giản và thẳng thắn, nhưng thực tế ấy đều là vỏ bọc tự vệ của hắn, dù có lúc hắn có vẻ lười biếng như gấu ngủ đông, hay sinh động sắc bén như một con báo hoang dã. Còn Fiennes thì đã quyết định đón nhận sự thách thức ấy.
Trong khi đó, ngay lúc ánh mắt đụng trúng gã đàn ông đứng bên kia song sắt, sóng tư duy của Trần Cận đã chết đứng tức thì, ý niệm duy nhất le lói sót lại trong não hắn là: lý gì quá nửa những lần đụng độ thằng chả, hắn đều phải lấm lem dơ hầy thế này a?!! Trời à tôi xin ông đó! Cho người ta xuất hiện đẹp trai hoành tráng một tí giùm đi a!!
Ánh mắt Fiennes như tia sét bắn phá hắn không khoan nhượng, hại Trần Cận hoảng hồn mất mấy giây, quên bẵng luôn mình có phải đang tức tối hay không, mà kể ra cứ làm bộ nhơn nhơn đặng ép đối phương nhận mặt trước chắc cũng được há, liệu hắn có nên nháy nháy đánh động thằng chả tí chút? Hay thôi cứ nói thẳng ra, rằng vụ này là bất ngờ lỡ trớn thôi, sếp Fi a Anh đừng có vì mết tôi quá rồi làm gì quá khích a…
Bất quá tình thế lúc này thật hại hắn ức muốn ói máu, đúng là hiến không cho Fiennes cơ hội lên mặt cứu vớt thiên hạ, giờ hắn không thèm được-cứu-vớt thì rõ là điên, mà thèm rồi chẳng hóa ra thằng ngớ ngẩn. Càng nghĩ càng tức không chịu được, thành ra Trần Cận quyết định ngoan cố giữ nguyên bộ mặt ngáo ngơ, ý là tỏ rõ lập trường kiên định hùng hồn quyết không bị khuất phục của mình.
Mà đáng ghét nhất là Fiennes hoàn toàn không buồn phối hợp với hắn, vừa gặp ánh mắt hắn xong là hắn ta quay ngoắt đầu, bỏ đi cái một.
Ô tiều, mới đó mà làm thiệt hở! Trần Cận vốn còn định ngồi ì lại, bất quá chân cẳng đã kịp ngứa ngáy, lập tức chồm dậy nhảy ra khỏi phòng giam, chạy theo, cuối cùng là trợn mắt nhìn Fiennes thản nhiên rời khỏi hiện trường trong vòng vây vệ sĩ lâu la và tụi nhân viên sở cảnh sát, không buồn quay lại liếc hắn lấy một cái.
Trần Cận bực bội bĩu môi, bất quá tự hắn cũng không biết trên mặt mình lúc này đang là một nụ cười rất chi nhạt nhẽo, chính thế, Trần Cận cười nhạt, đích thị là hắn đã gây rắc rối rồi, cả Fiennes cũng chẳng hơi đâu tính toán với hắn nữa.
Fiennes nghe gì, thấy gì, không có nghĩa hắn ta sẽ tin tất cả, mọi điều hắn làm, nếu cần biết sự thật, hắn ta có thể biết bất cứ lúc nào, còn đang yên lành việc quái gì Trần Cận hắn phải cuống cuồng nhảy cẫng lên cho mệt, căn bản là vô nghĩa.
Được rồi, hắn cũng nghĩ thông rồi, nào giờ bọn họ vốn không thể bằng vai phải lứa, càng không có chuyện tằng tằng vun đắp tình yêu mùi mẫn như ai, bản thân hắn vĩnh viễn không thể diễn vai hiền lành ngoan ngoãn, hay giả tạo hoa mỹ…
Gã cảnh sát vừa vào mở còng, thấy hắn vừa xong mặt mùi hầm hè, giờ lại nhếch môi cười hết sức quái dị, tự nhiên cũng hãi hãi, thành ra vội giục: “Xuống tầng hai làm thủ tục đi, đăng ký xong thì nhận lại đồ đạc của anh.”
Sao bỗng dưng văn minh lương thiện dữ vậy, cắn dứt a? Để làm khỉ gì nữa?! Từ sau cứ nhớ lấy chớ để bọn cớm mắt mù này thộp được là khôn ngoan hơn cả.
Cái tên Trần Cận, giống như một thỏi nam châm, dễ dàng thu hút mọi sự chú ý của Andre Fiennes, đó là toàn bộ những gì tự hắn cảm giác được lúc này.
Dù rằng không muốn hắn quá khơi gợi người khác phái, quá gây sự phiền phức, quá liều lĩnh bất cẩn, nhưng Fiennes vẫn quyết định cho chính mình một cơ hội, để biết rốt cuộc mình có thể làm được đến đâu. Trần Cận, là người duy nhất trên cõi đời này khiến hắn muốn dừng chân, thỏa hiệp.
Làm một kẻ đứng trên bao kẻ khác, biết che giấu vui giận cho mình, biết mỉm cười âm trầm hiểm hóc, khiến người ta cảm thấy mình cao sang cũng tốt, mà tạo dựng được ấn tượng lạnh lùng quyết đoán càng tốt hơn, xét cho cùng tất cả chỉ là hình tượng và ảo giác, để không ai biết được rốt cuộc hắn là loại người gì, hắn cần phải tạo cho mình một vẻ ngoài khó đoán.
Đương nhiên Andre Fiennes sẽ không để lộ nhược điểm trước bất cứ ai, bởi vậy hắn luôn cương quyết giữ cự ly an toàn với mọi người, mà Trần Cận, thì hiển nhiên là ngoại lệ.
Cảm giác nhớ nhung bức bối đến nản lòng, nỗi lo lắng thường trực đến quặn đau, cùng cả xúc cảm ấm áp pha lẫn sự đồng điệu khó hiểu đang khuấy đảo trong cơ thể, rốt cuộc hắn hoàn toàn rơi tõm vào thế giới biệt lập đầy kích thích, với những trải nghiệm hết sức con người mà hắn tưởng chừng mình vĩnh viễn sẽ không có cơ hội chạm đến.
Lòng hắn rối loạn vì người đó, rồi lâu lâu ý chí lại lung lay dao động vì đối phương, thậm chí lắm khi không kiềm chế được mình cảm thấy ghen tị với bất cứ ai hay thứ gì khác có thể thu hút sự chú ý của hắn ta, hắn vừa cảm thấy quá sức lạ lẫm trước những lo âu bối rối, trước kích tình mãnh liệt ấy, vừa bị mê hoặc như người mắc nghiện, dù phải trả giá bằng chính danh dự của mình cũng không mảy may định vùng thoát khỏi tình thế mà kẻ khác hẳn sẽ cho rằng hết sức nguy hiểm.
Chỉ có Trần Cận được chứng kiến con người thật của hắn, và cũng chỉ trước Trần Cận hắn mới hoàn toàn buông thả, không che giấu một chút gì bản thân mình.
Thôi được, Fiennes thừa nhận, rất có thể đến một ngày hắn sẽ bị Trần Cận vứt bỏ. Đối phương là một trái bom hẹn giờ, và cả hắn cũng chẳng nắm chắc được gì để khiến quan hệ giữa họ tiến triển thêm thuận lợi.
Mối quan hệ đầy cam chịu thế này, rốt cuộc lại chưa từng được họ chính thức đưa ra bàn luận, bởi vậy những lý do khiến họ kiềm chế lẫn nhau càng lúc càng không còn thuyết phục.
Mà đáng buồn là, bất luận hắn có trong tay bao nhiêu quyền lực, thân làm kẻ đứng đầu Hào Môn, vẫn còn những nghĩa vụ căn bản hắn phải đảm đương, quanh hắn không thể thiếu một vài bóng hồng dù chỉ là hình thức, kể cả khi dự tiệc tùng cũng cần một thục nữ đoan trang đi bên mình.
Chưa nói trong đại hội cấp cao ba tháng trước, đám lãnh đạo còn công khai đưa chuyện hôn nhân của hắn ra bàn luận, họ đề nghị hắn thỏa hiệp, hy sinh quyền lợi lớn nhất của mình cho Hào Môn, tuy hắn hoàn toàn có thể lờ đi coi như không nghe không thấy, nhưng hôn nhân đích thực là sân khấu lý tưởng cho chính trị và thương trường cùng thăng hoa, cũng là cách ru vỗ lòng người hữu hiệu…
Nếu là những tình nhân như trước kia, có lẽ hắn sẽ không ngại ngần nhẹ nhàng vỗ vai đối phương, nói thản nhiên và nghiệt ngã rằng: “Anh không thể kết hôn với em, em chấp nhận thì hãy ở lại, còn nếu không, anh có thể cho em một hộ chiếu mới.”
Nhưng giờ, hắn thích Trần Cận, vài câu nói cửa miệng nhạt nhẽo không đủ qua mặt người đó, thậm chí sẽ chỉ khiến hắn vuột mất Trần Cận vĩnh viễn. Đến khi Fiennes ý thức được mình có thể vì một gã đàn ông mà vứt bỏ bao nhiêu thứ, hắn mới chính thức thừa nhận mối tình này sao mà liều lĩnh.
Luôn luôn chỉ muốn được gặp hắn đến thế, nhưng mỗi chút mỗi giả vờ thờ ơ bình thản, để rồi mỗi lần Trần Cận gặp nguy hiểm, Fiennes lại chờn chợn thấy ảo giác như họ sắp phải chia lìa, và rồi càng thêm nôn nóng hòng kiểm soát hắn.
Fiennes vẫn là một kẻ đầy lý trí, hắn buộc mình phải suy nghĩ, rằng liệu giữa họ có thể có tương lai hay không, mà giả như không có, thì trò chơi tình ái họ đang tiếp diễn nguy hiểm đến mức nào.
Khi Trần Cận bước ra khỏi sở cảnh sát, hắn vô thức giơ tay che bớt ánh mắt trời rọi xuống mặt, dù không muốn thừa nhận lắm, nhưng quả tình lúc đi xuống cầu thang hắn đã nghe chân hơi bủn rủn, không sao thì chớ, mà hễ gặp xui xẻo rồi thật không biết đâu mà kể, cả việc được ăn no ngủ đủ cũng thành ra xa xỉ, làm đại ca đến ngưỡng như hắn rồi sao vẫn xúi quẩy vậy không biết.
Xuống nửa chừng bậc thềm ngoài sở, hắn chậm rãi ngẩng lên nhìn dàn xe thùng kiểu cổ đỗ bên kia đường, tự dưng ngừng chân không bước nữa. Trần Cận hơi nheo mắt, rồi hất hất cằm, tùy tiện quét mắt nhìn một lượt bọn vệ sĩ đeo kính đen làm mặt ngầu dàn hàng cạnh xe, giây tiếp theo, ánh mắt hắn lia đến kính cửa xe, người ngồi trong cũng đang nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau, Trần Cận cứ thế đứng đọ nhãn với hắn ta, điềm nhiên và nhiệt liệt.
Đôi bên giằng co chừng chục giây đồng hồ, đột nhiên Fiennes đẩy hé cửa xe, rồi ngồi ngả lưng lại ghế. Tài xế đằng trước đã hiểu ý, lập tức bước xuống mở rộng cửa, giơ tay tỏ ý “mời” Trần Cận vào.
Trần Cận thở dài, ờ thôi hảo hán không chấp chuyện tẹp nhẹp, tự anh vác xác đến đón tiếp, mà đằng nào bữa nay thiếu gia đây cũng ươn người, lười vẫy taxi, nể mặt anh tí chút vậy.
Trần Cận miễn cưỡng leo lên xe, rồi nhũn nhẹo ngả vật người ra ghế, bộ dạng hưởng thụ hết chỗ nói.
Fiennes thản nhiên hỏi: “Sao không mang thiết bị liên lạc theo?”
“Tụi nó soát người giữa ban ngày ban mặt đó, tôi đâu định để nó bắn cho thành tổ ong vò vẽ.”
“Vậy để cảnh sát xả đạn vào người cậu thì an toàn hơn à?”
“Tình hình lúc đó làm sao đứng chôn chân đợi cứu viện được, đám tai mắt anh sai bám theo tôi cũng vậy thôi, thách tụi nó nhảy vào đỡ đạn giùm tôi được đấy.”
Fiennes khẽ nhíu mày nhìn gương mặt quay nghiêng đầy vẻ mệt mỏi của hắn: “Cậu biết giờ cậu trông thế nào không?”
Trần Cận lừ mắt liếc lại hắn, cự lại: “Vâng vâng, đúng là tôi lại gây chuyện đó, giờ anh cần thiết phải bỏ đá xuống giếng nữa không?”
“Biết sai là được.”
Trần Cận nghe hắn nói vậy, tự nhiên cong môi hậm hực, ánh mắt trong suốt bướng bỉnh, rồi bật cười làu bàu: “Mẹ nó chứ, thiếu chút nữa là…”
“Cậu tính trách cảnh sát nữa à?” Fiennes nhích người sang, nhìn hắn chăm chú, “Ỷ mình thành thạo súng ống, giỏi đánh lộn rồi một thân một mình hành động. Ai cho phép cậu tính chuyện làm ăn cá nhân? Nếu tổ Trung Đông điều tra được, lại sẽ thành một đống rắc rối.”
Cơ bản là Trần Cận không thể lờ đi ý quan tâm tha thiết trong ánh mắt hắn ta, thành ra câu cãi lý chưa kịp bật ra đã phải nuốt lại, bất quá vẫn không bỏ được thói mạnh miệng: “Có phải chưa làm bao giờ đâu.”
“Thi thoảng xây xát là chuyện bình thường, nhưng suýt nữa cậu đã chết vì người một nhà rồi, thế này rõ ràng là kế hoạch cho chính mình của cậu có quá nhiều sơ hở. Tôi đã bảo cậu phải tự bảo vệ mình tử tế chưa hả? Cậu coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai vậy à?”
“Sếp à, tính ra oai thì chọn lúc khác coi! Người ta cũng biết tự ái chứ bộ.”
“Đã biết là không thể dạy được cậu…”
“Gì…” bất quá Trần Cận chưa kịp nói hết câu, những lời còn lại đã bị Fiennes nuốt gọn, môi lưỡi lại kịch liệt chiến đấu, sóng ngầm cuộn trào ập tới, nguyên do chính cũng là không hề đề phòng, nên tình ý nồng nàn càng không sao khống chế nổi, hoặc có lẽ vì quá quen thuộc với hơi thở của nhau, nên bản năng trong họ trong thoáng chốc đã điên cuồng bùng cháy.
Hai cơ thể đột ngột dán sát lấy nhau, lập tức khiến đôi bên rùng mình run rẩy, từng đợt sóng triều mãnh liệt cuộn lên như bão tố. Trần Cận thật có chút luống cuống, không biết đã bao nhiêu bận bị cưỡng-hôn rồi, vậy mà mỗi lần tim hắn đều phải đập loạn xị lên thế này, đến cả sự thân mật cũng bị cảm giác hồi hộp vây bủa, trong khi càng ngày hắn càng sẵn sàng chào đón những cơn hoang mang đầy mê đắm ấy. Mà bất luận đến gần Fiennes đến mức nào, hắn chưa một lần dám nghĩ người đó thuộc sở hữu *** của mình.
Bàn tay Fiennes đã muốn gấp gáp lần xuống mơn trớn trên ngực Trần Cận, thành thạo cởi từng cúc áo sơ mi của hắn, đầu ngón tay lúc dịu dàng lúc thô bạo ve vuốt vùng cơ bụng đang trân cứng vì căng thẳng của hắn, trong khi đầu óc Trần Cận thì đương rối teng beng với ý tưởng cảnh tỉnh gã Fi gì gì đó rằng thì làm ơn nhớ giùm họ đang ở đâu đi, đằng trước còn có bác tài kia kìa, kính ngăn còn không thèm bật lên, rồi anh cần thiết phải xài chiêu này dọa chết người ta không hả hả hả?! Rốt cuộc cái người này có biết như nào là “tình thế” không hả trời?!
Giờ hắn thật không còn sức đâu để chống cự nữa, hắn chỉ muốn có gì nhét vào bụng, trước tiên lo ăn đã, tình tiếc tính sau. Bất quá cơ thể đàn ông đúng là bất trị, mới đó mà cả người hắn đã muốn rạo rực khô nóng, tiếng thở dốc yếu ớt chốc chốc lại bật khỏi cuống họng, hắn mở trừng hai mắt, cảm nhận được Fiennes đang nhay cắn liếm láp trên động mạch nơi cổ mình, rồi lại mê mải rà môi trượt xuống…
Rồi, đủ rồi! Sắp bị khiêu khích đến lộ bem bản chất rồi… có điều hắn vẫn dám nói mình chưa có điên, mấy ngày trời không được ăn uống tử tế, sức lực hao tổn nghiêm trọng, thành ra không đời nào hắn định để Fiennes hưởng-lợi trên xe kiểu này, ngộ nhỡ thằng chả thực hiện được hết ý đồ, rồi đằng sau đằng trước đều có vài cái xe, để ai biết chuyện sao hắn cất được đầu lên nữa.
“Nè, anh… anh biết mấy ngày tôi không được tắm không hở? Xê ra, đừng có ấy… ấy ở đây…”
Fiennes ngẩng lên, rồi thoáng buông lỏng cánh tay, chăm chú nhìn hắn bằng ánh mắt nhẫn nại đầy hàm ý, mà đại khái ý là: Tôi coi như cậu đang xấu hổ vậy.
Trần Cận thầm lừ mắt xem thường: “Anh có nước đấy không?”
“Tủ lạnh trong xe có rượu vang.”
“Ai đời nhét rượu trong xe hở? Rõ bọn lắm tiền.” lằn nhằn xong vẫn vơ lấy một chai, khui nút uống luôn, hắn sắp chết khát rồi.
Hết chừng nửa chai, hắn ngừng lại, tự dưng quay qua hỏi Fiennes: “Êu, anh mang tiền không?”
“Hở?”
“Tiền mặt ấy, trong túi anh có tiền mặt không?”
Túi áo Fiennes lúc ấy chỉ có một tập séc: “Tiền mặt thì không có.”
“Hết hiểu nổi tụi châu Âu giàu sụ mấy người, mấy đồng tiền lẻ cũng không chịu giắt theo! Mắc gì keo kiệt vậy a, chứ vô quán xong lờ luôn tiền boa của người ta hở?
“Tiền boa? Ý cậu là…” Fiennes rút ra một tờ mười đô, “Chừng này à?”
“Tiều, chứ bộ anh tưởng tôi mở miệng ra là đòi anh cả trăm ngàn chắc? Nghĩ tôi là ai hở!” nói rồi giật luôn tờ giấy bạc trong tay hắn, rồi bật thiết bị thông tin, gọi tài xế, “Đỗ xe lại giùm cái!”
Tài xế nhấn phanh giảm dần tốc độ, quay lại nhìn Fiennes, thấy sếp lớn không phản đối, ông ta mới tấp xe vào dừng bên đường.
Trần Cận mở cửa nhảy xuống, chạy tót về phía tiệm bán đồ ăn nhanh gần đó, hăm hở gọi hai cái hot dog, rồi mỗi tay một cái, đưa lên miệng ngoạm nham nhở, chậc chậc… quả nhiên thấy thỏa mãn ngút ngàn, rốt cuộc dạ dày cũng không phải kêu réo inh ỏi thảm thiết nữa.
“Thưa ngài, chỗ đó hết mười hai đô.”
Trần Cận đương nhai đầy một mồm: “Ớ… gì?”
“Thiếu hai đô nữa.”
Trần Cận rú ầm lên: “Kiểu gì ấy, nhồi có cái giăm bông rồi đòi mười hai đô, ông tính ăn cướp a!”
Chủ quán là một ông chú để ria mép nói đặc giọng Úc, ông ta lạnh mặt trỏ trỏ biển hiệu, rồi hùng hổ huơ tay với hắn: “Mười hai đô la, thưa ngài!”
Trần Cận ngồi bệt xuống bồn hoa trên vỉa hè, ngang ngược đáp: “Ông ra xe kia mà đòi tiền, đây không có đâu.”
“Chiếc nào?”
Nhìn bên kia đường, mấy chiếc xe thùng xa xỉ hết mức đang đậu thành hàng thẳng tắp, rõ là dọa người. Thằng nhỏ coi bộ rách mướp này không phải tính chơi ông ta đấy chứ?
“Cái giữa, hỏi thằng cha ngồi ghế sau ấy, chả thiếu tiền tôi đó.” Trần Cận vừa nhai ngấu nghiến vừa khua tay chỉ bừa.
Ông già thật tình cũng không cam lòng để mất hai đô la, thành ra quyết băng qua đường, mà vừa chực đến gần cửa xe đã thấy ba gã mặc đồ tây đen bước ra khỏi xe trước xe sau, hằm hè theo dõi ông ta.
Vậy là chủ tiệm hot dog tịnh không dám đến gần nữa, cứ thế đứng cách xe hai mét, vừa giơ hai ngón tay chữ V vừa gào lên: “Anh kia thiếu tôi hai đô la, hai đô!”
Đương nhiên Fiennes nghe thấy, hắn thở dài một tiếng, thật cũng chỉ mình Trần Cận có thể khiến hắn mất mặt vậy, đoạn hắn bình tĩnh mở cửa bước xuống, rồi rút một tờ mười đô ra đưa cho ông bác: “Xin lỗi, khỏi cần trả lại.”
Nói xong liền bước sượt qua ông ta, tiến tới bồn hoa cạnh xe hot dog, lúc ấy Trần Cận mới ngẩng đầu lên, miếng bánh trong miệng còn chưa kịp nuốt đã thấy Fiennes đang phăm phăm đi về phía mình, hại hắn thiếu điều chết nghẹn.
Này đừng có ỷ y người ta thế được không hở, cứ tôi đi đâu cũng phải nhằng nhằng bám theo là như nào?
Bất quá Fiennes vẫn rất ung dung, hắn chẳng nề hà bộ đồ đặt riêng xa xỉ trên người, cứ thế ngồi luôn xuống cạnh Trần Cận.
“Cậu đói thì về khách sạn ăn cũng được, thứ này đâu ngon lành gì.”
“Đồ lắm tiền như anh sao hiểu được sự kỳ diệu của đồ ăn bình dân chớ.”
“Mở miệng ra là nói đồ lắm tiền, bộ giờ cậu thiếu tiền lắm hả?”
“Ấy là tôi giàu nghĩa khí, trả cho tụi đàn em nhiều nhiều chút, tụi nó mới có động lực bán mạng chiến đấu.” Trần Cận bật cười, “Coi anh kìa, mới nhìn là biết gian thương rồi.”
Fiennes thấy hắn ra vẻ yêu tiền dữ vậy, cũng cố tình chọc: “Lần này để bảo lãnh cậu ra, tôi tốn không ít đâu đấy.”
Lập tức Trần Cận nhăn mặt xót ruột, coi bộ muốn nuốt không trôi, đột nhiên hắn giơ tay quàng vai Fiennes: “Chậc chậc, tụi mình thân nhau vậy, tiền chuộc bớt cho người ta hai chục phần trăm đê, rồi chờ đó về tôi sẽ ký séc trả cho anh, tôi là không ưa thiếu tiền ai đâu à.”
Fiennes tiện thể định giơ ngón cái quệt chút sốt cà chua dính trên khóe miệng cho hắn, vừa lúc Trần Cận buông tay khỏi vai hắn, ngả người ra sau tránh được cử chỉ thân mật ấy, bộ dạng hắn cứng đờ ngay tức khắc, cái mặt nhe nhởn mọi khi cũng muốn đỏ bừng: “Anh coi chừng nha, người của anh đang nhìn kia kìa, tính làm gì hở.”
“Bọn họ có biết cũng không dám nói bừa.” Fiennes lại nhìn qua, “Cái này ngon vậy hả?”
“Nè.” Trần Cận chìa cái hot dog gặm dở còn có một phần ba ra, ý bảo hắn giỏi thì tự ăn rồi biết.
Fiennes cũng rất chi nghiêm túc, hắn kéo tay Trần Cận lại, cúi xuống cắn thử một miếng, chậm rãi nhai nuốt.
“Sao?”
“Không ngon lắm.” ấy là Fiennes ăn ngay nói thật, hot dog ở đây không giống món hắn đã ăn ở Châu Âu chút nào.
Trần Cận phì cười: “Tôi thấy ngon vì tôi đang đói a, chứ anh tính a dua với ai.”
“Cậu không nên ở lại St. Paul nữa. Xem ra France Noir đã phạm đến cơ quan cảnh sát đầu não rồi, chỗ này cậu cũng thấy đấy, trắng đen lẫn lộn, vụ tấn công lần đó có lẽ chủ yếu là để loại trừ ông ta, thế nên tốt nhất cậu đừng để bị cuốn vào.”
“Tiều! Thảo nào, bữa đó tôi đã bảo sao mà xui thế được.”
“Thanh bộ sẽ phải giải quyết phần còn lại, tạm thời cậu không cần tham gia nữa.”
Trông thái độ nguy hiểm của Fiennes, trực giác mách bảo hắn kỳ này Thanh bộ không xong rồi, thôi tốt xấu cũng nên giải vây cho Tony Lưu tí chút, đỡ khỏi Thanh bộ thành nạn nhân cho ai đó giận cá chém thớt.
“Tony bên đó chẳng qua cũng vì muốn chuyện làm ăn thuận lợi hơn thôi, trước giờ ổng giúp tôi nhiều lắm đó, đừng làm rầy rà ổng quá.” nói năng nhún nhường yếu thế vậy, thật tình không giống phong cách Trần Cận lắm, thậm chí lại có vẻ như đang xin xỏ hộ ai, hay đương tự giác hối lỗi sao sao đó, tự nhiên trong đầu Trần Cận bắt đầu nảy ra một gã hùng hồn giậm chân đấm ngực.
Fiennes đáp ngay lập tức: “Yên tâm, anh ta sẽ không sao.”
Ha… chỉ chờ mỗi câu này của ông anh thôi nha ờ cơ mà… đối phương kết thúc vấn đề nhanh gọn vậy, tự nhiên hắn lại thấy mình đuối đuối lý, rốt cuộc cảm giác gượng gạo miễn cưỡng này là sao đây…
“Tôi sắp sang Argentina vài hôm, đến sát ngày hội nghị, cậu đi cùng tôi chứ?”
Này cần thiết phải trắng trợn vậy không a, lại tính mượn việc công lo chuyện tư hở!? Trần Cận nhịn hết nổi hít vào một hơi, rồi cười lạnh: “Giờ thì tôi hiểu rồi, thật ra anh thích tôi gặp rắc rối lắm phải không, cứ hễ tôi loạng quạng bị làm sao, là anh có thể thừa cơ công khai lôi tôi về làm…” khúc đầu là tức quá phải nói, bất quá còn mấy chữ “nệm-giường-cho-anh” thật mất mặt quá không thể xì nốt ra được.
“Làm gì cho tôi?” Fiennes hỏi vặn lại, mặt mày tỉnh bơ ngây thơ vô tội, chỉ có Trần Cận dư biết bụng dạ hắn ác ma nhường nào.
“Anh đủ rồi nha!”
Fiennes mỉm cười, trầm giọng dịu dàng hỏi: “Bao lâu chúng ta không hẹn nhau rồi nhỉ?”
Lần này Trần Cận đã không còn nhảy dựng lên vì kinh dị nữa, hắn nhếch môi cười rất chi nam tính, tà tà đáp: “Hẹn à? Tính đi võ quán hay câu lạc bộ quyền Thái? Chơi xì dách cũng được luôn a”
“Về khách sạn… cởi đồ nói chuyện phiếm với tôi, cũng được.”
Trần Cận giả bộ hết nổi, hắn thụi một cú vào bả vai Fiennes: “Tiều…”
Hai người đứng dậy, vo giấy gói quăng vào thùng rác, Fiennes nhìn theo hướng nhìn của Trần Cận, có chút nghiền ngẫm: “Suốt ngày lăn lộn đánh giết, cậu không thấy mệt mỏi sao?”
“Không-thấy-gì-hết.” mệt ngần đó chứ mệt nữa cũng không bằng bị loại quỷ háo sắc bự tổ nhà anh bám như keo, hắn tiện thể nói mát: “Mà cái đồ trùm sò chuyên sai người ta đi lăn lộn đánh giết mới phải có vấn đề chứ”
“Coi vậy nhưng tôi chuộng hòa bình hơn kia. Trần Cận, lên tổng bộ đi.”
“No bụng rồi, về, tôi muốn ngủ.” Trần Cận lập tức chặn đứng câu chuyện đang ngấm ngầm chuyển biến theo chiều hướng nguy hiểm.
Trong khi ấy, sĩ quan trợ lý Norman ngồi xe trước đã muốn toát mồ hôi lạnh, anh ta đương dùng ánh mắt hết sức giả-bộ-bình tĩnh để nhìn chằm chằm sếp lớn cao quý của mình ngồi bệt vỉa hè cạnh cái tên lôi thôi lếch thếch kia, lại còn cùng ăn thể loại hot dog ba xu ấy nữa!
Anh ta chú ý tới ánh mắt Fiennes nhìn tên đó, trầm tư và chăm chú, mà ẩn giấu sau sự bình lặng là vô số làn sóng phức tạp đang cuộn trào mãnh liệt, chỉ vậy là đủ khiến Norman nghĩ… sự hiện diện của người đó rõ ràng đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến sức phán đoán của ông chủ anh ta.
Đoàn xe lại rồng rắn trở về khách sạn Fiennes ở, ban đầu vốn định đi tắm kiểu Thổ trước, nhưng giờ e Trần Cận mệt quá hưởng không nổi, thành ra hắn đưa thẳng Trần Cận lên phòng mình nghỉ.
Việc đầu tiên Trần Cận làm là xông thẳng vào chiếm cứ phòng tắm hơi. Fiennes thay áo khoác ra, rồi ngồi trong phòng họp nhỏ kiểm tra tài liệu trên máy tính, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau, nghĩ có gì không ổn, hắn đứng dậy trở vào buồng ngủ chính, ngần ngừ trước phòng tắm một lát, rồi đẩy cửa bước vào.
Thực tế là, hắn lo lắng không hề thừa, trong căn phòng ngợp hơi nước, Trần Cận gác một cánh tay trên cạnh bồn tắm, đầu ngoẹo qua một bên, và đương thản nhiên… ngủ.
Gương mặt hắn giờ này trông mới thật nhu hòa yếu đuối, khiến Fiennes thoáng nghe lòng mềm nhũn, cánh tay hắn còn đôi chỗ trầy trụa nhìn thấy được, nước đã nguội từ lâu, may nhờ có hơi giữ ấm, ngủ thế này nhẹ thì cảm lạnh, nặng hẳn là chết đuối.
Fiennes lẳng lặng đứng nhìn hắn hết nửa phút, rốt cuộc sấn bước đi vào. Cũng mặc kệ bộ đồ trên người sẽ bị nước ngấm nhàu nhĩ, hắn vục xuống nước, xốc Trần Cận dậy, rồi ôm hắn ra khỏi phòng tắm.
Trần Cận khẽ lầm bầm khó chịu, không nghe được ra hắn đang nói gì, nhưng rõ là còn chưa tỉnh ngủ. Chợt hắn mở bừng mắt, mà vừa trông thấy Fiennes, hai mắt lại chậm chạp nhắm nghiền lại, ngủ tiếp.
Lau người cho Trần Cận, động tác của Fiennes mới đầu còn nhẹ nhàng, rồi dần dần càng lúc càng thô bạo, rốt cuộc hắn hầu như phải gồng mình kiềm chế, mới giữ được nhịp hô hấp đều đặn lại như thường.
Sau đó Fiennes cởi bộ đồ ướt trên người ra, rồi cũng chui vào chăn, nằm sau lưng vòng tay ôm lấy Trần Cận. Hắn vùi mặt vào mớ tóc ngắn bướng bỉnh trên gáy Trần Cận, hít một hơi thật sâu, để mùi hương của ánh dương mãnh liệt ngợp đến…
Khiến tâm hồn hắn yên bình và say đắm, mùi hương chỉ thuộc về một mình Trần Cận.
—-
ghế hùm (theo từ điển Lạc Việt): là hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên ghế dài, duỗi thẳng chân, đầu gối bị trói chặt vào ghế rồi bị đệm gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau (mà theo ta hiểu là đau đầu gối a, đệm cao thêm nữa chắc tiêu khớp gối oo hợ… còn gì là chân dài cụa Cận đẹp chai òó
Chị em chú ý =)) đây (lại) là chương Cận thứ hai trong ngày =)) và bữa nây xẽ chỉ có chương nầy thâu hông có đến dư combo bữa rầu đâu =)) ờ cơ mà chị êm nào lại tung tẩy vô đây mờ chưa coi=))) khộ thân, làm biếng quá nên cứ up combo , chương một lúc là lại fải hú hét đồng bào x”)))
Bốn giờ chiều ngày hôm sau, một mình Trần Cận bước vào ổ tò vò “Washington DC” trong truyền thuyết của France Noir, đường vòng ngoằn ngoèo, hàng lớp tòa nhà với lối kiến trúc không thành một thể thống gì, những hình vẽ sơn nguệch ngoạc đủ màu trên phố, ấy là cảnh tượng quen thuộc ở mọi khu ổ chuột, và “Washington DC” chiếm đóng ngay trên vùng sườn núi dễ cố thủ khó tấn công này.
Hôm đó, Tony không cách nào liên lạc được với Trần Cận, mười phút trước, hắn vừa nhận được tin tức chính quyền địa phương sắp tiến hành bí mật bao vây “Washington DC”, với France Noir mà nói, những tình huống bất ngờ kiểu này hắn ta vẫn luôn có sự chuẩn bị đề phòng, cũng đâu phải lần đầu bị đánh úp, nhưng đối với Trần Cận đang một thân một mình ở trong đó, thì đây quả là khởi đầu cho tai họa.
Tony cuống điên người, hắn đâu có lường được chuyện xung đột phe phái này, đối phương lại là đại ca Xích bộ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, làm sao hắn tránh được tội vạ. Mà giờ hắn không thể tự ý cho người lên núi cứu viện được, chưa nói có lên bây giờ cũng không kịp nữa!
Trong khi ấy, Trần Cận vẫn hồn nhiên không hay biết gì, hắn hăm hở bước qua cánh cổng sắt sặc mùi nguy hiểm, trước tiên là bị lục soát khắp người, sau đó là nói mật khẩu, vài phút sau thì được gặp France Noir như ý muốn. Đối phương là một gã trung niên lùn lùn, để ria mép cá trê hình chữ bát.
Trần Cận ngồi xuống đối diện với hắn ta, bắt đầu bàn bạc, dụ dỗ người ta bằng giọng Tây Ban Nha lơ lớ, bất quá gã Brazil ranh mãnh này từ đầu đến cuối vẫn quyết không chịu nhún nhường.
Bởi vậy, Trần Cận bắt đầu uốn lưỡi, nói ngoài việc thay mặt người khác đến đàm phán, chính hắn cũng muốn bàn chuyện buôn bán với hắn ta. Hắn muốn có một số vũ khí, nhưng hiển nhiên là France Noir không đời nào nhúng tay vào buôn súng ống, hắn ta ưa chất gây nghiện hơn, phương tiện vận chuyển hiệu quả, nguồn khách luôn dồi dào hơn nguồn hàng, hắn ta lo ngại vũ khí là món quá “nóng”, dễ bị chính phủ để mắt đến, vì thế một năm trở lại đây hắn chỉ dùng người trong đường dây dẫn mối, làm vậy an toàn hơn nhiều so với việc đích thân ra mặt nhập xuất hàng.
Trần Cận thầm nghĩ: mặt mũi mình bảnh vậy, đàng hoàng vậy, bộ dạng thành thật vậy, đương nhiên không giống bọn tẹp nhẹp tầm tầm rồi, nếu thằng chả không tin cả mình, thế chắc chắn là từng bị thằng đẹp trai nào nó gạt rồi! Mà chắc phải lãnh vố nào đau dữ lắm, ví dụ như em út cưng nhất bị nó giật mất chẳng hạn
Nói chuyện một hồi, rát cổ bỏng họng rồi, trời đất thì nóng nực, trà nước bưng ra mời không uống là không phải phép a thế là hắn uống, hình như có bỏ thêm gì lạ lạ, hắn cũng đành nuốt thôi. Loại có thế lực như France Noir này, không đề phòng hắn ta không được, mà đề phòng quá đà, hắn ta lại khinh mình chẳng có tí ti bản lĩnh gì.
Đến khi cuộc đàm phán bắt đầu dễ thở hơn một chút, thì nghe Rầm! một tiếng, cả tòa nhà rung bần bật, chén trà trên bàn sóng sánh tràn ra non nửa. Trần Cận nhảy dựng lên như bọn trong nhà, thầm rủa quỷ tha ma bắt. Tiều, giờ này chắc không phải bắn pháo bông giúp vui rồi, hay lại thằng ngu nào xui xẻo nào đạp trúng mìn…
“Ra xem có chuyện gì!” France Noir không còn bình tĩnh được nữa, hắn quát bọn tay sai chạy ra xem tình hình. Cùng lúc ấy, một đám vệ sĩ cầm súng xông ra từ phòng trong và cửa ra vào, nhanh chóng đứng quây quanh France Noir.
France Noir chờ một hồi không thấy ai vào báo cáo, lại tức tối chửi bới: “Bọn mày ở ngoài chết hết rồi hả?!!”
Đến lúc đó mới có một gã thất thểu lao vào: “Đại ca, bọn khốn dưới núi đánh lên…”
“Mẹ kiếp! Lại đến nữa!” Frence Noir giận dữ hỏi, “Có trực thăng không?”
“Không có.”
“Được lắm. Mẹ cha chúng nó chứ! Hôm nay tao sẽ cho chúng nó rụt vòi! Không đánh trả, chúng nó còn tưởng France Noir này là thằng ăn hại!” đột nhiên như nhớ ra chuyện ra, hắn trỏ tay về phía Trần Cận, vậy là ai đó đã biết bữa nay ra cửa quên coi lịch Hoàng đạo rồi
“Mày ở lại đây, đừng dại manh động.” rồi hất đầu, ý bảo để lại hai gã vệ sĩ, “Coi chừng nó.”
Này không định nghi mình dắt cớm đến chớ? Ngẫm lại coi đời nào vậy được. Có đầu óc chút xíu cũng đủ hiểu, hắn ở đây hao nhiều nước miếng vậy, đâu lý nào để mồi cho tụi cớm vô làm bung bét hết lên a, hơn nữa France Noir vốn chẳng cung cấp được một đầu mối nào có ích cho hắn cả, mà nói trắng ra là làm ăn láo toét quá không ai thèm tin tưởng quan hệ cùng.
Khỉ! Đương yên đương lành tụi cớm lại xông vào, thằng khốn France Noir này suốt ngày ngồi nhà uống trà ăn hại thì không lên mà đánh, giờ hắn mới đến ngồi chưa ấm chỗ bọn họ lại xồng xộc lên đòi bắn nhau, cần thiết phải thế không a!! Sao nhìn đường nào cũng thấy như muốn gây sự với Trần Cận hắn vậy a…
Lúc này hắn coi vậy nhưng tay không tấc sắt, rõ ràng là yếu thế a. Mẹ nó chứ, chỗ này của France Noir có khi có cảnh sát cắm sẵn thật, chứ không sao bảo đánh là đánh tuốt tuột luôn vậy, nè nói gì thì nói thằng này cũng là nằm vùng a! Chớ có vội ra tay với anh em a, súng đạn không có mắt đầu à, bắn bậy bạ thì đừng trách hắn tự vệ không suy nghĩ nghen!
Bất quá nghĩ lại, dù cớm vùng này trang bị tệ lậu đến đâu chắc cũng không kém tụi lưu manh vườn này chớ… Trần Cận coi vậy nhưng tin tưởng vào cảnh sát địa phương lắm, hắn đâu định trở thành nạn nhân vô tội duy nhất mất mạng trong vụ xung đột này.
Trước mắt cứ chờ coi tình hình chiến sự kịch liệt ra sao hẵng quyết định vậy, một phút sau, khi chậu cây cách đó hơn năm mét vỡ tan tành, thì Trần Cận nghĩ chắc lui đi thì hơn, hắn cũng không định để gương mặt đẹp trai kinh người của mình bị thương, trong khi ấy hai gã canh chừng đứng hai bên hắn cũng bắt đầu hoang mang, rõ ràng tình hình khó đoán bên ngoài đang khiến chúng rất căng thẳng.
Một trong hai tên cuối cùng nhịn hết nổi, liền nói: “Tao ra ngoài xem sao.”
Tên còn lại không phản đối, hắn ta sốt ruột chĩa súng về phía Trần Cận, mặt mày nhăn nhó hết sức khó coi.
Đúng lúc ấy, chậu hoa gần họ hơn nữa lại vỡ tan, đất ẩm văng ra, Trần Cận vờ bị đất bắn trúng mắt, vội vàng gập người ôm mặt, chân bước loạng choạng xiên xẹo, rồi thừa dịp xô đổ gã vệ sĩ còn lại đương chưa kịp nhận rõ tình hình.
Đối phương hoảng hồn, có vẻ rất bực tức vì gã con tin rắc rối, tính vùng dậy túm cổ Trần Cận lôi đến một chỗ an toàn hơn. Nhưng ngay phút sơ hở, hắn ta đã bị Trần Cận thô bạo quét chân, rồi lãnh trọn một đấm như trời giáng. Hắn ta không kịp kêu một tiếng, Tần Cận đã nhanh nhẹn đứng dậy, vung tay chém ngang gáy hắn.
Tên vệ sĩ rên lên, rồi ngã sập xuống sàn, trước khi ngất đi ngón tay hắn vẫn kịp bóp cò súng theo bản năng, nhưng trong hoàn cảnh ầm ĩ lúc này, tiếng súng của hắn hoàn toàn không khiến ai chú ý.
Trần Cận đoạt được khẩu súng trường, hăm hở ra khỏi phòng, lâu lắm không gặp súng đạn sờ sờ trước mũi thế này, hơn nữa giờ hắn vừa phải giữ mạng vừa phải tránh tụi cớm, đúng là một vụ xui xẻo xa xỉ.
Dựa vào kinh nghiệm tập huấn riêng và tham gia Scotch trước kia, trong đầu hắn lập tức phác ra được một đường rút lui khá hiệu quả, nhưng trong tình huống tên bay đạn lạc thế này, muốn giữ được từ đầu tới chân coi bộ phải thận trọng cực kì.
Để tránh làm bị thương dân thường, hỏa lực chỉ tập trung chủ yếu vào Washington DC, thành ra dù đã có một số tay chân bảo vệ, France Noir cũng khó mà rời khỏi khu vực này, chỉ còn cách ở lại sau vòng tuyến phòng ngự, hầm hè tìm kế thoát thân.
Đến khi Trần Cận mon men đến gần chúng, bọn phục kích tại vị trí thuận lợi trong vòng tuyến cũng phát hiện ra hắn, bất quá ngay trước khi France Noir kịp giơ tay ra lệnh cho đồng bọn làm thịt “cái đuôi”, Trần Cận đã bất thần giương khẩu súng trường lên, nhắm bắn thẳng góc chết chếch độ trước mặt, động tác thoăn thoắt lanh lẹ, không nhìn ra một chút do dự.
Gã đàn ông dùng vũ khí hạng nặng nấp đằng đó kêu lên một tiếng, rồi ngã khỏi tường bao thấp, nhưng chỉ chừng vài giây sau, hắn ta lại ngoan cường chồm dậy, nhờ công sự che chắn để phản công, Trần Cận quyết đoán bắn thêm một phát súng, lần này trúng bả vai đối phương, vì cự li quá gần nên dù có áo chống đạn cũng không thể đỡ được cơn đau, đối phương lập tức buông rơi khẩu súng trên tay.
Thấy gã cảnh sát kia ngã xuống, có vẻ France Noir đã đổi ý tức thì, vội vàng ngăn bọn đàn em tiêu diệt Trần Cận, rồi quay lại nhìn hắn, ánh mắt lẫn lộn cả tia kinh ngạc lẫn tán thưởng.
Góc chết vừa rồi không ai phát hiện được, nếu không phải Trần Cận ra tay, e rằng người đầu tiên trúng đạn là gã vệ sĩ thân cận nhất của France Noir, cũng tức là hắn ta rất có thể sẽ phải giơ tay chịu trói ngay sau đó.
Ở tù mấy tháng chẳng là gì, nhưng nếu France Noir bị hạ bệ, cấp dưới lục đục xáo trộn, rồi sẽ có một gã trùm tiếp theo lên thay ngay lập tức, mọi mối quan hệ lại phải móc nối lại từ đầu. Rốt cuộc tình hình vẫn u ám như cũ.
Cảnh sát muốn trừ hại cho dân Trần Cận hắn chẳng phản đối, trừ không được gốc rễ cũng coi như quy kết hậu quả cho lịch sử, nhưng mở trừng hai mắt nhìn quân của đối phương càng ngày càng dồi dào tinh nhuệ, ấy là lỗi của bọn họ, lại còn để cho người nước ngoài là hắn phải giơ súng tự vệ, đúng là kỳ cục quá thể.
Bất quá Trần Cận giờ cũng đang toát mồ hôi lạnh, chính xác là hắn vừa bắn cảnh sát, bất quá hắn đã tính toán tầm bắn rồi, phát đạn không đến mức chí mạng, áo chống đạn cỡ đó hẳn là đỡ được. Đương nhiên, đau thì phải chịu thôi quá lắm thì sau này hắn sẽ vui lòng xách giỏ hoa quả đến nhà an ủi gã đó, tiện thể xã giao ít lời
Mà nếu vừa xong không bắn, rồi hắn cũng chết. Ngay trước đó France Noir đã có sát khí rõ ràng rồi, tại hắn đến cũng đúng lúc quá cơ, thằng chả lại là loại đa nghi chết người. Màn vừa xong chí ít cũng tạm thời khiến hắn ta bớt cảnh giác đi, đặng sau này kế hoạch đàm phán của Tony còn đường tiến tiếp.
Ngay lúc hắn chuẩn bị theo đoàn người rẽ sang hướng khác, thì đột nhiên ngoài rào thép xuất hiện một bóng người thấp bé. Trần Cận cũng kinh ngạc, một đứa nhỏ a! Trên lưng thằng nhỏ là một khẩu AK nòng nhỏ hệt như trên tay hắn, bộ dạng rõ ràng là đang kiệt sức, khẩu súng quá nặng với nó, dù có không cướp cò cũng chuẩn bị đè bẹp nó đến nơi.
Trần Cận ngửa mặt lên trời thở dài thượt, cần thiết phải đen vậy không a, cứu con nít trên chiến trường… trời ơi trời có phải việc của hắn đâu! Bất quá cuối cùng hắn vẫn cắn răng quay lại, xăm xăm xông vào khu vực hỏa lực đang quyết liệt nhất. Thật đúng là ông tổ con, nếu bữa nay hắn bỏ mạng ở đây vì thằng nhóc đó, rồi tụi đàn em Xích bộ của hắn nhất định sẽ nghĩ Trần đại ca điên xừ nó rồi nên được Thượng Đế vời lên trển sớm sớm cho yên thiên hạ.
Vâng vâng, Fiennes, anh đoán đúng rồi đó, tôi lại làm chuyện bậy bạ đây, đó cứ trách tôi đi… nếu bữa nay còn sống lết về được, chỉ bị đến què cụt thôi, thì từ sau không chừng tôi sẽ suy nghĩ đặng chấp nhận mớ ý tưởng bá đạo của anh đó…
Có thể nói Trần Cận đã băng qua rừng tên bể đạn để tiến lên, cũng may hành động của cảnh sát cũng có phần răn đe hăm dọa, chứ nếu họ quyết dồn người ta vào đường chết, càng hăng hái phản kháng càng dễ chế chùm, thương vong cũng nghiêm trọng hơn nhiều, dù sao chính phủ đâu định gánh trách nhiệm nếu có chuyện đôi bên cùng bại trận.
Những điểm đen thế này lâu nay đã như ung nhọt cắm rễ trên đất nước, muốn nhổ tận gốc quả là nan giải, nhưng cũng không thể giương mắt làm ngơ cho bọn chúng ngày càng hoành hành, bởi vậy cứ lâu lâu chính quyền lại cho quân đến càn quét.
Rio còn có chuyện xã hội đen bắn rơi trực thăng của cảnh sát, bởi vậy những khu ổ chuột ở Brazil cũng lấy chuyện đầu gấu côn đồ bắt tay nhau để truyền tai đời đời.
Khi Trần Cận đến nơi, vật lưng đứa nhỏ xuống, hàng rào thép trước mặt đã đổ sập. Đứa nhỏ còn định giãy giụa, nhưng ngoái đầu lại thấy một gã đàn ông lạ hoắc, vậy là nó cứ thế tròn mắt nhìn, mặt mũi thế này rõ là chỉ mới , tuổi.
“Ngơ mặt cái gì! Chạy mau lên.” Trần Cận túm thằng nhỏ chạy đến một góc khuất gần đó, dựa lưng vào tường bao, hắn mới vừa thở vừa cố hỏi chuyện nó: “Nhỏ này, sao lại ở đây! Giờ đi theo tao, đừng có chạy lung tung!”
Bộ dạng của đứa bé rõ ràng ngoài kinh hoàng còn có vẻ rất ngoan cường, nó hỏi bằng tiếng Tây Ban Nha: “Mi là ai?”
Trần Cận biết giữa lúc sống chết này, hắn chẳng có quyền gì chỉ trích thằng bé, hắn liền giơ tay phạt ngang cổ mình, trầm giọng hỏi: “Nhóc con, có sợ chết không?”
Không hiểu thằng nhỏ nghe có hiểu không, chỉ thấy nó lắc đầu thật nhanh.
“Tao đếm một… hai… ba, chúng ta chạy đến cái cột đằng kia.” Trần Cận chỉ chỉ trước mặt, “Đếm theo đi, một, hai, ba…”
Ngay lúc ấy, bảy tám cảnh sát có vũ trang xông vào cổng, thằng bé sau lưng Trần Cận cũng hoảng hồn, xách súng lên theo bản năng, định bắn ra oai. Kết quả là mấy gã cảnh sát thấy nguy hiểm, lập tức giơ súng lên bắn trước.
“Dừng lại…!!” Trần Cận la lên thất thanh.
Cánh tay phải thằng bé ăn một phát đạn, khẩu súng trường rơi khỏi tay. Trần Cận đứng trước mặt hắn đã thả súng xuống giơ tay đầu hàng ngay từ đầu, nhưng vừa thấy thằng bé đau đớn ngã xuống, hắn cũng nhịn hết nổi, vội vàng quay lại đỡ nó dậy.
“Mẹ kiếp các người điên rồi hả?!! Nó chỉ là một đứa bé!” một gã cảnh sát định chạy đến đỡ lấy thằng nhỏ, chưa gì đã bị hắn thúc tay gạt ra, cơn giận không tên trong người càng lúc càng ngùn ngụt.
Thành ra ba bốn cảnh sát nữa xông vào, ra sức giữ hắn lại, Trần Cận cũng lãnh mấy đòn ra trò.
“Đưa nó vào viện đi!!” hắn vẫn gầm lên chưa chịu yên.
Có lẽ đã quá quen với những đứa nhỏ lầm đường lạc lối để mưu sinh, rồi bỏ mạng đầu đường xó chợ, mấy gã cảnh sát đều chẳng tỏ ra xúc động chút nào.
Được lắm, bọn đầu gỗ này chọc giận hắn rồi, thật sự chọc giận rồi.
Bị đưa về sở cảnh sát, Trần Cận lập tức bị điệu vô một phòng giam xám xịt vôi vữa, lắp cửa song sắt, trong phòng có vài dãy ghế băng, và ngồi đối diện hắn còn một đám đầu gấu dơ hầy đất cát.
Trần Cận thầm nghĩ, lâu lắm rồi không được qua đêm trong nhà giam, đời hắn cũng tưng bừng dữ a. Thiết bị liên lạc thì không mang, cũng chẳng có cơ hội nói một câu bảnh bao: Tôi là du khách Mỹ, tôi có quyền giữ im lặng chờ luật sư đại diện của tôi
Tối hôm đó hắn ở trong nhà giam thật, giữa đêm suýt chút nữa ngủ gục mất hai bận, cuối cùng thì bị hai gã cảnh sát áp giải sang một phòng kín lấy khẩu cung.
Mẹ nó chứ! Không cho thằng này tắm rửa chợp mắt, tính chơi vu oan giá họa phỏng, bọn cảnh sát Brazil nghe nói giỏi chơi bẩn lắm, cứ nhằm chỗ nào dễ đau mà nhìn không thấy là tụi nó thụi thôi à.
Trần Cận làm ra vẻ nhũn nhẹo không ngồi dậy nổi, ý đồ chính là câu giờ, người ta hỏi tiếng Anh thì hắn đáp tiếng Tàu, người ta đập bàn đập ghế chửi bới thì hắn rúm ró ngồi yên hỏi xin miếng nước.
Trong bụng Trần Cận cũng thừa hiểu, cứ thế này rồi sẽ còn ăn đòn nhiều, giờ bọn họ chưa làm dữ chẳng qua vì còn chưa hết kiên nhẫn thôi.
Bất quá lúc ấy gã thẩm vấn đã nổi giận: “Thằng khốn này! Kiểu này giờ khó cậy miệng nó đây, để xem hai ngày nữa không cho ngủ mày còn chịu được không. Gọi hỏi lãnh sự quán đi!”
Trần Cận vẫn cười nhạt, bụng lại có chút đắc ý: bọn hèn hạ này chắc biết mình không phải hạng tầm thường rồi, cơ mà ngại quá đi à hồ sơ của Leslie Trần trong nước trong sạch lắm a, thiếu điều được ịn thêm huân chương công dân danh dự nữa thôi à! Đại ca đây coi vậy mà có vài tấm hộ chiếu đó, không biết tụi bây thích tra tấm nào Nào tra đi, tra xong ra đây tao nhận tội cho!
Bất quá liên tục bị áp lực tra hỏi, lại thêm không được ngủ nghê tử tế, sức hắn cũng đỡ hết nổi, ý thức đã bắt đầu mù mờ, Trần Cận lắc đầu nhẩm tính xem đã bao lâu rồi, từ bữa bị bắt chắc phải hơn hai ngày hai đêm rồi chứ? Nhưng cũng nhờ kiểu hành hạ thể xác này, đầu óc hắn dần dần lại sáng suốt ra, hắn bắt đầu dẹp tất cả những sự việc mới xảy ra qua một bên, giờ chỉ chăm chú tập trung giữ sức để chống chọi tiếp.
Ngay lúc hắn nghĩ lại sắp bị hỏi tiếp, thì một gã cảnh sát xồng xộc thò đầu vào phòng thẩm vấn.
“Đã bảo không việc gì thì đừng vào mà!?” gã cảnh sát to con chức vụ cao hơn bực bội quát.
Tay cảnh sát mới xuất hiện nói lo lắng nói: “Cục trưởng đến.”
Đối phương ngẩn người, vội cầm áo khoác đang vắt trên lưng ghế, mặc vào người: “Đứng ngoài canh thằng này, lát tôi quay lại.”
Chừng hai mươi phút sau, hai gã cảnh sát vào đưa Trần Cận trở lại phòng giam ban đầu, thoáng khí, có băng ghế và song sắt, được ngủ gật, được xin nước uống, được hỏi đi toilet, mà kỳ dị hơn nữa là, lại còn là một phòng giam riêng, ngoài cảnh vệ đi tuần ngoài hành lang, không có một ai đến quấy rầy hắn, điều kiện sung sướng quá đi. Bất quá Trần Cận cũng chẳng thèm tin ấy là do lương tâm bọn họ vừa thức tỉnh.
Một dự đoán chậm rãi hình thành trong đầu hắn, và càng lúc càng hiển hiện rõ nét. Có điều ngay khi hắn định suy nghĩ sâu hơn, đầu óc đã lại một phen rối rắm bít bùng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Năm rưỡi chiều hôm đó, hai chiếc trực thăng đáp xuống tầng thượng tòa nhà cao nhất trong khu vực quanh sở cảnh sát. Fiennes mệt mỏi bước xuống, theo sau là bốn gã vệ sĩ, một sĩ quan trợ lý, một luật sư, đội trưởng đội cảnh vệ đích thân dẫn người ra đón hắn.
Fiennes cau mày, không nói năng gì, thái độ lạnh lùng nghiêm nghị, hắn vững vàng bước xuống khỏi tòa nhà, đi thẳng vào sở cảnh sát, không lâu sau đó, nhờ đề nghị của luật sư đi cùng, một mình hắn được vào phòng giam trong khu B. Bước dọc theo hành lang vào đến phòng giam tối tăm tận trong cùng, cuối cùng hắn đã thấy gã tình nhân bướng bỉnh cứng đầu của mình.
Trần Cận đương ngồi uể oải, một chân co trên ghế, gục trán xuống cánh tay vắt ngang đầu gối, cả người tựa vào vách tường, áo mặc trên người vốn đã là màu đỏ sẫm nên khó nhìn ra bụi bặm bám dơ đến mức nào, ống quần thì rách thủng lỗ chỗ. Trông qua không thấy có thương tích gì đáng kể, chỉ là vẻ chán chường yếu đuối ấy rốt cuộc vẫn khiến hắn xót xa đến không đành lòng.
Phải, là xót xa, cớ gì hắn vẫn lại xót xa cho cái người này lần nữa? Chứng kiến hắn gây đủ chuyện rắc rối, chứng kiến hắn lao đầu vào nguy hiểm, chứng kiến hắn hết lần này đến lần khác khiêu khích sự kiên nhẫn của mình, để rồi vẫn xót xa thương tiếc hắn, không cách nào nhắm mắt làm ngơ trước hắn.
Hai ngày trời gọi liên tục, lần nào cũng nghe báo tắt máy, đột nhiên Tony Lưu của Thanh bộ chạy về St. Paul, rồi sau đó tai mắt hắn cố tình phái đi ngầm bảo vệ Trần Cận cũng liên lạc về xin hỗ trợ, nói rằng hắn đang ở đây.
Tốn bao nhiều thời gian đàm phán với chính quyền địa phương, còn phải dùng thế lực của Hào Môn gỡ tội cho hắn, đến khi đôi bên cùng xác nhận hắn là cơ sở ngầm hợp pháp, họ mới cho nộp tiền bảo lãnh.
Sự cố bất ngờ này nếu để người khác giải quyết, khả năng sẽ mất thời gian hơn nhiều, bàn qua bàn lại phải vài tuần lễ may ra mới xong được, mà chính vì lo lắng trong thời gian bị bắt giữ, bằng vào tính tình Trần Cận, không chuốc vạ vào thân mới lạ, thành ra Fiennes lại phải đích thân xử lý. Dù có phần rối ren cấp bậc thật, nhưng có thể đảm bảo trong vòng ba ngày Trần Cận sẽ được thấy ánh mắt trời.
Liệu hắn có quá dễ dãi với Trần Cận không? Hết cách rồi, dù sao chính hắn cũng đã dần quen với lối dung túng quá đà ấy. Vậy nên càng lúc Trần Cận càng không buồn coi hắn ra gì, còn chính bản thân hắn có lẽ cũng không còn là “Diệm” trong sự sùng bái của Trần Cận nữa.
Fiennes thầm mặc niệm, rồi chặc lưỡi tiếc nuối, im lặng đứng nhìn con thú hoang đang cuộn mình tự chữa thương kia một hồi lâu, đoạn hắn quay lại, đưa mắt về đầu hành lang, viên cảnh sát đằng đó lập tức tiến đến mở khóa buồng giam. Tiếng chìa tra ổ lách cách vang lên, lập tức đánh động gã đàn ông đang ngồi thu lu trong góc.
Làm quỷ gì nữa không biết! Mới đặt mông ngồi còn chưa ấm chỗ đây, bọn này không biết chán a! Lần này tính bắt hắn húp tương ớt hay ngồi ghế hùm () a? Chợp mắt chưa đầy chục phút đã lại mò đến hành hạ nhau, bộ tính vờn hắn chết tươi luôn hở hở?
Hắn ngẩng phắt đầu dậy, cặp mắt hung dữ đầy phẫn nộ, trong khoảnh khắc rõ ràng đã tức giận không kiềm chế nổi, Fiennes đột nhiên rúng động, lần cuối cùng hắn bắt gặp một ánh mắt như vậy là khi nào chứ? Quá lâu rồi, hắn căn bản không thể nhớ được từng có ai đối với mình như thế.
Tình cảm ác liệt dữ dội này quả thật đã hoàn toàn xô đổ phòng tuyến kiên định hắn vạch ra với tất cả mọi người, để đến giờ dù gặp bao nhiêu biến cố, hắn cũng không một lần có ý định buông tha người đó, tự Fiennes còn cảm thấy mình đang sa lầy trong niềm đam mê cuồng nhiệt đến kiệt sức này.
Liệu Trần Cận có từng phản bội tình cảm của hắn không? Bản thân Fiennes biết mình không có quyền ngăn cản Trần Cận theo đuổi những người khác phái, dù trong lòng hắn không hề muốn thế, nhưng hắn không định nói ra. Có lẽ vì làm vậy khiến hắn trở nên quá… yếu thế. Chính hắn cũng chưa hề tuyên bố sẽ tuyệt đối giữ mình, thì sao có thể đòi Trần Cận làm thế vì hắn.
Fiennes không quen đau đầu suy nghĩ về những điều cực đoan viển vông ấy. Mà hắn tình nguyện tin tưởng, tin rằng người tên gọi Trần Cận ấy đang thật lòng với mình, và thực ra điều đó khiến hắn an tâm hơn nhiều so với một lời hứa.
Vì không thể đoán được Trần Cận đang nghĩ gì, lắm khi người ta sẽ cho rằng đầu óc hắn đơn giản và thẳng thắn, nhưng thực tế ấy đều là vỏ bọc tự vệ của hắn, dù có lúc hắn có vẻ lười biếng như gấu ngủ đông, hay sinh động sắc bén như một con báo hoang dã. Còn Fiennes thì đã quyết định đón nhận sự thách thức ấy.
Trong khi đó, ngay lúc ánh mắt đụng trúng gã đàn ông đứng bên kia song sắt, sóng tư duy của Trần Cận đã chết đứng tức thì, ý niệm duy nhất le lói sót lại trong não hắn là: lý gì quá nửa những lần đụng độ thằng chả, hắn đều phải lấm lem dơ hầy thế này a?!! Trời à tôi xin ông đó! Cho người ta xuất hiện đẹp trai hoành tráng một tí giùm đi a!!
Ánh mắt Fiennes như tia sét bắn phá hắn không khoan nhượng, hại Trần Cận hoảng hồn mất mấy giây, quên bẵng luôn mình có phải đang tức tối hay không, mà kể ra cứ làm bộ nhơn nhơn đặng ép đối phương nhận mặt trước chắc cũng được há, liệu hắn có nên nháy nháy đánh động thằng chả tí chút? Hay thôi cứ nói thẳng ra, rằng vụ này là bất ngờ lỡ trớn thôi, sếp Fi a Anh đừng có vì mết tôi quá rồi làm gì quá khích a…
Bất quá tình thế lúc này thật hại hắn ức muốn ói máu, đúng là hiến không cho Fiennes cơ hội lên mặt cứu vớt thiên hạ, giờ hắn không thèm được-cứu-vớt thì rõ là điên, mà thèm rồi chẳng hóa ra thằng ngớ ngẩn. Càng nghĩ càng tức không chịu được, thành ra Trần Cận quyết định ngoan cố giữ nguyên bộ mặt ngáo ngơ, ý là tỏ rõ lập trường kiên định hùng hồn quyết không bị khuất phục của mình.
Mà đáng ghét nhất là Fiennes hoàn toàn không buồn phối hợp với hắn, vừa gặp ánh mắt hắn xong là hắn ta quay ngoắt đầu, bỏ đi cái một.
Ô tiều, mới đó mà làm thiệt hở! Trần Cận vốn còn định ngồi ì lại, bất quá chân cẳng đã kịp ngứa ngáy, lập tức chồm dậy nhảy ra khỏi phòng giam, chạy theo, cuối cùng là trợn mắt nhìn Fiennes thản nhiên rời khỏi hiện trường trong vòng vây vệ sĩ lâu la và tụi nhân viên sở cảnh sát, không buồn quay lại liếc hắn lấy một cái.
Trần Cận bực bội bĩu môi, bất quá tự hắn cũng không biết trên mặt mình lúc này đang là một nụ cười rất chi nhạt nhẽo, chính thế, Trần Cận cười nhạt, đích thị là hắn đã gây rắc rối rồi, cả Fiennes cũng chẳng hơi đâu tính toán với hắn nữa.
Fiennes nghe gì, thấy gì, không có nghĩa hắn ta sẽ tin tất cả, mọi điều hắn làm, nếu cần biết sự thật, hắn ta có thể biết bất cứ lúc nào, còn đang yên lành việc quái gì Trần Cận hắn phải cuống cuồng nhảy cẫng lên cho mệt, căn bản là vô nghĩa.
Được rồi, hắn cũng nghĩ thông rồi, nào giờ bọn họ vốn không thể bằng vai phải lứa, càng không có chuyện tằng tằng vun đắp tình yêu mùi mẫn như ai, bản thân hắn vĩnh viễn không thể diễn vai hiền lành ngoan ngoãn, hay giả tạo hoa mỹ…
Gã cảnh sát vừa vào mở còng, thấy hắn vừa xong mặt mùi hầm hè, giờ lại nhếch môi cười hết sức quái dị, tự nhiên cũng hãi hãi, thành ra vội giục: “Xuống tầng hai làm thủ tục đi, đăng ký xong thì nhận lại đồ đạc của anh.”
Sao bỗng dưng văn minh lương thiện dữ vậy, cắn dứt a? Để làm khỉ gì nữa?! Từ sau cứ nhớ lấy chớ để bọn cớm mắt mù này thộp được là khôn ngoan hơn cả.
Cái tên Trần Cận, giống như một thỏi nam châm, dễ dàng thu hút mọi sự chú ý của Andre Fiennes, đó là toàn bộ những gì tự hắn cảm giác được lúc này.
Dù rằng không muốn hắn quá khơi gợi người khác phái, quá gây sự phiền phức, quá liều lĩnh bất cẩn, nhưng Fiennes vẫn quyết định cho chính mình một cơ hội, để biết rốt cuộc mình có thể làm được đến đâu. Trần Cận, là người duy nhất trên cõi đời này khiến hắn muốn dừng chân, thỏa hiệp.
Làm một kẻ đứng trên bao kẻ khác, biết che giấu vui giận cho mình, biết mỉm cười âm trầm hiểm hóc, khiến người ta cảm thấy mình cao sang cũng tốt, mà tạo dựng được ấn tượng lạnh lùng quyết đoán càng tốt hơn, xét cho cùng tất cả chỉ là hình tượng và ảo giác, để không ai biết được rốt cuộc hắn là loại người gì, hắn cần phải tạo cho mình một vẻ ngoài khó đoán.
Đương nhiên Andre Fiennes sẽ không để lộ nhược điểm trước bất cứ ai, bởi vậy hắn luôn cương quyết giữ cự ly an toàn với mọi người, mà Trần Cận, thì hiển nhiên là ngoại lệ.
Cảm giác nhớ nhung bức bối đến nản lòng, nỗi lo lắng thường trực đến quặn đau, cùng cả xúc cảm ấm áp pha lẫn sự đồng điệu khó hiểu đang khuấy đảo trong cơ thể, rốt cuộc hắn hoàn toàn rơi tõm vào thế giới biệt lập đầy kích thích, với những trải nghiệm hết sức con người mà hắn tưởng chừng mình vĩnh viễn sẽ không có cơ hội chạm đến.
Lòng hắn rối loạn vì người đó, rồi lâu lâu ý chí lại lung lay dao động vì đối phương, thậm chí lắm khi không kiềm chế được mình cảm thấy ghen tị với bất cứ ai hay thứ gì khác có thể thu hút sự chú ý của hắn ta, hắn vừa cảm thấy quá sức lạ lẫm trước những lo âu bối rối, trước kích tình mãnh liệt ấy, vừa bị mê hoặc như người mắc nghiện, dù phải trả giá bằng chính danh dự của mình cũng không mảy may định vùng thoát khỏi tình thế mà kẻ khác hẳn sẽ cho rằng hết sức nguy hiểm.
Chỉ có Trần Cận được chứng kiến con người thật của hắn, và cũng chỉ trước Trần Cận hắn mới hoàn toàn buông thả, không che giấu một chút gì bản thân mình.
Thôi được, Fiennes thừa nhận, rất có thể đến một ngày hắn sẽ bị Trần Cận vứt bỏ. Đối phương là một trái bom hẹn giờ, và cả hắn cũng chẳng nắm chắc được gì để khiến quan hệ giữa họ tiến triển thêm thuận lợi.
Mối quan hệ đầy cam chịu thế này, rốt cuộc lại chưa từng được họ chính thức đưa ra bàn luận, bởi vậy những lý do khiến họ kiềm chế lẫn nhau càng lúc càng không còn thuyết phục.
Mà đáng buồn là, bất luận hắn có trong tay bao nhiêu quyền lực, thân làm kẻ đứng đầu Hào Môn, vẫn còn những nghĩa vụ căn bản hắn phải đảm đương, quanh hắn không thể thiếu một vài bóng hồng dù chỉ là hình thức, kể cả khi dự tiệc tùng cũng cần một thục nữ đoan trang đi bên mình.
Chưa nói trong đại hội cấp cao ba tháng trước, đám lãnh đạo còn công khai đưa chuyện hôn nhân của hắn ra bàn luận, họ đề nghị hắn thỏa hiệp, hy sinh quyền lợi lớn nhất của mình cho Hào Môn, tuy hắn hoàn toàn có thể lờ đi coi như không nghe không thấy, nhưng hôn nhân đích thực là sân khấu lý tưởng cho chính trị và thương trường cùng thăng hoa, cũng là cách ru vỗ lòng người hữu hiệu…
Nếu là những tình nhân như trước kia, có lẽ hắn sẽ không ngại ngần nhẹ nhàng vỗ vai đối phương, nói thản nhiên và nghiệt ngã rằng: “Anh không thể kết hôn với em, em chấp nhận thì hãy ở lại, còn nếu không, anh có thể cho em một hộ chiếu mới.”
Nhưng giờ, hắn thích Trần Cận, vài câu nói cửa miệng nhạt nhẽo không đủ qua mặt người đó, thậm chí sẽ chỉ khiến hắn vuột mất Trần Cận vĩnh viễn. Đến khi Fiennes ý thức được mình có thể vì một gã đàn ông mà vứt bỏ bao nhiêu thứ, hắn mới chính thức thừa nhận mối tình này sao mà liều lĩnh.
Luôn luôn chỉ muốn được gặp hắn đến thế, nhưng mỗi chút mỗi giả vờ thờ ơ bình thản, để rồi mỗi lần Trần Cận gặp nguy hiểm, Fiennes lại chờn chợn thấy ảo giác như họ sắp phải chia lìa, và rồi càng thêm nôn nóng hòng kiểm soát hắn.
Fiennes vẫn là một kẻ đầy lý trí, hắn buộc mình phải suy nghĩ, rằng liệu giữa họ có thể có tương lai hay không, mà giả như không có, thì trò chơi tình ái họ đang tiếp diễn nguy hiểm đến mức nào.
Khi Trần Cận bước ra khỏi sở cảnh sát, hắn vô thức giơ tay che bớt ánh mắt trời rọi xuống mặt, dù không muốn thừa nhận lắm, nhưng quả tình lúc đi xuống cầu thang hắn đã nghe chân hơi bủn rủn, không sao thì chớ, mà hễ gặp xui xẻo rồi thật không biết đâu mà kể, cả việc được ăn no ngủ đủ cũng thành ra xa xỉ, làm đại ca đến ngưỡng như hắn rồi sao vẫn xúi quẩy vậy không biết.
Xuống nửa chừng bậc thềm ngoài sở, hắn chậm rãi ngẩng lên nhìn dàn xe thùng kiểu cổ đỗ bên kia đường, tự dưng ngừng chân không bước nữa. Trần Cận hơi nheo mắt, rồi hất hất cằm, tùy tiện quét mắt nhìn một lượt bọn vệ sĩ đeo kính đen làm mặt ngầu dàn hàng cạnh xe, giây tiếp theo, ánh mắt hắn lia đến kính cửa xe, người ngồi trong cũng đang nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau, Trần Cận cứ thế đứng đọ nhãn với hắn ta, điềm nhiên và nhiệt liệt.
Đôi bên giằng co chừng chục giây đồng hồ, đột nhiên Fiennes đẩy hé cửa xe, rồi ngồi ngả lưng lại ghế. Tài xế đằng trước đã hiểu ý, lập tức bước xuống mở rộng cửa, giơ tay tỏ ý “mời” Trần Cận vào.
Trần Cận thở dài, ờ thôi hảo hán không chấp chuyện tẹp nhẹp, tự anh vác xác đến đón tiếp, mà đằng nào bữa nay thiếu gia đây cũng ươn người, lười vẫy taxi, nể mặt anh tí chút vậy.
Trần Cận miễn cưỡng leo lên xe, rồi nhũn nhẹo ngả vật người ra ghế, bộ dạng hưởng thụ hết chỗ nói.
Fiennes thản nhiên hỏi: “Sao không mang thiết bị liên lạc theo?”
“Tụi nó soát người giữa ban ngày ban mặt đó, tôi đâu định để nó bắn cho thành tổ ong vò vẽ.”
“Vậy để cảnh sát xả đạn vào người cậu thì an toàn hơn à?”
“Tình hình lúc đó làm sao đứng chôn chân đợi cứu viện được, đám tai mắt anh sai bám theo tôi cũng vậy thôi, thách tụi nó nhảy vào đỡ đạn giùm tôi được đấy.”
Fiennes khẽ nhíu mày nhìn gương mặt quay nghiêng đầy vẻ mệt mỏi của hắn: “Cậu biết giờ cậu trông thế nào không?”
Trần Cận lừ mắt liếc lại hắn, cự lại: “Vâng vâng, đúng là tôi lại gây chuyện đó, giờ anh cần thiết phải bỏ đá xuống giếng nữa không?”
“Biết sai là được.”
Trần Cận nghe hắn nói vậy, tự nhiên cong môi hậm hực, ánh mắt trong suốt bướng bỉnh, rồi bật cười làu bàu: “Mẹ nó chứ, thiếu chút nữa là…”
“Cậu tính trách cảnh sát nữa à?” Fiennes nhích người sang, nhìn hắn chăm chú, “Ỷ mình thành thạo súng ống, giỏi đánh lộn rồi một thân một mình hành động. Ai cho phép cậu tính chuyện làm ăn cá nhân? Nếu tổ Trung Đông điều tra được, lại sẽ thành một đống rắc rối.”
Cơ bản là Trần Cận không thể lờ đi ý quan tâm tha thiết trong ánh mắt hắn ta, thành ra câu cãi lý chưa kịp bật ra đã phải nuốt lại, bất quá vẫn không bỏ được thói mạnh miệng: “Có phải chưa làm bao giờ đâu.”
“Thi thoảng xây xát là chuyện bình thường, nhưng suýt nữa cậu đã chết vì người một nhà rồi, thế này rõ ràng là kế hoạch cho chính mình của cậu có quá nhiều sơ hở. Tôi đã bảo cậu phải tự bảo vệ mình tử tế chưa hả? Cậu coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai vậy à?”
“Sếp à, tính ra oai thì chọn lúc khác coi! Người ta cũng biết tự ái chứ bộ.”
“Đã biết là không thể dạy được cậu…”
“Gì…” bất quá Trần Cận chưa kịp nói hết câu, những lời còn lại đã bị Fiennes nuốt gọn, môi lưỡi lại kịch liệt chiến đấu, sóng ngầm cuộn trào ập tới, nguyên do chính cũng là không hề đề phòng, nên tình ý nồng nàn càng không sao khống chế nổi, hoặc có lẽ vì quá quen thuộc với hơi thở của nhau, nên bản năng trong họ trong thoáng chốc đã điên cuồng bùng cháy.
Hai cơ thể đột ngột dán sát lấy nhau, lập tức khiến đôi bên rùng mình run rẩy, từng đợt sóng triều mãnh liệt cuộn lên như bão tố. Trần Cận thật có chút luống cuống, không biết đã bao nhiêu bận bị cưỡng-hôn rồi, vậy mà mỗi lần tim hắn đều phải đập loạn xị lên thế này, đến cả sự thân mật cũng bị cảm giác hồi hộp vây bủa, trong khi càng ngày hắn càng sẵn sàng chào đón những cơn hoang mang đầy mê đắm ấy. Mà bất luận đến gần Fiennes đến mức nào, hắn chưa một lần dám nghĩ người đó thuộc sở hữu *** của mình.
Bàn tay Fiennes đã muốn gấp gáp lần xuống mơn trớn trên ngực Trần Cận, thành thạo cởi từng cúc áo sơ mi của hắn, đầu ngón tay lúc dịu dàng lúc thô bạo ve vuốt vùng cơ bụng đang trân cứng vì căng thẳng của hắn, trong khi đầu óc Trần Cận thì đương rối teng beng với ý tưởng cảnh tỉnh gã Fi gì gì đó rằng thì làm ơn nhớ giùm họ đang ở đâu đi, đằng trước còn có bác tài kia kìa, kính ngăn còn không thèm bật lên, rồi anh cần thiết phải xài chiêu này dọa chết người ta không hả hả hả?! Rốt cuộc cái người này có biết như nào là “tình thế” không hả trời?!
Giờ hắn thật không còn sức đâu để chống cự nữa, hắn chỉ muốn có gì nhét vào bụng, trước tiên lo ăn đã, tình tiếc tính sau. Bất quá cơ thể đàn ông đúng là bất trị, mới đó mà cả người hắn đã muốn rạo rực khô nóng, tiếng thở dốc yếu ớt chốc chốc lại bật khỏi cuống họng, hắn mở trừng hai mắt, cảm nhận được Fiennes đang nhay cắn liếm láp trên động mạch nơi cổ mình, rồi lại mê mải rà môi trượt xuống…
Rồi, đủ rồi! Sắp bị khiêu khích đến lộ bem bản chất rồi… có điều hắn vẫn dám nói mình chưa có điên, mấy ngày trời không được ăn uống tử tế, sức lực hao tổn nghiêm trọng, thành ra không đời nào hắn định để Fiennes hưởng-lợi trên xe kiểu này, ngộ nhỡ thằng chả thực hiện được hết ý đồ, rồi đằng sau đằng trước đều có vài cái xe, để ai biết chuyện sao hắn cất được đầu lên nữa.
“Nè, anh… anh biết mấy ngày tôi không được tắm không hở? Xê ra, đừng có ấy… ấy ở đây…”
Fiennes ngẩng lên, rồi thoáng buông lỏng cánh tay, chăm chú nhìn hắn bằng ánh mắt nhẫn nại đầy hàm ý, mà đại khái ý là: Tôi coi như cậu đang xấu hổ vậy.
Trần Cận thầm lừ mắt xem thường: “Anh có nước đấy không?”
“Tủ lạnh trong xe có rượu vang.”
“Ai đời nhét rượu trong xe hở? Rõ bọn lắm tiền.” lằn nhằn xong vẫn vơ lấy một chai, khui nút uống luôn, hắn sắp chết khát rồi.
Hết chừng nửa chai, hắn ngừng lại, tự dưng quay qua hỏi Fiennes: “Êu, anh mang tiền không?”
“Hở?”
“Tiền mặt ấy, trong túi anh có tiền mặt không?”
Túi áo Fiennes lúc ấy chỉ có một tập séc: “Tiền mặt thì không có.”
“Hết hiểu nổi tụi châu Âu giàu sụ mấy người, mấy đồng tiền lẻ cũng không chịu giắt theo! Mắc gì keo kiệt vậy a, chứ vô quán xong lờ luôn tiền boa của người ta hở?
“Tiền boa? Ý cậu là…” Fiennes rút ra một tờ mười đô, “Chừng này à?”
“Tiều, chứ bộ anh tưởng tôi mở miệng ra là đòi anh cả trăm ngàn chắc? Nghĩ tôi là ai hở!” nói rồi giật luôn tờ giấy bạc trong tay hắn, rồi bật thiết bị thông tin, gọi tài xế, “Đỗ xe lại giùm cái!”
Tài xế nhấn phanh giảm dần tốc độ, quay lại nhìn Fiennes, thấy sếp lớn không phản đối, ông ta mới tấp xe vào dừng bên đường.
Trần Cận mở cửa nhảy xuống, chạy tót về phía tiệm bán đồ ăn nhanh gần đó, hăm hở gọi hai cái hot dog, rồi mỗi tay một cái, đưa lên miệng ngoạm nham nhở, chậc chậc… quả nhiên thấy thỏa mãn ngút ngàn, rốt cuộc dạ dày cũng không phải kêu réo inh ỏi thảm thiết nữa.
“Thưa ngài, chỗ đó hết mười hai đô.”
Trần Cận đương nhai đầy một mồm: “Ớ… gì?”
“Thiếu hai đô nữa.”
Trần Cận rú ầm lên: “Kiểu gì ấy, nhồi có cái giăm bông rồi đòi mười hai đô, ông tính ăn cướp a!”
Chủ quán là một ông chú để ria mép nói đặc giọng Úc, ông ta lạnh mặt trỏ trỏ biển hiệu, rồi hùng hổ huơ tay với hắn: “Mười hai đô la, thưa ngài!”
Trần Cận ngồi bệt xuống bồn hoa trên vỉa hè, ngang ngược đáp: “Ông ra xe kia mà đòi tiền, đây không có đâu.”
“Chiếc nào?”
Nhìn bên kia đường, mấy chiếc xe thùng xa xỉ hết mức đang đậu thành hàng thẳng tắp, rõ là dọa người. Thằng nhỏ coi bộ rách mướp này không phải tính chơi ông ta đấy chứ?
“Cái giữa, hỏi thằng cha ngồi ghế sau ấy, chả thiếu tiền tôi đó.” Trần Cận vừa nhai ngấu nghiến vừa khua tay chỉ bừa.
Ông già thật tình cũng không cam lòng để mất hai đô la, thành ra quyết băng qua đường, mà vừa chực đến gần cửa xe đã thấy ba gã mặc đồ tây đen bước ra khỏi xe trước xe sau, hằm hè theo dõi ông ta.
Vậy là chủ tiệm hot dog tịnh không dám đến gần nữa, cứ thế đứng cách xe hai mét, vừa giơ hai ngón tay chữ V vừa gào lên: “Anh kia thiếu tôi hai đô la, hai đô!”
Đương nhiên Fiennes nghe thấy, hắn thở dài một tiếng, thật cũng chỉ mình Trần Cận có thể khiến hắn mất mặt vậy, đoạn hắn bình tĩnh mở cửa bước xuống, rồi rút một tờ mười đô ra đưa cho ông bác: “Xin lỗi, khỏi cần trả lại.”
Nói xong liền bước sượt qua ông ta, tiến tới bồn hoa cạnh xe hot dog, lúc ấy Trần Cận mới ngẩng đầu lên, miếng bánh trong miệng còn chưa kịp nuốt đã thấy Fiennes đang phăm phăm đi về phía mình, hại hắn thiếu điều chết nghẹn.
Này đừng có ỷ y người ta thế được không hở, cứ tôi đi đâu cũng phải nhằng nhằng bám theo là như nào?
Bất quá Fiennes vẫn rất ung dung, hắn chẳng nề hà bộ đồ đặt riêng xa xỉ trên người, cứ thế ngồi luôn xuống cạnh Trần Cận.
“Cậu đói thì về khách sạn ăn cũng được, thứ này đâu ngon lành gì.”
“Đồ lắm tiền như anh sao hiểu được sự kỳ diệu của đồ ăn bình dân chớ.”
“Mở miệng ra là nói đồ lắm tiền, bộ giờ cậu thiếu tiền lắm hả?”
“Ấy là tôi giàu nghĩa khí, trả cho tụi đàn em nhiều nhiều chút, tụi nó mới có động lực bán mạng chiến đấu.” Trần Cận bật cười, “Coi anh kìa, mới nhìn là biết gian thương rồi.”
Fiennes thấy hắn ra vẻ yêu tiền dữ vậy, cũng cố tình chọc: “Lần này để bảo lãnh cậu ra, tôi tốn không ít đâu đấy.”
Lập tức Trần Cận nhăn mặt xót ruột, coi bộ muốn nuốt không trôi, đột nhiên hắn giơ tay quàng vai Fiennes: “Chậc chậc, tụi mình thân nhau vậy, tiền chuộc bớt cho người ta hai chục phần trăm đê, rồi chờ đó về tôi sẽ ký séc trả cho anh, tôi là không ưa thiếu tiền ai đâu à.”
Fiennes tiện thể định giơ ngón cái quệt chút sốt cà chua dính trên khóe miệng cho hắn, vừa lúc Trần Cận buông tay khỏi vai hắn, ngả người ra sau tránh được cử chỉ thân mật ấy, bộ dạng hắn cứng đờ ngay tức khắc, cái mặt nhe nhởn mọi khi cũng muốn đỏ bừng: “Anh coi chừng nha, người của anh đang nhìn kia kìa, tính làm gì hở.”
“Bọn họ có biết cũng không dám nói bừa.” Fiennes lại nhìn qua, “Cái này ngon vậy hả?”
“Nè.” Trần Cận chìa cái hot dog gặm dở còn có một phần ba ra, ý bảo hắn giỏi thì tự ăn rồi biết.
Fiennes cũng rất chi nghiêm túc, hắn kéo tay Trần Cận lại, cúi xuống cắn thử một miếng, chậm rãi nhai nuốt.
“Sao?”
“Không ngon lắm.” ấy là Fiennes ăn ngay nói thật, hot dog ở đây không giống món hắn đã ăn ở Châu Âu chút nào.
Trần Cận phì cười: “Tôi thấy ngon vì tôi đang đói a, chứ anh tính a dua với ai.”
“Cậu không nên ở lại St. Paul nữa. Xem ra France Noir đã phạm đến cơ quan cảnh sát đầu não rồi, chỗ này cậu cũng thấy đấy, trắng đen lẫn lộn, vụ tấn công lần đó có lẽ chủ yếu là để loại trừ ông ta, thế nên tốt nhất cậu đừng để bị cuốn vào.”
“Tiều! Thảo nào, bữa đó tôi đã bảo sao mà xui thế được.”
“Thanh bộ sẽ phải giải quyết phần còn lại, tạm thời cậu không cần tham gia nữa.”
Trông thái độ nguy hiểm của Fiennes, trực giác mách bảo hắn kỳ này Thanh bộ không xong rồi, thôi tốt xấu cũng nên giải vây cho Tony Lưu tí chút, đỡ khỏi Thanh bộ thành nạn nhân cho ai đó giận cá chém thớt.
“Tony bên đó chẳng qua cũng vì muốn chuyện làm ăn thuận lợi hơn thôi, trước giờ ổng giúp tôi nhiều lắm đó, đừng làm rầy rà ổng quá.” nói năng nhún nhường yếu thế vậy, thật tình không giống phong cách Trần Cận lắm, thậm chí lại có vẻ như đang xin xỏ hộ ai, hay đương tự giác hối lỗi sao sao đó, tự nhiên trong đầu Trần Cận bắt đầu nảy ra một gã hùng hồn giậm chân đấm ngực.
Fiennes đáp ngay lập tức: “Yên tâm, anh ta sẽ không sao.”
Ha… chỉ chờ mỗi câu này của ông anh thôi nha ờ cơ mà… đối phương kết thúc vấn đề nhanh gọn vậy, tự nhiên hắn lại thấy mình đuối đuối lý, rốt cuộc cảm giác gượng gạo miễn cưỡng này là sao đây…
“Tôi sắp sang Argentina vài hôm, đến sát ngày hội nghị, cậu đi cùng tôi chứ?”
Này cần thiết phải trắng trợn vậy không a, lại tính mượn việc công lo chuyện tư hở!? Trần Cận nhịn hết nổi hít vào một hơi, rồi cười lạnh: “Giờ thì tôi hiểu rồi, thật ra anh thích tôi gặp rắc rối lắm phải không, cứ hễ tôi loạng quạng bị làm sao, là anh có thể thừa cơ công khai lôi tôi về làm…” khúc đầu là tức quá phải nói, bất quá còn mấy chữ “nệm-giường-cho-anh” thật mất mặt quá không thể xì nốt ra được.
“Làm gì cho tôi?” Fiennes hỏi vặn lại, mặt mày tỉnh bơ ngây thơ vô tội, chỉ có Trần Cận dư biết bụng dạ hắn ác ma nhường nào.
“Anh đủ rồi nha!”
Fiennes mỉm cười, trầm giọng dịu dàng hỏi: “Bao lâu chúng ta không hẹn nhau rồi nhỉ?”
Lần này Trần Cận đã không còn nhảy dựng lên vì kinh dị nữa, hắn nhếch môi cười rất chi nam tính, tà tà đáp: “Hẹn à? Tính đi võ quán hay câu lạc bộ quyền Thái? Chơi xì dách cũng được luôn a”
“Về khách sạn… cởi đồ nói chuyện phiếm với tôi, cũng được.”
Trần Cận giả bộ hết nổi, hắn thụi một cú vào bả vai Fiennes: “Tiều…”
Hai người đứng dậy, vo giấy gói quăng vào thùng rác, Fiennes nhìn theo hướng nhìn của Trần Cận, có chút nghiền ngẫm: “Suốt ngày lăn lộn đánh giết, cậu không thấy mệt mỏi sao?”
“Không-thấy-gì-hết.” mệt ngần đó chứ mệt nữa cũng không bằng bị loại quỷ háo sắc bự tổ nhà anh bám như keo, hắn tiện thể nói mát: “Mà cái đồ trùm sò chuyên sai người ta đi lăn lộn đánh giết mới phải có vấn đề chứ”
“Coi vậy nhưng tôi chuộng hòa bình hơn kia. Trần Cận, lên tổng bộ đi.”
“No bụng rồi, về, tôi muốn ngủ.” Trần Cận lập tức chặn đứng câu chuyện đang ngấm ngầm chuyển biến theo chiều hướng nguy hiểm.
Trong khi ấy, sĩ quan trợ lý Norman ngồi xe trước đã muốn toát mồ hôi lạnh, anh ta đương dùng ánh mắt hết sức giả-bộ-bình tĩnh để nhìn chằm chằm sếp lớn cao quý của mình ngồi bệt vỉa hè cạnh cái tên lôi thôi lếch thếch kia, lại còn cùng ăn thể loại hot dog ba xu ấy nữa!
Anh ta chú ý tới ánh mắt Fiennes nhìn tên đó, trầm tư và chăm chú, mà ẩn giấu sau sự bình lặng là vô số làn sóng phức tạp đang cuộn trào mãnh liệt, chỉ vậy là đủ khiến Norman nghĩ… sự hiện diện của người đó rõ ràng đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến sức phán đoán của ông chủ anh ta.
Đoàn xe lại rồng rắn trở về khách sạn Fiennes ở, ban đầu vốn định đi tắm kiểu Thổ trước, nhưng giờ e Trần Cận mệt quá hưởng không nổi, thành ra hắn đưa thẳng Trần Cận lên phòng mình nghỉ.
Việc đầu tiên Trần Cận làm là xông thẳng vào chiếm cứ phòng tắm hơi. Fiennes thay áo khoác ra, rồi ngồi trong phòng họp nhỏ kiểm tra tài liệu trên máy tính, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau, nghĩ có gì không ổn, hắn đứng dậy trở vào buồng ngủ chính, ngần ngừ trước phòng tắm một lát, rồi đẩy cửa bước vào.
Thực tế là, hắn lo lắng không hề thừa, trong căn phòng ngợp hơi nước, Trần Cận gác một cánh tay trên cạnh bồn tắm, đầu ngoẹo qua một bên, và đương thản nhiên… ngủ.
Gương mặt hắn giờ này trông mới thật nhu hòa yếu đuối, khiến Fiennes thoáng nghe lòng mềm nhũn, cánh tay hắn còn đôi chỗ trầy trụa nhìn thấy được, nước đã nguội từ lâu, may nhờ có hơi giữ ấm, ngủ thế này nhẹ thì cảm lạnh, nặng hẳn là chết đuối.
Fiennes lẳng lặng đứng nhìn hắn hết nửa phút, rốt cuộc sấn bước đi vào. Cũng mặc kệ bộ đồ trên người sẽ bị nước ngấm nhàu nhĩ, hắn vục xuống nước, xốc Trần Cận dậy, rồi ôm hắn ra khỏi phòng tắm.
Trần Cận khẽ lầm bầm khó chịu, không nghe được ra hắn đang nói gì, nhưng rõ là còn chưa tỉnh ngủ. Chợt hắn mở bừng mắt, mà vừa trông thấy Fiennes, hai mắt lại chậm chạp nhắm nghiền lại, ngủ tiếp.
Lau người cho Trần Cận, động tác của Fiennes mới đầu còn nhẹ nhàng, rồi dần dần càng lúc càng thô bạo, rốt cuộc hắn hầu như phải gồng mình kiềm chế, mới giữ được nhịp hô hấp đều đặn lại như thường.
Sau đó Fiennes cởi bộ đồ ướt trên người ra, rồi cũng chui vào chăn, nằm sau lưng vòng tay ôm lấy Trần Cận. Hắn vùi mặt vào mớ tóc ngắn bướng bỉnh trên gáy Trần Cận, hít một hơi thật sâu, để mùi hương của ánh dương mãnh liệt ngợp đến…
Khiến tâm hồn hắn yên bình và say đắm, mùi hương chỉ thuộc về một mình Trần Cận.
—-
ghế hùm (theo từ điển Lạc Việt): là hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên ghế dài, duỗi thẳng chân, đầu gối bị trói chặt vào ghế rồi bị đệm gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau (mà theo ta hiểu là đau đầu gối a, đệm cao thêm nữa chắc tiêu khớp gối oo hợ… còn gì là chân dài cụa Cận đẹp chai òó