Bị đại diện thừa hành Palio gọi riêng lên phòng kín “đàm đạo” thì hắn đã lường từ sớm, ấy chẳng phải lần đầu tiên, mà cũng đừng hy vọng là lần cuối cùng, quả nhiên bọn họ đã biết tẩy hết rồi. Chỉ không ngờ hôm nay cả Gallo Ge của tổ Bắc Mỹ cũng có mặt, coi bộ lần này không thể chỉ chịu mất mặt tí chút là thoát được rồi.
Làm to chuyện vậy, chẳng qua cũng chỉ vì muốn dằn mặt Trần Cận hắn, lại thêm nợ nần cho hắn ở Hào Môn này rồi, mấy lão già đúng là tâm huyết quá cỡ a.
“Xét những hành vi vi phạm của cậu thời gian gần đây, cấp trên quyết định điều chuyển Xích bộ về tuyến sau, sau khi hội nghị kết thúc, sẽ có chỉ thị hành động kế tiếp.” Palio lạnh lùng kết luận, ông ta đã chạm trán gã thủ lĩnh Xích bộ này không ít lần, cũng thừa hiểu đây là nhân vật nhạy cảm thế nào, bởi vậy lời lẽ nói ra đặc biệt cứng nhắc.
“Hệ thống hiện nay rất phức tạp, không thể bảo cắt là cắt ngay được, giờ các ông lại bảo Xích bộ rút về, thật khiến tôi quá bị động.” Trần Cận ngồi ngả người trên ghế dựa, khoanh tay có vẻ bất mãn.
Nhiệm vụ không có, cuối năm nghỉ dài rồi tha hồ đi ngâm nước nóng. Vụ của Tony, may mà chỉ có mình hắn phải chịu trận, thôi cũng được vậy, nếu cả đám quân của gặp nguy hiểm vì tin tình báo không ra gì, một thân hắn gánh vác sao nổi đây.
Lần này tổng bộ đã có ý muốn hắn an phận một chút, hắn cũng chẳng định ôm rơm nặng bụng. Xem ra vận số Xích bộ ở Nam Mỹ này không hay ho gì rồi, cứng đầu thể hiện cũng chẳng ích gì, cứ bình tĩnh quan sát tình hình là hơn.
“Nếu cậu cần thêm trang bị phòng ngự, có thể đề đạt. Chỉ dựa vào sức quân chưa hẳn đã chắc chắn đâu.” Gallo Ge nhạt nhẽo nói thêm.
Coi bộ lão già này lại nghe ngóng được gì rồi, đáng ghét, lần nào cũng ra vẻ bí hiểm quái đản, không thấy nhọc xác a. “Khỏi cần, khỏi cần, đồ của cấp trên tôi chẳng dám đòi hỏi, đến lúc nợ nần các ngài rồi lại được điều thẳng đi Afghanistan thì mệt.”
Trần Cận phủi phủi gối, đứng dậy: “Cấp trên, không còn việc gì thì tôi về. Cần chỉ đạo gì phiền điện cho tôi.”
Kệ luôn Gallo Ge đang dựng râu trợn mắt, hắn lừ lừ vẩy tay bỏ đi. Giờ hắn còn sợ gì nữa, tạm thời thất nghiệp rồi, tha hồ rảnh rỗi. Chuyện này, ngoài chính hắn ra, chắc ai nấy đều hả dạ lắm đây.
Ngày hội nghị, ba rưỡi chiều, địa điểm họp bàn quân sự bí mật tại Peru.
Mọi chuyên viên của tổng bộ và thủ lĩnh các phân bộ đều phải qua hàng loạt trạm kiểm soát, xác nhận chính xác nhân dạng mới vào được đến phòng họp, ngồi xuống ghế của mình.
Trần Cận tới không sớm không muộn, hắn mới vào đã thấy Giang Uy ngồi trong nháy nháy mắt với mình. Trần Cận cười ruồi, đi về phía đó, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh, vắt chân chữ ngũ, xung quanh mọi người cũng đang rì rào tán gẫu.
“Uy ca, khấp khởi chờ gặp tôi dữ vậy à.”
Giang Uy ngắm nghía hắn: “Bây phơi nắng đen đi hở?”
Trần Cận giỡn trong cơn sầu đời: “Nắng sa mạc còn phải nói, làn da đồng hun đó, ghen tị không?”
“Bữa nay không có em Nana Hồ trứ danh ấy rồi, hình như nàng bị phái đi Brazil thì phải.” Giang Uy bắt đầu xầm xì chuyện trời ơi với hắn.
Trần Cận bĩu môi chọc hắn: “Xem ra đến tám phần mười là ông anh thầm thương trộm nhớ người ta rồi phỏng? Ngóng nhau quá chừng à.”
“Phải a, ẻm hot lắm đó, thằng nào ở Hào Môn này mà không muốn hợp tác với nàng chớ. Nghĩ coi đàn ông thì thèm cái gì? Quyền, tiền, và người đẹp thôi.” Giang Uy cười khẩy, “Đừng bảo anh hồi này bây mất hứng với các em luôn rồi nhé.”
Trần Cận liếc hắn rất chi coi thường, rồi cười gian: “Coi bộ hồi này anh sung sức quá hả Uy ca.”
Giang Uy lập tức nghe sống lưng mát lạnh, vội vàng nói trớ đi: “Tối đi uống với anh một ly không?”
“Anh đã hóng được các em múa thoát y ở đây ngon lắm rồi chứ gì? Tôi đặt chỗ cho anh từ sớm rồi ạ.”
“Đúng là thằng em anh!” Giang Uy xem chừng nhẹ nhõm hẳn, hắn quàng tay vỗ vai Trần Cận, “Nè nhỏ bồ tên Shirrley của bây hồi trước đó, hôm rồi anh thấy hình quảng cáo đồ lót của ẻm giữa đại lộ Hoàng Hậu nha, tuyệt vời luôn, thằng này bây đúng là diễm phúc quá mạng.”
“A, thế ra hồi này Uy ca muốn đổi món a, vậy để bữa nào thằng em giới thiệu cho anh mấy em người mẫu đồ lót, mông ngực khỏi bàn, quan trọng nhất là toàn các em gái Tây dễ tính, ưa được loại yêng hùng nguy hiểm như ông anh.”
“Nghĩa khí quá nha bây!”
Tán chuyện đàn ông hạ lưu kiểu này với Giang Uy trước giờ vẫn làm hoài, nên hắn chẳng thấy lăn tăn gì cả, trong khi ấy Giang Uy còn mừng thầm, hắn nghĩ rốt cuộc Trần Cận vẫn là Trần Cận, không hề thay đổi như hắn tưởng, thành ra cũng yên bụng không quá lo lắng nữa.
Đến lúc ấy, thủ lĩnh mới của Lộ phân đường xuất hiện, là một gã trung niên khá thô kệch, hắn ta ngồi xuống đối diện với Trần Cận, Tony Lưu cũng mới tới, ngồi ghế trong góc bàn bên kia, còn quay lại gật đầu với Trần Cận. Đôi bên coi bộ đều ngầm hiểu ý nhau, giờ cứ làm bộ không thân không sơ là hay nhất.
Người của tổ Trung Đông và Bắc Mỹ tới, cả hội trường lập tức im lặng.
Trong mắt Trần Cận, cái mặt khó đăm đăm của Palio và bộ dạng cáo già của Gallo Ge chẳng đẹp đẽ gì. Bất quá già đầu rồi vênh váo chút đỉnh cũng phải, ngồi trên cái ghế của bọn họ, muốn làm bộ hiền lành hòa nhã cũng khó tin, thà rằng cứ để người ta ghét mặt vậy còn được ít uy tín. Hội nghị hôm nay do Casio của tổ chức lính đánh thuê chủ trì.
Với Trần Cận mà nói, họp hành kiểu gì cũng là hành hạ tinh thần nhau hết, ngồi chịu trận nghe mấy lão già nói liên miên bất tận, lại thêm một lũ thanh-trung niên cấp tiến dư thừa năng lượng sùng sục nhiệt huyết, thật chán mớ đời.
Ở Hào Môn này, nếu đã ôm dã tâm, thì phải để người ta nhận thấy được, còn không bằng như chẳng có gì. Bất quá hắn đây mỗi lần dựng lông lên một tí, lại có người lăm lăm chực dội cho cả gáo nước lạnh, vậy nên ba trò huyên náo này hắn nuốt không trôi. Hai ngày nay Trần Cận cũng nghĩ thông rồi, nhiệm vụ sắp tới chắc chẳng đến lượt hắn chen chân vào, nên giờ nếu tự dưng mấy ổng đề cao hắn, rồi đẩy hắn đi Rio xông pha trân mạc, thì quá nửa là điềm xui xẻo.
Trước kia đừng hòng hắn nghe ý kiến của Fienness, không phải vì hắn thích hứng mình ra tiền tuyến, chẳng qua là quen quá rồi.
Mà chẳng phải người đó đã nghiêm túc nhắc nhở hắn phải tránh đến Rio sao, giờ nếu hắn tự dưng chịu hợp tác một lần, liệu thằng chả có đỡ nhức đầu hơn không ta? Nhưng Trần Cận hắn hồi nào thành vĩ đại vậy nhỉ, còn định thay đổi bản tính vì người ta a? Ừ chắc chẳng dễ dàng gì, nhưng tốt xấu cũng trải qua hết rồi, an nhàn sung sướng có bao giờ thuộc về hắn đâu.
Bởi vậy hôm nay Trần Cận có chút chán chường, thành ra bề ngoài lại đặc biệt an phận hơn mọi khi. Lúc đến phiên phát biểu, hắn cũng chỉ đứng dậy nói bâng quơ vài câu. Hại Gallo Ge phải nhíu mày ngờ ngợ nhìn gã Leslie Trần luôn hành động siêu trái khoáy này, ông ta nghĩ thái độ hộp tác của hắn hôm nay sao khả nghi quá thể, cả lúc đưa ra phương án điều Xích bộ về vòng goài, cắt trợ cấp vũ khí và tài chính cũng không thấy hắn nhảy dựng lên, thật không sao tưởng tượng nổi.
Nửa tiếng sau, đột nhiên đại diện thừa hành đứng dậy tuyên bố: “Lần họp này là sự kiện quy mô nhất của Hào Môn trong năm nay, vì vậy đặc phái viên của tổng bộ cũng tới tham dự, giờ tôi xin giới thiệu với các vị những vị thượng cấp có mặt hôm nay: Thượng tướng Fiennes, chỉ huy thừa hành tổ Trung Đông, trung tá Quentin tổ trưởng tổ bảo an châu Âu, phu nhân Sophie yếu viên thường trực cao cấp của tổng bộ. Xin mời các vị thượng cấp vào chỗ ngồi!”
Từ khi Norman bước vào phòng họp, Trần Cận đã sững sờ nuốt nước miếng, đến lúc Palio thông báo đích danh tên người đó, thì quả tình hắn bị kinh hoàng đến chết cứng!
Năm nay, tình huống có thể khiến mặt mày Trần Cận thoắt xanh thoắt trắng thật sự rất hiếm, mà giờ hắn đã nghe đầu óc ong ong, tinh thần hoảng loạn. Đến cả Giang Uy ngồi kế bên cũng há hốc mồm, trợn mắt hãi hùng, run run giơ ngón trỏ, chực chỉ về phía gã X thần bí nọ, còn may Trần Cận sực tỉnh sớm hơn vài giây, vội vàng co cẳng đạp cho hắn một cú dưới gầm bàn, lập tức Uy ca nhăn răng trừng mắt ôm chân, rưng rưng nhịn đau, cũng coi như Trần Cận vừa kịp ngăn Uy ca làm ra mấy cử chỉ đáng xấu hổ mạo phạm cấp trên.
Giang Uy nhoài sang, trừng trộ nhìn Trần Cận, rồi ngoạc mồm nói không thành tiếng: “Gã… gã đó… sao lại là hắn!”
Trần Cận ấp tay lên che mắt, thở hắt một hơi, cả người thiếu điều nhũn nhẹo trượt bệt xuống sàn, mẹ nó chứ, surprise kiểu này sao đau tim quá.
Tuy Fiennes không hề công bố mình là “Hào Môn Diệm”, nhưng chức danh chỉ huy tổ Trung Đông của hắn đã đủ áp đảo toàn trường, vai đeo quân hàm, địa vị hiển hách và quyền lực của hắn ở Hào Môn chẳng nói người ta cũng hiểu.
Đã biết rồi sẽ có ngày hắn bước ra khỏi hậu trường, nhưng ai ngờ được lại ngay giữa tình huống mình không hề chuẩn bị thế này. Hắn ta muốn xem mình sẽ phản ứng ra sao ư? À, chơi được lắm đó, sếp Fi!!
Nghĩ đến đây, tự dưng Trần Cận mỉm cười, rồi bắt đầu táo an ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Fiennes. Người đó đã ngồi xuống bàn, đang đưa mắt quét khắp phòng, vừa lúc đụng phải ánh mắt Trần Cận, nhưng rất nhanh, chỉ chừng một giây sau, vẻ mặt hắn ta đã thản nhiên như trước, coi như không nhận ra hắn.
Được rồi, đúng là giờ không phải lúc gọi nhau ôn chuyện. Trần Cận bắt đầu rung đùi, lại ngẩng lên lần nữa, thấy Tony Lưu đang nhìn mình chằm chằm, có vẻ lo lắng dữ, hắn đành làm bộ tỉnh bơ, nhướn mày lại với hắn ta. Bất quá ngay bên cạnh hắn là Giang Uy đương tay chống má đầu cúi gằm, mặt mày hằm hè nghiêm trọng, nhìn sao cũng thấy sắp phải vạ đến nơi, coi bộ cảnh thái bình giả tạo đang diễn không được thuyết phục lắm, Trần Cận trợn mắt nghĩ.
Vừa lúc ấy thì Fiennes đứng dậy, hùng hồn phát biểu. Giọng hắn dày mà trầm tĩnh, lại thêm bộ đồ tuyền màu càng tôn lên phong thái đường hoàng, tao nhã hơn người, cặp mắt nâu sẫm của hắn vẫn chăm chú và đầy uy quyền như thế, đủ khiến sự chú ý của cả hội trường lập tức đổ dồn về phía hắn.
Andre Fienness, đứng ở nơi đó, oai phong lẫm liệt khó ai sánh bằng.
“Chiến dịch Nam Mỹ lần này, Thanh bộ, Hạt bộ sẽ tới Rio thăm dò tuyến ngoài, hai phân đường Lộ, Hỏa kết hợp với nội ứng xâm nhập, tổ Tường Long trực thuộc tổ Trung Đông sẽ tới hỗ trợ. Xích bộ chi viện vòng ngoài, các bộ lập tức khởi hành đến Tây Rio đợi chỉ thị cụ thể, sau đó tự giác hành động theo mật lệnh đã nhận. Chiến dịch này liên quan đến vấn đề quân sự cơ mật, yêu cầu mọi người hết sức thận trọng. Các vị đều là những phần tử tinh hoa của Hào Môn, thời gian chỉ có một tháng, hy vọng các vị sẽ dốc hết sức mình, hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Trông Fiennes ung dung chỉ huy một đám toàn phần tử nguy hiểm chực sổ ***g, điệu bộ rõ là tỉnh bơ thành thạo, nhìn sao cũng ra dáng lãnh đạo tối cao a, trước mặt mình thì hay lắm, làm mình còn nghĩ hắn ta là mèo già dễ bảo, chứ thực ra thằng chả có khác gì một con sư tử lúc nào cũng sẵn sàng vặn cổ róc thịt người ta đâu.
Giờ này hắn mới ý thức được Fiennes đích thực là ai, và có sức ảnh hưởng đến mức nào. Không chừng quyền sinh sát với hầu hết mọi người ở đây đều nằm trong tay hắn ta, vậy mà Trần Cận còn cố chấp cho rằng hắn ta vẫn chỉ là gã đàn ông ôn hòa lễ độ, hấp dẫn một cách bí ẩn, lại hết sức thú vị, dễ ưa ở Hồng Kông ngày nào. Chậc, chỉ e hắn vĩnh viên không thể lường hết được về Fiennes.
Trần Cận thừa nhận, từ phút đầu tiên hắn đã bị thu hút, hoàn toàn không thể nhắm mắt bỏ qua hắn ta.
Chạm mặt trước quá nhiều người, khiến Trần Cận chợt thấy như mình trở nên trần trụi, trong suốt, cảm giác bị bức bách lạ lẫm chẹn ngang khí quản hắn… người đó là Diệm, Diệm chứ không phải một ai khác.
Rõ ràng họ không hề nhìn nhau, hay nói với nhau một lời, nhưng có thứ gì đó đặc quánh, nóng bỏng đang loang ra giữa họ, điềm nhiên và bạo liệt, bủa vây, uy hiếp khoảng không quanh hắn.
Cũng không rõ hội nghị này kéo dài bao lâu, chỉ nhớ rằng đến lúc tới lượt mình đề đạt ý kiến, rốt cuộc hắn lại bỏ qua không đứng dậy, cũng vì nghĩ giờ chỉ có giả bộ lầm lì mới khiến mình trông bình thường một chút, vậy là cả Palio cũng phải quay lại nhìn nhìn hắn, coi bộ thấy Leslie Trần bữa nay ngoan hiền lạ khiến ông ta rất rất ngạc nhiên.
Năm rưỡi chiều thì mấy vị “quan khách đặc biệt” rời phòng họp, trước khi đi Fiennes còn đưa mắt nhìn Trần Cận, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười, rất chi hàm ý.
Hội nghị phân bộ hơn bảy giờ tối mới bế mạc. Trần Cận đứng dậy bỏ về ngay tức khắc, đợi đến khi Giang Uy bừng tỉnh nhớ ra, thì người đã đi mất dạng.
“Thằng này nó biến đi đâu rồi a!” Giang Uy chạy khắp phòng kiếm hắn không được.
Trần Cận đi qua hành lang dãy phòng phụ, lên sân thượng, mới rút một điếu thuốc ra định hút đã thấy hai cánh tay từ sau lưng choàng tới ôm ghì lấy hắn, tư thế vừa thân mật vừa vô cùng mờ ám: “Tôi nhớ cậu quá chừng.”
Trần Cận nheo mắt, búng búng đầu lọc trên tay, rốt cuộc đâu đã kịp châm thuốc: “Có muốn gặp tôi cũng đừng làm trò dở hơi vậy chứ? Tuồn giấy a, xài cách mới ngây thơ chưa”
Trước khi Fiennes rời phòng, Norman đã ra bắt tay làm như chào tạm biệt Trần Cận, nhân cơ hội chuyển mảnh giấy trong tay cho hắn, ngay lúc ấy ngoài mặt hắn vẫn thản nhiên như không, bất quá trong bụng đã kịp sục sôi kích động.
“Tổ Trung Đông vẫn có ý thuyết phục tôi đích thân ra chủ trì công việc, nhưng chưa có cơ hội, họ nói nhiều làm tôi cũng bực mình. Lời lẽ đủ kiểu, họ cho rằng ở địa vị này không chỉ ngày một ngày hai, tôi không thể luôn đứng sau hậu trường được, trước kia đã đành, nhưng giờ… tình hình thay đổi rồi.”
Trần Cận nghe ra có gì phức tạp trong lời hắn nói, nhưng ngoài bình thản chấp nhận, hắn cũng chẳng biết phải làm gì hơn: “Tôi cũng chưa tưởng bở đến mức nghĩ anh chường mặt ra chỉ để hù dọa tôi đâu.”
“Không nói trước cho cậu biết, là vì tôi không muốn cậu bị sức ép.”
“Anh chu đáo mới ghê à”
“Cậu yên tâm. Chuyện điều cậu ra vòng ngoài không phải quyết định của tôi.”
“Lệnh sao thì tôi nghe vậy, không nói nhiều, bộ anh tưởng tôi thích bật anh lắm chắc?” Trần Cận quay lại, đẩy hắn ra chừng nửa sải tay, “Nơi hẻo lánh mấy tôi cũng trải qua hết rồi, ít ra lần này còn được đi Rio, tôi chẳng có gì phàn nàn cả. Lúc thịnh lúc suy mà thôi, anh khỏi lo tôi xảy ra chuyện gì.”
“Tôi sẽ đi cùng cậu.”
“Gì?!” Trần Cận còn tưởng mình nghe lộn, sau nhìn lại thái độ Fiennes, thấy hắn mắt sáng lấp lánh, bộ dạng hết sức thành thật, rốt cuộc nhịn không được lắp bắp hỏi, “Anh nói… nói thế là sao hả?”
“Tôi sẽ tới Rio cùng cậu.” Fiennes nghiêm túc nhắc lại, rồi khẽ mỉm cười, nói rất bí hiểm, “Vòng ngoài cũng không ít việc để làm đâu.”
Biết chắc đối phương không phải đang giỡn với mình rồi, Trần Cận bật cười: “Tiều, anh đi theo tôi, rồi bọn họ sẽ nghĩ sao hả?”
Fiennes thấy hắn phản ứng vậy, tự dưng thấy thật thú vị, lại nổi hứng chọc hắn: “Hồi mình cùng thi Scotch, cậu có nề hà nhiều chuyện vậy đâu.”
Ấy là bị anh lòe! “Ờ, thế thì anh liệu mà tránh xa nguy hiểm ra, giữ thân đừng để sứt mẻ tí gì là giúp tôi lắm rồi đó. Tốt xấu cũng thương tình tôi đang bị mấy lão Palio soi muốn thủng dạ dày giùm đi, tôi chẳng ham coi anh làm chuyện thừa thãi cho tôi đâu.”
Giọng điệu Fiennes nghe ra cả đôi phần dung túng: “Nhiều việc đúng là tôi không nên đứng ra, nhưng có những chuyện, không có tôi giúp không được đâu.”
“Thật tình chỉ vì tôi thôi hả? Chu choa, đỡ sao đặng đây ta” thật sự Trần Cận vẫn thấy bị áp lực, nhưng giờ hắn cũng chẳng thể hiểu thứ cảm giác vừa khấp khởi chờ mong vừa hoang mang lo sợ trong mình là sao nữa, đúng là quái đản quá thể.
“Cậu nghĩ ở vòng ngoài thì an toàn lắm sao? Lầm rồi.” Fiennes chăm chú nhìn hắn, “Tôi đã gọi trợ thủ, thứ sáu này người đó sẽ tới hội quân với cậu, sau đó chúng ta cùng đi Rio.”
“Anh đang… ra lệnh cho tôi hả?”
“Phải, và cậu phải nghe, chi tiết cụ thể đợi tôi xác nhận lại kế hoạch rồi sẽ báo sớm cho cậu.” Fiennes đột nhiên giơ tay vò vò tóc hắn, “Tin tôi đi, có một số việc phải chúng ta cùng làm mới được.”
“Tự tin quá cỡ.”
“Trần Cận, cậu là người tôi lựa chọn, là người tôi có thể trao gửi cả tính mạng mình, tôi muốn hợp tác cùng cậu, vì tin rằng không một ai hiểu tôi hơn cậu.” Fiennes thả tay xuống, “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi bắt đầu nhớ những ngày mình ở Hồng Kông rồi. Chắc chúng ta nên thử lại một lần nhỉ.”
Trần Cận nhìn thẳng vào hắn một giây, nhận ra hình ảnh mình phản chiếu trong cặp mắt sâu thẳm ấy, đột nhiên sóng lòng trào dâng, hắn vội quay phắt đi: “Rồi biết anh mết tôi lắm rồi, anh đã háo hức muốn mình hợp tác thế, tôi cũng ráng xem xét chút đỉnh vậy, cơ mà…” hắn quay lại gườm gườm đối phương, đáy mắt thấp thoáng tia khôi hài, bất quá ai đó còn đương coi ấy là hắn cố tình quyến rũ hắn ta: “Tôi cảnh cáo anh, đến lúc đó cấm mó máy động vào người tôi, coi vậy nhưng lúc làm nhiệm vụ tôi nghiêm túc lắm à.”
Fiennes hơi sửng sốt, rồi bật cười, cúi đầu nhìn sàn xi măng dưới chân mình, nụ cười cứ thế đọng trên môi.
Ngay lúc Trần Cận quay đầu định bỏ đi, Fiennes đột nhiên giơ tay chụp lấy cổ hắn, kéo hắn ngã vào lòng mình, rồi áp môi hôn lên vành tai hắn.
Bất quá đúng một giây sau Trần Cận đã xô vội hắn ra: “A!! Vừa nói chưa dứt câu, anh nghe không hiểu hả… thật là!!” vừa giơ tay chà chà quẹt quẹt vành tai bị hôn đã muốn đỏ rần, vừa làm bộ bông đùa trỏ trỏ hắn, rồi quay phứt đi, bỏ về rất chi ngênh ngang phong độ, hắn cũng đâu định khơi xì căng đan tình ái vớ vẩn ngay tầng thượng nơi họp bàn cơ mật này.
Chín giờ tối, Trần Cận tới quán bar đã hẹn với Giang Uy.
Vừa vỗ vai Giang Uy, đã bị hắn ta quay lại túm áo lôi xềnh xệch vào trong bar, trên sân khấu lúc ấy đang là năm em vũ nữ thoát y đương múa cột đẹp như mơ.
Bồi bàn đưa ra một ly rượu mạnh, Giang Uy bắt đầu càm ràm: “Tưởng bây xù hẹn luôn rồi.”
“Đời nào a, kẹt xe kẹt xe. Nào, uống coi.”
Giang Uy biết lúc này nói đến “ai đó” trước mặt Trần Cận là hết sức mạo-hiểm, cơ mà bữa nay quả tình hắn nhịn hết nổi rồi, pha hết hồn ban chiều tới giờ hắn còn chưa tỉnh hẳn đây.
“Cậu nói thật cho anh biết, cậu và cái… ngài… sếp ấy, vẫn còn đang… hả?”
Trần Cận cũng biết trước bữa nay nhất định phải làm rõ một phen với Giang Uy rồi, bằng không với cái tính nóng nảy của ổng, nghĩ hoài không ra dám ổng tự dộng đầu vào tường lắm.
Bởi vậy, hắn nói ra bộ khinh khỉnh: “Tôi với ổng, ờ thì còn, mà cũng thế cả thôi, chả có gì đâu.”
“Thế cả là như nào?! Bây với ổng có được như bây với anh không hả? Ờ thì còn! Bây gạt ai a, còn!! Còn đến xô nhau lên giường rồi, cuối cùng là thế nào a.” đột nhiên Giang Uy như nghĩ ra chuyện gì, mặt mày có vẻ bi đát hết sức, “Phải rồi, ổng lợi dụng chức quyền ép uổng cậu đúng không? Bọn chóp bu lắm tiền ấy thích trò SM làm nhục đàn ông trai tráng lắm mà. A Cận a, cậu quyết không được lầm đường lạc lối theo a!”
Đến đây thì Trần Cận chịu hết nổi, hắn nện thình thịch nắm tay xuống bàn, cười khùng khục như điên, hại Giang Uy sởn hết gai ốc: “Uy ca, sao anh biến thái dã man vậy hở… Chuyện vậy cũng nghĩ được ra a…”
Giang Uy dựng râu trừng mắt, gay gắt nói: “Chứ cậu muốn anh nghĩ sao đây? Cậu với anh quan hệ cũng tốt hả, rồi cậu để anh thịt cậu không?”
“Mẹ nó chứ anh tính lên giường với tôi luôn hở?” Trần Cận cười gian, “Coi mặt anh kìa, đang nghĩ phải tiêm cho tôi một mũi vắc-xin ngừa dại để ngăn ngừa hậu họa sao?”
“Ừ đúng rồi đó, cậu điên thật rồi.” trông thái độ phớt tỉnh của hắn, Giang Uy cũng chưng hửng, “Cậu không chơi lại loại ấy đâu. Liệu mà thoát ra cho sớm đi, người của tổ Trung Đông chẳng ai là đồ bỏ hết.”
“Không ngờ anh thật tình quan tâm tôi dữ vậy a.”
“Ờ, biết bây là song tính rồi anh bây mất ngủ trọn hai ngày hai đêm đó! Giờ mới té ngửa ra thằng cha đẹp mã ấy là chuyên viên nòng cốt số một, anh sợ đến thiếu điều lông tóc rụng rời.”
Trần Cận quàng vai Giang Uy, chạm cốc với hắn: “Thằng em với ổng… không sao đâu, tôi biết chừng mực mà.” kỳ thực hắn muốn nói, có một số chuyện rất khó nói a
“Mà bây cũng ngon quá ha. Hồi đó đứa nào bảo thằng chả cùng cấp với tụi mình hả, cùng cùng cái con khỉ! Nào yếu viêntừ tổng bộ, nào sếp lớn của tổ Trung Đông, thấy cả Palio cũng phải kiềng mặt chưa, ai biết được ổng ghê gớm cỡ nào chứ.” mới nghĩ lại lần đầu gặp mặt mình đã có chuyện với người đó, Giang Uy lại thấy chột dạ, “Mẹ nó chứ, đằng nào anh cũng đã bắt gặp tụi bây… này bây không biết đâu, lúc bóp cổ anh hai mắt thằng chả trừng trừng như thú dữ thật luôn, bữa đó mà bây không ra kịp, để ổng ngứa mắt anh thật, dám anh bị giết người diệt khẩu lắm a?”
Trần Cận hứng chí nói giỡn: “Ờ dám lắm.”
“Cậu!” Giang Uy lại thở dài, “Haizz… ừ thì chết. Anh chỉ sợ cậu làm sao thôi.”
“Cảm ơn Uy ca, thằng em biết anh tình nghĩa lắm mà.” nói rồi hắn giơ tay gọi một chai vang rồi tự rót ra ly, “Nào, không nói nữa, uống uống.”
Vừa lúc ấy, các em vũ công gợi cảm đã thoát xong, giờ ẻm đang uyển chuyển bò đến gần bọn họ như một con mèo con quyến rũ, trên người chỉ còn đôi tất chân gắn đai dài, Trần Cận hào phóng rút vài tờ giấy bạc ra nhét vào tất cô em, rồi tiện thể vỗ vỗ đùi ẻm mấy cái.
Giang Uy vẫn nghĩ Trần Cận lêu lổng với đàn ông chẳng qua vì nổi hứng nhất thời, chơi chán rồi tự khắc bỏ, bất quá coi tình hình hiện giờ, thằng em siêu đàn ông siêu nghĩa khí của hắn đã sa chân vào cạm bẫy hết sức khó lường rồi…
Có điều Giang Uy cũng thật phục sát đất gã Fiennes ấy, dù sao một thằng đàn ông lôi được Trần Cận lên giường… chắc cả thế giới chỉ có độc nhất hắn ta mà thôi, mà đã tầm cỡ cả-thế-giới như thế, đương nhiên là loại không hề dễ chọc rồi.
Giờ mới làm như không nghe không thấy, liệu có quá muộn không ta…
—
Ba ngày ở Argentina, Trần Cận tuyệt nhiên không đi họp hành theo Fiennes, hắn chẳng ưa làm vướng cẳng thiên hạ, vậy là cứ tằng tằng ở lại khách sạn hưởng thụ chơi bời.
Hôm đầu tiên, chỉ có ăn và ngủ, đặng bồi bổ lại bao nhiêu năng lượng đã bị xài hao trong phòng hỏi cung mấy bữa trước, xong tiện thể ngâm mình tắm táp thêm vài bận, xả xui.
Từ ngày thứ hai, sáng sớm hắn dậy xuống bể bơi khách sạn bơi vài vòng, chiều lên phòng thể hình tập dụng cụ, chiều muộn vô câu lạc bộ chơi đấu vật đến mệt nhoài, chín giờ về phòng tắm ào ào xong lăn thẳng vào giường ngủ say như chết.
Lần nào cũng là bị Fiennes đánh thức dậy, hôm đó đàm phán tiến triển tốt, Fiennes có chút cao hứng, vừa về phòng lại thấy Trần Cận ở trần nửa người, nằm ngửa trên giường, nhất thời dục vọng trong người nổi lên rạo rực, hắn bướng bỉnh vuốt ve gương mặt Trần Cận, rồi cúi xuống hôn. Trần Cận càng cố quay đi, hắn càng hôn vội hơn, rốt cuộc có người bị miệng-lưỡi của hắn quấy rối quá độ, cũng bắt đầu bốc hỏa.
Fiennes nhân cơ hội liền hăm hở tính dong cờ thẳng tiến phủ Hoàng Long (), luồn luôn tay xuống bên dưới Trần Cận. Quả nhiên có người bị đau, hắn hớp hớp không khí, rồi ngoảnh lại đẩy Fiennes ra, thử hít hít: “Anh uống rượu hả?”
“Chút rượu vang thôi.”
“Chút? Anh tính gạt ai a.” Trần Cận co cẳng đạp hắn lăn qua một bên, tính ngủ tiếp, “Đừng rớ vô đây, bữa nay tôi mệt.”
Nếu như bình thường, Fiennes sẽ để Trần Cận nghỉ ngơi, nhưng hôm nay hắn lại cố chấp đến lạ, hắn chồm dậy lần nữa, đầu lưỡi ập đến ra sức tách mở đôi môi Trần Cận, hôn liếm, cắn mút mạnh bạo như xâm lược chiếm hữu, Trần Cận biết xua đại đi không xong rồi, thành ra cũng quyết không chịu thua, tính thi thố hôn lại, bất quá tự dưng Fiennes lùi lại một chút, để Trần Cận rốt cuộc đã nhận ra, dưới ánh đèn ngủ mờ tối đầu giường, đôi mắt nâu sẫm rừng rực lửa tình đang chăm chú nhìn hắn, sáng rỡ, hứng khởi, và tràn đầy hàm ý.
Những đầu ngón tay ve vuốt trên gò má hắn, giọng nói gần như hơi thở dốc vang lên với hắn: “Cậu không muốn sao?”
Fiennes chậm rãi vuốt dọc theo đường cổ Trần Cận, cảm nhận sự dẻo dai vững chãi hoàn toàn không thể gặp ở bất cứ người phụ nữ nào, vốn tưởng chỉ vì chút lạ lẫm mới mẻ mới khiến hắn có “hứng thú” chạm đến đàn ông, nhưng ngoại trừ Trần Cận, chưa một ai từng khơi dậy trong hắn thứ ham muốn ngọt ngào say đắm nhường này, tại sao, tại sao chỉ cần ôm người đàn ông này trong vòng tay đã có thể thỏa mãn mãnh liệt đến thế?
Thoải mái, quen thuộc, say sưa, chìm đắm.
Trong khoảnh khắc, Trần đại ca cũng bị ánh mắt cháy bỏng của đối phương mê hoặc, dục tình mãnh liệt ập đến, phàm là đàn ông khó ai chống đỡ nổi. Bất quá thắt lưng đương bị ghìm cứng, giữa mông thì nghe nóng rực vì bị thứ đó cọ xát, Trần Cận vốn định giãy ra, ai biết đâu lần này Fiennes căn bản đã quyết chí tiến công, sự chủ động của hắn thật hại Trần Cận hoảng hồn.
Sau một nụ hôn sâu, Fiennes bắt đầu mạnh mẽ đẩy vật cứng rắn của hắn vào…
“A… anh điên hả… anh… A ha!” mới nhãng đi một giây đã cảm thấy giữa hai chân mình dấp dính, càng muốn chống cự không để hắn ta tiến vào càng khiến Trần Cận thêm chầy chật vì bị động thêm.
Rõ ràng bị đau, nhưng xương hông hắn càng lúc càng mềm nhũn, bụng dưới giật thót co thắt, dường như hắn đã bắt đầu quen thuộc với cả nhịp điệu lẫn phương thức của Fiennes, thậm chí cả khi đã say, hắn vẫn luôn biết nương theo những góc độ có thể khiến Trần Cận dễ chịu nhất để tiến tới, dù hôm nay quả có chút vội vàng, nhưng mới đầu vẫn chưa đến mức bừa bãi thô lỗ.
Trong khi ấy Fiennes càng lúc càng thấy khó giữ tỉnh táo, hắn gồng mình giữ chặt hai bên hông Trần Cận, lực thúc tới cũng mãnh liệt hơn lúc thường, bị công kích đến vậy, hẳn nhiên Trần Cận sẽ bất mãn giãy giụa, thành ra hung khí đanh nhọn phía sau vẫn không sao tiến vào được.
Cho đến khi lối vào bí mật dần nới lỏng, Fiennes đã muốn kiềm chế hết nổi, hắn xốc Trần Cận dậy, rồi cứ thế điên cuồng thúc tới. Trần Cận hầu như không thể kiểm soát nửa thân trên của mình, chỉ còn biết ngồi trên đùi Fiennes, bấu hai tay lên vai hắn, để mình không đến mức xuội lơ vì run rẩy.
Fiennes rất ít khi thô lỗ, nhưng mỗi khi vuốt ve quanh mông Trần Cận, một thứ khoái cảm khó gọi thành lời sẽ lâng lâng dâng lên trong hắn, mà Trần Cận ngồi trên lại bắt đầu dung túng cho hắn dồn dập tiến công… Tư thế này khiến hắn cảm nhận được rõ mồn một mình đang nuốt lấy thứ đó của Fiennes một cách phóng đãng đến mức nào, điều ấy lại gây cho hắn một loại ảo giác rằng mình đang áp đảo đối phương triệt để, giữa khoảnh khắc mập hợp cả gương mặt điển trai căng cứng vì kích tình mãnh liệt lẫn biểu cảm mê đắm của đối phương trong mắt hắn đều mang vẻ cám dỗ đến vô phương chống đỡ.
Dục vọng của đàn ông luôn nguyên thủy và bộc trực như thế, dần già Trần Cận đã hoàn toàn bị khuất phục bởi khoái cảm, mỗi lần Fiennes dấn tới đều khiến hắn mơ hồ thấy như mình đang hoàn toàn chi phối được đối phương, bởi vậy Trần Cận hầu như quên bẵng rằng mình đang bị thượng, hắn chỉ còn hối hả muốn sao cho sự hưởng thụ càng thêm trọn vẹn, nỗi ngượng ngùng uất ức hầu như nhòa đi vì cơn mê tình ái.
Đến khi lửa tình nóng bỏng lan tràn tứ phía, Fiennes vẫn không ngừng chuyển động ra vào, khi nhanh khi chậm, Trần Cận đã không thể khống chế nổi mình nữa, hắn say sưa hùa theo nhịp điệu của Fiennes, một tay Fiennes lần xuống mơn trớn âu yếm nơi nối kết giữa họ, còn Trần Cận cũng bắt đầu tự đưa tay xuống thỏa mãn chính mình, một Trần Cận hoang dại và buông thả đến thế thật khiến Fiennes bị kích thích đến thiếu điều bắn ra ngay tức khắc.
Hai mắt Trần Cận mê đi vì kiềm nén lẫn lộn cùng phóng túng, cánh tay còn lại của hắn ghì cứng đầu Fiennes, trong khi Fiennes càng ra sức tiến công, cơ thể bọn họ giờ này như cung đã lên dây, họ ghì chặt lấy nhau, cùng run rẩy hứng chịu một luồng sóng kích động đến tê dại, ngay khoảnh khắc sắp chạm đỉnh cao trào, Fiennes đột ngột thô bạo rướn mạnh thắt lưng, một tay ấp trên tay Trần Cận, hăng hái giúp hắn càng thỏa mãn hơn, cả cái giường lớn rung lên bần bật, mỗi lúc mỗi khẩn cấp hơn, bạo liệt hơn, cho đến lúc họ khẽ gầm lên, cùng đạt đến khoái cảm tột cùng, dịch đặc bỏng rẫy thỏa sức phun trào.
Ôm nhau ngã xuống nệm, Trần Cận gục đầu trên ngực Fiennes, thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, lắng nghe tiếng tim đập gấp gáp trong g ngực mình hòa chung một nhịp với Fiennes, hoàn toàn ngơ ngẩn.
Fiennes kéo tay Trần Cận lên, nhẹ nhàng ngậm lấy ngón giữa dây dính dịch của chính hắn, rồi nâng cằm Trần Cận, hôn hắn, động tác đầy ám chỉ ấy một lần nữa lại khiến cả hai hưng phấn. Tuy Trần Cận hoạt động cả ngày, giờ đã mệt muốn chết rồi, nhưng cơ thể đàn ông vốn quá dễ bị khiêu khích, trước lối khêu gợi nóng bỏng đến thế, lại thêm sự ẩm ướt vừa xong còn lưu lại, Fiennes nhỏm dậy lật sấp Trần Cận xuống nệm, rồi ghì lấy thắt lưng hắn từ sau lưng, một lần nữa trân mình xông tới.
“A! Anh tính chơi chết… tôi a… chậm lại… Ưm…!” hắn thật tình chịu không nổi lối trắng trợn này của đối phương.
Fiennes tuyệt nhiên không hề tỏ ý định lùi bước, hắn vừa hăm hở tiến lên vừa cắn bừa trên vai Trần Cận giữa tiếng thở dốc: “Tôi… không thể… cậu làm tôi… quá… ha… thoải mái, ha…”
“Bữa nay anh chơi quá hóa điên sao… Á…”
Trần Cận nghĩ đêm nay chắc mạng hắn tiêu rồi, mà tự hắn cũng phải sợ hãi bản thân mình vì những khoái cảm hắn có được khi ở bên dưới kẻ khác, thế này hoàn toàn không giống những gì hắn từng mơ tưởng, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình quen bị… thượng. Hay Fiennes thực sự đã thay đổi hắn, hắn cũng chẳng biết mình có bị sao không nữa, cớ gì lại cảm thấy thế?! Mà chết tiệt là mỗi một lần bị công kích cả sau lẫn trước kiểu đó, phải thừa nhận rằng tự hắn cũng thấy sung sướng chết được.
Tất nhiên, có đau, nhưng thỏa mãn còn hơn thế, rồi hắn bắt đầu trở nên dễ dàng buông thả, nhưng càng lúc hắn càng sợ con người ấy của mình, xáo trộn đến xa lạ, cảm giác nhục nhã mỗi lần làm tình cùng Fiennes đang dần dần trở thành một thứ độc dược kích thích đủ sức ăn mòn lý trí hắn, khiến hắn quay lưng phản bội chính mình.
Đêm hôm đó, có lẽ vì Trần Cận cố tình phối hợp, bọn họ làm đến long trời lở đất, thẳng đến khi đôi bên cùng mệt nhoài kiệt sức.
Hôm sau tỉnh dậy, Trần Cận dứt khoát nghỉ buổi bơi sáng, đằng nào đêm trước cũng hao sức quá độ rồi. Trần Cận xuống giường Fiennes cũng mới giật mình tỉnh, giơ đồng hồ lên xem, đã thấy hơn chín giờ.
Cuộc hẹn gặp gỡ các đại biểu thương mại của hắn chắc sắp trễ mất rồi.
Di động và thiết bị liên lạc đều lưu vài cuộc gọi nhỡ, toàn của Norman. Nghĩ lại sĩ quan trợ lý của hắn có khóa phòng này, không biết anh ta có vào đây tìm hắn không…
Fiennes khoác áo ngủ, xuống giường đi ra phòng khách, không thấy ai, xem ra Norman cũng không dám vào phòng riêng của cấp trên.
Thực ra… đúng là sáng sớm Norman đã tiện cớ đưa bữa sáng để vào phòng gọi hắn, vốn tưởng Fiennes mọi khi rất chú ý thời gian, chỉ vì đêm qua uống rượu nên hôm nay ngủ quá giấc, ai ngờ đâu vừa vào đã thấy cảnh hắn ôm một gã đàn ông say sưa ngủ…
Norman giật thót mình, hoảng hồn rút lui ngay tức khắc… anh ta cũng đâu định để cấp trên chán ghét mình.
Ở Hào Môn bao nhiêu năm qua, anh ta hiểu chuyện không phải của mình, không nên hỏi dông dài, thì cứ lờ đi coi như không biết là sáng suốt nhất. Đành rằng đoán mò trong bụng sao shock bằng tận mắt chứng kiến, bất quá Norman vẫn đủ tỉnh táo để nghĩ sếp lớn Fi của anh ta lần này xem ra thật bất cẩn, ăn ngủ chung với một người đàn ông như thế, nhỡ để lộ ra ngoài thì không hay chút nào.
Dù sao thời gian này bao nhiêu dòng họ cao quý và những nhân vật nổi tiếng trên chính trường đều đang nhắm vào Fiennes, lăm le tìm đường tiến cử ái nữ đến tuổi cập kê của mình cho hắn.
Bằng vào hiểu biết của Norman với Fiennes, lần này người đó hình như không chỉ định chơi bời đơn giản như mọi khi, vì Fiennes có một thói quen bất biến, ấy là không bao giờ giữ tình nhân ở lại qua đêm, hắn luôn vô cùng cảnh giác, mà người đàn ông kia, lại dễ dàng bước qua mọi lề luật, ranh giới.
Nếu Fiennes thực sự có tình cảm với hắn ta, thì thật là động trời…
Trần Cận vừa mở vòi sen để nước xả xuống đầu, Fiennes đã cởi áo choàng, định vào cùng tắm với hắn, bất quá vừa mon men tính hôn hắn đã bị xô ra.
“Làm nguyên đêm chưa đủ nữa hả?! Quần nhau với anh mém tiêu mất nửa cái mạng, đúng là thiệt đơn thiệt kép!” Trần Cận nói nửa đùa nửa thật, hắn cũng chẳng buồn nhìn Fiennes mà cứ thế ngửa đầu để nước xối vào mặt.
“Nghe cứ như cậu phải miễn cưỡng lắm ấy nhỉ.”
“Đừng có tưởng tượng, tôi không phải đàn em hay bồ nhí của anh đâu.” Trần Cận quay lại nhìn hắn, “Anh có trợ lý, có đàn em, lại cả vệ sĩ với quân đội đấy rồi, nhưng tôi đây ngộ nhỡ bị làm sao, còn không phải tự giơ đầu ra chịu nữa. Lúc đang làm nhiệm vụ, tốt nhất anh tránh xa tôi ra.”
“Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, thật lòng cậu không muốn về tổng bộ, hay chỉ đơn giản là đang né tránh tôi?”
Cứ phải hỏi trắng phớ ra anh mới vừa lòng chứ gì? Ờ được, thích nghe nói thẳng cho sướng tai thì đây, chiều ý anh! “Cả hai.”
“Cậu quả là thẳng thắn.” Fiennes giơ tay áp lên má hắn, Trần Cận tính tránh đi, mà rốt cuộc lại nhịn xuống.
“Tôi thế nào tự anh biết rồi, như tình hình hiện giờ, rõ ràng chúng ta không cần ở cùng nhau, nhưng anh cứ bắt tôi lẵng nhẵng theo anh bằng được, bộ anh không thấy nên giữ gìn một chút hả?”
“Cậu lo có người dị nghị phải không? Một Trần Cận không thể đánh đổ cả Hào Môn, nhưng một sự cố bất ngờ xảy ra, lại có thể phá hỏng mối quan hệ giữa tôi và cậu. Trần Cận, tôi không phải loại người chi li tính toán, nhưng tôi không muốn bất cứ sự mạo hiểm nào.”
“Anh tưởng nhốt tôi vài ngày thì thay đổi được gì hả? Xong hội nghị, không chừng tôi sẽ bị điều đi ngay lập tức. Lúc đó anh không điên đến mức đòi giữ tôi lại chứ? Tôi nói anh chớ có xen vào chuyện người khác.” Trần Cận quẳng cho hắn một cái liếc mắt khinh khỉnh, đoạn quấn khăn tắm, bỏ ra ngoài.
“Cậu sợ sao?” Fiennes vẫn bình thản hỏi.
Trần Cận quay phắt lại, trừng mắt nhìn hắn: “Sếp à, đương nhiên là tôi sợ! Lắm lúc tôi thật sợ anh chết khiếp.”
Hắn biết dục vọng của Fiennes đối với mình càng ngày càng mạnh mẽ, trước kia hắn ta còn chú ý đến phản ứng của hắn rồi mới dám mò lên giường, còn giờ thì thây kệ tất thảy, chẳng còn chút kiềm chế nào nữa.
Mà chính hắn cũng thấy bất an vô cùng, Trần Cận thừa nhận mình đặc biệt có cảm giác với Fiennes, nếu trước kia chỉ là về tinh thần, thì giờ qua bao nhiêu bận ái tình kịch liệt, đầu óc hắn coi bộ mụ mị theo luôn rồi. Hắn bắt đầu vô thức tơ tưởng đến cơ thể Fiennes, rồi thì lâu lâu ngơ ngáo liếc nhìn dáng lưng mạnh mẽ uyển chuyển của đối phương, từ đôi chân rắn rỏi khêu gợi tới gương mặt sắc cạnh điển trai của hắn ta… tất cả đều có thể khuấy đảo lên những luồng xung động rạo rực trong hắn.
Trần Cận chưa từng cảm thấy như thế với bất cứ gã đàn ông nào ngoài Fiennes, thành ra lắm khi hắn thấy thật bối rối khó xử. Hắn không biết phải làm sao trước mối quan hệ với Fiennes, nên tiến thêm một bước, hay cứ tạm thời thoái lui thì hơn?
Chậc! Rách việc quá thể, Trần Cận hắn sao biết được ba thứ đó?!!
Giờ nếu để Fiennes biết mình cũng hơi thích làm với hắn ta, vậy thì tai hại a. Chỉ cần nghĩ đến cảnh mình nằm dưới thằng chả… thật ngượng mặt hết chỗ nói, bất quá mỗi lần xô nhau lên giường rồi thường thường hắn sẽ quên biến mất sự tình nghiêm trọng đến mức nào.
Chỉ có Fiennes càng lúc càng hiểu rõ cơ thể hắn, đối phương biết phải làm sao để hắn dễ chịu, cũng biết phải làm sao để khiêu khích trêu chọc hắn, rồi nhìn hắn quằn quại mất kiểm soát trên giường…
Ái tình với Fiennes luôn lạ lẫm và đầy khoái cảm, có thể dễ dàng đẩy hắn lên tới đỉnh điểm, khiến hắn quên phứt mọi sự, lắm khi sung sướng đến xuội lơ cả người. Nếu không phải tự ái đàn ông còn chưa đủ để lấp liếm tất thảy, chỉ sợ hắn cũng sẽ thừa nhận một gã bạn tình như vậy thật hiếm có, bởi cái thứ khoái cảm cấm kỵ lẫn lộn cùng khổ sở ấy…
Lối tình ái hoàn toàn buông thả, hoàn toàn càn rỡ, không chút lý trí hay kiêng nể này, luôn khiến đàn ông khó mà chống cự, mà cứ vậy mãi sao được a… rồi nhỡ thành lãnh cảm với phụ nữ thiệt thì sao giờ?!
Rốt cuộc Trần Cận lại quyết định xuống bể bơi phát tiết chút đỉnh. Bất quá tối qua quả thật chiến đấu hơi hăng say quá đà, thành ra bữa nay chỉ bơi đi bơi về một vòng đã muốn leo lên ngồi thở.
Mới nằm dài ra ghế, cô em tóc vàng cạnh đó liền quay sang đá lông nheo với hắn, vậy là Trần Cận hùng hồn nhận ra tinh thần mình đã lại ngời ngời sáng chói như xưa, bản tính đàn ông và sức quyến rũ vô cùng tận lại một phen trỗi dậy. Ờ hay hay, ngoài chút chút bất thường với Fiennes, còn lại mọi thứ khác vẫn ngon lành.
Đến khi một em mặc bikini đẹp long lanh lượn ra bể, Trần Cận lập tức hớn hở ngóng cổ hóng theo, tuốt tới lúc người đẹp đi khuất… thì một gã đàn ông xuất hiện, chính thị cái kẻ trước kia không bao giờ Trần Cận thèm để vào mắt, mà giờ hắn đành phải thừa nhận là hết sức bảnh bao.
Trần Cận gỡ kính râm xuống, nhìn Fiennes ung dung tiến về phía mình, bao nhiêu người đẹp dưới bể đều nhất loạt ngẩng lên nhìn theo hắn ta, Trần Cận bất đắc dĩ thở hắt ra, tự nhiên thấy mất hứng.
Fiennes đến bên cạnh hắn, tiện tay rút cái khăn tắm sạch vắt trên cạnh ghế, thản nhiên cúi xuống xoa xoa mớ tóc ướt rượt giùm hắn, ấy là cử chỉ thân mật hoàn toàn lơ đễnh của hắn ta.
“Nè nè.” Trần Cận ngồi bật dậy, giơ tay ngăn hắn lại, rồi liếc trái liếc phải, có vẻ rất chi nhức đầu, “Anh làm cái quỷ gì đó, thế này, thế này… người ta sẽ tưởng mình ấy ấy gì nhau a…”
“Ấy gì?”
“Thì ấy ấy đó.”
Fiennes thẳng thừng nhìn hắn: “Chẳng lẽ chúng ta không phải thế?”
Ha! Anh to gan dữ ta. Trần Cận giật cái khăn trong tay hắn, chà qua loa lên đầu: “Tôi là bị anh tha hóa đó, anh sung sướng lắm hở, hở?”
Fiennes ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh hắn: “Không phải cậu vẫn rất thích ở cùng tôi sao?”
Mấy người đẹp nằm ghế dài quanh đó đã bắt đầu quay sang nhìn bọn họ, Trần Cận không buồn nể nang, đẩy luôn hắn ra, lại nhịn không được bật cười mắng: “Anh bình thường tí giùm đi.”
Fiennes lại ngả người sang, ghé sát bên tai Trần Cận, thì thầm chỉ đủ hai người nghe được: “Tôi vừa lén chuồn khỏi cuộc họp, chỉ cốt xuống đây xem cậu đang làm gì thôi đấy, vậy mà cậu nói với tôi thế a?”
Trần Cận thật tình nuốt không trôi lối ám chỉ này của đối phương, cứ nghĩ Fiennes ra vẻ quyến rũ mê hoặc vậy, thực ra bụng dạ đen tối không đỡ được, bảo hắn chịu sao thấu a.
“Ờ, với… ông lớn như anh, thật tình tôi cũng chẳng biết xử sao cho phải a. Mà giữa chỗ công cộng, anh biết chừng mực là gì không hả? Biết không?” Trần Cận nghĩ Fiennes đương cố ý chọc mình, thành ra cũng không nhảy dựng lên, thế thì mất mặt quá, vậy là hắn giật cổ áo Fiennes, mỉm cười đầy đe dọa: “Anh đã mết tôi dữ vậy, sao không cố kiềm chế một chút nhỉ?”
Fiennes bình tĩnh hỏi lại: “Ở bên tôi, cậu thấy khó khăn lắm sao?”
“Chúng ta… ở-bên-nhau hồi nào hả?”
“Vậy được, tôi hỏi lúc này vậy, rốt cuộc lúc này chúng ta đang… yêu nhau chứ?”
“Yêu… nhau!!? Tiều… nghe hết nổi rồi.” Trần Cận phì cười, bộ dạng rất chi xông xênh bất cần. Trước kia mấy chuyện thế này hắn cứ vơ đại một em út là xong, gì yêu đương ba kiểu thổ lộ sến sủa ấy, Trần Cận hắn nuốt không trôi a. Bất quá đến lúc này, hắn cũng khó mà nói được giữa hắn và Fiennes rốt cuộc là thế nào.
Fiennes coi bộ không hề cảm thấy mình vừa nói gì đáng cười, đáy mắt thoáng lộ ra một tia dung túng, rốt cuộc hắn chủ động đổi qua chuyện khác: “Khách sạn mới có một chuyến hào tươi vận chuyển đường không, thực đơn bí mật ở đây đấy, muốn thử không?”
“Ờ cái đó không phải là đồ…” kích-dục hở?!! Nè anh khỏe quá rồi nghen, chớ có ăn là hơn nghen. Trần Cận chưa kịp vọt ra lời đã sực thấy hơi kỳ kỳ, nửa câu sau thôi lại nuốt xuống, hắn lười biếng gài lại kính râm, nằm ườn ra ghế, “Coi như tôi chưa nói.”
Từ lần gặp lại ở Marid mấy tháng trước đến giờ, Trần Cận cứ thấy Fiennes hình như lạ lạ, lâu lâu lại tỏ ra hết sức trái thói, lại còn tỉnh bơ kiếm cớ vòng vo giùm hắn, rồi lợi dụng mọi nơi mọi lúc để mơi hắn… lên giường, tích cực nhiệt tình không khác gì… một gã trai mới lớn, mà cái thằng-mới-lớn này coi bộ thể chất phát triển hơi bị tốt quá đà nha.
Mới nghĩ đến mặt đó của Fiennes, lập tức Trần Cận nghe nửa người lạnh toát nửa người nóng phừng phừng như giữa lò thiêu.
“Chiều nay vừa hay tôi không có kế hoạch gì, chắc cũng không bị ai quấy rầy đâu, đi với tôi nhé.”
Mặt Trần Cận ịn rành rành mấy chữ “Tôi chối mà được à?”: “Không phải tôi đến đây để hầu anh hả? Chứ anh tưởng mắc gì thằng này phải ngồi đây? Mà con nhỏ hôm qua ấy… coi bộ anh quen thân lắm hả?”
Fiennes cười khẽ: “Đúng là cậu thấy rồi. Đó là Melo, cô ta rất có thế lực ở Brazil, quản lý một tập đoàn tài chính đấy, đối phó không dễ đâu, có điều chúng ta xong với cô ta rồi.”
Trần Cận nói như tiện miệng, nhưng ánh mắt đã có chút nghiêm túc: “Cả ngày gặp toàn những đối thủ khó chơi, nói cười xoen xoét vậy chắc mệt óc lắm hở? Có lắm chuyện thật không làm sao quen được.”
“Có điều, người chọc giận tôi nhiều nhất, không phải là cậu sao?”
“Ờ ăn nói kiểu đó đi, rồi anh đang tính bảo cả thế giới chỉ có mình tôi hành được anh sứt đầu mẻ trán chứ gì? Khỏi cần lộ liễu thế, tưởng tôi tin anh chắc? Mà nữa, ngần ấy tự tin thì đây không thiếu đâu, dù gì kiếm được người đẹp trai kinh điển như tôi trên đời đâu có dễ”
“Cậu vẫn ưa khiêu khích tôi vậy nhỉ.”
“Sao hả, thấy tôi ngược đãi anh a?” Trần Cận nhếch môi cười, “Không vừa lòng thì nói ra, đỡ khỏi ức quá nội thương. Cứ chờ tôi bị nhũn não đã, xong sẽ nghe lời anh Mai về Peru rồi, các bộ phải gặp riêng đại diện thừa hành, tám giờ sáng mai tôi bay.” Hai ngày nữa hội nghị diễn ra, đây cũng là lần đầu tiên có đủ mặt bảy bộ, trước kia Xích bộ chưa từng làm việc cùng Phong, Lộ, Hỏa, bởi vậy Trần Cận cũng không quen biết gì đám đó.
“Người ta bảo người đứng đầu Hỏa đường, Nana Hồ là một người đẹp hiếm có nghen, chậc, thiệt muốn thử chút xíu vẻ nóng bỏng của nàng” giọng Trần Cận tán thưởng không che giấu, bất quá Fiennes chỉ mỉm cười không đáp.
“Mà nghe nói Lộ đường mới đổi thủ lĩnh hở?”
“Thủ lĩnh cũ là Michael Dương, nhưng anh ta quá hiếu chiến, dùng người tổn thất rất nhiều, nên tổ Trung Đông quyết định điều chuyển.”
Trần Cận kê tay làm gối đầu: “Giờ nếu điều tôi khỏi Xích bộ, thật tôi cũng chẳng hiểu mình sẽ thế nào nữa. Ừ thì lúc nào tôi cũng muốn giữ gìn cho Xích bộ đấy, nhưng vận xui xẻo sao nói trước được. Tôi rất ít khi mất tự tin, nhưng để tụi đàn em đỡ lưng cho mình lại là chuyện khác.”
Fiennes nhướn mày: “Cậu tỉnh ngộ đấy à, Trần Cận cũng biết tỉnh ngộ sao. Kể ra cái người sẵn sàng hiến mạng mình vì kẻ khác ấy đúng là anh hùng đến khó mà chấp nhận.”
Trần Cận mặt dày đáp: “Nói thế mà coi là khen được hả, chẳng thành thật chút nào.”
Fiennes nhấn mạnh: “Không phải tôi đang khen cậu đâu.”
Trần Cận rút cánh tay đang gối sau đầu xuống, vỗ vỗ đùi Fiennes: “Đừng có tùy tiện xài xể nhau nha, tưởng tôi nghe không hiểu hở? Làm tổn thương người ta hoài, tôi có thần kinh que củi cũng không quen được đâu a.”
Fiennes hấp háy mắt nhìn hắn: “Tôi làm tổn thương cậu hồi nào nhỉ?”
“Anh trắng trợn phá hoại chuyện làm ăn của tôi, hại tôi đã không thu được tiền còn phải nợ ơn nghĩa người ta, đen không chịu được.” À ra ấy chính là “tổn thương” của Trần đại thiếu gia, làm như đầu sỏ gây sự cũng có phần của ngài Fi vậy, “Cơ mà tôi không thèm bố thí nghen, đứng có nhìn tôi cái kiểu… thương hại ấy, lỗ lời chút chút đó tôi lo được.”
Fiennes cũng biết Trần Cận ham lợi, thành ra không nhịn được bóc tẩy hắn: “Không phải cậu mới mua một biệt thự ở Hồng Kông sao, còn không để cho thuê, không giống cậu chút nào.”
Trần Cận nhỏm dậy: “Anh cho người giám sát tôi hả?!”
Fiennes bình thản đáp: “Tài khoản của cậu cần phải giám sát mới biết được sao? Ít nhiều cũng nên bố trí tường lửa chứ.”
“Ờ ờ, anh thì giỏi rồi.” Trần Cận chỉa chỉa hắn, ngóc cổ lên nói, “Tôi đầu tư không được a.”
Fiennes cũng biết biệt thự ấy là mua vì Trần Thạc, em song sinh của hắn sống ở Hồng Kông, thỉnh thoảng hắn cũng muốn lui tới thăm hỏi, chẳng qua muốn cho danh chính ngôn thuận một chút mà thôi.
“Chừng nào cậu thích tôi đến mức sẵn sàng mua nhà vì tôi, lúc ấy chắc tôi không phải đuổi theo cậu vòng quanh thế giới vậy nữa.”
“Anh nói lộn a, rõ ràng là anh bắt tôi lẵng nhẵng chạy theo anh thì có.” Trần Cận nói, có chút chán chường, “Tôi coi vậy mà túi rỗng không à, thích chỉ đâu mua đó hở, đợi kiếp sau đi. Còn đòi tôi dành tiền tậu nhà cho anh, không biết ngượng a! Thảo nào người ta nói càng lắm tiền càng tham tợn. Mà nói trước à, tôi không thèm loại cướp cạn mù quáng đâu, coi vậy mà là tiền chứ bộ.”
Fiennes chậm rãi đứng dậy, nhìn hắn rất chi trêu ngươi: “Nói vậy, cậu quả là rất sáng suốt đây!”
Chuông báo động trong đầu Trần Cận lập tức rúc inh ỏi: “Tàm tạm…”
“Tôi đợi cậu trong nhà hàng, thích thịt quay Argentina chứ? Tôi mời.” Nói rồi liền quay đầu đi trở vào hướng nhà hàng.
“Ơ nè…” Trần Cận gọi với theo, ai đó vẫn không buồn quay lại, hại hắn phải gỡ kính râm xuống nhìn, rồi lầm bầm: “Mắc gì nhỏ mọn vậy a, tôi bảo tôi sáng suốt thì đụng chạm gì đến anh chớ? Chẳng lẽ hồi này đang có mốt bắt chước thiếu nam tương tư hở, muốn gì nữa không biết! Hứ, đừng hòng đây dỗ. Đừng có mà hòng!”
Ung dung sải bước qua sảnh lớn, trên mặt Fiennes hiện rõ nụ cười, trông Trần Cận cuống quít vậy, rõ ràng hắn ta cũng quan tâm đến suy nghĩ của hắn đấy chứ, đâu có phớt tỉnh thờ ơ như mọi khi hắn cố tình làm bộ, xem ra… Trần Cận cũng đâu đầu đất lắm Được thấy hắn ta bối rối vì mình thế này, cảm giác thật không tệ a.
Trưởng thành đứng đắn đến như Fiennes, cũng đã hoàn toàn sa vào cuộc chơi ái tình này, ừ thì giữa chừng khó tránh được vài phen ấu trĩ, bất quá đương sự vẫn thấy rất chi hưởng thụ, còn chẳng có nhu cầu tự nhận ra.
—-
Phủ Hoàng Long: =)))) nếu chị êm còn nhớ, thì từ nầy đã từng xuất hiện ở cuốn trước, và lúc đó thì nó được dùng vs nghĩa hoàn toàn trong sáng là [đô thành nước Kim thời xưa, sau này được dùng để chỉ vị trí hiểm yếu của địch.] =)))) và đến đây thì phủ Hoàng Long là rì và có còn trong xáng hông chị êm tự thấu hiểu nghen nghen nghen =))))