Hôm nay trời rất tối, tầng mây che hết sao, ngay cả ánh trăng cũng chỉ có thể giãy dụa lộ ra một chút ánh sáng, có ít còn hơn không có. Anh chàng quý tộc thả lỏng bước đi trong bóng đêm, mái tóc bạch kim cũng điệu thấp thu liễm. Có lẽ là hắc ám bảo hộ làm anh hứng khởi, anh thản nhiên đi theo con đường.
Muggle trên đường rất ít, bên này không phải khu trung tâm, tự nhiên cũng không quá náo nhiệt. Bên đường, đèn bách hóa, nhà ăn, cửa hàng thời trang cũng sáng yếu ớt, khách cũng thưa thớt. Cảnh trí như vậy, trên đường phố mấy cây to cao hắt bóng, yên lặng và lãng mạn. Mấy đôi nam nữ trẻ tuổi thân mật đi qua Draco, dường như nơi này là chỗ hẹn hò?
Draco cười, tiếp tục đi lên phía trước.
Chỗ ngoặt…
Draco híp mắt, đôi mắt bắt giữ được bóng dáng quen thuộc của người nọ.
Anh có thể nhận ra bóng dáng người kia trong nháy mắt—— gầy, yếu ớt lại cao ngất.
Em ấy đang làm gì vậy?
Harry mặc một cái áo áo sơmi màu lam nhạt, màu sắc này làm Harry nhu hòa trẻ trung, áo sơmi triển lộ đường cong phần eo hoàn mỹ. Harry đứng ở đầu phố, nhu hòa, không biết đang chờ ai. Draco đứng xa xa nhìn, dừng bước lại.
Một cô gái đột nhiên chuyển sang góc đường kia, lỗ mãng thiếu chút nữa đụng vào người nọ. Draco nhíu mày.
Thanh niên tóc đen mỉm cười đỡ lấy cô gái, tùy ý mà quen thuộc từ trong tay cô ta nhận trà sữa. Cô gái hút trà sữa của mình, cười vui vẻ, tay thân mật nhiệt tình ôm tay thanh niên, kéo tay người kia đi.
Cánh môi đỏ sẫm của anh lúc này trắng bệch.
Cô gái kia không có mái tóc màu nâu cuộn sóng, nữ sinh kia không phải Hermione, càng không là Luna, Ginny.
Phẫn nộ, thất vọng, thống khổ… Cảm xúc hỗn hợp làm khóe mắt Draco đỏ lên.
Làm sao em có thể! Cô ta làm sao dám!
Draco hít sâu mấy lần cố gắng áp chế tức giận trong lòng, thống khổ mà bức bách tầm mắt của mình trói chặt hai người kia.
Nữ sinh bỗng nhiên ghé sát vào Harry, dựa vào vai người kia, thân mật nói bên tai làm người kia cười khẽ.
Draco buông xuống cánh tay đã sớm hiện đầy gân xanh.
Draco không biết mình đứng bao lâu, không biết mình nhìn bao lâu, mỗi một giây với anh là chờ đợi dày vò, mỗi một hành động như được quay chậm.
Nếu lần đầu gặp gỡ là hoài nghi, như vậy hiện giờ đã là khẳng định —— Cô gái kia là bạn gái Harry.
Chết tiệt!
Nhìn cô gái kia chủ động hôn lên môi Harry, dừng lại thật lâu, anh giận đến nổi điên.
Làm sao cô ta dám!! Một Muggle mà thôi!
“Ngày mai gặp!” Cô gái cảm thấy hai má của mình nhanh thiêu cháy, vội vàng nói gặp lại rồi chạy nhanh đi.
Cô gái vuốt môi, cười tươi, hai má đỏ ửng.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Harry, con người ôn hòa này làm cô mê muội. Quả nhiên, đối Harry phải chủ động một chút.
Cô cười.
“Cách em ấy xa một chút!” Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô. Một bàn tay bóp cổ cô làm cô khó có thể hô hấp.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào một đôi mắt xanh khủng bố lạnh như băng, giống như sói làm cô không rét mà run.
Bàn tay trên cổ cô từ từ bóp chặt, người nọ nói như mang theo gào thét: “Cách em ấy xa một chút!”
Cô sợ hãi gật đầu, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Tiếp theo gáy tê rần, ý thức lâm vào màn đêm
Harry ngơ ngác cảm thụ ấm áp trên mỗi, đầu trống rỗng.
Đây là có chuyện gì?
“Đầu gỗ!” Cô gái cười một tiếng, thẹn thùng cúi đầu, “Ngày mai gặp.” Nói xong chạy nhanh đi.
Harry chớp chớp mắt, còn không kịp phản ứng có chuyện gì. Vươn tay lau môi, khóe môi như còn dính son môi của cô gái. Anh lau lại vài lần.
Rõ ràng muốn lau dấu vết lưu lại nhưng Draco xem ra Harry như còn đang nhớ lại nụ kia. Con ngươi chàng trai quý tộc trẻ âm u thêm, giống như biển rộng khi ẩn chứa bão táp.
Harry gãi gãi tóc, mái tóc hỗn độn càng thêm tán loạn. Anh bất đắc dĩ. Những cô gái Hermione giới thiệu cho anh đều rất xinh đẹp, nhu thuận, nhưng… Harry nhéo mũi, sao anh có cảm giác mình đang chăm sóc em gái? Chẳng lẽ anh già rồi?
Harry không biết nên khóc hay cười lắc đầu, đi về nhà.
Hôm nay rất đen, đèn đường tạo nên vầng sáng mờ nhạt trên con đường. Lối cho người đi bộ cũng chỉ có mấy người vội vàng đi, chỉ có muỗi bay múa trên không trung.
Harry lại bước chậm. Ạn có rất ít thời gian tản bộ như vậy. Không phải vì công việc mà vì Scorpio, anh luôn vội vã. Khó được có cơ hội như vậy, cần hưởng thụ một chút đúng không? Ở nhà đôi song sinh Weasley sẽ chăm sóc Scorpio.
Anh đi dọc theo con đường, tò mò đánh giá các chỗ rẽ ngõ tắt nhỏ nhưng bóng tối che lấp riêng tư ngõ nhỏ rất tốt, anh không nhìn thấy cái gì.
Đột nhiên anh cảm thấy lưng nặng, cảnh tượng trước mắt biến hóa trong nháy mắt, không còn là đèn đường mờ nhạt và đèn xe lóe sáng, hoàn cảnh nháy mắt biến hóa làm đôi mắt anh không thích ứng kịp, trước mắt đen sì và ánh xe chợt lóe.
Anh bị kéo vào ngõ nhỏ?
Cướp?
Đầu Harry có chút trì độn chuyển động, bóng tối làm anh không rõ hình dáng người đứng trước mặt mình.
Một bàn tay vươn đến hung hăng đè anh lên tường. Lưng dán bức tường lạnh như băng làm Harry rùng mình.
Không đợi Harry nói, một thân thể ấm áp đến gần, ôm Harry, nháy mắt đuổi đi lạnh lẽo phía sau lưng. Người nọ rất cao, Harry bị ôm chôn ở trong ngực anh ta. Mùi hương trên quần áo giống như đã từng quen biết bay vào xoang mũi làm đầu Harry chuyển động chậm lại.
Này… Xảy ra chuyện gì?
Không đợi Harry suy nghĩ cẩn thận, cằm đã bị người nâng lên. Tầm mắt bị bắt nâng lên nhìn vào bóng người thấy không rõ bộ dạng cao lớn kia. Anh phí công mở to hai mắt muốn thấy rõ bộ dạng người này, trực giác nói cho anh biết họ đang nhìn vào mắt nhau.
Không đợi anh phản ứng thêm, môi đã bị ngăn chặn.
Hơi thở ấm áp của đối phương phun trên mặt, thêm mùi hương, làm tin anh đập gia tốc.
Bóng tối làm xúc cảm hai bên càng thêm sắc bén.
Người nọ không hề thỏa mãn với hạnh phúc vui sướng khi hai đôi môi chạm vào nhau.
Harry trừng lớn ánh mắt, có cái gì ướt át mềm mại xẹt qua môi anh, liếm liếm đôi môi khô.
“Chờ, chờ một chút!” Harry ngửa đầu muốn né tránh người nọ áp chế.
Nhưng…
Tay kia đè gáy anh, ngón tay thon dài len vào mái tóc đen hỗn độn cố định đầu của anh. Giống như bị chọc giận khi Harry cự tuyệt, người nọ hung hăng chen vào đôi môi còn chưa kịp khép lại, mang theo nổi giận vô tận tùy ý xâm lấn. Không còn là liếm mà là chinh phục cắn.
Anh bị bắt ngửa lên, chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên nức nở, tay chân đều bị người nọ giam cầm không thể phản kích. Rõ ràng là tư thế khuất nhục như vậy, vì sao… Trái tim như thừa nhận đập ngày càng nhanh?
Là mùi hương sao…?
Cánh tay trên lưng ôm càng chặt, Harry hoàn toàn dán vào ngực người nọ, cảm thụ trái tim đối phương đập mạnh.
Không biết qua bao lâu người nọ mới rời khỏi.
Harry vô lực tựa vào ngực người nọ thở hổn hển, choáng váng, ánh mắt không có tiêu cự.
Đối phương ôm Harry, đầu chôn ở gáy Harry, hung hăng gặm làn da mềm mại, thanh âm trầm thấp áp lực khát vọng vô tận và nổi giận.
Harry không biết mình về đến nhà như thế nào. Đến khi anh phản ứng lại, hai anh em Weasley đã đứng trước mặt tò mò đánh giá anh.
Harry hoảng hốt, vội vàng vươn tay che làn da ẩn ẩn đau đớn, mặt nháy mắt đỏ bừng.
“Nha, Harry ”
“Thì ra bạn gái của em nhiệt tình như vậy a!”
“Ha ha! Khó được Hermione còn lo lắng em đầu gỗ!”
Hai Weasley vây quanh anh chuyển hai ba vòng, ánh mắt sáng quắc xoi mói:
“Nhìn xem! Tóc bị vò thành thế này!” George chọc chọc gáy Harry.
“Quần áo cũng nhăn lại nha.” Fred như ghét bỏ giật nhẹ góc áo Harry.
“Nhìn miệng này, chậc chậc…” Hai người ăn ý cười xấu xa.
Hai Weasley đột nhiên dừng một chút, lấy ra một sợi tóc từ áo Harry ——
“Nha! Còn là một mỹ nữ tóc vàng a!” Fred giơ sợi tóc dưới ánh đèn, sợi tóc tinh tế phản xạ màu vàng xinh đẹp.
Harry sờ sờ cánh môi, cầm sợi tóc từ trong tay Fred, mỉm cười một chút rồi nhanh chóng chạy vào phòng.
Harry nhìn chính mình trong gương tai đỏ lên, xấu hổ và giận dữ nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn nữa.
Nắm chặt sợi tóc, Harry bỗng nhiên cảm thấy gáy đau đớn.
Đáng chết!
Đáng chết!
Nắm tay Draco hung hăng nện ở trên tường, gạch đá cắt qua bàn tay của anh, máu tươi đỏ sẫm chảy ra. Anh có chút không khống chế được. Biết rất rõ ràng Harry không thích như vậy, nhưng vẫn…
Đáng chết!
Rõ ràng đều có con, vì sao còn muốn đi tìm người khác!
Draco có chút hối hận không bóp chết người phụ nữ chết tiệt kia.
Tầng mây dần tản ra, ánh trăng lần thứ hai chiếu sáng mặt đất, rơi vào một ngỏ nhỏ chiếu sáng mái tóc bạch kim hỗn độn. Malfoy không còn chú ý mái tóc bảo bối.
Harry… Anh thì thào, đầu dựa vào tường, uể oải suy sút.
Harry, sao có thể… Slytherin luôn luôn túc trí đa mưu giờ chân tay luống cuống.
Ánh trăng không tiếng động, trầm mặc nhìn chăm chú thế giới này. Thành thị dần yên lặng.
Một ban đêm, có bao nhiêu người mất ngủ?