Draco dựa vào tường, mệt mỏi nhéo nhéo mũi.
“Em lần sau kết hôn cũng đừng gọi anh làm phù rể.” Malfoy cảm thán.
Pansy hung hăng đạp anh, kéo chặt cánh tay chồng, hừ lạnh một tiếng, đi.
Draco kéo nơ trắng, tựa lưng vào ghế ngồi, thở ra một hơi.
Ba ngày này thật sự là dày vò. Draco nghĩ đến ngày hôm qua bị mẹ đuổi theo chạy chật vật, mặt đen giống như than đá, cái người tiết lộ tin tức kia thật là đáng chết. Nhìn cha vẻ mặt mờ mịt bình tĩnh, tám phần mẹ còn chưa nói, Draco thở ra. Nói như thế nào, mẹ vẫn tương đối dễ mềm lòng.
Draco đứng thẳng dậy, lấy bút, nhìn văn kiện chồng chất, hít một hơi.
Ba ngày, công việc tích lũy làm anh đau đầu, lý trí nói cho anh biết tốt nhất nhanh chóng xử lý những văn kiện chồng chất kia.
Draco lấy báo cáo, cố gắng trầm tĩnh bắt đầu đọc. Những dòng chữ buồn tẻ chán nản trước mắt đảo qua, lại không để lại cho anh nhiều ấn tượng. Suy nghĩ của anh như chia làm hai, một phần bận tâm văn kiện trước mắt, một phần đi ra nhớ không gian ấm áp kia. Anh bắt đầu không thể ức chế nhớ nhà Harry, đương nhiên cũng là nhà anh.
Tuy rằng chỉ có thể ngủ ở trên ghế bó tay bó chân nhưng nửa đêm có thể nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng của Harry đi xuống, ngày hôm sau cũng có thể nghe Harry như thuận miệng hỏi: “Tối hôm qua không lăn xuống đất chứ?” Tuy rằng phải làm một ít rõ ràng là việc của gia tinh, nhưng bữa tối cũng phong phú. Tuy rằng bị yêu cầu bò lên nóc nhà bẩn nhưng quần áo anh cũng dính vào mùi chanh mà không phải mùi huân hương. Tuy rằng anh còn chưa được chân chính tiếp thu nhưng mỗi ngày đều có thể nhìn Harry xách nguyên liệu nấu ăn dắt Scorpio, bước nhanh đi đến trước mặt anh, vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa nói: “Hôm nay buổi tối ăn…”
Cảm giác đó, thực mới lạ.
Từ có ký ức bắt đầu, bên cạnh anh càng nhiều là vợ chồng mẫu mực, chồng ham thích săn thú bên ngoài, uống rượu, tụ hội, vợ ham thích châu báu, trang phục. Hai người có thế giới của riêng mình. Mà anh thích sống chung với Harry và Scor, dụ Socr gọi mẹ, đi theo Harry dạo siêu thị, thông đồng với Scor mua rất nhiều rất nhiều kem… Người một nhà có cùng một thế giới, điều này làm cho anh mới lạ.
Từ Parkinson đến Zabini, từ Black đến Goyle, người vợ luôn chỉ huy gia tinh bưng đồ ăn tinh xảo lên bàn, mỹ vị, lại giống như một khuôn mẫu, hương vị không biến. Điều này làm cho anh nhớ tới đồ gia vị Harry để lâu rồi sẽ cắn thìa vẻ mặt đáng tiếc đưa đồ ăn đến cho Blue ăn. Blue là một con chó vàng xinh đẹp.
Mỗi ngày chạng vạng lúc mệt mỏi nhất đều có người làm tốt một bàn đồ ăn chờ, cảm giác này mê muội giống như hút thuốc phiên.
Anh cũng từng thấy Crabbe và vợ cãi nhau. Trước mặt nhiều người như vậy, Crabbe hung hăng tát vợ. Cô gái kia cũng không thèm quan tâm kéo bạn gái đi chọn trang phục mới nhất. Nếu là Harry, có lẽ Harry sẽ cầm đũa phép hung hăng chọc cổ anh.
Harry khác bọn họ.
Harry thực đơn thuần không biết sợ. Đàn ông sinh con đối với phù thủy cũng không phải không có khả năng, nhưng dù sao vẫn có chút kinh hãi, cũng chỉ có sư tử dũng cảm mới có thể nhận những ánh mắt khác thường, nuôi nấng con trưởng thành. Kỳ thật đối với Harry cũng không công bằng. Nếu không có một đêm kia, Harry vẫn là cứu thế chủ được giới phù thủy tung lên, chẳng sợ không đi làm, bộ phép thuật cũng sẽ cung cấp một phần tiền lương. Hoặc là Harry sẽ trở thành một thần sáng ưu tú, dùng pháp thuật cứu thế giới phù thủy. Nhưng Harry chỉ có thể rời khỏi pháp thuật mình yêu tha thiết, tránh ở thế giới Muggle, thu lại ánh sáng chiến đấu, bận rộn làm một người đi làm nho nhỏ, nhận một phần tiền lương gầy còm.
Rất bất công. Mạo hiểm nguy hiểm tính mạng giết chết Voldemort, còn chưa kịp hưởng thụ vinh quang, chỉ có thể buông mọi thứ. Nhưng từ khi Draco xuất hiện đến hiện tại, Harry cũng không đề cập tới bồi thường càng không một lần trách cứ.
“Đây chẳng qua là một lần ngoài ý muốn.” Harry luôn nói như thế. Đến giờ Harry còn tưởng rằng ngày đó anh uống say. Harry luôn nghĩ người chung quanh thật đẹp.
Ngòi bút của Draco dừng một chút, khóe miệng cong lên, tiếp tục phê văn kiện.
Theo đuổi Harry càng làm Draco đau đầu. Khác những tiểu thư quý tộc ngồi trên ghế da đeo trang sức, Harry không cần phỉ thúy châu báu lấy lòng, lại càng không bày ra một năm mở nhiều ít yến hội khoe khoang tài lực, không coi trọng thân phận cao thấp, không quan tâm huyết thống thuần, không để ý tài sản, không quá phận khiêm tốn lại càng không quá phận cao ngạo, dám miệt thị quốc vương càng vui làm bạn với tên khất cái. Tính cách không kiêu ngạo không siểm nịnh làm Draco đụng phải cái đinh. Harry cũng là đàn ông, già mồm cãi láo lời ngon tiếng ngọt không chỉ làm Harry chán ngán, ngay cả Draco cũng cảm thấy ghê tởm.
Zabini chỉ cho anh một chiêu: “Potter ăn mềm không ăn cứng, biểu hiện đáng thương một chút là tốt rồi.”
Không thể không nói, chiêu này rất hữu hiệu.
Draco sung sướng cong môi, anh chấm bút lông chim vào mực rồi viết tiếp.
Khi Draco xử lý xong văn kiện tích lũy ba ngày, công ty đã không còn ai, cả tòa nhà lớn cũng chỉ có còn phòng anh sáng đèn. Nhìn thời gian, đã 9h.
Đi trang viên Malfoy? Bị mẹ nhéo không tha hỏi thật không tốt.
“Ai.” Draco nhu nhu huyệt thái dương, nhéo mũi. Vẫn là về nhà Harry đi.
Bọn họ… Hẳn là còn chưa ngủ đi?
“Độn thổ.”
Giống như chen vào một cái ống nước quá hẹp, cảm giác hít thở không thông này thật sự khổ sở. Draco lảo đảo xuất hiện trước cửa nhà Harry.
Bốn phía đều thực yên tĩnh, tựa hồ chỉ có tiếng bươm bướm vỗ cánh vòng quanh đèn đường.
Draco ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, ánh đèn nhu hòa lộ ra giữa khe hở rèm cửa. Harry còn chưa ngủ.
Draco giơ tay lên, ngón tay với khớp xương xanh trắng gõ gõ cửa, tiếng gõ cửa giữa đêm rất đột ngột.
Trên phòng có động tĩnh. Draco đứng ở cửa nhà nghiêng tai lắng nghe.
Đầu tiên là tiếng ho khan rất nhỏ của Harry. Harry đẩy cửa phòng ngủ, cửa gỗ phát ra tiếng két, Harry đi xuống, tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp…
Cửa được mở ra.
“Malfoy! Sao anh lại ở đây!” Harry mặc áo ngủ rộng thùng thình, tóc đen cong cong còn có chút ướt át, toàn thân mang theo hơi nước mới vừa tắm xong. Harry không thể tin mở to hai mắt nhìn, “Không phải là anh đi rồi sao?”
Draco bất đắc dĩ vuốt lại tóc: “Anh chỉ nói là rời khỏi vài ngày.” Khi anh nói chuyện Harry có nghe không vậy?
Harry sửng sốt một chút rồi gãi gãi đầu, thực mất tự nhiên lui về phía sau một bước, cho anh đi vào.
Ít nhất Harry không giống lần đầu tiên cho anh ở bên ngoài. Draco an ủi mình.
Bài trí vẫn quen thuộc như vậy. Nhưng gối đầu và chăn vốn đặt ở trên ghế bị Harry cất đi. Xem ra Harry thật sự cho là anh đi. Draco bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh: “Em hy vọng anh đi như vậy?”
“Tôi nghĩ anh đi.” Harry hàm hồ trả lời, đi lên trước một bước, vứt tầm mắt Draco ở sau đầu.
Draco nhìn Harry vội vã đi lên thì cười. Câu trả lời tránh nặng tìm nhẹ như vậy có phải là Harry hy vọng chính mình không đi hay không?
Anh ngồi xuống ghế, thần kinh buộc chặt một ngày tiếp xúc đến Harry trong nháy mắt trầm tĩnh lại. Anh cởi cúc áo, nằm lên tay vịn, cả người dựa vào sô pha. Tuy rằng chỉ quay người là có thể rơi xuống nhưng anh vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Khi Harry ôm chăn mới vừa giặt sạch cất vào tủ đi xuống, Malfoy đã bồi hồi bên cạnh thanh tỉnh và ngủ say. Harry ngửi mùi rượu trên quần áo Draco, nhăn nhăn cái mũi, đặt chăn đơn lên sô pha, dùng tay đẩy cánh tay Draco: “Nè, Malfoy, đi tắm trước.”
“Anh buồn ngủ.” Malfoy uốn éo dán vào sô pha, chơi xấu nằm chặt trên trên ghế làm Harry trong nháy mắt nghĩ tới Scorpio.
Harry dở khóc dở cười nhìn Malfoy không chịu tắm rửa, góc mềm mại nhất ở đầu quả tim bị chọc trúng, anh không tự chủ được nhẹ giọng nói: “Tắm rồi ngủ tiếp.”
Malfoy cực kỳ bất nhã ngáp một cái, ngồi xuống, đôi mắt còn mang theo buồn ngủ cùng hơi nước sinh lý nhìn chằm chằm Harry.
“Làm sao vậy?”
“Anh đói.” Từ đôi vợ chồng kia náo loạn đủ đến hiện tại cũng đã hơn 9 giờ, trừ bỏ thư kí đưa lên cốc cà phê, anh chưa ăn gì.
Harry nhận mệnh thở dài, gãi gãi mái tóc còn ướt át, đi chân trần vào phòng bếp, đi còn không quên quay đầu lại dặn dò: “Nhanh đi tắm.”
Harry thả mì vào vào nước canh, mùi mì phở từ từ bay ra, Harry nghĩ nghĩ, từ tủ lạnh lấy ra một quả trứng gà.
Khi mở cửa nhìn đến Malfoy, Harry không thể phủ nhận anh có một chút vui vẻ. Được rồi, anh rất vui.
Harry chỉ chậm chạp chứ không ngốc. Nhiều ngày như vậy trong lòng anh có cảm giác gì thì vẫn là chính mình rõ ràng nhất, đáp án kia giãy dụa dưới đáy lòng, miêu tả sinh động. Giống như chỉ cần đâm tầng giấy ráp mông lung kia thì có thể nhảy qua nhấp nhô trực tiếp tiến vào Happy Ending. Nhưng… Lý trí nói cho anh biết quan hệ này không bình thường.
“Harry?” Malfoy nói chen ngang vào suy nghĩ của anh, anh bình tĩnh lại, vội vàng vứt mọi ý tưởng không bình thường đến chân trời góc biển, chỉ xem là mình nghĩ vớ vẩn.
“Như thế nào?” Harry vặn nhỏ lửa, quay đầu nhìn.
Cửa phòng tắm mở ra, hơi nước ngưng tụ thành nước nhỏ xuống sàn, giống như khói trên sân khấu.
“Anh không lấy quần áo.” Malfoy đứng ở cửa phòng tắm cầm khăn mặt đỏ vàng của Harry lau tóc, vẻ mặt ‘không phải lỗi của anh’ nhìn Harry. Ngũ quan anh tuấn tựa hồ bị nước trải qua nên tỉnh một ít, khóe mắt có chút đỏ lên.
Harry hít một hơi. Dáng người Malfoy là thực tốt nhưng anh không thích dáng người rất tốt này không mặc gì cả đứng ở trước mặt mình. Đương nhiên, loại hành vi nghệ thuật này tục xưng là cho chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch.
10h tối, Draco mặc áo ngủ lớn Harry mua ngồi ở bàn ăn ăn nhiệt tình.
Harry ngồi đối diện anh, nhìn Draco ăn hủy hình tượng thì hiểu được là Malfoy rất đói.
“Anh đi làm gì?” Harry cố gắng làm cho mình có vẻ không thèm để ý.
Draco trong miệng nhét mì, nhấn rõ từng chữ: “Hôn lễ Pansy.”
“Pansy kết hôn? Với ai?” Đáp án này làm Harry kinh ngạc.
“Người lớn hơn chúng ta 1 tuổi.” Draco uống nước, bắt đầu tiến công trứng đánh đường cực kỳ xinh đẹp.
Harry nhìn Draco ăn, trong lòng có vài phần không được tự nhiên nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng Pansy sẽ kết hôn với anh.”
Malfoy dừng một chút. Anh nuốt nốt trứng gà rồi mới ngồi thẳng nhìn Harry.
“Pansy biết anh đã thích một người.” Đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn Harry đã cứng ngắc.
Harry lập tức đứng lên, cúi đầu thu dọn, sợi tóc màu đen rũ xuống che khuất ánh mắt anh, không nhìn ra biểu tình của Harry lúc này.
Malfoy biết tiếp thu tình cảm cần thời gian, anh cũng không ép, dù sao, hôm nay đã có đột phá lớn.
Anh mỉm cười, âm mưu thực hiện được, thỏa mãn đi đến phòng khách, nằm xuống ghế.
Dạ dày ăn no ấm áp, tản ra độ ấm tràn ngập tứ chi, cảm giác này thực thoải mái.
Harry thu thập xong chuẩn bị trở về phòng ngủ, nhìn thấy người cao hơn mình một cái đầu co chân co tay nằm trên ghế. Sô pha cũng không chật hẹp nhưng Malfoy nghiêng người là có thể rơi xuống, anh cũng mỗi lần lo lắng nhòm xuống xem. Nhìn thấy Malfoy nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, Harry có chút áy náy, chỉ có thể nhẹ nhàng kéo chăn.
Do dự nửa ngày, anh vẫn đi đến đẩy Malfoy.
“Làm sao vậy?” Malfoy buồn ngủ hỏi.
“Anh… Đi phòng ngủ ngủ đi.”
Draco giật mình, buồn ngủ trong ánh mắt nhất thời bay sạch sẽ.
“Cái gì?”
Thanh niên tóc đen xoay người, tính toán đi lên: “Không, tôi chưa nói gì.”
Chính mình thật sự là nghĩ vẩn vơ, sao lại có suy nghĩ này… Harry gãi gãi tóc, sợi tóc sạch sẽ lướt qua đầu ngón tay lạnh lạnh.
Nhưng… Anh ta ngủ sô pha sẽ không lại rơi xuống chứ…
Harry do dự quay đầu nhìn về phía phòng khách, lại đột nhiên phát hiện người mình lo lắng mặt không đổi sắc ôm gối đầu và chăn đi phía sau mình, ngay cả tiếng bước chân cũng không có.
“Hey, như vậy thực dọa người …” Harry đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Phòng Harry rất lớn nhưng không có nhiều đồ, trừ bỏ giường góc phòng đủ hai người ngủ thì còn có ngăn tủ thiết kế ngắn gọn ở đầu giường. Draco đứng phía sau Harry, lặng lẽ đánh giá phòng này. Hít sâu một hơi, trong không khí tràn ngập mùi hương của Harry.
Harry trải chăn cho Malfoy. Hai người đàn ông ngủ một giường có cái gì không được tự nhiên? Lại còn có hai cái chăn. Harry tự an ủi mình như vậy.
“Anh ngủ bên trong hay bên ngoài?” Harry kéo chăn mình, hai cái chăn chia một cái giường.
Malfoy trầm ngâm một lúc lâu, nâng cằm giống như đang nghiêm túc suy xét lợi và hại.
Harry bĩu môi, không phải là một vị trí sao.
“Bên ngoài đi.”
Harry vốn muốn đáp ứng rồi lại lập tức nghĩ tới điều gì đó, nhíu mày cự tuyệt: “Vẫn là tôi ngủ bên ngoài đi. Ngày mai buổi sáng tôi phải dạy làm bữa sáng, tôi sợ đánh thức anh.”
Người đàn ông cao lớn đứng ở phía sau đột nhiên nở nụ cười, đột nhiên cười rất đẹp, ngũ quan anh tuấn càng thêm ôn nhu.
Harry không rõ có cái gì buồn cười. Nhưng nhìn Malfoy cười như vậy, anh có chút ngại ngùng.
Mắt thấy Harry sắp thẹn quá thành giận, Malfoy đẩy Harry ý bảo anh ngủ bên trong: “Không sao, anh sợ em ngủ bên ngoài sẽ rơi xuống.”
Một câu giống như ngăn chặn mọi lý do của Harry.
“Được rồi.” Harry than thở bò lên giường.
Malfoy tắt ngọn đèn đầu giường. Harry cảm thấy nệm lún xuống, nhiệt độ thân thể phát ra tựa hồ có thể xuyên qua hai cái chăn đơn rơi vào thần kinh của anh.
“Ngủ ngon.” Malfoy nói.
Harry không nói.
“Ha.” Trong bóng đêm Malfoy cười khẽ một tiếng.
Cười cái gì mà cười! Harry kéo chăn lên, nhắm mắt lại.