Mỗi một ngày đều đi qua bình thường như vậy, mặc kệ gia tộc Malfoy phản ứng thế nào, cũng mặc kệ thế giới pháp thuật nổi sóng thế nào, Harry hoàn toàn không biết gì cả. Draco bảo vệ Harry rất tốt.
Có người nói đối diện một người quá 30”, hormone sẽ sinh một loại tình cảm, cảm xúc đó là yêu. Harry không biết cần đối diện bao lâu thì mới yêu Draco Malfoy nhưng khi mở mắt tỉnh dậy, anh đã nhìn thấy ánh mắt của Draco. Draco nằm nghiêng, ánh mắt không chịu dời nhìn anh. Hai người rất gần nhau, Harry không cần đeo kính cũng có thể nhìn thấy sợi tóc của người yêu.
Draco tháo xuống sự châm biếm trên khóe miệng, góc cạnh ở hàm dưới cũng nhu hòa hơn.
“Buổi sáng tốt lành Harry.” Draco cười vươn tay xoa mái tóc lộn xộn.
Cần gì 30”, Harry nghĩ. Trong ngực truyền đến tiếng trái tim đập mạnh, Harry bắt đầu lo lắng có phải Draco đã nghe được hay không. Nhìn khuôn mặt mỉm cười gần trong gang tấc, Harry cũng cong khóe môi: “Buổi sáng tốt lành Draco.”
Draco nhìn người yêu cười, cái nơi sớm đứng thẳng lại đau. Nhưng anh chỉ đè Harry trao đổi một nụ hôn đau đến cực điểm.
Hai người dựa rất gần, thân thể dính vào nhau, Draco như vậy làm Harry nhận ra chỗ không thích hợp.
Harry cứng ngắc giống như hòn đá, xấu hổ đến mức mắt cũng không biết nên để ở nơi nào.
Dù anh và Draco đã xác định quan hệ, chuyện như vậy cũng không đáng trách nhưng dù chuẩn bị bao nhiêu, anh vẫn kháng cự chuyện này, thật khó hiểu. Nghĩ chính mình nằm ở dưới thân đối phương, da gà nổi từ chân đến đầu.
Draco ôm Harry cũng phát hiện người trong ngực mình cứng ngắc, anh bất đắc dĩ rút tay xuống giường, áp lực dục vọng đã thấm tận xương tủy đi đến phòng tắm.
Harry không thích. Anh biết. Từ khi xác định quan hệ, sau cái lên tình mê ý loạn gần như cướp cò, chỉ cần nhắc tới chuyện này, Harry luôn cứng ngắc. Không phản kháng, lại hơn hẳn phản kháng.
Draco vặn vòi hoa sen, dòng nước với độ ấm thích hợp chảy ra, hơi nước lượn lờ nhanh chóng tràn đầy phòng tắm nhỏ hẹp.
Draco dựa đầu vào tường, dòng nước ấm áp chảy xuống từ cổ, theo đường cong cơ bắp chảy xuống ngực, chảy xuống đùi đến mắt cá chân. Độ ấm trên làn da giống như một mồi lửa đốt dục vọng ẩn ấp đã lâu, dòng nước ôn hòa giống như Harry, ý tưởng này làm máu anh sôi trào.
Chỉ là ảo tưởng cũng đã làm Draco thở dốc.
Cơ bắp trên cánh tay theo khoái cảm căng lên, đụng chạm một chút sẽ gãy.
Harry có chút xấu hổ đứng dậy, không phải anh không thấy bất đắc dĩ và thất vọng trong mắt Draco, anh cũng đã cố gắng thuyết phục mình đi nhận. Nhưng anh cũng là một người đàn ông, dựa vào cái gì anh phải nằm ở dưới thân Draco!
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, còn mang theo tiếng thở dốc của người nọ. Harry biết người yêu mình đang làm gì trong phòng tắm.
Harry Potter luôn trong sáng không có ham muốn đột nhiên cảm thấy khô nóng. Harry không được tự nhiên sờ sờ mũi, vội vàng kéo chăn xuống làm bữa sáng cho Scorpio giống như muốn thoát đi một con quái vật vậy.
Có lẽ… Bọn họ không nên ngủ với nhau.
Chỉ là một chuyện nhỏ trước bữa sáng, Harry tận lực quên đi.
“A, đại thiếu gia Malfoy, hôm nay làm sao đây, mặt thối vậy?” Zabini Blaise thích ý ngồi trên ghế xoay nghiêng ngả không chán, còn không quên trêu ghẹo Draco lạnh mặt, “Quý này cậu kiếm được không ít a, nên vui vẻ mới đúng chứ.”
Draco keo kiệt, một ánh mắt cũng lười cho thằng bạn, anh viết nhanh.
“Đến đến đến, để tớ đoán.” Blaise đứng lên, đến bàn làm việc của Draco mở miệng đầy hứng thú, “Chẳng lẽ cô chú còn chưa nhả ra?”
Draco đương nhiên không trả lời, Blaise tự hỏi tự đáp: “Đương nhiên không đúng, gia tộc Malfoy đã công khai nói rõ hoan nghênh cứu thế chủ trở về, làm sao có thể không buông.”
“Làm ăn rất tốt, chẳng lẽ… là tình trường?”
Draco nâng mắt lên, rồi lại gục đầu xuống tiếp tục làm việc.
“Xem ra tôi đoán đúng rồi.” Blaise dựa vào bàn làm việc, mang bộ dáng anh trai thông hiểu, “Sao, mâu thuẫn gì với Potter?”
Draco dừng một chút, mực nước nhỏ xuống tấm da dê, màu lam thay đổi từ đậm đến nhạt rất đẹp. Anh buông bút nhìn Zabini: “Cậu và Longbottom đã làm chưa?” Chàng trai anh tuấn mang vẻ mặt đương nhiên, không có chút tự giác là không thể nghe chuyện riêng tư của người khác.
“Thì ra là chướng ngại tính sinh hoạt.” Zabini đáp trả, “Sao, cứu thế chủ không nguyện ý?”
Không nói gì là chấp nhận.
“Cậu cũng không phải một thằng nhóc mới ra xã hội, loại thuốc này rất nhiều mà.” Blaise nhìn ánh mắt sâu thẳm của Draco, “Đừng nói với tớ là cậu không biết loại thuốc này.”
Draco bật cười, mỗi một âm tiết rơi vào trong lỗ tai Zabini đều là châm chọc.
“Sao?”
Draco cười nhưng đôi mắt không có ý cười: “Nếu đổi lại là cậu, cậu có nguyện ý Longbottom ăn cái loại thuốc đó không?”
Cái phương pháp cưỡng ép đó Malfoy chưa bao giờ dùng.
Blaise nghiêm túc nhìn Draco: “Không.”
Làm tình, nếu là dùng thuốc thì có thể duy trì bao lâu, mà bọn họ muốn là cả đời hơn bốn ngàn lần làm tình. (con người cả đời chia đều làm tình 4416 lần)
“Malfoy, cái kia… Giường trong phòng của khách đã đổi, giường mới đã đưa đến, đêm nay anh…” Harry không yên lòng lật tạp chí, cẩn thận châm chước nói rồi lại tận lực làm mình giống như không để ý nói bâng quơ.
“Anh biết rồi.” Không đợi Harry nói xong, Draco đã đứng lên, “Anh đi tắm.”
Harry khẩn trương nhếch môi. Biểu tình Malfoy không biến hóa, thậm chí nụ cười trên khóe miệng cũng không biến đổi nhưng…
“Cha, ba làm sao vậy?” Scor úp sấp trên bàn vẽ vời không chịu về phòng làm bài tập nghi hoặc chau mày bĩu môi hỏi Harry.
Harry khó hiểu nhưng không muốn nói chuyện này với trẻ nhỏ, anh nhéo nhéo chóp mũi con, giả bộ nghiêm khắc: “Bài tập không làm xong thì không thể ăn kem!”
Malfoy vẫn cười, nhưng anh biết người yêu mình đang tức giận.
“Cha! Con muốn ngủ với ba!” Scor mặc áo ngủ in bé bé bọt biển, hưng phấn nhảy lên nhảy xuống trên giường nhỏ của mình.
Harry nhìn con nhảy nhót, lại nghĩ đến Draco, bất giác anh có chút tức giận. Draco tắm xong đi vào phòng cho khách giống Harry hy vọng, ngay cả nói cũng không nói một câu với Harry.
“Scorpio, đừng ồn ào nữa, ngủ nhanh.”
Scor thấy yêu cầu bị cha từ chối thì mất hứng bĩu môi than thở: “Vì sao cha được ngủ cùng ba mà sao con lại không được ngủ cùng ba?”
“Cha…” Harry bất đắc dĩ giang hai tay, “Được rồi được rồi.”
Scor hoan hô một tiếng, vươn tay ôm cánh tay Harry để anh ôm mình.
“Con lại nặng Scorpio.” Harry oán giận.
“Không, là con cao lớn!” Scor kiêu ngạo vỗ ngực, dáng vẻ đắc ý rất đáng yêu.
Harry cười ôm con đến phòng Draco.
“Cốc cốc.” Cửa mở ra.
Draco mở cửa, đôi mắt màu lam xám bình tĩnh nhìn Harry như đang chờ mong anh nói.
“Scorpio ồn ào muốn ngủ với anh.” Harry mỉm cười, tận lực làm cho mình không khác bình thường.
Draco cũng cười, cũng không khác bình thường. Anh ôn Scorpio, thân mật chạm trán vào trán con: “Lại tùy hứng.”
Scor giương nanh múa vuốt làm mặt quỷ làm Draco cười càng thêm vui vẻ.
“Tốt lắm, em đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.” Draco nói xong vươn tay muốn vuốt tóc Harry nhưng lại bị anh vô ý thức tránh thoát. Harry xấu hổ nhưng Draco không biểu lộ gì, anh thu tay nói một câu ngủ ngon Harry rồi ôm Scor hưng phấn nhảy nhót vào phòng.
Harry đột nhiên thực ghen tị Scorpio.
Harry không biết nên khóc hay cười vì ý nghĩ này, anh xoa mũi, cười khổ về phòng.
Mấy ngày liên tiếp đều như vậy.
Mỗi một ngày đều giống như có cái gì không giống, nhìn kỹ thì lại không có gì khác thường. Sau vài ngày Harry mới phát hiện, những thứ khác đều bình thường, không bình thường chỉ có anh và Draco.
Draco rất ít khi ngủ ở nhà. Từ một ngày nào đó, Draco nói có việc phải làm, trở về chơi với Scorpio rồi vội vàng đi. Sau đó là ngày thứ hai, hai ngày, ngày thứ ba, ba ngày, ngày thứ tư, bốn ngày…
Harry không biết Draco đi chỗ nào, có lẽ là công ty, có lẽ là trang viên Malfoy, hoặc là nhà những người khác.
Đúng vậy, anh không thèm để ý, không có Draco, sinh hoạt của bọn họ vẫn diễn ra bình thường.
Harry xoa huyệt thái dương nhức mỏi, kéo chăn cho Scorpio ngủ không an ổn.
Công ty ngày càng nhiều việc, mảng anh phải phụ trách cũng nhiều hơn, mỗi ngày đều rất mệt mỏi. Harry cuốn chăn nằm trên giường, hận không thể cứ mê man như vậy. Nhưng đầu anh vẫn tỉnh táo, dù có mỏi mệt cực độ, tinh thần cũng tập trung cao nhưng anh không có biện pháp ngủ. Công việc của anh yêu cầu tập trung, mà sau đó, anh thường thường không thoát ra khỏi trạng thái đó được.
Nếu có Draco ở đây, Draco sẽ dùng tay xoa bóp cho anh. Rất hữu hiệu.
Vì sao Draco phải đi? Là vì không thích ngủ phòng cho khách sao…
Không nguyện ý thì không ngủ a…
Nằm ở phòng nghỉ công ty, Draco trợn tròn mắt trong bóng đêm, tầm mắt mờ mịt nhìn trần nhà.
Không muốn về trang viên Malfoy, cũng không muốn về nhà.
Harry là lý do duy nhất anh về đó, anh chỉ dám vin vào lý do gặp Scorpio để về gặp Harry, nhìn Harry không được tự nhiên rồi lại muốn giả bộ bình tĩnh, anh vội vàng đi để che dấu cảm xúc. Anh không hiểu vì sao sẽ phát triển đến tình trạng này.
Hỏi tay già đời Blaise Zabini, cậu ta lại cười đề nghị hai người bọn họ tạm thời tách ra một thời gian.
Sẽ có một chuyện vui không tưởng được?
Chết tiệt!
Thói quen là một thứ rất đáng sợ, không ở chỗ đó, không có mùi hương quen thuộc kia, anh không thể đi vào giấc ngủ.
Bầu trời đêm đen đến mức không nhìn thấy một ngôi sao, bao phủ thành thị, cắn nuốt mọi ánh đèn.
Mỗi một ngày đều đi qua bình thường như vậy, mặc kệ gia tộc Malfoy phản ứng thế nào, cũng mặc kệ thế giới pháp thuật nổi sóng thế nào, Harry hoàn toàn không biết gì cả. Draco bảo vệ Harry rất tốt.
Có người nói đối diện một người quá ”, hormone sẽ sinh một loại tình cảm, cảm xúc đó là yêu. Harry không biết cần đối diện bao lâu thì mới yêu Draco Malfoy nhưng khi mở mắt tỉnh dậy, anh đã nhìn thấy ánh mắt của Draco. Draco nằm nghiêng, ánh mắt không chịu dời nhìn anh. Hai người rất gần nhau, Harry không cần đeo kính cũng có thể nhìn thấy sợi tóc của người yêu.
Draco tháo xuống sự châm biếm trên khóe miệng, góc cạnh ở hàm dưới cũng nhu hòa hơn.
“Buổi sáng tốt lành Harry.” Draco cười vươn tay xoa mái tóc lộn xộn.
Cần gì ”, Harry nghĩ. Trong ngực truyền đến tiếng trái tim đập mạnh, Harry bắt đầu lo lắng có phải Draco đã nghe được hay không. Nhìn khuôn mặt mỉm cười gần trong gang tấc, Harry cũng cong khóe môi: “Buổi sáng tốt lành Draco.”
Draco nhìn người yêu cười, cái nơi sớm đứng thẳng lại đau. Nhưng anh chỉ đè Harry trao đổi một nụ hôn đau đến cực điểm.
Hai người dựa rất gần, thân thể dính vào nhau, Draco như vậy làm Harry nhận ra chỗ không thích hợp.
Harry cứng ngắc giống như hòn đá, xấu hổ đến mức mắt cũng không biết nên để ở nơi nào.
Dù anh và Draco đã xác định quan hệ, chuyện như vậy cũng không đáng trách nhưng dù chuẩn bị bao nhiêu, anh vẫn kháng cự chuyện này, thật khó hiểu. Nghĩ chính mình nằm ở dưới thân đối phương, da gà nổi từ chân đến đầu.
Draco ôm Harry cũng phát hiện người trong ngực mình cứng ngắc, anh bất đắc dĩ rút tay xuống giường, áp lực dục vọng đã thấm tận xương tủy đi đến phòng tắm.
Harry không thích. Anh biết. Từ khi xác định quan hệ, sau cái lên tình mê ý loạn gần như cướp cò, chỉ cần nhắc tới chuyện này, Harry luôn cứng ngắc. Không phản kháng, lại hơn hẳn phản kháng.
Draco vặn vòi hoa sen, dòng nước với độ ấm thích hợp chảy ra, hơi nước lượn lờ nhanh chóng tràn đầy phòng tắm nhỏ hẹp.
Draco dựa đầu vào tường, dòng nước ấm áp chảy xuống từ cổ, theo đường cong cơ bắp chảy xuống ngực, chảy xuống đùi đến mắt cá chân. Độ ấm trên làn da giống như một mồi lửa đốt dục vọng ẩn ấp đã lâu, dòng nước ôn hòa giống như Harry, ý tưởng này làm máu anh sôi trào.
Chỉ là ảo tưởng cũng đã làm Draco thở dốc.
Cơ bắp trên cánh tay theo khoái cảm căng lên, đụng chạm một chút sẽ gãy.
Harry có chút xấu hổ đứng dậy, không phải anh không thấy bất đắc dĩ và thất vọng trong mắt Draco, anh cũng đã cố gắng thuyết phục mình đi nhận. Nhưng anh cũng là một người đàn ông, dựa vào cái gì anh phải nằm ở dưới thân Draco!
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, còn mang theo tiếng thở dốc của người nọ. Harry biết người yêu mình đang làm gì trong phòng tắm.
Harry Potter luôn trong sáng không có ham muốn đột nhiên cảm thấy khô nóng. Harry không được tự nhiên sờ sờ mũi, vội vàng kéo chăn xuống làm bữa sáng cho Scorpio giống như muốn thoát đi một con quái vật vậy.
Có lẽ… Bọn họ không nên ngủ với nhau.
Chỉ là một chuyện nhỏ trước bữa sáng, Harry tận lực quên đi.
“A, đại thiếu gia Malfoy, hôm nay làm sao đây, mặt thối vậy?” Zabini Blaise thích ý ngồi trên ghế xoay nghiêng ngả không chán, còn không quên trêu ghẹo Draco lạnh mặt, “Quý này cậu kiếm được không ít a, nên vui vẻ mới đúng chứ.”
Draco keo kiệt, một ánh mắt cũng lười cho thằng bạn, anh viết nhanh.
“Đến đến đến, để tớ đoán.” Blaise đứng lên, đến bàn làm việc của Draco mở miệng đầy hứng thú, “Chẳng lẽ cô chú còn chưa nhả ra?”
Draco đương nhiên không trả lời, Blaise tự hỏi tự đáp: “Đương nhiên không đúng, gia tộc Malfoy đã công khai nói rõ hoan nghênh cứu thế chủ trở về, làm sao có thể không buông.”
“Làm ăn rất tốt, chẳng lẽ… là tình trường?”
Draco nâng mắt lên, rồi lại gục đầu xuống tiếp tục làm việc.
“Xem ra tôi đoán đúng rồi.” Blaise dựa vào bàn làm việc, mang bộ dáng anh trai thông hiểu, “Sao, mâu thuẫn gì với Potter?”
Draco dừng một chút, mực nước nhỏ xuống tấm da dê, màu lam thay đổi từ đậm đến nhạt rất đẹp. Anh buông bút nhìn Zabini: “Cậu và Longbottom đã làm chưa?” Chàng trai anh tuấn mang vẻ mặt đương nhiên, không có chút tự giác là không thể nghe chuyện riêng tư của người khác.
“Thì ra là chướng ngại tính sinh hoạt.” Zabini đáp trả, “Sao, cứu thế chủ không nguyện ý?”
Không nói gì là chấp nhận.
“Cậu cũng không phải một thằng nhóc mới ra xã hội, loại thuốc này rất nhiều mà.” Blaise nhìn ánh mắt sâu thẳm của Draco, “Đừng nói với tớ là cậu không biết loại thuốc này.”
Draco bật cười, mỗi một âm tiết rơi vào trong lỗ tai Zabini đều là châm chọc.
“Sao?”
Draco cười nhưng đôi mắt không có ý cười: “Nếu đổi lại là cậu, cậu có nguyện ý Longbottom ăn cái loại thuốc đó không?”
Cái phương pháp cưỡng ép đó Malfoy chưa bao giờ dùng.
Blaise nghiêm túc nhìn Draco: “Không.”
Làm tình, nếu là dùng thuốc thì có thể duy trì bao lâu, mà bọn họ muốn là cả đời hơn bốn ngàn lần làm tình. (con người cả đời chia đều làm tình lần)
“Malfoy, cái kia… Giường trong phòng của khách đã đổi, giường mới đã đưa đến, đêm nay anh…” Harry không yên lòng lật tạp chí, cẩn thận châm chước nói rồi lại tận lực làm mình giống như không để ý nói bâng quơ.
“Anh biết rồi.” Không đợi Harry nói xong, Draco đã đứng lên, “Anh đi tắm.”
Harry khẩn trương nhếch môi. Biểu tình Malfoy không biến hóa, thậm chí nụ cười trên khóe miệng cũng không biến đổi nhưng…bg-ssp-{height:px}
“Cha, ba làm sao vậy?” Scor úp sấp trên bàn vẽ vời không chịu về phòng làm bài tập nghi hoặc chau mày bĩu môi hỏi Harry.
Harry khó hiểu nhưng không muốn nói chuyện này với trẻ nhỏ, anh nhéo nhéo chóp mũi con, giả bộ nghiêm khắc: “Bài tập không làm xong thì không thể ăn kem!”
Malfoy vẫn cười, nhưng anh biết người yêu mình đang tức giận.
“Cha! Con muốn ngủ với ba!” Scor mặc áo ngủ in bé bé bọt biển, hưng phấn nhảy lên nhảy xuống trên giường nhỏ của mình.
Harry nhìn con nhảy nhót, lại nghĩ đến Draco, bất giác anh có chút tức giận. Draco tắm xong đi vào phòng cho khách giống Harry hy vọng, ngay cả nói cũng không nói một câu với Harry.
“Scorpio, đừng ồn ào nữa, ngủ nhanh.”
Scor thấy yêu cầu bị cha từ chối thì mất hứng bĩu môi than thở: “Vì sao cha được ngủ cùng ba mà sao con lại không được ngủ cùng ba?”
“Cha…” Harry bất đắc dĩ giang hai tay, “Được rồi được rồi.”
Scor hoan hô một tiếng, vươn tay ôm cánh tay Harry để anh ôm mình.
“Con lại nặng Scorpio.” Harry oán giận.
“Không, là con cao lớn!” Scor kiêu ngạo vỗ ngực, dáng vẻ đắc ý rất đáng yêu.
Harry cười ôm con đến phòng Draco.
“Cốc cốc.” Cửa mở ra.
Draco mở cửa, đôi mắt màu lam xám bình tĩnh nhìn Harry như đang chờ mong anh nói.
“Scorpio ồn ào muốn ngủ với anh.” Harry mỉm cười, tận lực làm cho mình không khác bình thường.
Draco cũng cười, cũng không khác bình thường. Anh ôn Scorpio, thân mật chạm trán vào trán con: “Lại tùy hứng.”
Scor giương nanh múa vuốt làm mặt quỷ làm Draco cười càng thêm vui vẻ.
“Tốt lắm, em đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.” Draco nói xong vươn tay muốn vuốt tóc Harry nhưng lại bị anh vô ý thức tránh thoát. Harry xấu hổ nhưng Draco không biểu lộ gì, anh thu tay nói một câu ngủ ngon Harry rồi ôm Scor hưng phấn nhảy nhót vào phòng.
Harry đột nhiên thực ghen tị Scorpio.
Harry không biết nên khóc hay cười vì ý nghĩ này, anh xoa mũi, cười khổ về phòng.
Mấy ngày liên tiếp đều như vậy.
Mỗi một ngày đều giống như có cái gì không giống, nhìn kỹ thì lại không có gì khác thường. Sau vài ngày Harry mới phát hiện, những thứ khác đều bình thường, không bình thường chỉ có anh và Draco.
Draco rất ít khi ngủ ở nhà. Từ một ngày nào đó, Draco nói có việc phải làm, trở về chơi với Scorpio rồi vội vàng đi. Sau đó là ngày thứ hai, hai ngày, ngày thứ ba, ba ngày, ngày thứ tư, bốn ngày…
Harry không biết Draco đi chỗ nào, có lẽ là công ty, có lẽ là trang viên Malfoy, hoặc là nhà những người khác.
Đúng vậy, anh không thèm để ý, không có Draco, sinh hoạt của bọn họ vẫn diễn ra bình thường.
Harry xoa huyệt thái dương nhức mỏi, kéo chăn cho Scorpio ngủ không an ổn.
Công ty ngày càng nhiều việc, mảng anh phải phụ trách cũng nhiều hơn, mỗi ngày đều rất mệt mỏi. Harry cuốn chăn nằm trên giường, hận không thể cứ mê man như vậy. Nhưng đầu anh vẫn tỉnh táo, dù có mỏi mệt cực độ, tinh thần cũng tập trung cao nhưng anh không có biện pháp ngủ. Công việc của anh yêu cầu tập trung, mà sau đó, anh thường thường không thoát ra khỏi trạng thái đó được.
Nếu có Draco ở đây, Draco sẽ dùng tay xoa bóp cho anh. Rất hữu hiệu.
Vì sao Draco phải đi? Là vì không thích ngủ phòng cho khách sao…
Không nguyện ý thì không ngủ a…
Nằm ở phòng nghỉ công ty, Draco trợn tròn mắt trong bóng đêm, tầm mắt mờ mịt nhìn trần nhà.
Không muốn về trang viên Malfoy, cũng không muốn về nhà.
Harry là lý do duy nhất anh về đó, anh chỉ dám vin vào lý do gặp Scorpio để về gặp Harry, nhìn Harry không được tự nhiên rồi lại muốn giả bộ bình tĩnh, anh vội vàng đi để che dấu cảm xúc. Anh không hiểu vì sao sẽ phát triển đến tình trạng này.
Hỏi tay già đời Blaise Zabini, cậu ta lại cười đề nghị hai người bọn họ tạm thời tách ra một thời gian.
Sẽ có một chuyện vui không tưởng được?
Chết tiệt!
Thói quen là một thứ rất đáng sợ, không ở chỗ đó, không có mùi hương quen thuộc kia, anh không thể đi vào giấc ngủ.
Bầu trời đêm đen đến mức không nhìn thấy một ngôi sao, bao phủ thành thị, cắn nuốt mọi ánh đèn.