Mặc kệ là một đứa trẻ ồn ào hay ngoan ngoãn, sạch sẽ hay chơi cả người đều bẩn, bà đều thích. Điểm ấy vừa vặn tương phản với Draco.
Mà Scorpio mới được gặp vừa vặn chính là đứa trẻ bà thích nhất. Trước mặt người khác thì lễ phép thẹn thùng, trước mặt Harry lại thích chơi đến đầu đầy mồ hôi quần áo lôi thôi, buồn bực thì chui vào trong ngực Harry, nghịch ngợm nhưng biết đúng mực, thích thân mật ôm cổ ba ba không muốn buông tay, rất đáng yêu.
Harry ôn hòa nhưng có chút cố chấp, Draco độc mồm độc miệng có chút gian trá, Scorpio nghịch ngợm nhu thuận.
Narcissa ngồi trên ghế, hưởng thụ li trà sữa thơm ngát, khóe môi cong lên — nghĩ đến gia đình nhỏ đó, bà rất vui vẻ hạnh phúc.
Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, Lucius vẫn lạnh lùng, giả vờ không biết nói với nhật báo tiên tri. Narcissa cười trộm, cũng giả như không biết gì. Luci nhả ra, trầm mặc tiếp nhận Harry. Đương nhiên, người bà yêu sẽ không ngay thẳng thừa nhận.
Tưởng rằng không đến một tuần, bọn họ sẽ mỉm cười nhẹ nhàng gõ cửa nhà Malfoy. Mang theo con nhỏ, giống người một nhà ấm áp sống với nhau.
Narcissa vẫn luôn ở nhà, không dám bước ra một bước, sợ bỏ lỡ thời gian con và cháu về. Mỗi khi gia tinh xuất hiện, bà đều muốn chúng nói ra ba cái tên kia nhưng một tháng qua đi, Harry chưa tới, Scorpio cũng không đến.
Tiểu Long trở về mấy lần. Chỉ mấy lần mà thôi, vội vàng cầm quần áo, lại vội vàng đi, ở nhà một chút xíu cũng không muốn. Narcissa sắc bén nhận thấy con trai suy sút. Nếu là trước đây, Draco sẽ không mặc kệ râu mép tùy tiện phát triển, sẽ không mặc kệ quầng mắt đen sì. Nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Mỗi lần Narcissa muốn mở miệng hỏi, nhìn Tiểu Long mỏi mệt ảm đạm, bà lại không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể nhìn con vội vàng biến mất. Là một người mẹ, bà bắt đầu sốt ruột.
Một bức thư trực tiếp đến trên bàn thư kí của Draco, hỏi thẳng có chuyện gì.
Thư kí mơ hồ đoán được nhưng dù sao đó là boss, anh ấp a ấp úng, nói bóng nói gió với Narcissa tình trạng của công ty.
“… Có thể là vì một vụ làm ăn lớn, gần đây ngài Malfoy luôn làm đến khuya, cũng không về nhà, xử lý công việc mệt thì ngủ một chút trong phòng nghỉ rồi lại làm việc…”
Narcissa đọc xong, mày nhăn lại.
Nhà cũng không về?
Narcissa hiểu được thư kí nói ‘nhà’ là nhà nào.
Narcissa lại nhớ tới một tháng trước, khi bà và Lucius đến công ty Tiểu Long bắt người, Draco mặc quần áo không phù hợp với thế giới phù thủy, vui vẻ thong dong bước xuống cầu thang. Khi đó mới 3h chiều, Draco đã không chịu nổi muốn về “nhà”.
Đã xảy ra chuyện gì làm Draco không chịu về?
Đáp án, khẳng định ở trên người Harry.
Narcissa có chút không hài lòng.
Bà là người từng trải, bà hiểu được tình yêu thiêu đốt trong ánh mắt người trẻ tuổi, bà cũng là một người mẹ, bà càng có thể hiểu được tình yêu của con mình. Harry yêu? Bà không thấy rõ, Draco cũng không rõ, có lẽ ngay cả bản thân cậu ta cũng không dám xác định.
Bà không tán thành hai người ở bên nhau, hai người đàn ông có rất nhiều nhân tố không ổn định, nhưng Tiểu Long rất vui, là một loại vui sướng phát ra từ nội tâm mà bà và Lucius cũng chưa từng thấy. Là một người mẹ, bà hy vọng hai đứa hạnh phúc. Bà lo lắng đứa bé kẹp giữa hai người. Cha mẹ cãi nhau, đứa bé sẽ như thế nào? Narcissa còn nhớ rõ khi bà và Lucius cãi nhau, Draco năm ấy 10 tuổi khóc nức nở. Hai người yêu nhau nhưng cãi nhau, con sẽ thấy thế nào?
Narcissa ngồi thẳng, quyết định.
Mặc kệ thế nào nhưng cháu vẫn là cháu bà, chẳng lẽ vì hai đứa cáu kỉnh có thể ngăn cản bà gặp cháu sao? Để bà đi an ủi cháu nội đi. Narcissa nghĩ thông suốt rất là vừa lòng.
Phụ nữ trời sinh có thái độ lạc quan, Narcissa lập tức vứt lo lắng đến sau cùng. Vừa nghĩ tới quyết định điên cuồng lớn mật của mình, Narcissa hận không thể hát để diễn tả tâm tình vui vẻ của mình. A, đúng vậy, mình thích trẻ con, huống chi đứa bé kia vẫn là đứa cháu mình hy vọng đã lâu!
Narcissa dùng tư thế duyên dáng nhất ngồi bên bàn, cầm bút lông chim viết nhanh:
Bạn thân mến,
Bạn sẽ đến trang viên Malfoy hưởng thụ bữa tối chứ? Thuận tiện tôi sẽ giới thiệu người thừa kế đời sau của gia tộc Malfoy, một bạch kim nhỏ.
Narcissa nghiêng đầu. Bà nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi viết tên của mình.
Chờ mực khô, bà nhìn, vừa lòng gật đầu rồi mới buộc thư vào đùi con chim cao ngạo của Tiểu Long. Nhìn bóng dáng nó nhanh chóng thu nhỏ lại, Narcissa vừa lòng gật gật đầu —— có thể bay nhanh như vậy, vậy không cần so đo nó ăn nhiều thịt như vậy.
Narcissa cầm chuông lay động. Một gia tinh xuất hiện trước mặt Narcissa, đến khi mọi gia tinh xuất hiện, Narcissa mới buông chuông.
“Phu nhân?” Gia tinh mở to đôi mắt như quả bóng tennis mắt.
Narcissa sung sướng mệnh lệnh: “Lúc nữa thiếu gia nhỏ sẽ đến, các ngươi bố trí một chút, mua đồ chơi về. Đi gửi thư gọi thiếu gia về nhà ăn tối.” Bà nghĩ nghĩ rồi nói: “Đương nhiên phải chuẩn bị nhiều món ngọt và kem.”
Phân phó xong, Narcissa thay một cái váy bình thường, bà muốn đi đón cậu bé bạch kim nhỏ đáng yêu kia.
Narcissa không cần cố gắng tìm kiếm, chỉ cần liếc mắt là bà có thể chuẩn xác tìm được Scorpio, đương nhiên, là nhờ mái tóc bạch kim xinh đẹp.
Nhưng hình như Scor không khỏe, mí mắt không có tinh thần rũ xuống, không biết tầm mắt dừng ở chỗ nào. Đây là đứa bé ngày đó đứng ở cửa trường học ngó quanh tìm cha? Narcissa đau lòng, bà chỉ muốn đem mọi thứ Scor muốn đến trước mắt bé, để cháu mình có tinh thần.
“Scorpio!” Narcissa mỉm cười gọi.
Scor nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy người tới thì kinh ngạc. Narcissa cười tủm tỉm vẫy vẫy tay.
Scor đi đến, ngửa đầu không hiểu vì sao bà lại xuất hiện ở đây, lại đột nhiên nghĩ đến ba: “Cháu chào bà.”
“Ai!” Narcissa cười vui vẻ.
Cô giáo trẻ tuổi hoài nghi nhìn vị phu nhân mang hơi thở quý tộc này —— Làn da trắng nõn mịn màng? Bà nội?!
“Bà, sao bà lại tới đây?” Scor chớp chớp mắt hỏi. Lưng đeo cặp sách, quần áo màu trắng, nơ màu đen, quần yếm vừa thân càng làm màu tóc bạch kim chói mắt, giống một quý tộc. Narcissa hận không thể ôm lấy cháu trai xoa bóp. Dù những đứa trẻ xung quanh đều mặc như vậy nhưng Narcissa vẫn cảm thấy Scorpio mặc đẹp nhất!
Narcissa vươn tay mềm nhẹ vuốt tóc Scor, cười khẽ chớp chớp mắt: “bà mang bảo bối đi gặp ba a.”
Đôi mắt trong suốt sáng lên, khuôn mặt lại tràn đầy sức sống, Narcissa cảm thấy Scor sẽ nhảy lên. Scor hi vọng: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật!” Narcissa gật đầu, nói xong muốn dắt tay Scor bước đi.
Thấy vị phu nhân kia muốn đưa học sinh đi, cô giáo đang nghi ngờ vội vàng nhớ tới chức trách của mình, cô ngăn cản: “Thưa bà, bà không thể đón học sinh…”
“Tôi là bà nội Scorpio!” Narcissa quay đầu giải thích. Bà nói xong rồi dừng một chút, kỳ thật cũng có khả năng là bà ngoại… (=)))))) sao Cissy lại nghi ngờ khả năng làm công của con mình thế =)))))))
Có bà nội còn trẻ như vậy sao? Cô giáo cau mày nghĩ, cô xin lỗi lắc đầu.
“Ngại ngùng, thưa bà… Chúng tôi cũng là làm theo quy định…”
Scor sợ không thể đi gặp ba, cậu dựa vào Narcissa, ngẩng cao đầu, giống như quân vương tuyên bố đây là lãnh địa của mình, kiêu ngạo tuyên bố: “Đây là bà nội con! Bà muốn dẫn Scor đi gặp ba!”
Cô giáo phụ trách thấy học trò nghiêm túc nói thì sửng sốt. Narcissa nhìn cháu trai kiêu ngạo thì nhớ đến sóc cố gắng nhồi chỗ ở của mình khi sắp vào mùa đông, bà không nhịn được cười ngồi xổm xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Bảo bối, chúng ta đi thôi!” Narcissa ôm lấy Scor, thỏa mãn dùng hai má cọ cọ làn da nhẵn nhụi của Scor, hưng trí ngẩng cao mở miệng.
Cô giáo nhìn bóng dáng hai người đi, lắc lắc đầu, viết: Scorpio được bà nội đón đi. Viết xong cô cau mày, do dự gạch từ bà nội sửa thành một người phụ nữ.
“Bell, thay ca, cậu có thể đi về.” Một cô giáo khác vỗ bả vai cô.
Đây là lần đầu tiên Scorpio nhìn thấy một nơi xinh đẹp như thế, thật giống như lâu đài công chúa hoàng tử ở trong phim hoạt hình, đẹp hơn trên hoạt hình nhiều, không có dây leo bụi gai bò lên tường, càng không có hoàng tử công chúa. Khu vườn bên cạnh cũng rất xinh đẹp, chỉ nhìn thấy màu xanh và những đóa hoa hồng.
“Bà nội, mau nhìn! Hoa!” Cậu bé hưng phấn kéo quần áo Narcissa, nhìn thấy thứ mới lạ và kích động sắp được gặp ba làm Scor hưng phấn.
Narcissa ở nhiều năm như vậy, hoa cũng thấy rất nhiều nhưng nhìn Scorpio thích như vậy, Narcissa cảm thấy hoa hồng năm nay rất đẹp.
“Bảo bối, chỗ bà ở có xinh đẹp không?”
“Xinh đẹp!” Câu trả lời vang dội rõ ràng.
Narcissa cười híp mắt: “Bảo bối ở cùng với ông bà được không?”
Biểu tình vui vẻ đọng lại trên mặt cậu bé một chút, một đứa bé 5 tuổi còn chưa giấu được cảm xúc, mọi biểu tình đều xuất hiện trên mặt. Narcissa có thể rành mạch nhìn thấy không muốn.
“Bảo bối không cần ở đây, bảo bối muốn ở với cha.” Scor nghiêm túc nhìn Narcissa, giống như trần thuật ý tưởng trong suốt sạch sẽ của một đứa trẻ.
“Chỗ cha ở đẹp như thế này?”
Scorpio nghiêm túc lắc đầu.
“Vậy tại sao không được?”
“Nơi này không có cha.” Scor cố chấp.
Narcissa nhìn đáy mắt Scor, khác sự sâu thẳm của Draco, mắt trẻ con trong sáng sạch sẽ, tràn đầy sức sống.
“Scor là một cậu bé ngoan.” Narcissa mỉm cười.
Đột nhiên, trong không khí xuất hiện một gia tinh.
“Phu nhân, các tiểu thư các phu nhân đã ở phòng khách.” Nó còn chưa nói xong, một bàn tay nhỏ bé đã nắm lỗ tai nó. Gia tinh cứng ngắc. Nhưng bàn tay kia còn chưa chơi đủ, mới buông lỗ tai nó xong lại lập tức nắm cái mũi nó. Chủ nhân của bàn tay kia hưng phấn muốn sờ đôi mắt to đùng.
“Scor… Chúng nó…” Narcissa muốn kéo tay Scor thì nghe thấy Scor hưng phấn ồn ào.
“Bà nội! Nó cao như Scor!” Scor kiêu ngạo đứng cạnh gia tinh, thẳng lưng muốn làm mình cao hơn một ít. Scor vui vẻ nghiêng đầu, vươn tay nắm lấy ngón tay nhỏ của gia tinh, hưng trí bừng bừng đề nghị: “Mày tên là gì?”
Gia tinh sợ hãi nhìn Narcissa, ánh mắt chiếm hơn nửa khuôn mặt. Nhìn nữ chủ nhân không trách cứ, nó kích động trả lời: “Tinky tên là Tinky!”
“Được rồi, Tinky đi chuẩn bị đồ ăn cho thiếu gia nhỏ.”
Mắt con gia tinh sáng lên, giống như được thưởng, kích động tôn kính cúi chào Scor rồi biến mất.
Narcissa đi theo Scor, nhìn cậu bé chạy chạy nhảy nhảy, mọi thứ đều mới lạ với cậu bé.
Đúng là một cậu bé ngoan ngoãn, dùng ánh mắt đơn giản lại hiểu rõ nhìn thế giới, coi trọng người thân, có nét hồn nhiên tốt đẹp của một đứa trẻ. Không thể không công nhận Harry dạy Scor rất tốt.