Trong mười năm thời gian, Hồng Quân để lại cho các thành trì mỗi nơi hơn mười cái nhị cấp trận pháp, sát trận, khốn trận…đều có cả. Chín tòa thành trì giờ này như có một lớp thần khí chiến y bên ngoài, có thể phá được tầng bảo hộ này, nhưng thật là khó đó.
Cũng từ đấy, chín thành cấp cho Hồng Quân một phủ ngay ở trong Hồng Quân thành.
" Chư vị thành chủ, hôm nay ta tập trung các người lại đây vì có một tin tức muốn nói với các vị. Ta sẽ bế quan một thời gian" Khi mọi người đến đủ, Hồng Quân công bố tin tức của mình.
" Tổng thành chủ…." Đông Phương Thuận là người thứ nhất phản ứng sau khi nghe Hồng Quân tuyên bố tin tức, nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng tựa hồ có chút hối hận lại không nói nữa.
" Đông Phương Thuận thành chủ, có chuyện gì xin mời nói" Nhìn thấy Đông Phương Thuận có điều muốn nói, Hồng Quân mời lão nói tiếp. Đều là đã sống ức ngàn năm rồi mà còn có chuyện gì khó nói.
" Ta có thể nói sao…..?" Đông Phương Thuận dùng con mắt nghi ngờ hỏi Hồng Quân.
Hồng Quân gật đầu, trong tâm cũng muốn biết cuối cùng ý tứ của hắn là gì.
" Tổng thành chủ, có cả mấy vị thành chủ. Chúng ta đều biết ở đây nếu không có tổng thành chủ trợ giúp thì căn bản không có khả năng trụ lại những tòa thành trì này, ta nghĩ lời này các vị thành chủ sẽ không phản đối chứ?" Đông Phương Thuận vừa nói những lời này xong thì sớm liếc mắt nhìn các vị thành chủ, ở đây cũng không có ai phản đối, đều gật đầu thật sâu. Kể cả Nghịch Ương và Hàn Thư.
" Tổng thành chủ, nếu không nhờ có ngài thì ở đây không có ai có được vị trí như bây giờ, chính vì thế mọi người mới tôn vinh ngài thành tổng thành chủ."
Hồng Quân chỉ còn biết gật đâu, tiếp tục nghe Đông Phương Thuận nói tiếp.
" Thần giới thứ nhất bị chúng ta chiếm đi chín tòa thành trì, ta nghĩ bọn họ sẽ không bỏ cuộc. theo ta được biết, trong phương viên ức ngàn dặm có tới hơn một trăm tòa thành lớn nhỏ, quy mô kích thước như chín tòa thành của chúng ta cũng có không dưới một trăm tòa, mà những tòa thành này địa vị cũng không phải là ngang hàng. Cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết, nếu lần này tất cả các tòa thành cùng liên hiệp tấn công tất cả các tòa của chúng ta…xin thứ cho Đông Phương Thuận nói thẳng, cho dù có trận pháp của tổng thành chủ, chúng ta cũng không có năng lực chống cự cho nên ta nói lần này tổng thành chủ bế quan…."Đông Phương Thuận không có nói câu kết, quay qua cúi người nhìn Hồng Quân đoạn lui xuống.
" Đông Phương thành chủ nói có lý…"Những thành chủ còn lại nghe thế thì cũng âm thầm đồng ý, mặc dù họ cũng có những ý kiến riêng của mình. Tuy nhiên cũng có những ý trái ngược không đồng ý, đó là Nghịch Ương và Hàn Thư.
Nghịch Ương là người đầu tiên không chịu được lên tiếng mắng to: " Hừ, các ngươi cái bọn người kia, tiểu Quân đã giúp chúng chiếm được những tòa thành kia, chẳng lẽ các ngươi muốn Tiểu Quân suốt đời phải trông thành, không được đi ra ngoài?"
" Nếu không có sư đệ của chúng, các ngươi có ngày hôm nay? Chỉ sợ giờ này các ngươi vẫn đang còn ở thôn trang bị người thần giới áp bức" Liễu Hàn Thư cũng một bên nói thêm, thật sự không nghĩ Đông Phương Thuận có thể nói ra những điều đó.
" Nghịch Ương thành chủ, Hàn Thư thành chủ….ta biết các ngươi người Hồng Quân thành không giống chúng ta, cho dù một lần nữa thần giới thứ nhất có tấn công Hồng Quân thành thì cũng không phá được trận pháp ở đó, điểm đó chúng ta ai cũng biết được" Đông Phương Thuận ý muốn nói về tam cấp trận pháp của Hồng Quân " Tổng thành chủ, chúng ta không phải có ý tứ kia…, chỉ là một khi ngài bế quan chúng ta thật sự …không bảo trì nổi…"
" Ngươi…" Nghịch Ương bị Đông Phương Thuận nói làm cho bực tức đến độ không nói hết câu.
" Tốt lắm, các ngươi nói không sai" Hồng Quân nói " Ta lần này bế quan cũng không lâu, chỉ cần một trăm năm thời gian thôi, các ngươi chỉ cần bảo vệ cho ta một trăm năm là được, một trăm năm không có vấn đề gì chứ??"
Mấy vị thành chủ cũng chỉ còn biết nhìn lại Đông Phương Thuận, hiện giờ hắn coi như là đại biểu của bát đại thành trì.
" Tổng thành chủ đã nói như vậy, một trăm năm tựu không lâu lắm, chỉ là…"
" Tốt lắm, ta lần này bế quan cũng vì tăng thêm độ an toàn cho cửu đại thành trì, nếu các ngươi đã tôn vinh là Tổng thành chủ, ta cũng không khách khí nói một câu, hôm nay ta mời mọi người đến chỉ để nói cho mọi người một tiếng, không phải là xin các người" Hồng Quân nghiêm mặt nói.
Đông Phương Thuận sắc mặt chuyển biến thật khó coi nhưng vẫn còn nói tiếp " Tổng Thành chủ, nếu như ngài đã quyết định thì Đông Phương Thuận cũng không có gì để nói. Một trăm năm, nếu thực ra chúng ta muốn tránh cũng được, nếu lúc đó thần giới thứ nhất thực sự đánh tới chúng ta chống không được, lúc đó tổng thành chủ…."
" Vô sỉ, không biết lúc trước tại sao ta lại tuyển ngươi làm thành chủ…" Nghịch Ương đã sớm không chịu được đứng lên mắng.
" Nghịch Ương đại ca, không cần nói nữa, ta ở đây cũng cảnh tỉnh các người. Theo ta được biết số lượng thần nhân của thần giới thứ nhất đông gấp ngàn lần thần giới thứ hai, đích xác là số lượng quá chênh lệch. Đông Phương thành chủ nói cũng vì sự chênh lệch này, làm thế nào mới bù đắp được sự chênh lệch này? Các ngươi cứ nói quan điểm của mình đi"
" Thật nhiều thần khí…" có người nói.
" Công pháp thượng đẳng…"
" Trận pháp của tổng thành chủ…"
" ha ha, các ngươi ở đây có nhiều loại phương pháp, có thể nói rất nhanh thấy được hiệu quả" Hồng Quân liếc nhìn mọi người một cái nhàn nhạt nói. " Đối với các ngươi ta cũng có điều không rõ, các người sống đến từng tuổi này rồi cả đoàn kết hai chữ đều không có? Ta có thể rõ ràng nói cho các người biết, thần giới thứ nhất nếu muốn tiêu diệt các thôn trang ngoại thành là một chuyện hết sức dễ dàng, tại sao họ không làm như thế? Các ngươi hiểu được không?"
Tám đại thành chủ đều sửng sốt, đúng vậy khi họ còn ở ngoài thành tại các thôn trang, thần giới thứ nhất hoàn toàn có đủ lực lượng để xóa sổ họ, với sự đối lập của Thần giới thứ nhất và thần giới thứ hai không có lý do gì khiến họ để cho thần giới thứ hai một địa phương để sinh sống.
" Xem ra các người không biết, để ta nói cho các ngươi nghe. Thần giới thứ nhất không phải là không có cố gắng tiêu diệt chúng ta, mà là bọn họ sợ"
" Sợ hãi? Họ sợ …người của thần giới thứ hai?" Tám đại thành chủ đều nghi hoặc nhìn Hồng Quân, có thể nói điều này là điều mà lần đầu tiên họ được nghe.
" Đúng, bọn họ sợ hãi chúng ta, họ sợ chúng ta trở nên điên cuồng, đoàn kết lại với nhau. Bọn họ có thể đông hơn chúng ta gấp ngàn lần nhưng vẫn phải sợ chúng ta vì đó là đoàn kết lực lượng" Hồng Quân vừa nói, một tay nắm chặt lại.
" Đoàn kết" Đông Phương Thuận vỗ vỗ mạnh vào đầu mình, tự nói cho mình nghe " Ta đúng là đầu gỗ (giống đầu đất đó mờ) có điều này cũng nghĩ không ra, Tổng thành chủ nói đúng, đoàn kết mới là sức mạnh lớn nhất của chúng ta""
Không riêng gì Đông Phương Thuận, các thành chủ còn lại cũng cúi đầu, ý nghĩa của hai từ Đoàn kết rốt cuộc họ cũng hiểu được. Từ ngữ này họ đã nghe và đã hiểu cách đây hàng ức năm nhưng họ không còn chú ý tới nó, đến bây giờ nghe được ý nghĩa của hai từ này họ mới nhận ra răng, những cái tưởng chừng như đơn giản thật ra đều có ý nghĩa riêng của nó.
" Tốt lắm," Hồng Quân nói " Ta bế quan một trăm năm các ngươi hãy hợp tác với nhau thật tốt, bảo vệ cửu đại thành trì đợi khi ta xuất quan thì ta dám cam đoan cửu đại thành trì một lần nữa sẽ được bảo vệ tốt hơn" Cuối cùng Hồng Quân cũng đưa cho họ một lời hứa hẹn.
Tám thành chủ gật gật đầu chờ Hồng Quân nói.
Hồng Quân nhìn thấy mấy người này nghe xong mà vẫn không chịu rời đi chỉ còn cách cười khổ nói " Ta cũng không muốn nói nhiều như vậy, mọi người có thể trở về. Có ta bố trí cho các người trận pháp cùng với sự bảo vệ của các ngươi….thần giới thứ nhất muốn công phá thành cũng sẽ gặp muôn ngàn khó khăn, bảo vệ một trăm năm đối với các ngươi không tính cái gì là khó."
Đông Phương Thuận mặt đỏ lên, ngượng ngùng nhìn Hồng Quân nói " tổng thành chủ, những lời vừa rồi kính mong ngài tha thứ, những người như chúng ta thật là ngu dốt, một điều đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra, theo như những gì ngài nói, ta – Đông Phương Thuận xin nguyện cùng thành trì tồn vong" Lần này coi như Đông Phương Thuận dẫn đầu tốt nhất.
" Thề cùng thành trì tồn vong" Bảy đại thành chủ còn lại cũng đồng thanh hô to phụ họa, Hồng Quân lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
Hồng Quân thành – thành phủ chủ. Ở thiên viện, Hồng Quân, Nghịch Ương, Hàn Thư cùng La Băng đang ngồi một chỗ.
" Chị dâu, đệ có một ý không tốt, đó là muốn mượn sư huynh một trăm năm thời gian, tỷ xem có được không….?" Dựa theo lời hứa hẹn của Hàn Thư trước kia thì thời gian này hắn phải cùng Lâm Lâm đi đến một địa phương nào đó sinh hoạt như phàm nhân, nhưng kế hoạch có thay đổi nên Hàn Thư cũng không thể ở nơi này được một trăm năm. Trong khi Hồng Quân bế quan thì trợ giúp Nghịch Ương bảo vệ thành trì.
Lâm Lâm thản nhiên cười nói " Tiểu Sương sao lại nói điều đó, cho dù một ngàn năm cũng không tính toán chứ nói gì một trăm năm?"
Liễu Hàn Thư giọng điệu khổ sở nói " Sư đệ, huynh nói với đệ nha, chỉ là một trăm năm thôi đấy, sau một trăm năm vô luận là chuyện gì ta cũng mang Lâm Lâm đi, đệ không được ngăn cản đó" tuy ngữ khí của hắn khổ sở thế nhưng bất kỳ ai cũng có thể thấy vẻ mặt của hắn thật sự rất hưng phấn.
" Tiểu Quân, đệ còn chưa nói cho chúng ta biết tại sao đột nhiên đệ lại bế quan một trăm năm" Nghịch ương thấy khó hiểu hỏi lại.
Hồng Quân thần bí cười nói "Bây giờ đệ chưa nói cho các huynh biết được, sau khi đệ xuất quan sẽ cho các huynh một trận kinh hãi.."
" Bây giờ không thể nói sao? Thật là hẹp hòi mà…" Hàn Thư cũng bất mãn nói.
" Không phải là hẹp hòi, mà bây giờ còn không tính đó là kinh hãi…"
"Băng nhi suy nghĩ cái gì vậy?" Lâm Lâm đột nhiên để ý thấy La Băng rất âm trầm, từ đầu tới giờ không nói lời nào, không biết giờ này nàng suy nghĩ cái gì.
La Băng cắn môi nói " Nghịch Ương ca, Hàn Thư ca, Lâm tỷ tỷ, muội đã nghĩ thông suốt rồi, bây giờ Băng nhi chỉ là một hạ phẩm thần nhân, có nhiều chuyện không có gì là gấp gáp cả nên muội muốn bế quan một thời gian, đề thăng tu vi của mình."
Hồng Quân, Nghịch Ương, Hàn Thư đều rùng mình, thực lực của La Băng mọi người đều biết, mặc dù là hạ phẩm thần nhân nhưng kết hợp với Hồng Mông linh bảo, thần khí Quân tâm, vô luận là công kích hay phòng ngự đều đạt tới tiêu chuẩn của Thượng Phẩm thần nhân, thậm chí còn mạnh hơn một chút so với thượng phẩm thần nhân bình thường.Nhất là phòng ngự, chỉ cần Nghịch Ương không sử dụng Phá thiên nhất kiếm hay Nghịch thiên nhất kiếm thì muốn phá phòng ngự của La Băng là một điều cực kỳ khó khăn.
" Băng nhi, muội cũng định bế quan một trăm năm?" Lâm Lâm cười nói, nàng xem La Băng không muốn cùng Hồng Quân tách ra nên cũng tìm cớ để bế quan.
" Không, muội nghĩ phải mấy trăm năm, thậm chí là hơn ngàn năm. Khi nào đạt đến trung phẩm thần nhân cảnh giới muội mới xuất quan" La Băng kiên định nói.
Mọi người đều sửng sờ, giờ này họ mới biết La Băng thật sự muốn bế quan.
" Aizzz…thành chủ phủ có một gian mật thất, có thể đủ cho hai người bế quan" Nghịch ương thở dài nói.
Vì vậy, Hồng Quân và La Băng lẳng lặng một nam một nữ đi vào mật thất bắt đầu quá trình bế quan.
Trong mười năm thời gian, Hồng Quân để lại cho các thành trì mỗi nơi hơn mười cái nhị cấp trận pháp, sát trận, khốn trận…đều có cả. Chín tòa thành trì giờ này như có một lớp thần khí chiến y bên ngoài, có thể phá được tầng bảo hộ này, nhưng thật là khó đó.
Cũng từ đấy, chín thành cấp cho Hồng Quân một phủ ngay ở trong Hồng Quân thành.
" Chư vị thành chủ, hôm nay ta tập trung các người lại đây vì có một tin tức muốn nói với các vị. Ta sẽ bế quan một thời gian" Khi mọi người đến đủ, Hồng Quân công bố tin tức của mình. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
" Tổng thành chủ…." Đông Phương Thuận là người thứ nhất phản ứng sau khi nghe Hồng Quân tuyên bố tin tức, nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng tựa hồ có chút hối hận lại không nói nữa.
" Đông Phương Thuận thành chủ, có chuyện gì xin mời nói" Nhìn thấy Đông Phương Thuận có điều muốn nói, Hồng Quân mời lão nói tiếp. Đều là đã sống ức ngàn năm rồi mà còn có chuyện gì khó nói.
" Ta có thể nói sao…..?" Đông Phương Thuận dùng con mắt nghi ngờ hỏi Hồng Quân.
Hồng Quân gật đầu, trong tâm cũng muốn biết cuối cùng ý tứ của hắn là gì.
" Tổng thành chủ, có cả mấy vị thành chủ. Chúng ta đều biết ở đây nếu không có tổng thành chủ trợ giúp thì căn bản không có khả năng trụ lại những tòa thành trì này, ta nghĩ lời này các vị thành chủ sẽ không phản đối chứ?" Đông Phương Thuận vừa nói những lời này xong thì sớm liếc mắt nhìn các vị thành chủ, ở đây cũng không có ai phản đối, đều gật đầu thật sâu. Kể cả Nghịch Ương và Hàn Thư.
" Tổng thành chủ, nếu không nhờ có ngài thì ở đây không có ai có được vị trí như bây giờ, chính vì thế mọi người mới tôn vinh ngài thành tổng thành chủ."
Hồng Quân chỉ còn biết gật đâu, tiếp tục nghe Đông Phương Thuận nói tiếp.
" Thần giới thứ nhất bị chúng ta chiếm đi chín tòa thành trì, ta nghĩ bọn họ sẽ không bỏ cuộc. theo ta được biết, trong phương viên ức ngàn dặm có tới hơn một trăm tòa thành lớn nhỏ, quy mô kích thước như chín tòa thành của chúng ta cũng có không dưới một trăm tòa, mà những tòa thành này địa vị cũng không phải là ngang hàng. Cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết, nếu lần này tất cả các tòa thành cùng liên hiệp tấn công tất cả các tòa của chúng ta…xin thứ cho Đông Phương Thuận nói thẳng, cho dù có trận pháp của tổng thành chủ, chúng ta cũng không có năng lực chống cự cho nên ta nói lần này tổng thành chủ bế quan…."Đông Phương Thuận không có nói câu kết, quay qua cúi người nhìn Hồng Quân đoạn lui xuống.
" Đông Phương thành chủ nói có lý…"Những thành chủ còn lại nghe thế thì cũng âm thầm đồng ý, mặc dù họ cũng có những ý kiến riêng của mình. Tuy nhiên cũng có những ý trái ngược không đồng ý, đó là Nghịch Ương và Hàn Thư.
Nghịch Ương là người đầu tiên không chịu được lên tiếng mắng to: " Hừ, các ngươi cái bọn người kia, tiểu Quân đã giúp chúng chiếm được những tòa thành kia, chẳng lẽ các ngươi muốn Tiểu Quân suốt đời phải trông thành, không được đi ra ngoài?"
" Nếu không có sư đệ của chúng, các ngươi có ngày hôm nay? Chỉ sợ giờ này các ngươi vẫn đang còn ở thôn trang bị người thần giới áp bức" Liễu Hàn Thư cũng một bên nói thêm, thật sự không nghĩ Đông Phương Thuận có thể nói ra những điều đó.
" Nghịch Ương thành chủ, Hàn Thư thành chủ….ta biết các ngươi người Hồng Quân thành không giống chúng ta, cho dù một lần nữa thần giới thứ nhất có tấn công Hồng Quân thành thì cũng không phá được trận pháp ở đó, điểm đó chúng ta ai cũng biết được" Đông Phương Thuận ý muốn nói về tam cấp trận pháp của Hồng Quân " Tổng thành chủ, chúng ta không phải có ý tứ kia…, chỉ là một khi ngài bế quan chúng ta thật sự …không bảo trì nổi…"
" Ngươi…" Nghịch Ương bị Đông Phương Thuận nói làm cho bực tức đến độ không nói hết câu.
" Tốt lắm, các ngươi nói không sai" Hồng Quân nói " Ta lần này bế quan cũng không lâu, chỉ cần một trăm năm thời gian thôi, các ngươi chỉ cần bảo vệ cho ta một trăm năm là được, một trăm năm không có vấn đề gì chứ??"
Mấy vị thành chủ cũng chỉ còn biết nhìn lại Đông Phương Thuận, hiện giờ hắn coi như là đại biểu của bát đại thành trì.
" Tổng thành chủ đã nói như vậy, một trăm năm tựu không lâu lắm, chỉ là…"
" Tốt lắm, ta lần này bế quan cũng vì tăng thêm độ an toàn cho cửu đại thành trì, nếu các ngươi đã tôn vinh là Tổng thành chủ, ta cũng không khách khí nói một câu, hôm nay ta mời mọi người đến chỉ để nói cho mọi người một tiếng, không phải là xin các người" Hồng Quân nghiêm mặt nói.
Đông Phương Thuận sắc mặt chuyển biến thật khó coi nhưng vẫn còn nói tiếp " Tổng Thành chủ, nếu như ngài đã quyết định thì Đông Phương Thuận cũng không có gì để nói. Một trăm năm, nếu thực ra chúng ta muốn tránh cũng được, nếu lúc đó thần giới thứ nhất thực sự đánh tới chúng ta chống không được, lúc đó tổng thành chủ…."
" Vô sỉ, không biết lúc trước tại sao ta lại tuyển ngươi làm thành chủ…" Nghịch Ương đã sớm không chịu được đứng lên mắng.
" Nghịch Ương đại ca, không cần nói nữa, ta ở đây cũng cảnh tỉnh các người. Theo ta được biết số lượng thần nhân của thần giới thứ nhất đông gấp ngàn lần thần giới thứ hai, đích xác là số lượng quá chênh lệch. Đông Phương thành chủ nói cũng vì sự chênh lệch này, làm thế nào mới bù đắp được sự chênh lệch này? Các ngươi cứ nói quan điểm của mình đi"
" Thật nhiều thần khí…" có người nói.
" Công pháp thượng đẳng…"
" Trận pháp của tổng thành chủ…"
" ha ha, các ngươi ở đây có nhiều loại phương pháp, có thể nói rất nhanh thấy được hiệu quả" Hồng Quân liếc nhìn mọi người một cái nhàn nhạt nói. " Đối với các ngươi ta cũng có điều không rõ, các người sống đến từng tuổi này rồi cả đoàn kết hai chữ đều không có? Ta có thể rõ ràng nói cho các người biết, thần giới thứ nhất nếu muốn tiêu diệt các thôn trang ngoại thành là một chuyện hết sức dễ dàng, tại sao họ không làm như thế? Các ngươi hiểu được không?"
Tám đại thành chủ đều sửng sốt, đúng vậy khi họ còn ở ngoài thành tại các thôn trang, thần giới thứ nhất hoàn toàn có đủ lực lượng để xóa sổ họ, với sự đối lập của Thần giới thứ nhất và thần giới thứ hai không có lý do gì khiến họ để cho thần giới thứ hai một địa phương để sinh sống.
" Xem ra các người không biết, để ta nói cho các ngươi nghe. Thần giới thứ nhất không phải là không có cố gắng tiêu diệt chúng ta, mà là bọn họ sợ"
" Sợ hãi? Họ sợ …người của thần giới thứ hai?" Tám đại thành chủ đều nghi hoặc nhìn Hồng Quân, có thể nói điều này là điều mà lần đầu tiên họ được nghe.
" Đúng, bọn họ sợ hãi chúng ta, họ sợ chúng ta trở nên điên cuồng, đoàn kết lại với nhau. Bọn họ có thể đông hơn chúng ta gấp ngàn lần nhưng vẫn phải sợ chúng ta vì đó là đoàn kết lực lượng" Hồng Quân vừa nói, một tay nắm chặt lại.
" Đoàn kết" Đông Phương Thuận vỗ vỗ mạnh vào đầu mình, tự nói cho mình nghe " Ta đúng là đầu gỗ (giống đầu đất đó mờ) có điều này cũng nghĩ không ra, Tổng thành chủ nói đúng, đoàn kết mới là sức mạnh lớn nhất của chúng ta""
Không riêng gì Đông Phương Thuận, các thành chủ còn lại cũng cúi đầu, ý nghĩa của hai từ Đoàn kết rốt cuộc họ cũng hiểu được. Từ ngữ này họ đã nghe và đã hiểu cách đây hàng ức năm nhưng họ không còn chú ý tới nó, đến bây giờ nghe được ý nghĩa của hai từ này họ mới nhận ra răng, những cái tưởng chừng như đơn giản thật ra đều có ý nghĩa riêng của nó.
" Tốt lắm," Hồng Quân nói " Ta bế quan một trăm năm các ngươi hãy hợp tác với nhau thật tốt, bảo vệ cửu đại thành trì đợi khi ta xuất quan thì ta dám cam đoan cửu đại thành trì một lần nữa sẽ được bảo vệ tốt hơn" Cuối cùng Hồng Quân cũng đưa cho họ một lời hứa hẹn.
Tám thành chủ gật gật đầu chờ Hồng Quân nói.
Hồng Quân nhìn thấy mấy người này nghe xong mà vẫn không chịu rời đi chỉ còn cách cười khổ nói " Ta cũng không muốn nói nhiều như vậy, mọi người có thể trở về. Có ta bố trí cho các người trận pháp cùng với sự bảo vệ của các ngươi….thần giới thứ nhất muốn công phá thành cũng sẽ gặp muôn ngàn khó khăn, bảo vệ một trăm năm đối với các ngươi không tính cái gì là khó."
Đông Phương Thuận mặt đỏ lên, ngượng ngùng nhìn Hồng Quân nói " tổng thành chủ, những lời vừa rồi kính mong ngài tha thứ, những người như chúng ta thật là ngu dốt, một điều đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra, theo như những gì ngài nói, ta – Đông Phương Thuận xin nguyện cùng thành trì tồn vong" Lần này coi như Đông Phương Thuận dẫn đầu tốt nhất.
" Thề cùng thành trì tồn vong" Bảy đại thành chủ còn lại cũng đồng thanh hô to phụ họa, Hồng Quân lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
Hồng Quân thành – thành phủ chủ. Ở thiên viện, Hồng Quân, Nghịch Ương, Hàn Thư cùng La Băng đang ngồi một chỗ.
" Chị dâu, đệ có một ý không tốt, đó là muốn mượn sư huynh một trăm năm thời gian, tỷ xem có được không….?" Dựa theo lời hứa hẹn của Hàn Thư trước kia thì thời gian này hắn phải cùng Lâm Lâm đi đến một địa phương nào đó sinh hoạt như phàm nhân, nhưng kế hoạch có thay đổi nên Hàn Thư cũng không thể ở nơi này được một trăm năm. Trong khi Hồng Quân bế quan thì trợ giúp Nghịch Ương bảo vệ thành trì.
Lâm Lâm thản nhiên cười nói " Tiểu Sương sao lại nói điều đó, cho dù một ngàn năm cũng không tính toán chứ nói gì một trăm năm?"
Liễu Hàn Thư giọng điệu khổ sở nói " Sư đệ, huynh nói với đệ nha, chỉ là một trăm năm thôi đấy, sau một trăm năm vô luận là chuyện gì ta cũng mang Lâm Lâm đi, đệ không được ngăn cản đó" tuy ngữ khí của hắn khổ sở thế nhưng bất kỳ ai cũng có thể thấy vẻ mặt của hắn thật sự rất hưng phấn.
" Tiểu Quân, đệ còn chưa nói cho chúng ta biết tại sao đột nhiên đệ lại bế quan một trăm năm" Nghịch ương thấy khó hiểu hỏi lại.
Hồng Quân thần bí cười nói "Bây giờ đệ chưa nói cho các huynh biết được, sau khi đệ xuất quan sẽ cho các huynh một trận kinh hãi.."
" Bây giờ không thể nói sao? Thật là hẹp hòi mà…" Hàn Thư cũng bất mãn nói.
" Không phải là hẹp hòi, mà bây giờ còn không tính đó là kinh hãi…"
"Băng nhi suy nghĩ cái gì vậy?" Lâm Lâm đột nhiên để ý thấy La Băng rất âm trầm, từ đầu tới giờ không nói lời nào, không biết giờ này nàng suy nghĩ cái gì.
La Băng cắn môi nói " Nghịch Ương ca, Hàn Thư ca, Lâm tỷ tỷ, muội đã nghĩ thông suốt rồi, bây giờ Băng nhi chỉ là một hạ phẩm thần nhân, có nhiều chuyện không có gì là gấp gáp cả nên muội muốn bế quan một thời gian, đề thăng tu vi của mình."
Hồng Quân, Nghịch Ương, Hàn Thư đều rùng mình, thực lực của La Băng mọi người đều biết, mặc dù là hạ phẩm thần nhân nhưng kết hợp với Hồng Mông linh bảo, thần khí Quân tâm, vô luận là công kích hay phòng ngự đều đạt tới tiêu chuẩn của Thượng Phẩm thần nhân, thậm chí còn mạnh hơn một chút so với thượng phẩm thần nhân bình thường.Nhất là phòng ngự, chỉ cần Nghịch Ương không sử dụng Phá thiên nhất kiếm hay Nghịch thiên nhất kiếm thì muốn phá phòng ngự của La Băng là một điều cực kỳ khó khăn.
" Băng nhi, muội cũng định bế quan một trăm năm?" Lâm Lâm cười nói, nàng xem La Băng không muốn cùng Hồng Quân tách ra nên cũng tìm cớ để bế quan.
" Không, muội nghĩ phải mấy trăm năm, thậm chí là hơn ngàn năm. Khi nào đạt đến trung phẩm thần nhân cảnh giới muội mới xuất quan" La Băng kiên định nói.
Mọi người đều sửng sờ, giờ này họ mới biết La Băng thật sự muốn bế quan.
" Aizzz…thành chủ phủ có một gian mật thất, có thể đủ cho hai người bế quan" Nghịch ương thở dài nói.
Vì vậy, Hồng Quân và La Băng lẳng lặng một nam một nữ đi vào mật thất bắt đầu quá trình bế quan.