Hồng Quân trả lời khiến cho Tần Tư ngay tức thì ngây ngẩn cả người.
"Người chết?"
Hồng Quân gật gật đầu, đem những gì chính mình gặp phải ở Tầng Thứ Bảy hoàn toàn kể lại với Tần Tư, kể cả lần kỳ ngộ đó cùng người thần bí kia.
Nghe xong cảnh ngộ của Hồng Quân, Tần Tư chắt lưỡi liên tục:
"Tiểu Sương, không nghĩ tới ngươi lại trãi qua những việc lạ lùng như vậy, cái người thần bí năng lượng không gian màu xám đó ngươi nói rốt cuộc là ai đây?"
Hồng Quân cười khổ một cái nói:
"Cái này ta làm sao biết được, chằng qua ta nhận thức được, người nọ ít nhất so với Thiên Tôn cũng sẽ không kém hơn."
Tần Tư suy nghĩ một chút nói:
"Ta cũng cho là như vậy, nếu như người đó có thể giúp chúng ta đối phó với Lưu Quang bọn chúng thì tốt quá."
"Đại ca, với việc dựa vào người khác ấy, quả thực không bằng dựa vào sự tu luyện chính mình. Lưu Quang nếu không phát hiện ra chúng ta, chúng ta đã có được thời gian vô tận, người ta có câu "quân tử báo thù mười năm không muộn." Con người bình thường sống được trăm năm, còn chúng ta có được năm tháng vô tận, chúng ta báo thù ức vạn năm không muộn." Lúc Hồng Quân nói những lời này, trong ánh mắt lộ vẻ kiên quyết.
"Nói rất hay." Lôi Vệ một mực lắng nghe không có chen vào, nghe đến lời nói này nhịn không được khen ngợi một câu: "Chúng ta báo thù, ức vạn năm không muộn, chờ khi chúng ta có năng lực đánh bại Thiên Tôn, vậy không gian này, còn không phải là thiên hạ của Đệ Nhị Thần Giới ư, mục tiêu lớn như thế, chúng ta cần gì phải quan tâm đến thời gian."
"Hay, hay cho câu "chúng ta báo thù, ức vạn năm không muộn"." Ngao Phương mấy người nghe nói như thế tất cả cũng đều đi tới, bọn họ cũng vẫn luôn lo lắng trong lòng Hồng Quân nảy sinh tâm ma, bỏ đi tìm Lưu Quang báo thù, bây giờ, có thể từ miệng hắn nói ra những lời này, chứng tỏ Hồng Quân đã trưởng thành thực sự rồi. Bọn họ cũng hiểu rõ, trên người Hồng Quân ẩn chứa năng lượng rất lớn, lúc này cái ước vọng có thể tìm Thiên Tôn báo thù, cũng chỉ có thể ký thác tất cả trên mình hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Chẳng qua là, Tiểu Sương! Ngươi nếu như không chết đi sẽ tốt biết bao..." Tần Tư thở dài luyến tiếc nói.
Hồng Quân nhìn thấy bộ dáng của Tần Tư, cười nói:
"Đại ca, kỳ thật cũng không có gì. Chúng ta bây giờ cũng đều ở cái không gian này, còn sống và đã chết đi thì có khác nhau bao nhiêu đâu chứ?"
"Tiểu Sương..." Tần Tư nhìn Hồng Quân, trong lúc nhất thời không biết phải nói như thế nào mới tốt nữa.
Hồng Quân tỏ vẻ không có gì đáng kể.
"Đại ca, huynh nhìn xem thân thể ta bây giờ không phải rất tốt sao, ta dường như còn tưởng mình chưa chết, chỉ cần linh hồn vẫn còn tồn tại, ta có thể tùy thời điều động sử dụng năng lượng màu xám khôi phục thân thể, linh hồn của ta như bình thường ở trong Hóa Liên Phân Thân, Hóa Liên Phân Thân hầu như đã là bất diệt thân thể. Nói đến, cho dù là Thiên Tôn tưởng muốn giết ta cũng không dễ dàng đâu nhé."
Tần Tư cúi đầu, khe khẽ nói:
"Ta quả là e ngại, e rằng cha mẹ trách ta không có chiếu cố tốt cho ngươi..."
Một câu nói đơn giản, đã nói ra hết tình huynh đệ.
Hồng Quân vỗ vỗ vai Tần Tư, quay đầu hỏi Lôi Vệ:
"Sư tổ, ngài ở Vô Danh Không Gian này thời gian lâu dài như vậy, có phát hiện ra nơi nào có nguyên vật liệu tốt thích hợp cho việc rèn luyện vũ khí hay không?"
Lôi Vệ cau mày suy nghĩ một chút nói:
"Ta chỉ nghe nói qua lưu vân kim và huyền thiên thạch được người ta dùng để luyện chế Thiên Thần khí, còn những thứ khác thì không rõ ràng lắm."
"Thiên Thần khí?" Hồng Quân cau mày trầm tư một lúc nói: "Thanh kiếm trong tay Lưu Quang kia hoàn toàn có thể so sánh được với nhất lưu Hồng Mông linh bảo tương đối lợi hại, nhưng nó đích thực là dùng vật chất của không gian này luyện chế mà thành, hơn nữa trên thân kiếm còn có ba động năng lượng màu xám."
"Đúng, thân thể của Phương Sùng độ cứng rắn đã có thể so với thượng phẩm Thiên Thần khí cao cấp, ở dưới thanh kiếm ấy của Lưu Quang tuyệt nhiên không có chống lại chút nào đã bị chém thành hai nửa, chuyện này trước kia căn bản là không thể tưởng tượng." Ngao Phương cũng nghiêm túc nói, uy lực thanh kiếm ấy của Lưu Quang, chẳng qua là mỗi khi nhớ lại, thậm chí có cảm giác không rét mà run.
"Hơn nữa, thanh kiếm của Lưu Quang hình như có đặc tính nào đó, bất luận là không gian áp súc đến mức tận cùng, không gian lại còn bị tràn ngập năng lượng màu xám của Hồng Quân, cũng có thể một kiếm chém tách ra." Lam Diệp cũng bổ sung nói.
"Vũ khí có thể sánh bằng với nhất lưu Hồng Mông linh bảo, còn có thể chém vỡ vụn không gian..." Lôi Vệ trầm mặc, tựa hồ đang nghĩ đến cái gì đó.
"Trên lý thuyết, tại không gian này trừ huynh đệ chúng ta ra sẽ không xuất hiện Hồng Mông linh bảo nào nữa, bởi vì ở trong không gian này dứt khoát không có Hồng Mông linh khí." Hồng Quân nói tiếp: "Nhưng mà uy lực của thanh kiếm của Lưu Quang kia, đích thực như là vượt qua nhất lưu Hồng Mông linh bảo bình thường, hẳn là cấp bậc tầm cỡ Hỏa Nguyên Linh Châu. Ấy vậy nói cách khác, tại không gian này đồng dạng có nguyên vật liệu có thể thông qua năng lượng màu xám; luyện chế ra vũ khí có thể so với nhất lưu Hồng Mông linh bảo, ta cũng từng đi tìm, nhưng không có nguyên vật liệu gì có thể kết hợp được với năng lượng màu xám."
"Quả thực rất kỳ quái." Ngao Phương nói: "Ta ở không gian này cũng qua thời gian rất lâu, nghe nói lúc đầu cho dù là Thiên Tôn Chu Viêm cũng chỉ có thể dựa vào cực phẩm Thiên Thần khí mà thôi. Uy lực, nhiều nhất chỉ tương đương cùng nhị lưu Hồng Mông linh bảo, thật không biết kiện vũ khí kia của Lưu Quang là từ đâu tới."
"Nếu như biết phương pháp luyện chế thanh kiếm đó thì tốt rồi..." Hồng Quân buồn bã nói.
"Không việc gì..." Lôi Vệ đột nhiên lên tiếng nói:
"Có Lĩnh Vực Tinh Thần của ta tồn tại, không ai có thể phát hiện chúng ta. Chúng ta cũng có thể yên tâm mạnh dạn đi khắp nơi thử xem, hoặc giả có thể nhận được năng lượng của nguyên vật liệu."
"Ân! Nếu như có thể tìm được nguyên vật liệu như vậy, có lẽ ta cũng có thể chế tạo một ít vũ khí đẳng cấp nhất lưu Hồng Mông linh bảo." Hồng Quân nói: "Như vậy chúng ta cũng có thể có được thực lực càng mạnh hơn."
Quả thực, từ xưa đến nay vũ khí tốt có tác dụng chiếm giữ tính quyết định, cũng giống như Tần Tư, có Hỏa Nguyên Linh Châu trong người, Thần Vương ở không gian này gần như không cách nào phá vỡ phòng ngự của Tần Tư, mà lại có nhất lưu Hồng Mông linh bảo nơi tay, với các Thần Vương cùng cấp bậc, Tần Tư hoàn toàn có thể giết chết được dễ dàng nhanh chóng. Suy nghĩ của Hồng Quân rất đơn giản, mặc dù mục tiêu chủ yếu của bọn họ là Lưu Quang, nhưng những Thần Vương còn lại này, tuyệt đối không được phép hy sinh bất cứ một người nào nữa.
Vô Danh Không Gian Tầng Thứ Tám. Tôn Ngộ Không, Huống Thiên Minh, Nghịch Ương cùng với La Băng đang ngồi cùng một chỗ nói chuyện, phi thăng lên tới tầng này, phạm vi thần thức của Thiên Thần đã tăng lên rất rộng lớn, mấy người tụ tập cùng một chỗ cũng có rất nhiều chuyện để tâm sự.
"Cũng không biết tiểu Quân thế nào rồi. Ở Tầng thứ chín có phải cũng được uy phong như vậy hay không?" Tôn Ngộ Không bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Nghĩ đến lúc ra sức chiến đấu điên cuồng cuối cùng cũng đến lúc ngừng chiến đấu lại.
La Băng cười nói.
"Dù sao hắn tới nơi nào cũng hầu như không an nhàn được, Ôi! lúc đó hắn còn nói đến Tầng thứ chín hoàn toàn lĩnh ngộ Không Gian Pháp Tắc thì sẽ đến gặp chúng ta đấy, đến bây giờ cũng không đến được."
"Ha Ha! Tiểu Quân không phải đến gặp chúng ta, rõ ràng là tới gặp một mình ngươi." Nghịch Ương vừa cười lớn vừa nói.
La Băng mặt đỏ lên:
"Nghịch Ương đại ca, ta cũng không tin huynh không ngóng trông hắn quay lại, bây giờ không có trận pháp thời gian gia tốc, chúng ta tu luyện trở nên chậm hơn rất nhiều."
Huống Thiên Minh mỉm cười:
"Thật ra cũng không tệ lắm, ta cũng đã là Thượng bộ Thiên Thần tới cảnh giới đỉnh phong, e rằng qua thời gian không bao lâu là có thể hoàn toàn lĩnh Ngộ Không Gian Pháp Tắc phi thăng rồi."
"Ồ! Nói đến cái này thật đúng là kỳ quái, trước kia cũng không thấy ngươi tu luyện nhanh như vậy, như thế nào khi tu luyện đến Thiên Thần Kinh Tiết này với tốc độ tăng lên ì ạch từng chút một, lúc này mới có bao nhiêu thời gian, ngươi lại có thể đã đạt tới Thượng bộ Thiên Thần." Tôn Ngộ Không bất mãn lẩm bẩm.
"Được rồi, Ngộ Không ngươi cũng có khả năng, ngươi cũng đạt tới Trung bộ Thiên Thần rồi. Kinh Thiên côn pháp bạt mạng của ngươi, ngay cả Thượng bộ Thiên Thần bình thường cũng không dám chọc giận ngươi." Nghịch Ương bất đắc dĩ nói, trong những người này, vốn là hắn tu vi cao nhất, nhưng thực sự động thủ, hắn cũng là một người kém cõi nhất. Đến bây giờ khéo sao, mà ngay cả cảnh giới cũng là thấp nhất, càng không nói đến động thủ cùng mấy tên biến thái kia.
Bỗng nhiên Huống Thiên Minh nhướng mày, hướng về mấy người lên tiếng nói:
"Ta phải tìm một nơi yên tĩnh, ta cảm thấy hình như trong cơ thể có nảy sinh biến hóa gì đó."
Nghịch Ương nhướng mày, lập tức nói:
"Cách nơi này ngoài ba vạn dặm, có một vùng sơn cốc đúng là vắng vẻ, chúng ta đi ngay đi."
Mấy người quyết định cũng nhanh, lập tức dẫn dắt Huống Thiên Minh đến sơn cốc đó.
"A..." Vừa đến sơn cốc, Huống Thiên Minh lập tức bay lên bầu trời, ngửa mặt lên trời kêu to lên, khắp người kim quang chợt ẩn chợt hiện, hai khỏa răng nanh trong miệng nhô ra, sắc mặt có hơi tái nhợt, trong cơ thể một cổ lực lượng cuộn cuộn phát tán ra chung quanh.
"Phốc!" Huống Thiên Minh hình như là chịu đựng không nổi thống khổ trong cơ thể, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hoàn thành biến thân lần thứ nhất, tay chân không tự chủ được vung múa tứ tung, hổn loạn không có chiêu thức gì, nhưng lực công kích đó thật kinh khủng không gian chung quanh bị chấn động đều là một trận rung chuyển lắc lư.
Sau khi hoàn thành biến thân Huống Thiên Minh vốn định dựa vào lực lượng tăng cường để ngăn chặn cổ lực lượng tán loạn kia, nhưng cũng không ngờ tới, khi hắn biến thân lực lượng tăng mạnh lên, trong cơ thể hắn cổ lực lượng tán loạn kia cũng trở nên cường hãn, vẫn như trước khống chế không được, ở trong cơ thể hắn chạy tán loạn.
Tôn Ngộ Không, Nghịch Ương và La Băng cũng không rõ Huống Thiên Minh xảy ra chuyện gì, mới vừa rồi vẫn còn bình thường, lúc này mới chỉ trong chốc lát, cả người giống như điên cuồng phát tiết lực lượng trong cơ thể chính mình, từng quyền từng quyền đánh ra, mỗi một quyền đều dẫn theo lực lượng có năng lực xé rách không gian.
Tôn Ngộ Không kinh ngạc nhìn Huống Thiên Minh. Không thể tưởng tượng nổi nói.
"Thì ra là lão Huống cũng phải có một lần cuồng bạo như vậy, so với ta còn khoa trương hơn."
"A..." Huống Thiên Minh trên không trung lại kêu to một tiếng, thân thể biến thành một thiếu niên xinh đẹp toàn thân kim sắc, chỉ có điều vẻ mặt hiện giờ dữ tợn cực kỳ.
"Hô... Hô... Hô!" Huống Thiên Minh như trước vẫn đang phát tiết ra cổ lực lượng chất chứa trong cơ thể ấy, mỗi một quyền đánh ra, không gian đều bị xé vỡ ra mấy đường khe hở.
"Huống Thiên Minh rõ ràng ở dưới tình huống không có địch nhân hoàn thành chung cực biến thân, chính là để phát tiết lực lượng trong cơ thể..." Nghịch Ương và Tôn Ngộ Không nhìn thấy đều há hốc miệng, kể cả La Băng, đều là lần đầu tiên nhìn thấy Huống Thiên Minh ở dưới tình huống không có chiến đấu mà hoàn thành chung cực biến thân.
Múa may hồi lâu, động tác của Huống Thiên Minh rốt cục bắt đầu chậm lại, mặc dù động tác chậm, nhưng uy lực của từng quyền tựa hồ càng hơn hẳn những quyền trước.
"Tê!" Một tiếng kêu to, dưới con mắt trợn trừng của ba người, thân thể Huống Thiên Minh mơ hồ bắt đầu xảy ra biến hóa, răng nanh từ từ biến mất, thân thể nhỏ bé bắt đầu bành trướng lên, diện mạo cũng từ hình dáng thiếu niên biến thành một gã thanh niên tuấn mỹ, khắp người trên dưới lóe ra luồng điện kim sắc uốn khúc.
Chậm rãi mở mắt, hai đạo kim quang bắn thẳng tận trời cao, thoáng nhìn qua Tôn Ngộ Không, Nghịch Ương và La Băng quanh mình:
"Nguyên lai là như thế, không nghĩ tới tu luyện công pháp Cương Thi hoàng giả nhất tộc của ta lại cường hãn đến như vậy."
"Tốt lắm! Biến thân lần thứ năm hoàn thành..." Thanh âm của Huống Thiên Minh mơ hồ truyền đến.
Hồng Quân trả lời khiến cho Tần Tư ngay tức thì ngây ngẩn cả người.
"Người chết?"
Hồng Quân gật gật đầu, đem những gì chính mình gặp phải ở Tầng Thứ Bảy hoàn toàn kể lại với Tần Tư, kể cả lần kỳ ngộ đó cùng người thần bí kia.
Nghe xong cảnh ngộ của Hồng Quân, Tần Tư chắt lưỡi liên tục:
"Tiểu Sương, không nghĩ tới ngươi lại trãi qua những việc lạ lùng như vậy, cái người thần bí năng lượng không gian màu xám đó ngươi nói rốt cuộc là ai đây?"
Hồng Quân cười khổ một cái nói:
"Cái này ta làm sao biết được, chằng qua ta nhận thức được, người nọ ít nhất so với Thiên Tôn cũng sẽ không kém hơn."
Tần Tư suy nghĩ một chút nói:
"Ta cũng cho là như vậy, nếu như người đó có thể giúp chúng ta đối phó với Lưu Quang bọn chúng thì tốt quá."
"Đại ca, với việc dựa vào người khác ấy, quả thực không bằng dựa vào sự tu luyện chính mình. Lưu Quang nếu không phát hiện ra chúng ta, chúng ta đã có được thời gian vô tận, người ta có câu "quân tử báo thù mười năm không muộn." Con người bình thường sống được trăm năm, còn chúng ta có được năm tháng vô tận, chúng ta báo thù ức vạn năm không muộn." Lúc Hồng Quân nói những lời này, trong ánh mắt lộ vẻ kiên quyết.
"Nói rất hay." Lôi Vệ một mực lắng nghe không có chen vào, nghe đến lời nói này nhịn không được khen ngợi một câu: "Chúng ta báo thù, ức vạn năm không muộn, chờ khi chúng ta có năng lực đánh bại Thiên Tôn, vậy không gian này, còn không phải là thiên hạ của Đệ Nhị Thần Giới ư, mục tiêu lớn như thế, chúng ta cần gì phải quan tâm đến thời gian."
"Hay, hay cho câu "chúng ta báo thù, ức vạn năm không muộn"." Ngao Phương mấy người nghe nói như thế tất cả cũng đều đi tới, bọn họ cũng vẫn luôn lo lắng trong lòng Hồng Quân nảy sinh tâm ma, bỏ đi tìm Lưu Quang báo thù, bây giờ, có thể từ miệng hắn nói ra những lời này, chứng tỏ Hồng Quân đã trưởng thành thực sự rồi. Bọn họ cũng hiểu rõ, trên người Hồng Quân ẩn chứa năng lượng rất lớn, lúc này cái ước vọng có thể tìm Thiên Tôn báo thù, cũng chỉ có thể ký thác tất cả trên mình hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Chẳng qua là, Tiểu Sương! Ngươi nếu như không chết đi sẽ tốt biết bao..." Tần Tư thở dài luyến tiếc nói.
Hồng Quân nhìn thấy bộ dáng của Tần Tư, cười nói:
"Đại ca, kỳ thật cũng không có gì. Chúng ta bây giờ cũng đều ở cái không gian này, còn sống và đã chết đi thì có khác nhau bao nhiêu đâu chứ?"
"Tiểu Sương..." Tần Tư nhìn Hồng Quân, trong lúc nhất thời không biết phải nói như thế nào mới tốt nữa.
Hồng Quân tỏ vẻ không có gì đáng kể.
"Đại ca, huynh nhìn xem thân thể ta bây giờ không phải rất tốt sao, ta dường như còn tưởng mình chưa chết, chỉ cần linh hồn vẫn còn tồn tại, ta có thể tùy thời điều động sử dụng năng lượng màu xám khôi phục thân thể, linh hồn của ta như bình thường ở trong Hóa Liên Phân Thân, Hóa Liên Phân Thân hầu như đã là bất diệt thân thể. Nói đến, cho dù là Thiên Tôn tưởng muốn giết ta cũng không dễ dàng đâu nhé."
Tần Tư cúi đầu, khe khẽ nói:
"Ta quả là e ngại, e rằng cha mẹ trách ta không có chiếu cố tốt cho ngươi..."
Một câu nói đơn giản, đã nói ra hết tình huynh đệ.
Hồng Quân vỗ vỗ vai Tần Tư, quay đầu hỏi Lôi Vệ:
"Sư tổ, ngài ở Vô Danh Không Gian này thời gian lâu dài như vậy, có phát hiện ra nơi nào có nguyên vật liệu tốt thích hợp cho việc rèn luyện vũ khí hay không?"
Lôi Vệ cau mày suy nghĩ một chút nói:
"Ta chỉ nghe nói qua lưu vân kim và huyền thiên thạch được người ta dùng để luyện chế Thiên Thần khí, còn những thứ khác thì không rõ ràng lắm."
"Thiên Thần khí?" Hồng Quân cau mày trầm tư một lúc nói: "Thanh kiếm trong tay Lưu Quang kia hoàn toàn có thể so sánh được với nhất lưu Hồng Mông linh bảo tương đối lợi hại, nhưng nó đích thực là dùng vật chất của không gian này luyện chế mà thành, hơn nữa trên thân kiếm còn có ba động năng lượng màu xám."
"Đúng, thân thể của Phương Sùng độ cứng rắn đã có thể so với thượng phẩm Thiên Thần khí cao cấp, ở dưới thanh kiếm ấy của Lưu Quang tuyệt nhiên không có chống lại chút nào đã bị chém thành hai nửa, chuyện này trước kia căn bản là không thể tưởng tượng." Ngao Phương cũng nghiêm túc nói, uy lực thanh kiếm ấy của Lưu Quang, chẳng qua là mỗi khi nhớ lại, thậm chí có cảm giác không rét mà run.
"Hơn nữa, thanh kiếm của Lưu Quang hình như có đặc tính nào đó, bất luận là không gian áp súc đến mức tận cùng, không gian lại còn bị tràn ngập năng lượng màu xám của Hồng Quân, cũng có thể một kiếm chém tách ra." Lam Diệp cũng bổ sung nói.
"Vũ khí có thể sánh bằng với nhất lưu Hồng Mông linh bảo, còn có thể chém vỡ vụn không gian..." Lôi Vệ trầm mặc, tựa hồ đang nghĩ đến cái gì đó.
"Trên lý thuyết, tại không gian này trừ huynh đệ chúng ta ra sẽ không xuất hiện Hồng Mông linh bảo nào nữa, bởi vì ở trong không gian này dứt khoát không có Hồng Mông linh khí." Hồng Quân nói tiếp: "Nhưng mà uy lực của thanh kiếm của Lưu Quang kia, đích thực như là vượt qua nhất lưu Hồng Mông linh bảo bình thường, hẳn là cấp bậc tầm cỡ Hỏa Nguyên Linh Châu. Ấy vậy nói cách khác, tại không gian này đồng dạng có nguyên vật liệu có thể thông qua năng lượng màu xám; luyện chế ra vũ khí có thể so với nhất lưu Hồng Mông linh bảo, ta cũng từng đi tìm, nhưng không có nguyên vật liệu gì có thể kết hợp được với năng lượng màu xám."
"Quả thực rất kỳ quái." Ngao Phương nói: "Ta ở không gian này cũng qua thời gian rất lâu, nghe nói lúc đầu cho dù là Thiên Tôn Chu Viêm cũng chỉ có thể dựa vào cực phẩm Thiên Thần khí mà thôi. Uy lực, nhiều nhất chỉ tương đương cùng nhị lưu Hồng Mông linh bảo, thật không biết kiện vũ khí kia của Lưu Quang là từ đâu tới."
"Nếu như biết phương pháp luyện chế thanh kiếm đó thì tốt rồi..." Hồng Quân buồn bã nói.
"Không việc gì..." Lôi Vệ đột nhiên lên tiếng nói:
"Có Lĩnh Vực Tinh Thần của ta tồn tại, không ai có thể phát hiện chúng ta. Chúng ta cũng có thể yên tâm mạnh dạn đi khắp nơi thử xem, hoặc giả có thể nhận được năng lượng của nguyên vật liệu."
"Ân! Nếu như có thể tìm được nguyên vật liệu như vậy, có lẽ ta cũng có thể chế tạo một ít vũ khí đẳng cấp nhất lưu Hồng Mông linh bảo." Hồng Quân nói: "Như vậy chúng ta cũng có thể có được thực lực càng mạnh hơn."
Quả thực, từ xưa đến nay vũ khí tốt có tác dụng chiếm giữ tính quyết định, cũng giống như Tần Tư, có Hỏa Nguyên Linh Châu trong người, Thần Vương ở không gian này gần như không cách nào phá vỡ phòng ngự của Tần Tư, mà lại có nhất lưu Hồng Mông linh bảo nơi tay, với các Thần Vương cùng cấp bậc, Tần Tư hoàn toàn có thể giết chết được dễ dàng nhanh chóng. Suy nghĩ của Hồng Quân rất đơn giản, mặc dù mục tiêu chủ yếu của bọn họ là Lưu Quang, nhưng những Thần Vương còn lại này, tuyệt đối không được phép hy sinh bất cứ một người nào nữa.
Vô Danh Không Gian Tầng Thứ Tám. Tôn Ngộ Không, Huống Thiên Minh, Nghịch Ương cùng với La Băng đang ngồi cùng một chỗ nói chuyện, phi thăng lên tới tầng này, phạm vi thần thức của Thiên Thần đã tăng lên rất rộng lớn, mấy người tụ tập cùng một chỗ cũng có rất nhiều chuyện để tâm sự.
"Cũng không biết tiểu Quân thế nào rồi. Ở Tầng thứ chín có phải cũng được uy phong như vậy hay không?" Tôn Ngộ Không bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Nghĩ đến lúc ra sức chiến đấu điên cuồng cuối cùng cũng đến lúc ngừng chiến đấu lại.
La Băng cười nói.
"Dù sao hắn tới nơi nào cũng hầu như không an nhàn được, Ôi! lúc đó hắn còn nói đến Tầng thứ chín hoàn toàn lĩnh ngộ Không Gian Pháp Tắc thì sẽ đến gặp chúng ta đấy, đến bây giờ cũng không đến được."
"Ha Ha! Tiểu Quân không phải đến gặp chúng ta, rõ ràng là tới gặp một mình ngươi." Nghịch Ương vừa cười lớn vừa nói.
La Băng mặt đỏ lên:
"Nghịch Ương đại ca, ta cũng không tin huynh không ngóng trông hắn quay lại, bây giờ không có trận pháp thời gian gia tốc, chúng ta tu luyện trở nên chậm hơn rất nhiều."
Huống Thiên Minh mỉm cười:
"Thật ra cũng không tệ lắm, ta cũng đã là Thượng bộ Thiên Thần tới cảnh giới đỉnh phong, e rằng qua thời gian không bao lâu là có thể hoàn toàn lĩnh Ngộ Không Gian Pháp Tắc phi thăng rồi."
"Ồ! Nói đến cái này thật đúng là kỳ quái, trước kia cũng không thấy ngươi tu luyện nhanh như vậy, như thế nào khi tu luyện đến Thiên Thần Kinh Tiết này với tốc độ tăng lên ì ạch từng chút một, lúc này mới có bao nhiêu thời gian, ngươi lại có thể đã đạt tới Thượng bộ Thiên Thần." Tôn Ngộ Không bất mãn lẩm bẩm.
"Được rồi, Ngộ Không ngươi cũng có khả năng, ngươi cũng đạt tới Trung bộ Thiên Thần rồi. Kinh Thiên côn pháp bạt mạng của ngươi, ngay cả Thượng bộ Thiên Thần bình thường cũng không dám chọc giận ngươi." Nghịch Ương bất đắc dĩ nói, trong những người này, vốn là hắn tu vi cao nhất, nhưng thực sự động thủ, hắn cũng là một người kém cõi nhất. Đến bây giờ khéo sao, mà ngay cả cảnh giới cũng là thấp nhất, càng không nói đến động thủ cùng mấy tên biến thái kia.
Bỗng nhiên Huống Thiên Minh nhướng mày, hướng về mấy người lên tiếng nói:
"Ta phải tìm một nơi yên tĩnh, ta cảm thấy hình như trong cơ thể có nảy sinh biến hóa gì đó."
Nghịch Ương nhướng mày, lập tức nói:
"Cách nơi này ngoài ba vạn dặm, có một vùng sơn cốc đúng là vắng vẻ, chúng ta đi ngay đi."
Mấy người quyết định cũng nhanh, lập tức dẫn dắt Huống Thiên Minh đến sơn cốc đó.
"A..." Vừa đến sơn cốc, Huống Thiên Minh lập tức bay lên bầu trời, ngửa mặt lên trời kêu to lên, khắp người kim quang chợt ẩn chợt hiện, hai khỏa răng nanh trong miệng nhô ra, sắc mặt có hơi tái nhợt, trong cơ thể một cổ lực lượng cuộn cuộn phát tán ra chung quanh.
"Phốc!" Huống Thiên Minh hình như là chịu đựng không nổi thống khổ trong cơ thể, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hoàn thành biến thân lần thứ nhất, tay chân không tự chủ được vung múa tứ tung, hổn loạn không có chiêu thức gì, nhưng lực công kích đó thật kinh khủng không gian chung quanh bị chấn động đều là một trận rung chuyển lắc lư.
Sau khi hoàn thành biến thân Huống Thiên Minh vốn định dựa vào lực lượng tăng cường để ngăn chặn cổ lực lượng tán loạn kia, nhưng cũng không ngờ tới, khi hắn biến thân lực lượng tăng mạnh lên, trong cơ thể hắn cổ lực lượng tán loạn kia cũng trở nên cường hãn, vẫn như trước khống chế không được, ở trong cơ thể hắn chạy tán loạn.
Tôn Ngộ Không, Nghịch Ương và La Băng cũng không rõ Huống Thiên Minh xảy ra chuyện gì, mới vừa rồi vẫn còn bình thường, lúc này mới chỉ trong chốc lát, cả người giống như điên cuồng phát tiết lực lượng trong cơ thể chính mình, từng quyền từng quyền đánh ra, mỗi một quyền đều dẫn theo lực lượng có năng lực xé rách không gian.
Tôn Ngộ Không kinh ngạc nhìn Huống Thiên Minh. Không thể tưởng tượng nổi nói.
"Thì ra là lão Huống cũng phải có một lần cuồng bạo như vậy, so với ta còn khoa trương hơn."
"A..." Huống Thiên Minh trên không trung lại kêu to một tiếng, thân thể biến thành một thiếu niên xinh đẹp toàn thân kim sắc, chỉ có điều vẻ mặt hiện giờ dữ tợn cực kỳ.
"Hô... Hô... Hô!" Huống Thiên Minh như trước vẫn đang phát tiết ra cổ lực lượng chất chứa trong cơ thể ấy, mỗi một quyền đánh ra, không gian đều bị xé vỡ ra mấy đường khe hở.
"Huống Thiên Minh rõ ràng ở dưới tình huống không có địch nhân hoàn thành chung cực biến thân, chính là để phát tiết lực lượng trong cơ thể..." Nghịch Ương và Tôn Ngộ Không nhìn thấy đều há hốc miệng, kể cả La Băng, đều là lần đầu tiên nhìn thấy Huống Thiên Minh ở dưới tình huống không có chiến đấu mà hoàn thành chung cực biến thân.
Múa may hồi lâu, động tác của Huống Thiên Minh rốt cục bắt đầu chậm lại, mặc dù động tác chậm, nhưng uy lực của từng quyền tựa hồ càng hơn hẳn những quyền trước.
"Tê!" Một tiếng kêu to, dưới con mắt trợn trừng của ba người, thân thể Huống Thiên Minh mơ hồ bắt đầu xảy ra biến hóa, răng nanh từ từ biến mất, thân thể nhỏ bé bắt đầu bành trướng lên, diện mạo cũng từ hình dáng thiếu niên biến thành một gã thanh niên tuấn mỹ, khắp người trên dưới lóe ra luồng điện kim sắc uốn khúc.
Chậm rãi mở mắt, hai đạo kim quang bắn thẳng tận trời cao, thoáng nhìn qua Tôn Ngộ Không, Nghịch Ương và La Băng quanh mình:
"Nguyên lai là như thế, không nghĩ tới tu luyện công pháp Cương Thi hoàng giả nhất tộc của ta lại cường hãn đến như vậy."
"Tốt lắm! Biến thân lần thứ năm hoàn thành..." Thanh âm của Huống Thiên Minh mơ hồ truyền đến.