"Di!" Bao gồm cả Huống Thiên Minh bên trong, mọi người đều ngờ vực nhìn khu vực mà Lưu Quang biến mất: Thuấn di phải không?
Đúng lúc này, âm thanh Lôi Vệ vang lên trong đầu mọi người:
"Mọi người cẩn thận, bên trái cách trăm dặm, với tốc độ rất nhanh bay tới hướng này". Ông báo trước để mọi ngươi sớm chuẩn bị chiến thuật. Tại hướng mà Lưu Quang đến, trong nháy mắt mọi người lại kéo đến tiếp tục khai chiến, đánh cho Lưu Quang thất điên bát đảo. Lưu Quang vô cùng buồn bực bởi hắn chỉ có thể bị đánh mà không cách nào hoàn thủ.
Còn Lưu Quang, thương thế trên người đã hoàn toàn biến mất, hắn đang tận dụng thời gian để thở dốc, lợi dụng năng lượng bản thân để trị liệu thương thế, tránh cho thương thế quá nặng mà ảnh hưởng tới linh hồn của chính mình.
Nhìn thấy tình huống lại trở lại ổn định, Lôi Vệ liền giải thích:
"Vừa rồi Lưu Quang đúng là đã không tiếc hao phí năng lượng trong cơ thể, đột nhiên đánh sâu vào Lĩnh vực Tinh thần của ta, khiến cho hắn thành công trong thời gian rất ngắn có được một không gian rộng khoảng trăm dặm bị chấn động, Không Gian pháp tắc và Thời Gian pháp tắc trong nháy mắt bị hắn khuấy lộn lên. Dù sao chúng ta vẫn đang ở trong tầng Không Gian thứ chín, Thời Gian pháp tắc trong Lĩnh vực Tinh thần của ta lại không phải là hàng thật, cho nên trong nháy mắt Lưu Quang có được một khu vực mà lại có thể khống chế được các pháp tắc. Phạm vi của khu vực này đúng là rộng khoảng trăm dặm."
Không dừng lại, Lôi Vệ lại tiếp tục cảnh báo mọi người:
"Vì vậy cho nên, tất cả phải hết sức chú ý, cẩn thận coi chừng, bởi dù chỉ là có thể khống chế pháp tắc trong thời gian nháy mắt, nhưng trong thời gian ngắn ngủi đó hắn chính là Thiên Tôn, nên có thể nháy mắt đoạt mệnh các ngươi!"
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ chú ý, không phải là đã có lão Huống sao?". Tần Tư nói.
Lôi Vệ nói không sai. Đúng vậy, Lưu Quang thấy sử chiêu này không được lại vội vàng đổi chiêu khác, không tiếc năng lượng bị hao phí đánh loạn lên, làm một khu vực nhỏ của Lĩnh vực Tinh thần sau đó bị hỗn loạn. Lưu Quang lúc này mà vẫn lưu lại chiến trường thì đã có thể dễ dàng đoạt mệnh mọi người.
Chỉ tiếc là Tần Tư cũng không nói sai.
Huống Thiên Minh trước một bước đã nhắc nhở mọi người phương pháp tiến hành. Do đó thường thường trước khi Lưu Quang đánh loạn không gian, trong nháy mắt mọi người sớm đã thuấn di ra ngoài trăm dặm. Sau khi dàn hàng tại không gian phục hồi bình thường, căn cứ theo chỉ dẫn của Huống Thiên Minh hoặc Lôi Vệ tiến hành công kích.
Cứ lập đi lập lại như vậy không biết bao nhiêu lần, thời gian trôi qua khoảng một khắc đồng hồ.
"Phốc" Lưu Quang đột nhiên phun một ngụm máu tươi, không biết là do bị thương nặng gây nên hay là do quá uất hận mà phải thổ huyết.
"Hát!" Lưu Quang lại thét lớn một tiếng, lại tiếp tục đánh loạn lĩnh vực xung quanh.
Thời Gian pháp tắc không ngừng thi triển, Lưu Quang lại rất u uất khi phát hiện trong khu vực khoảng trăm dặm xung quanh lại không có một bóng người, mà bên ngoài phạm vi khu vực này, địch nhân lại vừa vặn vây quanh phạm vi mà mình không thể công kích vượt ra ngoài.
Chỉ cần mình đơn thương độc mã lao ra, còn chưa kịp triển khai công kích thì đã bị công tới rồi. Sau đó lại liên hồi lặp lại một kết quả là mình sẽ bị rơi vào một vòng tuần hoàn là: bất cứ công kích một đối thủ nào đó thì lại luôn có hàng loạt các công kích kế tiếp của người khác chực sẵn chờ mình, dường như là biết rõ phương hướng mình muốn công kích đó vậy.
"Tại sao?" Lưu Quang hét lớn. Không gian xung quanh lại tiếp tục sụp đổ, mà kết quả sau khi sụp đổ, Lưu Quang đã thể nghiệm không ít lần. Khẳng định là bốn phương tám hướng không khác lần nào sẽ tách ra không có công kích.
"Chạy trốn?" Lưu Quang không phải là không nghĩ tới. Chẳng qua là chỉ vừa có ý niệm đó trong đầu thì Tần Tư lại phá lên cười đoạn nói một câu làm cho Lưu Quang bực tức cả nửa ngày: "Thật ta muốn hắn có thể chạy trốn, Thần vương đánh cho Thiên Tôn bỏ chạy, Ha Ha! Cũng đủ để tự hào rồi!"
Vì không muốn cho Tần Tư được thỏa mãn, Lưu Quang chỉ có thể kiên trì đến cùng hướng về địch nhân lợi dụng hầm hố vọt tới.
"Lụp bụp!" Lưu Quang lại công kích làm cho không gian xung quanh bị vỡ vụn. Bởi nếu dừng công kích, thì không gian xung quanh bị ngừng vỡ vụn. Mà không gian bị ngừng vỡ vụn thì sẽ càng chịu nhiều đả kích thê thảm hơn. Lưu Quang trong tình cảnh chiến đấu này chỉ có thể phát hiện ra mình chỉ có thể lựa chọn phương thức tiêu hao năng lượng, có thể giảm thiểu được chút thương thế.
"Ồ, không đúng!" Lưu Quang đang công kích không gian, đột nhiên phát hiện lực công kích lên thân mình chịu đựng so với trước bị giảm hơn một chút, mà phương hướng giảm thiếu đó đúng là ở phía Tần Tư.
"A…" ý niệm vừa khởi trong đầu Lưu Quang, một tiếng hét thảm vang bên tai mọi người. Đó là âm thanh của Tần Tư.
Một tình huống ngoài ý muốn xảy ra làm tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc bay lơ lửng tại chỗ. Cả Lưu Quang cũng giống mọi người nghi hoặc nhìn về phía Tần Tư.
Còn Tần Tư lúc này thì lại đang chậm rãi rơi xuống mặt đất. Thân thể vô lực, biểu hiện rõ ràng tình trạng tính mạng.
"Đã chết?" Lưu Quang trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
"Tiểu Tư!" Băng Nghiên sau một cái thuấn di liền lập tức đón lấy thi thể của Tần Tư trong không trung.
Ngoại trừ Lưu Quang bên ngoài hiện trường đang nghi hoặc, mọi người lúc này đều vô cùng đau đớn. Không ai phát hiện tiếng rơi của linh bảo vũ khí của Tần Tư, xung quanh Tần Tư không thấy trừ phi hắn chết nắm chặt Phá không khí, mà trong tay cũng không có gì.
"Chẳng lẽ… trong phạm vi ngàn dặm này quả thật có cái gì đó không ổn?" Lưu Quang trong lòng vô cùng rung động. Năng lực Tần Tư hắn biết rất rõ, mình dù đã tấn công với tốc độ như thế mà cũng không thể đụng tới chéo áo Tần Tư. Mỗi lần công kích dường như đều bị hắn tính toán chính xác phương vị. Mặc dù Tần Tư rất có thể là bị đánh lén, nhưng vô thanh vô tức mà có thể giết chết Tần Tư thì cũng có thể vô thanh vô tức giết chết chính mình.
"Đây là cái lực lượng gì tồn tại?" Lưu Quang không biết. Dù sao, nơi này là địa bàn của người khác. Ngay cả Thần vương cũng có thể khi dễ hắn. Xuất hiện thứ lợi hại hơn thì tính mạng của hắn cũng không dám tìm hiểu.
Trong nháy mắt, Lưu Quang liền có ý nghĩ thừa dịp đám người kia vẫn trong trạng thái bi thương, hắn vội vàng cuống quít liên tục đánh vỡ vụn lĩnh vực, rất nhanh hướng bên ngoài chạy đi.
"Ta chẳng qua không muốn đang trong lúc đối địch, bị thứ thần bí nào đó không rõ tồn tại đánh lén!" Lưu Quang tự cấp cho mình một cái cớ để chạy trốn.
"Tiểu Tư!" Băng Nghiên rơi lệ đầy mặt, đầu vùi vào ngực thi thể Tần Tư gào khóc không thôi.
Lưu Quang đã chạy mất, tiếp tục chiến đấu hay truy kích cũng không cần phải quan tâm nữa. Mà cái chết của Tần Tư lúc này vẫn đang đặt một dấu hỏi lớn trong lòng những người có mặt.
"Nghiên nhi…" Đang lúc mọi người cũng không biết an ủi thế nào, thì trên tầng mây màu xám xuất hiện một thân ảnh.
Tần Tư vốn không phải người chết. Bởi vậy ở trong không gian người chết này, Tần Tư giống như là có hai tính mạng. Thân thể đã chết, năng lượng màu xám trên bầu trời lập tức làm cho sống lại.
Băng nghiên từ trong ngực xác Tần tư, ngơ ngác nhìn về hướng Tần Tư đang thuấn di tới trước mặt mình, tiếng khóc dần giảm xuống.
Đột nhiên, Băng Nghiên đang ôm chặt thi thể Tần Tư thì lập tức ném xuống, lao tới bên người Tần Tư mới xuất hiện, gắt gao ôm lấy, giống như muốn đem thân thể hắn dung nhập vào.
"Uy uy, ngươi có mới nới cũ à! Sao lại có thể lập tức đem ta ném đi như vậy? lão Huống, nhanh nhanh cứu lấy thân thể ta với. Ta còn muốn cử hành tang lễ đã, đi đâu mà vội chứ!".
Bị Băng Nghiên ôm, Tần Tư kêu lên làm không khí xung quanh dịu xuống.
"Tiểu Tư, Tiểu tư, Tiểu Tư…" Băng Nghiên không để ý tới lời Tần Tư, miệng không ngừng thì thào kêu tên Tần Tư.
"Ta đây, Ta đang ở đây". Tần tư một tay vịn đầu Băng Nghiên, một tay không kể gì xung quanh ôm lấy eo Băng Nghiên, vừa trả lời.
"Tốt rồi. Các ngươi về trước đi. Cái chết của Tiểu Tư rất quái dị. Ngay cả ta cũng không thể phát giác. Mọi người cần phải hết sức đề phòng." Lôi Vệ vội truyền âm đề tỉnh mọi người.
Đợi sau khi mọi người quay lại, ánh mắt mọi người lại hướng Huống Thiên Minh ý hỏi.
Huống Thiên Minh nhìn qua Tần Tư, vẻ mặt xin lỗi nói:
"Ta rất xin lỗi, lúc ấy ta không để ý tới trên người Tiểu Tư. Hơn nữa, dù ta có chú ý đến Tiêu Tư thì cũng e là không cách nào biết được tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Dị năng tiên đoán của ta dường như cũng chỉ có thể dự đoán những sự tình có liên quan tới ta, vẫn còn chưa hoàn thiện."
"Được rồi, được rồi. Ta đây không phải vẫn còn sống hay sao. Con bà nó! Sao nói có vẻ bi thương vậy!" Tần Tư thấy không khí có chút nặng nề, vội xen vào nói.
"Thiên Minh, chúng ta tạm thời quyết định thế này. Trước khi Tiểu Sương xuất quan, phải ở cùng nhau không rời nửa bước. Ngươi có thể tiên đoán thời gian cách bao lâu?" Lôi Vệ đột nhiên hỏi.
"Không xa lắm! Nhiều nhất trên dưới khoảng trăm năm. Hơn nữa, càng lâu thì càng mơ hồ. Sự việc sau năm mươi năm, ta thậm chí cũng chỉ có thể biết mình còn sống hay không!" Huống Thiên Minh trả lời.
"Vậy mỗi năm mỗi tiên đoán đi, chúng ta không tách rời nhau thì không có việc gì." Lôi Vệ chỉ tạm thời nghĩ ra được biện pháp đó.
"Lão Huống à Lão Huống, ngươi thật là không có lương tâm. Có được dị năng cường đại như vậy sao không sớm đoán trước. Chúng ta đã không bị phát hiện rồi!" Tần Tư oán giận nói.
"Ài! Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì ta cũng không muốn vận dụng cái năng lực đặc thù kia. Bởi ta phát hiện ra, mỗi lần sử dụng năng lực này, lực lượng của ta sẽ cũng bị thụt lùi một chút. Nếu như lúc ta vừa phi thăng lên tầng thứ chín mà ta liên tục sử dụng dị năng thì chỉ sợ ta có thể đã bị lui về trạng thái Biến thân lần thứ tư rồi!" Huống Thiên Minh vẻ mặt buồn bực, rõ ràng có được hai năng lực cường đại như vậy, lại không thể sử dụng thoải mái. So với việc không có năng lực đặc biệt ấy lại còn khó chịu hơn nhiều.
"Oh! Thì ra là thế. Vậy không trách ngươi được. Ha Ha! Đến lúc đó đi kiếm Tiểu Sương lấy vài chén rượu cho ta uống là được rồi, dù sao trang bị trên mình cũng đáng giá hai tiền đấy!" Mặt Tần Tư đầy vẻ xúc động nhưng những lời nói ra lại gây cười không ngớt.
"A ha! Đương nhiên rồi. Sau này ta quyết định tận dụng năng lực này. Nếu không mọi người cũng rất khó sinh tồn." Huống Thiên Minh thành khẩn nói.
"Được rồi! Tiểu Tư, ngươi có biết thứ công kích ngươi là gì không?" Lôi Vệ phi thường kì quái. Vì thứ xuất hiện trong lĩnh vực của lão mà lão lại không biết chút nào. Chờ đến khi lão phát hiện thì Tiểu Tư đã bị giết. Thậm chí cả bóng người cũng không thấy.
"Ta cũng không biết, lúc sắp chết ta chỉ thấy được một đám mây màu xám bay nhanh đi." Tần Tư nói.
"Ai da, ta cũng thật đáng trách!" Lôi Vệ ảo não: "Tâm tư của ta toàn bộ đều đặt vào trường chiến đấu, căn bản không hề dò xét gì tình huống xung quanh, bị người khác đục nước béo cò."
Lĩnh vực Tinh thần của Lôi Vệ đúng là có thể dùng thần thức xuyên qua đám mây màu xám để dò xét. Lúc trước Hồng Quân dùng vật chất màu xám bao phủ nơi ở đã từng bị Lôi Vệ tìm được lúc đang nhàm chán rảnh rỗi. Lần này lão hơi sơ suất, cho là người tới chỉ có một mình Lưu Quang, không ngờ hắn còn có kẻ giúp đỡ.
Lưu Quang có kẻ giúp hay không cũng chỉ có Lưu Quang và kẻ đã ra tay kia mới biết được. Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là trụ giữ nghiêm nhặt chờ cho Hồng Quân xuất quan rồi mau mau đổi chỗ ở, dùng Hồng Quân giới để ẩn mình, thậm chí là có thể tìm Lưu Quang rửa nhục.
Huống Thiên Minh đoán được chút ít sự việc trong vòng trăm năm, hướng mọi người gật đầu ra ý bảo mọi người yên tâm rồi nói:
"Ba mươi năm sau thì Hồng Quân sẽ xuất quan. Vậy ba mươi năm sau không phải sẽ không có chuyện gì phát sinh, mà ba mươi năm sau có thể có nhiều sự tình thay đổi phức tạp. Ta chỉ có thể đoán được mình còn sống."