Tần Tư và Băng Nghiên đang cười đột nhiên một âm thanh vang lên trong tai hai người:
"Vị tiểu cô nương này là Kim Hình Quân đời thứ ba?"
Tần Tư cùng Băng Nghiên sửng sốt, đầu tiên là ý nghĩ trong đầu Tần Tư: "Ta gặp ảo giác hay sao? Như thế nào lại là thanh âm của cha?" Mà ý nghĩ đầu tiên của Băng Nghiên lại là: "Không phải bọn người Lôi Vệ, Lĩnh vực Tinh thần còn có thể có ai nữa, địch nhân!"
Tiếp đến, thân ảnh một người vận hắc bào hiện ra trước mặt bọn họ, gió nhè nhẹ trên đỉnh núi làm trường bào trên người này bay bay, mới nhìn qua làm cho người khác phảng phất như là đứng trên cả trời đất, uy nghiêm khiến cho người ta phải kính sợ.
"Cha?" Tần Tư vừa nghi hoặc vừa kinh hãi kêu lên một tiếng.
Tần Vũ mỉm cười hỏi:
"Tư nhi, con còn chưa giới thiệu cho ta vị cô nương này a!" Nói xong Tần Vũ nhìn về phía Băng Nghiên mỉm cười đứng.
Băng Nghiên kinh ngạc, đặc biệt khi nghe Tần Tư gọi một tiếng "Cha" càng khiếp sợ dị thường.
"Cha? Đúng là Cha?" Tần Tư lúc này đã bay lên ôm lấy Tần Vũ nói: "Cha! Chúng con rất nhớ người!" Tần Tư có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể nào thốt ra thành lời. Chỉ đơn giản một câu nói như vậy nhưng cũng khiến người khác cảm động.
Nếu có Cha tại đây vậy bọn Lưu Quang tính là gì? Còn lâu bọn chúng mới có thể giương oai, có Cha tại đây, hắn cũng không cần trốn chui trốn nhủi thế này, có thể sống một cuộc sống thoải mái, nếu có cha tại đây, hắn cũng không cần khổ cực như vậy.
"Tốt lắm, tốt lắm! Đã lớn chừng này rồi, không còn bé nữa. Tư nhi hoạt bát trước đây của ta đâu rồi?" Tần Tư hiền lành mỉm cười vỗ vỗ sau lưng Tần Tư nói.
"Cha, mẹ có khoẻ không?" Tần Tư buông Tần Vũ ra lau nước mắt hỏi.
"Lập nhi!" Tần Vũ trong lòng thì thầm, tại Hồng Mông không gian nơi nào đó vẫn còn có người con gái đang chờ hắn: "Mẹ con cũng rất nhớ con cùng tiểu Sương!"
"Vâng!" Tần Tư gật đầu lau nước mắt cười nói: "Cha, con quên chưa giới thiệu." Vừa nói Tần Tư kéo Tần Vũ bay trở về đỉnh núi, lại thấy Băng Nghiên lúc này xấu hổ không hiểu chuyện gì, giới thiệu: "Nàng gọi là Băng Nghiên, hắc hắc, là thế nào thì cha cũng đã thấy rồi!"
Tần Vũ mỉm cười gật đầu, Tần Tư tiếp tục hướng Băng Nghiên nói:
"Nghiên nhi, đây là cha ta, là một nhân vật rất lợi hại! Nàng có thể gọi là bá phụ a!"
Trước mặt Tần Vũ, Băng Nghiên đỏ mặt cuống quít hành lễ:
"Bái kiến bá phụ!"
"Được, a a, tiểu cô nương rất đáng yêu!" Tần Vũ mỉn cười gật gật đầu, xem như đáp lễ.
"Được rồi! Con nói cho Cha một việc!" Tần Tư kéo Tần Vũ chạy đến một phía ngọn núi khác, để lại Băng Nghiên tại chỗ cũ cứ giậm chân không thôi.
"Tần Tư, xem ta xử huynh thế nào!" Băng Nghiên nhìn theo bóng lưng Tần Tư hung hăng nói.
Băng Nghiên biết Tần Tư chuẩn bị nói với Tần Vũ cái gì. Đơn giản là bối phận của nàng, cũng chính vì chuyện này mà nàng đã từng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến chuyện của hai người, vạn nhất Cha của Tần Tư bởi vì chuyện bối phận mà ngăn cản chuyện của nàng cùng Tần Tư vậy....
Băng Nghiên đứng một bên bất an trong khi đó Tần Tư cùng Tần Vũ đã cười ha ha quay trở lại.
Khi hai người trở lại, Băng Nghiên nhanh kéo Tần Tư lại cuống quít hỏi:
"Có đúng là huynh đã nói cho Cha biết muội là Kim Hình Quân thứ ba?" Trong giọng nói tràn ngập áp bức.
"Đúng vậy! Hắc hắc!" Tần Tư đáp.
"Huynh!" Băng Nghiên tức điên người: "Bây giờ phải làm sao! Nếu Cha huynh không đồng ý, mặc kệ là Cha huynh không đồng ý, chúng ta cứ sống với nhau!!"
"Cái gì!!" Tần Tư nghe xong quên cả truyền âm lại, trực tiếp mở miệng hỏi.
Cứ ở vậy? Khó trách có người nói, luyến ái khiến đàn bà trở thành ngốc hết cả, Tần Tư cố gắng không cười. Vẻ mặt quái dị nhìn Băng Nghiên không biết nói gì cho tốt.
"Huynh cười cái gì?! Lại còn dám cười! Hừ! xem ta trừng trị huynh!" Băng Nghiên vội vàng truyền âm.
"Ha Ha Ha Ha!" Tần Tư rốt cục không nhịn được, cười to hẳn lên.
Băng Nghiên thấy hắn không có chút uý kị nào cuống quít nhìn trộm Tần Vũ, lại phảng phất thấy Tần Vũ đang ngắm cảnh xung quanh, coi như không quan tâm chuyện bên này liền thoáng yên tâm, hai tay âm thầm hướng Tần Tư nhắm ngay bên hông hung hăng đấm.
Loại... công kích này mà nói, so với kiến cắn cũng không bằng, bởi vậy Tần Tư như trước vẫn cười to không thôi khiến cho Băng Nghiên lại càng khẩn trương. Nàng rất lo lắng vạn nhất Tần Vũ phát hiện động tĩnh bên này thì làm sao giải thích đây a.
Sau khi cười to hồi lâu, Tần Tư mới lau nước mắt truyền âm tới Băng Nghiên:
"Nghiên nhi à, đầu tiên ta muốn nói cho nàng biết là Cha ta không có quản việc tình cảm của ta, mặc kệ là thân phận gì, cha ta còn có thể cổ vũ a!" Nhưng mà Băng Nghiên so với Tần Tư chênh lệch không đơn giản, không có đơn giản để giải thích như vậy.
"Không có gì nhưng nàng còn nhớ trước kia ta đã từng nói qua Cha ta cùng mẹ lúc đó cũng là thân phận khác biệt, mẹ ta là người Thần giới trong lúc đó cha ta chỉ là một người Nhân gian giới, cha ta đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ cuối cùng mới có thể yên ổn sống cùng nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Chuyện giữa chúng ta so với tình huống Cha mẹ huynh không giống, không được, chúng ta hay là bỏ trốn đi a." Băng Nghiên chân thật nói, đối với chuyện xưa của Tần Vũ cùng Khương Lập, nàng đã sớm nghe Tần Tư kể lại trong lòng cũng đã khẳng định đó là một tình yêu hoàn mĩ, cũng bởi vậy nàng mới lo lắng sẽ bị ngăn cản, trước tiên nghĩ ngay ra biện pháp bỏ trốn, cũng giống như lúc ấy Tần Vũ với cha của Khương Lập vậy.
"Ha Ha Ha!" Thấy bộ dáng nghiêm túc của Băng Nghiên, Tần Tư lại nhịn không được cười to hẳn lên khiến cho Băng Nghiên bên cạnh lại tức dậm chân.
Bỏ trốn, Tần Tư lại cười nói:
"Ta nói nàng nghe này, nàng đừng cứ động tí là lại bỏ trốn này bỏ trốn nọ có được không, nàng muốn làm ta cười chết hay sao?"
"Cười? Huynh còn dám cười, xem ta giáo huấn huynh!!" Băng Nghiên uy hiếp.
"Xuy Xuy Xuy!" lúc này Tần Tư không biết nên khóc hay cười mới tốt đây, bị Băng Nghiên uy hiếp tất nhiên không phải chuyện tốt.
Tiếp theo Tần Tư kéo Băng Nghiên lại gần nhẹ giọng nói:
"Ta nghĩ phải nói cho nàng biết thực lực của cha ta đích thật rất cường đại, nếu người không đồng ý thì chúng ta không có biện pháp bỏ chạy."
"A Vậy phải làm sao bây giờ?" Băng Nghiên kinh ngạc lại thấy Tần Tư cũng không sử dụng truyền âm nhanh trách: "Huynh nói trực tiếp ra làm gì, nếu bị Cha nghe được thì làm thế nào?" Nói xong nàng thoáng tự hỏi: "Không, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, chúng ta nhất định vượt qua được hết!"
Tần Tư thu hồi vẻ cười cợt, nghiêm túc nói:
"Nghiên nhi, ta nói thât, ta cũng không phải cười sự kiên trì của nàng! mà là Cha ta thật sự rất mạnh, mạnh đến nỗi nàng không thể tưởng tượng, mặc kệ là chúng ta truyền âm hay là sử dụng cấm chế ngăn cách, hay là thấp giọng nói thì cũng đều không thể qua mắt được Cha ta, người có thể nghe được chúng ta truyền âm, khẳng định là một chữ cũng không lọt.
"A!" Băng Nghiên kêu thất thanh.
Lúc này Băng Nghiên chỉ muốn có một cái khe nào đó chui xuống cho rồi, tưởng là sau lưng Tần Vũ có thể bàn bạc một chút với Tần Tư nhưng mọi chuyện đều không thể qua mắt ông, nhất thời không thể chấp nhận.
Tần Tư và Băng Nghiên đang cười đột nhiên một âm thanh vang lên trong tai hai người:
"Vị tiểu cô nương này là Kim Hình Quân đời thứ ba?"
Tần Tư cùng Băng Nghiên sửng sốt, đầu tiên là ý nghĩ trong đầu Tần Tư: "Ta gặp ảo giác hay sao? Như thế nào lại là thanh âm của cha?" Mà ý nghĩ đầu tiên của Băng Nghiên lại là: "Không phải bọn người Lôi Vệ, Lĩnh vực Tinh thần còn có thể có ai nữa, địch nhân!"
Tiếp đến, thân ảnh một người vận hắc bào hiện ra trước mặt bọn họ, gió nhè nhẹ trên đỉnh núi làm trường bào trên người này bay bay, mới nhìn qua làm cho người khác phảng phất như là đứng trên cả trời đất, uy nghiêm khiến cho người ta phải kính sợ.
"Cha?" Tần Tư vừa nghi hoặc vừa kinh hãi kêu lên một tiếng.
Tần Vũ mỉm cười hỏi:
"Tư nhi, con còn chưa giới thiệu cho ta vị cô nương này a!" Nói xong Tần Vũ nhìn về phía Băng Nghiên mỉm cười đứng.
Băng Nghiên kinh ngạc, đặc biệt khi nghe Tần Tư gọi một tiếng "Cha" càng khiếp sợ dị thường.
"Cha? Đúng là Cha?" Tần Tư lúc này đã bay lên ôm lấy Tần Vũ nói: "Cha! Chúng con rất nhớ người!" Tần Tư có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể nào thốt ra thành lời. Chỉ đơn giản một câu nói như vậy nhưng cũng khiến người khác cảm động.
Nếu có Cha tại đây vậy bọn Lưu Quang tính là gì? Còn lâu bọn chúng mới có thể giương oai, có Cha tại đây, hắn cũng không cần trốn chui trốn nhủi thế này, có thể sống một cuộc sống thoải mái, nếu có cha tại đây, hắn cũng không cần khổ cực như vậy.
"Tốt lắm, tốt lắm! Đã lớn chừng này rồi, không còn bé nữa. Tư nhi hoạt bát trước đây của ta đâu rồi?" Tần Tư hiền lành mỉm cười vỗ vỗ sau lưng Tần Tư nói.
"Cha, mẹ có khoẻ không?" Tần Tư buông Tần Vũ ra lau nước mắt hỏi.
"Lập nhi!" Tần Vũ trong lòng thì thầm, tại Hồng Mông không gian nơi nào đó vẫn còn có người con gái đang chờ hắn: "Mẹ con cũng rất nhớ con cùng tiểu Sương!"
"Vâng!" Tần Tư gật đầu lau nước mắt cười nói: "Cha, con quên chưa giới thiệu." Vừa nói Tần Tư kéo Tần Vũ bay trở về đỉnh núi, lại thấy Băng Nghiên lúc này xấu hổ không hiểu chuyện gì, giới thiệu: "Nàng gọi là Băng Nghiên, hắc hắc, là thế nào thì cha cũng đã thấy rồi!"
Tần Vũ mỉm cười gật đầu, Tần Tư tiếp tục hướng Băng Nghiên nói:
"Nghiên nhi, đây là cha ta, là một nhân vật rất lợi hại! Nàng có thể gọi là bá phụ a!"
Trước mặt Tần Vũ, Băng Nghiên đỏ mặt cuống quít hành lễ:
"Bái kiến bá phụ!"
"Được, a a, tiểu cô nương rất đáng yêu!" Tần Vũ mỉn cười gật gật đầu, xem như đáp lễ.
"Được rồi! Con nói cho Cha một việc!" Tần Tư kéo Tần Vũ chạy đến một phía ngọn núi khác, để lại Băng Nghiên tại chỗ cũ cứ giậm chân không thôi.
"Tần Tư, xem ta xử huynh thế nào!" Băng Nghiên nhìn theo bóng lưng Tần Tư hung hăng nói.
Băng Nghiên biết Tần Tư chuẩn bị nói với Tần Vũ cái gì. Đơn giản là bối phận của nàng, cũng chính vì chuyện này mà nàng đã từng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến chuyện của hai người, vạn nhất Cha của Tần Tư bởi vì chuyện bối phận mà ngăn cản chuyện của nàng cùng Tần Tư vậy....
Băng Nghiên đứng một bên bất an trong khi đó Tần Tư cùng Tần Vũ đã cười ha ha quay trở lại.
Khi hai người trở lại, Băng Nghiên nhanh kéo Tần Tư lại cuống quít hỏi:
"Có đúng là huynh đã nói cho Cha biết muội là Kim Hình Quân thứ ba?" Trong giọng nói tràn ngập áp bức.
"Đúng vậy! Hắc hắc!" Tần Tư đáp.
"Huynh!" Băng Nghiên tức điên người: "Bây giờ phải làm sao! Nếu Cha huynh không đồng ý, mặc kệ là Cha huynh không đồng ý, chúng ta cứ sống với nhau!!"
"Cái gì!!" Tần Tư nghe xong quên cả truyền âm lại, trực tiếp mở miệng hỏi.
Cứ ở vậy? Khó trách có người nói, luyến ái khiến đàn bà trở thành ngốc hết cả, Tần Tư cố gắng không cười. Vẻ mặt quái dị nhìn Băng Nghiên không biết nói gì cho tốt.
"Huynh cười cái gì?! Lại còn dám cười! Hừ! xem ta trừng trị huynh!" Băng Nghiên vội vàng truyền âm.
"Ha Ha Ha Ha!" Tần Tư rốt cục không nhịn được, cười to hẳn lên.
Băng Nghiên thấy hắn không có chút uý kị nào cuống quít nhìn trộm Tần Vũ, lại phảng phất thấy Tần Vũ đang ngắm cảnh xung quanh, coi như không quan tâm chuyện bên này liền thoáng yên tâm, hai tay âm thầm hướng Tần Tư nhắm ngay bên hông hung hăng đấm.
Loại... công kích này mà nói, so với kiến cắn cũng không bằng, bởi vậy Tần Tư như trước vẫn cười to không thôi khiến cho Băng Nghiên lại càng khẩn trương. Nàng rất lo lắng vạn nhất Tần Vũ phát hiện động tĩnh bên này thì làm sao giải thích đây a.
Sau khi cười to hồi lâu, Tần Tư mới lau nước mắt truyền âm tới Băng Nghiên:
"Nghiên nhi à, đầu tiên ta muốn nói cho nàng biết là Cha ta không có quản việc tình cảm của ta, mặc kệ là thân phận gì, cha ta còn có thể cổ vũ a!" Nhưng mà Băng Nghiên so với Tần Tư chênh lệch không đơn giản, không có đơn giản để giải thích như vậy.
"Không có gì nhưng nàng còn nhớ trước kia ta đã từng nói qua Cha ta cùng mẹ lúc đó cũng là thân phận khác biệt, mẹ ta là người Thần giới trong lúc đó cha ta chỉ là một người Nhân gian giới, cha ta đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ cuối cùng mới có thể yên ổn sống cùng nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Chuyện giữa chúng ta so với tình huống Cha mẹ huynh không giống, không được, chúng ta hay là bỏ trốn đi a." Băng Nghiên chân thật nói, đối với chuyện xưa của Tần Vũ cùng Khương Lập, nàng đã sớm nghe Tần Tư kể lại trong lòng cũng đã khẳng định đó là một tình yêu hoàn mĩ, cũng bởi vậy nàng mới lo lắng sẽ bị ngăn cản, trước tiên nghĩ ngay ra biện pháp bỏ trốn, cũng giống như lúc ấy Tần Vũ với cha của Khương Lập vậy.
"Ha Ha Ha!" Thấy bộ dáng nghiêm túc của Băng Nghiên, Tần Tư lại nhịn không được cười to hẳn lên khiến cho Băng Nghiên bên cạnh lại tức dậm chân.
Bỏ trốn, Tần Tư lại cười nói:
"Ta nói nàng nghe này, nàng đừng cứ động tí là lại bỏ trốn này bỏ trốn nọ có được không, nàng muốn làm ta cười chết hay sao?"
"Cười? Huynh còn dám cười, xem ta giáo huấn huynh!!" Băng Nghiên uy hiếp.
"Xuy Xuy Xuy!" lúc này Tần Tư không biết nên khóc hay cười mới tốt đây, bị Băng Nghiên uy hiếp tất nhiên không phải chuyện tốt.
Tiếp theo Tần Tư kéo Băng Nghiên lại gần nhẹ giọng nói:
"Ta nghĩ phải nói cho nàng biết thực lực của cha ta đích thật rất cường đại, nếu người không đồng ý thì chúng ta không có biện pháp bỏ chạy."
"A Vậy phải làm sao bây giờ?" Băng Nghiên kinh ngạc lại thấy Tần Tư cũng không sử dụng truyền âm nhanh trách: "Huynh nói trực tiếp ra làm gì, nếu bị Cha nghe được thì làm thế nào?" Nói xong nàng thoáng tự hỏi: "Không, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, chúng ta nhất định vượt qua được hết!"
Tần Tư thu hồi vẻ cười cợt, nghiêm túc nói:
"Nghiên nhi, ta nói thât, ta cũng không phải cười sự kiên trì của nàng! mà là Cha ta thật sự rất mạnh, mạnh đến nỗi nàng không thể tưởng tượng, mặc kệ là chúng ta truyền âm hay là sử dụng cấm chế ngăn cách, hay là thấp giọng nói thì cũng đều không thể qua mắt được Cha ta, người có thể nghe được chúng ta truyền âm, khẳng định là một chữ cũng không lọt.
"A!" Băng Nghiên kêu thất thanh.
Lúc này Băng Nghiên chỉ muốn có một cái khe nào đó chui xuống cho rồi, tưởng là sau lưng Tần Vũ có thể bàn bạc một chút với Tần Tư nhưng mọi chuyện đều không thể qua mắt ông, nhất thời không thể chấp nhận.