Tần Vũ cũng cảm thấy lo lắng, không nói gì tiện tay vung lên, hai người đã thuấn di tới bên trong Lĩnh vực Tinh thần.
Bên trong Lĩnh vực Tinh thần, bọn người Lôi Vệ đang uống rượu nói chuyện phiếm, thấy bọn họ trở về nhanh chóng ra đón.
Huống Thiên Minh cũng không có trả lời bọn Lôi Vệ thăm hỏi mà đối Tần Vũ nói:
"Tiền bối, người có biện pháp đưa người từ đây trở về Nhân gian giới?"
"Biện pháp? Không! Ta có thể tạo ra một thông đạo nói liền giữa Nhân gian giới và Tử giới, nhưng thông đạo này căn bản không tiếp nhận thông qua người trên cấp độ Thần Vương, hơn nữa để tạo ra thông đạo căn bản phải có Hỗn Độn khí, tại không gian này ngoại trừ vào món Hồng Mông linh bảo của tiểu Sương ra không thể tìm được Hồng Mông linh khí, mà tiểu Sương hiện tại đang bế quan." Tần Vũ trả lời.
Tần Vũ bất đắc dĩ lại hỏi:
"Tại sao lại hỏi như vậy, ngươi vừa nói Thiên đạo có biến là có ý tứ gì?"
"Thiên đạo biến ảo khó lường, ta bây giờ không có cách nào tiên tri được tiểu Quân lúc nào xuất quan hơn nữa có thể khiến Thiên đạo biến hoá như vậy khẳng định sắp có đại sự phát sinh! Hơn nữa có thể khẳng định biến hoá này muốn lấy đi rất nhiều tính mạng. Bởi vậy ra muốn hỏi ngài có cách đưa mọi người trở lại Nhân gian giới hay không?" Huống Thiên Minh gấp gáp nói.
"Thiên Minh, ngươi trước kia không phải đã đoán trước tiểu Quân ba mươi năm sau sẽ xuất quan, bây giờ mới qua hai mươi hai năm, còn có tám năm a!" Bọn Tả Thu Mi tò mò hỏi.
"Không! Trước kia đúng là ta có thể đoán trước mọi việc Thiên đạo đã an bài nhưng Thiên đạo bây giờ đã có biến, chỉ cần một chút biến hoá là ta có thể đoán không chính xác. Cho nên tiểu Quân có thể xuất quan ngay bây giờ cũng có thể một trăm tám mươi năm sau cũng không chừng." Huống Thiên Minh bất đắc dĩ cười nói.
Nói xong khiến mọi người trầm tư, Huống Thiên Minh thoáng nghĩ một chút rồi nói:
"Hy vọng ta đoán trước một ít sẽ không có thay đổi gì a." Huống Thiên Minh chuyển hướng Tần Vũ nói:
"Tiền bối, ta phát hiện thời gian sắp tới tại Nhân gian giới sẽ có người mở ra hoá thân thông đạo, nối liền hai thế giới."
"Hoá thân thông đạo?" Tần Vũ có chút nhíu mày, tại Nhân gian giới có thể có khả năng như vậy chỉ có thể là các huynh đệ của hắn.
"Hy vọng những điều ngươi đoán trước sẽ không thay đổi a!" Tần Vũ thở dài nói. Nếu đúng là các vị huynh đệ hắn tới đây thì tại không gian này đã không còn gì uy hiếp đến bọn hắn nữa. Đương nhiên, có thông đạo vẫn là tốt nhất, có thể đưa bọn người Tần Tư trước tiên trở về, có thể tránh khỏi họa tranh đấu.
* * *.
Trên bầu trời Lưu Quang điện đổ nát, hai nam một nữ bỗng nhiên xuất hiện, lăng không mà đứng.
Trong đó tên nam tử trẻ tuổi kia lại nhíu mày nhìn trung niên nam tử nói:
"Đại ca, hình như có hơi thở của Thiên Mông."
Trung niên nam tử vốn cũng đang trầm tư suy nghĩ nghe thấy nam tử trẻ tuổi kia nói liền quát:
"Thiên Mông đáng chết!"
Mặt nữ tử kia không chút thay đổi nói:
"Không nghĩ tới một Thiên Tôn cũng có thể với đại ca Thiên Mông có quan hệ!"
"Câm miệng!!" Trung niên nam tử quát: "Thiên Mông đại ca là Thiên Mông đại ca, trong mắt ngươi rốt cục là có ta hay không? Hừ!"
Nữ tử sắc mặt vẫn như cũ, hết thảy đều như không quan tâm đến mọi chuyện, đối với trung niên nam tử không thèm để ý.
"Đáng chết!!" Trung niên nam tử giận dữ chém ra một quyền xuất hiện một cái khe không gian kéo dài vô tận:
"Tam đệ! Tứ muội! Chúng ta đi xem có lẽ có thể tìm được hung thủ giết chết Thiên Tôn!!" Trong khoảng thời gian này ba người không ngừng tìm kiếm, bản thân ba người là Chưởng khống giả mà lại không thể nào tìm kiếm một chút tin tức gì về cái họ muốn, khiến trung niên nam tử phát tiết mà đánh một chưởng.
"Đại ca, nơi này còn có hơi thở của Thiên Tôn kia, không bằng chúng ta..."
Trung niên nam tử nói:
"Được! Làm như lời ngươi nói đi!" Sau đó thoáng sử dụng thần thức tìm tòi, thân ảnh liền biến mất tại chỗ.
Nam tử trẻ tuổi kia cũng nhìn thoáng qua nữ tử, sau đó cũng tra xét liền biến mất.
Hồi lâu, trên mặt nữ tử liền xuất hiện giọt nước mắt trong suốt, chậm rãi nhắm hai mắt cảm thương nói: "Thiên Mông đại ca, là huynh sao? Huynh không phải nói là sẽ vĩnh viễn không trở về sao?" Nói xong nữ tử liền mở hai mắt những nước mắt đã chảy ròng ròng.
"Thiên Mông đại ca, ta biết huynh tại không gian này lưu lại lĩnh ngộ bản thân chờ người có duyên. Ta biết hơi thở của huynh nhưng hơi thở bây giờ so với trước là hoàn toàn không giống, chẳng lẽ huynh không có bị đầu thai xuống địa ngục đạo? Mà luân hồi trở lại Nhân giới?" Nữ tử thì thào nói ánh mắt trở nên si mê.
"Thiên Mông đại ca! Lúc trước ngươi tại sao huynh lại như vậy? tại sao không phản kháng? thậm chí còn muốn ta ra tay." Nữ tử phảng phất nhớ lại sự việc năm đó sắc mặt chợt sợ hãi: "Thiên Mông đại ca, huynh nói sẽ có người báo thù cho huynh, là thật sao? Ta nên làm gì bây giờ?"
Sau đó nữ tử không nói một lời nào nữa mà đứng giữa không trung nhẹ nhàng khóc.
* * *.
Thiên Tôn thành, Chu Viêm Thiên Tôn lúc này đang ngẫm nghĩ những điều trước khi đi Huống Thiên Minh đã nói, mặc dù lúc đầu hắn chỉ coi như là lời nói đùa nhưng khi Huống Thiên Minh rời đi ngay cả tiếp tục đánh cũng không màng khiến Chu Viêm không khỏi tin vài phần.
"Già yếu? Mắc bệnh?" Chu Viêm khổ não suy tư rồi lại không nghĩ ra, đau đầu không thôi.
Trong khi Chu Viêm ảo não không thôi hai thân ảnh đã đột ngột xuất hiện trước mặt Chu Viêm.
"Ai đó?" Chu Viêm kinh hãi, tại chung quanh nơi hắn ở đã bố trí rất nhiều cấm chế, cho dù là Thiên Tôn cũng không có biện pháp giải quyết, cũng phải một phen hao tổn khí lực. Nhưng hai người trước mắt phảng phất không bị cách trở gì trực tiếp xuất hiện, điều này lại có thể khiến Chu Viêm không kinh ngạc sao?
"Ngươi là Chu Viêm?" Một gã trẻ tuổi trong đó hỏi.
"Các ngươi rốt cục là ai, các ngươi cũng biết đây là Thiên Tôn phủ?" Chu Viêm không trả lời mà hỏi lại.
"Chúng ta là ai không quan trọng, mấu chốt là nếu ngươi không trả lời rõ ràng, tính mạng của ngươi cũng không dám bảo đảm đâu!" Nam tử trẻ tuổi nói.
"Không thể nắm bắt được tính mạng của mình?" Chu Viêm lại nghĩ tới những lời Huống Thiên Minh nói trước khi rời đi sau đó nghi hoặc hỏi:
"Các ngươi là do Huống Thiên Minh phái tới?"
Huống Thiên Minh như thế nào có thể có thuộc hạ lợi hại như vậy? Chẳng lẽ là con cháu Tần gia kia tới đây? Với Hồng Mông cùng Lâm Mông kia hắn đều biết nhưng chẳng lẽ hai người trước mắt cũng đều là người Tần gia? Tần gia có hai người là Chưởng khống giả?
Chu Viêm có hai điểm đoán không sai, hai người trước mắt quả thật là Chưởng khống giả, mà Tần gia cũng có hai người là Chưởng khống giả.
Bất quá Chu Viêm cũng không có khiếp đảm bởi vì hắn đã tu luyện Hỗn Độn thể đã là người bất tử, hắn tự tin cho dù là Chưởng khống giả cũng không làm gì được hắn.
"Huống Thiên Minh? Huống Thiên Minh là ai?" Hai người đều nghi hoặc.
"Ngươi không phải thủ hạ của Huống Thiên Minh sao?" Người nghi hoặc chính là Chu Viêm, hắn căn bản không thể tưởng tượng được ngoại trừ Tần gia còn có Chưởng khống giả khác có cừu oán với mình?"
"Ha Ha Ha Ha buồn cười, ngươi tưởng rằng người khác có thể điều khiển được bọn ta sao? Hơn nữa là vì đối phó với một Thiên Tôn nho nhỏ?" Nam tử trẻ tuổi ha ha cười to.
Hắn tiếp tục nói:
"Nhưng với tên Huống Thiên Minh này ta cũng cảm thấy rất hứng thú, rốt cục là hắn có khả năng gì mà khiến Thiên Tôn lại kiêng kị hơn nữa hình như loại thực lực này có thể giết chết Thiên Tôn a!"
"Thiên Tôn nho nhỏ?" Chu Viêm cười lạnh một tiếng: "Ta cũng cảm thấy rất có hứng thú đối với các ngươi, rất muốn xem rốt cục các ngươi có năng lực gì mà đòi lấy tính mạng của ta!!"
"Hừ!" Tôn nghiêm của Chưởng khống giả không thể xâm phạm, hơn nữa đối phương lại là một Thiên Tôn, sau khi nghe được Chu Viêm cười lạnh tên trung niên nam tử kia hừ một tiếng một cỗ năng lượng bàng bạc trong nháy mắt hướng tới Chu Viêm.
Chu Viêm đứng im tại chỗ mỉm cười nhìn trung niên nam tử này.
"Sao?" Hai người đều thốt lên một tiếng không nghĩ tới một Thiên Tôn nho nhỏ cũng có thể ngăn cản công kích của Chưởng khống giả.
"Cái này theo như lời ngươi nói mà có thể lấy được tính mạng của ta ư?" Chu Viêm khinh miệt cười: "Cũng bất quá chỉ như thế!"
"Mẹ nó!" Hai người đều cảm giác được tôn nghiêm bị chà đạp nghiêm trọng không khỏi cáu giận.
"Oa! Ta biết rồi! Lấy nhiều đánh ít! Khó trách ngươi nói có thể lấy tính mạng của ta, được rồi ta biết rồi. Ta bó tay chịu trói mặc cho các ngươi xử trí! Ha Ha Ha Ha." Chu Viêm giễu cợt nở nụ cười, có thể trêu chọc Chưởng khống giả, thật sự là lớn mật.
"Hừ! Một Thiên Tôn nho nhỏ vô lực, xem ta giáo huấn ngươi!" Nam tử trẻ tuổi bạo phát năng lượng vung tay lên, một cỗ năng lượng cực lớn bao vây Chu Viêm, cũng đồng thời cắt đứt mọi pháp tắc của hắn.
"Sao?" Sau khi nam tử trẻ tuổi ra tay liền nhíu mày hướng trung niên nam tử nói: "Đại ca, thân thể người này rất kì quái, hình như thân thể cùng linh hồn hắn so với chúng ta có khi còn cường tráng hơn.
"Sao có thể như thế?" Trung niên nam tử cũng rất bất ngờ, phất tay, một lát sau nói: "Thiên Tôn này đích thật là kì quái a?" Vừa nói trung niên nam tử vừa nhìn về phía Chu Viêm, ánh mắt đã thay đổi bắt đầu từ khinh thường chuyển sang tham lam.
"Nói! Thân thể ngươi sao lại thế này?" Nam tử trẻ tuổi nôn nóng muốn biết, nếu có thể để cho bản thân có thể cường tráng thế kia, thực lực của hắn có thể thăng lên một bậc.
"Ha Ha Ha! Các ngươi không bằng lựa chọn giết ta đi, hoặc là sưu hồn, hoặc là nghiên cứu thân thể của ta Ha Ha Ha Ha!" Sau khi thấy vẻ mặt bọn họ Chu Viêm càng thêm chắc chắn là bọn họ không làm gì được mình liền cười to hẳn lên.
"Hừ! Thiên Tôn nhỏ nhoi lại cuồng ngôn, ngươi vẫn cho rằng chúng ta không thể làm gì được ngươi?" Nam tử trẻ tuổi cười cười đồng thời phất phất tay.
"A!" Một tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang vọng khắp Thiên Tôn thành.
Sau hồi lâu, Chu Viêm cũng cúi đầu khuất phục hai người.
Hai gã đều là Chưởng khống giả, mặc dù không thể giết chết Chu Viêm nhưng thủ đoạn hành hạ người lại vô cùng vô tận, một khi đã ra tay ngay cả Thiên Tôn cũng không có khả năng chịu đựng.
Sau khi rõ ràng Huống Thiên Minh lúc ấy đã đấu cùng Lưu Quang, thân ảnh hai người liền biến mất tại chỗ, trước khi đi tên nam tử trẻ tuổi kia nói một câu khiến Chu Viêm thống khổ không thôi.
"Đại ca, chúng ta nhanh lên, không thể để tiểu tử Huống Thiên Minh kia chạy thoát! Hắn có thể là người chúng ta muốn tìm."
Sau khi thấy hai người đằng đằng sát khí bỏ đi, Chu Viêm suýt chút nữa tức hộc máu: "Sớm biết rằng bọn họ là muốn đi tìm Huống Thiên Minh gây chuyện, ta cần gì phải chịu khổ như vậy? Đáng chết."
Tần Vũ cũng cảm thấy lo lắng, không nói gì tiện tay vung lên, hai người đã thuấn di tới bên trong Lĩnh vực Tinh thần.
Bên trong Lĩnh vực Tinh thần, bọn người Lôi Vệ đang uống rượu nói chuyện phiếm, thấy bọn họ trở về nhanh chóng ra đón.
Huống Thiên Minh cũng không có trả lời bọn Lôi Vệ thăm hỏi mà đối Tần Vũ nói:
"Tiền bối, người có biện pháp đưa người từ đây trở về Nhân gian giới?"
"Biện pháp? Không! Ta có thể tạo ra một thông đạo nói liền giữa Nhân gian giới và Tử giới, nhưng thông đạo này căn bản không tiếp nhận thông qua người trên cấp độ Thần Vương, hơn nữa để tạo ra thông đạo căn bản phải có Hỗn Độn khí, tại không gian này ngoại trừ vào món Hồng Mông linh bảo của tiểu Sương ra không thể tìm được Hồng Mông linh khí, mà tiểu Sương hiện tại đang bế quan." Tần Vũ trả lời.
Tần Vũ bất đắc dĩ lại hỏi:
"Tại sao lại hỏi như vậy, ngươi vừa nói Thiên đạo có biến là có ý tứ gì?"
"Thiên đạo biến ảo khó lường, ta bây giờ không có cách nào tiên tri được tiểu Quân lúc nào xuất quan hơn nữa có thể khiến Thiên đạo biến hoá như vậy khẳng định sắp có đại sự phát sinh! Hơn nữa có thể khẳng định biến hoá này muốn lấy đi rất nhiều tính mạng. Bởi vậy ra muốn hỏi ngài có cách đưa mọi người trở lại Nhân gian giới hay không?" Huống Thiên Minh gấp gáp nói.
"Thiên Minh, ngươi trước kia không phải đã đoán trước tiểu Quân ba mươi năm sau sẽ xuất quan, bây giờ mới qua hai mươi hai năm, còn có tám năm a!" Bọn Tả Thu Mi tò mò hỏi.
"Không! Trước kia đúng là ta có thể đoán trước mọi việc Thiên đạo đã an bài nhưng Thiên đạo bây giờ đã có biến, chỉ cần một chút biến hoá là ta có thể đoán không chính xác. Cho nên tiểu Quân có thể xuất quan ngay bây giờ cũng có thể một trăm tám mươi năm sau cũng không chừng." Huống Thiên Minh bất đắc dĩ cười nói.
Nói xong khiến mọi người trầm tư, Huống Thiên Minh thoáng nghĩ một chút rồi nói:
"Hy vọng ta đoán trước một ít sẽ không có thay đổi gì a." Huống Thiên Minh chuyển hướng Tần Vũ nói:
"Tiền bối, ta phát hiện thời gian sắp tới tại Nhân gian giới sẽ có người mở ra hoá thân thông đạo, nối liền hai thế giới."
"Hoá thân thông đạo?" Tần Vũ có chút nhíu mày, tại Nhân gian giới có thể có khả năng như vậy chỉ có thể là các huynh đệ của hắn.
"Hy vọng những điều ngươi đoán trước sẽ không thay đổi a!" Tần Vũ thở dài nói. Nếu đúng là các vị huynh đệ hắn tới đây thì tại không gian này đã không còn gì uy hiếp đến bọn hắn nữa. Đương nhiên, có thông đạo vẫn là tốt nhất, có thể đưa bọn người Tần Tư trước tiên trở về, có thể tránh khỏi họa tranh đấu.
.
Trên bầu trời Lưu Quang điện đổ nát, hai nam một nữ bỗng nhiên xuất hiện, lăng không mà đứng.
Trong đó tên nam tử trẻ tuổi kia lại nhíu mày nhìn trung niên nam tử nói:
"Đại ca, hình như có hơi thở của Thiên Mông."
Trung niên nam tử vốn cũng đang trầm tư suy nghĩ nghe thấy nam tử trẻ tuổi kia nói liền quát:
"Thiên Mông đáng chết!"
Mặt nữ tử kia không chút thay đổi nói:
"Không nghĩ tới một Thiên Tôn cũng có thể với đại ca Thiên Mông có quan hệ!"
"Câm miệng!!" Trung niên nam tử quát: "Thiên Mông đại ca là Thiên Mông đại ca, trong mắt ngươi rốt cục là có ta hay không? Hừ!"
Nữ tử sắc mặt vẫn như cũ, hết thảy đều như không quan tâm đến mọi chuyện, đối với trung niên nam tử không thèm để ý.
"Đáng chết!!" Trung niên nam tử giận dữ chém ra một quyền xuất hiện một cái khe không gian kéo dài vô tận:
"Tam đệ! Tứ muội! Chúng ta đi xem có lẽ có thể tìm được hung thủ giết chết Thiên Tôn!!" Trong khoảng thời gian này ba người không ngừng tìm kiếm, bản thân ba người là Chưởng khống giả mà lại không thể nào tìm kiếm một chút tin tức gì về cái họ muốn, khiến trung niên nam tử phát tiết mà đánh một chưởng.
"Đại ca, nơi này còn có hơi thở của Thiên Tôn kia, không bằng chúng ta..."
Trung niên nam tử nói:
"Được! Làm như lời ngươi nói đi!" Sau đó thoáng sử dụng thần thức tìm tòi, thân ảnh liền biến mất tại chỗ.
Nam tử trẻ tuổi kia cũng nhìn thoáng qua nữ tử, sau đó cũng tra xét liền biến mất.
Hồi lâu, trên mặt nữ tử liền xuất hiện giọt nước mắt trong suốt, chậm rãi nhắm hai mắt cảm thương nói: "Thiên Mông đại ca, là huynh sao? Huynh không phải nói là sẽ vĩnh viễn không trở về sao?" Nói xong nữ tử liền mở hai mắt những nước mắt đã chảy ròng ròng.
"Thiên Mông đại ca, ta biết huynh tại không gian này lưu lại lĩnh ngộ bản thân chờ người có duyên. Ta biết hơi thở của huynh nhưng hơi thở bây giờ so với trước là hoàn toàn không giống, chẳng lẽ huynh không có bị đầu thai xuống địa ngục đạo? Mà luân hồi trở lại Nhân giới?" Nữ tử thì thào nói ánh mắt trở nên si mê. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
"Thiên Mông đại ca! Lúc trước ngươi tại sao huynh lại như vậy? tại sao không phản kháng? thậm chí còn muốn ta ra tay." Nữ tử phảng phất nhớ lại sự việc năm đó sắc mặt chợt sợ hãi: "Thiên Mông đại ca, huynh nói sẽ có người báo thù cho huynh, là thật sao? Ta nên làm gì bây giờ?"
Sau đó nữ tử không nói một lời nào nữa mà đứng giữa không trung nhẹ nhàng khóc.
.
Thiên Tôn thành, Chu Viêm Thiên Tôn lúc này đang ngẫm nghĩ những điều trước khi đi Huống Thiên Minh đã nói, mặc dù lúc đầu hắn chỉ coi như là lời nói đùa nhưng khi Huống Thiên Minh rời đi ngay cả tiếp tục đánh cũng không màng khiến Chu Viêm không khỏi tin vài phần.
"Già yếu? Mắc bệnh?" Chu Viêm khổ não suy tư rồi lại không nghĩ ra, đau đầu không thôi.
Trong khi Chu Viêm ảo não không thôi hai thân ảnh đã đột ngột xuất hiện trước mặt Chu Viêm.
"Ai đó?" Chu Viêm kinh hãi, tại chung quanh nơi hắn ở đã bố trí rất nhiều cấm chế, cho dù là Thiên Tôn cũng không có biện pháp giải quyết, cũng phải một phen hao tổn khí lực. Nhưng hai người trước mắt phảng phất không bị cách trở gì trực tiếp xuất hiện, điều này lại có thể khiến Chu Viêm không kinh ngạc sao?
"Ngươi là Chu Viêm?" Một gã trẻ tuổi trong đó hỏi.
"Các ngươi rốt cục là ai, các ngươi cũng biết đây là Thiên Tôn phủ?" Chu Viêm không trả lời mà hỏi lại.
"Chúng ta là ai không quan trọng, mấu chốt là nếu ngươi không trả lời rõ ràng, tính mạng của ngươi cũng không dám bảo đảm đâu!" Nam tử trẻ tuổi nói.
"Không thể nắm bắt được tính mạng của mình?" Chu Viêm lại nghĩ tới những lời Huống Thiên Minh nói trước khi rời đi sau đó nghi hoặc hỏi:
"Các ngươi là do Huống Thiên Minh phái tới?"
Huống Thiên Minh như thế nào có thể có thuộc hạ lợi hại như vậy? Chẳng lẽ là con cháu Tần gia kia tới đây? Với Hồng Mông cùng Lâm Mông kia hắn đều biết nhưng chẳng lẽ hai người trước mắt cũng đều là người Tần gia? Tần gia có hai người là Chưởng khống giả?
Chu Viêm có hai điểm đoán không sai, hai người trước mắt quả thật là Chưởng khống giả, mà Tần gia cũng có hai người là Chưởng khống giả.
Bất quá Chu Viêm cũng không có khiếp đảm bởi vì hắn đã tu luyện Hỗn Độn thể đã là người bất tử, hắn tự tin cho dù là Chưởng khống giả cũng không làm gì được hắn.
"Huống Thiên Minh? Huống Thiên Minh là ai?" Hai người đều nghi hoặc.
"Ngươi không phải thủ hạ của Huống Thiên Minh sao?" Người nghi hoặc chính là Chu Viêm, hắn căn bản không thể tưởng tượng được ngoại trừ Tần gia còn có Chưởng khống giả khác có cừu oán với mình?"
"Ha Ha Ha Ha buồn cười, ngươi tưởng rằng người khác có thể điều khiển được bọn ta sao? Hơn nữa là vì đối phó với một Thiên Tôn nho nhỏ?" Nam tử trẻ tuổi ha ha cười to.
Hắn tiếp tục nói:
"Nhưng với tên Huống Thiên Minh này ta cũng cảm thấy rất hứng thú, rốt cục là hắn có khả năng gì mà khiến Thiên Tôn lại kiêng kị hơn nữa hình như loại thực lực này có thể giết chết Thiên Tôn a!"
"Thiên Tôn nho nhỏ?" Chu Viêm cười lạnh một tiếng: "Ta cũng cảm thấy rất có hứng thú đối với các ngươi, rất muốn xem rốt cục các ngươi có năng lực gì mà đòi lấy tính mạng của ta!!"
"Hừ!" Tôn nghiêm của Chưởng khống giả không thể xâm phạm, hơn nữa đối phương lại là một Thiên Tôn, sau khi nghe được Chu Viêm cười lạnh tên trung niên nam tử kia hừ một tiếng một cỗ năng lượng bàng bạc trong nháy mắt hướng tới Chu Viêm.
Chu Viêm đứng im tại chỗ mỉm cười nhìn trung niên nam tử này.
"Sao?" Hai người đều thốt lên một tiếng không nghĩ tới một Thiên Tôn nho nhỏ cũng có thể ngăn cản công kích của Chưởng khống giả.
"Cái này theo như lời ngươi nói mà có thể lấy được tính mạng của ta ư?" Chu Viêm khinh miệt cười: "Cũng bất quá chỉ như thế!"
"Mẹ nó!" Hai người đều cảm giác được tôn nghiêm bị chà đạp nghiêm trọng không khỏi cáu giận.
"Oa! Ta biết rồi! Lấy nhiều đánh ít! Khó trách ngươi nói có thể lấy tính mạng của ta, được rồi ta biết rồi. Ta bó tay chịu trói mặc cho các ngươi xử trí! Ha Ha Ha Ha." Chu Viêm giễu cợt nở nụ cười, có thể trêu chọc Chưởng khống giả, thật sự là lớn mật.
"Hừ! Một Thiên Tôn nho nhỏ vô lực, xem ta giáo huấn ngươi!" Nam tử trẻ tuổi bạo phát năng lượng vung tay lên, một cỗ năng lượng cực lớn bao vây Chu Viêm, cũng đồng thời cắt đứt mọi pháp tắc của hắn.
"Sao?" Sau khi nam tử trẻ tuổi ra tay liền nhíu mày hướng trung niên nam tử nói: "Đại ca, thân thể người này rất kì quái, hình như thân thể cùng linh hồn hắn so với chúng ta có khi còn cường tráng hơn.
"Sao có thể như thế?" Trung niên nam tử cũng rất bất ngờ, phất tay, một lát sau nói: "Thiên Tôn này đích thật là kì quái a?" Vừa nói trung niên nam tử vừa nhìn về phía Chu Viêm, ánh mắt đã thay đổi bắt đầu từ khinh thường chuyển sang tham lam.
"Nói! Thân thể ngươi sao lại thế này?" Nam tử trẻ tuổi nôn nóng muốn biết, nếu có thể để cho bản thân có thể cường tráng thế kia, thực lực của hắn có thể thăng lên một bậc.
"Ha Ha Ha! Các ngươi không bằng lựa chọn giết ta đi, hoặc là sưu hồn, hoặc là nghiên cứu thân thể của ta Ha Ha Ha Ha!" Sau khi thấy vẻ mặt bọn họ Chu Viêm càng thêm chắc chắn là bọn họ không làm gì được mình liền cười to hẳn lên.
"Hừ! Thiên Tôn nhỏ nhoi lại cuồng ngôn, ngươi vẫn cho rằng chúng ta không thể làm gì được ngươi?" Nam tử trẻ tuổi cười cười đồng thời phất phất tay.
"A!" Một tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang vọng khắp Thiên Tôn thành.
Sau hồi lâu, Chu Viêm cũng cúi đầu khuất phục hai người.
Hai gã đều là Chưởng khống giả, mặc dù không thể giết chết Chu Viêm nhưng thủ đoạn hành hạ người lại vô cùng vô tận, một khi đã ra tay ngay cả Thiên Tôn cũng không có khả năng chịu đựng.
Sau khi rõ ràng Huống Thiên Minh lúc ấy đã đấu cùng Lưu Quang, thân ảnh hai người liền biến mất tại chỗ, trước khi đi tên nam tử trẻ tuổi kia nói một câu khiến Chu Viêm thống khổ không thôi.
"Đại ca, chúng ta nhanh lên, không thể để tiểu tử Huống Thiên Minh kia chạy thoát! Hắn có thể là người chúng ta muốn tìm."
Sau khi thấy hai người đằng đằng sát khí bỏ đi, Chu Viêm suýt chút nữa tức hộc máu: "Sớm biết rằng bọn họ là muốn đi tìm Huống Thiên Minh gây chuyện, ta cần gì phải chịu khổ như vậy? Đáng chết."