Nước biển màu lam xẩm theo cơn lốc cuồn cuộn nổi lên từng từng lớp lớp bọt sóng không ngừng vỗ vào bờ đá, trên bầu trời dày đặc mờ ảo chỉ có lẻ loi vài ánh sao lờ mờ chiếu rọi, điểm một vài điểm như giọt nước chiếu trên mặt biển, mỗi một cơn sóng lớn dâng lên, cũng đều vờn quay chung quanh!
Bên tảng đá cao ngạo nghễ sừng sửng đứng chọc trời, trước cự thạch hai đạo thân ảnh khó khăn đứng cô tịch trong cái lạnh lẻo của nước biển, mỗi một lần sóng biển đánh vào, toàn thân bọn họ cũng đều bùng phát ra một trận bạch mang, trên bầu trời sấm sét chớp lòe, hai người không lộ vẻ sợ hãi chút nào!
Chỉ thấy nam tử kia hiển lộ ra cực kỳ anh tuấn, nhất là cắp mắt đen nhánh và thâm thúy kia, khiến cho người ta nhìn thấy liền không tự chủ khắc sâu vào trong trí óc, nét kiên nghị trên mặt hắn càng thêm mê hoặc lòng người!
Còn cô gái bên cạnh hắn so với hắn hơi thấp hơn một cái đầu, đôi mắt to tràn đầy linh khí nhu thuận, dưới sóng mũi thanh tú cặp môi nhỏ nhắn đỏ hồng mím chặt, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ!
"Vũ ca ca, muội cầm cự không được rồi!" Cô gái gắng gượng vỗ hai cánh trắng toát sau lưng, lời còn chưa dứt, thân thể nhỏ nhắn trong nháy mắt liền bị một làn sóng biển đánh tới bên mình!
Còn nam tử kia lúc này đã phóng ra bên ngoài một màn quang mang ngân sắc mờ ảo, một cổ lực lượng vô hình tràn ngập quanh người hắn, từng cơn từng cơn sóng cuốn tới trước mặt của hắn thì cũng đều tự động tách ra, qua phía sau hắn mới hội hợp trở lại rồi bùng lên, chẳng qua là uy lực đó dường nhưgiảm đi rất nhiều!
Cô gái mệt mỏi bò lên trên tảng đá, mắt nhìn xuống phía dưới toàn thân nam tử tản phát ra vầng hào quang khác thường, trong đôi mắt to xinh đẹp nhất thời hiện lộ một thần sắc nhu tình không thể tả được!
"Vũ ca ca, Tình nhi kiên trì không được rồi, huynh phải kiên trì thêm nữa, Tình nhi ở chỗ này chờ huynh!" Ánh mắt nàng rạng rỡ nhìn Tần Vũ tựa như bàn thạch đứng sừng sững giữa từng cơn sóng biển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt vời lộ ra một nụ cười ngọt ngào!
Nam tử trong sóng biển đúng là Tần Vũ, thời gian trôi qua cực nhanh, Tần Vũ đi tới thiên giới đã trọn mười sáu năm, ngày nay hắn thân cao hơn một thước tám mươi, khuôn mặt vốn đã cực kỳ anh tuấn giờ phút này phong thái thêm một chút thành thục, càng hiển lộ vẻ mê hoặc lòng người!
Nghe được lời nói của Tình nhi, trên mặt hắn nở một nụ cười thân thiết, chỉ là dưới áp lực mãnh liệt của sóng biển, từng cơn từng cơn sóng lớn liên tiếp vỗ tới khiến tinh thần lực của hắn tiêu hao nhanh chóng, vì thế cũng không trả lời nàng!
Trời sắp rạng sáng, sóng gió trên Tử hải càng lúc càng lớn, Tình nhi nằm sấp mình, hai tay nắm chặt một khe hở trên tảng đá, cặp mắt to toát ra thần sắc hoang mang lo lắng!
Hôm nay Vũ ca ca làm sao vậy? Tình nhi ngửa đầu nhìn trời, cũng chỉ là một vùng đen nhánh, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi: Thường thường như lúc này, Vũ ca ca sớm đã từ trong sóng biển đi ra rồi!
Thời gian qua khoảng uống được nửa chung trà, sóng gió trên Tử hải đã đạt tới thời khắc lớn nhất, cơn lốc mãnh liệt đã xoáy cuộn hút nước biển lên cao, cuồn cuộn hướng vào bờ! Mà Tần Vũ vào lúc này lại không có ý muốn lên bờ chút nào, Tình nhi trong lòng thấp thỏm lo lắng vô cùng!
"Rầm! Ào!..."
Một cơn sóng biển kéo tới, Tần Vũ mãnh liệt tung ra một quyền, đúng là dùng cứng chọi cứng đánh tan cơn sóng đó! Bên trong đan điền Tinh thần chi hỏa nhè nhẹ thiêu đốt, trong tinh vân từng chấm nhỏ màu bạc dày đặc đã dần dần nảy sinh biến hóa!
Tần Vũ trong lòng khấp khởi vui mừng, đây là triệu chứng báo trước sắp có đột phá! Mười lăm năm khổ công tu luyên, giờ phút này, hắn lập tức đã có đột phá! Dựa theo thực lực này phân biệt được, đột phá đến Tinh vân hậu kỳ, hẳn là ngang với ba cánh bọn họ, cũng đúng là đạt đến Luyện Thần kì!
Kiếp trước hắn tu luyện tốc độ cũng không chậm, khi đó hắn và Hắc Vũ điên cuồng cướp đoạt kim đan, cho nên rất nhanh đã đạt tới Tinh vân hậu kỳ! Mà trọn kiếp này tuyệt không có kim đan để cho hắn cướp đoạt rút ngắn thời gian tu luyện, Thiên nhân tộc không có người nào theo đuổi đường lối tu luyện tích tụ kim đan, vì thế, Tần Vũ có thể trong vòng mười lăm năm tu luyện tới Tinh vân hậu kỳ đã rất thỏa mãn rồi!
Tốc độ tu luyện của Thiên nhân tộc vô cùng chậm chạp, muốn trở thành Thiên nhân hai cánh, nhất định phải trãi qua thời gian tu luyện ít nhất một trăm năm, mới có đủ năng lực tích trữ đối với đôi cánh đầu tiên! Mà chỉ có đôi cánh hoàn toàn tràn ngập lực lượng, thì mới có thể kích thích thân thể sinh ra cặp cánh thứ hai! Cánh càng nhiều, nhất thiết thời gian tu luyện lại càng lâu dài, giống như đôi cánh thứ tư đúng là giới hạn khó vượt qua, Thiên nhân tư chất tầm thường hầu như không cách nào tu luyện thành công đôi cánh thứ tư!
Một cơn phong ba sóng lớn cuồng mãnh ào tới, quanh thân Tần Vũ tản ra quang mang tinh thần màu bạc, do Hỗn Độn lực tinh vân cấu thành tại trong đan điền cấp tốc xoay tròn, từng đạo tinh thần lực từ trong ngân hạch phóng xuất ra, ở chung quanh hắn hình thành một cái không gian độc lập, Tinh thần không gian! À, không đúng, phải là Hỗn Độn tinh thần không gian!
Đúng vậy, đây là không gian đầu tiên của Tần Vũ mới đặt tên, bởi vì Hỗn Độn lực chính là lực lượng đẳng cấp cao nhất trong toàn vũ trụ, Tần Vũ khi tản phát ra Hỗn Độn tinh thần lực, cả trong thiên địa bất luận lực lượng loại nào tất cả đều bị hắn thao túng, Hỗn Độn tinh thần lực xuất hiện ở chỗ nào, tất cả lực lượng của Tử Hải đều bị khuất phục, hoàn toàn chịu dưới sự khống chế thao túng của hắn!
Trong Tinh vân màu bạc tinh hạch tách ra chầm chậm, nguyên Tinh vân vốn là có hơi tơi xốp dần dần cứng chắc, dồi dào phong phú lên, mật độ càng lúc càng lớn!
Tần Vũ nhắm hai mắt lại, cuồng phong thổi tung bay mái tóc dài của hắn, nhưng không cách nào rung chuyển thân thể của hắn, Tình nhi nhìn thấy trong lòng rung động từng hồi!
"Hỗn Độn Lĩnh vực Tinh thần!" Bất thình lình, Tần Vũ hét lớn một tiếng, chung quanh mình quang mang màu bạc hừng hực trãi rộng, từng đạo từng đạo gợn sóng không gian mắt thường cũng có thể thấy được lấy thân thể của hắn làm trung tâm hướng ra bốn phía lan rộng ra, gợn sóng không gian màu bạc đó lan ra đến đâu, cơn sóng gió cuồn cuộn ngất trời đó hoàn toàn tan biến mất, hóa thành vùng biển màu lam xậm yên tĩnh!
Giằng co thời gian chừng cháy hết một nén nhang, Tần Vũ mới thu hồi gợn sóng màu bạc lại, thân ảnh chợt lóe, xuất hiện trên cự thạch!
"Oa! Vũ ca ca, huynh quả thật là lợi hại a!" Tình nhi thấy Tần Vũ đi tới bên cạnh, vội vàng nắm cánh tay hắn, trên mặt lộ đầy vẻ sùng bái!
Nhìn khuôn mặt Tình nhi càng ngày càng mê hoặc người, Tần Vũ điềm nhiên cười, tay phải đặt trên đầu của nàng vò vò một hồi, mãi đến khi đầu của nàng biến thành tổ quạ, mới ôn nhu nói:
"Tình nhi cũng rất lợi hại a, chưa tới mười hai tuổi, cũng đã đạt tới mức độ hai cánh rồi, e rằng cả Thiên giới cũng không có người nào tốc độ tu luyện so với muội nhanh hơn được!"
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười ấm áp mà chỉ có gặp gỡ thân nhân mới có thể hiện ra, mười mấy năm qua, sự vui vẻ hoạt bát của Tình nhi làm cho tâm tình buồn bực của Tần Vũ do tưởng nhớ đến Lập nhi cùng các thân nhân bằng hữu đã có chuyển biến tốt hơn nhiều, hôm nay Tần Vũ đã là xem nàng như là thân muội muội của mình, hết sức thương mến nuông chiều!
Tình nhi chu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, một thoáng đỏ hồng đó làm cho người ta xúc động nảy sinh ý nghĩ muốn thân cận, nhỏng nhẹo nói:
"Còn không phải Vũ ca ca dạy muội công pháp, nếu không Tình nhi làm sao có thể nhanh như vậy đã đạt tới hai cánh a! Lần trước gia gia trở về còn phải giật mình kinh ngạc, luôn miệng khen ngợi Tình nhi chịu khó tu luyện đấy!"
Tần Vũ gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, Tình nhi này bây giờ đã làm say đắm lòng người như vậy, lúc trưởng thành nhất định là một mỹ nhân nghiên nước nghiêng thành, cũng không biết sau này người nào sẽ có cái diễm phúc cưới được nàng!
Ánh mắt nhìn vào sau lưng Tình nhi, hai đôi cánh trắng toát không ngừng vỗ nhịp, Tần Vũ thầm thở dài, những cái cánh này quả thực là phiền toái. Thế nhưng nếu như giúp Tình nhi bỏ đi những cánh đó, như vậy nàng cũng sẽ trở thành một phế nhân, tất cả lực lượng đều sẽ theo những cánh bị gẫy mà tan biến mất!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thuần khiết của nàng, trong lòng Tần Vũ thật không thể tiếp thụ, nghĩ tới sau này nhất định phải quay lại Nhân giới, nếu như đến lúc đó Tình nhi cùng đi theo, kiểu dáng như vậy há chẳng phải là muốn trở thành mục tiêu để mọi người đàm tiếu sao!
Tình nhi thấy Tần Vũ hồi lâu không nói một lời, trên mặt lộ ra vẻ mất hứng thú, bỉu môi giận dỗi nói:
"Vũ ca ca không quan tâm tới Tình nhi rồi!" Dùng sức lắc lắc cánh tay hắn, dường như Tần Vũ phạm phải sai lầm rất lớn vậy!
Tần Vũ dở khóc dở cười, nắm bàn tay nhỏ bé ấm áp của Tình nhi, Hỗn Độn Lĩnh vực Tinh thần màu bạc bao trùm hai người, hướng về phía thạch ốc bay đi!
Đứng ở ngoài cửa thạch ốc, Tần Vũ đột nhiên kéo Tình nhi ra sau đẩy cửa tiến vào, trầm giọng quát:
"Là ai?" Thần thức hắn cảm nhận được trong thạch ốc có người, mà lại không cách nào nhận thấy được gương mặt của người này, trong lòng không khỏi giới bị hết sức cẩn thận!
Trong thạch ốc truyền ra một tiếng cười khẽ, Tình nhi nghe được tiếng cười lập tức hưng phấn lên, kêu lớn:
"Gia gia đã trở về!" Dứt lời, đẩy cửa ra thân mình nhoáng lên tiến vào!
Tần Vũ cười cười, cũng thôi cảnh giác, tiến vào trong phòng!
Chỉ thấy ngồi bên thạch bàn một vị trung niên nam nhân, vóc người cao lớn tản ra uy thế nhàn nhạt, trong mắt lóe tinh quang, thần thái quắc thước hồng hào! Còn sau lưng của ông, hiển nhiên xuất hiện chính là... Bốn đạo cánh!
Tần Vũ đánh giá cẩn thận nam tử một hồi, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành, tiến đến ngồi xuống, nắm giữ Tình nhi đang hưng phấn nhảy múa tung tăng nói: "Thiên Ngân, nhanh như vậy đã hồi phục rồi? Vậy mà lại còn tiến tới đẳng cấp bốn cánh, quả nhiên là lợi hại!"
Tình nhi bên cạnh cũng hưng phấn kêu lên:
"Gia gia, phương pháp Vũ ca ca chỉ dẫn cho người quả là hiệu nghiệm thì phải, nhìn trên mặt của ngưòi bây giờ đâu còn có dáng vẻ già nua lúc trước nữa a!"
Thiên Ngân cười cười sờ sờ gương mặt nhẵn bóng, ánh mắt vui vẻ đầy ưu ái nhìn Tình nhi, lại nhìn Tần Vũ đầy cảm kích nói:
"Cái này phải cảm ơn Tần Vũ rồi, nếu như không có sự trợ giúp của ngươi, sợ rằng đến nay ta vẫn còn là một người tàn phế!"
Tần Vũ mỉm cười nói: "Ngưòi không cần khách khí, nếu như ban đầu không nhờ người bắt gặp ta ngoài vùng hoang dã mang trở về, sợ rằng ta phải chịu đựng biết bao khổ sở đày đọa, Ha Ha! Quen biết nhau rồi, ta có khả năng giúp đỡ, dĩ nhiên phải dùng hết sức mà làm!"
Thiên Ngân cũng vui vẻ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Ngươi những năm gần đây có biến hóa rất lớn, ta có cảm giác là tu vi của ngươi càng ngày càng thâm hậu, lòng của ngươi lại càng lúc càng phóng khoáng, còn cổ lãnh ý trên người của ngươi, và cái cảm giác lạc lỏng nơi xa thẳm cũng càng ngày càng phai nhạt!"
"A?" Tần Vũ sờ sờ cái mũi, quay đầu nhìn về phía Tình nhi, buồn bực nói: "Ta thật sự có biến hóa sao?"
Tình nhi nhếch miệng cười, chỉ là gật gật đầu, cũng không nói lời nào!
"Tần Vũ, ta không biết công pháp ngươi tu luyện chính xác là cái gì, cũng không biết tính cách của ngươi thuộc dạng gì, nhưng đúng là một bằng hữu, đúng, chúng ta chỉ bàn về bằng hữu, ở điểm này ta thật lòng khuyên ngươi một câu, cái công pháp này nhất định phải cố gắng tu luyện tiếp tục, ta cảm nhận được thành tựu của ngươi về sau này nhất định rất lớn!"
Tần Vũ gật đầu cười, đột nhiên nói:
"Thiên Ngân, ta muốn rời khỏi nơi này!"
Nước biển màu lam xẩm theo cơn lốc cuồn cuộn nổi lên từng từng lớp lớp bọt sóng không ngừng vỗ vào bờ đá, trên bầu trời dày đặc mờ ảo chỉ có lẻ loi vài ánh sao lờ mờ chiếu rọi, điểm một vài điểm như giọt nước chiếu trên mặt biển, mỗi một cơn sóng lớn dâng lên, cũng đều vờn quay chung quanh!
Bên tảng đá cao ngạo nghễ sừng sửng đứng chọc trời, trước cự thạch hai đạo thân ảnh khó khăn đứng cô tịch trong cái lạnh lẻo của nước biển, mỗi một lần sóng biển đánh vào, toàn thân bọn họ cũng đều bùng phát ra một trận bạch mang, trên bầu trời sấm sét chớp lòe, hai người không lộ vẻ sợ hãi chút nào!
Chỉ thấy nam tử kia hiển lộ ra cực kỳ anh tuấn, nhất là cắp mắt đen nhánh và thâm thúy kia, khiến cho người ta nhìn thấy liền không tự chủ khắc sâu vào trong trí óc, nét kiên nghị trên mặt hắn càng thêm mê hoặc lòng người!
Còn cô gái bên cạnh hắn so với hắn hơi thấp hơn một cái đầu, đôi mắt to tràn đầy linh khí nhu thuận, dưới sóng mũi thanh tú cặp môi nhỏ nhắn đỏ hồng mím chặt, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ!
"Vũ ca ca, muội cầm cự không được rồi!" Cô gái gắng gượng vỗ hai cánh trắng toát sau lưng, lời còn chưa dứt, thân thể nhỏ nhắn trong nháy mắt liền bị một làn sóng biển đánh tới bên mình!
Còn nam tử kia lúc này đã phóng ra bên ngoài một màn quang mang ngân sắc mờ ảo, một cổ lực lượng vô hình tràn ngập quanh người hắn, từng cơn từng cơn sóng cuốn tới trước mặt của hắn thì cũng đều tự động tách ra, qua phía sau hắn mới hội hợp trở lại rồi bùng lên, chẳng qua là uy lực đó dường nhưgiảm đi rất nhiều!
Cô gái mệt mỏi bò lên trên tảng đá, mắt nhìn xuống phía dưới toàn thân nam tử tản phát ra vầng hào quang khác thường, trong đôi mắt to xinh đẹp nhất thời hiện lộ một thần sắc nhu tình không thể tả được!
"Vũ ca ca, Tình nhi kiên trì không được rồi, huynh phải kiên trì thêm nữa, Tình nhi ở chỗ này chờ huynh!" Ánh mắt nàng rạng rỡ nhìn Tần Vũ tựa như bàn thạch đứng sừng sững giữa từng cơn sóng biển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt vời lộ ra một nụ cười ngọt ngào!
Nam tử trong sóng biển đúng là Tần Vũ, thời gian trôi qua cực nhanh, Tần Vũ đi tới thiên giới đã trọn mười sáu năm, ngày nay hắn thân cao hơn một thước tám mươi, khuôn mặt vốn đã cực kỳ anh tuấn giờ phút này phong thái thêm một chút thành thục, càng hiển lộ vẻ mê hoặc lòng người!
Nghe được lời nói của Tình nhi, trên mặt hắn nở một nụ cười thân thiết, chỉ là dưới áp lực mãnh liệt của sóng biển, từng cơn từng cơn sóng lớn liên tiếp vỗ tới khiến tinh thần lực của hắn tiêu hao nhanh chóng, vì thế cũng không trả lời nàng!
Trời sắp rạng sáng, sóng gió trên Tử hải càng lúc càng lớn, Tình nhi nằm sấp mình, hai tay nắm chặt một khe hở trên tảng đá, cặp mắt to toát ra thần sắc hoang mang lo lắng!
Hôm nay Vũ ca ca làm sao vậy? Tình nhi ngửa đầu nhìn trời, cũng chỉ là một vùng đen nhánh, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi: Thường thường như lúc này, Vũ ca ca sớm đã từ trong sóng biển đi ra rồi!
Thời gian qua khoảng uống được nửa chung trà, sóng gió trên Tử hải đã đạt tới thời khắc lớn nhất, cơn lốc mãnh liệt đã xoáy cuộn hút nước biển lên cao, cuồn cuộn hướng vào bờ! Mà Tần Vũ vào lúc này lại không có ý muốn lên bờ chút nào, Tình nhi trong lòng thấp thỏm lo lắng vô cùng!
"Rầm! Ào!..."
Một cơn sóng biển kéo tới, Tần Vũ mãnh liệt tung ra một quyền, đúng là dùng cứng chọi cứng đánh tan cơn sóng đó! Bên trong đan điền Tinh thần chi hỏa nhè nhẹ thiêu đốt, trong tinh vân từng chấm nhỏ màu bạc dày đặc đã dần dần nảy sinh biến hóa!
Tần Vũ trong lòng khấp khởi vui mừng, đây là triệu chứng báo trước sắp có đột phá! Mười lăm năm khổ công tu luyên, giờ phút này, hắn lập tức đã có đột phá! Dựa theo thực lực này phân biệt được, đột phá đến Tinh vân hậu kỳ, hẳn là ngang với ba cánh bọn họ, cũng đúng là đạt đến Luyện Thần kì!
Kiếp trước hắn tu luyện tốc độ cũng không chậm, khi đó hắn và Hắc Vũ điên cuồng cướp đoạt kim đan, cho nên rất nhanh đã đạt tới Tinh vân hậu kỳ! Mà trọn kiếp này tuyệt không có kim đan để cho hắn cướp đoạt rút ngắn thời gian tu luyện, Thiên nhân tộc không có người nào theo đuổi đường lối tu luyện tích tụ kim đan, vì thế, Tần Vũ có thể trong vòng mười lăm năm tu luyện tới Tinh vân hậu kỳ đã rất thỏa mãn rồi!
Tốc độ tu luyện của Thiên nhân tộc vô cùng chậm chạp, muốn trở thành Thiên nhân hai cánh, nhất định phải trãi qua thời gian tu luyện ít nhất một trăm năm, mới có đủ năng lực tích trữ đối với đôi cánh đầu tiên! Mà chỉ có đôi cánh hoàn toàn tràn ngập lực lượng, thì mới có thể kích thích thân thể sinh ra cặp cánh thứ hai! Cánh càng nhiều, nhất thiết thời gian tu luyện lại càng lâu dài, giống như đôi cánh thứ tư đúng là giới hạn khó vượt qua, Thiên nhân tư chất tầm thường hầu như không cách nào tu luyện thành công đôi cánh thứ tư!
Một cơn phong ba sóng lớn cuồng mãnh ào tới, quanh thân Tần Vũ tản ra quang mang tinh thần màu bạc, do Hỗn Độn lực tinh vân cấu thành tại trong đan điền cấp tốc xoay tròn, từng đạo tinh thần lực từ trong ngân hạch phóng xuất ra, ở chung quanh hắn hình thành một cái không gian độc lập, Tinh thần không gian! À, không đúng, phải là Hỗn Độn tinh thần không gian!
Đúng vậy, đây là không gian đầu tiên của Tần Vũ mới đặt tên, bởi vì Hỗn Độn lực chính là lực lượng đẳng cấp cao nhất trong toàn vũ trụ, Tần Vũ khi tản phát ra Hỗn Độn tinh thần lực, cả trong thiên địa bất luận lực lượng loại nào tất cả đều bị hắn thao túng, Hỗn Độn tinh thần lực xuất hiện ở chỗ nào, tất cả lực lượng của Tử Hải đều bị khuất phục, hoàn toàn chịu dưới sự khống chế thao túng của hắn!
Trong Tinh vân màu bạc tinh hạch tách ra chầm chậm, nguyên Tinh vân vốn là có hơi tơi xốp dần dần cứng chắc, dồi dào phong phú lên, mật độ càng lúc càng lớn!
Tần Vũ nhắm hai mắt lại, cuồng phong thổi tung bay mái tóc dài của hắn, nhưng không cách nào rung chuyển thân thể của hắn, Tình nhi nhìn thấy trong lòng rung động từng hồi!
"Hỗn Độn Lĩnh vực Tinh thần!" Bất thình lình, Tần Vũ hét lớn một tiếng, chung quanh mình quang mang màu bạc hừng hực trãi rộng, từng đạo từng đạo gợn sóng không gian mắt thường cũng có thể thấy được lấy thân thể của hắn làm trung tâm hướng ra bốn phía lan rộng ra, gợn sóng không gian màu bạc đó lan ra đến đâu, cơn sóng gió cuồn cuộn ngất trời đó hoàn toàn tan biến mất, hóa thành vùng biển màu lam xậm yên tĩnh!
Giằng co thời gian chừng cháy hết một nén nhang, Tần Vũ mới thu hồi gợn sóng màu bạc lại, thân ảnh chợt lóe, xuất hiện trên cự thạch!
"Oa! Vũ ca ca, huynh quả thật là lợi hại a!" Tình nhi thấy Tần Vũ đi tới bên cạnh, vội vàng nắm cánh tay hắn, trên mặt lộ đầy vẻ sùng bái!
Nhìn khuôn mặt Tình nhi càng ngày càng mê hoặc người, Tần Vũ điềm nhiên cười, tay phải đặt trên đầu của nàng vò vò một hồi, mãi đến khi đầu của nàng biến thành tổ quạ, mới ôn nhu nói:
"Tình nhi cũng rất lợi hại a, chưa tới mười hai tuổi, cũng đã đạt tới mức độ hai cánh rồi, e rằng cả Thiên giới cũng không có người nào tốc độ tu luyện so với muội nhanh hơn được!"
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười ấm áp mà chỉ có gặp gỡ thân nhân mới có thể hiện ra, mười mấy năm qua, sự vui vẻ hoạt bát của Tình nhi làm cho tâm tình buồn bực của Tần Vũ do tưởng nhớ đến Lập nhi cùng các thân nhân bằng hữu đã có chuyển biến tốt hơn nhiều, hôm nay Tần Vũ đã là xem nàng như là thân muội muội của mình, hết sức thương mến nuông chiều!
Tình nhi chu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, một thoáng đỏ hồng đó làm cho người ta xúc động nảy sinh ý nghĩ muốn thân cận, nhỏng nhẹo nói:
"Còn không phải Vũ ca ca dạy muội công pháp, nếu không Tình nhi làm sao có thể nhanh như vậy đã đạt tới hai cánh a! Lần trước gia gia trở về còn phải giật mình kinh ngạc, luôn miệng khen ngợi Tình nhi chịu khó tu luyện đấy!"
Tần Vũ gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, Tình nhi này bây giờ đã làm say đắm lòng người như vậy, lúc trưởng thành nhất định là một mỹ nhân nghiên nước nghiêng thành, cũng không biết sau này người nào sẽ có cái diễm phúc cưới được nàng!
Ánh mắt nhìn vào sau lưng Tình nhi, hai đôi cánh trắng toát không ngừng vỗ nhịp, Tần Vũ thầm thở dài, những cái cánh này quả thực là phiền toái. Thế nhưng nếu như giúp Tình nhi bỏ đi những cánh đó, như vậy nàng cũng sẽ trở thành một phế nhân, tất cả lực lượng đều sẽ theo những cánh bị gẫy mà tan biến mất!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thuần khiết của nàng, trong lòng Tần Vũ thật không thể tiếp thụ, nghĩ tới sau này nhất định phải quay lại Nhân giới, nếu như đến lúc đó Tình nhi cùng đi theo, kiểu dáng như vậy há chẳng phải là muốn trở thành mục tiêu để mọi người đàm tiếu sao!
Tình nhi thấy Tần Vũ hồi lâu không nói một lời, trên mặt lộ ra vẻ mất hứng thú, bỉu môi giận dỗi nói:
"Vũ ca ca không quan tâm tới Tình nhi rồi!" Dùng sức lắc lắc cánh tay hắn, dường như Tần Vũ phạm phải sai lầm rất lớn vậy!
Tần Vũ dở khóc dở cười, nắm bàn tay nhỏ bé ấm áp của Tình nhi, Hỗn Độn Lĩnh vực Tinh thần màu bạc bao trùm hai người, hướng về phía thạch ốc bay đi!
Đứng ở ngoài cửa thạch ốc, Tần Vũ đột nhiên kéo Tình nhi ra sau đẩy cửa tiến vào, trầm giọng quát:
"Là ai?" Thần thức hắn cảm nhận được trong thạch ốc có người, mà lại không cách nào nhận thấy được gương mặt của người này, trong lòng không khỏi giới bị hết sức cẩn thận!
Trong thạch ốc truyền ra một tiếng cười khẽ, Tình nhi nghe được tiếng cười lập tức hưng phấn lên, kêu lớn:
"Gia gia đã trở về!" Dứt lời, đẩy cửa ra thân mình nhoáng lên tiến vào!
Tần Vũ cười cười, cũng thôi cảnh giác, tiến vào trong phòng!
Chỉ thấy ngồi bên thạch bàn một vị trung niên nam nhân, vóc người cao lớn tản ra uy thế nhàn nhạt, trong mắt lóe tinh quang, thần thái quắc thước hồng hào! Còn sau lưng của ông, hiển nhiên xuất hiện chính là... Bốn đạo cánh!
Tần Vũ đánh giá cẩn thận nam tử một hồi, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành, tiến đến ngồi xuống, nắm giữ Tình nhi đang hưng phấn nhảy múa tung tăng nói: "Thiên Ngân, nhanh như vậy đã hồi phục rồi? Vậy mà lại còn tiến tới đẳng cấp bốn cánh, quả nhiên là lợi hại!"
Tình nhi bên cạnh cũng hưng phấn kêu lên:
"Gia gia, phương pháp Vũ ca ca chỉ dẫn cho người quả là hiệu nghiệm thì phải, nhìn trên mặt của ngưòi bây giờ đâu còn có dáng vẻ già nua lúc trước nữa a!"
Thiên Ngân cười cười sờ sờ gương mặt nhẵn bóng, ánh mắt vui vẻ đầy ưu ái nhìn Tình nhi, lại nhìn Tần Vũ đầy cảm kích nói:
"Cái này phải cảm ơn Tần Vũ rồi, nếu như không có sự trợ giúp của ngươi, sợ rằng đến nay ta vẫn còn là một người tàn phế!"
Tần Vũ mỉm cười nói: "Ngưòi không cần khách khí, nếu như ban đầu không nhờ người bắt gặp ta ngoài vùng hoang dã mang trở về, sợ rằng ta phải chịu đựng biết bao khổ sở đày đọa, Ha Ha! Quen biết nhau rồi, ta có khả năng giúp đỡ, dĩ nhiên phải dùng hết sức mà làm!"
Thiên Ngân cũng vui vẻ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Ngươi những năm gần đây có biến hóa rất lớn, ta có cảm giác là tu vi của ngươi càng ngày càng thâm hậu, lòng của ngươi lại càng lúc càng phóng khoáng, còn cổ lãnh ý trên người của ngươi, và cái cảm giác lạc lỏng nơi xa thẳm cũng càng ngày càng phai nhạt!"
"A?" Tần Vũ sờ sờ cái mũi, quay đầu nhìn về phía Tình nhi, buồn bực nói: "Ta thật sự có biến hóa sao?"
Tình nhi nhếch miệng cười, chỉ là gật gật đầu, cũng không nói lời nào!
"Tần Vũ, ta không biết công pháp ngươi tu luyện chính xác là cái gì, cũng không biết tính cách của ngươi thuộc dạng gì, nhưng đúng là một bằng hữu, đúng, chúng ta chỉ bàn về bằng hữu, ở điểm này ta thật lòng khuyên ngươi một câu, cái công pháp này nhất định phải cố gắng tu luyện tiếp tục, ta cảm nhận được thành tựu của ngươi về sau này nhất định rất lớn!"
Tần Vũ gật đầu cười, đột nhiên nói:
"Thiên Ngân, ta muốn rời khỏi nơi này!"