Quang mang kì dị từ trong quang đoàn không ngừng phóng ra vây lấy Lãnh Diễm Phỉ và Cam Vân tại mắt trận đồng thời quang mang không ngừng loé lên. Mà Hồng Quân lúc này đã xuất ra Hồng Quân giới phóng lên trên cách đỉnh đầu ba thước
Tần Vũ nhìn kĩ quang đoàn chỉ thấy trong đó bao gồm mười đạo quang mang nhỏ không ngừng chuyển động. Hắn khẽ thở dài, đây là bao bối sau khi đưa Tinh thần công pháp kết hợp với Lục đạo luân hồi từ trong Tiên Thiên Hỗn Độn nguyên thần phân liệt. Tiền thế tất cả lực lượng chưởng khống giả ngưng tụ lại mà thành Tu La kim nguyên bảng
Quang mang ôn nhu khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng một trận ấm áp, tinh quang trong mắt Huống Thiên Minh đại phóng nhìn kỹ Hồng Quân giới trên tay Hồng Quân. Hồng Quân giới cũng tản ra nhu cùng quang mang chiếu trên mặt hắn phảng phất như ánh mắt ấm áp của cha Thiên Mông đang nhìn
Tu La kim nguyên bảng của Tần Vũ và Hồng Quân giới của Hồng Quân cùng phóng ra quang mang tại giữa không trung dần dần giao hợp, chẳng biết Hồng Quân thấp giọng niệm một câu gì đó, chỉ thấy Tu La kim nguyên bảng của Tần Vũ trong mười đạo quang mang có một đạo màu lam nhạt chậm rãi tách khỏi Tu La kim nguyên bảng hướng tới Hồng Quân giới
Tần Vũ thở ra một hơi, mới từ trong Tu La kim nguyên bảng bay ra chính là trí nhớ của Tôn Ngộ Không khiến hắn trong lòng cực kì khẩn trương. Chỉ cẩn một chút không cẩn thận sẽ bị tiêu tán vĩnh viễn, nếu thật sự là biến mất rồi sợ rằng phải hao tốn rất nhiều công sức mới có thể mang Tôn Thiên về Tần Mông không gian
Lúc này quanh thân Hồng Quân quang mang vờn xung quang, hai tay hắn không ngừng trong hư không đánh ra một ấn quyết huyền ảo chí cực. Một âm thanh không ai có thể hiểu được từ trong miệng hắn vang lên, mà sắc mặt cũng là tái nhợt hẳn
Trong khi bọn người Tần Vũ đang ở trong "Kiền Khôn" trận pháp khôi phục lại trí nhớ cho Tôn Thiên thì Tu La tộc nữ vương Trạc Nghiên đã rời xa lực lượng cường hãn huỷ diệt của Tần Vũ và Đế Thích Thiên huỷ diệt gần một nửa Tu La thành. Sau khi rời khỏi Tổ Địa, Trạc Nghiên lập tức trở lại Tu La thành thông báo sự tình cho kẻ dưới liền rời khỏi nơi này dọc theo hướng Dông thảo nguyên mà đi
Dường như quang đường cực kì xa, trong khi Tần Vũ và Hồng Quân đã khôi phục lại trí nhờ của Tôn Ngộ Không nàng mới từ giữa không trung rơi xuống một hạp cốc. Phía trước chính là Mộc thành cũng chính là toà thành của hương Đông
Chỉ là Trạc Nghiên tựa hồ không có nghĩ đến sẽ tới Mộc thành, dọc theo một con đường hẹp trong cốc chậm rãi mà đi, trên mặt nàng giờ phút này mang theo một nụ cười ngọt ngào chí cực. Nếu không phải là người hiểu rõ nàng sợ rằng rất dễ bị nụ cười thanh thuần vô cùng này làm cho mê hoặc, lại cho rằng nàng chỉ là một nữ tử Tu La tộc thanh thuần cực kì xinh đẹp. Vô luận là thế nào đều không nghĩ đến người trước mắt này chính là vương giả chí cao vô thượng của Tu La tộc
Hai bên là nước sông trong suốt từ sâu bên trong cốc tràn ra, gặp ánh mặt trời chiếu xuống long lanh rất đẹp. Nơi này phảng phất như là bên ngoài đào nguyên, không khí vô cùng trong lành, ngay cả linh khí cũng tựa hồ sung mãn chí cực
Cứ như vậy chậm rãi mà đi, khi mặt trời sắp lặn nàng rốt cục cũng đã đến nơi sâu nhất trong cốc. Nơi này trông giống như một hồ lô, sông nhở hai bên mà quanh co khúc khuỷ nhưng mà sâu bên trong cốc lại thâm u rộng lớn, ba mặt đều là vách núi đen bao quanh. Trong cốc một một loại cây cao lớn sinh trưởng, nhìn lá cây có thể thấy được đều là Tu La thụ
Tới nơi này Trạc Nghiên liền dừng lại có chút trầm mặc đột nhiên lớn tiếng hô:
" Lão quỷ, ngươi mau ra đi, ta đồng ý giao Thiên đạo chi nhận cho ngươi giữ!"
Thanh âm nàng rất nhẹ phảng phất như là nói nhỏ bên tai nhưng lại có thể xuyên qua cửa cốc trực tiếp tiến vào bên trong sơn cốc
Sau hồi lâu, một tiếng cười dài từ trong sơn cốc truyền đến, thanh âm hùng hậu làm cho tai đau nhức:
" Tiểu nha đầu, ngươi rốt cục đã muốn đưa vật của Thiên Mông tiểu tử giao cho ta? Ha ha … nhưng mà ta đã đợi ngàn ngàn năm a!"
Đột nhiên một than ảnh cao lớn vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Trạc Nghiên, chỉ thấy người đến râu tóc rất dài, hai mai tóc màu trắng cùng với mái tóc dài màu đen khiến cho người ra có ấn tượng rất lớn. Hắn mặc trên người một trường bào cổ quái loè loè toả sáng, ẩn ẩn trong đó có dấu vết của Thiên Địa nguyên khí lưu động, hiển nhiên trường bào của người này nhất định là một chiến bào thượng phẩm
Sau khi thân ảnh Trạc Nghiên xuất hiện đã thấy phía sau lưng tám đôi cánh phiến động, nụ cười điềm mĩ phát lên:
"Hàn Sanh tiền bối, vãn bối Trạc Nghiên thỉnh an tiền bối!"
Vừa nói vừa hành lễ. Nam tử cao lớn tên Hàn Sanh kia thấy Trạc Nghiên như vậy trong lòng nao nao chém ra một đạo lực lượng ngăn cản ngàng hành lễ, trong mắt hiện lên thần sắc suy tư:
" Sao? Không đúng, không đúng, nha đầu ngươi không phải vẫn gọi ta là lão quỉ sao? Đột nhiên lúc này lại thay đổi? Ta, chính là gọi ta là lão quỉ thoải mái một chút, như vậy ít nhất sẽ làm ta cảm thấy ngươi vẫn còn có một chút bản tính chân thành!"
Sắc mặt Trạc Nghiên không thay đổi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như trước, ôn nhu nói:
" Hàn Sanh … này, lão quỉ tiền bối, so đo chuyện xưng hô này có tác dụng gì chứ? Ngàn ngàn năm trước ngài không phải là đã từng nói với Trạc Nghiên một khi đưa Thiên đạo chi nhận cho ngài, ngài nhất định sẽ đáp ứng cho ta ba điều kiện sao?"
Hàn Sanh gật đầu cười nói:
" Nha đầu, người không cần vòng vo với gia gia ngươi, nếu ngày đó ngươi đồng ý tặng cho ta Thiên đạo chi nhận ngày đó được Thiên Mông lưu lại, ta tất nhiên sẽ thực hiện lời hứa. Nói đi, gặp chuyện gì khó giải quyết? Có phải Đế Thích Thiên lại tới khi dễ Tu La giới các ngươi?"
Hàn Sanh tựa hồ có chút bất mãn liếc liếc mắt nhìn Trạc Nghiên nói:
" Tu vi của ngươi tiến triển thật là chậm, tuy nói là đã che giấu tu vi nhưng cũng bất quá chỉ có thực lực của tám cánh thượng giai, còn kém hơn tên Đế Thích Thiên kia quá xa, người Tu La giới chúng ta như thế nào càng ngày càng yếu rồi, thật sự là người không bằng người a!"
Trạc Nghiên không nói lời nào, cái miệng nhỏ nhắn có chút mím lại chỉ nghe Hàn Sanh tiếp tục nói:
" Quá tốt, nhiều năm như vậy không có rời núi rồi, để ta cho tên Đế Thích Thiên chạy về Thiên giới a, tiểu tử này không muốn hưởng cuộc sống vương giả tại Thiên giới lại nhàn rỗi chạy tới Tu La giới này nhiễu sự …"
Đột nhiên một đạo quang mang từ lòng bàn tay Trạc Nghiên loé lên, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Hàn Sanh. Hàn Sanh đang muốn tiếp tục la lối lại đột nhiên nhìn thấy quang mang kia không nhịn được toàn thân chấn động, một tay nắm lấy quang mang cũng chính là nguyệt nha, cầm được vào trong tay đôi mắt Hàn Sanh lộ ra ánh mắt nóng cháy
" Ba yêu cầu, yêu cầu thứ nhất là đuổi Đế Thích Thiên chạy về Thiên giới!" Trạc Nghiên thấy hắn tiếp nhận được nguyệt nha trong mắt hiện lên vẻ cười nhạo, chậm rãi nói:
" Không chỉ là Đế Thích Thiên, tất cả Thiên nhân Thiên giới hôm nay đang ở Tu La giới ngươi đều phải đưa bọn họ quay trở về, còn việc đuổi thế nào không cần tiểu nữ phải nói chứ?"
Hàn Sanh quan sát thần sắc Trạc Nghiên, sau khi đã tiến vào cảnh giới chín cánh theo lí thuyết đã sớm thành nhân vật ngoại lệ rồi nhưng không biết tại sao hắn hết lần này tới lần khác si mê nguyệt nha trong tay
Nghe được Trạc Nghiên nói hắn vội vàng gật đầu, vỗ ngực cam đoan nói:
" Ngươi yên tâm, gia gia ngươi đã ra tay cho tới bây giờ còn chưa có thất thủ, nếu năm đó không phải Thiên Mông dùng Thiên đạo chi nhận, hừ, chỉ bằng tu vi tám cánh của hắn sao có thể so sánh cùng ta? Hôm nay Thiên đạo chi nhận đã nằm trong tay ta, ha ha, ta còn muốn xem ai có thể ngăn cản!"
" Việc thứ hai và thứ ba ngươi yêu cầu cái gì? Tốt nhất nên nói một lần cho rõ ràng tránh ngươi luôn làm phiền ta!"
Trạc Nghiên trầm tư một chút cười nói:
" Yêu cầu sau ta còn chưa có nghĩ đến, trước hết đưa Đế Thích Thiên cùng chúng Thiên nhân đuổi khỏi Tu La giới a, nói như thế nào ngài cũng là Tu La tộc trưởng bối lại có thể để mặc cho bọn hắn đến nơi này giương oai?"
Hàn Sanh gật đầu, nét mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc sau hồi lâu mới nói nên lời:
" Yên tâm, mặc dù chính ta cũng không đánh lại Đế Thích Thiên nhưng ta và một số lão quỉ vẫn còn sống, tuy ngày thường không xuất hiện, ta sẽ … trước tiên tìm ra bọn họ sau đó sẽ tìm Đế Thích Thiên tính toán một phen, đến lúc đó sợ rằng tên Đế Thích Thiên kia nhìn thấy chúng ta ngay cả tiếp đón cũng không dám nhất định sẽ chạy trốn a!"
Nụ cười trên mặt hắn chỉ có … lão hồ ly mới có thể lộ ra, hắc hắc không ngừng đánh giá Trạc Nghiên, tiện tay đưa một đạo nguyên khí trực tiếp nhét vào trong thân thể nàng:
" Ngươi cũng đã bị thương, thật sự là vô dụng a, để gia gia giúp ngươi chữa trị a!"
Vừa nói hai tay không ngừng khuấy động trong hư không, mà trên người Trạc Nghiên cũng không ngừng loé xuất từng đạo quang mang, cũng chính là Thiên đạo nguyên khí bị Hàn Sanh dùng tu vi chín cánh tụ lại truyền vào cơ thể nàng
Sau nửa ngày, nét mặt Hàn Sanh đã có chút trắng bệch, mới dừng tay đã ho vài cái nói:
" Sau này rốt cục là xảy ra việc ngu xuẩn gì đây, có khả năng đả thương cao thủ tám cánh, chính ta cũng không tưởng tượng ra người nào có thể có khả năng này!"
Lắc lắc đầu nhìn Trạc Nghiên đã khoanh chân tiến vào trạng thái tịnh tu, quang mang trong tay hắn chợt loé lên chỉ thấy bốn phía thân thể Trạc Nghiên xuất hiện bốn đạo quang bích bảo vệ lất cơ thể nàng, xem ra có thể tiến vào cảnh giới chín cánh đều có thủ đoạn đặc biệt a
Đứng tại chỗ sau hồi lâu, Hàn Sanh tự nhủ:
" Nếu ta đồng ý giúp tiểu nha đầu kia đuổi Đế Thích Thiên cũng nên sớm ra tay rồi, sớm ngày đuổi hắn đi ta cũng sẽ sơm ngày bế quan … Đúng vậy, trước tiên đi gặp mấy lão quái vật a, ha ha, lão tử không có thời gian bế quan, các ngươi cũng đừng nghĩ có thể an ổn!" Hắc hắc cười gian vài tiếng, thân ảnh hắn nhất thời biến mất
Mà giờ phút này tại chân núi Thiên Sơn, Tôn Thiên đã khó không ra nước mắt nhìn quang đoàn Hồng Quân đang thao túng chậm rãi hướng về mình bay tới, mà nguyên thần của chính mình của tựa hồ bị Tần Vũ mạnh mẽ thao túng
Trong lòng hắn lúc này đã đặc biệt chú ý đến Tần Vũ và Hồng Quân nhưng vẫn như trước không cách nào ngăn cản bọn họ khôi phục trí nhớ cho bản thân, từng đạo quang mang dần dần dung hợp vào trong nguyên thần, thần trí của Tôn Thiên cũng chầm chậm mơ hồ …
Quang mang kì dị từ trong quang đoàn không ngừng phóng ra vây lấy Lãnh Diễm Phỉ và Cam Vân tại mắt trận đồng thời quang mang không ngừng loé lên. Mà Hồng Quân lúc này đã xuất ra Hồng Quân giới phóng lên trên cách đỉnh đầu ba thước
Tần Vũ nhìn kĩ quang đoàn chỉ thấy trong đó bao gồm mười đạo quang mang nhỏ không ngừng chuyển động. Hắn khẽ thở dài, đây là bao bối sau khi đưa Tinh thần công pháp kết hợp với Lục đạo luân hồi từ trong Tiên Thiên Hỗn Độn nguyên thần phân liệt. Tiền thế tất cả lực lượng chưởng khống giả ngưng tụ lại mà thành Tu La kim nguyên bảng
Quang mang ôn nhu khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng một trận ấm áp, tinh quang trong mắt Huống Thiên Minh đại phóng nhìn kỹ Hồng Quân giới trên tay Hồng Quân. Hồng Quân giới cũng tản ra nhu cùng quang mang chiếu trên mặt hắn phảng phất như ánh mắt ấm áp của cha Thiên Mông đang nhìn
Tu La kim nguyên bảng của Tần Vũ và Hồng Quân giới của Hồng Quân cùng phóng ra quang mang tại giữa không trung dần dần giao hợp, chẳng biết Hồng Quân thấp giọng niệm một câu gì đó, chỉ thấy Tu La kim nguyên bảng của Tần Vũ trong mười đạo quang mang có một đạo màu lam nhạt chậm rãi tách khỏi Tu La kim nguyên bảng hướng tới Hồng Quân giới
Tần Vũ thở ra một hơi, mới từ trong Tu La kim nguyên bảng bay ra chính là trí nhớ của Tôn Ngộ Không khiến hắn trong lòng cực kì khẩn trương. Chỉ cẩn một chút không cẩn thận sẽ bị tiêu tán vĩnh viễn, nếu thật sự là biến mất rồi sợ rằng phải hao tốn rất nhiều công sức mới có thể mang Tôn Thiên về Tần Mông không gian
Lúc này quanh thân Hồng Quân quang mang vờn xung quang, hai tay hắn không ngừng trong hư không đánh ra một ấn quyết huyền ảo chí cực. Một âm thanh không ai có thể hiểu được từ trong miệng hắn vang lên, mà sắc mặt cũng là tái nhợt hẳn
Trong khi bọn người Tần Vũ đang ở trong "Kiền Khôn" trận pháp khôi phục lại trí nhớ cho Tôn Thiên thì Tu La tộc nữ vương Trạc Nghiên đã rời xa lực lượng cường hãn huỷ diệt của Tần Vũ và Đế Thích Thiên huỷ diệt gần một nửa Tu La thành. Sau khi rời khỏi Tổ Địa, Trạc Nghiên lập tức trở lại Tu La thành thông báo sự tình cho kẻ dưới liền rời khỏi nơi này dọc theo hướng Dông thảo nguyên mà đi
Dường như quang đường cực kì xa, trong khi Tần Vũ và Hồng Quân đã khôi phục lại trí nhờ của Tôn Ngộ Không nàng mới từ giữa không trung rơi xuống một hạp cốc. Phía trước chính là Mộc thành cũng chính là toà thành của hương Đông
Chỉ là Trạc Nghiên tựa hồ không có nghĩ đến sẽ tới Mộc thành, dọc theo một con đường hẹp trong cốc chậm rãi mà đi, trên mặt nàng giờ phút này mang theo một nụ cười ngọt ngào chí cực. Nếu không phải là người hiểu rõ nàng sợ rằng rất dễ bị nụ cười thanh thuần vô cùng này làm cho mê hoặc, lại cho rằng nàng chỉ là một nữ tử Tu La tộc thanh thuần cực kì xinh đẹp. Vô luận là thế nào đều không nghĩ đến người trước mắt này chính là vương giả chí cao vô thượng của Tu La tộc
Hai bên là nước sông trong suốt từ sâu bên trong cốc tràn ra, gặp ánh mặt trời chiếu xuống long lanh rất đẹp. Nơi này phảng phất như là bên ngoài đào nguyên, không khí vô cùng trong lành, ngay cả linh khí cũng tựa hồ sung mãn chí cực
Cứ như vậy chậm rãi mà đi, khi mặt trời sắp lặn nàng rốt cục cũng đã đến nơi sâu nhất trong cốc. Nơi này trông giống như một hồ lô, sông nhở hai bên mà quanh co khúc khuỷ nhưng mà sâu bên trong cốc lại thâm u rộng lớn, ba mặt đều là vách núi đen bao quanh. Trong cốc một một loại cây cao lớn sinh trưởng, nhìn lá cây có thể thấy được đều là Tu La thụ
Tới nơi này Trạc Nghiên liền dừng lại có chút trầm mặc đột nhiên lớn tiếng hô:
" Lão quỷ, ngươi mau ra đi, ta đồng ý giao Thiên đạo chi nhận cho ngươi giữ!"
Thanh âm nàng rất nhẹ phảng phất như là nói nhỏ bên tai nhưng lại có thể xuyên qua cửa cốc trực tiếp tiến vào bên trong sơn cốc
Sau hồi lâu, một tiếng cười dài từ trong sơn cốc truyền đến, thanh âm hùng hậu làm cho tai đau nhức:
" Tiểu nha đầu, ngươi rốt cục đã muốn đưa vật của Thiên Mông tiểu tử giao cho ta? Ha ha … nhưng mà ta đã đợi ngàn ngàn năm a!"
Đột nhiên một than ảnh cao lớn vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Trạc Nghiên, chỉ thấy người đến râu tóc rất dài, hai mai tóc màu trắng cùng với mái tóc dài màu đen khiến cho người ra có ấn tượng rất lớn. Hắn mặc trên người một trường bào cổ quái loè loè toả sáng, ẩn ẩn trong đó có dấu vết của Thiên Địa nguyên khí lưu động, hiển nhiên trường bào của người này nhất định là một chiến bào thượng phẩm
Sau khi thân ảnh Trạc Nghiên xuất hiện đã thấy phía sau lưng tám đôi cánh phiến động, nụ cười điềm mĩ phát lên:
"Hàn Sanh tiền bối, vãn bối Trạc Nghiên thỉnh an tiền bối!"
Vừa nói vừa hành lễ. Nam tử cao lớn tên Hàn Sanh kia thấy Trạc Nghiên như vậy trong lòng nao nao chém ra một đạo lực lượng ngăn cản ngàng hành lễ, trong mắt hiện lên thần sắc suy tư:
" Sao? Không đúng, không đúng, nha đầu ngươi không phải vẫn gọi ta là lão quỉ sao? Đột nhiên lúc này lại thay đổi? Ta, chính là gọi ta là lão quỉ thoải mái một chút, như vậy ít nhất sẽ làm ta cảm thấy ngươi vẫn còn có một chút bản tính chân thành!"
Sắc mặt Trạc Nghiên không thay đổi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như trước, ôn nhu nói:
" Hàn Sanh … này, lão quỉ tiền bối, so đo chuyện xưng hô này có tác dụng gì chứ? Ngàn ngàn năm trước ngài không phải là đã từng nói với Trạc Nghiên một khi đưa Thiên đạo chi nhận cho ngài, ngài nhất định sẽ đáp ứng cho ta ba điều kiện sao?"
Hàn Sanh gật đầu cười nói:
" Nha đầu, người không cần vòng vo với gia gia ngươi, nếu ngày đó ngươi đồng ý tặng cho ta Thiên đạo chi nhận ngày đó được Thiên Mông lưu lại, ta tất nhiên sẽ thực hiện lời hứa. Nói đi, gặp chuyện gì khó giải quyết? Có phải Đế Thích Thiên lại tới khi dễ Tu La giới các ngươi?"
Hàn Sanh tựa hồ có chút bất mãn liếc liếc mắt nhìn Trạc Nghiên nói:
" Tu vi của ngươi tiến triển thật là chậm, tuy nói là đã che giấu tu vi nhưng cũng bất quá chỉ có thực lực của tám cánh thượng giai, còn kém hơn tên Đế Thích Thiên kia quá xa, người Tu La giới chúng ta như thế nào càng ngày càng yếu rồi, thật sự là người không bằng người a!"
Trạc Nghiên không nói lời nào, cái miệng nhỏ nhắn có chút mím lại chỉ nghe Hàn Sanh tiếp tục nói:
" Quá tốt, nhiều năm như vậy không có rời núi rồi, để ta cho tên Đế Thích Thiên chạy về Thiên giới a, tiểu tử này không muốn hưởng cuộc sống vương giả tại Thiên giới lại nhàn rỗi chạy tới Tu La giới này nhiễu sự …"
Đột nhiên một đạo quang mang từ lòng bàn tay Trạc Nghiên loé lên, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Hàn Sanh. Hàn Sanh đang muốn tiếp tục la lối lại đột nhiên nhìn thấy quang mang kia không nhịn được toàn thân chấn động, một tay nắm lấy quang mang cũng chính là nguyệt nha, cầm được vào trong tay đôi mắt Hàn Sanh lộ ra ánh mắt nóng cháy
" Ba yêu cầu, yêu cầu thứ nhất là đuổi Đế Thích Thiên chạy về Thiên giới!" Trạc Nghiên thấy hắn tiếp nhận được nguyệt nha trong mắt hiện lên vẻ cười nhạo, chậm rãi nói:
" Không chỉ là Đế Thích Thiên, tất cả Thiên nhân Thiên giới hôm nay đang ở Tu La giới ngươi đều phải đưa bọn họ quay trở về, còn việc đuổi thế nào không cần tiểu nữ phải nói chứ?"
Hàn Sanh quan sát thần sắc Trạc Nghiên, sau khi đã tiến vào cảnh giới chín cánh theo lí thuyết đã sớm thành nhân vật ngoại lệ rồi nhưng không biết tại sao hắn hết lần này tới lần khác si mê nguyệt nha trong tay
Nghe được Trạc Nghiên nói hắn vội vàng gật đầu, vỗ ngực cam đoan nói:
" Ngươi yên tâm, gia gia ngươi đã ra tay cho tới bây giờ còn chưa có thất thủ, nếu năm đó không phải Thiên Mông dùng Thiên đạo chi nhận, hừ, chỉ bằng tu vi tám cánh của hắn sao có thể so sánh cùng ta? Hôm nay Thiên đạo chi nhận đã nằm trong tay ta, ha ha, ta còn muốn xem ai có thể ngăn cản!"
" Việc thứ hai và thứ ba ngươi yêu cầu cái gì? Tốt nhất nên nói một lần cho rõ ràng tránh ngươi luôn làm phiền ta!"
Trạc Nghiên trầm tư một chút cười nói:
" Yêu cầu sau ta còn chưa có nghĩ đến, trước hết đưa Đế Thích Thiên cùng chúng Thiên nhân đuổi khỏi Tu La giới a, nói như thế nào ngài cũng là Tu La tộc trưởng bối lại có thể để mặc cho bọn hắn đến nơi này giương oai?"
Hàn Sanh gật đầu, nét mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc sau hồi lâu mới nói nên lời:
" Yên tâm, mặc dù chính ta cũng không đánh lại Đế Thích Thiên nhưng ta và một số lão quỉ vẫn còn sống, tuy ngày thường không xuất hiện, ta sẽ … trước tiên tìm ra bọn họ sau đó sẽ tìm Đế Thích Thiên tính toán một phen, đến lúc đó sợ rằng tên Đế Thích Thiên kia nhìn thấy chúng ta ngay cả tiếp đón cũng không dám nhất định sẽ chạy trốn a!"
Nụ cười trên mặt hắn chỉ có … lão hồ ly mới có thể lộ ra, hắc hắc không ngừng đánh giá Trạc Nghiên, tiện tay đưa một đạo nguyên khí trực tiếp nhét vào trong thân thể nàng:
" Ngươi cũng đã bị thương, thật sự là vô dụng a, để gia gia giúp ngươi chữa trị a!"
Vừa nói hai tay không ngừng khuấy động trong hư không, mà trên người Trạc Nghiên cũng không ngừng loé xuất từng đạo quang mang, cũng chính là Thiên đạo nguyên khí bị Hàn Sanh dùng tu vi chín cánh tụ lại truyền vào cơ thể nàng
Sau nửa ngày, nét mặt Hàn Sanh đã có chút trắng bệch, mới dừng tay đã ho vài cái nói:
" Sau này rốt cục là xảy ra việc ngu xuẩn gì đây, có khả năng đả thương cao thủ tám cánh, chính ta cũng không tưởng tượng ra người nào có thể có khả năng này!"
Lắc lắc đầu nhìn Trạc Nghiên đã khoanh chân tiến vào trạng thái tịnh tu, quang mang trong tay hắn chợt loé lên chỉ thấy bốn phía thân thể Trạc Nghiên xuất hiện bốn đạo quang bích bảo vệ lất cơ thể nàng, xem ra có thể tiến vào cảnh giới chín cánh đều có thủ đoạn đặc biệt a
Đứng tại chỗ sau hồi lâu, Hàn Sanh tự nhủ:
" Nếu ta đồng ý giúp tiểu nha đầu kia đuổi Đế Thích Thiên cũng nên sớm ra tay rồi, sớm ngày đuổi hắn đi ta cũng sẽ sơm ngày bế quan … Đúng vậy, trước tiên đi gặp mấy lão quái vật a, ha ha, lão tử không có thời gian bế quan, các ngươi cũng đừng nghĩ có thể an ổn!" Hắc hắc cười gian vài tiếng, thân ảnh hắn nhất thời biến mất
Mà giờ phút này tại chân núi Thiên Sơn, Tôn Thiên đã khó không ra nước mắt nhìn quang đoàn Hồng Quân đang thao túng chậm rãi hướng về mình bay tới, mà nguyên thần của chính mình của tựa hồ bị Tần Vũ mạnh mẽ thao túng
Trong lòng hắn lúc này đã đặc biệt chú ý đến Tần Vũ và Hồng Quân nhưng vẫn như trước không cách nào ngăn cản bọn họ khôi phục trí nhớ cho bản thân, từng đạo quang mang dần dần dung hợp vào trong nguyên thần, thần trí của Tôn Thiên cũng chầm chậm mơ hồ …