Vừa bước chân vào đế thành, khí tức cường giả mãnh liệt kia đập vào mặt khiến ở sâu trong đáy lòng mọi người đều cảm giác được chấn động dữ dội. Xa xa nhìn lại, bóng người tấp nập không ngớt trên các ngã đường rộng lớn, bốn phía kiến trúc hùng vĩ to lớn, giống như dãy núi nối liền nhau kéo dài đến mút tầm mắt.
Những kiến trúc đó phần lớn đều cổ quái lạ thường, hơn nữa nguyên liệu sử dụng cũng đều là trước đây chưa từng thấy, Tần Vũ có cảm giác bên trong vùng đất kiến trúc nơi đây đều ẩn chứa vật chất hỗn độn phong phú hơn nữa mật độ rất cao, mức độ cứng rắn cỡ nào cũng có thể tưởng tượng được.
Có điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất chính là người sinh sống tại đây, mỗi một người đều tản ra một cỗ khí tức cường giả đặc biệt, làm cho người ta có cảm giác bị áp lực cùng với bất an, thậm chí ngay cả Tần Vũ cũng có hơi dao động trong lòng, dù sao với tu vi Hoàn Hư sơ cảnh của ông ở đây chẳng qua là cảnh giới thấp nhất mà thôi.
"Mấy người các ngươi phát ngớ ngẩn cái gì a, chúng ta bây giờ phải đi Tà Thần điện, nơi đó cách đây còn một quảng đường, chúng ta trước kiếm một chiếc phong mã xa đi!" Tử Băng Linh hiển nhiên đã quen thuộc hết thảy nơi này, dẫn bọn Tần Vũ hướng trung tâm ngã tư đường đi đến.
Đám người Dương Thiên Hành tựa hồ mỗi bước chân đi trong lòng đều rung động từng cơn, người ở bốn phía đều là cao thủ vượt trên cảnh giới Hoàn Hư, mà có vẻ chính mình thì cực kỳ nhỏ bé, cảnh giới Hoàn Hư kia là cái khái niệm gì, cho dù là một trăm Thiên Mang hậu cảnh chỉ sợ cũng không phải là đối thủ.
Vũ Văn Thác nhíu nhíu mày, hỏi:
"Nơi này như thế nào lại có nhiều cao thủ như vậy?"
Trải qua Tử Băng Linh một phen giải thích, mọi người mới biết được, nguyên lai trong Tà Thần giới ngoại trừ Tử Dạ Thương Long chỉ có mấy chục người mà thôi, những người này thực lực cũng không cao, nhưng sau khi trải qua trăm ngàn vạn năm, mấy chục người này trải qua nhiều thế hệ sinh sản, hình thành tám đại gia tộc, cũng chính là Tề, Đỗ, Thạch, Bạch, Gia Cát, Nam Cung, Độc Cô, Thượng Quan tám đại gia tộc. Ngoài Tà Thần cùng nguyên lão tứ thần ra, thì quyền lợi lớn nhất này đều nằm trong tay tám đại gia tộc.
Hơn nữa nguyên trụ dân ở nơi này khi trưởng thành đều sẽ có cơ hội một lần được tiến vào Thương Long điện lĩnh ngộ tinh thần lạc ấn của Tà Thần, thời hạn là một trăm năm, những người này phần lớn sau khi xuất ra cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Mang trung hậu kỳ, một số có tư chất tốt đột phá đến Hoàn Hư cảnh giới cũng là chuyện thường xảy ra. Nhưng từ Hoàn Hư trung kỳ để đạt tới hậu kỳ đây là bình cảnh lớn nhất trong việc lĩnh ngộ vật chất hỗn độn, bởi vì khi đạt tới Hoàn Hư hậu kỳ, thì đã có được năng lực khai sáng không gian ở trong vũ trụ nguyên thủy, chẳng qua phạm vi lớn hay nhỏ, còn phải tùy theo cảnh giới không ngừng tăng lên mới tính lợi hại.
Đi được một lúc, Tần Vũ ngạc nhiên phát hiện ra, việc buôn bán vũ khí áo giáp nơi này phần lớn là linh bảo trân quý Hỗn độn trên dưới bậc trung phẩm, còn như thượng phẩm Hỗn độn linh bảo theo như lời Tử Băng Linh nói ở trong này quả thật cũng có bán, nhưng có giá cả không lường, bình thường chỉ dùng để trao đổi một ít tiên dược linh bảo có thể tăng lên tu vi hoặc là một loại đồ vật nào khác có giá trị ngang nhau.
Chẳng qua ra ngoài dự liệu của Tần Vũ, ngoại trừ Hỗn độn linh bảo, vậy mà còn tồn tại một thứ chí tôn linh bảo. Tử Băng Linh cũng chỉ là từ miệng Tử Dạ Thương Long có chút ấn tượng mơ hồ mà thôi, nghe đồn chí tôn linh bảo này có được năng lực khai sáng hỗn độn, diễn hóa thế giới, trong tay Tử Dạ Thương Long đã có một kiện.
Trong Tà Thần giới, khi những kẻ yếu nhược này đến, không khỏi hấp dẫn ánh mắt của phần lớn người đi đường, trong ánh mắt đều mang theo vài phần khinh miệt, nếu không phải nhận ra bộ dáng của Tử Băng Linh, chỉ sợ đám người Tần Vũ sẽ không an toàn thế này.
Chỉ có điều đến nơi đây, Tử Băng Linh trở thành chủ nhân chân chính, mọi người đều cúi đầu khom lưng với nàng, nịnh hót nói thao thao liên miên không dứt, thậm chí ngay đến Vũ Văn Thác cũng phải hơi mặc cảm là không bằng người.
Ước chừng đi được nửa canh giờ, Tử Băng Linh dẫn theo mọi người tới một cửa hàng khá lớn, lão bản kia tựa hồ đã sớm nhận được hình dáng của Tử Băng Linh, lập tức phái hạ nhân chuẩn bị một chiếc phong mã xa sang trọng đủ sức chịu tải trọng tới mười người.
"Công chúa điện hạ, trước đây vài ngày nghe tin người sắp về đến, tiểu lão cố ý chuẩn bị chiếc phong mã xa này, bên trong đều đã bố trí hoàn mỹ, ngài thấy thế nào?" Lão nhân kia cười đến ánh mắt híp lại thành một đường thẳng tắp, lưng cúi hơi cong vòng, nhìn qua mặc dù có hơi khòm khòm, nhưng khí tức phát ra làm cho mọi người không dám xem thường hắn.
Đừng nói là chưởng quầy chủ tiệm này, cho dù là tiểu nhị đều có tu vi Hoàn Hư sơ kỳ, Tà Thần giới quả thật là lĩnh vực của cường giả.
Tử Băng Linh nhìn nhìn trang sức cực kỳ xa hoa, phong mã xa tráng lệ, lại nhìn nhìn phong mã lưng mọc bốn cánh, toàn thân đỏ như lửa kia, mỉm cười nói:
"Không tệ, xe tốt lắm, con ngựa này cũng cường tráng, không ngờ còn là phong mã bốn cánh thuần chủng, làm phiền chưởng quầy gia gia rồi."
Chưởng quầy ha hả cười:
"Chuyện nhỏ, công chúa điện hạ mau mau trở về đi, Tà Thần đại nhân nhất định đang sốt ruột trông chờ."
Tử Băng Linh gật gật đầu. Lúc này, Vũ Văn Thác đứng ở trước mặt phong mã, nheo nheo mắt nhìn nó, có chút nghi hoặc nói:
"Phong mã này quả nhiên không tệ, xem ra ngày đi một mạch có thể tới trăm vạn dặm, lại còn có bốn cánh, thật sự là hiếm thấy."
Tần Vũ hờ hững cười, đối với những ma thú này ông vốn hoàn toàn không biết gì cả, cho nên nhìn thấy những ma thú trân quý đó cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm.
Dương Thiên Hành, Uông Hi Thiên và Hiên Tuấn Khanh cũng vây quanh phong mã, bình luận về con phong mã to lớn kỳ lạ đó. Nhưng đúng lúc này, thình lình một tràng tiếng cười ha hả từ phía sau truyền đến, xen lẫn vài phần khinh miệt và xem thường:
"Các ngươi mấy tên vô tri, tu vi thấp kém như thế mà bước vào lãnh thổ Tà Thần giới chúng ta, ngay đến ta cũng cảm thấy ghê tởm."
Tần Vũ quay đầu nhìn lại, thấy một người ăn mặc toàn thân màu tím, một bộ dáng phú gia công tử bước tới trước mắt, trên mặt hiện ra vẻ cười khinh miệt, phía sau dẫn theo hơn mười người để trần nửa thân trên, dáng vẻ của một tên côn đồ cao lớn vạm vỡ.
Tử Băng Linh vừa nhìn thấy người này, ánh mắt tức thì lạnh lẽo, trầm giọng nói:
"Nam Cung Diệt... Ngươi tới nơi này làm gì?"
"Người này là ai?" Tần Vũ thấp giọng hỏi. Lão chưởng quầy kia tựa hồ có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
"Trong phạm vi mười vạn dặm của lĩnh vực này đều thuộc về địa bàn của Nam Cung gia tộc, mà hắn chính là Tam công tử Nam Cung Diệt của tộc trưởng Nam Cung: Nam Cung Vô Địch, người này hoành hành ngang ngược, lại tâm thuật bất chính, rãnh rỗi thường đến ức hiếp các thương phố của chúng ta, yêu sách đòi tiền tài trân bảo, ôi... Sớm đã có tai tiếng xấu, còn có vài lần muốn cùng Tà Thần đại nhân kết thông gia, nhưng đều bị công chúa điện hạ từ chối."
Tần Vũ sau khi được giải thích tình huống, không khỏi nhíu nhíu mày.
Nam Cung Diệt chằm chằm nhìn Tử Băng Linh, liếm liếm môi, trên mặt toát ra vài phần dâm dục, cười nói:
"Ta đến đây đương nhiên là phụng mệnh của gia phụ, tới đón công chúa điện hạ, chiếc phong mã xa này quá lớn, ta cố ý chuẩn bị cho công chúa điện hạ một chiếc mã xa hai người, để ta hộ tống ngươi trở về đi."
Nói xong, cũng không biết Nam Cung Diệt dùng thủ pháp gì, đầu ngón tay run lên, xe ngựa kia tức thì bốc cháy, liệt hỏa hừng hực gặp gió lan ra mau chóng, ngọn lửa màu xám điên cuồng bùng lên, phong mã kia kinh hãi lồng lộn, bốn cánh chấn động, thoáng cái đã như làn gió biến mất ở cuối con đường. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tần Vũ nhìn thấy rõ ràng, hắn diễn hóa chính là pháp tắc lực lượng hỏa nguyên tố, hơn nữa chỗ vi diệu ở trong đó lực khống chế có thể nói là đạt tới hoàn mỹ, xem ra cảnh giới của pháp tắc khống chế diễn hóa hỗn độn này ít nhất phải ở cảnh giới Hoàn Hư trung kỳ.
Tử Băng Linh thấy thế, trong lòng tức thì dâng lên một cơn phẫn nộ, cũng không quản thân phận là công chúa, lớn miệng mắng:
"Hỗn đản, muốn ta lên xe ngựa của ngươi, vậy tỉ tỉ năm nữa ngươi cũng đừng mơ tới!"
Nam Cung Diệt ha ha cười:
"Cũng hơn một ngàn năm không gặp rồi, tính tình của công chúa điện hạ vẫn còn y như lúc trước, không thay đổi chút nào, ha ha ha."
Tử Băng Linh hừ lạnh một tiếng, quay sang lão chưởng quầy nói:
"Chưởng quầy gia gia, giúp ta lần nữa chuẩn bị một chiếc phong mã xa, có thể chở mười người là tốt rồi, xa hoa hay không không có vấn đề gì." Chưởng quầy gật gật đầu, xoay người rời đi.
Nam Cung Diệt từ lần đầu tiên theo Nam Cung Vô Địch tiến vào Tà Thần điện, khi nhìn thấy Tử Băng Linh liền thèm nhỏ dãi dung mạo xinh đẹp của nàng, nhưng mà hắn tuy rằng va chạm trăng hoa với nhiều nữ tử, nhưng không có một ai làm cho hắn ái mộ như thế, đến nỗi khắc cốt ghi tâm. Những năm gần đây mấy lần yêu cầu Nam Cung Vô Địch hướng Tử Dạ Thương Long cầu hôn, nhưng đều bị từ chối.
Cho nên Nam Cung Diệt lúc này mới ghi hận trong lòng với Tử Băng Linh, phát thề quyết có được nàng.
Lúc này, Nam Cung Diệt đem ánh mắt chiếu vào người Tần Vũ, cười lạnh nói:
"Khó trách ngươi một ngàn năm qua cũng không có trở về, thì ra là đã có người trong lòng, là hắn phải không?"
Tần Vũ ánh mắt lạnh lùng, đang định lên tiếng, nhưng Tử Băng Linh lại cười duyên một tiếng, đi tới bên cạnh Tần Vũ, hai tay nhẹ nhàng nắm cánh tay ông, cướp lời nói:
"Đúng vậy, phụ thân còn nói muốn chúng ta thành thân đấy, sao nào?"
Nam Cung Diệt sắc mặt đại biến, giận dữ đến cực điểm nhưng lại cười nói:
"Thì ra là thế, tiểu tử ngươi có khí phách, chỉ có điều người mà Nam Cung Diệt ta không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng tới."
Ra lệnh một tiếng, mười mấy đại hán đã bao vây đám người Tần Vũ lại, những tay đấm này tu vi đều đạt tới Hoàn Hư sơ cảnh, thực lực cao vượt e rằng chỉ có Tần Vũ có thể chống lại cùng chúng.
"Ngươi không sợ ta nói cho phụ thân biết sao, các thống lĩnh này đều là phụ thân tự mình mời tới!" Tử Băng Linh trong lòng cả kinh, lớn tiếng nói. Thế nhưng người đi đường quanh đó đều tách ra xa xa, tuy rằng đều biết Tử Băng Linh là công chúa tôn quý, nhưng nơi này trước nay vẫn là địa giới của Nam Cung gia tộc, loại chuyện này ai ai cũng không muốn nhúng tay vào.
Nam Cung Diệt đắc chí cười nói:
"Đúng hay không, ta cũng không biết, hiện tại ta nghi ngờ bọn chúng là phản đồ Chiến Thần giới, thử hỏi trong Tà Thần giới sao lại có loại người thấp kém như thế tồn tại?"
Nói như thế nào Nam Cung Vô Địch cũng đã ở nơi này trăm ngàn vạn năm phụ tá cho Tà Thần Tử Dạ Thương Long lập được nhiều chiến công hiển hách, cho dù Nam Cung Diệt có giết chết mấy tên thống lĩnh này, Tử Dạ Thương Long cũng sẽ không trách tội nhiều lắm.
"Tên vô sỉ ngươi!" Tử Băng Linh phát ra một tiếng thét chói tai.
Nam Cung Diệt cười ha hả:
"Yên tâm đi, công chúa tôn quý của ta, nếu ngươi bằng lòng để cho ta hộ tống ngươi suốt đoạn đường, ta thật không ngại buông tha bọn họ."
Vũ Văn Thác tức giận thấp giọng nói:
"Tên hỗn đản này bè cánh thật lớn!" Dương Thiên Hành, Uông Hi Thiên và Hiên Tuấn Khanh tất cả đều thần sắc ngưng trọng, vận dụng pháp tắc nguyên tố chờ phát động.
Tử Băng Linh sắc mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Được, ta theo ngươi đi!"
"Chậm đã!"
Vừa bước chân vào đế thành, khí tức cường giả mãnh liệt kia đập vào mặt khiến ở sâu trong đáy lòng mọi người đều cảm giác được chấn động dữ dội. Xa xa nhìn lại, bóng người tấp nập không ngớt trên các ngã đường rộng lớn, bốn phía kiến trúc hùng vĩ to lớn, giống như dãy núi nối liền nhau kéo dài đến mút tầm mắt.
Những kiến trúc đó phần lớn đều cổ quái lạ thường, hơn nữa nguyên liệu sử dụng cũng đều là trước đây chưa từng thấy, Tần Vũ có cảm giác bên trong vùng đất kiến trúc nơi đây đều ẩn chứa vật chất hỗn độn phong phú hơn nữa mật độ rất cao, mức độ cứng rắn cỡ nào cũng có thể tưởng tượng được.
Có điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất chính là người sinh sống tại đây, mỗi một người đều tản ra một cỗ khí tức cường giả đặc biệt, làm cho người ta có cảm giác bị áp lực cùng với bất an, thậm chí ngay cả Tần Vũ cũng có hơi dao động trong lòng, dù sao với tu vi Hoàn Hư sơ cảnh của ông ở đây chẳng qua là cảnh giới thấp nhất mà thôi.
"Mấy người các ngươi phát ngớ ngẩn cái gì a, chúng ta bây giờ phải đi Tà Thần điện, nơi đó cách đây còn một quảng đường, chúng ta trước kiếm một chiếc phong mã xa đi!" Tử Băng Linh hiển nhiên đã quen thuộc hết thảy nơi này, dẫn bọn Tần Vũ hướng trung tâm ngã tư đường đi đến.
Đám người Dương Thiên Hành tựa hồ mỗi bước chân đi trong lòng đều rung động từng cơn, người ở bốn phía đều là cao thủ vượt trên cảnh giới Hoàn Hư, mà có vẻ chính mình thì cực kỳ nhỏ bé, cảnh giới Hoàn Hư kia là cái khái niệm gì, cho dù là một trăm Thiên Mang hậu cảnh chỉ sợ cũng không phải là đối thủ.
Vũ Văn Thác nhíu nhíu mày, hỏi:
"Nơi này như thế nào lại có nhiều cao thủ như vậy?"
Trải qua Tử Băng Linh một phen giải thích, mọi người mới biết được, nguyên lai trong Tà Thần giới ngoại trừ Tử Dạ Thương Long chỉ có mấy chục người mà thôi, những người này thực lực cũng không cao, nhưng sau khi trải qua trăm ngàn vạn năm, mấy chục người này trải qua nhiều thế hệ sinh sản, hình thành tám đại gia tộc, cũng chính là Tề, Đỗ, Thạch, Bạch, Gia Cát, Nam Cung, Độc Cô, Thượng Quan tám đại gia tộc. Ngoài Tà Thần cùng nguyên lão tứ thần ra, thì quyền lợi lớn nhất này đều nằm trong tay tám đại gia tộc.
Hơn nữa nguyên trụ dân ở nơi này khi trưởng thành đều sẽ có cơ hội một lần được tiến vào Thương Long điện lĩnh ngộ tinh thần lạc ấn của Tà Thần, thời hạn là một trăm năm, những người này phần lớn sau khi xuất ra cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Mang trung hậu kỳ, một số có tư chất tốt đột phá đến Hoàn Hư cảnh giới cũng là chuyện thường xảy ra. Nhưng từ Hoàn Hư trung kỳ để đạt tới hậu kỳ đây là bình cảnh lớn nhất trong việc lĩnh ngộ vật chất hỗn độn, bởi vì khi đạt tới Hoàn Hư hậu kỳ, thì đã có được năng lực khai sáng không gian ở trong vũ trụ nguyên thủy, chẳng qua phạm vi lớn hay nhỏ, còn phải tùy theo cảnh giới không ngừng tăng lên mới tính lợi hại.
Đi được một lúc, Tần Vũ ngạc nhiên phát hiện ra, việc buôn bán vũ khí áo giáp nơi này phần lớn là linh bảo trân quý Hỗn độn trên dưới bậc trung phẩm, còn như thượng phẩm Hỗn độn linh bảo theo như lời Tử Băng Linh nói ở trong này quả thật cũng có bán, nhưng có giá cả không lường, bình thường chỉ dùng để trao đổi một ít tiên dược linh bảo có thể tăng lên tu vi hoặc là một loại đồ vật nào khác có giá trị ngang nhau.
Chẳng qua ra ngoài dự liệu của Tần Vũ, ngoại trừ Hỗn độn linh bảo, vậy mà còn tồn tại một thứ chí tôn linh bảo. Tử Băng Linh cũng chỉ là từ miệng Tử Dạ Thương Long có chút ấn tượng mơ hồ mà thôi, nghe đồn chí tôn linh bảo này có được năng lực khai sáng hỗn độn, diễn hóa thế giới, trong tay Tử Dạ Thương Long đã có một kiện.
Trong Tà Thần giới, khi những kẻ yếu nhược này đến, không khỏi hấp dẫn ánh mắt của phần lớn người đi đường, trong ánh mắt đều mang theo vài phần khinh miệt, nếu không phải nhận ra bộ dáng của Tử Băng Linh, chỉ sợ đám người Tần Vũ sẽ không an toàn thế này.
Chỉ có điều đến nơi đây, Tử Băng Linh trở thành chủ nhân chân chính, mọi người đều cúi đầu khom lưng với nàng, nịnh hót nói thao thao liên miên không dứt, thậm chí ngay đến Vũ Văn Thác cũng phải hơi mặc cảm là không bằng người.
Ước chừng đi được nửa canh giờ, Tử Băng Linh dẫn theo mọi người tới một cửa hàng khá lớn, lão bản kia tựa hồ đã sớm nhận được hình dáng của Tử Băng Linh, lập tức phái hạ nhân chuẩn bị một chiếc phong mã xa sang trọng đủ sức chịu tải trọng tới mười người.
"Công chúa điện hạ, trước đây vài ngày nghe tin người sắp về đến, tiểu lão cố ý chuẩn bị chiếc phong mã xa này, bên trong đều đã bố trí hoàn mỹ, ngài thấy thế nào?" Lão nhân kia cười đến ánh mắt híp lại thành một đường thẳng tắp, lưng cúi hơi cong vòng, nhìn qua mặc dù có hơi khòm khòm, nhưng khí tức phát ra làm cho mọi người không dám xem thường hắn.
Đừng nói là chưởng quầy chủ tiệm này, cho dù là tiểu nhị đều có tu vi Hoàn Hư sơ kỳ, Tà Thần giới quả thật là lĩnh vực của cường giả.
Tử Băng Linh nhìn nhìn trang sức cực kỳ xa hoa, phong mã xa tráng lệ, lại nhìn nhìn phong mã lưng mọc bốn cánh, toàn thân đỏ như lửa kia, mỉm cười nói:
"Không tệ, xe tốt lắm, con ngựa này cũng cường tráng, không ngờ còn là phong mã bốn cánh thuần chủng, làm phiền chưởng quầy gia gia rồi."
Chưởng quầy ha hả cười:
"Chuyện nhỏ, công chúa điện hạ mau mau trở về đi, Tà Thần đại nhân nhất định đang sốt ruột trông chờ."
Tử Băng Linh gật gật đầu. Lúc này, Vũ Văn Thác đứng ở trước mặt phong mã, nheo nheo mắt nhìn nó, có chút nghi hoặc nói:
"Phong mã này quả nhiên không tệ, xem ra ngày đi một mạch có thể tới trăm vạn dặm, lại còn có bốn cánh, thật sự là hiếm thấy."
Tần Vũ hờ hững cười, đối với những ma thú này ông vốn hoàn toàn không biết gì cả, cho nên nhìn thấy những ma thú trân quý đó cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm.
Dương Thiên Hành, Uông Hi Thiên và Hiên Tuấn Khanh cũng vây quanh phong mã, bình luận về con phong mã to lớn kỳ lạ đó. Nhưng đúng lúc này, thình lình một tràng tiếng cười ha hả từ phía sau truyền đến, xen lẫn vài phần khinh miệt và xem thường:
"Các ngươi mấy tên vô tri, tu vi thấp kém như thế mà bước vào lãnh thổ Tà Thần giới chúng ta, ngay đến ta cũng cảm thấy ghê tởm."
Tần Vũ quay đầu nhìn lại, thấy một người ăn mặc toàn thân màu tím, một bộ dáng phú gia công tử bước tới trước mắt, trên mặt hiện ra vẻ cười khinh miệt, phía sau dẫn theo hơn mười người để trần nửa thân trên, dáng vẻ của một tên côn đồ cao lớn vạm vỡ.
Tử Băng Linh vừa nhìn thấy người này, ánh mắt tức thì lạnh lẽo, trầm giọng nói:
"Nam Cung Diệt... Ngươi tới nơi này làm gì?"
"Người này là ai?" Tần Vũ thấp giọng hỏi. Lão chưởng quầy kia tựa hồ có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
"Trong phạm vi mười vạn dặm của lĩnh vực này đều thuộc về địa bàn của Nam Cung gia tộc, mà hắn chính là Tam công tử Nam Cung Diệt của tộc trưởng Nam Cung: Nam Cung Vô Địch, người này hoành hành ngang ngược, lại tâm thuật bất chính, rãnh rỗi thường đến ức hiếp các thương phố của chúng ta, yêu sách đòi tiền tài trân bảo, ôi... Sớm đã có tai tiếng xấu, còn có vài lần muốn cùng Tà Thần đại nhân kết thông gia, nhưng đều bị công chúa điện hạ từ chối."
Tần Vũ sau khi được giải thích tình huống, không khỏi nhíu nhíu mày.
Nam Cung Diệt chằm chằm nhìn Tử Băng Linh, liếm liếm môi, trên mặt toát ra vài phần dâm dục, cười nói:
"Ta đến đây đương nhiên là phụng mệnh của gia phụ, tới đón công chúa điện hạ, chiếc phong mã xa này quá lớn, ta cố ý chuẩn bị cho công chúa điện hạ một chiếc mã xa hai người, để ta hộ tống ngươi trở về đi."
Nói xong, cũng không biết Nam Cung Diệt dùng thủ pháp gì, đầu ngón tay run lên, xe ngựa kia tức thì bốc cháy, liệt hỏa hừng hực gặp gió lan ra mau chóng, ngọn lửa màu xám điên cuồng bùng lên, phong mã kia kinh hãi lồng lộn, bốn cánh chấn động, thoáng cái đã như làn gió biến mất ở cuối con đường. Bạn đang đọc truyện tại -
Tần Vũ nhìn thấy rõ ràng, hắn diễn hóa chính là pháp tắc lực lượng hỏa nguyên tố, hơn nữa chỗ vi diệu ở trong đó lực khống chế có thể nói là đạt tới hoàn mỹ, xem ra cảnh giới của pháp tắc khống chế diễn hóa hỗn độn này ít nhất phải ở cảnh giới Hoàn Hư trung kỳ.
Tử Băng Linh thấy thế, trong lòng tức thì dâng lên một cơn phẫn nộ, cũng không quản thân phận là công chúa, lớn miệng mắng:
"Hỗn đản, muốn ta lên xe ngựa của ngươi, vậy tỉ tỉ năm nữa ngươi cũng đừng mơ tới!"
Nam Cung Diệt ha ha cười:
"Cũng hơn một ngàn năm không gặp rồi, tính tình của công chúa điện hạ vẫn còn y như lúc trước, không thay đổi chút nào, ha ha ha."
Tử Băng Linh hừ lạnh một tiếng, quay sang lão chưởng quầy nói:
"Chưởng quầy gia gia, giúp ta lần nữa chuẩn bị một chiếc phong mã xa, có thể chở mười người là tốt rồi, xa hoa hay không không có vấn đề gì." Chưởng quầy gật gật đầu, xoay người rời đi.
Nam Cung Diệt từ lần đầu tiên theo Nam Cung Vô Địch tiến vào Tà Thần điện, khi nhìn thấy Tử Băng Linh liền thèm nhỏ dãi dung mạo xinh đẹp của nàng, nhưng mà hắn tuy rằng va chạm trăng hoa với nhiều nữ tử, nhưng không có một ai làm cho hắn ái mộ như thế, đến nỗi khắc cốt ghi tâm. Những năm gần đây mấy lần yêu cầu Nam Cung Vô Địch hướng Tử Dạ Thương Long cầu hôn, nhưng đều bị từ chối.
Cho nên Nam Cung Diệt lúc này mới ghi hận trong lòng với Tử Băng Linh, phát thề quyết có được nàng.
Lúc này, Nam Cung Diệt đem ánh mắt chiếu vào người Tần Vũ, cười lạnh nói:
"Khó trách ngươi một ngàn năm qua cũng không có trở về, thì ra là đã có người trong lòng, là hắn phải không?"
Tần Vũ ánh mắt lạnh lùng, đang định lên tiếng, nhưng Tử Băng Linh lại cười duyên một tiếng, đi tới bên cạnh Tần Vũ, hai tay nhẹ nhàng nắm cánh tay ông, cướp lời nói:
"Đúng vậy, phụ thân còn nói muốn chúng ta thành thân đấy, sao nào?"
Nam Cung Diệt sắc mặt đại biến, giận dữ đến cực điểm nhưng lại cười nói:
"Thì ra là thế, tiểu tử ngươi có khí phách, chỉ có điều người mà Nam Cung Diệt ta không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng tới."
Ra lệnh một tiếng, mười mấy đại hán đã bao vây đám người Tần Vũ lại, những tay đấm này tu vi đều đạt tới Hoàn Hư sơ cảnh, thực lực cao vượt e rằng chỉ có Tần Vũ có thể chống lại cùng chúng.
"Ngươi không sợ ta nói cho phụ thân biết sao, các thống lĩnh này đều là phụ thân tự mình mời tới!" Tử Băng Linh trong lòng cả kinh, lớn tiếng nói. Thế nhưng người đi đường quanh đó đều tách ra xa xa, tuy rằng đều biết Tử Băng Linh là công chúa tôn quý, nhưng nơi này trước nay vẫn là địa giới của Nam Cung gia tộc, loại chuyện này ai ai cũng không muốn nhúng tay vào.
Nam Cung Diệt đắc chí cười nói:
"Đúng hay không, ta cũng không biết, hiện tại ta nghi ngờ bọn chúng là phản đồ Chiến Thần giới, thử hỏi trong Tà Thần giới sao lại có loại người thấp kém như thế tồn tại?"
Nói như thế nào Nam Cung Vô Địch cũng đã ở nơi này trăm ngàn vạn năm phụ tá cho Tà Thần Tử Dạ Thương Long lập được nhiều chiến công hiển hách, cho dù Nam Cung Diệt có giết chết mấy tên thống lĩnh này, Tử Dạ Thương Long cũng sẽ không trách tội nhiều lắm.
"Tên vô sỉ ngươi!" Tử Băng Linh phát ra một tiếng thét chói tai.
Nam Cung Diệt cười ha hả:
"Yên tâm đi, công chúa tôn quý của ta, nếu ngươi bằng lòng để cho ta hộ tống ngươi suốt đoạn đường, ta thật không ngại buông tha bọn họ."
Vũ Văn Thác tức giận thấp giọng nói:
"Tên hỗn đản này bè cánh thật lớn!" Dương Thiên Hành, Uông Hi Thiên và Hiên Tuấn Khanh tất cả đều thần sắc ngưng trọng, vận dụng pháp tắc nguyên tố chờ phát động.
Tử Băng Linh sắc mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Được, ta theo ngươi đi!"
"Chậm đã!"