"Alo"
Thẩm Xuyên chần chừ mãi mới ấn nút nhận cuộc gọi.
Bởi vì màn hình người đang gọi đến chính là Đình Nhậm, anh cảm nhận được bầu trời đang muốn sập xuống đến nơi.
"Nói! Là ai?" - Đình Nhậm không thích nói nhiều.
Giọng điệu dứt khoát như ra lệnh này Thẩm Xuyên còn lạ gì nữa.
"Lý Dương."
Nghe được cái tên cần nghe, Đình Nhậm cúp máy.
Thẩm Xuyên đang hình dung trong đầu ra một nghìn lẻ một cái kết mà cô ta sẽ phải gánh chịu sau khi đã làm một hành động ngu ngốc như vậy.
Nhưng vô lý thật, Đình Nhậm thậm chí còn không thèm nhìn đến Vân Kiều, vậy thì vì lí do gì mà anh ta lại nổi điên như vậy, chẳng lẽ là danh dự của nhà họ Đình sao?
"Trần Thất, tôi có việc cho cậu làm đây."
Đình Nhậm dừng xe bên đường, gọi cho một người tên là Trần Thất.
Sau khi nhận được phản hồi từ bên kia, chỉ thấy Đình Nhậm cười khẩy một cái, tắt điện thoại rồi lái xe rời đi.
Buổi tối tại Đình Gia
"Lục tiểu thư sau này đừng như vậy nữa, chúng tôi lo lắm."
Từ quản gia cùng mấy người giúp việc sau khi dọn xong phòng mới, họ đều vây quanh Vân Kiều.
Ai cũng quan tâ m đến cô cả, hơn hết là bác Từ, ông ấy hiện rõ lo lắng.
Nếu cô không nói là Thẩm Xuyên đã cho cô thuốc bôi rồi, thì chắc ông sẽ điều mười bác sĩ đến mất.
"Được rồi, mọi người đừng lo lắng nữa, cháu đã không sao rồi mà." - Vân Kiều cười đáp.
"Bác quản gia, lão gia vừa gọi về báo là hôm nay sẽ về muộn.
Thiếu gia cũng chưa về, hay là để Lục tiểu thư dùng bữa tối trước?" - Một người giúp việc sau khi đi nghe điện thoại vào báo lại.
Cũng đã hơn bảy giờ rồi mà Đình Nhậm chưa về, chắc là ở công ty có nhiều việc lắm.
Vân Kiều không nghĩ đến trường hợp hắn đi bar uống rượu vì từ lúc vào sống ở Đình gia, cô chưa từng thấy Đình Nhậm say xỉn bao giờ.
Hắn lúc nào cũng mang một bộ mặt bất cần đời, tuy có hơi lạnh lùng và nói chuyện câu nào cũng có xương, nhưng hắn đối đãi với kẻ dưới trong nhà đều không phải là dạng hiếp đáp vô cớ.
"Tiểu thư, mời dùng bữa."
"Vâng, cảm ơn mọi người." - Vân Kiều ngồi vào bàn ăn.
"Hơi yên tĩnh nhỉ, hay là mở thời sự nghe nhé?" - Một chị giúp việc gợi ý.
Mọi người đều gật đầu.
Ngoại trừ Vân Kiều đang ngồi trên bàn ăn để dùng bữa tối, những người còn lại tìm cho mình một cái ghế xếp nhỏ, cùng ngồi vây lại quanh cái ti vi lớn ở phòng ăn.
"Đây là tin tức mới nhất trong ngày.
Vào lúc hp chiều nay, cảnh sát đã phát hiện xác một người phụ nữ treo cổ tự vẫn trong công viên trung tâm.
Qua điều tra danh tính, cảnh sát đã xác định người phụ nữ này tên là Lý Dương, tuổi hiện đang là giảng viên tại trường đại học Diêu Hòa...."
Vân Kiều nhìn thấy bức ảnh chân dung hiện ra trên màn hình, cô lập tức nhận ra đó chính là ả đã đánh mình lúc sáng.
"Ồ, trường Diêu Hòa, chẳng phải là chỗ của cậu Thẩm Xuyên sao?"
"Lục tiểu thư cũng nhập học tại đây mà đúng không?"
"Tự tử ngay giữa công viên, eo ôi..."
Tiếng bàn tán của mọi người trong nhà về bản tin vừa mới phát lên ngày càng nhiều.
"Không...!không có chuyện trùng hợp như vậy được..." - Vân Kiều lắp bắp nói, hai tay của cô bắt đầu run lên.
"Tiểu thư, cô biết người này à?"
"Không,...!Tôi không biết.
Chỉ là đang trong bữa ăn mà nghe tin này có vẻ không hợp cho lắm." - Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục ăn.
"Phải ha, vậy chúng ta xem nhạc kịch đi."
Cuối cùng cũng chuyển kênh khác.
Trong đầu Vân Kiều lúc này chỉ toàn hiện lên cảnh Lý Dương tát cô ở trường lúc sáng.
Vậy mà chưa đầy một ngày cô ta đã bị báo ứng rồi.
Không phải, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được, báo ứng nào mà lại đến nhanh thế.
Lúc này Vân Kiều nhớ đến thái độ tức giận của Nhậm Đình.
Chẳng lẽ vụ này là do hắn làm? Cũng có thể là Thẩm Xuyên, vì anh ta đã nói sẽ xử lý giúp cho cô, nhưng "xử lý" ở đây là gì thì cô không hề biết.
"Alo, Thẩm Xuyên phải không? Tôi là Vân Kiều đây."
Không chờ được nữa, cô xin số điện thoại của Thẩm Xuyên từ danh bạ của Đình Gia rồi trực tiếp gọi ngay cho anh.
"À, Vân Kiều.
Em gọi tôi có việc gì không?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ấm áp của Thẩm Xuyên.
Mặc dù anh thừa biết vì sao cô lại gọi cho anh giờ này, nhưng vẫn giả vờ hỏi lại.
"Lý Dương, cô ta chết rồi..."
"Chuyện đó anh biết, bản tin vừa mới phát lúc nãy."
Tại nhà của Thẩm Xuyên, anh đặt ly rượu vang xuống bàn rồi lấy điều khiển tắt ti vi.
Chắc là lúc nãy anh ta cũng đang xem bản tin thời sự đó.
"Tôi không tin cô ta bỗng dưng lại tự tử.
Là anh hay là Đình Nhậm làm đúng không?" - Vân Kiều hỏi thẳng.
"Em thấy đó, anh chỉ là một bác sĩ và giảng viên thôi.
Làm sao có thể làm như vậy được.
Chỉ có thể là..."
Thẩm Xuyên không nói thẳng ra Đình Nhậm, nhưng cái cách anh ám chỉ thì cũng đã khiến cho Vân Kiều hiểu ra được.
Cô cúp máy, thẫn thờ ngồi xuống giường.
Thì ra Đình Nhậm không chỉ đơn giản là chủ tịch tập đoàn Đình thị, mà hắn lúc nào cũng thần thần bí bí hóa ra là có nguyên do.
Đình Nhậm mà cô nhìn thấy hóa ra chỉ là một bề nổi, còn thật sự hắn là con người như thế nào, trong bóng tối có thế lực gì thì cô không hề hay biết.
Hơn nữa nếu Đình Nhậm đã lợi hại như vậy, thì sự thân thiện mà cô nhìn thấy ở Đình gia chắc cũng chỉ là cách mà họ che giấu một bí mật lớn hơn nữa mà thôi.
Vân Kiều muốn đợi Đình Nhậm trở về để hỏi rõ mọi chuyện.
Cô xuống nhà pha một ly trà hoa cúc rồi đi dạo ngoài vườn.
Hôm nay thời tiết mát mẻ, ngoài vườn còn nở rộ những bông hoa hồng đỏ.
"Bác quản gia, để Lục tiểu thư ở đó một mình sẽ ổn chứ?"
"Cô ấy nói muốn đợi thiếu gia về, đừng phiền đến, cứ lo làm việc của mình đi."
Nhưng những người giúp việc cũng vì vậy mà quên mất việc Vân Kiều ngồi ngoài vườn hoa.
Đã hơn mười một giờ khuya mà Đình Nhậm vẫn chưa về, Vân Kiều buồn ngủ đến díu cả mắt.
Thế là cô cũng ngủ quên lúc nào không hay..