Ninh Quân Kiều có chút do dự, ý định từ chối chỉ vừa thoáng qua trong đầu thì đã thấy Ninh Lạc Điềm đang kích động lục soát khắp người mình, dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết cô đang tìm điện thoại.
"Chị nói cho anh ấy nghe đi."
Lúc này, cô đã lấy được điện thoại của Ninh Quân Kiều và đang liên lạc với Nghiêm Trạch Luân, điện thoại vẫn nằm trong tay cô, Ninh Quân Kiều chỉ việc thông báo chuyện mình mang thai cho anh biết mà thôi.
"Em không cần gọi nữa, giờ này anh ấy đang ở trường quay."
Nghe chị gái nói như vậy, Ninh Lạc Điềm có chút hoài nghi: "Chị không lừa em chứ?"
Ninh Lạc Điềm mệt mỏi ngã vào lòng cô: "Em nghĩ chị không muốn cho anh ấy biết sao?"
Động tác của Ninh Lạc Điềm chợt khựng lại, cô vốn định gọi cho Nghiêm Trạch Luân một lần nữa, nhưng vì câu nói của chị gái, cô chẳng chút phân vân mà vứt điện thoại sang một bên, sau đó ôm chầm lấy chị gái mình, nghe chị ấy nói ra những suy nghĩ trong lòng:
"Em yên tâm, anh ấy nhất định sẽ không ép chị phải bỏ đứa bé.
Chị chỉ là lo nghĩ cho sự nghiệp của anh ấy nên mới hoảng sợ như vậy.
Nhưng nhờ có Điềm Điềm ở bên cạnh an ủi, động viên chị, bây giờ chị đã không sao nữa rồi."
Ninh Lạc Điềm xúc động không nói nên lời, thực sự thì cô vô cùng tự hào về chị gái mình, một người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi, quật cường, sẵn sàng hy sinh vì người mình thương yêu.
"Điềm Điềm à, ngày mai chị sẽ nói chuyện chị mang thai cho anh ấy biết, từ nay về sau chị sẽ hạn chế gặp anh ấy cũng như đi ra khỏi nhà.
Như vậy anh ấy mới có thể an tâm làm tốt công việc được."
Nói đến đây, trong đầu Ninh Lạc Điềm đột nhiên hiện lên một nghi vấn cực lớn, cô buông Ninh Quân Kiều ra, tiếp đó rút chiếc que thử thai từ tay của chị gái, quan sát thật kỹ.
"Cái này có đáng tin không chị?"
Theo suy nghĩ ngây ngô của cô, nếu muốn biết mình có thai hay không thì phải đến bệnh để làm kiểm tra, chứ dựa vào một cái que bé tí thế này cô không thấy nó đáng tin một chút nào!
"Rất đáng tin!" Ninh Quân Kiều lên tiếng khẳng định, sau đó kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu: "Khoảng tuần trở lại đây chị cảm thấy cơ thể mình rất lạ, nói một cách chính xác, đó là những dấu hiệu nhận biết của một người phụ nữ đang mang thai.
Và một trong các dấu hiệu rõ ràng nhất đó là chậm kinh, cùng với đó là cảm giác buồn nôn, đau ngực, mệt mỏi.
À, sẵn đây chị cũng muốn nói cho em biết, sau này nếu em không có ý định sinh con thì nhất thiết phải dùng các biện pháp an toàn khi quan hệ, trong đó biện pháp phổ biến và an toàn nhất là mang bao đối với người nam.
Chị không khuyến khích em uống thuốc tránh thai, không phải không khuyến khích mà là tuyệt đối không được đụng tới.
Em nghe chưa hả?"
Quả không hổ danh là đại luật sư, phân tích rất cận kẽ, khẩu khí cũng rất được, Ninh Lạc Điềm nghe xong còn tưởng mình đang nhờ đại luật sư đây tư vấn về vấn đề sinh sản của phụ nữ.
Thật là làm cô xấu hổ chết đi được!
"Em, em biết rồi.
Chị không cần giải thích thêm đâu!" Hai gò má của cô thoáng chốc đỏ bừng lên, chính cô cũng cảm nhận được điều đó, vội lấy tay che mặt, ấp a ấp úng nói.
Ninh Quân Kiều đã gỡ bỏ được tâm trạng nặng nề của mình, bây giờ bắt đầu pha trò trêu ghẹo cô: "Đây là một kiến thức cơ bản mà bất kỳ ai cũng cần phải biết, em xấu hổ gì chứ? Hay là em đang nghĩ đến đối tác của mình?"
"Không có mà."
"Haha, chị biết ngay mà, xấu hổ đến mức đỏ cả mặt thì chỉ có thể là người đó thôi."
"Người đó là người nào chứ? Chị đừng suy đoán lung tung nữa!"
Trong lúc Ninh Lạc Điềm bị chị gái của mình trêu đến không dám ngẩng đầu dậy, ở một nơi khác, có một người thiếu niên đang đứng bên cửa sổ nở một nụ cười vô cùng tà mị.
...
Đêm nay, Ninh Quân Kiều quyết định ngủ lại phòng của em gái, thỉnh thoảng Ninh Lạc Điềm cũng hay chạy sang ngủ với chị gái sau khi xem những bộ phim kinh dị.
Trước khi đi vào giấc ngủ, hai chị em thường tâm sự đến tận khuya.
Mỗi khi có dịp ngủ chung với nhau, cả hai đều ngủ rất ngon và có những giấc mơ đẹp.
Ninh Quân Kiều có thói quen dậy sớm để nấu bữa sáng cho cả nhà, còn Ninh Lạc Điềm thì chỉ dậy khi báo thức reo lên.
Cô rời giường thực hiện vài động tác đơn giản cho đầu óc tỉnh táo rồi bắt đầu vệ sinh cá nhân, thay đồng phục, ăn bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng do chị gái nấu, sau đó sẽ được tài xế đưa đến trường.
Hôm nay khi đến trường cô vẫn không quên mang theo bộ sách luyện thi để tạo bất ngờ cho Phương Nhã, nào ngờ cô bạn kia cũng muốn tạo bất ngờ cho cô, hiện giờ có đến hai bộ sách thừa, Phương Nhã chợt nảy ra một sáng kiến:
"Mình vừa nghĩ ra trò này thú vị lắm!"
Dứt lời, cô bạn hớn hở ôm chồng sách đặt lên bàn giáo viên, lớp học lúc này đã gần như đông đủ, cô bạn dõng dạc nói:
"Cả lớp mình có ai hứng thú với bộ sách luyện thi này không?"
Sau câu nói của Phương Nhã, bầu không khí trong lớp liền trở nên vô cùng sôi nổi:
"Tôi."
"Tôi nữa."
Phương Nhã trịnh trọng nói: "Các bạn khoan hãy vội.
Thật ra để có được bộ sách này, các chỉ cần đến ôm cô bạn Điềm Điềm xinh đẹp của mình, ôm một lần sẽ được tặng một bộ, ôm hai lần sẽ được tặng hai bộ.
Đối tượng là nam hay nữ đều được nha.
Còn bây giờ thì xin mời các bạn!"