Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô đã hạ quyết tâm phải rời khỏi người của Nghiêm Trạch Viễn, thì ông trời đột nhiên giáng một tiếng sấm không thể chấn động hơn khiến Ninh Lạc Điềm hoảng hồn ôm chặt lấy Nghiêm Trạch Viễn.
Mọi việc diễn ra một cách thuận lợi làm cho tâm trạng của Nghiêm Trạch Viễn càng được đẩy lên cao, tay cậu thuận thế đặt lên đỉnh đầu của cô, vuốt ve trấn an: "Không sao hết, có tôi ở đây rồi, không sao hết."
Ninh Lạc Điềm nhắm tịt mắt lại, tay chân run rẩy không thôi: "Bao..bao giờ mới tới nhà cậu vậy?"
"Cũng sắp tới tồi."
Ninh Lạc Điềm ngây ngô tin theo lời cậu trong khi người nào đó đang cố tình gia giảm tốc độ, đáng lẽ chỉ mất khoảng phút nhưng vì lòng tham vô đáy của ai đó mà phải đến phút sau hai người mới đến được Nghiêm gia.
Chiếc siêu xe đỗ lại dưới tầng hầm của Nghiêm gia, bên ngoài trời vẫn đang mưa rất lớn, bên trong xe Ninh Lạc Điềm đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nghiêm Trạch Viễn thấy thế liền cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn:
"Lạc Điềm, đến nơi rồi."
Giọng nói trầm ấm của cậu vang lên bên tai cô, Ninh Lạc Điềm chỉ ưm một tiếng rồi tiếp tục ngủ say vòng tay của cậu.
Lúc ấy, trong đầu Nghiêm Trạch Viễn chợt nảy lên một ý nghĩ, thật ra ngay từ đầu cậu đã rất tò mò về chiếc ba lô của cô, cậu muốn biết bên trong đang chứa đựng những gì.
Sau khi cẩn thận đặt cô trở về đúng vị trí của mình, cậu mới với tay bắt lấy chiếc ba lô màu hồng đang nằm ở hàng ghế sau, tranh thủ lúc cô vẫn chưa tỉnh dậy mở nó ra xem.
Những thứ bên trong khiến cậu không khỏi ngạc nhiên, nào là chó bông, móc khoá rồi đến áo khoác và các đồ vật cần thiết khác.
Nghiêm Trạch Viễn có chút hụt hẫng khi biết cô không hề có ý định ngủ lại Nghiêm gia.
Đặt chiếc ba lô sang một bên, cậu chậm rãi tiến sát về phía cô, khi khoảng cách giữa họ gần như bằng không, hai mắt đang nhắm nghiền của Ninh Lạc Điềm bất thình lình mở ra nhìn cậu.
Khuôn mặt tuấn mỹ của cậu chợt thoáng qua một tia kinh ngạc, Ninh Lạc Điềm cũng không khác, vừa mở mắt ra đã bị cậu doạ hết hồn, theo phản xạ, cô quơ tay định đẩy cậu ra kết quả bị cậu tóm được và áp chặt vào thành ghế.
"Trật tự đi nào, nếu không tôi sẽ hôn cậu đấy."
Nghiêm Trạch Viễn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt tưởng chừng như vô hại ấy, tuy vậy Ninh Lạc Điềm vẫn cảm giác được sự nguy hiểm, nhất là khi một câu nói kia của cậu vừa bật ra khỏi miệng.
Việc không may rơi vào thế bị động khiến Ninh Lạc Điềm chỉ còn cách ngoan ngoãn hợp tác: "Cậu muốn gì? Đang yên đang lành sao lại gây sự với tôi?"
Và đây cũng không phải là lần đầu tiên trong ngày cậu làm ra những chuyện kỳ quái đó, cô thực sự không hiểu!
Nghiêm Trạch Viễn không hề bận tâm đến những lời chất vấn của cô, cậu nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập ý cười, sau đó nói ra điều mà cậu đã cất giấu trong lòng mình bấy lâu nay:
"Lạc Điềm à, chúng ta hẹn hò đi!"
Hẹn hò với cậu?
Đôi mắt xinh đẹp của cô bỗng mở lớn hết cỡ, nếu dùng một từ để miêu tả cảm xúc của cô lúc này thì khó tin là một lựa chọn chuẩn xác nhất.
Nghiêm Trạch Viễn mà lại tỏ tình với cô sao?
Không, có lẽ cậu chỉ đang cảm thấy áy náy vì đã lấy đi lần đầu tiên của cô mà làm như vậy cũng nên.
Và đó là nguyên nhân lớn nhất khiến cô phải từ chối:
"Tôi không cần cậu chịu trách nhiệm gì hết, thế nên đừng miễn cưỡng bản thân.."
Nghiêm Trạch Viễn không để cô nói hết, vì suy nghĩ của cô về cậu đã sai hoàn toàn.
Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: "Tôi không hề miễn cưỡng bản thân.
Ngày hôm đó, bất kể tôi và cậu có nảy sinh quan hệ với nhau hay không thì tôi cũng muốn trở thành bạn trai của cậu.
Nếu cậu hỏi tôi tại sao, tôi sẽ nói rằng tôi thích cậu.
Như vậy đã hiểu chưa đồ ngốc!?"
Nghe cậu nói hết sự thật, hai gò má của Ninh Lạc Điềm đã đỏ như tôm luộc, vậy mà tên Nghiêm Trạch Viễn kia còn hỏi thêm một lần nữa: "Làm bạn gái của tôi nhé?"
Lúc này, Ninh Lạc Điềm chỉ biết lắc đầu: "Tôi không biết, tôi vẫn chưa xác định được.."
Nghiêm Trạch Viễn vội ngăn lời cô: "Chỉ cần cậu cho tôi một cơ hội, tôi sẽ giúp cậu xác định được tình cảm của mình."
Ninh Lạc Điềm khẽ chớp mắt: "Cho cậu một cơ hội?"
Nghiêm Trạch Viễn cong môi cười: "Ừm.
Cho tôi một cơ hội để tìm hiểu về cậu kỹ hơn, cậu thấy thế nào?"
Ninh Lạc Điềm suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu một cách đầy ngượng ngùng, dù sao Nghiêm Trạch Viễn cũng đã nói đây chỉ mới là tìm hiểu thôi, nhưng cô có một điều kiện:
"Cậu phải hứa sẽ không nói chuyện này cho người thứ ba biết, có làm được không?"
Nghiêm Trạch Viễn khoái chí nhếch nhếch hàng lông mày: "Yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện chúng ta đang hẹn hò cho ai biết hết."
Vừa dứt câu, cậu liền vùi mặt vào cổ cô mút thật mạnh, khi cậu rời đi, nơi đó đã biến thành một dấu hồng hồng vô cùng nổi bật trên da thịt trắng nõn của cô.
Ninh Lạc Điềm tức giận đánh lên vai cậu một cái: "Này, cậu vừa làm cái gì vậy hả?"
"Đánh dấu chủ quyền."