Làm việc với cậu một thời gian khá lâu, Chung Lạc Ân ít nhiều cũng hiểu được tính khí của cậu, vì vậy cô ta biết đâu là điểm dừng của mình.
Sau khi cất dao phòng thân vào trong túi áo khoác, Chung Lạc Ân liền nhận được một cuộc điện thoại từ cấp trên trực tiếp của mình, trả lời xong, cô ta bình thản quay sang nói với cậu:
"Bây giờ tôi có việc phải đi trước, hẹn gặp cậu vào trưa mai tại tang lễ của Kim thiếu gia."
Lúc này, Nghiêm Trạch Viễn đang cho khoai tây và cà rốt vào nồi nước, nghe cô ta nói thế, cậu nhàn nhạt đáp: "Ngày mai tôi sẽ không tới đó."
Và cậu cũng không định sẽ để Ninh Lạc Điềm đi tới đó, vẫn là câu nói cũ, nơi đó không hề thích hợp với cô.
"Ừ, dù sao bây giờ cậu cũng đã bị lão đại cho ra rìa rồi, cậu có tới hay không cũng chẳng còn quan trọng đối với ngài ấy nữa."
Bị cô ta cười nhạo, Nghiêm Trạch Viễn cũng chẳng mấy bận tâm, chỉ lo tập trung cho món ăn ở trên bếp.
Chung Lạc Ân thấy cậu như vậy thì bất lực nhún vai một cái rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Về phần của Nghiêm Trạch Viễn, trong lúc chờ đợi món bò hầm được chín mềm, cậu tranh thủ mang ba lô về phòng cho cô, tiện thể xem cô đã dậy hay vẫn còn chìm trong mộng đẹp.
Khi cậu đẩy cửa tiến vào phòng, Ninh Lạc Điềm vẫn còn đang ngủ rất say, theo suy đoán của cậu, có lẽ phải mất một thời gian khá dài cô mới có thể khôi phục lại thể trạng như ban đầu.
Lấy chú chó bông ra khỏi ba lô, Nghiêm Trạch nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô một lúc lâu, cậu mới cẩn thận đặt chú chó nhỏ vào trong vòng tay của cô, sau đó còn chu đáo kéo chăn lên cao một chút để cho cô không phải bị lạnh.
Mặc dù đang ngủ rất say, Ninh Lạc Điềm vẫn vô thức cảm nhận được những thay đổi xung quanh mình, cô nhíu mày ưm lên một tiếng rồi xoay người nằm hướng lưng về phía cậu.
Nghiêm Trạch Viễn thấy thế liền cưng chiều đặt lên má cô một nụ hôn thật khẽ: "Ngủ ngon!"
Khi cậu nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại để chuẩn bị xuống tầng thì thời gian đã là giờ hơn, món bò hầm mà cậu nấu cũng đã đạt độ chín hoàn hảo, cậu hài lòng tắt bếp.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, cậu quyết định nấu thêm mấy món cho cô.
Đến khoảng giờ, Ninh Lạc Điềm mới bị đánh thức bởi tiếng mở cửa rất khẽ của cậu, Nghiêm Trạch Viễn vừa đặt chân vào phòng đã thấy cô đang tròn mắt nhìn mình, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng trở nên đỏ bừng.
Nghiêm Trạch Viễn rất thích dáng vẻ này của cô, ý cười trong mắt cậu lại càng thêm nồng đậm, đôi chân thon dài nhanh chóng tiến đến bên giường.
Khoảng cách của hai người dần dần rút ngắn lại, Ninh Lạc Điềm cảm thấy trái tim bé bỏng của mình như sắp rơi ra ngoài.
Đến khi Nghiêm Trạch Viễn đã ngồi xuống bên cạnh, bàn tay lớn vươn ra xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, tâm trí của cô mới thôi nghĩ về những gì đã diễn ra cách đây vài giờ đồng hồ.
Chậm rãi nâng mắt lên nhìn cậu, đôi môi của cô khép mở như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại đỏ mặt rồi hướng ánh mắt thẹn thùng kia đi nơi khác.
"Còn mệt không?" Cậu trầm giọng hỏi cô.
Ninh Lạc Điềm vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ lắc đầu một cái, sau đó chống tay ngồi dậy khỏi giường.
Lúc này chú chó nhỏ của mình đang nằm lẫn trong chiếc chăn bông.
Cô hơi bất ngờ, vội quay sang nhìn cậu:
"Anh mang nó về đây cho em sao?"
Nghiêm Trạch Viễn cười nói: "Không phải, anh nhờ một người bạn mang tới."
Ninh Lạc Điềm khẽ cắn môi, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt lạnh băng của một người phụ nữ: "Bạn của anh có phải là chị gái hôm đó đã đưa em về nhà không?"
Lần đó cô thực sự không bận tâm đến mối quan hệ của bọn họ, nhưng hiện tại thì có một chút.
"Ừ." Nghiêm Trạch Viễn nhẹ giọng đáp.
Ninh Lạc Điềm cũng chỉ gật đầu như đã hiểu rồi ôm chó bông rời giường, Nghiêm Trạch Viễn thấy thế liền vươn tay kéo cô vào trong ngực, cưng chiều hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Ninh Lạc Điềm khẽ chớp mắt, hai gò má lại nóng bừng lên khi bị cậu ôm lấy.
Cô đáp: "Thì đi về nhà, cả ngày hôm nay em đã không về nhà rồi còn gì."
Nghiêm Trạch Viễn hôn nhẹ lên má cô một cái: "Anh đã chuẩn bị bữa tối cho em rồi, tất cả đều là món khoái khẩu của em, ăn xong anh đưa em về."
"Hả? Anh cũng biết nấu ăn nữa sao?" Giọng điệu của cô có chút khó tin, bản thân cô là con gái cũng chỉ biết nhặt rau, luộc trứng vậy mà cậu lại có thể chuẩn bị cả một bữa ăn.
Nghĩ rồi cô lại thở ra một hơi dài, vẻ mặt vừa thất vọng lại vừa chán nản.
Đúng lúc ấy, giọng nói ấm áp của cậu vang lên khiến cô khẽ ngước mắt lên nhìn cậu.
"Mấy năm gần đây anh có học mấy món để nấu vào ngày giỗ của mẹ, sau này anh mới học thêm vài món mà em thích, cũng không biết có ăn được hay không?"
"Cái gì? Lẽ nào trước giờ anh chưa từng thử qua món ăn do mình nấu sao?" Nghe cậu nói như vậy, bất cứ người nào cũng sẽ cảm thấy hoang mang giống như cô thôi, may mắn là sau đó Nghiêm Trạch Viễn đã giải thích: "Anh đùa đấy!"
Ninh Lạc Điềm lập tức bĩu môi: "Làm người ta giật cả mình."
"Ngốc quá!"
"Em không ngốc, anh mới ngốc!"
"Được rồi, chúng ta đi thôi, anh bế em nhé?"
"Không cần đâu, em tự đi được mà."