Ninh Lạc Điềm ăn hết bữa sáng do bạn trai chuẩn bị, thoả mãn xoa bụng một cái.
Ánh mắt của Nghiêm Trạch Viễn nhìn cô vẫn đầy vẻ nuông chiều, nhưng hiện tại lại có chút bất đắc dĩ.
Cô gái nhỏ nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của cậu thì lập tức ngẩng đầu dậy, lo lắng hỏi: "Sao anh lại thở dài?"
Nghiêm Trạch Viễn nhấp một ngụm cafe, trầm giọng đáp: "Hôm nay anh có chút việc bận nên không thể đến trường với em được."
Ninh Lạc Điềm rũ mắt nhìn cậu trong giây lát, cảm giác buồn bã trong lòng cũng nhanh chóng qua đi, cô biết cậu sẽ đến chỗ của Kim Hạn, đó là ân nhân của cậu, con trai của ông vừa mới mất, tất nhiên cậu phải đến chia buồn cùng ông.
Chỉ là khi nhớ lại khung cảnh ở bệnh viện hôm qua, trong lòng cô chợt dấy lên nỗi bất an khó diễn tả thành lời.
Cô không nghĩ bọn họ là người tốt, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng bọn họ đã từng đưa cậu từ cõi chết trở về.
Bàn tay đang đặt trên đùi vô thức siết chặt lại, song cô vẫn bình thản đối diện với cậu.
"Em biết rồi, anh đi đường cẩn thận nhé!"
Nghiêm Trạch Viễn cười nói: "Giờ giải lao nhớ gọi điện cho anh."
Ninh Lạc Điềm hắng hắng giọng, mắt đảo một vòng, bắt chước giọng điệu của cậu ban nãy: "Tùy tâm trạng."
Nghiêm Trạch Viễn lại nhấp một ngụm cafe, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút dư vị ngọt ngào, cậu nói: "Bắt chước không giống."
"Ai mà thèm bắt chước anh chứ?" Cô bĩu môi nói.
"Tóm lại phải gọi điện cho anh."
"Tùy tâm trạng."
"Lần này có chút tiến bộ rồi."
...
Hôm nay Phương Nhã cũng không đến lớp, Ninh Lạc Điềm cô đơn muốn chết.
Đợi đến giờ giải lao cô mới lấy lại một chút tinh thần, cầm điện thoại đi vào toilet gọi điện cho Nghiêm Trạch Viễn, đáng buồn là cậu lại không nghe máy.
Cô giận dữ nhìn mình trong gương, thử gọi lại một lần nữa.
Kết quả vẫn y như cũ.
Ninh Lạc Điềm ủ rũ trở về lớp học, cố gắng chống đỡ đến khi tan học.
Nhớ tới cuộc hẹn với Ninh Quân Kiều, cô lập tức đi ra cổng trường, quả nhiên nhìn thấy Ninh Quân Kiều đang đứng ở cách đó không xa.
"Điềm Điềm, mau lại đây." Ninh Quân Kiều vẫy tay gọi cô.
Ninh Lạc Điềm đi tới, hai người nói với nhau vài câu rồi lên xe.
Không khí trên xe yên tĩnh, thỉnh thoảng vọng lại tiếng thở dài của Ninh Quân Kiều.
Ninh Lạc Điềm cảm thấy hôm nay chị gái mình rất lạ, dường như đang mang tâm sự.
"Chị, chị nói thật cho em biết đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Ninh Quân Kiều quay đầu nhìn cô: "Điềm Điềm, có phải đêm qua em ở chung với Nghiêm Trạch Viễn không?"
Cô thành thật gật đầu: "Vâng."
"Vậy đêm qua em thấy cậu ấy có gì bất thường không?"
Ninh Lạc Điềm có chút khó hiểu: "Sao chị lại hỏi như vậy?"
Ninh Quân Kiều ngập ngừng thăm dò: "Em có nghe cậu ấy nhắc gì đến...anh Luân hay không?"
"Không có." Ninh Lạc Điềm từ từ nhớ lại: "Em chỉ biết đêm qua cậu ấy có về Nghiêm gia một chuyến.
Sao vậy chị?"
"À, không có gì đâu." Nhận thấy không thể tra được gì nữa, Ninh Quân Kiều liền chuyển chủ đề: "Hôm nay chị có nấu mấy món em thích ăn, dạo này học hành vất vả lắm phải không?"
Nói như vậy lát nữa cô sẽ đến Nghiêm gia sao? Ninh Lạc Điềm khẽ mím môi.
Cổng lớn của Nghiêm gia nhanh chóng hiện ra trước mắt, Ninh Lạc Điềm siết chặt góc váy, cô không thích nơi này.
Xe dừng lại trước đại sảnh, Ninh Lạc Điềm miễn cưỡng mở mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì, Ninh Quân Kiều đột nhiên phóng ra khỏi xe, điên cuồng lao nhanh vào trong sảnh.
Ninh Lạc Điềm ngơ ngác nhìn theo, lúc này cô mới trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Phải, là cậu.
Cậu đứng ở trong sảnh, bóng lưng màu đen hướng về phía cô, cánh tay cậu thẳng tắp, một khẩu súng đã được lắp thiết bị giảm thanh chỉa thẳng vào đầu của Nghiêm phu nhân.
Bà ta vẫn ung dung ngồi trên sofa, không hề run sợ, nhưng không giấu được sự thấp thỏm trong đôi mắt.
Nghiêm Trạch Luân đứng cách đó một khoảng, thỉnh thoảng khuyên cậu mau bỏ súng xuống.
"Nói, bà đem hài cốt của mẹ tôi đi đâu?" Ánh mắt của Nghiêm Trạch Viễn vô cùng hung ác, những người hầu đứng ở xung quanh chứng kiến đều lạnh cả sống lưng, trong vô thức lui về sau mấy bước.
Ninh Lạc Điềm đứng sững lại, ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng quen thuộc ấy, chết lặng tại chỗ.
"Mày cũng khá đấy nhóc con." Lương Tuyết bỗng lên tiếng, giọng điệu vừa bình thản lại vừa khinh bỉ: "Mày hại con trai bà thành ra nông nổi này mà còn dám ở đây chất vấn bà đấy à? Có phải mày chưa từng nghe qua câu ăn miếng trả miếng? Mày nghĩ bà đây sẽ sợ món đồ chơi đó của mày sao?"
Lời của bà ta vừa dứt, mọi người chỉ thấy cánh tay của Nghiêm Trạch Viễn nhẹ nhàng nâng lên, một phát súng duy nhất, chiếc đèn chùm xa hoa cứ thế rơi xuống bàn trà, vỡ vụn.
Tất cả đều khiếp sợ trước một màn này.
Nghiêm Trạch Viễn nhìn khẩu súng trong tay, cười lạnh: "Muốn chơi không?"
Lòng bàn tay của Nghiêm Trạch Luân ướt đẫm mồ hôi, kích động hét lên: "Nghiêm Trạch Viễn, em điên rồi à? Có chuyện gì chúng ta từ từ nói."
Lúc này Lương Tuyết mới hoàn hồn lại, vô số mảnh thủy tinh rơi trên người bà ta, không ngừng run rẩy.
Lương Tuyết vốn nghĩ Nghiêm Trạch Viễn chẳng qua chỉ là một thằng nhóc kiêu ngạo và xốc nổi, với chút bản lĩnh đó sao có thể uy hiếp bà ta.
Vì vậy sau khi xem xong đoạn ghi hình ở vườn hoa, biết Nghiêm Trạch Viễn là người đã xuống tay với con trai mình, bà ta nổi giận đùng đùng, trong lúc giữ nổi tỉnh táo đã sai người quật mộ của mẹ cậu lên, lấy đi toàn bộ hài cốt.
Những tưởng sẽ không có ai biết được chuyện này, nào ngờ chỉ trong tiếng đồng hồ Nghiêm Trạch Viễn đã tìm tới tận nơi.