Từ khi Ninh Lạc Điềm không đến trường ôn thi cùng các bạn nữa thì trong lớp cũng không còn thấy bóng dáng của Nghiêm Trạch Viễn đâu.
Vì chuyện của Ninh Quân Kiều mà cô đã không gặp mặt cậu một tuần rồi, hay nói cách khác là cô không biết phải đối mặt với cậu thế nào.
Cô nói: "Thời gian này em cần sự yên tĩnh, cho nên anh đừng tìm em nữa."
Ban đầu Nghiêm Trạch Viễn còn gọi điện cho cô, cô không trả lời cậu liền tìm đến tận nhà.
Ninh Lạc Điềm nhất quyết không muốn gặp cậu, mỗi khi nghĩ đến chuyện của Ninh Quân Kiều, nghĩ đứa bé vô tội kia cô lại muốn đẩy cậu ra xa một chút.
Dần dần Nghiêm Trạch Viễn không còn gọi điện cho cô nữa, cũng không còn tới nhà tìm cô, càng không nhắc đến chuyện của chị gái cô và Nghiêm Trạch Luân.
Ninh Lạc Điềm cho rằng cậu đã bỏ cuộc thật rồi.
Cô lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, có phải những vì sao trên cao cũng cô đơn giống cô hay không?
Trước khi đi ngủ Ninh Lạc Điềm có thói quen tán gẫu với Phương Nhã, thông báo tin nhắn vừa đến cô lập tức mở điện thoại lên.
"Điềm Điềm à, còn bao lâu nữa mới tới kỳ thi tốt nghiệp vậy?"
Ninh Lạc Điềm khẽ chau mày, đến chuyện này mà cũng phải hỏi cô sao?
Cô tức tốc soạn tin: " ngày nữa."
"Ôi sao lâu thế? Mình đang nôn muốn chết đây này."
Ninh Lạc Điềm xem xong liền trợn mắt: "Không hổ danh là lớp phó học tập nha."
"Quá khen quá khen rồi."
"Vậy ngày mai cậu vẫn đến chứ?"
Thật ra lúc hay tin cô sẽ tự ôn thi ở nhà thì Phương Nhã cũng không thèm đến lớp nữa, mỗi ngày bọn họ đều cùng nhau giải đề.
Phương Nhã nói: "Ngày mai chúng ta ra ngoài đổi gió đi, thời gian và địa điểm mình sẽ gửi cho cậu sau nhé."
"Được, ngày mai gặp."
Địa điểm mà Phương Nhã hẹn gặp cô là quán nước khá yên tĩnh, Ninh Quân Kiều là người đưa cô đến đây.
"Em vào trong đây ạ." Ninh Lạc Điềm bước xuống xe, trên lưng còn đeo một chiếc ba lô màu hồng xinh xắn, cô đang vẫy tay chào tạm biệt chị gái.
Ninh Quân Kiều mỉm cười dặn dò: "Sáng nay chị có một phiên toà quan trọng nên sẽ không tới đón em được, khi nào học xong thì gọi điện cho tài xế nhé bảo bối."
"Em biết rồi ạ."
Sau khi Ninh Quân Kiều rời đi, cô vội vàng đi vào bên trong, Phương Nhã vừa nhìn thấy cô liền vẫy tay ra hiệu.
Ninh Lạc Điềm đặt ba lô xuống ghế, vui vẻ hỏi: "Đợi mình có lâu không?"
"Cậu trễ phút rồi đấy."
Ninh Lạc Điềm lấy sách ra, bĩu môi: "Cái đồ keo kiệt, có phút cũng tính toán với mình là sao hả?"
Lúc này Phương Nhã mới sực nhớ ra một chuyện, do dự một lát mới dám nói với cô: "Trên đường đến đây mình có nhìn thấy Nghiêm Trạch Viễn đó."
Bàn tay đang cầm bút của cô hơi khựng lại nhưng biểu cảm cũng không có gì bất thường, cô chậm rãi nhấn mạnh: "Bọn mình đã chia tay rồi."
Trời xui đất khiến Phương Nhã lại bổ sung thêm một cậu: "Mình thấy cậu ta đi cùng với Chung Lạc Ân."
Phương Nhã biết đến Chung Lạc Ân là vì cô ta thường xuyên lui tới chỗ của Kim Hạn, đôi khi Nghiêm Trạch Viễn cũng đến nhưng không có đi cùng với cô ta.
Ngoại trừ sáng nay.
Càng nghĩ Phương Nhã càng cảm thấy bất bình thay cô: "Trước kia mình không rõ vì sao hai người các cậu lại chia tay, nhưng bây giờ thì mình đã biết rồi.
Hai người bọn họ đúng là trời sinh một cặp, phải gọi thế nào đây? Gian phu dâm phụ hả?"
Ninh Lạc Điềm vội giải thích: "Nhã Nhã, cậu đừng nghĩ oan cho người ta, chuyện bọn mình chia tay hoàn toàn không có liên quan đến chị Chung."
Cô thật sự nghĩ như vậy.
Hơn nữa cô và Nghiêm Trạch Viễn cũng chưa chính thức nói lời chia tay.
Nhưng nếu Nghiêm Trạch Viễn và Chung Lạc Ân thật sự muốn đến với nhau thì cô cũng sẽ chúc phúc cho họ.
Thấm thoát đã qua giờ, Ninh Lạc Điềm có chút mất kiên nhẫn.
"Nhã Nhã, rốt cục còn phải đợi thêm bao lâu nữa đây?"
Ninh Lạc Điềm không có hứng thú với người anh họ mà Phương Nhã muốn giới thiệu, kết quả đã lãng phí hết ba mươi phút của cuộc đời.
Bác sĩ cái gì? Ưu tú cái gì? Cô chỉ thấy sắp bị người ta cho leo cây rồi.
Sự việc ngoài ý muốn này chính Phương Nhã cũng cảm thấy khó hiểu: "Bình thường anh ấy rất đúng giờ mà."
Ninh Lạc Điềm dứt khoát đeo ba lô đứng dậy: "Cậu đợi một mình đi."
Không ngờ Phương Nhã cũng đứng dậy: "Thôi không đợi nữa, chắc là anh ấy có việc bận rồi."
Hai người thanh toán rồi ra khỏi quán nước, Ninh Lạc Điềm vốn đang định gọi điện cho tài xế thì đã nghe Phương Nhã hô lên: "Đó là xe của anh họ mình!"
Ninh Lạc Điềm đưa mắt nhìn theo bản năng, một chiếc Audi vô cùng sang trọng đập vào mắt cô.
Xe dừng lại bên cạnh hai cô gái nhỏ, chủ nhân của chiếc xe bước xuống, đó là một người đàn ông có vẻ ngoài cực kỳ thu hút.
"Thực xin lỗi hai đứa, anh đến trễ phút." Giọng nói của người đàn ông vô cùng êm tai, anh thành thật nhận lỗi, đến trễ tức là đến trễ, không cần lý do biện minh.
Nhìn rõ người đàn ông trước mặt, Ninh Lạc Điềm có hơi ngẩn ra, đến khi định thần lại mới kinh ngạc nói: "Hình như chúng ta đã từng gặp nhau."
Chính xác là ở bệnh viện.
Trái đất này quả nhiên rất tròn.