Trước khi đặt chân vào khách sạn, Ninh Lạc Điềm thật sự không ngờ bản thân lại là người châm lửa trước.
Giờ phút này, Nghiêm Trạch Viễn vô cùng hưng phấn ôm cô đến trước cửa sổ sát đất, tấm lưng trầ n trụi không ngừng va chạm vào mặt kính lạnh lẽo, bên dưới ngấm ngầm tiếp nhận từng đợt tấn công như vũ bão từ cậu.
Hơi thở trầm đục nặng nề của cậu truyền đến bên tai cô, tiếng nức nở yêu kiều của cô vang vọng trong lòng ngực của cậu, cả hai càng điên cuồng.
Bàn tay lớn của Nghiêm Trạch Viễn rời khỏi nơi mềm mại căng tròn của cô, sau đó cậu đem một chân thon dài của cô vắt qua khuỷu tay mình.
Trước mắt Ninh Lạc Điềm phủ một tầng nước mỏng, cô cắn môi nén lại âm thanh sắp bật ra khỏi miệng, những ngón chân nhỏ nhắn vì động tác của cậu mà co quắp lại, tầm mắt rơi xuống nơi hai người đang giao hợp.
Hôm nay Nghiêm Trạch Viễn không mang áo mưa.
Tiếng cười trầm thấp của cậu vang lên, một lần nữa hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của cô.
"Em không cần phải xấu hổ, cứ nhìn thoải mái đi!"
Ninh Lạc Điềm tức giận không cho cậu hôn mình nữa, cô đẩy khuôn mặt yêu nghiệt của cậu ra, nhỏ giọng mắng: "Lưu manh.
"
Đúng lúc này, điện thoại của Ninh Lạc Điềm đổ chuông.
Cả hai đều liếc mắt về phía tủ đầu giường, là Phương Nhã gọi.
Ninh Lạc Điềm vươn tay bắt lấy điện thoại, bây giờ cô không tiện nghe máy nhưng lại không muốn để Phương Nhã lo lắng, vì thế chỉ có thể gửi tin nhắn.
Chỉ là cái gì cũng chưa kịp làm thì điện thoại đã bị cậu đoạt lấy.
Khoé môi Nghiêm Trạch Viễn nâng lên một nụ cười vô cùng nham hiểm, một khắc sau cậu tiếp nhận cuộc gọi của Phương Nhã.
Ninh Lạc Điềm chỉ muốn cắn lưỡi cho xong, cái tên lưu manh thối tha này lại muốn làm gì đây?
"Điềm Điềm, rốt cục cậu đã chạy đi đâu rồi?"
Giọng nói gấp gáp của Phương Nhã ở đầu dây bên kia truyền tới, Ninh Lạc Điềm sợ hết hồn, với tay muốn đoạt lại điện thoại thì Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên thúc mạnh một cái.
"Ưm! "
Ninh Lạc Điềm khiếp sợ bịt chặt miệng lại, tiếng kêu vừa rồi cô chắc chắn Phương Nhã đã nghe.
"Bên cậu xảy ra chuyện gì vậy?" Phương Nhã có chút nghi ngờ rồi.
Nghiêm Trạch Viễn áp điện thoại lên tai, bình thản nói: "Hiện tại bạn gái tôi không tiện nghe điện thoại, đợi chúng tôi xong việc sẽ gọi lại cho cậu.
"
Cậu cúp máy, quăng điện thoại lên giường rồi từ tốn giải thích: "Ai bảo trước đó em nói với Phương Nhã rằng chúng ta đã chia tay, anh chỉ muốn đính chính lại một chút.
"
Ninh Lạc Điềm buồn bực xoay mặt đi, giờ có nói gì cũng vô ích, Phương Nhã đã biết bọn họ đang làm gì, sau này cô còn mặt mũi nào đối diện với cậu ấy nữa?
Cô không muốn để ý tới cậu nữa.
Nghiêm Trạch Viễn quan sát biểu cảm trên mặt cô, khẽ mím môi: "Lạc Điềm, anh sai rồi, sau này em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.
"
Cũng không biết cậu đang lo lắng điều gì, vài giây sau lại bổ sung một câu: "Lạc Điềm muốn phạt anh thế nào cũng được, nhưng em tuyệt đối không được rời xa anh.
"
Ninh Lạc Điềm do dự liếc mắt, trái tim có chút đau nhói.
"Được, em tha lỗi cho anh.
"
Ai bảo cậu làm cô cảm động đến vậy.
Nghiêm Trạch Viễn vui vẻ ôm lấy cô: "Có mỏi chân không? Chúng ta lên giường nhé?"
Ý tứ của cậu rất rõ ràng, cậu vẫn muốn tiếp tục!
Không đợi cô trả lời Nghiêm Trạch Viễn đã nâng chân còn lại của cô lên, Ninh Lạc Điềm vội vàng ôm lấy cậu, hai chân vô thức quấn chặt vòng eo tráng kiện của cậu.
Nghiêm Trạch Viễn vừa ôm cô đi về phía giường vừa cúi đầu thưởng thức nơi đẩy đà của cô, trong lúc di chuyển cậu nghe cô rên mấy tiếng, bản thân cậu cũng không nhịn được mà cắn nhẹ lên ngực cô một cái.
Sau khi đặt cô xuống mép giường, cậu để hai chân cô vắt lên vai trái của mình, hăng hái thúc eo.
Đến giờ chiều, Ninh Lạc Điềm nặng nề mở mắt ra nhìn cảnh hoàng hôn đỏ rực bên ngoài cửa kính trong suốt, ngắm đến chán chê rồi cô mới để ý đến cái người đang ôm cô ngủ say.
Lúc trước Ninh Lạc Điềm chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có được một người bạn trai đẹp đến mức này.
Người bạn trai trong tưởng tượng của cô chỉ cần dễ nhìn một chút và thật lòng yêu thương cô là được rồi.
Tướng mạo của Nghiêm Trạch Viễn không dừng lại ở mức dễ nhìn, cậu là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều cô gái.
Cậu rất dịu dàng nhưng cũng có lúc biến thành một tên lưu manh không biết xấu hổ.
Ninh Lạc Điềm rất sợ dáng vẻ giận dữ của cậu, cô cũng biết cậu không hề đơn giản, ân nhân cứu mạng của cậu là một ông trùm trong thế giới ngầm.
Cô nhớ lại kết cục bi thảm của Kim Đông Thành, cô không muốn cậu sẽ đi theo vết xe đổ của chú ấy.
Sau này cô nhất sẽ tìm cơ hội để nói cho cậu biết điều cô đang lo sợ trong lòng.
Cô còn muốn nói cho cậu biết! trái tim cô cũng chỉ có một mình cậu mà thôi.