Đây không biết lần biết bao nhiêu Ngốc hồ thụ trốn phủ chuồn ra ngoài, đến Thiên Vân Sơn tìm thiếu niên Âm trầm công chơi. Ở trong lòng hắn, thiếu niên Âm trầm công chính là đại ca ca tốt nhất, dẫn hắn ra ngoài chơi, mua kẹo cho hắn ăn, tặng hắn y phục đẹp mắt cùng nhiều đồ chơi.
Hắn rất ngốc, thường bị ca ca tỷ tỷ mắng ngu ngốc, nhưng Âm trầm công cũng không ngại hắn ngốc, cho nên… Hắn thích đại ca ca nhất!
“Nhi tử à! Tiểu hồ lại tới tìm ngươi!”
Mẫu thân xinh đẹp của Âm trầm công nhìn Ngốc hồ thụ, khuôn mặt tươi cười, nàng vốn trong lòng sớm đã xem Ngốc hồ thụ là phu nhân chuẩn mực của nhà bọn họ. Cũng chỉ có người kia, khuôn mặt như tảng băng kia của nhi tử, mới lộ ra biểu tình ôn nhu.
Nhìn một cái, con nàng tuấn tú như thế, tiểu hồ đáng yêu như thế, vô cùng xứng nha! Có thể gặp được Ngốc hồ thụ đáng yêu thế này, thật sự là quá tốt.
Lần đầu tiên Ngốc hồ thụ gặp Âm trầm công là khi xuống núi, khi đó Ngốc hồ thụ tu vi nông cạn, hiện nguyên hình chạy chơi khắp nơi, bị một thợ săn nắm cái đuôi bắt lại, Âm trầm công tay bấm kết ấn, Ngốc hồ thụ liền bay vào trong lòng mình.
“Con hồ ly này là của ta.”
Thiếu niên Âm trầm công vẻ mặt sắc bén lạnh lùng, mặc y phục tối màu, nhìn thợ săn nói, xoay người biến mất không thấy bóng dáng. Thợ săn phát hiện mình gặp được tiểu thần tiên, vội quỳ xuống nhìn nơi tiên nhân rời đi bái lạy.
Ngốc hồ thụ lui ở trong lòng âm trầm công run lên, được Âm trầm công ôm về Thanh Vân sơn.
“Không còn việc gì rồi.”
Khuôn mặt bình thường như sương lạnh của Âm trầm công khi đối diện với tiểu yêu hồ đáng thương lại lộ ra chút hơi ấm. Thiếu niên Âm trầm công tuy rằng âm trầm, nhưng thiên tư thông minh, rất nhanh liền biết được bản thân động tâm rồi.
‘Hồng hộc’, Ngốc hồ thụ hóa thành hình người, trên đỉnh đầu còn có lỗ tai đầy lông đáng yêu. Hắn nháy mắt nhìn Âm trầm công, ở trên mặt thiếu niên hôn một cái, cười ngu si đến đáng yêu.
“Đại ca ca, cám ơn ngươi.”
Thiếu niên Âm trầm công từ đó trở về sau, có một ước nguyện, chính là để Ngốc hồ thụ mỗi ngày đều gọi y là ‘Đại ca ca’, sau đó hôn lên trên mặt mình.
“Đại ca ca!”
Ngốc hồ thụ vui vẻ kêu lên, nhảy qua, ôm thiếu niên Âm trầm công cọ cọ.
“Tiểu hồ có thích ta không?”
“Có, tiểu hồ có thích đại ca ca.”
Âm trầm công nghe xong trong lòng vô cùng sung sướng, sờ sờ lỗ tai của Ngốc hồ thụ, lỗ tai nhỏ đầy lông xù kia nhẹ nhàng rung động, sờ vào cảm giác thoải mái. Trên người Ngốc hồ thụ có mùi thơm thoang thoảng, thật muốn cứ thế ôm hắn mãi mãi.
“Tiểu hồ, có muốn vĩnh viễn ở cùng với đại ca?”
“Muốn nha.”
Âm trầm công tính kế đã lâu, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt tiểu hồ.
“Tiểu hồ, vậy ngươi trên tờ giấy này viết tên của mình, sau đó ấn ngón tay vào.”
“Đây là cái gì?” Ngốc hồ thụ nghiêng đầu.
“Đây là thứ có thể khiến chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau.” Âm trầm công nói như vậy.
Ngốc hồ thụ không chút do dự, rất nhanh ở trên giấy viết tên chính mình, sau đó ấn ngón tay xuống.
“Tiểu hồ thực ngoan.” Âm trầm công vô cùng vừa lòng, đem ‘Hôn thư’ kia thu vào ngực, ôm Ngốc hồ thụ hôn mấy cái.
“Đệt! Phụ thân, ngài vậy mà lại lừa cha về như thế!”
Âm trầm công hung hăng trừng, nhi tử nói lời thô tục lập tức che miệng lại, mặt ra vẻ ăn năn.
“Rốt cuộc có muốn nghe không?” Âm trầm công lạnh lùng hỏi.
“Nghe chứ nghe chứ! Đương nhiên nghe! Phụ thân ngài tiếp tục. Lão tứ thập tứ, không nghe liền đi nơi khác, đừng làm phiền chúng ta.”
Ở trong phòng ngồi đầy hồ nữ hồ tử, để không gian thoải mái, cả đám quay về nguyên hình ngồi thành một đống nhìn vào vô cùng đồ sộ.
Âm trầm công hừ lạnh, lúc này mới lấy bảo vật trong lòng ra, nhớ lại nói.
Hắn rất ngốc, thường bị ca ca tỷ tỷ mắng ngu ngốc, nhưng Âm trầm công cũng không ngại hắn ngốc, cho nên… Hắn thích đại ca ca nhất!
“Nhi tử à! Tiểu hồ lại tới tìm ngươi!”
Mẫu thân xinh đẹp của Âm trầm công nhìn Ngốc hồ thụ, khuôn mặt tươi cười, nàng vốn trong lòng sớm đã xem Ngốc hồ thụ là phu nhân chuẩn mực của nhà bọn họ. Cũng chỉ có người kia, khuôn mặt như tảng băng kia của nhi tử, mới lộ ra biểu tình ôn nhu.
Nhìn một cái, con nàng tuấn tú như thế, tiểu hồ đáng yêu như thế, vô cùng xứng nha! Có thể gặp được Ngốc hồ thụ đáng yêu thế này, thật sự là quá tốt.
Lần đầu tiên Ngốc hồ thụ gặp Âm trầm công là khi xuống núi, khi đó Ngốc hồ thụ tu vi nông cạn, hiện nguyên hình chạy chơi khắp nơi, bị một thợ săn nắm cái đuôi bắt lại, Âm trầm công tay bấm kết ấn, Ngốc hồ thụ liền bay vào trong lòng mình.
“Con hồ ly này là của ta.”
Thiếu niên Âm trầm công vẻ mặt sắc bén lạnh lùng, mặc y phục tối màu, nhìn thợ săn nói, xoay người biến mất không thấy bóng dáng. Thợ săn phát hiện mình gặp được tiểu thần tiên, vội quỳ xuống nhìn nơi tiên nhân rời đi bái lạy.
Ngốc hồ thụ lui ở trong lòng âm trầm công run lên, được Âm trầm công ôm về Thanh Vân sơn.
“Không còn việc gì rồi.”
Khuôn mặt bình thường như sương lạnh của Âm trầm công khi đối diện với tiểu yêu hồ đáng thương lại lộ ra chút hơi ấm. Thiếu niên Âm trầm công tuy rằng âm trầm, nhưng thiên tư thông minh, rất nhanh liền biết được bản thân động tâm rồi.
‘Hồng hộc’, Ngốc hồ thụ hóa thành hình người, trên đỉnh đầu còn có lỗ tai đầy lông đáng yêu. Hắn nháy mắt nhìn Âm trầm công, ở trên mặt thiếu niên hôn một cái, cười ngu si đến đáng yêu.
“Đại ca ca, cám ơn ngươi.”
Thiếu niên Âm trầm công từ đó trở về sau, có một ước nguyện, chính là để Ngốc hồ thụ mỗi ngày đều gọi y là ‘Đại ca ca’, sau đó hôn lên trên mặt mình.
“Đại ca ca!”
Ngốc hồ thụ vui vẻ kêu lên, nhảy qua, ôm thiếu niên Âm trầm công cọ cọ.
“Tiểu hồ có thích ta không?”
“Có, tiểu hồ có thích đại ca ca.”
Âm trầm công nghe xong trong lòng vô cùng sung sướng, sờ sờ lỗ tai của Ngốc hồ thụ, lỗ tai nhỏ đầy lông xù kia nhẹ nhàng rung động, sờ vào cảm giác thoải mái. Trên người Ngốc hồ thụ có mùi thơm thoang thoảng, thật muốn cứ thế ôm hắn mãi mãi.
“Tiểu hồ, có muốn vĩnh viễn ở cùng với đại ca?”
“Muốn nha.”
Âm trầm công tính kế đã lâu, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt tiểu hồ.
“Tiểu hồ, vậy ngươi trên tờ giấy này viết tên của mình, sau đó ấn ngón tay vào.”
“Đây là cái gì?” Ngốc hồ thụ nghiêng đầu.
“Đây là thứ có thể khiến chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau.” Âm trầm công nói như vậy.
Ngốc hồ thụ không chút do dự, rất nhanh ở trên giấy viết tên chính mình, sau đó ấn ngón tay xuống.
“Tiểu hồ thực ngoan.” Âm trầm công vô cùng vừa lòng, đem ‘Hôn thư’ kia thu vào ngực, ôm Ngốc hồ thụ hôn mấy cái.
“Đệt! Phụ thân, ngài vậy mà lại lừa cha về như thế!”
Âm trầm công hung hăng trừng, nhi tử nói lời thô tục lập tức che miệng lại, mặt ra vẻ ăn năn.
“Rốt cuộc có muốn nghe không?” Âm trầm công lạnh lùng hỏi.
“Nghe chứ nghe chứ! Đương nhiên nghe! Phụ thân ngài tiếp tục. Lão tứ thập tứ, không nghe liền đi nơi khác, đừng làm phiền chúng ta.”
Ở trong phòng ngồi đầy hồ nữ hồ tử, để không gian thoải mái, cả đám quay về nguyên hình ngồi thành một đống nhìn vào vô cùng đồ sộ.
Âm trầm công hừ lạnh, lúc này mới lấy bảo vật trong lòng ra, nhớ lại nói.