- Tôi biết rồi, tôi sẽ đi ngay, lập tức đi ngay, tôi sẽ đảm bảo không bao giờ xuất hiện trở lại.
Thiết Quải Thất vội vàng nói.
- Anh tốt nhất nên nhớ kỹ lời của mình, nếu không lần sau chuyện tốt sẽ chẳng đến phần anh.
Ninh Khiết hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng đến bên cạnh kéo tay Hạ Thiên:
- Chồng, chúng ta ra ngoài dạo chơi.
Hạ Thiên cũng nhanh chóng theo Ninh Khiết ra khỏi cửa, hắn bây giờ cần phải đi giải quết Tống Hùng, còn chuyện tên què Thiết Quải Thất, tạm thời hắn chẳng có hơi sức đâu để quan tâm đến đối phương, nếu sau này tên khốn kia còn đến làm phiền, hắn sẽ trực tiếp xử lý.
Khi thấy Ninh Khiết và Hạ Thiên rời khỏi phòn thì Thiết Quải Thất cảm thấy rất bức bối, hôm nay đúng là quá xui xẻo, chưa nói đến chuyện bị một tên đánh hai lần, còn bị cướp hai lần, hắn sao lại chọc vào người lợi hại như vậy? Thù này lại không thể nào báo được.
- Tạm thời không nên chọc vào hắn, đợi có cơ hội báo thù cũng không muộn.
Thiết Quải Thất bị Ninh Khiết hù dọa, bây giờ cũng không còn dũng khí trả thù.
...
Ninh Khiết đưa Hạ Thiên đi đến một gian phòng khác cũng ở lầu ba, chìa khóa trên tay nàng, nàng mở cửa, kéo Hạ Thiên vào, sau đó đóng cửa lại. Hạ Thiên cũng lập tức thấy một người nằm dưới sàn nhà, đó chính là Tống Hùng trước kia đã từng làm vệ sĩ cho Ninh Khiết.
Hạ Thiên đã có hai lần kinh nghiệm dùng ngân châm thôi miên, mỗi lần như vậy hắn đều thành công. Lúc này tuy công lực bị chế ngự, không thể sử dụng tùy ý nhưng thực tế dùng ngân châm thôi miên lại chẳng liên quan gì đến băng hỏa linh khí. Vì thế lúc này hắn thuận lợi thôi miên Tống Hùng sau đó hỏi gì đối phương cũng trả lời.
Hạ Thiên cũng nhanh chóng phát hiện mình suy đoán không sai, Tống Ngọc Mị chỉ phái một mình Tống Hùng đến giám sát mà thôi. Điều này cũng là bình thường, với bản lĩnh của Tống Hùng, địa phương như Cảng Thành này không có vài người tạo nên uy hiếp với hắn. Tống Ngọc Mị lại cho rằng Hạ Thiên bị quản chế công lực, Ninh Khiết hôn mê bất tỉnh, để một thuộc hạ như Tống Hùng đến đây âm thầm quan sát cũng vì coi trọng Hạ Thiên, nếu không Tống Ngọc Mị sẽ cảm thấy tùy tiện phái một người đến đây là được.
Đáng tiếc là Tống Ngọc Mị không biết, Hạ Thiên dù bị quản chế công lực nhưng không yếu nhược như tưởng tượng của nàng. Thậm chí nàng cũng không ngờ Hạ Thiên có thể cứu tỉnh Ninh Khiết, lại lợi dụng âm hỏa trên người Ninh Khiết để giải khai cấm chế trên người chính mình. Kết quả là hắn chỉ dùng thời gian một ngày ngắn ngủi để làm cho cục diện biến đổi. Bây giờ Tống Hùng lại bị hắn khống chế, trong thời gian ngắn, Tống Hùng dựa theo ý của Hạ Thiên mà nói ra rất nhiều chuyện bi thảm với Tống Ngọc Mị.
Điều duy nhất làm Hạ Thiên cảm thấy bực bội chính là Tống Hùng có trình độ biên chuyện tương đối kém, hắn không biết nên nói như thế nào. Cũng may Ninh Khiết chủ động xin giết giặc, nàng tự viết ra, Tống Hùng chỉ cần nói mà thôi. Vì vậy kể từ hôm nay Ninh Khiết có thêm một nghề phụ, nghề viết tiểu thuyết.
Ninh Khiết đã nghĩ ra tình tiết của câu chuyện, đó là một chàng thanh niên đến Cảng Thành mà không có đồng nào trong người, không thể nào không làm ăn mày, nhận đủ tất cả uất ức. Sau đó hắn gặp một cô gái xinh đẹp, hai bên yêu nhau, đáng tiếc là cô gái xinh đẹp này cuối cùng lại làm bồ nhí cho một kẻ có tiền...
- Chồng, tôi quyết định sau này sẽ viết tiểu thuyết, có thể gọi là Chuyện muốn quên ở Cảng Thành, nếu không gọi là Nghịch Lưu Thành Hải cũng được.
Lúc này tâm tình của Ninh Khiết rất tốt, vì nàng biết rõ mình và Hạ Thiên đã an toàn.
- Không có vấn đề, sau khi Tống Ngọc Mị bị đánh bại, tôi sẽ giúp chị xuất bản tiểu thuyết.
Hạ Thiên đáp ứng ngay.
- Chồng, tôi thấy chúng ta không thể nào rời khỏi đây ngay, không bằng chúng ta đi thuê nhà?
Ninh Khiết lúc này chợt đề nghị, nàng không biết sẽ ở lại Cảng Thành này trong bao lâu, nhưng nàng có thể khẳng định không phải là một vài ngày, sợ rằng vài tháng và cũng có thể là hơn. Bây giờ nàng cần phải có một kế hoạch lâu dài mới được.
Ninh Khiết sở dĩ đưa ra lời đề nghị thuê nhà vì nàng biết mình và Hạ Thiên bây giờ có gần năm nghìn đồng, tuy tiền thuê nhà ở Cảng Thành sẽ không rẻ, nhưng số tiền đó muốn thuê được một căn nhà là vấn đề không lớn. Ninh Khiết thật ra không thích ở khách sạn, nàng cảm thấy dù thêu một căn phòng cũng có thể coi là nhà.
Hạ Thiên cũng hiểu nên thuê nhà, hắn cũng không thích ở khách sạn, vì vậy hai người lập tức đạt thành nhất trí, sẽ đi thuê phòng ngay bây giờ, nếu đến tối có thể chuyển vào ở thì càng tốt.
- Nơi đây gọi là thôn Dân Hưng, vài năm trước xây dựng khá nhiều chung cư, những căn chung cư đó đều được gọi là Dân Hưng Nhạc Viên, tổng cộng có vài chục chung cư như vậy.
Ninh Khiết đi ra khỏi khách sạn rồi khẽ giới thiệu tình huống bên này với Hạ Thiên. Vừa rồi nàng đi theo Hạ Thiên thì cũng thuận tiện cũng hỏi thăm tình huống nơi này, tuy còn chưa hiểu rõ nhưng cũng có chút hiểu biết sơ bộ:
- Tất cả căn phòng ở chung cư hay nhà được xây bên ngoài đều căn bản được bán cho người dân thôn Dân Hưng, nhưng bọn họ rất ít khi ở đây, vì vậy cơ bản đều cho thuê. Cậu xem, nơi đây toàn bảng quảng cáo cho thuê phòng.
Hạ Thiên quét mắt nhìn rồi nói:
- Tôi thấy những gian phòng này cũng khá tốt.
- Ừ, khá tốt.
Ninh Khiết khẽ gật đầu:
- Chúng ta trước tiên đi mua một cái điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho chủ nhà.
Hạ Thiên không hiểu những vấn đề này, vì vậy tất cả đều do Ninh Khiết xử lý. Nàng đến cửa hàng điện thoại, mua một chiếc điện thoại giá ba trăm đồng, lại mua một chiếc sim giá một trăm đồng, sau đó gọi điện thoại cho số máy ghi trên quảng cáo.
Nửa giờ sau Hạ Thiên phát hiện phòng cho thuê cũng chẳng phải luôn bỏ trống, tuy có rất nhiều phòng nhưng phần lớn đều đã có người thuê, vì thế muốn kiếm được một gian phòng cũng không dễ dàng như vậy. Ninh Khiết dùng điện thoại gọi cho mười số máy, phần lớn đều là phòng có người thuê, chỉ có hai căn còn trống. Nhưng hai gian phòng, một căn giá hai ngàn rưỡi một tháng, hơn nữa còn bắt giao trước tiền phòng trong thời gian một quý, một gian phòng khác giá hai ngàn một tháng nhưng bắt đóng tiền hai tháng một lần, Ninh Khiết tính toán và thấy tiền không đủ, đúng là không có biện pháp, cũng chỉ có thể tiếp tục điện thoại mà thôi.
- Tiền thuê nhà nơi đây quá mắc, giống như còn mắc hơn cả thủ đô.
Ninh Khiết có chút buồn bực, nàng tưởng rằng năm nghìn đồng có thể tìm được một chỗ nghỉ ngơi, nhưng bây giờ xem ra số tiền đó là không đủ.
Ninh Khiết dùng ánh mắt không cam lòng tìm những tờ quảng cáo, nàng tiếp tục điện thoại nhưng không có thou hoạch gì. Có một gian phòng giá rất rẻ, một tháng một ngàn rưỡi, hai gian một phòng, nhưng yêu cầu của chủ nhà lại rất quái, yêu cầu giao một năm tiền nhà, cộng thêm hai ngàn tiền thế chấp, tính lại vừa đủ hai mươi ngàn, điều này làm Ninh Khiết thiếu chút nữa đã mắng người.
- Nếu không tối nay chúng ta tiếp tục ở lại khách sạn, ngày mai tôi tìm thêm chút tiền rồi đi thuê cũng không muộn.
Hạ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được phải nói.
- Chồng, nơi này kiếm tiền cũng không dễ.
Ninh Khiết không khỏi khẽ nói.
- Tôi cảm thấy rất đơn giản, cùng lắm thì đi cướp.
Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm.
- Cướp cũng không tốt, trước đó đám người kia chủ động trêu chọc chúng ta, chúng ta có cướp cũng không có vấn đề gì. Nếu bây giờ chúng ta chủ động đi cướp, tôi thấy...Thấy không thỏa đáng...
Ninh Khiết tuy bây giờ là người có năng lực nhưng lại có vài quan niệm thâm căn có đế, nếu không đến tình cảnh bất đắc dĩ thì nàng sẽ chẳng đi cướp. Vì vậy nàng dừng lại một chút rồi an ủi Hạ Thiên:
- Chồng, cậu đừng vội, chúng ta nhất định sẽ tìm được gian phòng phù hợp, sau khi tìm được phòng thì tôi sẽ đi tìm công việc, nuôi sống hai người không phải là vấn đề.
Ninh Khiết không đợi Hạ Thiên kịp tiếp lời mà lập tức gọi điện thoại, vì nàng lại thấy quảng cáo cho thuê nhà.
Lúc này Ninh Khiết cúp điện thoại và tỏ ra rất vui:
- Quát tốt, chồng, chúng ta cuối cùng cũng tìm được một gian phòng phù hợp, một gian một buồng, chỉ một ngàn rưỡi, giao tháng một, tính cả tiền đặt cọc là ba ngàn. Chúng ta thanh toán tiền nhà vẫn còn lại hơn một ngàn, cũng đủ cho chúng ta tiêu xài một tháng. Đi thôi, chúng ta đến xem phòng thế nào.
Ninh Khiết hỏi vài người căn cứ theo địa chỉ mà chủ nhà đã nói, sau đó nàng tìm được đến nơi. Sau khi nàng đến đúng địa điểm thì phát hiện chỗ này rẻ là có lý do, vì gian phòng ở lầu chín nhưng lại không có thang máy, điều này làm cho Ninh Khiết cảm thấy khó hiểu, không phải đã có quy định qua tầng bảy phải có thang máy à? Sao phòng này ở tầng chín, vì sao không có thang máy?
Hơn nữa số của gian phòng này tương đối xấu, là 911, cũng may Ninh Khiết không quan tâm đến vấn đề này, nàng chỉ cần ở chung với hạ thiên, coi như cả hai có một gian nhà nhỏ, vì vậy nàng nhanh chóng nhấn chuông.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông hơn ba mươi xuất hiện ở cửa ra vào, khi thấy Ninh Khiết thì người đàn ông này có hơi sững sờ, một lúc sau mới nói:
- Thuê nhà sao? Vào đi.
Ninh Khiết kéo Hạ Thiên đi vào, sau đó nàng quan sát gian phòng. Lúc này tên đàn ông kéo cửa lại, hơn nữa còn bấm khóa.
- Anh làm gì vậy?
Ninh Khiết lập tức cảm thấy có gì đó là lạ, bình thường khi xem phòng thì chủ nhà cũng không đóng cửa, mà khóa trái cửa cũng càng kỳ quái.
Tên đàn ông còn chưa nói lời nào thì cửa phòng ngủ mở ra, có hai người đàn ông từ bên trong phóng ra, bộ dạng đều ba mươi tuổi.
Ninh Khiết lập tức chau mày, trong lòng không khỏi buồn bực, vì nàng thấy hai tên đàn ông kia đều cầm dao, xem ra muốn rẻ cũng dễ dàng bị hại, nàng tưởng rằng tìm được một gian phòng giá rẻ, nào ngờ lọt vào ổ cướp.
- Cướp đây.
Một tên đàn ông mở miệng chứng minh suy đoán của Ninh Khiết:
- Lấy hết tiền đưa ra đây.