- Vợ Vi Nhi, điều này cũng khôn thể trách tôi, chỗ này của chị quá lớn, một tay sao chịu nổi hai cái?
Hạ Thiên tỏ ra vô tội.
- Cậu không biết xài một cái một lần sao?
Ngải Vi Nhi tức giận nói.
- Đây không phải lãng phí sao?
Hạ Thiên lầm bầm một câu, đúng là phí của giời.
- Lãng phí cái đầu cậu.
Ngải Vi Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Sao cậu không thấy lãng phí Isabella.
- Huấn luyện viên, chồng nhỏ thích chị hơn.
Isabella ở bên cạnh cười hì hì nói.
Ngải Vi Nhi không phản bác, thật ra nàng biết rõ điều này, nàng và Isabella cùng một chỗ với Hạ Thiên thì phát hiện ra ngay, hắn rất mê say nàng.
- Chị Isabella, tôi cũng thích chị.
Hạ Thiên lại lấy bàn tay lạnh như băng ra khỏi người Ngải Vi Nhi, sau đó hắn đưa tay về phía Isabella, trực tiếp phủ lên bộ vị nào đó của nàng.
Trong lòng Hạ Thiên chợt bùng ra lửa nóng, hắn định ôm hai vợ làm quả song phi như trên du thuyền, nhưng đúng lúc này âm thanh của Ninh Khiết lại vang lên:
- Chồng, Vi Nhi, Isabella, dùng cơm sáng.
Hạ Thiên bị Ninh Khiết nhắc nhở một câu như vậy, hắn phát hiện mình nếu muốn ăn ngon Ngải Vi Nhi thì phải bổ sung thể lực.
Bốn người xuống lầu đi vào phòng bếp, bắt đầu ăn sáng, tạm thời Hạ Thiên không xoa bóp người nào, đầu óc Ngải Vi Nhi cũng thanh tỉnh hơn, nàng lại nhớ ra những câu cần hỏi.
- Âm hỏa của cậu bao giờ mới tiêu tán?
Ngải Vi Nhi trước đó đã nghĩ muốn hỏi về vấn đề này nhưng Hạ Thiên làm nàng phân tâm, vì vậy đã quên.
Hạ Thiên được nhắc đến vấn đề này thì chợt buồn bực, hắn vô tình trả lời:
- Vợ Vi Nhi, dựa theo tốc độ của tôi bây giờ thì ít nhất cũng là nửa tháng, nhưng tôi đang suy nghĩ biện pháp, nói không chừng sẽ hấp thu nhanh hơn.
- Chồng, chúng ta bây giờ có nên rời khỏi đây không?
Ninh Khiết hỏi mà có chút lo lắng:
- Nếu Tống Ngọc Mị biết hai người bọn họ tìm được cậu, sợ rằng cô ta sẽ đến đây.
- Không bằng chúng ta xuất ngoại, đến tổng bộ của Ám Ảnh Đoàn, bây giờ Ám Ảnh Đoàn bên trong có chút vấn đề, cậu đến lại vừa đúng lúc, cho đám người không nghe lời một bài học, thuận tiện tránh né Tống Ngọc Mị kia.
Ngải Vi Nhi dùng giọng đề nghị nói, nàng đã từ trong miệng Ninh Khiết biết được tất cả, nàng cũng hiểu rời khỏi đây là biện pháp tốt nhất, có têể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Isabella ở bên cạnh cũng phụ họa:
- Đúng vậy, chồng nhỏ, cậu nên theo chúng tôi đi, nếu có tôi và huấn luyện viên đi cùng cậu, Ninh Khiết cũng đi theo, đến đó nghỉ ngơi vài tháng, trong cơ thể sẽ không có âm hỏa, sau đó cũng không cần sợ người phụ nữ xấu xí Tống Ngọc Mị kia.
- Tôi cảm thấy lời đề nghị của chị ấy là rất tốt, tôi cũng tán thành xuất ngoại.
Ninh Khiết cũng mở miệng nói, sau đó hai mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, cùng đợi quyết định.
- Để tôi suy nghĩ một chút đã.
Hạ Thiên lại không lập tức đồng ý, vì hắn thật sự không muốn xuất ngoại. Hắn không có nhiều hứng thú với Ám Ảnh Đoàn, đúng như những gì Ngải Vi Nhi suy nghĩ, hắn chỉ có hứng thú với hai mỹ nữ của Ám Ảnh Đoàn mà thôi, là nàng và Isabella. Còn chức vụ đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn, hắn không quá hứng thú, sở dĩ hắn đồng ý làm đoàn trưởng cũng chỉ vì có được Ngải Vi Nhi làm vợ.
- Cậu còn nghĩ gì nữa?
Ngải Vi Nhi có chút tức giận:
- Này, tôi đã nói với cậu rồi, nếu cậu không đi, tôi vài Isabella sẽ phải lập tức quay về.
- Huấn luyện viên, trước tiên cứ để cho chồng nhỏ nghĩ lại đã. Thế này đi, chúng ta trước tiên lo chứng minh và hộ chiếu giả cho chồng, chuẩn bị sẵn sàng, dù sao việc này cũng cần thời gian, đợi đến khi làm tốt mọi chuyện thì có lẽ chồng sẽ nghĩ xong rồi.
Isabella nhanh chóng nói.
- Được rồi, nghe lời em.
Ngải Vi Nhi thấy Isabella nói cũng đúng, vì vậy liền gật đầu.
- Trước tiên ăn điểm tâm, ăn xong chúng ta lại thương lượng, thuận tiện cũng giúp chồng xem có cách gì hấp thu âm hỏa nhanh hơn một chút hay không.
Ninh Khiết đón lời.
Ba người phụ nữ cuối cùng cũng đạt thành nhất trí, bốn người nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Isabella liên lạc nhân viên Ám Ảnh Đoàn làm công tác hậu cần, sắp xếp chứng minh và hộ chiếu giả cho Hạ Thiên và Ninh Khiết. Mà Hạ Thiên định ăn xong bữa sáng sẽ ăn Ngải Vi Nhi lại không thể thực hiện, vì Ngải Vi Nhi nói phải giúp hắn nghĩ ra biện pháp hấp thu âm hỏa.
- Vợ Vi Nhi, tôi đã không nghĩ ra biện pháp gì, chị cũng đừng nghĩ là gì cho mệt.
Hạ Thiên lúc này cũng không có hứng thú với những biện pháp kia, bây giờ hứng thú lớn nhất của hắn chính là làm một nghệ thuật gia kiêm học giả, sẽ cùng Ngải Vi Nhi lên giường nghiên cứu nghệ thuật cơ thể, thuận tiện bàn luận về vài chân lý liên quan đến sinh mạng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Hừ, chỉ biết khoác lác, chút chuyện như vậy cũng làm không xong.
Ngải Vi Nhi mở miệng kích thích Hạ Thiên.
- Đét.
Hạ Thiên lập tức mất hứng, hắn vỗ mông Ngải Vi Nhi rồi dùng giọng bất mãn nói:
- Không được phép nói bậy về chồng.
Ngải Vi Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, tuy nàng không nói gì nhưng vẻ mặt nói rõ mình không phục.
Hạ Thiên nhìn bộ dạng bức bối của Ngải Vi Nhi thì có chút buồn bực:
- Vợ Vi Nhi, chị chờ chút, tôi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.
- Cậu nghĩ ra rồi nói sau.
Ngải Vi Nhi khẽ hừ một tiếng.
- Chờ đến khi tôi nghĩ ra, tôi sẽ nghĩ cách trừng phạt chị.
Hạ Thiên dùng ánh mắt không muốn nhìn cặp mông ngạo nghễ của Ngải Vi Nhi vài giây, sau đó lầm bầm nói.
- Nếu cậu nghĩ ra biện pháp, tôi sẽ để tùy cậu thích làm gì thì làm.
Ngải Vi Nhi vừa mới kích thích Hạ Thiên, bây giờ lại cho hắn ăn cà rốt.
- Vợ Vi Nhi, chị nói phải giữ lời đấy nhé?
Hạ Thiên lập tức có chút hưng phấn.
- Tôi nói tất nhiên sẽ chắc chắn.
Ngải Vi Nhi khẽ hừ một tiếng, trong lòng không cho là đúng, nàng đã từng bị tên sắc lang kia vật lộn bảy ngày tám đêm, cùng lắm thì bây giờ cho hắn làm việc nửa tháng, như vậy còn làm gì được nữa?
Hạ Thiên bắt đầu suy xét cẩn thận, âm hỏa trên người thì dùng châm cứu sẽ không thể giải quyết cho tốt được, nhưng trước nay hắn có thói quen dùng châm cứu kết hợp với băng hỏa linh khí để giải quyết vấn đề, không thích dùng dược vật. Nhưng Hạ Thiên không thích chứ chẳng phải không hiểu, vì vậy hắn cũng có thể đưa ra nhiều phương pháp điều chế cho Diệp Mộng Oánh.
- Có dược liệu gì giúp được mình nhỉ?
Hạ Thiên thì thào nói.
Khi thấy Hạ Thiên thật sự suy tư thì Ngải Vi Nhi cũng không nhịn được phải giúp hắn nghĩ biện pháp:
- Này, tôi nghe nói âm hỏa này từ trong người Ninh Khiết lấy ra, vậy cậu không để đưa âm hỏa về lại người cô ấy sao? Nếu âm hỏa quá nhiều thì cậu có thể phân phát ra cho chúng tôi mỗi người một phần, sau đó lại dùng biện pháp thích hợp để xử lý.
- Vợ Vi Nhi, điều này không được, âm hỏa là những thứ dư thừa của phụ nữ, không thể nào đưa sang người phụ nữ được. Hơn nữa ôi còn muốn sử dụng âm hỏa này, muốn hấp thu chúng, như vậy có thể thi triển được nghịch thiên đệ ngũ châm, như thế đánh bại Tống Ngọc Mị cũng không có vấn đề. Tất nhiên cũng vì vậy mà tôi không muốn lãng phí chúng.
Hạ Thiên mở miệng nói, sau đó hắn lầm bầm:
- Hình như lần đầu tiên tôi hấp thu âm hỏa có vẻ rất nhanh, nhưng khi đó trong người còn có khí chí cương của vợ Mị Nhi, khí chí cương và âm hỏa giao chiến, tôi làm ngư ông đắc lợi. Ôi, nếu thật sự có vợ Mị Nhi ở đây thì rất tốt, đáng tiếc là không có, thật sự phiền toái.
- Chồng nhỏ, các người nói âm hỏa là thứ gì?
Isabella lúc này dùng giọng có chút hiếu kỳ nói, nàng dù sao không phải người Trung Quốc, tuy tiếng trung là không tệ nhưng vẫn không hiểu quá nhiều vấn đề. Cuối cùng nàng bổ sung một câu:
- Tôi thường xuyên nghe nói âm dương, nếu đã có âm hỏa thì phải có dương hỏa chứ?
- Tất nhiên là có, trong cơ thể phụ nữ có âm hỏa, thân thể đàn ông có dương hỏa, nữ nhân nhiều âm hỏa sẽ nghĩ đến đàn ông, đàn ông có nhiều dương hỏa sẽ nghĩ đến phụ nữ.... ....
Hạ Thiên nhanh chóng nói, hắn còn nói chưa dứt lời thì đã bị Ngải Vi Nhi cắt ngang:
- Trong người cậu có rất nhiều dương hỏa... ....
- Vợ Vi Nhi, bây giờ tôi có quá nhiều âm hỏa, đàn ông có quá nhiều âm hỏa sẽ biến thành phụ nữ, mà phụ nữ có quá nhiều dương hỏa sẽ biến thành bất nam bất nữ.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Chồng nhỏ, vậy cậu phải nghĩ biện pháp gì để có thêm nhiều dương hỏa, như vậy chẳng phải không còn sợ âm hỏa sao?
Isabella có chút tò mò.
Ngải Vi Nhi và Ninh Khiết đều không cho là đúng, sự việc nào có đơn giản như vậy?
Nhưng Hạ Thiên lại ngẩn ngơ, sau đó suy nghĩ một chút rồi vui mừng như điên:
- Đúng vậy, chuyện quá đơn giản, sao tôi không nghĩ ra?
Hạ Thiên đột nhiên ôm lấy Isabella, hắn hôn nàng hai cái:
- Isabella, chị thật sự quá thông minh.
- Hì hì, chồng nhỏ, thật ra tôi rất thông minh, năm xưa đậu Harvard đấy nhé.
Isabella nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên.
Ngải Vi Nhi không khỏi ngẩn ngơ, ý kiến của Isabella xem như rất đáng tin sao?
Ninh Khiết lúc này không nhịn được mở miệng hỏi thăm:
- Chồng, cậu thật sự có biện pháp sao?
- Đúng vậy, có biện pháp.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Vợ quỷ keo kiệt, mau cầm giấy bút lại đây.
- À.
Ninh Khiết dù có chút mơ hồ nhưng vẫn lấy giấy bút ra.
Hạ Thiên múa bút như bay, hắn nhanh chóng viết ra trăm chữ, sau đó đưa cho Ninh Khiết:
- Vợ quỷ keo kiệt, mau đi giúp tôi mua dược liệu này.
Ninh Khiết khẽ gật đầu, nàng chuẩn bị ra khỏi cửa, nhưng Hạ Thiên lại căn dặn một câu:
- Mang theo nhiều tiền, những thứ này sợ rằng rất mắc.
- Được.
Ninh Khiết liền vào phòng, sau đó mang bóp rồi rời khỏi cửa.
- Mang theo thẻ tín dụng của tôi, lỡ may không đủ tiền thì quét thẻ của tôi.
Ngải Vi Nhi đưa thẻ tín dụng cho Ninh Khiết.
Ninh Khiết cũng không chần chừ, nàng cầm thẻ tín dụng của Ngải Vi Nhi, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà, sau khi nàng đi khuất thì Ngải Vi Nhi không nhịn được phải hỏi:
- Này, rốt cuộc cậu nghĩ ra biện pháp gì? Đúng như những gì Isabella nói sao?