Tuy Dạ Ngọc Mị và Nguyệt Thanh Nhã đã chiến đấu hai ngày hai đêm nhưng vẫn rất linh mẫn với tất cả động tĩnh xung quanh, nếu có người tiếp cận thì các nàng sẽ lập tức cảm giác được. Nhưng bây giờ các nàng nghe thấy âm thanh và giật mình vì có người đến đỉnh Thanh Phong Sơn, điều này làm cho các nàng lắp bắp kinh hãi.
Nhưng sau khi giật mình thì Dạ Ngọc Mị và Nguyệt Thanh Nhã đều có cảm giác hoàn toàn khác biệt, Nguyệt Thanh Nhã đổi sợ thành vui, mà Dạ Ngọc Mị thì lập tức chuyển sang phẫn nộ và khó tin.
Hai người rất quen thuộc với âm thanh này, dù không nhìn thấy người đến nhưng cũng có thể nghe ra, người đột nhiên xuất hiện trên đỉnh Thanh Phong Sơn chính là kẻ có quan hệ khá chặt với hai nàng, là Hạ Thiên. Nhưng lại có sự khác biệt, đó là người đàn ông thân mật nhất của Nguyệt Thanh Nhã, đối với Dạ Ngọc Mị thì lại là kẻ thù khắc cốt ghi tâm.
Điều làm cho Dạ Ngọc Mị cảm thấy khó tin chính là Hạ Thiên vốn bị nàng phong tỏa công lực, đang làm việc mệt mỏi không biết sống chết ở Cảng Thành, nhưng bây giờ nàng lại phát hiện hắn chẳng những không bị phóng bế võ công, hơn nữa công lực còn tăng tiến mạnh mẽ, vì vậy mà hắn lên đến đỉnh núi nhưng hai người còn chưa phát hiện ra.
- Con đàn bà chết tiệt Tống Ngọc Mị, tôi đã nhịn cô từ lâu rồi, trước đó cô uy hiếp không cho tôi gặp vợ, bây giờ còn đến làm phiền thần tiên tỷ tỷ, tôi nhất định sẽ áp dụng hình phạt, mỗi ngày một ngàn cái đét đít, sau đó dùng xích khóa lại đến chết mới thôi.
Hạ Thiên lúc này nói ra một hơi dài, sau đó phóng về phía Tống Ngọc Mị:
- Thần tiên tỷ tỷ, trước tiên chị nghỉ ngơi một chút, tôi đến xử lý con đàn bà chết tiệt này.
Tốc độ của Hạ Thiên là rất nhanh, vượt quá sức tưởng tượng của Dạ Ngọc Mị, nếu nói trước kia khi hắn ra tay thì vẫn còn thấy được bóng mờ, nhưng bây giờ hắn chẳng còn chút bóng dáng nào.
Tất nhiên với tu vi của Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị thì vẫn có thể miễn cưỡng thấy được động tác của Hạ Thiên, nhưng nhìn rõ là một chuyện, có thể kịp phản ứng hay không lại là một chuyện khác. Trước đó Dạ Ngọc Mị đã đấu hai ngày hai đêm với Nguyệt Thanh Nhã, công lực đã tổn hao hơn phân nửa, vừa rồi lại bị những câu nói của Hạ Thiên làm cho tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ói máu, điều này làm phản ứng của nàng là rất chậm, khi nàng kịp phản ứng thì bàn tay của Hạ Thiên đã cách ngực chỉ còn một tấc.
Hạ Thiên cũng không biết là cố ý hay tận lực, một chưởng của hắn vỗ thẳng vào bộ ngực hùng vĩ của Dạ Ngọc Mị, tất nhiên hành động lưu manh của hắn làm nàng giận cắn răng, đồng thời lại có chút bi phẫn và rất khó tưởng. Nàng bi phẫn vì phát hiện một chưởng của hắn với công lực quá mạnh, trước đó hắn bị nàng phong bế võ công nhưng bây giờ công lực tinh tiến quá mức, chỉ một chưởng của hắn cũng làm cho nàng biết rõ, dù mình không đấu hai ngày hai đêm với Tống Ngọc Mị thì cũng không phải là đối thủ của Hạ Thiên.
Nhưng khi bàn tay của Hạ Thiên sắp tiếp xúc thân mật với hai ngọn núi cao ngất của Dạ Ngọc Mị thì một âm thanh vội vàng vang lên:
- Tiểu sắc lang, mau dừng tay.
Hạ Thiên nghe nói như vậy thì có chút buồn bực, hôm nay hắn vội vàng đến đây chính là muốn thuận tiện giúp Thần tiên tỷ tỷ dạy bảo Tống Ngọc Mị, nhưng vì sao thần tiên tỷ tỷ lại nói hắn dừng tay?
Tuy không quá tình nguyện nhưng Hạ Thiên vẫn không muốn vi phạm ý nguyện của thần tiên tỷ tỷ, vì thế hắn thu tay về, nhưng khoảnh khắc đó hắn vẫn khẽ đụng vào đỉnh núi. Tuy chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng cảm giác tuyệt vời từ đầu ngón tay truyền đến cũng làm hắn tiếc hận, người phụ nữ chết tiệt này đúng là có dáng người quá tốt, vì sao hết lần này đến lần khác lại là kẻ thù của thần tiên tỷ tỷ?
Dạ Ngọc Mị tránh được một kiếp dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, hận không thể nuốt tên khốn này vào bụng, động tác vừa rồi của Hạ Thiên làm nàng phát điên, nàng không ngờ tên phàm nhân khốn kiếp bị mình đánh cho tàn phế trước đó lại dám sàm sỡ với mình vào lúc này.
Không, không phải là phàm nhân, tên khốn nạn kia đã không còn là phàm nhân, năng lực của hắn bây giờ tuyệt đối không còn là phàm nhân.
Chẳng biết vì sao Dạ Ngọc Mị nghĩ như vậy thì cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút, có lẽ cũng vì vậy mà bây giờ dù nàng có căm tức cũng không mở miệng mắng người, tất nhiên đây cũng là vì nàng không thích mắng người, chỉ thích đánh người mà thôi.
Nhưng một giây sau thì Dạ Ngọc Mị lại hận không thể chém chết Hạ Thiên, không phải vì hắn vừa sờ soạng nàng, là vì nàng thấy hắn đang ôm Nguyệt Thanh Nhã.
Tuy Dạ Ngọc Mị đã sớm biết quan hệ mật thiết giữa Hạ Thiên và Nguyệt Thanh Nhã, vì tên khốn kia biết được những vị trí thần bí trên người Nguyệt Thanh Nhã, rõ ràng quan hệ giữa hai người là rất thân mật. Nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy là một chuyện, bây giờ nàng chưa thể tiếp nhận sự thật này, vì nàng là tiên tử cao cao tại thượng, tất cả mọi người trên thế giới này chỉ là phàm nhân mà thôi, bọn họ không có tư cách khinh nhờn các nàng. Nhưng tên khốn Hạ Thiên kia không những khinh nhờn nàng, còn khinh nhờn Nguyệt Thanh Nhã, điều này làm nàng sinh ra ý nghĩ băm vằn hắn thành trăm mảnh.
Lúc này Hạ Thiên thật sự phàn nàn với Nguyệt Thanh Nhã:
- Thần tiên tỷ tỷ, vì sao chị không cho tôi đánh đuổi con đàn bà chết tiệt này? Cô ta không những uy hiếp chị, còn là kẻ thù của chị.
- Tiểu sắc lang, cậu đừng hiểu lầm, cô ta không phải là kẻ thù của chị, là chị em tốt của chị, mà cô ta cũng là ân nhân cứu mạng của chị.
Nguyệt Thanh Nhã để Hạ Thiên tùy tiện ôm vòng eo nhỏ của mình, giọng điệu rất dịu dàng:
- Lát nữa tôi sẽ giải thích với cậu, bây giờ tôi và cô ta còn chưa quyết đấu xong, đây là quyết đấu giữa tôi và cô ấy, không thể cắt đứt, vì vậy cậu không thể giúp tôi, hiểu chưa?
- Được rồi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, nếu thần tiên tỷ tỷ đã nói như vậy thì hắn không đồng ý không được, nhưng hắn sẽ ở bên cạnh xem xét, nếu nàng thật sự gặp nguy hiểm thì hắn nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.
Tất nhiên trong lòng Hạ Thiên cũng có chút mê hoặc, người phụ nữ Tống Ngọc Mị chết tiệt này rõ ràng có địch ý với thần tiên tỷ tỷ, sao không phải là kẻ thù của nàng? Hơn nữa nàng còn nói Dạ Ngọc Mị chính là chị em tốt và là ân nhân cứu mạng của mình, điều này hình như không quá bình thường. Nhưng ngay sau đó hắn cũng nghĩ ra, người phụ nữ chết tiệt này biết tiêu chí bí ẩn trên người nàng, có vẻ hai bên rất quen thuộc, có lẽ thần tiên tỷ tỷ cũng không lừa gạt hắn.
- Tiểu Mị, tiếp tục đi, hắn sẽ không giúp tôi.
Nguyệt Thanh Nhã lúc này lại nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Nhưng vẫn là câu nói kia của ta, nếu tiếp tục chiến đấu thì ngươi sẽ thua, nếu ngươi tình nguyện nhận thua, chúng ta sẽ không cần chiến đấu nữa.
- Ta sẽ không nhận thua trước bất kỳ ai, ngươi cũng vậy.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói, sau đó nàng phóng về phía Nguyệt Thanh Nhã, một chưởng bổ ra, cuộc chiến bị đứt quảng vài phút lại bắt đầu.
Vì vậy mà Hạ Thiên bắt máy bay chiến đấu đến đây lại phải làm người xem, lúc ban đầu hắn còn có chút lo lắng, vì lúc ôm thần tiên tỷ tỷ thì hắn cảm thấy công lực của nàng yếu hơn trước rất nhiều, vài phút sau hắn lại yên lòng, hắn phát hiện nàng thắng chắc.
Dạ Ngọc Mị và Nguyệt Thanh Nhã vốn có tu vi tương xứng, hai bên chiến đấu hai ngày hai đêm, tuy Dạ Ngọc Mị có vẻ chiếm thượng phong, nhưng thực tế Dạ Ngọc Mị chỉ lo tấn công mạnh, Nguyệt Thanh Nhã luôn chọn thế thủ, tình huống thực tế chính là hai nàng khó phân cao thấp.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ sau hai ngày hai đêm thì Dạ Ngọc Mị và Nguyệt Thanh Nhã sẽ cùng kiệt sức, vẫn khó phân cao thấp, nhưng khi Hạ Thiên xuất hiện thì thế cục đã bị phá vỡ.
Cao thủ so chiêu thì quyết định thắng bại không phải là thực lực, đặc biệt là hai cao thủ có tu vi không khác biệt gì nhiều thì tâm tính cũng rất quan trọng. Hạ Thiên xuất hiện làm cho Dạ Ngọc Mị trở nên nóng lòng bất an, cũng khó thể tiếp tục dồn tinh lực vào quyết đấu, mà Nguyệt Thanh Nhã thì khác biệt, khi thấy Hạ Thiên thì tâm tình của nàng trở nên bình thản, vì vậy mà thắng bại không còn gì phải lo.
- Tiểu Mị, ngươi thua rồi.
Nửa giờ sau Nguyệt Thanh Nhã dùng giọng ôn hòa nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, rõ ràng nàng quy tội mình bị thua cho Hạ Thiên, mà thật ra cũng là như vậy, nếu Hạ Thiên không xuất hiện thì dù nàng thua cũng không như bây giờ.
- Tiểu Mị, thắng thua thật ra không quan trọng, dù thế nào cũng đã là hai mươi năm, cuộc chiến này bắt buộc phải có kết quả, không phải sao?
Nguyệt Thanh Nhã dịu dàng nói.
Hạ Thiên ở bên cạnh có chút không vui, thần tiên tỷ tỷ sao lại dịu dàng với người phụ nữ kia như vậy? Chỉ dịu dàng với hắn thôi mới đúng chứ?
- Không cần ngươi dỗ dành ta, ta không phải người thua mà không thực hiện lời hứa.
Giọng điệu của Dạ Ngọc Mị rất lạnh lùng:
- Đã thua ta sẽ thực hiện giao ước, sẽ ở lại Thanh Phong Sơn một năm.
- Ta biết rõ ngươi sẽ tuân thủ giao ước này, núi này có nhiều chỗ ở, ngươi có thể chọn một chỗ, cũng có thể xây mới một cái. Ta nói rồi, Thanh Phong Sơn là nhà của ta, cũng là nhà của ngươi, tất cả đều có thể do ngươi làm chủ.
Hạ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được phải nói:
- Thần tiên tỷ tỷ, nơi này sao lại trở thành nhà chị ta?
- Lát nữa chị sẽ giải thích với cậu.
Nguyệt Thanh Nhã dùng giọng dịu dàng nói với Hạ Thiên, sau đó nàng chuyển hướng sang Dạ Ngọc Mị:
- Tiểu Mị, nếu ngươi còn gì cần giải quyết trong thế tục, như vậy có thể nhờ Tiểu Thiên giúp đỡ... ....
- Không cần, phàm nhân trong thế giới này không có bất kỳ ai có ý nghĩa với ta.
Dạ Ngọc Mị hừ một tiếng:
- Ta đi vào thế giới này chính là một cơn ác mộng, bà bọn họ chính là một bộ phận của cơn ác mộng này.
Cuối cùng Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng bay lên trời, bay về phía dưới núi, chỉ sau khoảnh khắc đã biến mất trong tầm mắt Nguyệt Thanh Nhã.
Nguyệt Thanh Nhã nhìn về phía Dạ Ngọc Mị biến mất mà thở dài sâu kín, sau đó khẽ thở phào nhẹ nhõm, kết quả này rất đáng hài lòng với nàng, nàng tin chỉ một năm cũng đủ để thay đổi mọi chuyện.
- Tiểu sắc lang, chúng ta về nhà.
Nguyệt Thanh Nhã quay đầu nhìn Hạ Thiên, giọng điệu dịu dàng vô tận.