Biên Vân Hiệp khẽ nhíu mày:
- Tiểu Bảo, chẳng lẽ cháu không hy vọng tình hình của ông nội nhanh tốt lên sao?
- Chú Biên, tất nhiên cháu hy vọng ông sẽ nhanh chóng bình phục, nhưng cháu không muốn tùy tiện tìm thầy thuốc, vị Âm thần y mà chú đưa đến, trước nay giống như cháu chưa từng nghe nói.
Thường Tiểu Bảo khẽ hừ một tiếng:
- Hơn nữa, trong thủ đô thì dù ai cũng biết y thuật của Thiên ca là siêu việt, bây giờ Thiên ca có mặt ở đây, dù thế nào cũng không đến lượt vị Âm thần y này đến trị thương cho ông cháu.
- Anh Biên, Tiểu bảo nói cũng rất đúng, tôi cũng chưa từng nghe nói về vị Âm thần y này, bây giờ có Hạ thần y ở đây, thật sự không cần người ngoài đến trị thương.
Thường Vinh cũng mở miệng nói.
- Hạ thần y?
Biên Vân Hiệp quay đầu nhìn tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi lên người Hạ Thiên:
- Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Có lẽ vị này là Hạ thần y nổi danh thiên hạ sao?
- Đúng vậy, tôi là Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng trả lời một câu, trong lòng cũng rất khó chịu, tên ngốc Biên Vân Hiệp này muốn xử lý lão Thường, điều này rõ ràng tìm phiền toái cho hắn, nếu không phải bây giờ đang giả bị thương thì hắn đã cho đối phương ra đi rồi.
- Hạ thần y, tôi nghe nói anh có vài vấn đề ngoài ý muốn, bây giờ hình như không thể thi châm chữa bệnh được phải không?
Biên Vân Hiệp dùng giọng ngoài cười trong không hỏi Hạ Thiên.
- Liên quan quái gì đến ông?
Sở Dao ở bên cạnh nói một câu.
Biên Vân Hiệp hình như tâm tính rất tốt, hắn không chút tức giận:
- Vị tiểu thư này nói rất đúng, thứ này vốn không liên quan gì đến tôi, nhưng bây giờ việc này liên quan đến vấn đề chữa thương cho chú Thường, vì vậy có liên quan đến tôi.
Biên Vân Hiệp dừng lại một chút nhìn Thường Tiểu Bảo rồi tiếp tục nói:
- Tiểu Bảo, tất nhiên tôi tin tưởng y thuật của Hạ thần y, cũng tin Hạ thần y nếu không có vấn đề gì ngoài ý muốn sẽ không cần tìm ai đến đây làm gì. Nhưng bây giờ Hạ thần y đã không thể nào làm cho chú Lâm tỉnh lại, cũng không thể nào để cho chú Lâm nhanh khỏi bệnh, vì vậy tôi cũng chỉ có thể đưa Âm thần y đến đây mà thôi.
- Chẳng lẽ Âm thần y này có thể lập tức làm ông của tôi khôi phục lại như thường?
Thường Tiểu Bảo hừ một tiếng, hắn cũng không tin Biên Vân Hiệp.
- Không sai, Âm thần y nói, anh ta có thể để cho chú Lâm lập tức tỉnh lại, hơn nữa sau khi thi châm thì chú Lâm chỉ có thể mất một tuần dưỡng thương, sau đó có thể cơ bản xuất viện.
Biên Vân Hiệp quét mắt nhìn mọi người:
- Tiểu Bảo, anh Vinh, nếu các người có biện pháp nào khác để cho chú Lâm có thể khôi phục trong vòng một tuần, tôi có thể bỏ mặc chuyện này. Nhưng nếu các người không làm được, vậy kính xin không nên cản chân của Âm thần y.
Khoảnh khắc này Thường Tiểu Bảo cũng không thể nào phản bác, mà Thường Vinh cũng có chút khó xử, dù sao bây giờ Biên Vân Hiệp cũng chưa tự mở miệng nói tự lập phái của mình. Lúc này Thường Đông Lâm còn chưa tỉnh, nếu làm náo loạn với Biên Vân Hiệp, sợ rằng ai cũng không có bất kỳ tiện nghi gì. Vì thực tế Biên Vân Hiệp là thủ hạ nhưng có khả năng điều khiển nhân lực còn mạnh hơn cả Thường Tiểu Bảo và Thường Vinh.
- Thiên ca, anh xem nên làm thế nào?
Thường Tiểu Bảo khẽ hỏi ý Hạ Thiên:
- Em cảm thấy vị Âm thần y này không đáng tin.
- À, tên này thật sự không đáng tin, hắn có thể làm cho Thường lão tỉnh lại, cũng làm cho Thường lão chết đi ngay sau đó.
Hạ Thiên thuận miệng nói, với ánh mắt của hắn và cái tên của Âm Tiểu Thất, tất nhiên hắn hiểu Âm Tiểu Thất là người của Âm Y môn, mà để cho người của Âm Y môn chữa thương sẽ có hậu quả thế nào, tất nhiên rất rõ ràng.
- Nếu không đồng ý thì nhất định sẽ náo loạn, bây giờ em không đủ nhân lực, Thiên ca anh cũng bị thương, tình thế bất lợi cho chúng ta.
Thường Tiểu Bảo khẽ nói.
- Đại ca, nếu Thường gia bất tỉnh thì đối phó với Biên Vân Hiệp cũng không dễ gì, nếu không tốt sẽ sinh ra loạn lạc, đến lúc đó dù thắng thì chúng ta cũng tổn thất không nhỏ.
Bạch Tiểu Lỗi cũng khẽ nói:
- Nếu Thường gia tỉnh lại, chỉ cần giải quyết vấn đề với vài vị tâm phúc, với uy tín của Thường lão gia, sự việc sẽ nhanh chóng được khống chế.
- Nếu không em cho tên kia một phi đao, nhất định sẽ xử lý đối phương.
Sở Dao ở bên cạnh nói.
Hạ Thiên còn chưa nói thì Âm Tiểu Thất bên kia đã lên tiếng:
- Biên tiên sinh, tôi cũng bận rộn nhiều việc, rốt cuộc có chữa thương cho người bên trong này hay không, anh nói một câu đi, nếu không tôi sẽ phải đi.
- Không cần chú, chú cút đi cho anh.
Hạ Thiên đón lời:
- Anh sẽ tìm thầy thuốc lợi hại hơn đến đây.
- Hạ thần y, không phải anh nói, thầy thuốc lợi hại hơn chính là anh đấy chứ?
Vẻ mặt Biên Vân Hiệp chợt trầm xuống, giọng điệu có chút bất mãn.
- Tuy tôi đây lợi hại hơn Âm Tiểu Thất, nhưng bây giờ tôi không tiện chữa thương cho người khác. À, vì vậy tôi sẽ để vợ đến xem bệnh cho Thường lão gia, vợ của tôi cũng rất lợi hại.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói.
Biên Vân Hiệp không khỏi cười lạnh, hắn quay đầu nhìn Sở Dao:
- Hạ thần y, không phải anh nói Sở đại tiểu thư cũng là thần y đấy chứ?
- Ông không có đầu sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Biên Vân Hiệp:
- Tôi không phải chỉ có một bà vợ.
- Tôi cũng muốn xem người anh nói là ai?
Trên mặt Biên Vân Hiệp đã có chút tức giận, nhưng lại giống như không dám phát tác.
Một âm thanh từ bên cạnh vang lên, thì ra là Âm Tiểu Thất lên tiếng:
- Tôi cũng muốn biết, ai ở thủ đô này có y thuật cao hơn tôi.
- Chú cũng biết, chẳng qua chú chẳng dám nói ra mà thôi.
Hạ Thiên nhìn Âm Tiểu Thất rồi lười biếng nói:
- Chú muốn biết là thật hay giả thì cứ chờ ở đây, trước tiên tôi đi điện thoại cho vợ mình cái đã.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra rồi nhanh chóng bấm một dãy số, đây thật ra cũng chính là một thần y ở thủ đô, đó chính là Y Tiểu Âm. Hạ Thiên trước nay luôn nghĩ cớ để được gặp nàng, nhưng khi thấy Âm Tiểu Thất thì hắn chợt nghĩ ra một ý hay, tuy biết rõ Y Tiêu Âm chắc chắn sẽ không tình nguyện giúp mình, nhưng lần này Y Tiểu Âm nhất định sẽ đến.
Điện thoại đổ chuông năm lần Y Tiểu Âm mới nhận điện thoại, nhưng giọng điệu cũng không quá tốt:
- Cậu lại muốn gì?
- Vợ Y Y, chị đến giúp tôi một chút.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Không!
Y Tiểu Âm tức giận nói, sau đó nàng trực tiếp cúp điện thoại.
- Ôi, vợ Y Y quả nhiên vẫn còn tức giận.
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu, sau đó hắn tiếp tục điện thoại đến.
Lần này điện thoại mới vang lên một tiếng thì Y Tiểu Âm đã lập tức nhận máy, sau đó nàng hầu như rống lên:
- Khốn kiếp, có thôi đi không?
- Vợ Y Y, tất nhiên là không, chị là vợ tôi, chúng ta cả đời này cũng không thôi.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời, sau đó hắn di chuyển chủ đề:
- Vợ Y Y, thật ra tôi có việc cần nhờ chị hỗ trợ, bên cạnh tôi có một người bị thương rất nghiêm trọng, chị đến châm cứu cho ông ấy một lượt là được.
- Cậu để tôi đến giúp chữa thương cho người ta sao?
Y Tiểu Âm có vẻ vừa tức giận vừa kinh ngạc.
- Đúng vậy, vợ Y Y, bây giờ tôi đang bị thương, sử dụng y thuật không được tốt, vì vậy muốn chị đến giúp đỡ một lần.
Hạ Thiên trả lời.
Y Tiểu Âm ở đầu giây bên kia trầm mặc mười giây đồng hồ, cuối cùng nàng cũng mở miệng nói:
- Được, tôi sẽ đến ngay, cậu nói địa chỉ đi.
- Vợ Y Y, tôi biết chị nhất định sẽ đến.
Hạ Thiên rất vui vẻ, hắn nói địa chỉ cho Y Tiểu Âm, sau đó còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng Y Tiểu Âm lại cúp điện thoại.
- Vợ Y Y đúng là không được vui vẻ cho lắm.
Hạ Thiên thầm nói một câu, sau đó bỏ điện thoại vào túi quần.
Lúc này Sở Dao không nhịn được phải hỏi một câu:
- Chồng, anh điện thoại cho ai vậy?
Những người khác nghe được câu hỏi của Sở Dao thì đều nhìn về phía Hạ Thiên, rõ ràng bọn họ cũng muốn biết cô vợ kia của hắn là ai.
Thực tế ngay cả Bạch Tiểu Lỗi cũng không biết vợ thần y của Hạ Thiên là ai, tuy hắn biết Hạ Thiên có rất nhiều vợ, cũng biết được thân phận của vài người trong số đó, nhưng theo hắn biết thì trong số vợ của Hạ Thiên chỉ có một ngưòi làm bác sĩ là Liễu Vân Mạn. Tuy y thuật của Liễu Vân Mạn là rất tốt nhưng vẫn còn khoảng cách với danh xưng thần y.
Lúc này hầu như tất cả mọi người đều muốn biết vợ thần y của Hạ Thiên là ai, nhưng hắn không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, hắn chỉ lười biếng nói:
- Đợi nàng đến đây thì các người sẽ biết.
- Anh Biên, nếu Hạ thần y nói vậy thì chúng ta đợi ở đây xem thế nào.
Thường Vinh mở miệng nói.
- Không có vấn đề, chờ thì chờ.
Biên Vân Hiệp tỏ ra rất dễ nói chuyện, nhưng trong mắt lóe lên cái nhì hung ác nham hiểm đã bán rẻ bản thân. Rõ ràng hắn cũng không muốn tình huống này xảy ra, nhưng hắn tạm thời cũng chỉ có thể thỏa hiệp, thứ làm hắn cố kỵ thật ra không phải là Hạ Thiên hoặc Thường Vinh và Thường Tiểu Bảo, đó là Bạch Tiểu Lỗi.
Đám người cứ đứng ở hành lang chờ vợ thần y của Hạ Thiên, đợi mười phút mà người còn chưa tới, đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên đã vang lên.
Mọi người không khỏi nhìn về phía Hạ Thiên, ai cũng biết người điện thoại đến là vợ thần y của hắn. Trong lòng Biên Vân Hiệp có chút hả hê, thần y kia chưa đến, bây giờ điện thoại đến, có lẽ tám phần là không đến.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, thật sự là vợ điện thoại đến nhưng cũng không phải là Y Tiểu Âm mà là Tiểu Yêu Tinh.
- Vợ có chuyện gì vậy?
Hạ Thiên nhanh chóng tiếp điện thoại, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ vợ Tiểu Yêu Tinh đã tìm ra tên khốn ở Singapore kia là ai rồi sao?
- Chồng chồng, tôi tìm được người kia, nhưng lại phát hiện ra một chuyện kỳ quái. Nguồn truyện:
Tiểu Yêu Tinh dùng giọng hưng phấn nói.
- Cái gì kỳ quái?
Hạ Thiên cũng thấy có chút kỳ quái.
Vài phút sau Hạ Thiên cúp điện thoại và không khỏi sững sờ, những gì mà Tiểu Yêu Tinh vừa nói làm hắn thật sự cảm thấy kỳ quái, thậm chí có thể nói là quái dị.
- Hạ thần y, vợ xinh đẹp của anh không đến đây rồi sao?
Biên Vân Hiệp lúc này dùng giọng trào phúng hỏi Hạ Thiên.