- Tiểu thư, em ra mở cửa.
A Cửu nhanh chóng đi ra rồi quay về:
- Tiểu thư, Trình Chí Cao của Trình gia đến đây.
- Anh của Trình Hạo?
Y Tiểu Âm nhíu mày:
- Đến đây làm gì?
- Nói rằng muốn tiểu thư chữa bệnh cho Trình Hạo, mà em cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
A Cửu trả lời.
Y Tiểu Âm có hơi suy nghĩ, sau đó nàng mở miệng:
- Vậy nói cho Trình Chí Cao biết, anh ấy phải hẹn trước.
- Tiểu thư, em sẽ đi chuyển lời.
A Cửu đi về phía cửa lớn.
Nhưng chưa đến một phút sau A Cửu đã quay lại:
- Tiểu thư, anh ta nói tình hình của Trình Hạo rất nặng, sợ rằng không đợi được quá lâu, hơn nữa còn nói là Nhạc tiên sinh giới thiệu đến đây.
- Trình Hạo bị thương cũng không phải một ngày, nếu thật sự không thể đợi quá lâu thì đã chết rồi. Hơn nữa chị biết thương thế của Trình Hạo đã ổn định, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần có chút thời gian là tốt.
Y Tiểu Âm nói:
- A Cửu, nói cho Trình Chí Cao biết, muốn xem bệnh phải dựa theo quy củ.
- Nhưng Nhạc tiên sinh bên kia... ....
A Cửu có chút chần chừ.
Y Tiểu Âm chậm rãi nói:
- A Cửu, chị hy vọng em hiểu, dù là quá khứ hiện tại hay tương lai thì Y Tiểu Âm này không cần phụ thuộc vào bất kỳ ai, cũng chưa từng phụ thuộc vào bất kỳ kẻ nào. Nhạc tiên sinh đã giúp chúng ta, chị cũng đã từng xem bệnh cho Nhạc lão gia, chị cũng không nợ nần gì anh ta. Còn những lời đồn đãi trong thủ đô, người khác có lẽ không biết, nhưng em nên hiểu, đó chẳng qua chỉ là tin đồn mà thôi, dù Nhạc tiên sinh nghĩ thế nào, đối với chị thì anh ta không khác gì người khác.
- Biết rồi, tiểu thư, em sẽ đi nói rõ ràng với Trình Chí Cao.
A Cửu khẽ gật đầu, sau đó nàng nhanh chóng đi ra.
Lúc này phải ba phút sau A Cửu mới quay lại.
- Tiểu thư, Trình Chí Cao đã đi rồi, nhưng nhìn bộ dạng có vẻ rất tức giận.
Vẻ mặt A Cửu có chút bất an.
- Không cần quan tâm.
Y Tiểu Âm rất bình tĩnh, đối với nàng thì Trình Chí Cao căn bản chẳng là gì, dù có tức giận hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nàng.
... ....
Lúc này Hạ Thiên đang dùng cơm trưa ở một nhà hàng ven đường, đồng thời cũng đang nghĩ xem sau khi ăn xong sẽ làm gì. Hắn bắt đầu có chút bực bội vì giả bị thương, vì như lúc này hắn có rất nhiều việc chẳng thể xử lý được. Ví dụ đến bây giờ hắn vẫn chưa thể đi tìm vợ Đại Yêu Tinh, cũng vài ngày chưa gặp vợ công chúa.
Nhưng nếu đã giả vờ bị thương thì cứ làm một lần cho xong, nhưng hắn cảm thấy nó không có lợi, vì đám kẻ địch kia vẫn chưa ló đầu ra. Đám khốn kiếp muốn gài bom nổ chết vài bà vợ ở Giang Hải vẫn chưa xuất hiện, mà thằng khốn nào đó gài bom lên người vợ công chúa cũng chẳng thấy đâu.
- Nếu tất cả đều ngu như đám người Viên gia thì quá tốt, như vậy mình có thể xử lý tất cả một cách nhanh gọn.
Hạ Thiên thì thào nói, đồng thời hắn cũng buông đũa, một bàn ăn bị hắn tiêu diệt sạch sẽ.
Sau khi thanh toán tiền và rời khỏi nhà hàng, Hạ Thiên lấy điện thoại ra bấm vào một dãy số.
- Chồng, có chyện gì không?
Điện thoại nối thông, đầu bên kia vang lên âm thanh nũng nịu của Mộc Hàm.
- Vợ, có vài vấn đề, chị cho người theo sát An Tiểu Bội, người phụ nữ này có chút vấn đề.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, sau đó hắn nói sự kiện xin giúp đỡ vào sáng nay của An Tiểu Bội với Mộc Hàm.
- Chồng, tôi sẽ cho người theo sát An Tiểu Bội và Sử Bằng Phi, nhưng theo lời cậu thì An Tiểu Bội có lẽ không có gì không đúng, hình như cô ấy chỉ muốn nhờ cậu hỗ trợ mà thôi.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghi hoặc của Mộc Hàm, rõ ràng nàng không biết vì sao Hạ Thiên nói An Tiểu Bội có vấn đề.
- Vợ tóc vàng, lúc đầu tôi cũng nghĩ cô ta đến tìm để xin hỗ trợ, nhưng tôi đã để vợ Tiểu Yêu Tinh kiểm tra người điện thoại cho An Tiểu Bội, sau đó thật sự điều tra được.
Hạ Thiên nhớ đến kết quả trước đó không lâu mà Tiểu Yêu Tinh đã nói, trong giọng nói có chút khó tin:
- Vợ tóc vàng, chị có lẽ cũng không thể tưởng được đối phương là ai.
Mộc Hàm có chút ngạc nhiên:
- Chồng, chẳng lẽ cậu biết tên kia?
- Không, nhưng An Tiểu Bội lại biết.
Hạ Thiên trả lời:
- Tên kia là An Khánh Sinh, là chủ tịch tập đoàn An Thị ở Singapore, cũng chính là cha của An Tiểu Bội.
- Cái gì?
Trong giọng nói của Mộc Hàm có chút kinh ngạc:
- Điều này...Điều này sao có thể?
- Vợ tóc vàng, tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vợ Tiểu Yêu Tinh sẽ không tính sai, vì
vậy tôi thấy An Tiểu Bội rất có thể có vấn đề.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Tóm lại chị cứ cho người theo dõi cô ta, cũng cho người điều tra An Khánh Sinh, xem bọn họ có liên hệ gì với đám Dịch Tri Ngôn kia.
- Chồng, nếu nói như vậy thì An Tiểu Bội thật sự có vấn đề, nếu không thì chẳng lẽ cô ta không nghe rõ giọng nói của cha mình sao?
Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói.
- Điều này cũng không nhất định, khi tên An Khánh Sinh kia điện thoại cho An Tiểu Bội thì đã dùng dụng cụ biến đổi âm thanh, vì vậy An Tiểu Bội không nhận ra được là bình thường.
Hạ Thiên giải thích:
- Tôi đã để An Tiểu Bội dụ An Khánh Sinh đến thủ đô, đến lúc đó thì xem An Tiểu Bội có làm theo hay không, nếu cô ta nghe lời thì thật sự không biết. Nhưng tôi cảm thấy sự kiện này rất kỳ quái, An Khánh Sinh kia sao lại uy hiếp con gái mình nhiều năm như vậy?
- Chồng, bây giờ tôi ở nước ngoài, thế này đi, tôi sẽ cho người của Ám tổ đi điều tra, ngày mai sẽ tự mình đến Singapore để điều tra rõ ràng.
Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói.
- Được, vợ cẩn thận một chút.
Hạ Thiên cũng thấy những sắp xếp kia là rất tốt.
- Chồng, tôi cúp điện thoại trước.
Mộc Hàm nhanh chóng cúp điện thoại.
Hạ Thiên thu hồi điện thoại rồi đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó hắn tiếp tục đi dạo.
Nếu đi dạo phố với phụ nữ thì rất đáng sợ, nhưng nếu không có phụ nữ đi cùng mà một mình đi dạo thì không phải là đáng sợ mà là đáng thương. Vì vậy bây giờ Hạ Thiên một mình cô đơn trên đường, nhìn qua có chút đáng thương.
Tất nhiên Hạ Thiên cũng không cho rằng mình đáng thương, hắn chỉ cảm thấy nhàm chán, có lẽ vì tương lai chẳng có ai đi cùng, cũng có lẽ là bây giờ không có việc gì làm.
- Đám ngu ngốc mau đến đây.
Hạ Thiên thầm nói, không có một tên thì đến một đám cũng được.
- Này, anh đẹp trai ơi.
Có lẽ là nghe được tiếng lòng của Hạ Thiên, đúng lúc này một giọng nữ có chút quái dị truyền vào tai hắn.
Hạ Thiên quay đầu nhìn, hắn thấy một chiếc xe thể thao dừng ven đường, hắn không biết tên nhưng thấy xe màu đỏ rất bắt mắt. Không riêng gì chiếc xe bắt mắt, lái xe cũng rất bắt mắt, là người đẹp ngoại quốc tóc đỏ da trắng, dáng cao gầy, đầy đặn gợi cảm, cực kỳ dã tính. Điều này làm cho Hạ Thiên chợt hoài niệm đến Ám Dạ Tinh Linh.
Nhưng lúc này thời tiết thủ đô vẫn còn rất lạnh, đối phương chạy xe thể thao, thật ra có chút
quái dị.
- Không có thằng ngu nào đến, nhưng lại có một người đẹp nước ngoài dáng vẻ không tệ, theo chơi đùa một chút cũng được.
Hạ Thiên thầm nói, sau đó hắn nở nụ cười sáng lạn với người đẹp:
- Này, em gọi anh đẹp trai làm gì đây?
- Anh đẹp trai, đi nhờ xe không? Thuận tiện làm hướng dẫn viên du lịch cho một người mới từ New York đến Trung Quốc lần đầu tiên.
Người đẹp tóc đỏ nở nụ cười quyến rũ nói, đồng thời còn cố ý hếch ngực lên, làm cho bộ ngực vốn hùng vĩ của nàng chợt trở nên to lớn, ầm ầm sóng dậy, con nước dâng trào.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào "hàng họ" của cô nàng kia một lúc sau đó khẽ gật đầu:
- Chơi luôn.
- Lên xe anh giai ơi!
Người đẹp tóc vàng mở cửa xe nói.
Hạ Thiên lên xe không nhanh không chậm, sau đó hắn tùy ý hỏi:
- Này, cô tên là gì?
- Grace.
Người đẹp tóc đỏ sảng khoái trả lời, sau đó nàng hỏi lại một câu:
- Này, anh đẹp trai, còn anh?
- Anh à, anh là Hạ Thiên.
Hạ Thiên dùng ánh mắt càn quét nhìn qua những bộ vị yếu hại trên người đối phương, mà người đẹp tóc đỏ cũng không có ý tránh né ánh mắt có tính "đâm chọc" của hắn, lại tỏ ra rất hưởng thụ.
- Hạ Thiên sao?
Người đẹp tóc đỏ Grace cười khúc khích:
- Tên quá kỳ quái.
- Vì anh không phải người thường, tất nhiên tên anh phải khác thường.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Phải không?
Grace cười khúc khích:
- Hạ Thiên, anh quen thuộc thủ đô không? Em muốn đi đến tường thành, anh biết đường
không?
- Không biết, thật ra anh cũng không quen thuộc chỗ quái quỷ này.
Hạ Thiên thành thật trả lời.
- Anh cũng không biết?
Grace tỏ ra ngây người:
- Vậy sao anh còn lên xe?
- Người đẹp nói anh lên xe, tất nhiên anh phải chiều ý ngay.
Hạ Thiên tỏ ra đương nhiên.
- Hì hì, không ngờ người Trung Quốc cũng trực tiếp như vậy.
Grace có chút ngạc nhiên, sau đó nàng cười quyến rũ với Hạ Thiên:
- Anh không biết đường, em cũng không, vậy chúng ta đổi chỗ khác.
- Ok, đi đâu cưng?
Hạ Thiên đồng ý ngay.
- Là anh nói đấy nhé, chút nữa đừng hối hận à nha.
Trong mắt Grace có chút biểu hiện quỷ dị.
- Trước nay anh đây chưa từng hối hận.
Hạ Thiên lười biếng nói, trong lòng thầm nói:
- Anh chỉ biết cho người ta hối hận mà thôi.
Grace không nói nữa, nàng khởi động xe rồi phóng đi.
Mười phút sau xe vào một khu biệt thự độc lập rồi dừng lại.
- Xuống xe.
Grace nói với Hạ Thiên.
- Đây là chỗ nào?
Hạ Thiên mơ hồ hỏi.
- Đây là địa phương mà anh sẽ hối hận.
Grace cười quyến rũ, sau đó một khẩu súng chĩa lên lưng Hạ Thiên.
Grace không đợi Hạ Thiên kịp nói mà lấy còng khóa tay Hạ Thiên:
- Nếu không muốn chết thì trước tiên tự khóa tay lại, chỉ cần anh hợp tác, tôi đảm bảo anh sẽ sống rất khá.