- Thì ra chính là đám ngu ngốc các người muốn giết chết vợ tôi.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Masako Kimura:
- Tôi đúng là may mắn, đi ăn một bữa mà có thể tìm ra được đám ngu ngốc các người.
- May mắn sao?
Masako Kimura dùng ánh mắt si ngốc nhìn Hạ Thiên:
- Ha ha ha ha.. ....
Masako Kimura cười đến mức run cả người, bây giờ nàng vừa đắc ý vừa hưng phấn, điều này hoàn toàn có thể hiểu được, vì nàng đã mất vài tháng, bây giờ cuối cùng cũng có thể báo thù, sao nàng không vui sướng cho được?
- Đừng cười, giọng cười của cô rất khó nghe, cười như gà mái.
Hạ Thiên dùng giọng không vui cắt đứt tiếng cười của Masako Kimura.
- Hạ Thiên, mày muốn chết sao?
Bên cạnh vang lên âm thanh tức giận, người này cũng không xa lạ gì Hạ Thiên chính là tên Hàn Quốc, Kim Dân Hạo, hắn vọt đến cho Hạ Thiên một bạt tai.
- Dừng tay.
Masako Kimura chợt gào lên với Kim Dân Hạo.
Kim Dân Hạo trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó thu tay và quay về.
Masako Kimura tiến đến gần Hạ Thiên thêm vài bước:
- Hạ Thiên, mày biết không, vài tháng qua tao không giây phút nào không nghĩ đến tình cảnh sẽ tra tấn mày. Tao không muốn hắn đánh mày vài tát, cũng vì tao muốn tự mình tra tấn mày, tuy bây giờ mày chết chắc rồi, nhưng tao cũng không để mày chết dễ dàng như vậy.
Trong mắt Masako Kimura bùng ra hận ý nồng đậm, nàng nói:
- Tao muốn băm vằm mày ra thành trăm ngàn mảnh, sẽ lọc bỏ từng miếng thịt trên người mày, sẽ muốn đưa những hình ảnh mày bị tra tấn cho đám đàn bà kia. Sau khi mày chết tao cũng sẽ tra tấn đám chúng nó, tao muốn cho mày chết cũng không được nghỉ ngơi.
- Không có chút sáng ý, anh cũng không cần dùng biện pháp này để tra tấn các chú.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Masako Kimura:
- Này, con đàn bà ngu ngốc, anh hỏi cô, cô rốt cuộc là ai?
Masako Kimura không nói gì mà vung tay tát Hạ Thiên.
- Á!
Một tiếng rên lớn vang lên, Masako Kimura bắn ngược ra phía sau.
Hầu như cùng một khoảng thời gian, bốn người nữa cũng nhanh chóng ngã xuống, gồm Mina và Kim Dân Hạo và hai người khác, bọn họ đều ngã xuống đất không chút dấu hiệu nào.
- Mày...Sao mày có thể... ....
Masako Kimura bò lên khỏi mặt đất, nàng dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn Hạ Thiên. Vốn Hạ Thiên đã chắc chắn sẽ phải chết và không thể trốn thoát, lúc này hắn đang đứn rất ung dung, còn xiềng xích cũng đã bắn ra, không thấy tăm hơi.
- Ngu ngốc, nếu không phải anh muốn dụ các người ra, các người nghĩ rằng anh dễ bị bắt vậy sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Masako Kimura:
- Các người cũng giống như đám CIA ngu ngốc, đều đã tìm cách đối phó với anh đây, nhưng các người còn ngu ngốc hơn bọn họ, dám đánh vào mặt anh. Hừ, mặt anh chỉ có thể cho vợ và thần tiên tỷ tỷ ve vuốt mà thôi, sao có thể để cho loại đàn bà như cô sờ vào?
Masako Kimura chợt lấy ra một thứ gì đó rồi ấn ấn vài lượt, nhưng đáng tiếc là không có chút phản ứng nào. Thứ này tất nhiên là điều khiển từ xa, nhưng Masako Kimura thật sự không biết, khoảnh khắc khi Hạ Thiên vùng ra đã vô hiệu hóa quả bom, bây giờ dù có điều khiển từ xa cũng vô dụng.
- Anh cũng không muốn hỏi các người làm gì cho mệt, dù sao các người cũng nhanh chóng nói cho anh biết, thôi miên cho nhanh.
Hạ Thiên lấy ngân châm đâm vào trong người Masako Kimura.
Ngân châm vừa đâm vào người Masako Kimura thì Hạ Thiên chợt cảm thấy có gì đó là lạ, hắn khẽ ồ lên, sau đó chụp lấy cổ tay Masako Kimura.
Vài giây sau Hạ Thiên buông Masako Kimura ra rồi tỏ ra bừng tỉnh:
- Thì ra cô không phải người Nhật. Này, sao cô lại giả vờ là người Nhật? Ôi, trước kia có người nào đó nói ở Nhật có một dàn diễn viên phim "chuồng heo", không phải cô muốn sang đó tham gia đóng phim đấy chứ?
Hạ Thiên không đợi Masako Kimura trả lời mà lắc đầu, bộ dạng có chút đồng tình:
- Lý gia các người thật đáng thương, không phải kẻ ngu cũng là thằng què, cô nhìn khá bình thường mà lại thích đi đóng phim "heo", sống vậy mà làm gì? Sao không đi tìm chết cho rồi?
Lúc nãy ngân châm vừa tiếp xúc với cơ thể của Masako Kimura thì Hạ Thiên chợt phát hiện cấu tạo khác biệt của cơ thể nàng với người thường, sau đó hắn tiếp tục làm kiểm tra, chợt phát hiện ra nàng có cấu tạo cơ thể giống với đám người Lý Minh Hiên. Điều này làm hắn xác nhận thân phận thật sự của Masako Kimura, đồng thời cũng hiểu vì sao Masako Kimura lại tìm mình báo thù.
- Hạ Thiên, dù tao có thành quỷ cũng không bỏ qua cho mày.
Masako Kimura nghiến răng nghiến lợi nói.
- À, vậy thì đáng tiếc, thần tiên tỷ tỷ nói trên đời không có quỷ, vì vậy cô cũng không thể nào thành quỷ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó hắn lấy ngâm chân đâm lên người Masako Kimura, bây giờ hắn không muốn chậm rãi hỏi cung, chỉ muốn dùng ngân châm thôi miên cho nhanh.
Thôi miên không những nhanh mà còn rất đáng tin cậy, không lo lắng đối phương sẽ nói dối. Đồng thời điều quan trọng nhất là thôi miên có thể làm cho đối phương phải nghe lời, không có bất kỳ hành vi chống đối.
- Cô tên gì?
Mười phút sau Hạ Thiên bắt đầu hỏi Masako Kimura.
- Bây giờ tôi là Masako Kimura, trước đó là Lý Nhã.
Masako Kimura trả lời.
- Là cô muốn gài bom Tiểu Nha?
Hạ Thiên tiếp tục hỏi.
- Là tôi.
Masako Kimura, không, phải nói là Lý Nhã tiếp tục thành thật trả lời.
- Là cô cho người tông xe vào chị Hinh Hinh.
Hạ Thiên tiếp tục truy vấn.
Lần lày Lý Nhã cũng cho ra đáp án khẳng định.
Sau đó Hạ Thiên hỏi rất nhiều chuyện, Lý Nhã trả lời rõ ràng, hắn đã hoàn toàn xác định, đám người muốn chơi bom các bà vợ hắn ở Giang Hải chính là Lý Nhã này.
Lý Nhã cũng không phải chỉ làm như vậy, nàng âm thầm lập tổ chức, trong tổ chức này ai cũng là kẻ có thù oán với Hạ Thiên. Bây giờ nàng đang lãnh đạo tổ chức này báo thù Hạ Thiên, thực tế nàng nhiều lần tiếp cận thành công, không thể không nói nàng rất thông minh.
- Thấy cô thông minh, tôi cũng tạm thời bỏ qua.
Hạ Thiên thầm nói, tuy hắn thật sự rất muốn tra tấn người phụ nữ này, sau đó xử lý cho xong, nhưng vì phương án vất vả một lần mà nhàn nhã cả đời, hắn quyết định giữ lại một mạng cho Lý Nhã, để đối phương làm cho mình chút chuyện.
- Hủy diệt tổ chức của cô, xử lý tất cả đám người Lý gia còn sót lại, sau đó tự cô sang Mỹ xử lý luôn tên Lý Minh Nhân ngu ngốc kia, cuối cùng tự xử lý bản thân.
Hạ Thiên ném cho Lý Nhã một mệnh lệnh như vậy.
- Vâng!
Lý Nhã nhìn có vẻ thanh tĩnh nhưng thực tế dã hoàn toàn bị Hạ Thiên khống chế, tất nhiên sẽ hoàn toàn làm theo lệnh của hắn, có thể thấy tương lai tổ chức nàng tự tay thành lập, cũng sắp bị hủy diệt trong tay nàng.
... ....
Màn đêm buông xuống, Hạ Thiên đứng bên ngoài kho hàng, hắn có chút buồn bực, nơi này có chút hoang vu, hình như hắn lại lạc đường.
Lý Nhã đã lĩnh mệnh bỏ đi, bốn tên còn lại đã trở thành kẻ chết. Hạ Thiên đang suy xét xem nên xử lý bốn tên kia thế nào, hắn cũng không muốn lãng phí Hóa Thi Phấn trên người bọn họ.
Nhưng Hạ Thiên nhanh chóng vượt ra khỏi cảm giác bức bối, nhanh chóng trở nên hưng phấn. Vì hắn phát hiện mình rất có thể không cần tiếp tục giả vờ bị thương, vì CIA đã bị hắn cơ bản giải quyết, Lý Nhã phiền phức cũng bị thu phục, bây giờ hắn hầu như không cần tiếp tục giả vờ bị thương, coi như thoát khỏi cảm giác bực bội.
- Trước tiên điện thoại cho vợ tóc vàng, để chị ấy quay về.
Hạ Thiên lầm bầm, sau đó điện thoại cho Mộc Hàm.
Mộc Hàm nhanh chóng nhận điện thoại:
- Chồng, làm sao vậy?
- Vợ, tôi đã giải quyết đám người Lý gia chuyên gây rối các bà vợ ở thành phố Giang Hải rồi.
Hạ Thiên nhanh chóng nói ra sự việc liên quan đến Lý Nhã:
- Chừng nào thì chị quay về?
- Chồng, tôi đang ở Singapore, vài ngày nữa sẽ quay lại.
Mộc Hàm suy nghĩ rồi trả lời.
Mộc Hàm chợt dừng lại một lúc rồi đề nghị:
- Chồng, cậu nói Mị Nhi đến xử lý những người kia đi.
- Được rồi, tôi sẽ điện thoại cho vợ Mị Nhi.
Hạ Thiên đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ, mình nên tiếp tục bồi dưỡng cảm tình với vợ Mị Nhi.
Hạ Thiên cúp điện thoại và gọi cho Mị Nhi.
- Gì vậy?
Mị Nhi nhận điện thoại nhưng giọng điệu không đáng yêu như Mộc Hàm.
- Vợ Mị Nhi, tôi vừa xử lý vài người.
Hạ Thiên trả lời.
- Cậu xử lý vài người thì có gì là kỳ quái?
Mị Nhi tức giận nói.
- Không có gì kỳ quái, nhưng vợ Mị Nhi, chị có thể tìm vài người đến xử lý được không?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Ở đâu?
Mị Nhi tức giận hỏi.
- Vợ Mị Nhi, tôi cũng không biết, nói cách khác tôi đang lạc đường.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Vì vậy chị cần phải làm một chuyện, đó là tìm đến với tôi, sau đó đưa tôi về nhà.
- Tôi không muốn quản chuyện của cậu.
Mị Nhi tức giận nói, sau đó nàng cúp điện thoại.
Mị Nhi quyết định không hề chủ động hiện ra trước mặt tên sắc lang Hạ Thiên, để miễn cho đối phương cưỡng hiếp. Tất nhiên nàng cũng không phải mặc kệ Hạ Thiên, vì vậy chưa đến mười phút sau người Ám tổ đã xuất hiện trước mặt hắn, nhưng Mị Nhi không đến.
- Vợ Mị Nhi, chị dám mặc kệ tôi, nhưng tôi không thể mặc kệ chị, chị khôg đến thì tôi đi qua.
Hạ Thiên trước đó có chút buồn bực, nhưng sau đó hắn lầm bầm một câu, hắn biết vị trí của Ám tổ ở chỗ nào, vì vậy mà biến mất trong màn đêm.
Ngược lại đám người Ám tổ có chút buồn bực, vị tổ trưởng này không phải đang bị thương sao? Thế nào lại chạy nhanh như vậy?
Mà đám người này cũng có chut tự ti, tổ trưởng bị thương mà còn lợi hại như vậy, xem ra cách biệt giữa hai bên là quá lớn.
Hạ Thiên không dấu diếm thực lực đã không còn gì cố kỵ mà bỏ vài phút chạy về căn cứ Ám tổ, sau đó tìm đến chỗ Mị Nhi.
- Sao cậu lại đến đây?
Khi thấy Hạ Thiên thì Mị Nhi thật sự bất ngờ nhưng không chút vui sướng.