- Vốn thần tiên tỷ tỷ có nói, thế giới này không thích hợp tu tiên, nếu không có Nghịch Thiên Bát Châm trợ giúp thì căn bản rất khó có người tu tiên thật sự. Tôi cũng cho rằng là như vậy, ngoài chúng ta ra thì không còn người tu tiên nào khác.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Nhưng trước đó tôi lại phát hiện ra trên đời này còn có người tu tiên, còn có một kẻ tên là Viên Thiên Chính, cũng còn hai tên nữa không biết là ai, còn có kẻ nào khác hay không thì đúng là không rõ ràng.
- Những người này chẳng phải là tai họa ngầm sao?
Mị Nhi chợt căng thẳng, nếu có loại người này thì chứng tỏ trên đời vẫn còn những tên có năng lực phá hoại giống Hạ Thiên, điều này làm nàng muốn bắt những tên kia lại.
- Vợ Mị Nhi, chị đừng lo lắng.
Hạ Thiên vội vàng an ủi:
- Tên Viên Thiên Chính kia đã bị tôi phế bỏ, còn hai tên kia, tôi sẽ tìm ra bọn họ, nếu bọn họ đám gây phiền toái cho chị, tôi sẽ xử lý bọn họ.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi tiếp tục bổ sung:
- Thật ra, vợ Mị Nhi, đám người tu tiên kia cũng không tính là lợi hại, chỉ cần chị học tâm pháp mới này của tôi, sau đó chị sẽ trở nên lợi hại hơn bọn họ, lúc đó không cần tôi hỗ trợ thì chị cũng có thể giải quyết được bọn họ.
- Dễ dàng vậy sao?
Mị Nhi có chút không quá tin tưởng.
- Tất nhiên là dễ dàng như vậy, nhưng ngoài tôi ra thì không còn ai làm được.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Vậy thì được, tôi học với cậu là được.
Mị Nhi nhanh chóng đồng ý, thật ra không phải vì đối phó với đám người tu tiên kia, nàng cũng tình nguyện học, vì vấn đề giữ mãi tuổi xuân trường sinh bất tử thật sự có lực hấp dẫn quá lớn.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Mị Nhi nhưng một lúc lâu sau cũng không nói gì.
- Cậu làm gì vậy?
Mị Nhi không nhịn được phải hỏi.
- Vợ Mị Nhi, có một tâm pháp rất phù hợp với chị, nhưng tôi đang nghĩ xem có nên dạy cho chị hay không?
Hạ Thiên thành thật nói.
- Nếu đã phù hợp, sao còn suy xét làm gì?
Mị Nhi có chút mất hứng, sau đó nàng chợt hiểu ra:
- Có phải vì những lời nói trước đó của tôi mà bây giờ cậu cố tình như vậy?
Mị Nhi có ý nghĩ này, vì vậy nàng nhanh chóng tức giận:
- Cậu không dạy thì thôi, tôi cũng không nhất định phải học.
- Vợ Mị Nhi, tôi thật sự rất muốn đánh chị, sao chị có thể nghĩ tôi như vậy?
Hạ Thiên có chút mất hứng.
- Vậy sao cậu suy xét lâu như vậy?
Mị Nhi căm giận hỏi.
- Vì có một người phụ nữ rất đáng ghét đã tu luyện công pháp này.
Hạ Thiên trả lời:
- À, đó chính là người phụ nữ Dạ Ngọc Mị chết tiệt mà tôi đã nói với chị.
Hạ Thiên vừa rồi mới nhắc đến Dạ Ngọc Mị với Mị Nhi, nhưng hắn còn chưa nói kỹ càng, vì vậy bây giờ hắn bổ sung:
- Vợ Mị Nhi, thần tiên tỷ tỷ cũng biết tâm pháp mà người phụ nữ Dạ Ngọc Mị kia tu luyện, thần tiên tỷ tỷ nói, tâm pháp này có thể học cấp tốc, tu luyện nhanh hơn công pháp bình thường, nhưng cũng có tác dụng phụ, vì vậy người phụ nữ Dạ Ngọc Mị kia thiếu chút nữa bị âm hỏa cắn nuốt mà chết.
Nhưng Hạ Thiên còn chưa nói dứt lời thì Mị Nhi đã trừng mắt nhìn:
- Có phải cậu muốn tôi bị nhiễm âm hỏa, sau đó để cậu chiếm tiện nghi không?
Hạ Thiên có chút buồn bực, sao tối nay vợ Mị Nhi hay hiểu lầm hắn thế này? Chẳng lẽ vì hắn chưa đánh nàng?
- Vợ Mị Nhi, người phụ nữ Dạ Ngọc Mị kia tu luyện Băng Nguyệt Tâm Kinh, nhưng chỉ những người phụ nữ có thể chất đặc thù mới tu luyện được. Thể chất của Dạ Ngọc
Mị rất bình thường, vì vậy tu luyện mới sinh ra âm hỏa, vì thế mới làm cho cơ thể biến đổi, còn chị thì khác.
Hạ Thiên vẫn kiên nhẫn giải thích:
- Chị là người có cơ thể cực âm trời sinh, tuy tôi đã giúp chị tẩy tủy, để cơ thể chị có chút biến hóa, nhưng vẫn còn chưa thể thay đổi bản chất cực âm của cơ thể. Vì vậy chị vừa vặn thích hợp tu luyện loại tâm pháp này, không những chẳng có tác dụng phụ, hơn nữa tốc độ tu luyện lại rất nhanh.
- Nếu vậy sao cậu còn suy xét làm gì?
Mị Nhi khẽ hừ một tiếng.
- Tôi chỉ cảm thấy sau này nếu ôm vợ Mị Nhi và không cẩn thận nhớ đến người phụ nữ Dạ Ngọc Mị kia, như vậy rất không xong.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
Mị Nhi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, tên sắc lang này khi ôm nàng còn nhớ đến người phụ nữ khác, đúng là muốn chết.
- Vợ Mị Nhi, bây giờ tôi sẽ dạy chị Băng Nguyệt Tâm Pháp.
Hạ Thiên quyết định dạy tâm pháp này cho Mị Nhi, dù sao thứ này cũng rất thích hợp với nàng.
Điều Hạ Thiên lo lắng nhất chính là bây giờ vợ Mị Nhi khá lạnh, nếu tiếp tục tu luyện tâm pháp như vậy, ngàn vạn lần đừng nên biến thành một khối băng, nếu không hắn sẽ thua lỗ lớn.
Hạ Thiên cũng không quen thuộc Băng Nguyện Tâm Kinh, chỉ nhớ khẩu quyết mà thôi, vì thế cũng mất thời gian tương đối dài mới dạy được cho Mị Nhi. Sau đó Mị Nhi ngồi dưới đất tu luyện, Hạ Thiên không có việc gì làm cũng lên giường đi ngủ.
Đến khi Hạ Thiên tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, lúc này Mị Nhi cũng không còn tu luyện, thực tế là Mị Nhi đánh thức hắn dậy.
Sau khi tỉnh lại thì Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Mị Nhi.
- Cậu nhìn gì vậy?
Mị Nhi bị Hạ Thiên nhìn chằm chằm mà mất tự nhiên, nàng cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi.
- À, tôi có chút lo lắng vợ Mị Nhi sẽ biến thành giống như Dạ Ngọc Mị, còn lo lắng chị sẽ luyện thành một khối băng, nhưng căn cứ vào quan sát của tôi thì chị càng có vẻ thêm dịu dàng, vì vậy tôi mới yên tâm.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Mị Nhi chợt choáng váng, rất dịu dàng? Có trời biết, lần đầu tiên có người nói mình dịu dàng.
Lúc này Mị Nhi không khỏi dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hạ Thiên, có phải những người phụ nữ khác không có chút dịu dàng với hắn?
Vài chục giây sau Mị Nhi mới phục hồi tinh thần, vô tình giọng nói của nàng cũng dịu dàng hơn:
- Mau đánh răng rửa mặt, lát nữa chúng ta đi ăn sáng.
Lần này Hạ Thiên rất nghe lời, hắn thu dọn sạch sẽ, đi theo Mị Nhi về phía căn tin Ám tổ, nhưng sau đó hắn lại có chút buồn bực, vì hắn muốn ôm eo nàng, nhưng nàng từ chối, sau đó muốn nắm tay cũng bị từ chối.
Hạ Thiên ngồi vào bàn cơm, Hạ Thiên muốn gắp bánh bao hấp cho Mị Nhi, vẫn bị nàng từ chối, nàng còn trừng mắt nhìn hắn:
- Tôi không phải con nít, không cần cậu mớm.
- Đúng là không hiểu chút tình cảm.
Hạ Thiên thầm nói, nghĩ lại thì thấy vợ tóc vàng luôn rất tốt, đáng tiếc là bây giờ Mộc Hàm không có ở đây.
- Hôm nay cậu chuẩn bị làm gì?
Mị Nhi lúc này chủ động hỏi một câu.
- Đi cùng chị.
Hạ Thiên không nghĩ ngợi mà trả lời.
- Theo giúp tôi?
Mị Nhi giật mình:
- Cậu không có việc chính sự gì sao?
- Vợ Mị Nhi, theo giúp chị là việc chính sự đấy.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Trước đó tôi giả bị thương dụ kẻ địch đến quấy rối, bây giờ đã tốt, tôi cũng không cần giả vờ nữa, sau này mỗi ngày tôi sẽ làm những việc quan trọng nhất với mình.
- Việc gì quan trọng nhất?
Mị Nhi không nhịn được phải hỏi.
- Ở cùng vợ.
Hạ Thiên chân thành nói.
Mị Nhi hết chỗ nói, người này đúng là không biết chuyện đàng hoàng.
Mị Nhi tất nhiên không biết Hạ Thiên rất chân thành, hắn luôn cảm thấy ở cùng vợ là chuyện quan trọng nhất, còn chuyện khác, đều không đáng làm. Khoảng thời gian
gần đây hắn luôn như vậy, không có việc gì làm, trước là vì nguyên nhân Dạ Ngọc Mị mà hắn phải tránh né ở Cảng Thành lâu ngày. Sau đó hắn về Thanh Phong Sơn, tuy ở
cùng thần tiên tỷ tỷ một thời gian ngắn, nhưng cũng vì một vài sự việc mà cũng phải đến Cảng Thành, về Giang Hải, lại đến thủ đô, đều bận rộn vì những chuyện khác. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Bây giờ những chuyện kia đều đã xong, tai họa ngầm lớn nhất đã bị khai trừ, vì vậy bây giờ hắn nên ở cùng vợ, hắn đã tính toán, kể từ hôm nay, mỗi ngày hắn đều ở cùng vợ.
Vì trước nay Hạ Thiên luôn không ở cùng Mị Nhi, vì vậy hắn nghĩ rằng đó là nguyên nhân mà nàng không đối xử tốt với mình, cũng không nghe lời mình. Hắn quyết định
trong khoảng thời gian này sẽ ở cùng với nàng, ít nhất trước khi vợ tóc vàng quay về thủ đô, phải luôn ở bên cạnh Mị Nhi.
Sau một lúc lâu không nói chuyện, Mị Nhi phát hiện Hạ Thiên có chút chuyên chú, vì thế nàng hỏi:
- Hôm nay cậu không muốn rời khỏi căn cứ sao?
- Vợ Mị Nhi, chị không rời khỏi căn cứ, tôi sẽ không đi, chị đi đâu tôi đi đấy.
Hạ Thiên chân thành trả lời.
- Tốt, tôi vừa vặn có việc cho cậu làm.
Mị Nhi chợt có ý kiến.
- Việc gì?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Thực hiện chức trách tổng huấn luyện viên của Ám tổ.
Mị Nhi trả lời.
Hạ Thiên chợt ngẩn ngơ, mình có chức trách chó má này sao?
Nhưng có chức trách hay không thì cũng chẳng quan trọng, quan trọng là Mị Nhi muốn như vậy, Hạ Thiên muốn nàng vui, tất nhiên cũng đồng ý.
Vì vậy một giờ sau trong sân huấn luyện của Ám tổ đã tụ tập trăm đặc công, có một vài đặc công vốn không ở trong căn cứ cũng chạy đến, thậm chí còn có mười mấy người bỏ qua thời gian nghỉ ngơi mà chạy đến, còn có một người đang nằm trên người phụ nữ cũng chạy đến, đúng là không có biện pháp, Ám Hoàng tự ra tay chỉ đạo, sợ rằng đây là cơ hội khó thể bỏ qua.
- Này, các người nghe cho rõ, vì thời gian tương đối ngắn, vì vậy tôi dạy công phu mới thì các người sẽ chẳng thể nào học được nhiều, cho nên hôm nay tôi sẽ cải tiến những võ học của các người. Vấn đề là cải tiến cũng làm cho thực lực của mọi người trở nên cầu tiến.
Hạ Thiên quét mắt nhìn mọi người:
- À, các người cơ bản đều đã luyện bắn súng, đao pháp và quyền cước, vì vậy hôm nay tôi cũng chỉ bảo bổ sung cho các người về ba phương diện này.
-o0o-