- Có vấn đề gì sao?
Mị Nhi ở bên cạnh hỏi, thật ra đám người kia cũng muốn hỏi, nhưng Mị Nhi đã sớm đặt câu hỏi.
- Vợ Mị Nhi, vấn đề lớn nhất của bọn họ không phải là kỹ thuật bắn súng, mà là vì vấn đề về thân thể.
Hạ Thiên liếc mắt nhìn Mị Nhi, sau đó hắn nhìn về phía đám người:
- Các người đã từng bị thương nặng, đúng không?
Mười mấy người này vô thức gật đầu, nhưng Hạ Thiên cũng không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, hắn tiếp tục nói:
- Tay phải của anh bị thương, còn anh, vai phải bị thương, còn anh nữa, sau lưng bị thương. Còn anh, bị thương ở vai trái, anh thì bị thương ở tay, nhưng vị trí bị thương lại rất phiền, đó là bàn tay... ....
Tuy đám người này đã thấy được sự hùng mạnh của Hạ Thiên, nhưng lúc này nghe Hạ Thiên nói ra sự thật về tình huống bị thương, thậm chí còn nói rõ vị trí, vì vậy bọn họ không khỏi trợn mắt há mồm.
Hạ Thiên vạch rõ vị trí bị thương của mỗi người rồi tiếp tục nói:
- Tuy vết thương đã chữa lành nhưng thực tế vẫn để lại di chứng, mà di chứng đó trực tiếp ảnh hưởng đến mọi người khi bắn súng. Ví dụ như anh, khi bắn sẽ đau lưng, nổ súng thì người hơi lệch, còn anh bị thương ở vai làm tốc độ nổ súng chậm hẳn lại.
- Tốt lắm, cậu đừng nên nói bọn họ thế nào nữa, cậu nói thẳng ra đi, nên giải quyết thế nào?
Mị Nhi không nhịn được ở bên cạnh nói một câu.
- Muốn giải quyết cũng không phải rất khó, nhưng có chút phiền toái, trước tiên tôi phải chữa trị tốt cho bọn họ cái đã.
Hạ Thiên trả lời:
- Nếu không cả đời này bọn họ đừng hòng có hy vọng trở thành súng thần.
- Vậy cậu chữa cho bọn họ đi.
Mị Nhi tức giận nói, người khác không biết nhưng nàng hiểu rất rõ, người này chữa bệnh cũng căn bản không mất quá nhiều thời gian, cái gọi là phiền toái, căn bản không chút phiền toái.
- Được rồi!
Hạ Thiên đáp ứng rất sảng khoái, sau đó hắn lấy ra một cây ngân châm:
- Này, tôi sẽ giúp các người giải quyết di chứng.
- Tổ trưởng, bây giờ anh sẽ giúp chúng tôi trị liệu sao?
Một nữ đặc công không nhịn được phải hỏi một câu.
- Đúng là ngay bây giờ.
Người nói là Mị Nhi, sau đó nàng còn giải thích:
- Cậu ấy là thần y chân chính, cậu ấy đã nói sẽ trị liệu cho mọi người, nhất định sẽ làm tốt.
Mị Nhi tất nhiên không có bất kỳ hoài nghi gì với y thuật của Hạ Thiên. Sau khi nghe Mị Nhi nói như vậy, đám người kia vốn không quá vững tin nhưng bây giờ lập tức
xếp hàng chờ Hạ Thiên trị liệu không chút do dự.
Hơn nửa giờ sau, khi Hạ Thiên thi châm cho người cuối cùng, người này chợt hưng phấn phát hiện ra bàn tay của mình chợt trở nên linh hoạt và mạnh mẽ có lực, vì thế
không khỏi hoan hô thành tiếng. Lúc này dù là hắn hay là những người còn lại cũng coi Hạ Thiên như thần, mà thật sự là quá thần kỳ, vị tổ trưởng Ám tổ này xem như rất
thần, hoàn toàn xứng đáng với tên gọi Ám Hoàng. Thậm chí có thể nói, Ám Hoàng cũng không đủ để miêu tả sự hùng mạnh của hắn, phải gọi là Ám Thần mới đúng.
- Được rồi, các người cũng đi huấn luyện, lát nữa tôi sẽ đến kiểm tra kỹ thuật của mọi người.
Hạ Thiên phất tay với đám người, sau đó chờ bọn họ lĩnh mệnh đi huấn luyện, hắn cuối cùng cũng có cơ hội ở cùng một chỗ với Mị Nhi.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Mị Nhi, hắn chăm chú hỏi:
- Vợ Mị Nhi, bây giờ chúng ta đã làm chuyện chính sự được chưa?
- Cậu cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện hư hỏng thế sao?
Mị Nhi tức giận nói.
- Vợ Mị Nhi, đàn ông không làm chuyện đàng hoàng thì không phải đàn ông tốt, vì vậy mỗi ngày tôi đều làm chuyện chính sự, không thể nói chuyện vừa rồi không đàng hoàng được.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Mị Nhi chợt yên lặng, một lúc lâu sau nàng mới tức giận nói:
- Tôi còn cảm thấy khi cậu không làm việc đàng hoàng còn có vẻ khá hơn một chút.
- Như vậy à?
Hạ Thiên chân thành suy xét:
- Đúng là đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, ngay cả vợ Mị Nhi cũng hiểu như vậy.
Cuối cùng Hạ Thiên thầm nói một câu:
- Xem ra mình nên làm đàn ông xấu.
Mị Nhi chợt sinh ra cảm giác tan vỡ, nàng rất muốn nói cho Hạ Thiên biết, hắn thật sự là một người đàn ông rất xấu, căn bản không dính vào chữ tốt.
- Này, tôi thương lượng với cậu một chuyện.
Mị Nhi quyết định di dời tầm mắt Hạ Thiên, hơn nữa nàng cũng thật sự muốn thương lượng với hắn.
- Vợ Mị Nhi, có chuyện gì vậy?
Hạ Thiên hỏi:
- Có phải hôm nay chúng ta không cần huấn luyện bọn họ mà về nhà làm việc chính sự?
- Tôi muốn nhờ cậu chữa bệnh cho một số người.
Mị Nhi trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.
- Người nào?
Hạ Thiên có chút kỳ quái hỏi:
- Bọn họ có quan hệ gì với vợ Mị Nhi sao?
Lúc này Mị Nhi không trực tiếp trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng nhìn về phía sân huấn luyện không xa:
- Cậu cũng nên biết, thật ra đặc công là một nghề nghiệp nguy hiểm, đối với một đặc công thì bị thương và tử vong là một vấn đề có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Những đám
đặc công kia thật ra ít nhiều cũng bị thương, nhưng đó chỉ là bị thương nhỏ, không có ảnh hưởng quá lớn, dù chữa trị cũng không lưu lại di chứng.
- Vợ Mị Nhi, thật ra lưu lại di chứng chỉ vì không chữa tốt mà thôi, chính thức chữa tốt cũng không để lại di chứng.
Hạ Thiên uốn nắn Mị Nhi:
- Tôi trị liệu cho bọn họ sẽ không để lại di chứng.
- Không phải mỗi người đều có y thuật như vậy, hoặc là nói trên đời này chỉ có cậu mới có được y thuật như vậy, hầu như có thể chữa được tất cả các bệnh, chữa tốt cho tất cả mọi người, hơn nữa còn không để lại di chứng.
Mị Nhi thản nhiên nói:
- Mười người cậu vừa ra tay chữa trị cũng không phải bị thương nặng nhất, từ khi Ám tổ được thành lập đến nay đã có rất nhiều thành viên chết đi, cũng có rất nhiều thành viên trọng thương, bọn họ còn sống nhưng thân thể không thể tiếp tục làm đặc công, thậm chí có những người không thể làm người thường, trở thành kẻ tàn tật. Còn có một vài người, bọn họ không bị thương, nhưng vì trường kỳ sống trong áp lực quá lớn, vì vậy mà xuất hiện vấn đề về thần kinh, bây giờ chỉ có thể sống trong kiếp tâm thần.
Hạ Thiên chợt hiểu ra:
- Vợ Mị Nhi, chị muốn tôi chữa cho đám người kia sao?
- Dù đối với người bình thường thì bọn họ thật sự không có tiếng tăm gì, dù là bây giờ bọn họ cũng đã về hưu, nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn nằm dưới sự quản chế của chúng tôi, cả đời bọn họ đều không được tự do như người bình thường. Vì quốc gia, vì nhân dân, bọn họ mất đi rất nhiều thứ, có lẽ trong mắt người thường thì đặc công có cuộc sống rất tốt, rất sung sướng, nhưng thực tế bọn họ cũng rất khổ sở, rất nguy hiểm.
Lời nói của Mị Nhi trở nên cực kỳ cảm tình, không phải lạnh lùng như trước:
- Từ nhỏ đến lớn tôi đã gặp nhiều người như vậy, biết rõ cuộc sống của bọn họ rất khó khăn, không phải khó khăn về vật chất, càng nhiều là vấn đề về tinh thần, về sức
khỏe. Bọn họ có thể nói là anh hùng, là những anh hùng vô danh, tất nhiên bọn họ cũng có đãi ngộ phù hợp, có đãi ngộ vật chất. Nhưng cậu cũng biết đấy, điều con người cần nhất không phải là tiền tài, vật chất hay thân phận, bọn họ muốn có một cơ thể khỏe mạnh, có cuộc sống của người bình thường.
Mị Nhi nói đến đây thì tháo kính râm xuống dùng ánh mắt cực kỳ xinh đẹp nhìn Hạ Thiên:
- Trước kia chúng tôi không làm được chuyện này, nhưng bây giờ tôi biết cậu làm được, cậu có thể cho bọn họ một cơ thể khỏe mạnh. Nếu cậu có thể làm được như vậy, dù là bọn họ hay là những đặc công Ám tổ khác, ai cũng chân thành cảm tạ cậu.
- Vợ Mị Nhi, tôi chữa khỏi bệnh cho bọn họ, có phải chị sẽ rất vui vẻ?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Cậu tình nguyện làm như vậy thì tôi sẽ rất vui vẻ.
Mị Nhi trả lời.
- À, chị vui vẻ là được.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vậy thì chị đưa tất cả đám người kia lại đây, tôi giúp bọn họ chữa bệnh.
- Cậu thật sự đồng ý?
Mị Nhi chợt ngẩn ngơ.
- Đúng vậy, chỉ cần vợ Mị Nhi vui vẻ là được.
Hạ Thiên tỏ ra đương nhiên.
Mị Nhi há hốc miệng, nàng định nói gì đó nhưng lại không nên lời.
Một lúc lâu sau Mị Nhi mới tiếp tục mở miệng:
- Tốt lắm, tôi sẽ sắp xếp đưa bọn họ đến căn cứ, có vài người ở khá xa, vì vậy có lẽ sẽ mất vài ngày.
- Không sao, vợ Mị Nhi, tôi sẽ luôn ở đây với chị. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hạ Thiên lập tức nói.
- Có vài người tôi muốn cậu đi cùng đến tìm gặp mặt, chút nữa chúng ta đi nhé?
Mị Nhi suy nghĩ rồi tiếp tục mở miệng.
- Được.
Hạ Thiên một lời đồng ý:
- Bây giờ chúng ta đi.
- Còn việc huấn luyện bọn họ... ....
Mị Nhi dùng ánh mắt chần chừ nhìn đám người đang luyện bắn súng.
- Không sao, cứ để bọn họ tiếp tục luyện tập, bọn họ không phải là thiên tài, nhược điểm không dễ sửa đổi, cứ để bọn họ luyện tập một ngày rồi nói sau.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- À, cũng được, cứ như vậy đi.
Mị Nhi khẽ gật đầu, nàng đeo kính râm đi về phía bãi luyện tập.
- Mọi người tạm dừng lại một chút.
Mị Nhi tuy không nói quá lớn nhưng âm thanh đủ truyền vào tai mọi người, tiếng súng dừng lại, mỗi người đều quay đầu nhìn về phía bên này.
- Tôi thấy kỹ thuật bắn súng của mọi người có chút cải thiện, nhưng do thói quen hình thành quá lâu, vì vậy khó thể nào sửa đổi ngay được, vì thế tôi quyết định hôm nay cho mọi người luyện cả ngày, đến mai tôi sẽ kiểm tra lại.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Các người tiếp tục rèn luyện, tôi đi hẹn hò với vợ Mị Nhi.
- Đừng nghe cậu ấy nói mò, không phải hẹn hò, chúng tôi đi có việc.
Mị Nhi nhịn không được phản bác một câu, sau đó nàng không đợi đám người kia lên tiếng mà bổ sung:
- Là chuyện công, tóm lại chúng tôi đi trước, các người cứ huấn luyện như thường, có gì cứ trực tiếp báo cáo với tôi.