- Đi!
Mị Nhi sợ Hạ Thiên tiếp tục nói hươu nói vượn, nàng kéo hắn đi ngay. Sau khi hai người bọn họ rời khỏi nơi đây thì đám đặc công Ám tổ thích nghị luận thế nào cũng được, nàng cũng lười quản việc, chỉ cần nàng không nghe thấy là được.
Nhưng Hạ Thiên lúc này vẫn nói một câu:
- Đúng vậy, là việc công, vì chúng tôi hẹn hò theo tiêu chuẩn chuyện công.
Mị Nhi cuối cùng cũng không nhịn được mà véo tay Hạ Thiên, nhưng đáng tiếc tên này da dày như voi, không biết đau là gì.
Mị Nhi véo vài cái mà thấy Hạ Thiên không có phản ứng, nàng định rút tay về, nhưng lúc này tay nàng đã bị hắn nắm chặt, căn bản khó rút ra.
- Này, thả tay tôi ra.
Mị Nhi tức giận nói.
- Vợ Mị Nhi, là chị chủ động kéo tay tôi, không được trách tôi.
Hạ Thiên tỏ ra vô tội.
Mị Nhi không nói gì, nàng lúc này phát hiện mình thật sự thiệt thòi, vì nàng chủ động tìm Hạ Thiên, người ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
- Tôi muốn đi lấy xe.
Một lát sau Mị Nhi cuối cùng cũng tìm được cớ.
- Vợ Mị Nhi, thật ra không cần dùng xe, chúng ta đi bộ đảm nhận nhiệm vụ là được.
Hạ Thiên vẫn không chịu buông tha cho Mị Nhi, mãi đến lúc này hắn mới vất vả nắm được bàn tay của vợ Mị Nhi, sao dễ dàng buông ra?
- Tôi thích đi xe không được sao?
Mị Nhi có chút mất hứng.
- Được rồi!
Hạ Thiên đành phải lưu luyến buông tay Mị Nhi ra, nhưng trước khi bỏ ra hắn còn vuốt ve vài cái.
Cũng may Mị Nhi cũng coi như đã quen với hành vi của Hạ Thiên, cũng không quá quan tâm. Vài phút sau nàng chạy đến một chiếc Benz, chở Hạ Thiên rời khỏi khu căn cứ Ám tổ.
... ....
Hạ Thiên ngồi trên xe chủ động nói chuyện phiếm với Mị Nhi:
- Vợ Mị Nhi, chúng ta đi tìm ai đây?
- Người này là Chu Nhất, là một đặc công truyền kỳ của Ám tổ, đã từng có người cảm thấy ông ta có thể thay thế cho vị trí Ám Hoàng, không phải thay cho cậu, mà là vị
Ám Hoàng sư phụ của cậu.
Mị Nhi giải thích cho Hạ Thiên:
- Trước kia thật ra không ai gọi ông ta là Chu Nhất, nhưng vì việc gì ông ta cũng muốn tranh vị trí thứ nhất, vì thế mới gọi là Chu Nhất. Sau khi Ám Hoàng biến mất,
một khoảng thời gian sau đó ông ta cũng tranh chấp vị trí đặc công đệ nhất Ám tổ với chú Triệu.
Mị Nhi dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Chú Triệu chính là tổ trưởng Thiên tổ, là Triệu Minh Phong.
Trước kia Mị Nhi đều gọi Triệu Minh Phong là tổ trưởng, nhưng bây giờ Mị Nhi bản thân là tổ trưởng Thiên tổ, tổ trưởng Ám tổ lại là Hạ Thiên, Triệu Minh Phong là phó tổ
trưởng, nếu gọi Triệu Minh Phong là phó tổ trưởng thì có hơi quái dị, vì thế mà nàng mới sửa lại cách xưng hô. Như vậy cũng làm cho mối quan hệ giữa Triệu Minh Phong và Mị Nhi có thêm chút thân mật.
- À, bây giờ ông ta cũng bị thương rất nặng sao?
Hạ Thiên mở miệng hỏi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Ông ấy đã ngồi xe lăn hơn mười năm.
Mị Nhi khẽ nói:
- Tuy trước nay ông ấy luôn cạnh tranh cùng chú Triệu, nhưng ông ấy sở dĩ bị thương cũng là vì cứu chú Triệu. Những năm gần đây chú Triệu thường rất áy náy vì chuyện này, cũng tìm rất nhiều biện pháp, tìm nhiều bác sĩ giỏi nhưng căn bản không chữa trị được. Vì thế cho đến bây giờ đến tận bây giờ vẫn chưa bỏ qua quá trình trị liệu cho Chu Nhất, tôi sợ nếu đi đón thì ông ấy sẽ không đến, lúc này tôi mới đưa cậu đi.
Mị Nhi nói đến đây còn không yên lòng bổ sung thêm một câu:
- Bây giờ tính tình của ông ấy cũng không phải quá tốt, nếu ông ta nói gì đó không hay, cậu cũng đừng nổi giận. Một người ngồi trên xe lăn mười năm, dù thế nào cũng rất dễ nổi khùng.
- Không có gì, chỉ cần vợ Mị Nhi vui vẻ, tôi không có vấn đề.
Hạ Thiên không quan tâm, hắn không có hứng thú với ông lão Chu Nhất gì kia, hắn chỉ cảm thấy hứng thú vì đi cùng với Mị Nhi, hắn làm vậy cũng chỉ muốn cho Mị Nhi vui vẻ mà thôi.
Mị Nhi vốn định nói đây cũng không phải là chuyện của riêng mình nàng, vốn là một phần việc của Hạ Thiên. Vì hắn dù sao cũng là tổ trưởng Ám tổ, Chu Nhất tuy đã về
hưu nhưng cũng có thể coi là thủ hạ của hắn.
Nhưng Mị Nhi cuối cùng cũng không nói ra, vì nàng biết Hạ Thiên căn bản không quan tâm đến thân phận mình là tổ trưởng Ám tổ, hắn làm tổ trưởng chẳng qua chỉ vì Mộc Hàm và nàng mà thôi. Bây giờ hắn tình nguyện tham gia sự việc lần này, thuần túy chỉ là vì nàng, nếu nàng nói sự việc lần này có một phần trách nhiệm của hắn, sợ rằng hắn sẽ bỏ mặc mà không thèm quan tâm.
Sau khi chạy xe nửa giờ, Mị Nhi cuối cùng cũng đi đến mục đích, đó là một tòa nhà tứ hợp viện còn khá mới.
Hai người xuống xe đi đến cửa chính, cửa không khóa, bọn họ cũng không cần gõ cửa mà trực tiếp đi vào, sau đó trực tiếp thấy một người ngồi xe lăn trong sân.
Trong sân bùng lên mùi rượu nồng đậm, bên cạnh chiếc xe lăn đầy chai rượu lăn lóc, mà người ngồi trên xe lăn cũng có vẻ rất bẩn thỉu, tóc rối như một người phụ nữ vài trăm năm chưa gội đầu, nhưng ria mép của người này lại rất dài, làm cho người ta thấy đây không phải là phụ nữ.
Lúc này ông ta đang cầm một chai rượu, híp mắt như đã ngủ.
Cũng vì vậy mà ông lão này nhìn càng già, bộ dạng xốc xếch bẩn thỉu, hoàn toàn có thể nói đây là một ông lão hỏng bét.
Ông lão hỏng bét này đang ngủ nhưng khi hạ thiên và Mị Nhi đi đến địa phương chưa đủ ba thước sát bên người, lão chợt nói:
- Nói cho con phụ nữ chết tiệt kia biết, muốn ly hôn thì được, muốn lừa gạt tiền của ông sao, không có cửa đâu. Thuận tiện cũng nói rõ cho cô ta biết, tiền của ông đều là
nhà nước cho, dù chết ông cũng không đưa cho cô ta ném vào trong tay đám mặt trắng.
Mị Nhi chợt ngẩn ngơ, Hạ Thiên thì có chút kỳ quái:
- Vợ Mị Nhi, ông ta là Chu Nhất sao?
- À, chính là ông ta.
Mị Nhi khẽ gật đầu.
- Chị xác định ông ấy bị liệt sao? Chẳng phải đầu óc cũng có vấn đề à?
Hạ Thiên nhìn Chu Nhất:
- Sao ông ta lại nói ra những lời khó hiểu như vậy.
- Tôi cũng không hiểu rõ, thật ra cũng có khoảng thời gian tôi chưa đến xem tình huống của ông ấy.
Mị Nhi khẽ nói một câu, sau đó nàng nhìn Chu Nhất rồi lên giọng:
- Đội trưởng Chu, chúng tôi là người Ám tổ.
Chu Nhất từng là một tiểu đội trưởng, vì vậy Mị Nhi mới xưng hô như thế.
- Ám tổ?
Lão già Chu Nhất lúc này mới mở mắt ra, ánh mắt có hơi đục ngàu, nhưng bên trong thỉnh thoảng lóe lên tinh quang. Lão nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, sau đó ánh mắt rơi lên người Mị Nhi:
- Này, nha đầu kia, tôi có ấn tượng với cô, cô là nha đầu mà Triệu Minh Phong nhặt về từ trong đống rác phải không? Cô tên gì nhỉ, là Mị Nhi phải không?
- Đúng vậy, tôi là Mị Nhi.
Mị Nhi khẽ gật đầu:
- Đội trưởng Chu, chúng tôi đến giúp chú.
- Giúp tôi, giúp thế nào? Không phải các người cũng biết chuyện tôi và con đàn bà kia ly hôn đấy chứ? Những chuyện xấu hổ thế này tôi cũng không muốn mọi người phải giúp. Còn nữa, tuy tôi chỉ ngồi xe lăn nhưng giải quyết con đàn bà kia lại rất dễ dàng.
Chu Nhất nói đầy mùi rượu nhưng có vẻ rất thanh tỉnh, giọng điệu rất nhanh, không có dấu hiệu dừng lại.
- Ông cũng có vợ?
Hạ Thiên nói một câu:
- Ông ngồi xe lăn còn lấy vợ làm gì?
- Tiểu tử, cậu là ai? Có người nói chuyện như cậu sao? Tôi ngồi xe lăn thì làm sao? Chu Nhất tôi dù ngồi xe lăn thì cũng là hảo hán, là đàn ông tinh khiết, có biết không?
Chu Nhất dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên.
- Đàn ông tinh khiết? À, vợ Tiểu Yêu Tinh có nói, đó là Xuân ca.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Phụt!
Chu Nhất vừa uống vào một ngụm rượu đã phun ra, sau đó lão mắng:
- Tiểu tử chết tiệt, thiếu nợ ai sao? Ai là Xuân ca? Phải gọi là Nhất ca, Ám tổ Nhất ca, hiểu không? Ngay cả Triệu Minh Phong cũng phải gọi ta là Thanh ca.
- Nếu không phải sợ vợ tôi mất hứng, tôi đã cho ông ăn đòn.
Hạ Thiên bĩu môi, sau đó hắn quay đầu nhìn Mị Nhi:
- Vợ Mị Nhi, chị nói cho ông ta biết, nếu là Nhất ca thì tôi mới là Nhất ca của Ám tổ, người này nếu tiếp tục nói hươu nói vượn, tôi sẽ khai trừ.
- Tiểu tử cậu chưa đủ lông cánh... ....
Chu Nhất hừ một tiếng.
Đúng lúc này Mị Nhi đã nói:
- Đội trưởng Chu, cậu ấy là Hạ Thiên, là tổ trưởng Ám tổ.
Chu Nhất chợt ngẩn ngơ, lão mới nói được một nửa đã nuốt trở về, lão mở to mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên ba mươi giây, sau đó mới nhìn Mị Nhi:
- Này nha đầu, Triệu Minh Phong chết tàn rồi sao? Nếu không thì sao lại cho một tiểu tử lên làm tổ trưởng Ám tổ?
- Vợ Mị Nhi, tôi thật sự muốn cho ông ta một trận.
Hạ Thiên nói.
- Người ta đã ngồi xe lăn, cậu ức hiếp người ta mà không xấu hổ sao?
Mị Nhi tức giận nói.
Mị Nhi còn chưa nói xong thì Chu Nhất đã lên tiếng:
- Này, nha đầu, cũng không được nói như vậy, cái gì là ức hiếp? Là xấu hổ? Tôi ngồi xe lăn thì sao? Ít ra cũng đánh cho thằng nhãi này phải cầu xin tha thứ... ....
- Bộp!
Hạ Thiên đột nhiên tung chưởng vào xe lăn của Chu Nhất, sau đó xe lăn sụm xuống, mà Chu Nhất cũng ngã lăn xuống đất.
Mị Nhi chợt kinh hãi, nàng vội vàng hô lên:
- Này, cậu dừng làm xằng bậy.
- Vợ Mị Nhi, chị cứ yên tâm, tôi sẽ không ức hiếp người tàn phế.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Trước tiên tôi sẽ chữa tốt cho ông lão hỏng bét này, sau đó cho lão một trận.
- Tiểu tử, nói ai tàn phế? Ông không tàn phế, ông năm xưa phong vân một cõi thì ngươi còn đang ở trong bụng mẹ, ta nói cho ngươi biết... ....
Chu Nhất cực kỳ tức giận, lão cầm chai rượu muốn đập lên người Hạ Thiên. Nhưng chai rượu của lão không thể đánh lên người Hạ Thiên, mà lão nói xong cũng phát hiện
mình không thể phát ra âm thanh nào khác, vì Hạ Thiên đã đâm lên người lão một châm.
- Có thể chữa cho ông ấy được không?
Mị Nhi dùng giọng lo lắng hỏi.
- Tất nhiên là có thể.
Hạ Thiên trả lời:
- Vợ Mị Nhi cứ yên tâm, tôi sẽ không ức hiếp người tàn phế, vì vậy bây giờ sẽ không đánh ông ta.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Trước tiên tôi sẽ thi châm cho ông lão này, ông ta bị đánh gãy chân mười năm, muốn khôi phục lại hoàn toàn cũng tương đối mất thời gian?
- Mất bao lâu?