Mị Nhi bị chọc tức, nàng đột nhiên đẩy Hạ Thiên ra rồi thở phì phò nói:
- Này, sao cậu còn đánh ông ta?
- Á... ....
Bên kia Chu Nhất vừa ngã xuống, lão phát ra tiếng rên lớn, sau đó ho khan vài tiếng:
- Khụ khụ, nha đầu, lần này không trách tiểu tử này, tôi thấy hai người đang thân mật, muốn đánh lén hắn. Ôi, đau quá, tiểu tử ngươi không biết ra tay nhẹ một chút sao?
Hạ Thiên lúc này cũng nói:
- Vợ Mị Nhi, chị cũng nghe thấy rồi đấy, không được oán trách tôi.
Mị Nhi chợt ngẩn ngơ, vừa rồi đầu óc nàng có hơi rối loạn, vì vậy cũng không chú ý Chu Nhất đánh lén Hạ Thiên. Bây giờ Chu Nhất chủ động thừa nhận điều này, nàng cũng ý thức được, ít nhất lúc này không thể trách Hạ Thiên. Thậm chí nàng còn cảm thấy, nếu mình biết Chu Nhất sẽ đánh lén, cũng sẽ đánh văng Chu Nhất.
- Vợ Mị Nhi, để tôi hôn lại một cái.
Hạ Thiên muốn ôm Mị Nhi, đồng thời muốn hôn lên môi nàng.
- Không được.
Mị Nhi từ chối, sau đó nàng lấy tay che miệng mình, Hạ Thiên không thể làm gì được.
- Vợ Mị Nhi, sao lại như vậy?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Chị có thể hôn tôi, sao không cho tôi hôn chị?
- Không được là không được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mị Nhi tức giận nói:
- Đừng quên những gì cậu đồng ý vào tối qua.
Hạ Thiên có chút buồn bực, sau đó lại lấy lùi làm tiến:
- Tôi ôm một cái cũng được chứ?
- Cũng không được.
Mị Nhi lại từ chối.
- Khụ khụ... ....
Chu Nhất cuối cùng cũng bò lên:
- Này, vợ chồng son các người, đây là lúc nào rồi? Nha đầu, cô rõ ràng thích tiểu tử này, cho hắn ôm một cái và hôn một cái cũng không được sao? Không cần lo cho tôi, tôi sẽ coi như không có gì xảy ra.
- Này ông lão hỏng bét, cuối cùng mới thấy ông nói tiếng người.
Hạ Thiên lập tức có hảo cảm với Chu Nhất.
- Tiểu tử, cho dù cậu lợi hại thì cũng đừng nói lung tung, tôi không phải là ông lão hỏng bét, tôi mới hơn bốn mươi mà thôi.
Chu Nhất lại kháng nghị:
- Đàn ông bốn mươi như một cành hoa, bây giờ tôi đang ở vào độ tuổi hoàng kim.
- Ông không phải là phụ nữ, còn như hoa như ngọc cái gì?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Còn nữa, ông không biết soi gương sao? Ông xem lại mình đi, tôi bảo ông là lão già hỏng bét, rõ ràng đã khen ông rồi, nếu ông nhìn vào gương, sợ rằng phải đập hai bình rượu vào đầu.
Chu Nhất cầm bình rượu lên nhìn nhìn, sau đó nhìn Mị Nhi:
- Nha đầu, hình dáng của ta rất không xong sao? Ta biết rõ cô có tâm tư tốt, cũng không cố ý đả kích như tiểu tử kia.
Mị Nhi cũng thật sự là khá tốt, ít nhất cũng thật lòng hơn Hạ Thiên, vì vậy lời nói của nàng cũng uyển chuyển hơn:
- Đội trưởng Chu, bây giờ chú khá tốt, chẳng qua có hơi già.
- Được, nha đầu, ta hiểu, bây giờ ta sẽ tiến vào thu thập một chút. Còn nữa, hai người đợi chút, tôi sẽ mời hai người đi làm một chầu.
Chu Nhất cuối cùng cũng tin hình tượng của mình là không tốt, hắn nói xong thì lập tức đi vào nhà.
Khi thấy Chu Nhất đi vào thì Hạ Thiên bắt đầu cổ động Mị Nhi:
- Vợ Mị Nhi, chúng ta đi thôi, bây giờ đã là giữa trưa, chúng ta đi ăn cơm thôi.
- Cậu rất đói sao?
Mị Nhi tức giận hỏi.
- À, có hơi đói, vừa rồi chưa ăn no.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Vừa rồi chưa ăn no?
Mị Nhi có chút kỳ quái:
- Không phải cậu vừa ăn xong sao?
- Đúng vậy, vợ Mị Nhi, tôi vừa nếm qua chị, nhưng chị không cho ăn tiếp, vì thế tôi vẫn có hơi đói.... ....
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Cậu có thể đừng háo sắc cả ngày như thế này được không?
Mị Nhi tức giận cắt ngang lời Hạ Thiên:
- Còn nữa, cậu muốn ăn cơm thì tự đi, theo cậu đi ăn cơm, không bằng tôi ở đây uống rượu.
- Vợ mị nhi, chị thích uống rượu hơn sao?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên.
- Ai nói tôi thích uống rượu?
Mị Nhi hừ một tiếng:
- Tôi chỉ không muốn đi ăn với cậu.
- Vợ Mị Nhi, tôi hiểu rồi, tôi càng thích ăn chị, chị chắc chắn cũng thích ăn tôi, vì vậy mới không thích ăn cơm.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Mị Nhi muốn đả kích Hạ Thiên, nhưng nàng nghe thấy hắn nói như vậy thì thật sự hết chỗ nói, đây rốt cuộc là người gì, rõ ràng bản lĩnh tự thân đa tình là đệ nhất.
Mị Nhi quyết định không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng đứng trong sân chờ Chu Nhất đi ra. Tất nhiên nàng thật sự không muốn uống rượu với Chu Nhất, nhưng đối phương dù sao cũng là một truyền kỳ của Ám tổ, bây giờ đã khôi phục lại như thường, nàng cần hỏi xem Chu Nhất có hứng thú quay lại Ám tổ hay không, nếu tình nguyện, đây là chuyện tốt với Ám tổ.
- Nha đầu, bây giờ tôi tốt rồi chứ?
Vài phút sau, âm thanh của Chu Nhất đã vang lên.
Mị Nhi và Hạ Thiên cùng quay đầu nhìn, sau đó cả hai đều ngây người, Chu Nhất thật sự biến đổi quá lớn.
Trước đó Chu Nhất có vẻ giống như một tên ăn mày, một lão già hỏng bét, một tửu quỷ bẩn thỉu, nhưng bây giờ người này lại giống hệt như một nhân sĩ thành công.
Râu cạo sạch, tóc cắt ngắn, giày tây, còn thắt cà vạt, Hạ Thiên thậm chí còn có thể thấy mùi nước hoa trên người đối phương.
- À, đội trưởng Chu, bây giờ anh thật sự rất tốt.
Mị Nhi lên tiếng, thậm chí còn sửa từ chú thành từ anh.
- Ôi, bây giờ tôi đã thật sự tin ông không phải là ông lão hỏng hét, thật sự mới chỉ hơn bốn mươi.
Hạ Thiên cũng nói một câu.
- Hì hì, đã nói rồi, chỉ cần thu thập một chút, tuyệt đối sẽ không giảm đi phong thái năm xưa.
Chu Nhất nghe rõ câu trả lời của hai người thì chợt cảm thấy hưng phấn:
- Đi thôi, nha đầu, tiểu tử, tôi đưa hai người đi uống rượu, tôi biết rõ một chỗ, nơi đó có rượu đặc biệt để uống. Nghe tôi nói này, chỗ đó có rượu ngon hơn cả Mao Đài và Laffey, nhưng lại rất rẻ.
- Được, đi uống rượu.
Ánh mắt Hạ Thiên chợt xoay chuyển, sau đó hắn đồng ý.
Mị Nhi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên, vì nàng thấy Hạ Thiên đồng ý khá sảng khoái, chắc chắn có âm mưu.
Tất nhiên Mị Nhi cũng không quá quan tâm, ngươi này nếu thật sự có âm mưu thì nhất định là muốn chiếm tiện nghi của nàng, không có gì khác.
- Đi một chút, chỗ kia cũng không cách đây quá xa, trước kia tôi đi xe lăn mất nửa giờ, bây giờ chúng ta đi bộ sang chỉ mất mười phút mà thôi.
Chu Nhất nói, đồng thời còn cảm khái:
- Đã lâu chưa dùng qua hai cái chân này, hôm nay nên dùng cho tốt, nên đi vài bước mới được.
Chu Nhất nhanh chóng rời khỏi cổng, Hạ Thiên và Mị Nhi cũng đi theo, lúc này một chiếc xe cảnh sát chạy đến, xe dừng lại, một nam một nữ cảnh sát đi xuống.
- Ai là Chu Nhất?
Nữ cảnh sát mở miệng hỏi.
- Là tôi, thế nào? Lam Hà báo cảnh sát sao?
Chu Nhất mở miệng hỏi.
- Chu tiên sinh, làm phiền theo chúng tôi đến đồn cảnh sát.
Người nam cảnh sát mở miệng nói.
- Này, ông ta không rãnh, chúng tôi còn phải đi uống rượu.
Chu Nhất còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Thiên đã đón lời, hắn quyết định thừa dịp vợ Mị Nhi uống quá chén để "làm tí", vì vậy bây giờ chuyện uống rượu rất quan trọng,
cũng không thể để cho đám người này phá hoại được.
- Anh là... ....
Nữ cảnh sát nhìn Hạ Thiên, trên mặt xuất hiện biểu cảm mê hoặc, vì nàng thấy đối phương có chút quen mắt.
- Tôi là Hạ Thiên, các người đứng cách xa ra một chút, nếu không sẽ ăn đòn.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Hạ Thiên?
Nữ cảnh sát nghe thấy cái tên như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, mà vẻ mặt tên nam cảnh sát cũng không quá tốt, bọn họ nhìn nhau, sau đó mở miệng nói:
- Xấu hổ quá, Hạ tiên sinh, chúng tôi không biết anh ở đây, chúng tôi sẽ không quấy rầy.
Hai người này vừa nói xong thì lập tức tiến vào xe cảnh sát rồi nhanh chóng bỏ đi, bọn họ chỉ là hai cảnh sát bình thường, tuyệt đối không dám đắc tội với Hạ Thiên.
- Này tiểu tử, cậu có vẻ rất có danh tiếng thì phải?
Chu Nhất chợt ngẩn ngơ, sau đó quay sang hỏi Mị Nhi:
- Nha đầu, tiểu tử này rốt cuộc có địa vị gì?
- Hắn là một sắc lang không gì không làm.
Mị Nhi dùng một câu đơn giản khái quát thân phận của Hạ Thiên.
- Vợ Mị Nhi, chị thật sự không hỗ danh là vợ tôi, đúng là hiểu tôi.
Hạ Thiên cười hì hì nói, sau đó trừng mắt nhìn Chu Nhất:
- Này, ông lão hỏng bét, ông đừng gọi tôi là tiểu tử, tôi là đại ca của ông, ông hiểu không? Nhưng ông cũng đừng gọi tôi là đại ca, gọi tên là được, miễn người ta thấy tôi làm đại ca của ông, tôi cũng xấu hổ.
Chu Nhất chợt sinh ra cảm xúc muốn ói máu, xấu hổ, tiểu tử này đúng là không phải bình thường.
- Đội trưởng Chu, tôi thấy anh nên trực tiếp gọi hắn là Hạ Thiên.
Mị Nhi lúc này cũng nói một câu, vì nàng biết Hạ Thiên tính tình không tốt, lỡ hắn đánh Chu Nhất thành tàn phế một lần nữa sẽ không tốt.
- Được rồi, nha đầu, tôi sẽ nghe lời cô. À, còn nữa, nha đầu, cô cũng đừng gọi tôi là đội trưởng gì đó, nghe rất lạ, nên gọi Nhất ca, tôi cũng không ngại.
Chu Nhất rất hoài niệm cách xưng hô như vậy.
- Không phải là Nhất ca, nhiều nhất chỉ xem là Trư ca.
Hạ Thiên thuận miệng mắng một câu.
- Cái gì là Chu ca...Này, tiểu tử, à, Hạ Thiên, chữ gì ca?
Chu Nhất chợt có phản ứng.
- Là Trư ca trong Trư Bát Giới.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Chu Nhất lại muốn ói máu, rõ ràng mình là Trư ca?
- Tôi định gọi là chú Chu.
Mị Nhi mở miệng:
- Thôi thì cùng thời với chú Chu, cháu gọi là chú Triệu, bây giờ gọi luôn là chú Chu.
- Xưng hô thế nào cũng được.
Chu Nhất đồng ý, sau đó nhìn Hạ Thiên:
- Này, cậu là bạn trai của nha đầu này, cũng nên gọi tôi một tiếng chú, hiểu không?
- Có phải ông muốn ăn đòn?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Chu Nhất.
Chu Nhất không dám nói tiếp, vì những chỗ bị Hạ Thiên đánh vẫn còn khá đau.
Chu Nhất đi thêm một đoạn và nói:
- Đến rồi, là chỗ này.
Hạ Thiên nhìn lên, phát hiện nơi này không có biển hiệu, chỉ treo một cái đèn ***g, bên trên viết một chữ rượu, hơn nữa lại rất nhỏ, cũng không thấy ai bên trong.
- Rượu nơi này uống rất ngon sao?
Hạ Thiên có chút nghi ngờ:
- Ông là đầu heo à?