- Nhạc tiên sinh, anh cần phải hiểu thêm vài điều về Hạ Thiên.
Triệu Công Tử rất thẳng thắn:
- Cũng vì anh biết không nhiều mà cảm thấy Hạ Thiên không thích hợp là tổ trưởng Ám tổ, nhưng thực tế, trên đời này thật sự không có ai thích hợp hơn cậu ta.
Ánh mắt Nhạc Chi Phong có hơi lạnh, giọng điệu cũng lạnh hơn vài phần, còn mang theo chút mất vui:
- Thì ra Công Tử đến đây để làm thuyết khách cho Hạ Thiên.
- Nhạc tiên sinh, anh rõ ràng rơi vào tình huống chỉ chú trọng đến ấn tượng ban đầu.
Triệu Công Tử lắc đầu:
- Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ làm thuyết khách cho Hạ Thiên, cũng không thể không nói, tôi không thấy mình có nên làm thuyết khách cho cậu ta hay không, có lẽ cậu ta cũng chẳng cần như vậy. Tôi chỉ không hy vọng hai người xung đột tạo nên cục diện xấu cho cả thủ đô.
Triệu Công Tử nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó tiếp tục nói:
- Nhạc tiên sinh, anh nên biết rõ, đứng ở góc độ của Triệu gia chúng tôi, chúng tôi chỉ hy vọng thủ đô yên ổn. Nếu thủ đô rối loạn, không riêng gì bất lợi lớn với chỉ Triệu gia chúng tôi, còn không tốt với cả Nhạc tiên sinh.
- Hạ Thiên chỉ là thằng vũ phu mà thôi, còn chưa đủ ảnh hưởng đến khắp thủ đô.
Nhạc Chi Phong nói có chút hương vị khinh miệt:
- Nếu không phải có Công Tử cậu ở bên cạnh hỗ trợ, Hạ Thiên có thể may mắn tồn tại đến bây giờ sao?
- Nhạc tiên sinh, tôi thấy anh thật sự chưa hiểu nhiều về Hạ Thiên.
Triệu Công Tử không khỏi lắc đầu;
- Tôi thấy nên nói cho anh biết vài chuyện.
Nhạc Chi Phong có chút hờ hững:
- Tôi đang nghe.
- Nhạc tiên sinh, có lẽ anh cho rằng Hạ Thiên đã không khác gì phế nhân? Thật ra từ đầu đến cuối Hạ Thiên không bị thương, cậu ta giả vờ như vậy chủ yếu để dụ kẻ địch đi ra, thực tế cũng có rất nhiều người bị cậu ta xử lý.
Triệu Công Tử dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Ví dụ như Viên gia hay Trình gia, còn có CIA, và một nhóm người khác ở thủ đô.
- Giả vờ bị thương?
Nhạc Chi Phong ngẩng đầu nhìn Triệu Công Tử, giống như có chút khó tin:
- Loại người như hắn cũng biết trò giả vờ này sao?
- Nhạc tiên sinh, đây là anh không biết nhiều phương diện về Hạ Thiên.
Triệu Công Tử cười nhạt một tiếng:
- Rất nhiều người cảm thấy Hạ Thiên chỉ biết bạo lực, căn bản không có đầu óc, thực tế cậu ta thông minh hơn những gì chúng ta tưởng tượng, rất nhiều chuyện chỉ trực tiếp sử dụng bạo lực vì cảm thấy như vậy sẽ giải quyết nhanh hơn. Thật ra điều này cũng là bình thường, một người không thông minh có thể luyện được võ công cao cường, nhưng thật sự không có được y thuật thần kỳ như vậy.
- Công Tử, xem ra cậu rất hiểu Hạ Thiên, có thể nói là tri kỷ.
Nhạc Chi Phong nói mang theo chút hương vị trào phúng.
Triệu Công Tử lắc đầu:
- Nhạc tiên sinh, anh hiểu lầm tôi rồi, tôi cũng không dám dùng từ tri kỷ, sở dĩ tôi hiểu về cậu ta, vì trước nay tôi đều rất quan tâm. Quan trọng là tôi có hai đứa em bảo bối bị Hạ Thiên cướp đi, tất nhiên tôi càng biết thêm những tin tức bí ẩn, những tin tức mà chỉ những phụ nữ thân mật với Hạ Thiên mới biết được.
Triệu Công Tử thoáng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Có lẽ tôi nên nói cho Nhạc tiên sinh biết một chuyện, đó chính là Hạ Thiên không còn giả bị thương, vì vậy những ngày này đám người đã gây phiền toái cho cậu ta sợ rằng chuẩn bị nghênh đón sự báo thù. Dù là Viên gia hay Trình gia, chỉ sợ kết cục sẽ không tốt, nếu Nhạc tiên sinh tin lời của tôi, như vậy nên sớm rút tay là vừa.
Vẻ mặt Nhạc Chi Phong càng trở nên khó coi, hắn liếc mắt nhìn Triệu Công Tử rồi trầm giọng:
- Công Tử, nếu tôi nghe không lầm, hình như cậu đang cảnh cáo tôi?
- Nhạc tiên sinh, tôi chỉ nhắc nhở anh một câu, tôi không hy vọng anh xung đột với Hạ Thiên.
Vẻ mặt Triệu Công Tử vẫn rất bình tĩnh, sau đó hắn di chuyển chủ đề:
- Nhạc tiên sinh, chúng ta tiếp tục nói về vấn đề tư cách làm tổ trưởng Ám tổ của Hạ Thiên, anh không biết, Hạ Thiên dưới tình huống không bị thương, căn bản không còn ai thích hợp làm tổ trưởng Ám tổ hơn sao?
- Cậu đã nói như vậy, được rồi, tôi cũng nói rõ với cậu.
Nhạc Chi Phong hừ một tiếng:
- Dù là giả vờ bị thương, dù võ công của hắn cao cường, y thuật cao siêu, nhưng vị trí tổ trưởng Ám tổ cũng không phải kẻ mạnh là có thể đảm nhiệm. Người này phải biết thực hiện chức trách, phải biết trung thành với quốc gia, mà hai điểm này Hạ Thiên có sao?
- Hạ Thiên gia nhập Ám tổ vài tháng, tôi cũng thừa nhận vài tháng qua cậu ta không chấp hành nhiệm vụ của Ám tổ.
Triệu Công Tử dùng giọng không chút hoang mang nói:
- Nhưng dù là như vậy, Hạ Thiên vẫn có cống hiến vượt qua bất kỳ người nào trong Ám tổ.
- Phải không?
Nhạc Chi Phong khẽ hừ một tiếng:
- Tôi muốn biết hắn có cống hiến gì?
- Trong lúc cậu ta giả vờ bị thương đã dụ ra một mớ đặc công CIA, sau đó trực tiếp tiêu diệt tổ chức tình báo CIA ở thủ đô, thậm chí các tổ chức CIA trên toàn thế giới cũng bị ảnh hưởng. Chỉ cần xét theo điểm này, sợ rằng không ai có thể vượt mặt cậu ta.
Triệu Công Tử chậm rãi nói:
- Trong vài tháng qua, Hạ Thiên còn vài lần lấy về cho tổ chức một lượng tài chính cực lớn, là một tỷ Euro. Nhạc tiên sinh, anh biết ý vị của nó không? Điều này có nghĩa là mười năm sau Ám tổ cũng không có vấn đề về tài chính.
Triệu Công Tử không đợi Nhạc Chi Phong mở miệng mà tiếp tục nói:
- Thật ra đây còn chưa phải là cống hiến gì lớn, cống hiến lớn nhất với Ám tổ chính là bồi dưỡng được hai người, bây giờ là tổ trưởng Thiên tổ Mị Nhi và tổ trưởng Địa tổ Mộc Hàm. Sự hùng mạnh của hai cô gái này thật sự có thể làm cho Ám tổ bảo trì vị trí đệ nhất.
- Đó đều là phụ nữ của Hạ Thiên?
Nhạc Chi Phong khẽ hừ một tiếng.
- Đúng vậy, các cô ấy là phụ nữ của Hạ Thiên, nhưng các cô ấy cũng là thành viên của Ám tổ, mà thực tế Hạ Thiên không chỉ bồi dưỡng cho hai cô gái này. Hạ Thiên còn là huấn luyện viên của Ám tổ, hôm nay đã bắt đầu huấn luyện các thành viên khác, tôi tin thực lực Ám tổ sẽ dần tiến lên bậc thang mới.
Triệu Công Tử lắc đầu:
- Nhạc tiên sinh, anh cảm thấy Ám tổ không có người chịu phục Hạ Thiên, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, Hạ Thiên chỉ cần dùng vài giờ đã làm cho bọn họ phải phục tùng.
Vẻ mặt Nhạc Chi Phong trở nên âm trầm, hắn cuối cùng cũng ý thức được lời nói của Triệu Công Tử không sai, mình thật sự còn chưa hiểu nhiều về Hạ Thiên.
Nhạc Chi Phong tin Triệu Công Tử không nói dối, với thân phận của Triệu Công Tử, sẽ tuyệt đối không nói dối ở phương diện này, hơn nữa những chuyện này cũng không khó chứng thực.
Triệu Công Tử lại mở miệng:
- Nhạc tiên sinh, anh biết chuyện quan trọng nhất là gì không? Không phải Hạ Thiên dùng nhiều thời gian để có cống hiến lớn với Ám tổ, mà cậu ta chỉ cần dùng thời gian vài ngày đã có cống hiến như vậy. Anh có thể nghĩ mà xem, nếu hắn tình nguyện bỏ hết thời gian và tinh lực với Ám tổ, hắn sẽ có bao nhiêu cống hiến?
- Đáng tiếc là tên này giống như lời tôi nói, hắn không biết thực hiện chức trách.
Nhạc Chi Phong thản nhiên nói.
- Hạ Thiên không phải loại người thích quyền lực, cậu ta chỉ thích phụ nữ, cũng tình nguyện vì bảo vệ phụ nữ của mình mà làm nhiều chuyện. Dù là Mị Nhi, Mộc Hàm đều muốn chỉ dẫn cho cậu ta, vẫn muốn cậu ta làm nhiều việc có ý nghĩa, làm những việc mà kẻ khác không làm được. Vì vậy dù thế nào thì Hạ Thiên vẫn không thể thay thế, là độc nhất vô nhị, nếu mất đi sẽ là tổn thất rất lớn.
Triệu Công Tử nói với Nhạc Chi Phong:
- Nhạc tiên sinh, anh cũng hiểu, có lẽ trong mắt nhiều người thì gia tộc chúng tôi chỉ biết suy nghĩ cho mình, không nghĩ cho quốc gia, thực tế chúng tôi cũng mong quốc gia ổn định, như vậy gia tộc chúng tôi mới hưng thịnh. Tôi cảm thấy dù là anh hay tôi đều hy vọng Ám tổ càng trở nên tốt hơn.
- Đó là gia tộc của cậu, không phải của tôi.
Nhạc Chi Phong chậm rãi nói.
- Nhạc tiên sinh, những gì nên nói tôi đã nói tất cả, tôi tin sau khi có kết quả kiểm tra của tổ kiểm tra đặc biệt vào ngày mai, cuối cùng vẫn là Hạ Thiên đảm nhiệm vị trí tổ trưởng Ám tổ. Nhưng tôi thấy, nếu anh hủy bỏ quá trình kiểm tra, như vậy sẽ tốt hơn cả.
Triệu Công Tử đứng lên:
- Tất nhiên quyết định thế nào là của Nhạc tiên sinh, tôi cũng không muốn nói nhiều, tôi có hẹn trước, xin cáo từ.
Triệu Công Tử nói xong thì xoay người bỏ đi, không có dấu hiệu dừng lại. Hắn biết rõ Nhạc Chi Phong là người thông minh, nhưng chẳng qua vì một phụ nữ mà mất đi lý trí, nếu Nhạc Chi Phong hiểu rõ sự lợi hại, sẽ hiểu có một số việc không nên làm.
Căn cứ Ám tổ.
Hạ Thiên ngồi trong một phòng làm việc, hắn nhìn Mị Nhi sắp xếp tài liệu mà ngáp liên tục, đúng là nhàm chán.
- Vợ mị nhi, chị đừng quan tâm đến những thứ kia, đợi ngày mai đám người tổ kiểm tra đặc biệt ngu ngốc kia đến đây, tôi sẽ cho bọn họ một trận, đảm bảo sẽ xong ngay.
Một lát sau Hạ Thiên nói.
- Đầu óc cậu có bình thường được không?
Mị Nhi tức giận nói.
- Đầu óc tôi rất bình thường.
Hạ Thiên ra vẻ vô tội.
- Cậu nhàm chán thì ra sân tập luyện, chỉ đạo bọn họ học bắn súng.
Mị Nhi tiếp tục quan tâm đến đống tư liệu, vì đối phó với đám người tổ kiểm tra đặc biệt, nàng phải chuẩn bị kỹ càng, phải hết sức cẩn thận.
- Vợ Mị Nhi, tôi sẽ ở trong đây với chị.
Hạ Thiên không muốn đến sân huấn luyện, tuy bây giờ rất nhàn chán nhưng dù sao cũng được ngắm vợ Mị Nhi xinh đẹp.
- Chồng!
Một âm thanh quyến rũ vang lên, một làn gió thơm ập vào, một người đẹp tóc vàng lao về phía Hạ Thiên, khoảnh khắc sau đã nhào vào lòng hắn.