- Vợ, rốt cuộc chị cũng trở lại.
Hạ Thiên cuối cùng cũng vui vẻ, người đẹp tóc vàng này không phải là ai khác, ngoài Mộc Hàm thì không còn một người đẹp tóc vàng thứ hai có thể trực tiếp tiến vào trong phòng làm việc của Mị Nhi.
- Điều này có vấn đề gì?
Mị Nhi ở bên cạnh không nói, bây giờ không nhịn được phải hỏi.
- Vợ Mị Nhi, vấn đề lúc này chính là từng đặc công đều biết vị trí yếu hại trên người, vì vậy bọn họ sẽ ưu tiên bảo vệ những bộ vị này. Vì vậy mà khi thực lực hai bên không hơn kém quá xa, nếu muốn đâm vào chỗ hiểm của đối phương trong thời gian ngắn thì sẽ càng thêm khó.
Hạ Thiên kiên nhẫn giải thích:
- Vì vậy tôi cảm thấy, nếu chúng ta có thể bất ngờ tấn công vào bộ vị khác sẽ hiệu quả hơn.
- Nhưng đó không phải là bộ vị yếu hại, tấn công thành công thì hiệu quả cũng không lớn.
Mị Nhi phản bác.
Lúc này người có cùng ý nghĩ với Mị Nhi cũng rất nhiều, tất nhiên bọn họ cũng không nói gì, vì quan hệ giữa Mị Nhi và Hạ Thiên rất đặc biệt, dù nói gì cũng không sao. Nhưng bọn họ thì khác, nói sai lời sẽ có phiền toái.
- Vợ Mị Nhi, điều này chị cũng không rõ, chị quên mất tôi là đệ nhất thần y sao?
Hạ Thiên cười hì hì:
- Thật ra dù bị thương chỗ nào cũng có ảnh hưởng đến con người, tất nhiên đối với đặc công đã từng được huấn luyện đặc biệt thì vết thương nhỏ sẽ không có ảnh hưởng trong thời gian ngắn. Nhưng cũng có những bộ vị tương đối yếu hại, những địa phương này tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu bị một đao đâm vào, sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt của cơ thể. Ví dụ như đùi, phần eo, bả vai. Những bộ vị này không trí mạng, nhưng nếu bị thương sẽ sinh ra ảnh hưởng, thực lực cũng nhanh chóng giảm xuống.
- Đúng vậy... ....
- Tổ trưởng nói rất đúng, những bộ vị này bị thương sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn... ...
Mọi người khẽ thảo luận, Mị Nhi suy nghĩ mà cũng hiểu lời nói của Hạ Thiên rất có lý.
Hạ Thiên lúc này tiếp tục nói:
- Nhưng chỗ bị dao đâm lên đùi cũng rất nhiều, thật ra chỗ đâm khác biệt sẽ sinh ra ảnh hưởng khác biệt, mà bả vai cũng là như vậy. Tôi sẽ nói cho mọi người biết vị trí đâm cụ thể, hơn nữa những vị trí kia cũng không dễ phòng thủ. Bộ đao pháp này của tôi rất đơn giản, tổng cộng có mười ba chiêu thức, từng chiêu đều chĩa vào một bộ vị, chiêu thức đơn giản nhưng rất thực dụng. Lúc này tôi dạy cho mọi người, sau đó mọi người bỏ thời gian rèn luyện, chỉ cần luyện tốt, say này nếu đâm trúng đối thủ, cơ bản có thể giết chết đối phương.
- Đao pháp này có tên sao?
Mị Nhi không nhịn được phải hỏi.
- Có!
Hạ Thiên cười hì hì:
- Nó là Xử Lý Sát Thần Thập Tam Đao.
- Xử lý Sát Thần Thập Tam Đao?
Mị Nhi cho rằng mình nghe lầm nên hỏi lại.
- Đúng vậy, chính là Xử Lý Sát Thần Thập Tam Đao.
Hạ Thiên chăm chú gật đầu.
Vẻ mặt mọi người đều lộ ra vẻ cổ quái, tên của đao pháp này cũng có chút quái thai thì phải.
- Sao lại lấy cái tên như vậy?
Mị Nhi cũng thấy rất quỷ dị.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vợ Mị Nhi, thật ra rất đơn giản, năm xưa tôi nghĩ ra đao pháp này chỉ dùng để đối phó với Nhị sư phụ, mà Nhị sư phụ của tôi là Sát Thần, tôi muốn dùng đao pháp này để xử lý ông ấy, vì vậy mới gọi là Xử Lý Sát Thần Thập Tam Đao.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thì ra đao pháp này ra đời có "bối cảnh" như vậy.
- Vậy năm xưa cậu dùng đao pháp này xử lý được Sát Thần sao?
Mị Nhi tức giận hỏi.
- Không, năm xưa tôi yếu sức, chỉ đâm một đao lên đùi Nhị sư phụ nhưng không thể chọc vào, vì thế nhận thua.
Hạ Thiên có chút buồn bực.
"Yếu sức?"
Mị Nhi rất ngạc nhiên, người này cũng có lúc yếu sao?
- Năm đó cậu bao nhiêu tuổi?
Mị Nhi chợt hỏi.
- Để tôi xem, hình như sắp mười tuổi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đưa ra đáp án.
Mị Nhi chợt sinh ra cảm giác tan vỡ:
- Cậu nói, cậu sáng tạo ra đao pháp này khi còn chưa đến mười tuổi?
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Hạ Thiên tỏ ra vô tội.
Mị Nhi cảm thấy mình có chút đau đầu, thì ra người ngày muốn dạy mọi người một đao pháp tự nghĩ ra khi chưa đến mười tuổi.
Mà đám đặc công cũng chóng mặt, đứng đây một lúc lâu, cuối cùng phải học một đao pháp do đứa bé nghĩ ra?
- Được rồi, không nhiều lời, bây giờ tôi sẽ bắt đầu dạy mọi người. Xem đây, đao đầu tiên.
Trên tay Hạ Thiên chợt xuất hiện một cây đao, sau đó dùng tốc độ rất chậm để biểu diễn một lần:
- Các anh cứ dựa theo đó mà sử đao, sau đó đẩy tốc độ lên mạnh gấp một trăm lần là được, đao đầu tiên có vị trí là từ vai phải rạch vào cổ, từ chỗ này... ....
Hạ Thiên bắt đầu dạy, mọi người tất nhiên cũng bắt đầu học, còn uy lực của đao pháp là thế nào, bây giờ bọn họ cũng không thể biết.
Chiêu thức thật ra cũng tương đối đơn giản, học cũng không khó, nhưng muốn học được cũng không dễ dàng. Bây giờ Hạ Thiên chỉ có nhiệm vụ chỉ dạy, chỉ muốn ai cũng được học, còn học giỏi hay không, đây là vấn đề của mọi người.
Chưa đến chín giờ thì Hạ Thiên đã kết thúc huấn luyện, hắn phân phó một câu:
- Này, các người cứ luyện, buổi chiều chờ hai nhóm kia luyện bắn súng xong thì chỉ đao pháp cho bọn họ. Hôm nay tôi có việc, ngày mai sẽ đến kiểm tra mọi người.
Hạ Thiên nói xong thì kéo Mị Nhi:
- Vợ Mị Nhi, chúng ta đi siêu thị.
Khi thấy Hạ Thiên và Mị Nhi biết mất thì mọi người có chút ngẩn ngơ, sau đó một tên nói:
- Các người nói xem, tổ trưởng có phải nói sai rồi không? Bọn họ sao lại đi siêu thị? Phải đi khách sạn mới đúng chứ?
- Sáng sớm thế này đã đi siêu thị, chẳng phải có hơi sớm sao?
Một người đặt nghi vấn.
- Đoán mò cái gì? Chúng ta nên luyện đao pháp đi.
Một nữ đặc công lên tiếng.
- Tôi cảm thấy đao pháp này rất khó tin, tuy tôi rất bội phục kỹ thuật bắn súng của tổ trưởng, nhưng đao pháp mà anh ấy nghĩ ra khi chưa đủ mười tuổi, tôi cảm thấy không thích hợp để chúng ta luyện tập.
Có người bực bội nói.
- Quan tâm làm gì, rèn luyện cái đã, biết đâu sau này thật sự có bản lĩnh xử lý Sát Thần?
Một tên vung đao nói.
- À, mà Sát Thần này hình như tôi có chút ấn tượng, nhưng rốt cuộc là ai?
Một người hỏi.
- Ngay cả Sát Thần cũng không biết?
Một người dùng giọng khinh thường nói:
- Tôi đã nói với anh rồi, đây là đệ nhất sát thủ thế giới, cùng là danh nhân một thời với Ám Hoàng của chúng ta, hơn nữa còn là sư phụ của vị tổ trưởng Hạ Thiên vào lúc này.
- Đúng là quá mạnh.
Tên kia chợt ngẩn ngơ, sau đó có chút kích động:
- Mặc kệ, chỉ cần nghe cái tên của đao pháp này cũng đủ để luyện tập, Xử Lý Sát Thần Thập Tam Đao, mười ba đao đã có thể xử lý Sát Thần, sau này tôi có thể mạnh như Sát Thần.
- Này, anh muốn mạnh mẽ thì cứ mạnh mẽ, cũng đừng bắt lấy Sát Thần, vì đó là sư phụ của tổ trưởng, khi đó tổ trưởng sẽ xử lý anh trước... ....
Đám người nghị luận vài phút, cuối cùng tiếp tục luyện tập đao pháp.
Những người này cũng không biết, Hạ Thiên cũng không nói sai, hắn muốn cùng Mị Nhi đi mướn phòng khách sạn, nhưng Mị Nhi căn bản sẽ không đồng ý. Nếu nàng đồng ý thì hắn căn bản không cần đi mướn phòng khách sạn, trong Ám tổ cũng có phòng vậy?
Hơn nữa lần này bọn họ thật sự đến siêu thị, dựa vào thời gian lúc này, có lẽ An Tiểu Bội đã bỏ tài liệu vào trong tủ, sau đó sẽ giao mã số. Chuyện này Mị Nhi đã làm rất tốt, cho người nhìn chằm chằm vào tủ đồ, cũng cho người cảnh giới, căn bản là rất cẩn thận.
Nhưng chuyện này dù sao cũng phải cho tự Hạ Thiên nhúng tay vào, vì vậy Mị Nhi rất đặt nặng, nàng không muốn có vấn đề gì ngoài ý muốn, vì vậy cùng Hạ Thiên đến xem.
Khi Hạ Thiên và Mị Nhi đi vào khách sạn thì thấy An Tiểu Bội và Sử Bằng Phi, bọn họ đang đứng ở cửa ra vào, nhìn về phía tủ chứa đồ. Mà Hạ Thiên cũng thấy ở phía xa
có hai đặc công mặc quần áo bình thường đứng canh chừng.
- Hạ thần y.
Khi thấy Hạ Thiên thì An Tiểu Bội và Sử Bằng Phi vội vàng chạy đến, sau khi bắt chuyện thì An Tiểu Bội tiếp tục nói:
- Mười phút trước tôi đã bỏ tài liệu vào trong ngăn bên phải phía bên kia, cũng đã gửi đi mã số, nhưng đối phương còn chưa xuất hiện, vì chúng ta chưa thấy ai động vào tủ đồ kia.
- À, yên tâm, chỉ cần có người xuất hiện, tôi sẽ bắt ngay.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Các người đi thôi, nơi đây cũng không còn chuyện gì nữa.
Mị Nhi mở miệng nói.
- Hạ thần y, tôi có chút lo lắng, nếu chỗ này xảy ra vấn đề, bọn họ ra tay với cha tôi thì sao?
An Tiểu Bội dùng giọng bất an nói.
Hạ Thiên nhìn An Tiểu Bội, hắn có chút buồn bực, nghe nàng nói giống như thật sự lo lắng cho cha mình, bây giờ nàng cũng không nói dối, chẳng lẽ thật sự không biết người trước nay luôn khống chế mình là cha mình?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- Nếu cô thật sự lo lắng có thể nghĩ biện pháp để cha cô đến thủ đô, nơi đây sẽ rất an toàn.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:
- À, vì đề phòng cha cô bị người ta nghe lén, cô đừng nói mình chuyện mình đang làm, chỉ lấy cớ nói mình sẽ cử hành hôn lễ ở thủ đô, lừa ông ấy đến đây là được.
- Vâng, Hạ thần y, cứ quyết định như vậy, tôi và Bằng Phi cũng định tổ chức hôn lễ ở đây, chính thức kết hôn.
An Tiểu Bội vội vàng gật đầu.
- Vậy các người đi thôi, đừng đợi đây lâu, người ta sẽ hoài nghi.
Hạ Thiên phất tay.
An Tiểu Bội gật đầu, Sử Bằng Phi cũng bắt chuyện với Hạ Thiên, sau đó cả hai cùng rời khỏi siêu thị.
Mà Hạ Thiên và Mị Nhi bắt đầu chờ đợi nhàm chán, khốn nổi nửa giờ sau cũng không ai động vào cái tủ kia.
Lúc này điện thoại của Mị Nhi vang lên.
- Có chuyện gì?
Mị Nhi nhận điện thoại.