- Trang Vân Đông, ngươi, ngươi... ....
Cố Hàm Sương cố gắng đứng lên, nàng miễn cưỡng ngồi dậy, trong mắt là cái nhìn khó tin.
Tống Ngọc Mị và Triệu Vũ Cơ cũng ngây người, có chuyện gì đây?
Hạ Thiên cũng rất khó chịu, hắn trừng mắt nhìn nam đạo sĩ kia:
- Này, anh làm gì vậy? Muốn giết cô ta cũng chưa đến lượt anh.
Sự việc vừa rồi thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của Hạ Thiên, hắn không ngờ tên nam đạo sĩ kia lại đánh lén Cố Hàm Sương, làm cho nàng phải hộc máu ngã xuống đất.
- Hạ Thiên, tôi tình nguyện giao dịch với cậu, tôi sẽ nói cho cậu biết Viên Thiên Chính ở đâu, thậm chí còn giúp cậu giải quyết hắn. Tôi cũng có thể nói cho cậu biết vị trí của những người tu tiên khác, hơn nữa nếu so sánh với Cố Hàm Sương, tôi còn có thể cho cậu một vật khác.
Trên mặt tên nam đạo sĩ hiện lên chút âm tàn, còn có chút điên cuồng.
- Như vậy à, anh nói xem, anh cho tôi được cái gì?
Hạ Thiên lười biếng hỏi, hắn muốn biết tên đạo sĩ ngu ngốc này muốn làm trò gì.
- Cô ta.
Nam đạo sĩ chỉ vào Cố Hàm Sương:
- Tôi có thể tặng cô ta cho cậu, không phải cậu không nỡ ra tay sao? Bây giờ tôi tặng cô ta cho cậu, cậu muốn làm gì cũng được. Tôi đã điều tra rồi, cậu thích người đẹp, tôi cũng biết Cố Hàm Sương là mỹ nữ, không thua kém hai người phụ nữ bên cạnh cậu.
- Trang Vân Đông, ngươi thật hèn hạ.
Cố Hàm Sương nghiến răng nghiến lợi nói, có lẽ vì quá tức giận mà nói xong lại phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt vốn xinh đẹp đã trở nên trắng bệch, không còn chút huyết sắc.
- Anh là Trang Vân Đông?
Hạ Thiên nhìn nam đạo sĩ.
- Đúng vậy, Trang trong chữ thôn trang, vân là mây, đông là phương đông.
Nam đạo sĩ trả lời.
- Vậy anh có quan hệ gì với Cố Hàm Sương? Anh dựa vào cái gì để ném cô ấy cho tôi?
Hạ Thiên có chút buồn bực. Nguồn truyện:
- Cô ấy là thê tử của tôi.
Trang Vân Đông có chút do dự, sau đó hắn trả lời.
- Phải không?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Cố Hàm Sương, sau đó hắn lắc đầu:
- Không đúng lắm, tôi thấy cô ấy là xử nữ, sao lại là vợ anh?
- Chúng tôi từng có hôn ước, nhưng có vị tiền bối nói chuyện nam nữ sẽ ảnh hưởng đến quá trình tu luyện, vì vậy chúng tôi mới có ước định, khi nào thành Kim Đan mới chính thức thành thân.
Trang Vân Đông giải thích:
- Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, thật ra cũng chưa thật sự là vợ chồng.
- Như vậy sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt quái dị nhìn Trang Vân Đông:
- Anh vì muốn tôi giúp tẩy tủy mà giao phó cả tương lai của vợ mình cho tôi?
- Phụ nữ vốn là chướng ngại tu luyện, đối với tôi thì không có cô ta càng tốt hơn.
Trang Vân Đông dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Hàm Sương, sau đó chuyển sang nhìn Hạ Thiên:
- Thế nào? Cậu rốt cuộc có làm giao dịch này không? Nhưng điều kiện giao dịch phải sửa lại, tôi tặng Cố Hàm Sương cho cậu, cậu phải dùng Nghịch Thiên Bát Châm cho tôi đến cấp Kim Đan Kỳ.
- Trang Vân Đông, anh không xứng là đàn ông.
Tống Ngọc Mị cũng không nhịn được nữa:
- Ngay cả vị hôn thê của mình cũng ném cho người khác, dù anh có trường sinh bất tử thì sống còn ý nghĩa gì?
- Tống đại tiểu thư, cô biết cái gì là đứng nói chuyện không sợ đau lưng không?
Trang Vân Đông lạnh lùng nói:
- Cô dễ dàng trở thành cao thủ Kim Đan Kỳ, cô chưa từng trải qua sự dày vò của người khổ tu trăm năm mà không đến cấp Kim Đan Kỳ.
- Này, đừng nói với vợ tôi như vậy.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Trang Vân Đông.
- Hạ Thiên, cậu thích phụ nữ, tôi thích tu tiên, tôi cho cậu Cố Hàm Sương, cậu biến tôi thành cao thủ Kim Đan Kỳ, thế này gọi là theo nhu cầu của nhau. Nếu cậu không giao dịch thì tối nay tôi khó tránh khỏi cái chết, không bằng đêm nay hưởng thụ con đàn bà này cho rồi.
Trang Vân Đông trầm giọng nói.
- Vô sỉ.
Triệu Vũ Cơ cũng không nhịn được mà phải mắng:
- Hạ Thiên, đừng giao dịch với hắn, loại người như hắn để chết đi thì tốt hơn.
- Ôi, thật sự rất muốn biết Viên Thiên Chính đang ở nơi nào, cũng muốn biết xem có còn người tu tiên nào khác không.
Hạ Thiên lầm bầm, hắn thật sự rất muốn biết hai sự kiện này, vì hắn không muốn sau này tiếp tục gặp phiền toái. Hắn hy vọng mình có thể xử lý nhanh gọn, sau này vợ xinh đẹp của hắn sẽ không ai gặp nguy hiểm.
Hạ Thiên nhìn Trang Vân Đông rồi cảm khái một tiếng:
- Thần tiên tỷ tỷ có nói, có những người tu tiên với tâm lý biến thái, vì truy cầu trường sinh bất tử mà không quan tâm đến thân nhân, bạn bè, cái gì cũng có thể bán đứng được. Trước kia tôi còn không tin, bây giờ xem như thật sự tin tưởng.
Đúng lúc này một âm thanh suy yếu truyền vào trong tai Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, giết chết tên tiểu nhân hèn hạ Trang Vân Đông, Cố Hàm Sương ta sẽ tình nguyện làm phụ nữ cho ngươi.
Hạ Thiên chợt ngẩn người, mà Trang Vân Đông nghe nói như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn đánh ngay về phía Cố Hàm Sương, giống như muốn khống chế nàng. Đúng lúc này một sợi tơ trắng cuốn về phía Trang Vân Đông, hắn không thể không tránh đi, mà sợi tơ cũng cuốn lấy Cố Hàm Sương bay về bên cạnh Tống Ngọc Mị.
- Hạ Thiên, giết tên vô sỉ kia đi.
Triệu Vũ Cơ căm giận nói, nàng thật sự không thể tiếp nhận một tên đàn ông khốn kiếp vì lợi ích của mình mà bán vợ ra ngoài.
Trang Vân Đông lại quát lớn:
- Hạ Thiên, cậu đừng tin Cố Hàm Sương, cô ấy sẽ không cam tâm tình nguyện làm phụ nữ của cậu, cô ta đang lừa gạt cậu.
- Trang Vân Đông, ngay cả vợ còn có thể bán đứng, anh còn thứ gì không thể bán?
Tống Ngọc Mị khẽ hừ một tiếng:
- Hạ Thiên, đối với loại tiểu nhân hèn hạ như Trang Vân Đông thì không thể tin được, cậu xử lý hắn đi là tốt.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Trang Vân Đông, hai vợ tôi đều thấy anh đáng chết, vậy anh không chết không được.
Trang Vân Đông nghe nói như vậy thì xoay người muốn chạy, đáng tiếc là lúc này Hạ Thiên đã ra tay, hắn xuất hiện bên cạnh Trang Vân Đông, nhanh chóng đánh ra mười chưởng, đồng thời sợi tơ của Tống Ngọc Mị cũng tấn công Trang Vân Đông.
- Á... ....
Trang Vân Đông phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, sau đó ngã xuống trường thành.
- Này, chúc mừng cậu, lại có đại mỹ nữ làm vợ.
Triệu Vũ Cơ hình như có chút ghen tuông.
Hạ Thiên lấy ngân châm đâm lên người Cố Hàm Sương vài cái, hiệu quả thấy rất rõ, vẻ mặt tái nhợt của nàng biến mất, da dẻ hồng hào như thường.
- Nội thương của cô không có vấn đề, chờ tôi có thời gian sẽ hoàn toàn chữa tốt.
Hạ Thiên lúc này nói với Cố Hàm Sương, rõ ràng hắn cũng không tính sẽ lập tức dùng Nghịch Thiên Bát Châm tẩy tủy cho nàng.
- Cám ơn.
Cố Hàm Sương nhìn Hạ Thiên, ánh mắt vẫn tịch mịch, sự kiện vừa rồi hoàn toàn làm cho tâm tình của nàng chết lặng.
Cố Hàm Sương dừng lại một chút rồi nói với vẻ mặt không chút biểu cảm:
- Tôi sẽ tuân thủ lời hứa, sẽ làm phụ nữ cho cậu.
- Chị không thể là vợ tôi.
Hạ Thiên trả lời.
- Tôi cũng không muốn làm vợ cậu, mà cậu muốn thế nào cũng được.
Vẻ mặt Cố Hàm Sương có hơi đờ đẫn.
- Như vậy à?
Hạ Thiên nhìn Cố Hàm Sương, sau đó chăm chú nói:
- Thật ra chị rất đẹp, tuy ánh mắt như người chết nhưng vẫn rất tốt, làn da cũng đẹp, dáng người tuyệt hảo. Nhưng tôi cảm thấy cô tuổi tác hơi lớn, mà giọng điệu cũng có chút cổ quái, nghe không hay. À, hình như cổ họng của cô đã bị thương, điều này cũng không có vấn đề, tôi có thể trị.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Còn gì nữa nhỉ, chị vừa bắt cóc vợ Đại Yêu Tinh của tôi, nếu tôi để chị làm vợ thì cũng không hay. Vì vậy tôi nghĩ thế này, tôi thấy mình thiếu một nha hoàn, không bằng sau này chị làm nha hoàn cho tôi.
"Nha hoàn?"
Triệu Vũ Cơ và Tống Ngọc Mị đưa mắt nhìn nhau, người này thu một siêu cấp đại mỹ nữ cao thủ làm nha hoàn?
- Vâng, chủ nhân.
Cố Hàm Sương lại đồng ý, giống như đối với nàng thì không có vấn đề.
- À, tôi không thích gọi là chủ nhân, chị gọi tôi là thiếu gia đi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương đổi giọng.
- À, Sương nha đầu, chị rất ngoan.
Hạ Thiên rất thỏa mãn.
"Sương nha đầu?"
Triệu Vũ Cơ và Tống Ngọc Mị cảm thấy dở khóc dở cười, người này xem ra cũng
không bình thường, người ta hơn một trăm tuổi mà gọi là nha đầu, còn nói rất ngoan.
Cố Hàm Sương lại tỏ ra rất bình tĩnh, giống như chưa từng có thứ gì từng phát sinh, lúc này nhìn qua giống như một tượng gỗ xinh đẹp.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên, hắn lấy ra xem, thì ra là Triệu Công Tử điện thoại đến, vì thế nghe máy.
- Này, vợ Đại Yêu Tinh đã an toàn, anh không cần lo.
Hạ Thiên nói một câu rồi cúp điện thoại.
Triệu Vũ Cơ hỏi:
- Ai điện thoại đến vậy? Là đại ca của tôi sao?
- Đúng vậy, là anh ta.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
- Tôi không có điện thoại, cậu đưa điện thoại đây tôi mượn.
Triệu Vũ Cơ vội vàng nói.
Hạ Thiên chỉ có thể đưa điện thoại cho Triệu Vũ Cơ, hắn nhìn Cố Hàm Sương, sau đó suy tư một lúc rồi nói:
- Sương nha đầu, nếu có chuyện gì thì cứ về nhà xử lý, ngày mai chị sẽ là nha hoàn cho tôi, cũng không rời khỏi tôi, hiểu chưa?
- Vâng, thiếu gia, tôi sẽ về Cố gia một chuyến.
Cố Hàm Sương nói xong thì xoay người bỏ đi.
Tống Ngọc Mị đợi nàng đi xa rồi hỏi:
- Cậu yên tâm cho chị ta đi như vậy sao?
- Tôi sẽ nhìn chằm chằm vào chị ấy.
Hạ Thiên thuận miệng nói, tất nhiên hắn sẽ không tin tưởng Cố Hàm Sương. Nhưng hắn muốn tìm ra thân phận của đám người tu tiên khác, hắn phải nhờ vào Cố Hàm Sương, dù sao hắn cũng chẳng biết gì về bọn họ.