Tống Ngọc Mị có chút do dự, sau đó nàng khẽ nói:
- Tôi giúp cậu đi theo dõi cô ấy, cậu đi cùng Triệu Vũ Cơ đi, cô ấy vừa bị bắt cóc, còn đang hoảng sợ.
- Vợ Mị Mị, chị thật sự rất tốt.
Hạ Thiên ôm lấy Tống Ngọc Mị, sau đó hôn một cái thật sâu, cuối cùng mới bỏ ra.
- Tôi cũng thấy mình quá tốt với cậu, sau này không nên như vậy mới đúng.
Tống Ngọc Mị hờn dỗi nói một câu:
- Được rồi, tôi đi theo dõi Cố Hàm Sương, ngày mai gọi điện thoại cho cậu sau.
- Được.
Hạ Thiên cũng không giữ Tống Ngọc Mị lại.
Tống Ngọc Mị bay đi, Hạ Thiên biết rõ, với thực lực của vợ Mị Mị mà muốn đuổi theo Cố Hàm Sương thì rất dễ dàng.
Lúc này Triệu Vũ Cơ cũng cúp điện thoại, nàng trả lại cho Hạ Thiên, đồng thời nghi hoặc hỏi:
- Sao các chị ấy đi hết rồi?
- Sương nha đầu về nhà dọn đồ, vợ Mị Mị đi theo giám thị, chỗ này chỉ còn lại hai chúng ta.
Hạ Thiên cười hì hì nói, hắn cũng không giấu diếm điều gì.
- Tống Ngọc Mị đi giám sát Cố Hàm Sương?
Triệu Vũ Cơ có chút mê hoặc:
- Sao phải giám sát?
- Sương nha đầu cho tôi cảm giác rất lạ, à, giống như không quá tin cậy, vì vậy giám thị thì tốt hơn, nếu không tối nay cô ấy lại thừa dịp tôi không chú ý mà đi bắt đến vài bà vợ nữa thì sao?
Hạ Thiên giải thích.
Triệu Vũ Cơ không khỏi hừ một tiếng:
- Cậu lo lắng người ta như vậy, sao còn thu làm nha hoàn? Cậu thấy người ta đẹp đã ham hố rồi.
- Vợ Đại Yêu Tinh, tuy Sương nha đầu rất đẹp, nhưng cô ấy làm nha đầu cho tôi cũng không liên quan đến chuyện xinh đẹp.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Vợ Mị Mị lo lắng trên đời này còn nhều kẻ tu tiên, bây giờ tôi lại cảm thấy sự hiện hữu của bọn họ là không an toàn, đặc biệt là bây giờ khi các chị còn chưa đánh lại bọn họ, càng không an toàn. Tối nay Sương nha đầu có thể bắt cóc chị, vậy thì khó bảo toàn chị ta có thể làm gì khác, cho nên tôi muốn biết tất cả những người tu tiên còn lại.
- Tôi không phải nghe cậu nói, cậu có thể sử dụng ngân châm thôi miên à? Sao không dùng?
Triệu Vũ Cơ suy nghĩ rồi hỏi.
- Có thể sử dụng ngân châm để thôi miên, nhưng Sương nha đầu không phải người thường, nàng chẳng những có công lực cao thâm, hơn nữa chênh lệch với tôi cũng không lớn. Quan trọng là nàng làm tôi sinh ra cảm giác như đã chết đi rồi, ánh mắt nàng không giống như của một người sống. Tóm lại tâm cảnh của người này rất hùng mạnh, muốn thôi miên là rất khó, nếu làm không tốt sẽ có phản ứng ngược.
Hạ Thiên giải thích, tất nhiên đây chỉ là một nguyên nhân, trong đó còn một nguyên nhân khác khá quan trọng. Đó là hắn sử dụng ngân châm với một người đẹp, sau này người đẹp sẽ thành tượng gỗ mất.
- Như vậy nếu cô ta không nói sự thật thì sao?
Triệu Vũ Cơ có chút lo lắng.
Hạ Thiên tin tưởng mười phần:
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị yên tâm, chị ấy sẽ ngoan ngoãn với tôi, thứ gì cũng sẽ nói cho tôi biết, lúc đó tôi sẽ giải quyết tất cả phiền toái.
Triệu Vũ Cơ không nói gì, người này đúng là có lòng tin, nhưng Hạ Thiên đã quyết định như vậy thì nàng cũng không nói gì, chỉ hy vọng như lời hắn, vài ngày nữa Cố Hàm Sương sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh hắn.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị muốn ở đây hay về nhà?
Hạ Thiên lại hỏi, lúc này ánh mắt sáng quắt nhìn vào ngực Triệu Vũ Cơ.
Triệu Vũ Cơ nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt có tính xâm lược của Hạ Thiên, nàng lập tức mất tự nhiên, nàng không khỏi trừng mắt nhìn hắn:
- Nhìn gì vậy?
- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi đang nhìn sợi dây chuyền của chị.
Hạ Thiên trả lời.
- Làm gì vậy? Có phải cậu thấy sợi dây chuyền này rất đẹp không?
Triệu Vũ Cơ bĩu môi, nàng không tin Hạ Thiên nhìn sợi dây chuyền của nàng, hắn rõ ràng nhìn ngực nàng, đúng là, nàng cũng không phải sẽ không cho xem, đáng giá để nói dối sao?
- Không, tôi cảm thấy nó rất chán ghét.
Hạ Thiên lắc đầu nói.
Triệu Vũ Cơ chợt ngẩn ngơ, câu trả lời của hắn nằm ngoài dự đoán của nàng, vì vậy nàng không nhịn được phải nói:
- Dây chuyền của tôi có gì đáng ghét?
- Ghét không phải bản thân sợi dây chuyền, mà vì vị trí của nó!
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời:
- Vì nó cướp địa bàn của tôi.
Triệu Vũ Cơ dở khóc dở cười:
- Sao nó lại chiếm địa bàn của cậu?
- Vì vị trí đó phải là của tôi.
Hạ Thiên chân thành trả lời.
- Vị trí của nó?
Triệu Vũ Cơ ngẩn người, nàng vô thức cúi đầu, sau đó nàng chợt phản ứng, gương mặt đỏ hồng, nàng gắt:
- Sắc lang.
Sợi dây chuyền kim cương rũ xuống khe ngực cực kỳ mê người của Triệu Vũ Cơ, điều này làm cho Triệu Vũ Cơ dở khóc dở cười, sắc lang này đúng là đáng ghét, thật sự hết thuốc chữa.
Khi thấy Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ ngực mình, Triệu Vũ Cơ có chút không quen, tuy nàng không ngại cho hắn xem nhưng ánh mắt kia quá trần trụi.
Triệu Vũ Cơ vì muốn di dời ánh mắt của Hạ Thiên mà nói thêm:
- Này, chúng ta về đi, nơi đây tối đen, gió cũng lớn, có hơi lạnh.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị lạnh sao không nói sớm? Tôi sẽ ôm chị, hết lạnh ngay.
Hạ Thiên lập tức nói, sau đó hắn vươn tay kéo Triệu Vũ Cơ vào lòng mình.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào khe ngực sâu hun hút mê người của Triệu Vũ Cơ, ánh mắt càng thêm nóng bỏng. Hắn dùng một tay ôm vòng eo của nàng, tay kia đưa vào trong cổ, kéo sợi dây chuyền ra khỏi vị trí vốn thuộc về mình, sau đó hắn thì thào:
- Lát nữa quay về sẽ cướp lại địa bàn.
Hạ Thiên nói xong thì dúi đầu vào ngực Triệu Vũ Cơ.
- Ư!
Gương mặt Triệu Vũ Cơ chợt đỏ hồng, môi anh đào hé mở, nàng không tự chủ được phải khẽ rên lên. Nàng vô thức muốn đẩy Hạ Thiên ra, nhưng khi nàng đụng vào người hắn lại thay đổi ý kiến, lại chủ động ôm lấy hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Có sự phối hợp ngấm ngầm của Triệu Vũ Cơ, Hạ Thiên tất nhiên càng không kiêng nể gì, động tác trở nên cuồng dã, hai tay cũng trực tiếp đi vào trong lớp quần áo dạ hội của nàng, liên tục tuần tra tới lui trên da thịt.
- Đừng, đừng ở đây, chúng ta về nhà đi... ....
Vài phút sau Triệu Vũ Cơ bắt đầu khẽ kháng cự, mà nàng vừa dứt lời thì đã cảm thấy mình bay bổng lên. Bọn họ vừa bay trên không trung, động tác của Hạ Thiên cũng không ngừng, vẫn liên tục xoa nắn từng bộ vị quan trọng của nàng.
Ngay sau đó Triệu Vũ Cơ ở vào một trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nàng không biết đã về mặt đất từ khi nào, nàng giống như leo lên mây, sau đó lại ngã xuống.
... ....
Sáng sớm hôm sau, Yêu Tinh Biệt Uyển.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức Hạ Thiên, hắn cầm điện thoại lên xem, sau đó nghe máy:
- Vợ Mị Mị, chị còn giám thị Sương nha đầu không?
- Đúng vậy, giám thị cả tối, không phát hiện vấn đề. Chị ấy chỉ về Cố gia, thu thập vài bộ quần áo, sau đó tĩnh tọa một buổi tối, nhưng bây giờ có lẽ sắp rời khỏi cửa, sắp đi tìm cậu.
Tống Ngọc Mị nói.
- À, vậy thì được, vợ Mị Mị, chị cứ về nhà nghỉ ngơi, không cần giám thị, tôi sẽ giữ cô ấy ở lại bên cạnh, sẽ tự mình giám thị.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- À, tốt lắm, tôi về nhà trước.
Tống Ngọc Mị lên tiếng:
- Tôi cúp điện thoại, bái bai.
Tống Ngọc Mị vừa cúp điện thoại thì một người khác điện thoại đến, số điện thoại này cũng không tính là lạ lẫm với Hạ Thiên, vì đó là của Cố Hàm Sương. Tối qua Cố Hàm Sương bắt cóc Triệu Vũ Cơ thì dùng số điện thoại này để liên lạc với Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không chần chừ, hắn nhận điện thoại:
- Sương nha đầu, có gì sao?
- Thiếu gia, xin hỏi cậu ở đâu? Tôi đến tìm cậu, chính thức làm nha hoàn.
Giọng điệu của Cố Hàm Sương vẫn không dễ nghe, cũng không có cảm giác, giống như người máy.
Cố Hàm Sương điện thoại đến chứng thật suy đoán của Tống Ngọc Mị, nàng thật sự đến tìm Hạ Thiên, mà hắn cũng không chần chừ, nhanh chóng nói ra một địa chỉ, tất nhiên cũng không phải là Yêu Tinh Biệt Uyển, đó chính là căn cứ của Ám tổ. Hắn để cho Cố Hàm Sương chờ mình trước cổng trụ sở Ám tổ, vì lát nữa hắn phải đến Ám tổ, còn chuyện chưa làm xong với Mị Nhi.
Hạ Thiên đặt điện thoại xuống, hắn có chút không nỡ buông người đẹp trong lòng ra, sau đó khẽ hôn. Cuối cùng hắn cũng rời giường, sau đó rời khỏi Yêu Tinh Biệt Uyển, đến khu căn cứ Ám tổ.
Đến khi Hạ Thiên xuất hiện ở căn cứ Ám tổ, hắn thấy một vị đạo cô xinh đẹp đứng nơi đó, hai mắt nàng rất tĩnh mịch, rất lạnh.
Vị đạo cô xinh đẹp này tất nhiên là Cố Hàm Sương, cách ăn mặc bây giờ của nàng không khác gì tối qua gặp mặt Hạ Thiên, điều khác biệt duy nhất chính là thanh kiếm. Thanh kiếm tối qua nàng gác lên cổ Triệu Vũ Cơ, bây giờ được nàng giắt trên lưng, điều này càng làm người ta cảm thấy quái dị. Những năm gần đây ăn mặc đạo bào đã kỳ quái, trên lưng còn giắt kiếm thì càng thêm kỳ quái.
- Thiếu gia.
Khi thấy Hạ Thiên thì Cố Hàm Sương rốt cuộc cũng có phản ứng, nàng chủ động bắt chuyện.
- Sương nha đầu, cho thiếu gia ôm một cái.
Hạ Thiên cười hì hì rồi giang tay chờ Cố Hàm Sương.
- Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương lại chủ động chạy đến ôm Hạ Thiên.
- Thật ngoan.
Hạ Thiên rất hài lòng, hắn ôm nàng, còn tiện tay sờ lên bộ vị nào đó:
- Thấy chị ngoan ngoãn, tôi sẽ chữa tốt cổ họng cho chị.