- Là tôi, là tôi.
Cô gái ở cặp tình nhân chợt vung tay chỉ:
- Chính là bọn họ, tôi nghi ngờ bọn họ buôn bán trẻ con.
Cô gái trẻ cũng không chỉ vào Hạ Thiên và Cố Hàm Sương, mà đó là ba người phía bên kia, một cặp vợ chồng hơn ba mươi và một cô gái bốn năm tuổi.
Cảnh sát nhìn ba người kia rồi hỏi:
- Cô có chứng cứ gì?
- Bọn họ ngồi bên cạnh chúng tôi, tôi nhìn vào bọn họ, cô gái kia luôn khóc, cũng chưa từng gọi bọn họ là cha mẹ, lại không quen thuộc, mà đối xử với cô bé cũng rất tồi tệ, nên không phải là người một nhà.
Cô gái trẻ có lý do mười phần.
Bạn trai cũng phụ họa:
- Đúng vậy, tôi có thể làm chứng, bọn họ tám phần là buôn bán trẻ con, hai vị cảnh sát, các người nên cứu cô gái nhỏ vô tội kia.
Lúc này cặp vợ chồng kia cũng hiểu có chuyện gì phát sinh, cô vợ bị chọc tức, nàng đứng lên chỉ vào cô gái trẻ bên kia rồi run giọng nói:
- Cô...Cô ăn nói bậy bạ gì vậy? Chúng tôi buôn bán trẻ con hồi nào? Đây là con gái Bối Bối của tôi.
- Nói cô đấy, thì sao? Cô lấy chứng cứ ra xem, tôi thấy các người không phải là mẹ con.
Cô gái tuyệt đối không yếu thế.
- Chứng cứ gì, nó là con gái của tôi, còn cần chứng cứ gì nữa?
Cô vợ giận đến mức phát run, nàng vốn tâm tình không tốt, bây giờ lại gặp phải sự kiện này, tâm tình càng hỏng bét.
- Tất nhiên là muốn chứng cứ, không thì sao biết được cô ấy là con hai người? Cô bé chưa từng gọi mẹ, nếu không thì cô bảo cô bé gọi mẹ tôi xem?
Cô gái trẻ khẽ hừ một tiếng:
- Tôi đã xem qua nhiều bản tin thời sự, bây giờ đám người giả mạo cha mẹ thực tế đều là buôn người.
- Tôi không nói nhiều với cô.
Cô vợ bên kia rất tức giận, rõ ràng không thể nào làm cho cô bé kia gọi mẹ, vì vậy mà vẻ mặt cũng rất khó coi.
- Cảnh sát, tôi và vợ tôi đi làm công ở thủ đô, trước kia con gái để lại ở nông thôn, sống với bà nội, bình thường ít gặp mặt cha mẹ, vì thế mà có chút lạnh nhạt với chúng tôi. Lần này chúng tôi có việc về nhà, phát hiện con gái không nhận ra cả cha mẹ ruột, vì vậy mới quyết định mang con bé về thủ đô cùng sinh sống.
Lúc này người chồng dùng giọng khách khí nói với cảnh sát:
- Con bé thật sự là con gái của chúng tôi, chúng tôi không mang theo hộ khẩu, nhưng các người không tin có thể gọi điện thoại đến phòng dân chính huyện chúng tôi, bọn họ có thể chứng minh.
- Đưa chứng minh cho tôi xem qua, tôi để cho cảnh sát điều tra xem thế nào.
Tên cảnh sát cao suy nghĩ rồi nói, hắn cảm thấy lời giải thích của đối phương rất hợp lý, người nào cũng biết bây giờ con cháu bị tách ra thời gian quá lâu, cuối cùng còn chẳng biết cả cha mẹ, vấn đề này đã khiến cho nhiều người coi trọng.
Hai vợ chồng kia cũng rất phối hợp, bọn họ lấy ra giấy chứng minh đưa cho bảo vệ, mà nhân viên bảo vệ cũng bắt đầu gọi điện thoại, rõ ràng để cho đồn cảnh sát điều tra thông tin.
Vài phút sau nhân viên cảnh sát thu được một tấm hình, sau đó bọn họ so sánh với cô gái Bối Bối, vài phút sau xác nhận không có gì khác biệt thì mới nói với cặp vợ chồng:
- Đã điều tra xong, cô bé thật sự là con gái của hai người, sau này hai người nên quan tâm đến con cái nhiều hơn, đừng để người ta hiểu lầm.
- Cám ơn cảnh sát.
Hai vợ chồng kia có vẻ rất khách khí.
Nhân viên cảnh sát cao lúc này quay sang nói với cặp tình nhân:
- Sự việc đã điều tra xong, các người nếu không có chứng cứ thì đừng quấy rối, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt.
- Chúng tôi vì tốt cho cô bé, lỡ may bọn họ là kẻ bán trẻ con thật thì sao?
Cô gái kia vẫn không phục, rõ ràng không thấy mình làm sai.
- Tiểu thư, các vị vì cô bé là tốt, nhưng cũng đừng tùy tiện vu cáo người khác.
Tên cảnh sát lùn nãy giờ không mở miệng chợt dùng giọng mất vui nói:
- Còn nữa, nếu bọn họ thật sự buôn bán trẻ con thì sẽ không mang con đến toa này dùng cơm, đây là logic cơ bản, kẻ nào buôn bán trẻ con mà làm như vậy?
- Cảnh sát, chúng tôi cũng không phải cảnh sát, cũng không thể có suy nghĩ chuyên nghiệp như cảnh sát.
Cô gái kia có chút mất hứng:
- Tôi chỉ làm nghĩa vụ công dân mà thôi, các người không khen thưởng thì thôi, còn nói như vậy, sau này còn ai dám tố cáo phần tử tội phạm?
- Tiểu thư, chúng tôi hoan nghênh cô tố cáo, nhưng không hy vọng cô vu cáo.
Tên cảnh sát lùn có vẻ khá bực bội:
- Nếu các người bị vu áo là bắt cóc trẻ con, các người sẽ thấy thế nào?
Tên cảnh sát lùn vừa dứt lời thì bên cạnh vang lên âm thanh:
- Thật ra bọn họ là kẻ buôn bán trẻ con.
Nghe nói như vậy thì vài ánh mắt nhìn tới, sau đó phát hiện ra người nói là Hạ Thiên, vì kẻ nói không ai khác chính là hắn. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Anh nói bậy bạ gì vậy?
Cô gái trẻ lập tức nổi giận.
Tên cảnh sát lùn nhíu mày:
- Anh nói như vậy, có chứng cứ gì?
- Tất nhiên là tôi có chứng cứ.
Hạ Thiên tỏ ra chăm chú:
- Trong phòng số tám giường mềm có vài đứa bé bị bắt cóc, các người không tin có thể lập tức đến đó xem. À, hai người bọn họ cùng đi với đám người bên kia.
- Nói bậy, tôi căn bản không ngồi trong phòng giường mềm.
Cô gái tức giận phản bác.
Hạ Thiên không quan tâm đến cô gái mà nói với hai nhân viên cảnh sát:
- Các anh đến đó mà xem, có vài đứa bé bị đánh thuốc mê, lúc này đang ngủ, đợi khi các anh đến đó, nên bắt hai người này trước thì hơn.
- Tôi đi xem trước, anh ở đây xem xét tình hình.
Tên cảnh sát lùn nói một câu, sau đó đi về phía toa giường mềm.
- Anh là ai? Tôi có thù oán với anh sao? Sao anh lại vu cáo chúng tôi?
Cô gái dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng không chờ hắn trả lời mà hét lên:
- Tôi nhớ ra rồi, anh là tên Hạ Thiên hôm qua đánh người ở quảng trường Thục Đô, tôi nhớ cô gái bên cạnh anh, mặc đạo bào và đeo kiếm, chính là các người, tôi thấy các người là kẻ bị truy nã mới đúng.
- Ngu ngốc.
Hạ Thiên nói ra hai chữ.
Tên cảnh sát cao dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Hạ Thiên vài lượt, sau đó đi ra toa ăn, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.
Vài phút sau hai nhân viên cảnh sát quay lại, bọn họ đi đến trước mặt cặp tình nhân và nghiêm mặt nói:
- Các người theo tôi một chuyến.
- Vì sao?
Cô gái kia rất kinh ngạc, còn có chút khủng hoảng:
- Các người bắt lộn người, hắn mới là kẻ bị truy nã, các người phải bắt hắn...
Đáng tiếc cô gái kia nói sao cũng vậy mà thôi, hai tên cảnh sát xem như Hạ Thiên không xuất hiện, chỉ nhanh chóng đưa cặp tình nhân đi.
- Thiếu gia, hai người bọn họ thật sự là kẻ buôn người sao?
Cố Hàm Sương không nhịn được phải hỏi.
- Không!
Hạ Thiên cười hì hì lắc đầu:
- Nhưng trong phòng số tám thật sự có những đứa bé bị mang bán.
- Thiếu gia, vậy sao anh vu cáo bọn họ?
Cố Hàm Sương rất mê hoặc.
- Bọn họ nhàm chán vu cáo người khác, tôi cũng đang nhàm chán nên vu cáo bọn họ cho vui.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Cố Hàm Sương chợt im lặng, thì ra nãy giờ là vì thiếu gia đang nhàm chán.
Cố Hàm Sương không khỏi hỏi:
- Vậy bọn họ không bị bắt như kẻ buôn người đấy chứ?
- Có lẽ là không, nhưng bọn họ sẽ bị cảnh sát giữ lại vài giờ.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hắn ôm lấy Cố Hàm Sương:
- Sương nha đầu, mặc kệ bọn họ, chúng ta về làm chút việc hay.
Ăn xuống no say thì phải vận động, Hạ Thiên và Cố Hàm Sương nhanh chóng quay về phòng, đóng cửa, đoàn tàu vẫn hoạt động, mà bọn họ cũng nhanh chóng hoạt động theo.
Buổi tối hôm nay hai người bọn họ tham gia một bữa tiệc điên cuồng, đối với bọn họ thì đó là cực kỳ vui sướng, dù với Hạ Thiên hay Cố Hàm Sương thì đều là thể nghiệm đặc biệt, vì thế Hạ Thiên không khỏi suy xét, sau này rời khỏi nhà nên đi xe lửa hay không.
...
Ba giờ chiều hôm sau, Hạ Thiên kéo Cố Hàm Sương đi ra nhà ga thủ đô.
- Anh rể, bên này.
Hạ Thiên vừa ra khỏi nhà ga thì nghe được âm thanh quen thuộc.
- Sao lại là cậu?
Hạ Thiên có chút buồn bực, người gọi hắn là Triệu Hiểu Trác, bên cạnh Triệu Hiểu Trác còn có một cô gái không tính là xa lạ với Hạ Thiên, chính là Tần Tiểu Lạc.
- Anh rể, em cố ý đến đón anh về nhà.
Triệu Hiểu Trác tỏ ra ân tình:
- Nhanh, lên xe thôi, chị em đang chờ anh.
- Được rồi!
Hạ Thiên thật sự không cần ai đến đón, nhưng Triệu Hiểu Trác đã đến, hắn cũng ngồi xe đi về.
Hạ Thiên và Cố Hàm Sương nhanh chóng leo lên chiếc Hummer của Triệu Hiểu Trác, sau đó Hạ Thiên hỏi:
- Vợ Đại Yêu Tinh đang chờ tôi thật sao?
- Anh rể, anh thấy em gạt anh sao?
Triệu Hiểu Trác nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn Triệu Hiểu Trác rồi gật đầu:
- Chú nhìn đếch khác nào mấy thằng lừa đảo, nhưng chú mà lừa anh thì no đòn.
Triệu Hiểu Trác chợt buồn bực, sau đó cũng không nói gì mà khởi động xe chạy ra khỏi nhà ga.
Nửa giờ sau chiếc Hummer dừng lại ở trước cổng Yêu Tinh Biệt Uyển, Triệu Hiểu Trác ân tình mở cửa xe cho Hạ Thiên, đợi Hạ Thiên xuống xe thì Triệu Hiểu Trác mới nói:
- Anh rể, anh nói với Yêu Yêu, để cho em và Tiểu Lạc đi vào với được không?
- Cậu không vào được sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Điều này, anh rể, trước kia em thật sự có thể đi vào, nhưng bây giờ chị lớn nói với Yêu Yêu, nói Yêu Tinh Biệt Uyển không phù hợp với những người đàn ông không có quan hệ. Vì vậy, anh rể, bây giờ ngoài anh ra, sẽ không có người đàn ông nào khác được tiến vào, ngay cả đại ca của em cũng không.
Triệu Hiểu Trác có chút buồn bực, sau đó còn phàn nàn:
- Này anh rể, em dù sao cũng không thể xem là loại đàn ông không có quan hệ được chứ?